Cánh cửa lên tầng thượng lại một lần nữa mở ra và bóng bốn con người xuất hiện. Sự xuất hiện ấy nằm ngoài dự đoán của mọi người trừ một người….Anh khẽ nhấc khóe miệng, cười như có như không
_Vẫn còn chừa cho mình một lá bài tẩy, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh
_Đó là bà My, Tuyết, Hằng và Kim mà, sao họ lại ở đây- Lan ngạc nhiên mở to mắt
_Các ngươi không nhìn ra sao, họ bị ta khống chế đó- Tà Linh cười tà
_Thì ra là vậy, hèn chi nhìn mặt họ thất thần quá- Kiên chen vào
_Gặp tụi này mà không gây chuyện thì đúng là có vấn đề thật rồi- Mai nhíu nhíu mày
_Các ngươi nói đủ chưa- Tà Linh thấy mình bị lơ cũng đâm ra nổi đóa
_Làm cách nào ngươi khống chế được họ- Huy nói
_Ngươi không biết à, thật uổng trong người ngươi có một cổ sức mạnh to lớn như vậy- Tà Linh khiêu khích
_Ngươi câm miệng- Huy nóng nảy
_Cũng không có sao, ta nói cho các ngươi biết nhé, (nhìn phía bà My) nó muốn giàu sang, quyền quý, muốn quyền lực nên nó chọn bán linh hồn cho ta, ( chỉ phía tụi Tuyết) còn tụi nó muốn trả thù các ngươi, muốn lấy được tình cảm của nó(chỉ Kiên) nên cho ta linh hồn của tụi nó làm trao đổi, mới đầu ta cũng không tính trao đổi với tụi nó đâu, nhưng ta suy nghĩ lại, thấy tụi nó sao này sẽ được việc nên đồng ý, thật không ngờ bây giờ lại có ít, ha ha ha………- sau đoa là một tràng cười khả ố của Tà Linh
_Ngươi thật sự cho là vậy- Anh cười, nụ cười quỷ dị nhất từ trước đến nay, nụ cười chứa đầy hận ý
_Không lẽ ngươi thật sự giết người- Tà Linh lại cười tà mị
_Vậy ngươi có hay không nghĩ, từ khi họ bán linh hồn cho ngươi, họ đã không còn là con người mà là những cái xác- Thiên Minh trầm mặc
_Thật vậy sao- Quân và Huy cùng nói, dù sao họ cũng từng quen biết, coi như là thương hại họ đi
_Vậy chúng ta làm gì họ đây Anh- Lan không biết làm gì
_Giết- Anh lạnh lùng nói ra một chữ làm mọi người lạnh cả sống lưng
_Cái gì, các ngươi….- Tà Linh sững sờ, ả thật không ngờ Anh lại quyết đoán như vậy lúc ả còn đang ngỡ ngàng thì một ánh sáng lóe qua, bốn người (bà My với tụi Tuyết) đã ngã xuống biến thành sương khói.
Không sai, người ra tay chính là Anh nhanh đến mức không nhìn rõ chiêu thức, chỉ thấy Anh cầm một cái quạt, rìa quạt có ánh kim như một lưỡi đao sắc bén từ từ xếp cái quạt lại. Đang lúc Tà Linh còn kinh ngạc, Anh lại đánh tới, nhưng không dễ dàng đánh trúng ả, cái bóng xanh lượng lờ trên không rồi đột nhiên xà xuống không báo trước, cánh tay của ả tự dưng biến thành một thanh kiếm vô cùng sắc, tiếng vũ khí xé không khí nghe thật ghê người, khi thanh kiếm chỉ cách ngực Anh 10 cm…mọi người như ngừng thở, cô nghiêng người né tránh thuận tay vũ cái quạt ra ” xoẹt” một tiếng, cái đầu của ả Tà Linh liền rơi xuống đất, không có máu chảy nhưng hai mắt ả lại rợn rừng như không cam lòng, cái bóng xanh của ả nhạt dần, nhạt dần rồi hóa hư vô….
