EDITOR: MẬT MẬT
Năm đó Mục Loan quá hiểu chuyện, tính tình lại thanh cao(1), làm sao có thể như tiểu cô nương mềm mại như vậy. Nếu Mục tham mưu trưởng biết được em gái nhà mình mềm mại như bãi nước trong ngực một người đàn ông khác, không biết hay không cảm thấy từ trước đến giờ mình đã nghĩ sai rồi.
(1) Thanh: thanh nhã, Cao: cao khiết. Người không chịu uốn mình để làm một điều gì trái với lương tâm, có một nhân cách cao quý.
Đại ca! Em gái anh chỉ là đối với anh mới thanh cao mà thôi! Cô ấy đối với người đàn ông của mình không biết có bao nhiêu nũng nịu đâu!
Đây là lần đầu tiên Mục Tùng trộm nghĩ Ngu Nhiễm tốt hơn em gái nhà anh một chút. Nghe lời như vậy, cũng không phải là ngoan hơn Mục Loan sao? Mục Loan quá độc lập, làm anh không có cảm giác thành tựu khi giáo dục một đứa trẻ!
Tiệm ăn gia đình này rất tốt, giữa trưa so với buổi tối yên tĩnh hơn nhiều. Mục Tùng trong ngực ôm một tiểu cô nương liền nhìn thẳng đi đến vị trí gần cửa sổ. Sau đó đặt cô ngồi xuống rồi mới ngồi vào chổ của mình.
Vốn quán cũng không lớn lắm, khoảng một trăm mét vuông, người phục vụ ở đây vốn đều là người nhà của ông chủ. Người đưa thực đơn cho Ngu Nhiễm hôm nay là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi.
Ngu Nhiễm biết cô ấy đã kết hôn, còn có một đứa con. Mấy lần cô đến ăn cơm thì đã gặp qua.
"Ngu tiểu thư lại đến." Cô bước đến tươi cười đem thực đơn đưa cho hai người: "Lần này Ngu tiểu thư đến đều khiến người khác ghen tỵ, tôi đi đường nhìn thấy vài cô gái nhìn cô bằng ánh mắt rất hâm mộ, đây là bạn trai cô sao?"
Mục Tùng hơi nhếch môi, cô gái này hỏi có phải là bạn trai hay không mà không phải hỏi là bạn trai mới phải không.
"Ừ." Ngu Nhiễm gật đầu cười, bỏ qua sự xấu hổ, cô hiện tại hận không thể làm cho toàn thế giới biết được người đàn ông trước mặt này là thuộc về chính mình: "Có phải rất đẹp trai không?"
Cô ấy vỗ tay cười to: "Y như lời cô nói, thật ra hôm nay tôi định nói cho cô một ít chuyện. Lần trước cô đến ăn cơm, một lúc sau có vài người hỏi số điện thoại của cô. Tôi nói là không có, mấy người đó còn cho số điện thoại của mình cho tôi. Để lần sau cô tới thì có thể xem. Kết quả hôm nay cô lại mang đến bạn trai chính thức, cũng tránh được rất nhiều phiền toái."
Ngu Nhiễm: "...." Cô ngẩng đầu trộm nhìn chăm chú vào người đàn ông đối diện. Kết quả Mục Tùng đầu cũng không ngẩng lên, Ngu Nhiễm có chút nhụt chí, không phải lúc này bạn trai chính thức phải ghen sao?
Tâm tư của con gái chính là đoán không ra, chờ đến khi hai người gọi đồ ăn. Khi Mục Tùng ngẩng đầu lên thì phát hiện tiểu cô nương trước mặt đang xụ mặt.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
Ngu Nhiễm chán nản, chẳng lẽ muốn cô nói bạn trai của mình không ghen nên trong lòng không vui sao? Cảm giác chính mình không được anh để ý. Đương nhiên không thể nói, quá mất mặt.
"Không có việc gì!" Nhưng khuôn mặt nhỏ của cô hiện rõ lên năm(2) chữ: "Em thật sự không cao hứng."
(2)Trong phần raw là năm chữ nha. Nên mình lấy theo phần raw luôn.
"Ừ, anh biết." Mục Tùng chậm rãi mở miệng, anh thấy Ngu Nhiễm không phản ứng lại, sau đó bổ sung một câu: "Hồi nãy bà chủ có nói..."
"Hả?"
