EDITOR: MẬT CƯ XÁ
Hiện tại Phùng Học Mậu đang đứng trước cửa phòng Ngu Nhiễm. Từ khi hắn biết Ngu Nhiễm trở về đi làm đã rất kích động, nghĩ đến mọi người cùng ở một khách sạn thì càng kích động hơn. Hắn nghĩ lần này bất luận như thế nào cũng muốn cùng Ngu Nhiễm nói chuyện. Không nghĩ tới, Ngu Nhiễm căn bản không có mở cửa cho hắn.
Phùng Học Mậu nghẹn một bụng hỏa khí. Quay người lại nhìn thấy Diệp Tình đứng ở phòng đối diện.
Diệp Tình có được vị trí trong danh sách này kỳ thật là cô chiếm từ một thực tập sinh cùng trường. Sau này lại có quan hệ với Phùng Học Mậu, thì hắn điều cô đến đường hàng không này. Thật ra Phùng Học Mậu không có tính toán sẽ phát sinh bất cứ chuyện gì với Diệp Tình, nhưng Diệp Tình lại chủ động sáp tới, hắn dứt khoát ỡm ờ mà ở lại phòng của Diệp Tình.
Diệp Tình đã dốc hết sức lực để giữ lại Phùng Học Mậu ở phòng mình.
Trên máy bay, Diệp Tình đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cô không thể xuống tay từ Ngu Nhiễm vậy thì chỉ có thể xuống tay ở trên người Phùng Học Mậu, chỉ cần cô có thai, cô không tin mình không thể lưu lại một tí ấn tượng trong lòng thái tử gia.
Hai người ở khách sạn củi khô lửa bốc cháy mà Ngu Nhiễm cũng không có chút cảm kích nào. Sau khi cô bị Phùng Học Mậu làm phiền, cố nén buồn ngủ đi làm phiền tham mưu trưởng nhà cô.
Ngu Nhiễm: Phùng Học Mậu mới gõ cửa phòng em!
Bây giờ, ở trong nước là buổi tối. Mục Tùng đang ăn cơm, sau đó cùng lính huấn luyện rồi mới trở về phòng.
Hiện tại đối với Mục Tùng mà nói tiếng chuông báo của Wechat khiến anh mẫn cảm hơn cả tiếng chuông báo thức trong quân đội. Nghe thấy điện thoại phát ra âm thanh, anh chạy nhanh lại mở màn hình lên. Chỉ là, anh lại thấy Ngu Nhiễm gửi đến tin tức kia. Sắc mặt bỗng trầm xuống.
Thời điểm Mục tham mưu trưởng đen mặt, thật sự rất khủng bố.
Vừa đúng lúc, Tiểu Lý đến gõ cửa. Kết quả liền thấy sắc mặt của Mục tham mưu trưởng nhà mình, run rẩy đến nói cũng không lưu loát.
Mục Tùng thấy tin nhắn của Ngu Nhiễm trong lòng còn đang nén giận. Kết quả có người đến ấp úng nửa ngày, nói chuyện cũng mơ mơ hồ hồ. Không khỏi hét to một tiếng: “Đi ra sân thể dục chạy 50 vòng cho lão tử! Rồi suy nghĩ rõ ràng cậu rốt cuộc muốn nói cái gì!”
Tiểu Lý: “….” Bị tham mưu trưởng hét to như vậy, dù có lý do cũng không nói được căn bản là sợ tới mức không nhớ được mình phải nói gì.
Tiểu Lý ủy khuất rời đi.
Mục Tùng cầm di động, nhanh chóng đánh chữ.
Mục Tùng: Ở đâu!
Ngu Nhiễm nằm thẳng trên giường, trả lời: “Không ở trong nước a!”
Khi Mục Tùng thấy tin nhắn này, cảm thấy thật ủy khuất. Thật ra anh cũng hiểu, dù cho ở trong nước, nếu không ở thành phố B anh cũng không có biện pháp gì chạy đến bên người Ngu Nhiễm. Cái nhận thức này khiến anh vô cùng phiền não. Đây cũng là lần đầu tiên Mục Tùng sâu sắc cảm nhận được tiểu cô nương nhà mình có nhiều người yêu thích cũng không tốt.