Lúc mọi người còn đang ngơ ngác, Anh đã xoay người rời đi để lại một câu nói
_Về thôi- bóng lưng cô sao mà cô đơn, tịnh mịch quá, phải chăng người con gái đó chỉ có một mình
_Chúng ta về thôi, các anh cũng về nhà đi- Mai kéo Lan, nhìn tụi hắn nói
Trên sân thượng chỉ còn lại ba người Thiên Minh, ông Phong và bà Quỳnh. Thiên Minh không nói gì lặng lẽ rời đi có lẽ cậu muốn để lại không gian riêng cho bố mẹ
_Xin lỗi….
_Xin lỗi….
Cả ông Phong và bà Quỳnh đều nói một câu xin lỗi
_Em đừng xin lỗi, người xin lỗi mẹ con em, bao năm qua anh không ở cạnh để chăm sóc mẹ con em- ông Phong ôm bà Quỳnh vào lòng
_Không đâu, người xin lỗi phải là em, nếu lúc đó em can đảm hơn về làm rõ mọi việc, chúng ta sẽ không chia lìa nhiều năm như vậy, thực xin lỗi…- bà Quỳnh rúc sâu vào lòng người mà bà ngày đêm thương nhớ, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy dài…
_Đừng nói nữa- cuộc đối thoại của họ kết thúc bằng một nụ hôn
(Tg: Nhi cảm thấy nghe lén người khác tâm sự là một hành động không hay cho lắm, nhất là người lớn tuổi hơn mình cho nên Nhi chuồn luôn, bây giờ trở lại với các anh, chị của chúng ta nào ^^)
——————————
Biệt thự Happy
Anh mệt mỏi ngồi trên sofa, không nói chuyện chỉ là yên lặng, thế thôi
_Cậu uống nước đi- Mai để một ly nước trước mặt Anh, mỉm cười
_Cậu trước tiên nên nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai nói- Lam cười nhẹ
_Cảm ơn các cậu luôn ở bên mình, các cậu cũng nghỉ đi- Anh nói rồi xoay người rời đi
_Hazzzzzzzzz, thật là..- Mai thở dài
_Con nhỏ này, bạn bè bao nhiêu năm rồi mà còn nói câu khách sáo đó là sao- Lan cũng thở dài
_Thôi lên phòng ngủ đi, hôm nay mệt mỏi quá- Mai nói rồi cùng Lan lên phòng mà không biết lúc họ nói chuyện, Anh khẽ cười, cả ánh mắt cũng tràn ngập ý cười, đôi khi tình bạn chỉ như thế là đủ
Anh lên phòng nhưng cô không ngủ, dựa vào cửa sổ nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời , suy nghĩ về mọi chuyện đã qua, cô hận cha mình vì ông ta bỏ mặt sự sống chết của mẹ con cô, sống hạnh phúc nhưng khi cô biết ông ấy cũng sống chẳng vui vẻ gì suốt mười mấy năm qua, hận cũng không còn, chỉ còn thương tiếc. Suy nghĩ vẩn vơ một lúc cô lại nghĩ đến gương mặt Quân, trần mặc, lạnh lùng, vui cười tất cả như hiện ra trước mắt, tim bỗng đập nhanh, mặt phút chốc hồng hồng, ánh trăng chiếu lên cả người cô tạo một cảm giác nhu hòa, xinh đẹp động lòng người, cái lạnh lùng băng giá thường ngày bị ánh sáng ấm áp của mặt trăng làm tan chảy….