Mục Tùng đem chén trà trong tay đặt lên bàn, sau đó nề nếp nói: "Anh cũng không có cách nào, rốt cuộc hiện tại hai chúng ta không kết hôn. Quan hệ của chúng ta vẫn chưa được pháp luật quân hôn(3) bảo vệ, muốn đuổi người ta cũng không có cách nào."
(3)Quân hôn: Là khi bạn kết hôn với quân nhân. Thì được gọi là quân hôn. Có rất nhiều ràng buộc khi tiến vào cuộc hôn nhân này. Từ này khá quen thuộc với các bạn hay đọc truyện ngôn tình quân nhân. Khi quân nhân kết hôn sẽ có các điều khoản mà cả vợ lẫn chồng đều phải tuân thủ và không được làm trái, nếu là trái sẽ coi như vi phạm pháp luật và bị xử phạt (Theo mình hiểu biết là vậy =))) Có bạn nào thấy không đúng thì góp ý cho mình nhé <3)
Khi Mục Tùng nói những lời này, Ngu Nhiễm đang uống nước. Nghe được hai chữ "Quân hôn", cô "Khụ" một tiếng thiếu chút nữa phun nước ở trong miệng ra. Nhưng mà vẫn bị sặc.
Một bàn tay thon dài đưa khăn giấy đến trước mặt cô. Ngu Nhiễm nhận lấy bắt đầu che miệng ho khan, cả khuôn mặt trở nên ửng đỏ.
Chờ đến khi bình tĩnh một chút, cô lúc này mới trừng lớn mắt nhìn người đàn ông đối diện, nói chuyện cũng không lưu loát: "Làm...Làm gì lại đột nhiên nói chuyện như vậy....." Cô còn không biết làm thế nào để tiếp tục đề tài này, bên tai cũng đỏ bừng một mảnh.
Mục Tùng bình tĩnh mà nhìn cô: "Anh chỉ là việc nào ra việc đó, chứ em muốn thế nào? Cảnh cáo những người đó không được liên hệ với em sao?"
Ngu Nhiễm: "....." Phim truyền hình đều không phải như thế này a!
"Em sẽ cùng những người đó liên hệ sao?"
"Sẽ không!" Tiểu cô nương trả lời chắc nịch.
"Vậy thì anh còn cảnh cáo làm cái gì?" Mục Tùng trả lời.
Ngu Nhiễm: "............"
Thời điểm nói chuyện, đồ ăn nóng hổi cũng được đưa lên bàn. Ông chủ ở đây cũng không phải là người của thành phố M, nhưng lại cưới vợ ở đây nên đã định cư ở đây.
Tiệm ăn gia đình đều là khẩu vị của ông chủ, rất đặc sắc.
"Nấm củ từ luộc, thịt kho, cá hương xào cà tím, hoa bầu dục xào, cộng thêm canh trứng(4). Được rồi, Ngu tiểu thư đồ ăn của cô đã được đưa lên đủ, còn muốn cái gì cô có thể gọi tôi." Người đưa thực đơn cho cô cũng bước đến tươi cười.
(4)Ngoài canh trứng ra thì những món còn lại còn khá lạ lẫm với mình. Mình cũng không biết là mình đã edit đúng chưa. Có bạn nào biết thì góp ý cho Mật với nhé.
"Được, Ngô tỷ." Ngu Nhiễm mỉm cười.
Khi Ngu Nhiễm ngẩng đầu cảm ơn, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa thì nhìn thấy một đôi nam nữ. Trùng hợp như vậy? Quá xui, Ngu Nhiễm nghĩ thầm.
Cô nói xong thì cúi đầu, chuẩn bị ăn cơm, cũng không muốn chào hỏi cùng hai người mới từ cửa bước vào.
Mục Tùng quan sát rất tốt. Đầu tiên anh liền phát hiện ra cảm xúc của Ngu Nhiễm có chút biến hóa, sau đó quay đầu lại nhìn ở đằng sau mình.
Đối với mọi người mà nói, trong cuộc đời sẽ có nhiều đoạn ký ức khiến bản thân nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Mà đối với Mục Tùng mà nói, hai lần gần nhất anh không thể quên được đó chính là tiểu cô nương và Mục Nhị có cuộc "xem mắt ngẫu hứng", và một chuyện khác chính là buổi chiều khi từ bệnh viện đi ra, anh xuất hiện cảm giác đau lòng đối với Ngu Nhiễm.