Đương nhiên, Mục Tùng sẽ không nói sự chuyên nghiệp của Ngu Nhiễm không tốt.
Anh thích cô, nhưng anh không thể hạn chế cô.
Mục Tùng duỗi tay gãi gãi tóc của mình, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng. Bởi vì có cảm xúc như vậy, một tay anh đặt trên đồng phục của mình, một tay cầm di động, ở trong phòng bực bội mà đi tới đi lui.
Giờ khắc này, Mục Tùng chưa từng trải nghiệm qua, muốn cùng tiểu cô nương đang bay tận chân trời kia hợp pháp hóa mối quan hệ với mình! Những người ước mơ bảo bối nhà anh đều phải nếm qua trái đắng!
Ngu Nhiễm ở bên này giống như cảm nhận được sự buồn bực đến từ anh, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, sau đó ôm di động tiến vào giấc ngủ.
Trái múi giờ quả thực rất khó chịu, nhưng chưa là gì so với việc cô bị người khác đánh thức khi đang ngủ.
Tiếng chuông bên ngoài cùng tiếng chuông di động khiến Ngu Nhiễm không thể không từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt hiện rõ sự tức giận. Duỗi tay cầm di động thấy người đang gọi cho mình, sự bực bội trong lòng tan đi không ít, nhưng khi tiếp điện thoại vẫn mang theo sự bất mãn.
“Phỉ Phỉ?”
“Mau mở cửa ra, đã xảy ra chuyện!” Trì Phỉ ở bên kia đầu điện thoại rất vội vàng mang theo một chút bực bội.
Trong lòng Ngu Nhiễm lộp bộp một tiếng, nghĩ Trì Phỉ xảy ra chuyện gì cơn buồn ngủ tức khắc bị đánh bay. Sau đó cả người cô bật dậy, nhảy xuống giường, dép còn chưa mang chạy thẳng ra cửa.
Căn bản cô không có xem người đứng bên ngoài cửa là ai, Ngu Nhiễm lập tức mở cửa.
“Phỉ Phỉ?” Khi mở cửa, Ngu Nhiễm hết hồn. Bên ngoài không chỉ có Trì Phỉ mà còn một đám người mặc đồng phục cảnh sát. Thời điểm cảnh sát nhìn cô, sắc măt không tốt một chút nào. Mà Trì Phỉ đứng ở một bên lo lắng nhìn cô.
“Tiểu Nhiễm, cậu không sao chứ?” Trì Phỉ khẩn trương bước lên kéo tay cô hỏi.
Nhưng cảnh sát bên ngoài không có thái độ tốt như vậy, đứng ở trước mặt Ngu Nhiễm đưa ra giấy tờ, sau đó nói: “Cô gái, chào cô, chúng tôi là cảnh sát. Cô cùng với bạn của mình bị nghi ngờ sử dụng chất cấm. Hiện tại yêu cầu cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Không được! Cô ấy cái gì cũng không biết!” Sắc mặt Trì Phỉ tức giận trừng mắt nhìn cảnh sát cao lớn đang đứng trước mặt Ngu Nhiễm, duỗi cánh tay chắn trước mặt Ngu Nhiễm.
Cảnh sát kia rất không kiên nhẫn mà nhìn Trì Phỉ một cái, vừa rồi nếu không phải cô gái này đứng chắn ở trước cửa, hắn đã đá văng cửa bắt người ở bên trong đi rồi, nào có giống dáng vẻ như bây giờ, cùng với phụ nữ dông dài lâu như vậy?
Ngu Nhiễm lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bộ dáng của cô vô tội cực kỳ, sự thật đúng là cô vô tội.
“Cô không biết?” Vị cảnh sát trước mặt này cũng không quá tin tưởng Ngu Nhiễm là người vô tội, bởi vì cô gái trước mặt hắn diện mạo rất ngoan ngoãn thoạt nhìn lại rất vô hại. Nhưng hắn đối với những cô gái xinh đẹp như Ngu Nhiễm hắn lại rất đề phòng.