————————-
Không xa trong một ngôi biệt thự xa hoa, cũng có một người ngồi bên cửa sổ nhìn xa xăm, dáng người cao, đôi mắt hổ phách có thần, không ai khác đó là Quân…
Cậu nhớ lại lúc thanh kiếm đến gần Anh, cậu như ngừng thở, cảm giác bất an phút chốc vây lấy, ngập tràng trong trái tim, nếu Anh có chuyện gì….nghĩ đến đó cậu bỗng đau đớn, có cái gì như bóp nghẹt trái tim, chật vật, khó chịu…cậu không muốn nhìn thấy Anh có chuyện, cảm giác đau đớn lo sợ này rất lạ, người con gái lạnh nhạt ấy lại cho cậu cảm giác trước nay chưa từng có……
Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ và có hai người không ngủ…
_Vẫn còn chừa cho mình một lá bài tẩy, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh
_Đó là bà My, Tuyết, Hằng và Kim mà, sao họ lại ở đây- Lan ngạc nhiên mở to mắt
_Các ngươi không nhìn ra sao, họ bị ta khống chế đó- Tà Linh cười tà
_Thì ra là vậy, hèn chi nhìn mặt họ thất thần quá- Kiên chen vào
_Gặp tụi này mà không gây chuyện thì đúng là có vấn đề thật rồi- Mai nhíu nhíu mày
_Các ngươi nói đủ chưa- Tà Linh thấy mình bị lơ cũng đâm ra nổi đóa
_Làm cách nào ngươi khống chế được họ- Huy nói
_Ngươi không biết à, thật uổng trong người ngươi có một cổ sức mạnh to lớn như vậy- Tà Linh khiêu khích
_Ngươi câm miệng- Huy nóng nảy
_Cũng không có sao, ta nói cho các ngươi biết nhé, (nhìn phía bà My) nó muốn giàu sang, quyền quý, muốn quyền lực nên nó chọn bán linh hồn cho ta, ( chỉ phía tụi Tuyết) còn tụi nó muốn trả thù các ngươi, muốn lấy được tình cảm của nó(chỉ Kiên) nên cho ta linh hồn của tụi nó làm trao đổi, mới đầu ta cũng không tính trao đổi với tụi nó đâu, nhưng ta suy nghĩ lại, thấy tụi nó sao này sẽ được việc nên đồng ý, thật không ngờ bây giờ lại có ít, ha ha ha………- sau đoa là một tràng cười khả ố của Tà Linh
_Ngươi thật sự cho là vậy- Anh cười, nụ cười quỷ dị nhất từ trước đến nay, nụ cười chứa đầy hận ý
_Không lẽ ngươi thật sự giết người- Tà Linh lại cười tà mị
_Vậy ngươi có hay không nghĩ, từ khi họ bán linh hồn cho ngươi, họ đã không còn là con người mà là những cái xác- Thiên Minh trầm mặc
_Thật vậy sao- Quân và Huy cùng nói, dù sao họ cũng từng quen biết, coi như là thương hại họ đi
_Vậy chúng ta làm gì họ đây Anh- Lan không biết làm gì
_Giết- Anh lạnh lùng nói ra một chữ làm mọi người lạnh cả sống lưng
_Cái gì, các ngươi….- Tà Linh sững sờ, ả thật không ngờ Anh lại quyết đoán như vậy lúc ả còn đang ngỡ ngàng thì một ánh sáng lóe qua, bốn người (bà My với tụi Tuyết) đã ngã xuống biến thành sương khói.
Không sai, người ra tay chính là Anh nhanh đến mức không nhìn rõ chiêu thức, chỉ thấy Anh cầm một cái quạt, rìa quạt có ánh kim như một lưỡi đao sắc bén từ từ xếp cái quạt lại. Đang lúc Tà Linh còn kinh ngạc, Anh lại đánh tới, nhưng không dễ dàng đánh trúng ả, cái bóng xanh lượng lờ trên không rồi đột nhiên xà xuống không báo trước, cánh tay của ả tự dưng biến thành một thanh kiếm vô cùng sắc, tiếng vũ khí xé không khí nghe thật ghê người, khi thanh kiếm chỉ cách ngực Anh 10 cm…mọi người như ngừng thở, cô nghiêng người né tránh thuận tay vũ cái quạt ra ” xoẹt” một tiếng, cái đầu của ả Tà Linh liền rơi xuống đất, không có máu chảy nhưng hai mắt ả lại rợn rừng như không cam lòng, cái bóng xanh của ả nhạt dần, nhạt dần rồi hóa hư vô….