Thời gian bỗng dưng quay ngược trở lại, liền hiện lên nhiều đoạn ký ức lung tung rối loạn. Nhưng cũng vì những đoạn ký ức này nên anh mới có thể lưu lại rất nhiều ấn tượng.
Không thể nghi ngờ, Phùng Học Mậu chính là ngồi nổ đối với cảm xúc của Mục Tùng, cái "người qua đường" này so với những người mà anh gặp mặt một lần vẫn quan trọng hơn một chút.
Ở trong trí nhớ Mục Tùng nhanh chóng nhớ lại người đứng ở cửa là ai, là người đứng ở cầu vượt lôi kéo tay Ngu Nhiễm, còn có nhiều lời nói không dễ nghe.
"Ở cửa là người quen của em?" Mục Tùng một câu vạch trần người đang giả bộ bình tĩnh ăn cơm, giọng nói rất bình tĩnh.
Ngu Nhiễm lùa một đũa cơm vào miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tùng mím môi: "Anh còn nhớ rõ hắn sao?"
Mục Tùng đặt đôi đũa trong tay lên chén: "Ừ, hiện tại tốt nhất đừng ăn nữa, hắn đã đi tới." Chỉ dựa vào tiếng bước chân, Mục tham mưu trưởng đã nghe ra được Phùng Học Mậu đang đi đến bên cạnh hắn còn có một cô gái đang bước đến bàn của anh và Ngu Nhiễm.
Ngu Nhiễm vừa thấy, ở trong lòng hô một tiếng "Mẹ nó", nụ cười trên mặt tắt ngấm.
Ngu Nhiễm là một cô gái từ nhỏ đến lớn đều rất xinh đẹp, cô không thể nghi ngờ là mình rất hấp dẫn ánh mắt của người khác. Mà Phùng Học Mậu tiến vào không lâu, liền phát hiện ra cô.
Bởi vì Mục Tùng hôm nay mặc thường phục, lại đưa lưng về phía Phùng Học Mậu nên hắn không thể nghĩ được người đang ăn cơm với Ngu Nhiễm là người mà anh gặp ở Thành phố B.
Chờ đến khi đi qua, khi hắn muốn cùng Ngu Nhiễm chào hỏi mới kinh ngạc phát hiện người đàn ông này có chút quen mắt: "Là anh!" Cằm thái tử gia cũng sắp rớt, hắn cảm thấy có chút lạnh cả người. Ngày đó, Mục Tùng xách cổ hắn, giống như đang xách một thứ không quan trọng vậy.
Mục Tùng sớm đã buông đũa. Biểu hiện hiện tại cũng rất bình tĩnh không tỏ ra vẻ thất lễ. Nhưng cả người đều mang theo khí thế sắc bén, dù cho anh chỉ ngồi ở đây nhưng vẫn đè bẹp thái tử gia HS từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có hình tượng cao ngạo.
"Nhiễm Nhiễm hiện tại em còn không giới thiệu một chút?" Mục Tùng nhìn cô trong mắt mang theo ý cười. Anh ngồi đối diện cô, kêu nhũ danh(5).
(5)Nhũ danh: Là tên gọi ba mẹ đặt khi mới vừa sinh, tên này sẽ được gọi ở nhà. Khi gọi thì có cảm giác thân mật. Như nhũ danh của mình là Bé Mật á =)))
Hình như anh cũng không gọi cô bằng cách này quá nhiều, nhưng khi anh gọi cảm giác thân mật đột nhiên sinh ra.
Ngu Nhiễm cảm thấy tai của chính mình có một chút tê dại, nhưng trên mặt đang cố gắng che giấu tâm tư nhộn nhạo của mình: "Ừ, đồng nghiệp cùng công ty." Tuy rằng, cô rất muốn biểu hiện sự "Dịu dàng dối trá" trước mặt Mục Tùng nhưng ở trước mặt Phùng Học Mậu cùng Diệp Tình, cô cảm thấy chính mình không làm được "Mặt mang theo gió xuân ấm áp tươi cười."
Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ đồng nghiệp, trong giọng nói mang theo một chút chế nhạo.
Cũng không phải là đồng nghiệp. Một người bắt cô phải làm bạn gái, một người thiếu chút nữa đẩy cô từ thang máy xuống. Đương nhiên cô không thể cho hai người họ sắc mặt tốt.