Ngu Nhiễm thành thật lắc đầu: “Nếu anh muốn bắt tôi thì cũng phải nói cho tôi lý do mới được chứ? Cứ vô duyên vô cớ bắt tôi đi trong khi tôi không biết chuyện gì đang xảy ra như vậy thật không hợp quy củ.” Tuy trong lòng Ngu Nhiễm sợ hãi nhưng cô vẫn rất tỉnh táo.
Tuy đây là nước ngoài nhưng không thể đại diện cho việc dễ dàng bắt cô đi như vậy.
Bộ dáng Ngu Nhiễm đoan chính, hiện tại nói chuyện cũng rất lịch sự. Không giống cô gái vừa rồi khóc lóc còn quậy phá. Người tỉnh táo như vậy không giống người uống loại thuốc kia.
“Cô gái, nếu có chổ nào mạo phạm xin cô thông cảm cho chúng tôi. Nhưng bạn của cô xác nhận cô có tham dự mua bán thuốc cấm. Cho nên vô luận như thế nào cô cũng phải đi theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến, thử máu sau đó mới có thể phán đoán được cô có liên quan đến chuyện này hay không.”
Sắc mặt Ngu Nhiễm thay đổi liên tục sau khi nghe những lời này, ánh mắt cuối cùng cũng dừng trên người Trì Phỉ.
Trì Phỉ hiển nhiên bị chuyện này làm tức giận đến mặt cũng đỏ cả lên: “Là Diệp Tình, cô ta cùng Phùng Học Mậu…..” Lúc đó động tĩnh rất lớn, Diệp Tình ở hành lang vừa khóc vừa nháo, cô bị đánh thức thì thấy Diệp Tình cùng Phùng Học Mậu bị thẩm vấn sau đó giải đi.
Khi bị bắt đi Diệp Tình còn kéo theo Ngu Nhiễm liên lụy vào chuyện này. Trì Phỉ bắt đầu gọi cho Ngu Nhiễm, chỉ là người này ngủ quá sâu, kêu như thế nào cũng không tỉnh.
Ngu Nhiễm nghe xong những lời này, sắc mặt quả thật rất khó nhìn. Nhưng cô tức giận thì tức giận. Trong lòng càng rõ ràng hiện tại muốn làm sáng tỏ chuyện này thì mình phải đi cục sát một chuyến.
Tình huống trước mắt đã rõ ràng, Ngu Nhiễm ở chổ này không quen biết ai. Nhưng cô cũng không quá lo lắng, dù sao dù có phát sinh chuyện gì ai cũng đừng nghĩ sẽ thoát được.
“Tôi đi với các anh.” Suy nghĩ rõ ràng Ngu Nhiễm liền quyết định.
Vị cảnh sát kia cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu cô gái trước mắt này lại giống người vừa nãy đánh chết cũng không nhận tội, lại còn khóc lóc. Hắn thật sự sợ chính mình không kìm nén lại được mà đập người ta một phát.
“Tiểu Nhiễm, tớ đi cùng cậu.” Bây giờ Trì Phỉ cũng không thể để Ngu Nhiễm một mình.
Ngu Nhiễm cũng gật đầu, suy nghĩ của cô cũng rất đơn giản. Lỡ như ở cục cảnh sát cô không thể kìm chế được tính tình của mình cùng Diệp Tình đánh nhau thì có người giúp đỡ dễ dàng áp chế đối phương một chút.
Lúc này, Ngu Nhiễm căn bản không nghĩ tới chính mình suy nghĩ cẩn thận như vậy. Cô ý thức được, mình cũng không có làm chuyện gì sai.
Không phải mọi người đều muốn đánh nhau sao? Diệp Tình năm lần bảy lượt muốn hãm hại cô, cũng coi như là chuột chạy qua đường đi?