Lúc mọi người còn đang ngơ ngác, Anh đã xoay người rời đi để lại một câu nói
_Về thôi- bóng lưng cô sao mà cô đơn, tịnh mịch quá, phải chăng người con gái đó chỉ có một mình
_Chúng ta về thôi, các anh cũng về nhà đi- Mai kéo Lan, nhìn tụi hắn nói
Trên sân thượng chỉ còn lại ba người Thiên Minh, ông Phong và bà Quỳnh. Thiên Minh không nói gì lặng lẽ rời đi có lẽ cậu muốn để lại không gian riêng cho bố mẹ
_Xin lỗi….
_Xin lỗi….
Cả ông Phong và bà Quỳnh đều nói một câu xin lỗi
_Em đừng xin lỗi, người xin lỗi mẹ con em, bao năm qua anh không ở cạnh để chăm sóc mẹ con em- ông Phong ôm bà Quỳnh vào lòng
_Không đâu, người xin lỗi phải là em, nếu lúc đó em can đảm hơn về làm rõ mọi việc, chúng ta sẽ không chia lìa nhiều năm như vậy, thực xin lỗi…- bà Quỳnh rúc sâu vào lòng người mà bà ngày đêm thương nhớ, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy dài…
_Đừng nói nữa- cuộc đối thoại của họ kết thúc bằng một nụ hôn
(Tg: Nhi cảm thấy nghe lén người khác tâm sự là một hành động không hay cho lắm, nhất là người lớn tuổi hơn mình cho nên Nhi chuồn luôn, bây giờ trở lại với các anh, chị của chúng ta nào ^^)
——————————
Biệt thự Happy
Anh mệt mỏi ngồi trên sofa, không nói chuyện chỉ là yên lặng, thế thôi
_Cậu uống nước đi- Mai để một ly nước trước mặt Anh, mỉm cười
_Cậu trước tiên nên nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai nói- Lam cười nhẹ
_Cảm ơn các cậu luôn ở bên mình, các cậu cũng nghỉ đi- Anh nói rồi xoay người rời đi
_Hazzzzzzzzz, thật là..- Mai thở dài
_Con nhỏ này, bạn bè bao nhiêu năm rồi mà còn nói câu khách sáo đó là sao- Lan cũng thở dài
_Thôi lên phòng ngủ đi, hôm nay mệt mỏi quá- Mai nói rồi cùng Lan lên phòng mà không biết lúc họ nói chuyện, Anh khẽ cười, cả ánh mắt cũng tràn ngập ý cười, đôi khi tình bạn chỉ như thế là đủ
Anh lên phòng nhưng cô không ngủ, dựa vào cửa sổ nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời , suy nghĩ về mọi chuyện đã qua, cô hận cha mình vì ông ta bỏ mặt sự sống chết của mẹ con cô, sống hạnh phúc nhưng khi cô biết ông ấy cũng sống chẳng vui vẻ gì suốt mười mấy năm qua, hận cũng không còn, chỉ còn thương tiếc. Suy nghĩ vẩn vơ một lúc cô lại nghĩ đến gương mặt Quân, trần mặc, lạnh lùng, vui cười tất cả như hiện ra trước mắt, tim bỗng đập nhanh, mặt phút chốc hồng hồng, ánh trăng chiếu lên cả người cô tạo một cảm giác nhu hòa, xinh đẹp động lòng người, cái lạnh lùng băng giá thường ngày bị ánh sáng ấm áp của mặt trăng làm tan chảy….
————————-
Không xa trong một ngôi biệt thự xa hoa, cũng có một người ngồi bên cửa sổ nhìn xa xăm, dáng người cao, đôi mắt hổ phách có thần, không ai khác đó là Quân…
Cậu nhớ lại lúc thanh kiếm đến gần Anh, cậu như ngừng thở, cảm giác bất an phút chốc vây lấy, ngập tràng trong trái tim, nếu Anh có chuyện gì….nghĩ đến đó cậu bỗng đau đớn, có cái gì như bóp nghẹt trái tim, chật vật, khó chịu…cậu không muốn nhìn thấy Anh có chuyện, cảm giác đau đớn lo sợ này rất lạ, người con gái lạnh nhạt ấy lại cho cậu cảm giác trước nay chưa từng có……
Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ và có hai người không ngủ…
/37
|