Phùng Học Mậu có hơi kinh ngạc một chút nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn sớm biết chân Ngu Nhiễm bị thương, đương nhiên hắn cũng không nghĩ Mục Tùng ngàn dặm xa xôi lại đây để chăm sóc Ngu Nhiễm. Nhưng hai người này hiện tại đến bước nào Phùng Học Mậu cũng không muốn quan tâm, hắn đối với Ngu Nhiễm chỉ là một phần chấp niệm, hắn muốn cùng cô ở bên nhau, thậm chí còn dùng hết sức lực để "Sáng tạo cơ hội" cho chính mình.
"Nhìn hai người hình như còn chưa bắt đầu đụng đũa, hay bốn chúng ta ngồi ăn chung với nhau?" Phùng Học Mậu đề nghị.
Diệp Tình trong lòng cũng không vui. Cô hôm nay mới hạ sốt trở về để đi làm, cảm thấy hứng thú của thái tử gia đối với mình có sự phai nhạt. Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, Diệp Tình không muốn vì chuyện nhỏ này mà cùng Phùng Học Mậu cãi nhau.
Nhưng Diệp Tình tỏ vẻ nguyện ý nhẫn nhịn, Ngu Nhiễm lại không muốn.
"Vì sao, tôi cùng bạn trai hẹn hò, không thích người ngoài quấy rầy." Ngu Nhiễm cự tuyệt thằng thừng.
Mục Tùng hơi cúi thấp đầu, khóe miệng cong lên.
Phùng Học Mậu cứng họng, nhưng hắn ở trước mặt Ngu Nhiễm sớm luyện thành da mặt dày vách sắt tường đồng. Còn muốn kéo ghế ngồi xuống kế bên Ngu Nhiễm.
Hắn vừa duỗi tay muốn đẩy Ngu Nhiễm, động tác còn chưa thực hiện cánh tay đã bị người khác chặn lại.
Mục Tùng đã đứng lên, người đàn ông cao lớn uy mãnh, so với người bình thường còn cường tráng hơn. Anh dùng một tay kiềm hãm Phùng Học Mậu, ánh mắt lạnh lẽo, không có một tia cảm xúc nào: "Cậu, muốn làm cái gì?"
Năm đó Mục Loan quá hiểu chuyện, tính tình lại thanh cao(1), làm sao có thể như tiểu cô nương mềm mại như vậy. Nếu Mục tham mưu trưởng biết được em gái nhà mình mềm mại như bãi nước trong ngực một người đàn ông khác, không biết hay không cảm thấy từ trước đến giờ mình đã nghĩ sai rồi.
(1) Thanh: thanh nhã, Cao: cao khiết. Người không chịu uốn mình để làm một điều gì trái với lương tâm, có một nhân cách cao quý.
Đại ca! Em gái anh chỉ là đối với anh mới thanh cao mà thôi! Cô ấy đối với người đàn ông của mình không biết có bao nhiêu nũng nịu đâu!
Đây là lần đầu tiên Mục Tùng trộm nghĩ Ngu Nhiễm tốt hơn em gái nhà anh một chút. Nghe lời như vậy, cũng không phải là ngoan hơn Mục Loan sao? Mục Loan quá độc lập, làm anh không có cảm giác thành tựu khi giáo dục một đứa trẻ!
Tiệm ăn gia đình này rất tốt, giữa trưa so với buổi tối yên tĩnh hơn nhiều. Mục Tùng trong ngực ôm một tiểu cô nương liền nhìn thẳng đi đến vị trí gần cửa sổ. Sau đó đặt cô ngồi xuống rồi mới ngồi vào chổ của mình.
Vốn quán cũng không lớn lắm, khoảng một trăm mét vuông, người phục vụ ở đây vốn đều là người nhà của ông chủ. Người đưa thực đơn cho Ngu Nhiễm hôm nay là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi.
Ngu Nhiễm biết cô ấy đã kết hôn, còn có một đứa con. Mấy lần cô đến ăn cơm thì đã gặp qua.
"Ngu tiểu thư lại đến." Cô bước đến tươi cười đem thực đơn đưa cho hai người: "Lần này Ngu tiểu thư đến đều khiến người khác ghen tỵ, tôi đi đường nhìn thấy vài cô gái nhìn cô bằng ánh mắt rất hâm mộ, đây là bạn trai cô sao?"