Nói đến, hôm nay đi một chuyến như vậy. Ngu Nhiễm cũng là lần đầu tiên đi xe cảnh sát, là là phương thức không quang minh xíu nào, dù gì đây cũng là ở nước ngoài! Cô quả thực không cảm thấy hổ thẹn, không phải vì chính mình, mà cô cảm thấy Diệp Tình đã ném hết mặt mũi ở nước ngoài, quả thực bôi xấu tổ quốc của mình.
Tuy rằng Ngu Nhiễm tức giận và xấu hổ khi ngồi lên xe cảnh sát, không thể không thừa nhận ngồi xe này quả thực rất có phong cách.
Cảnh sát cũng không hạn chế cô nói chuyện, đối với chuyện ở khách sạn Ngu Nhiễm quả thực không biết nhiều, ở trên đường mới hỏi Trì Phỉ là đang có chuyện gì xảy ra.
Bị hỏi những lời này, sắc mặt Trì Phỉ liền có chút cổ quái. Cô cũng không phải là loại công chúa ở trong trường học cái gì cũng không biết. Nhưng nói đến Diệp Tình, trên mặt Trì Phỉ không che giấu được sự khinh thường.
“Đại khái là Diệp Tình cùng Phùng Học Mậu cặp với nhau, sau đó hai người ở khách sạn mua thuốc trợ hứng. Không khéo hôm nay chính là ngày kiểm tra, Diệp Tình cùng Phùng Học Mậu bị bắt. Nhưng tình huống của Phùng Học Mậu tương đối nghiêm trọng, thời điểm cảnh sát đến, Phùng Học Mậu không còn tỉnh táo, những trò hề kia cái gì cũng diễn hết.” Trì Phỉ như nghĩ đến chuyện không hay ho, gắt gao nhíu mày lại.
“Vậy có quan hệ gì với tớ?” Trong mắt Ngu Nhiễm mang theo sự nghi ngờ, cô quả thực bị sự ghê tởm mà Diệp Tình mang lại làm khó chịu hết cả người. Người phụ nữ này quả thực rất yêu cô yêu cô đến sâu đậm, nếu không vì sao mỗi lần có chuyện gì đều muốn cùng cô “Kề vai chiến đấu?”
Hiện tại Phùng Học Mậu đang đứng trước cửa phòng Ngu Nhiễm. Từ khi hắn biết Ngu Nhiễm trở về đi làm đã rất kích động, nghĩ đến mọi người cùng ở một khách sạn thì càng kích động hơn. Hắn nghĩ lần này bất luận như thế nào cũng muốn cùng Ngu Nhiễm nói chuyện. Không nghĩ tới, Ngu Nhiễm căn bản không có mở cửa cho hắn.
Phùng Học Mậu nghẹn một bụng hỏa khí. Quay người lại nhìn thấy Diệp Tình đứng ở phòng đối diện.
Diệp Tình có được vị trí trong danh sách này kỳ thật là cô chiếm từ một thực tập sinh cùng trường. Sau này lại có quan hệ với Phùng Học Mậu, thì hắn điều cô đến đường hàng không này. Thật ra Phùng Học Mậu không có tính toán sẽ phát sinh bất cứ chuyện gì với Diệp Tình, nhưng Diệp Tình lại chủ động sáp tới, hắn dứt khoát ỡm ờ mà ở lại phòng của Diệp Tình.
Diệp Tình đã dốc hết sức lực để giữ lại Phùng Học Mậu ở phòng mình.
Trên máy bay, Diệp Tình đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cô không thể xuống tay từ Ngu Nhiễm vậy thì chỉ có thể xuống tay ở trên người Phùng Học Mậu, chỉ cần cô có thai, cô không tin mình không thể lưu lại một tí ấn tượng trong lòng thái tử gia.
Hai người ở khách sạn củi khô lửa bốc cháy mà Ngu Nhiễm cũng không có chút cảm kích nào. Sau khi cô bị Phùng Học Mậu làm phiền, cố nén buồn ngủ đi làm phiền tham mưu trưởng nhà cô.
Ngu Nhiễm: Phùng Học Mậu mới gõ cửa phòng em!
Bây giờ, ở trong nước là buổi tối. Mục Tùng đang ăn cơm, sau đó cùng lính huấn luyện rồi mới trở về phòng.