Mục Tùng hơi nhếch môi, cô gái này hỏi có phải là bạn trai hay không mà không phải hỏi là bạn trai mới phải không.
"Ừ." Ngu Nhiễm gật đầu cười, bỏ qua sự xấu hổ, cô hiện tại hận không thể làm cho toàn thế giới biết được người đàn ông trước mặt này là thuộc về chính mình: "Có phải rất đẹp trai không?"
Cô ấy vỗ tay cười to: "Y như lời cô nói, thật ra hôm nay tôi định nói cho cô một ít chuyện. Lần trước cô đến ăn cơm, một lúc sau có vài người hỏi số điện thoại của cô. Tôi nói là không có, mấy người đó còn cho số điện thoại của mình cho tôi. Để lần sau cô tới thì có thể xem. Kết quả hôm nay cô lại mang đến bạn trai chính thức, cũng tránh được rất nhiều phiền toái."
Ngu Nhiễm: "...." Cô ngẩng đầu trộm nhìn chăm chú vào người đàn ông đối diện. Kết quả Mục Tùng đầu cũng không ngẩng lên, Ngu Nhiễm có chút nhụt chí, không phải lúc này bạn trai chính thức phải ghen sao?
Tâm tư của con gái chính là đoán không ra, chờ đến khi hai người gọi đồ ăn. Khi Mục Tùng ngẩng đầu lên thì phát hiện tiểu cô nương trước mặt đang xụ mặt.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
Ngu Nhiễm chán nản, chẳng lẽ muốn cô nói bạn trai của mình không ghen nên trong lòng không vui sao? Cảm giác chính mình không được anh để ý. Đương nhiên không thể nói, quá mất mặt.
"Không có việc gì!" Nhưng khuôn mặt nhỏ của cô hiện rõ lên năm(2) chữ: "Em thật sự không cao hứng."
(2)Trong phần raw là năm chữ nha. Nên mình lấy theo phần raw luôn.
"Ừ, anh biết." Mục Tùng chậm rãi mở miệng, anh thấy Ngu Nhiễm không phản ứng lại, sau đó bổ sung một câu: "Hồi nãy bà chủ có nói..."
"Hả?"
Mục Tùng đem chén trà trong tay đặt lên bàn, sau đó nề nếp nói: "Anh cũng không có cách nào, rốt cuộc hiện tại hai chúng ta không kết hôn. Quan hệ của chúng ta vẫn chưa được pháp luật quân hôn(3) bảo vệ, muốn đuổi người ta cũng không có cách nào."
(3)Quân hôn: Là khi bạn kết hôn với quân nhân. Thì được gọi là quân hôn. Có rất nhiều ràng buộc khi tiến vào cuộc hôn nhân này. Từ này khá quen thuộc với các bạn hay đọc truyện ngôn tình quân nhân. Khi quân nhân kết hôn sẽ có các điều khoản mà cả vợ lẫn chồng đều phải tuân thủ và không được làm trái, nếu là trái sẽ coi như vi phạm pháp luật và bị xử phạt (Theo mình hiểu biết là vậy =))) Có bạn nào thấy không đúng thì góp ý cho mình nhé <3)
Khi Mục Tùng nói những lời này, Ngu Nhiễm đang uống nước. Nghe được hai chữ "Quân hôn", cô "Khụ" một tiếng thiếu chút nữa phun nước ở trong miệng ra. Nhưng mà vẫn bị sặc.
Một bàn tay thon dài đưa khăn giấy đến trước mặt cô. Ngu Nhiễm nhận lấy bắt đầu che miệng ho khan, cả khuôn mặt trở nên ửng đỏ.
Chờ đến khi bình tĩnh một chút, cô lúc này mới trừng lớn mắt nhìn người đàn ông đối diện, nói chuyện cũng không lưu loát: "Làm...Làm gì lại đột nhiên nói chuyện như vậy....." Cô còn không biết làm thế nào để tiếp tục đề tài này, bên tai cũng đỏ bừng một mảnh.
Mục Tùng bình tĩnh mà nhìn cô: "Anh chỉ là việc nào ra việc đó, chứ em muốn thế nào? Cảnh cáo những người đó không được liên hệ với em sao?"
Ngu Nhiễm: "....." Phim truyền hình đều không phải như thế này a!
"Em sẽ cùng những người đó liên hệ sao?"
"Sẽ không!" Tiểu cô nương trả lời chắc nịch.
"Vậy thì anh còn cảnh cáo làm cái gì?" Mục Tùng trả lời.
Ngu Nhiễm: "............"
Thời điểm nói chuyện, đồ ăn nóng hổi cũng được đưa lên bàn. Ông chủ ở đây cũng không phải là người của thành phố M, nhưng lại cưới vợ ở đây nên đã định cư ở đây.
Tiệm ăn gia đình đều là khẩu vị của ông chủ, rất đặc sắc.
"Nấm củ từ luộc, thịt kho, cá hương xào cà tím, hoa bầu dục xào, cộng thêm canh trứng(4). Được rồi, Ngu tiểu thư đồ ăn của cô đã được đưa lên đủ, còn muốn cái gì cô có thể gọi tôi." Người đưa thực đơn cho cô cũng bước đến tươi cười.
(4)Ngoài canh trứng ra thì những món còn lại còn khá lạ lẫm với mình. Mình cũng không biết là mình đã edit đúng chưa. Có bạn nào biết thì góp ý cho Mật với nhé.
"Được, Ngô tỷ." Ngu Nhiễm mỉm cười.
Khi Ngu Nhiễm ngẩng đầu cảm ơn, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa thì nhìn thấy một đôi nam nữ. Trùng hợp như vậy? Quá xui, Ngu Nhiễm nghĩ thầm.
Cô nói xong thì cúi đầu, chuẩn bị ăn cơm, cũng không muốn chào hỏi cùng hai người mới từ cửa bước vào.
Mục Tùng quan sát rất tốt. Đầu tiên anh liền phát hiện ra cảm xúc của Ngu Nhiễm có chút biến hóa, sau đó quay đầu lại nhìn ở đằng sau mình.
Đối với mọi người mà nói, trong cuộc đời sẽ có nhiều đoạn ký ức khiến bản thân nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Mà đối với Mục Tùng mà nói, hai lần gần nhất anh không thể quên được đó chính là tiểu cô nương và Mục Nhị có cuộc "xem mắt ngẫu hứng", và một chuyện khác chính là buổi chiều khi từ bệnh viện đi ra, anh xuất hiện cảm giác đau lòng đối với Ngu Nhiễm.
Thời gian bỗng dưng quay ngược trở lại, liền hiện lên nhiều đoạn ký ức lung tung rối loạn. Nhưng cũng vì những đoạn ký ức này nên anh mới có thể lưu lại rất nhiều ấn tượng.
Không thể nghi ngờ, Phùng Học Mậu chính là ngồi nổ đối với cảm xúc của Mục Tùng, cái "người qua đường" này so với những người mà anh gặp mặt một lần vẫn quan trọng hơn một chút.
Ở trong trí nhớ Mục Tùng nhanh chóng nhớ lại người đứng ở cửa là ai, là người đứng ở cầu vượt lôi kéo tay Ngu Nhiễm, còn có nhiều lời nói không dễ nghe.
"Ở cửa là người quen của em?" Mục Tùng một câu vạch trần người đang giả bộ bình tĩnh ăn cơm, giọng nói rất bình tĩnh.
Ngu Nhiễm lùa một đũa cơm vào miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tùng mím môi: "Anh còn nhớ rõ hắn sao?"
Mục Tùng đặt đôi đũa trong tay lên chén: "Ừ, hiện tại tốt nhất đừng ăn nữa, hắn đã đi tới." Chỉ dựa vào tiếng bước chân, Mục tham mưu trưởng đã nghe ra được Phùng Học Mậu đang đi đến bên cạnh hắn còn có một cô gái đang bước đến bàn của anh và Ngu Nhiễm.
Ngu Nhiễm vừa thấy, ở trong lòng hô một tiếng "Mẹ nó", nụ cười trên mặt tắt ngấm.
Ngu Nhiễm là một cô gái từ nhỏ đến lớn đều rất xinh đẹp, cô không thể nghi ngờ là mình rất hấp dẫn ánh mắt của người khác. Mà Phùng Học Mậu tiến vào không lâu, liền phát hiện ra cô.
Bởi vì Mục Tùng hôm nay mặc thường phục, lại đưa lưng về phía Phùng Học Mậu nên hắn không thể nghĩ được người đang ăn cơm với Ngu Nhiễm là người mà anh gặp ở Thành phố B.