Hiện tại đối với Mục Tùng mà nói tiếng chuông báo của Wechat khiến anh mẫn cảm hơn cả tiếng chuông báo thức trong quân đội. Nghe thấy điện thoại phát ra âm thanh, anh chạy nhanh lại mở màn hình lên. Chỉ là, anh lại thấy Ngu Nhiễm gửi đến tin tức kia. Sắc mặt bỗng trầm xuống.
Thời điểm Mục tham mưu trưởng đen mặt, thật sự rất khủng bố.
Vừa đúng lúc, Tiểu Lý đến gõ cửa. Kết quả liền thấy sắc mặt của Mục tham mưu trưởng nhà mình, run rẩy đến nói cũng không lưu loát.
Mục Tùng thấy tin nhắn của Ngu Nhiễm trong lòng còn đang nén giận. Kết quả có người đến ấp úng nửa ngày, nói chuyện cũng mơ mơ hồ hồ. Không khỏi hét to một tiếng: “Đi ra sân thể dục chạy 50 vòng cho lão tử! Rồi suy nghĩ rõ ràng cậu rốt cuộc muốn nói cái gì!”
Tiểu Lý: “….” Bị tham mưu trưởng hét to như vậy, dù có lý do cũng không nói được căn bản là sợ tới mức không nhớ được mình phải nói gì.
Tiểu Lý ủy khuất rời đi.
Mục Tùng cầm di động, nhanh chóng đánh chữ.
Mục Tùng: Ở đâu!
Ngu Nhiễm nằm thẳng trên giường, trả lời: “Không ở trong nước a!”
Khi Mục Tùng thấy tin nhắn này, cảm thấy thật ủy khuất. Thật ra anh cũng hiểu, dù cho ở trong nước, nếu không ở thành phố B anh cũng không có biện pháp gì chạy đến bên người Ngu Nhiễm. Cái nhận thức này khiến anh vô cùng phiền não. Đây cũng là lần đầu tiên Mục Tùng sâu sắc cảm nhận được tiểu cô nương nhà mình có nhiều người yêu thích cũng không tốt.
Đương nhiên, Mục Tùng sẽ không nói sự chuyên nghiệp của Ngu Nhiễm không tốt.
Anh thích cô, nhưng anh không thể hạn chế cô.
Mục Tùng duỗi tay gãi gãi tóc của mình, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng. Bởi vì có cảm xúc như vậy, một tay anh đặt trên đồng phục của mình, một tay cầm di động, ở trong phòng bực bội mà đi tới đi lui.
Giờ khắc này, Mục Tùng chưa từng trải nghiệm qua, muốn cùng tiểu cô nương đang bay tận chân trời kia hợp pháp hóa mối quan hệ với mình! Những người ước mơ bảo bối nhà anh đều phải nếm qua trái đắng!
Ngu Nhiễm ở bên này giống như cảm nhận được sự buồn bực đến từ anh, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, sau đó ôm di động tiến vào giấc ngủ.
Trái múi giờ quả thực rất khó chịu, nhưng chưa là gì so với việc cô bị người khác đánh thức khi đang ngủ.
Tiếng chuông bên ngoài cùng tiếng chuông di động khiến Ngu Nhiễm không thể không từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt hiện rõ sự tức giận. Duỗi tay cầm di động thấy người đang gọi cho mình, sự bực bội trong lòng tan đi không ít, nhưng khi tiếp điện thoại vẫn mang theo sự bất mãn.
“Phỉ Phỉ?”
“Mau mở cửa ra, đã xảy ra chuyện!” Trì Phỉ ở bên kia đầu điện thoại rất vội vàng mang theo một chút bực bội.
Trong lòng Ngu Nhiễm lộp bộp một tiếng, nghĩ Trì Phỉ xảy ra chuyện gì cơn buồn ngủ tức khắc bị đánh bay. Sau đó cả người cô bật dậy, nhảy xuống giường, dép còn chưa mang chạy thẳng ra cửa.
Căn bản cô không có xem người đứng bên ngoài cửa là ai, Ngu Nhiễm lập tức mở cửa.
“Phỉ Phỉ?” Khi mở cửa, Ngu Nhiễm hết hồn. Bên ngoài không chỉ có Trì Phỉ mà còn một đám người mặc đồng phục cảnh sát. Thời điểm cảnh sát nhìn cô, sắc măt không tốt một chút nào. Mà Trì Phỉ đứng ở một bên lo lắng nhìn cô.
“Tiểu Nhiễm, cậu không sao chứ?” Trì Phỉ khẩn trương bước lên kéo tay cô hỏi.
Nhưng cảnh sát bên ngoài không có thái độ tốt như vậy, đứng ở trước mặt Ngu Nhiễm đưa ra giấy tờ, sau đó nói: “Cô gái, chào cô, chúng tôi là cảnh sát. Cô cùng với bạn của mình bị nghi ngờ sử dụng chất cấm. Hiện tại yêu cầu cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Không được! Cô ấy cái gì cũng không biết!” Sắc mặt Trì Phỉ tức giận trừng mắt nhìn cảnh sát cao lớn đang đứng trước mặt Ngu Nhiễm, duỗi cánh tay chắn trước mặt Ngu Nhiễm.
Cảnh sát kia rất không kiên nhẫn mà nhìn Trì Phỉ một cái, vừa rồi nếu không phải cô gái này đứng chắn ở trước cửa, hắn đã đá văng cửa bắt người ở bên trong đi rồi, nào có giống dáng vẻ như bây giờ, cùng với phụ nữ dông dài lâu như vậy?
Ngu Nhiễm lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bộ dáng của cô vô tội cực kỳ, sự thật đúng là cô vô tội.
“Cô không biết?” Vị cảnh sát trước mặt này cũng không quá tin tưởng Ngu Nhiễm là người vô tội, bởi vì cô gái trước mặt hắn diện mạo rất ngoan ngoãn thoạt nhìn lại rất vô hại. Nhưng hắn đối với những cô gái xinh đẹp như Ngu Nhiễm hắn lại rất đề phòng.
Ngu Nhiễm thành thật lắc đầu: “Nếu anh muốn bắt tôi thì cũng phải nói cho tôi lý do mới được chứ? Cứ vô duyên vô cớ bắt tôi đi trong khi tôi không biết chuyện gì đang xảy ra như vậy thật không hợp quy củ.” Tuy trong lòng Ngu Nhiễm sợ hãi nhưng cô vẫn rất tỉnh táo.
Tuy đây là nước ngoài nhưng không thể đại diện cho việc dễ dàng bắt cô đi như vậy.
Bộ dáng Ngu Nhiễm đoan chính, hiện tại nói chuyện cũng rất lịch sự. Không giống cô gái vừa rồi khóc lóc còn quậy phá. Người tỉnh táo như vậy không giống người uống loại thuốc kia.
“Cô gái, nếu có chổ nào mạo phạm xin cô thông cảm cho chúng tôi. Nhưng bạn của cô xác nhận cô có tham dự mua bán thuốc cấm. Cho nên vô luận như thế nào cô cũng phải đi theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến, thử máu sau đó mới có thể phán đoán được cô có liên quan đến chuyện này hay không.”
Sắc mặt Ngu Nhiễm thay đổi liên tục sau khi nghe những lời này, ánh mắt cuối cùng cũng dừng trên người Trì Phỉ.
Trì Phỉ hiển nhiên bị chuyện này làm tức giận đến mặt cũng đỏ cả lên: “Là Diệp Tình, cô ta cùng Phùng Học Mậu…..” Lúc đó động tĩnh rất lớn, Diệp Tình ở hành lang vừa khóc vừa nháo, cô bị đánh thức thì thấy Diệp Tình cùng Phùng Học Mậu bị thẩm vấn sau đó giải đi.
Khi bị bắt đi Diệp Tình còn kéo theo Ngu Nhiễm liên lụy vào chuyện này. Trì Phỉ bắt đầu gọi cho Ngu Nhiễm, chỉ là người này ngủ quá sâu, kêu như thế nào cũng không tỉnh.