Chờ đến khi đi qua, khi hắn muốn cùng Ngu Nhiễm chào hỏi mới kinh ngạc phát hiện người đàn ông này có chút quen mắt: "Là anh!" Cằm thái tử gia cũng sắp rớt, hắn cảm thấy có chút lạnh cả người. Ngày đó, Mục Tùng xách cổ hắn, giống như đang xách một thứ không quan trọng vậy.
Mục Tùng sớm đã buông đũa. Biểu hiện hiện tại cũng rất bình tĩnh không tỏ ra vẻ thất lễ. Nhưng cả người đều mang theo khí thế sắc bén, dù cho anh chỉ ngồi ở đây nhưng vẫn đè bẹp thái tử gia HS từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có hình tượng cao ngạo.
"Nhiễm Nhiễm hiện tại em còn không giới thiệu một chút?" Mục Tùng nhìn cô trong mắt mang theo ý cười. Anh ngồi đối diện cô, kêu nhũ danh(5).
(5)Nhũ danh: Là tên gọi ba mẹ đặt khi mới vừa sinh, tên này sẽ được gọi ở nhà. Khi gọi thì có cảm giác thân mật. Như nhũ danh của mình là Bé Mật á =)))
Hình như anh cũng không gọi cô bằng cách này quá nhiều, nhưng khi anh gọi cảm giác thân mật đột nhiên sinh ra.
Ngu Nhiễm cảm thấy tai của chính mình có một chút tê dại, nhưng trên mặt đang cố gắng che giấu tâm tư nhộn nhạo của mình: "Ừ, đồng nghiệp cùng công ty." Tuy rằng, cô rất muốn biểu hiện sự "Dịu dàng dối trá" trước mặt Mục Tùng nhưng ở trước mặt Phùng Học Mậu cùng Diệp Tình, cô cảm thấy chính mình không làm được "Mặt mang theo gió xuân ấm áp tươi cười."
Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ đồng nghiệp, trong giọng nói mang theo một chút chế nhạo.
Cũng không phải là đồng nghiệp. Một người bắt cô phải làm bạn gái, một người thiếu chút nữa đẩy cô từ thang máy xuống. Đương nhiên cô không thể cho hai người họ sắc mặt tốt.
Phùng Học Mậu có hơi kinh ngạc một chút nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn sớm biết chân Ngu Nhiễm bị thương, đương nhiên hắn cũng không nghĩ Mục Tùng ngàn dặm xa xôi lại đây để chăm sóc Ngu Nhiễm. Nhưng hai người này hiện tại đến bước nào Phùng Học Mậu cũng không muốn quan tâm, hắn đối với Ngu Nhiễm chỉ là một phần chấp niệm, hắn muốn cùng cô ở bên nhau, thậm chí còn dùng hết sức lực để "Sáng tạo cơ hội" cho chính mình.
"Nhìn hai người hình như còn chưa bắt đầu đụng đũa, hay bốn chúng ta ngồi ăn chung với nhau?" Phùng Học Mậu đề nghị.
Diệp Tình trong lòng cũng không vui. Cô hôm nay mới hạ sốt trở về để đi làm, cảm thấy hứng thú của thái tử gia đối với mình có sự phai nhạt. Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, Diệp Tình không muốn vì chuyện nhỏ này mà cùng Phùng Học Mậu cãi nhau.
Nhưng Diệp Tình tỏ vẻ nguyện ý nhẫn nhịn, Ngu Nhiễm lại không muốn.
"Vì sao, tôi cùng bạn trai hẹn hò, không thích người ngoài quấy rầy." Ngu Nhiễm cự tuyệt thằng thừng.
Mục Tùng hơi cúi thấp đầu, khóe miệng cong lên.
Phùng Học Mậu cứng họng, nhưng hắn ở trước mặt Ngu Nhiễm sớm luyện thành da mặt dày vách sắt tường đồng. Còn muốn kéo ghế ngồi xuống kế bên Ngu Nhiễm.
Hắn vừa duỗi tay muốn đẩy Ngu Nhiễm, động tác còn chưa thực hiện cánh tay đã bị người khác chặn lại.
Mục Tùng đã đứng lên, người đàn ông cao lớn uy mãnh, so với người bình thường còn cường tráng hơn. Anh dùng một tay kiềm hãm Phùng Học Mậu, ánh mắt lạnh lẽo, không có một tia cảm xúc nào: "Cậu, muốn làm cái gì?"
/47
|