Ngu Nhiễm nghe xong những lời này, sắc mặt quả thật rất khó nhìn. Nhưng cô tức giận thì tức giận. Trong lòng càng rõ ràng hiện tại muốn làm sáng tỏ chuyện này thì mình phải đi cục sát một chuyến.
Tình huống trước mắt đã rõ ràng, Ngu Nhiễm ở chổ này không quen biết ai. Nhưng cô cũng không quá lo lắng, dù sao dù có phát sinh chuyện gì ai cũng đừng nghĩ sẽ thoát được.
“Tôi đi với các anh.” Suy nghĩ rõ ràng Ngu Nhiễm liền quyết định.
Vị cảnh sát kia cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu cô gái trước mắt này lại giống người vừa nãy đánh chết cũng không nhận tội, lại còn khóc lóc. Hắn thật sự sợ chính mình không kìm nén lại được mà đập người ta một phát.
“Tiểu Nhiễm, tớ đi cùng cậu.” Bây giờ Trì Phỉ cũng không thể để Ngu Nhiễm một mình.
Ngu Nhiễm cũng gật đầu, suy nghĩ của cô cũng rất đơn giản. Lỡ như ở cục cảnh sát cô không thể kìm chế được tính tình của mình cùng Diệp Tình đánh nhau thì có người giúp đỡ dễ dàng áp chế đối phương một chút.
Lúc này, Ngu Nhiễm căn bản không nghĩ tới chính mình suy nghĩ cẩn thận như vậy. Cô ý thức được, mình cũng không có làm chuyện gì sai.
Không phải mọi người đều muốn đánh nhau sao? Diệp Tình năm lần bảy lượt muốn hãm hại cô, cũng coi như là chuột chạy qua đường đi?
Nói đến, hôm nay đi một chuyến như vậy. Ngu Nhiễm cũng là lần đầu tiên đi xe cảnh sát, là là phương thức không quang minh xíu nào, dù gì đây cũng là ở nước ngoài! Cô quả thực không cảm thấy hổ thẹn, không phải vì chính mình, mà cô cảm thấy Diệp Tình đã ném hết mặt mũi ở nước ngoài, quả thực bôi xấu tổ quốc của mình.
Tuy rằng Ngu Nhiễm tức giận và xấu hổ khi ngồi lên xe cảnh sát, không thể không thừa nhận ngồi xe này quả thực rất có phong cách.
Cảnh sát cũng không hạn chế cô nói chuyện, đối với chuyện ở khách sạn Ngu Nhiễm quả thực không biết nhiều, ở trên đường mới hỏi Trì Phỉ là đang có chuyện gì xảy ra.
Bị hỏi những lời này, sắc mặt Trì Phỉ liền có chút cổ quái. Cô cũng không phải là loại công chúa ở trong trường học cái gì cũng không biết. Nhưng nói đến Diệp Tình, trên mặt Trì Phỉ không che giấu được sự khinh thường.
“Đại khái là Diệp Tình cùng Phùng Học Mậu cặp với nhau, sau đó hai người ở khách sạn mua thuốc trợ hứng. Không khéo hôm nay chính là ngày kiểm tra, Diệp Tình cùng Phùng Học Mậu bị bắt. Nhưng tình huống của Phùng Học Mậu tương đối nghiêm trọng, thời điểm cảnh sát đến, Phùng Học Mậu không còn tỉnh táo, những trò hề kia cái gì cũng diễn hết.” Trì Phỉ như nghĩ đến chuyện không hay ho, gắt gao nhíu mày lại.
“Vậy có quan hệ gì với tớ?” Trong mắt Ngu Nhiễm mang theo sự nghi ngờ, cô quả thực bị sự ghê tởm mà Diệp Tình mang lại làm khó chịu hết cả người. Người phụ nữ này quả thực rất yêu cô yêu cô đến sâu đậm, nếu không vì sao mỗi lần có chuyện gì đều muốn cùng cô “Kề vai chiến đấu?”
/47
|