30 phút sau………..
Một gốc cây anh đào, bốn con người đang ngồi nhâm nhỉ tách trà xanh tỏa hương thoải mái, hương vị của tự nhiên của những ngày cuối thu hòa vào không khí một cách rõ rệt…..
_Mai à, em nghĩ xem họ nói gì mà lâu vậy- Huy nói
_Thì tất nhiên là tâm sự với nhau òi, có thế mà cũng hỏi- Mai chẳng buồn liếc mắt nhìn Huy
_Hay chúng ta cũng đi tâm sự đi, anh thật ganh tỵ họ- Huy chớp chớp mắt nhìn Mai
_Anh có thôi đi không, sao lúc nào anh cũng trêu chọc tôi vậy hả?- Mai có dấu hiệu sắp phát hỏa
_Sao hai người lúc nào cũng cãi nhau vậy- Quân trầm giọng nói
_Thì tại anh ta trêu em chứ bộ- Mai cãi lại, lườm Huy một cái muốn xém lông mày
_Thì tại anh…anh…- Huy lắp bắp, chưa nói được gì thì
_Họ về rồi kìa- Anh hứng thú nhướng mi
—————–
_Mọi người, chúng tôi có chuyện muốn nói- Kiên nói, nhìn cậu và Mai lúc này thật vô cũng thảm, người ướp nhẹp , tóc tai bù xù…
_Muốn nói gì thì lát nữa hẳn nói, vào tắm rửa thay đồ đi, hai người ướt hết rồi-Mai cười gian, nhìn mặt Lan là mọi người hiểu có chuyện gì xảy ra rồi
_Cạnh phòng sách có sáu gian phòng , từ trái sang phải phòng thứ 3 của Lan, phòng thứ 6 của Kiên. Quần áo hai người em chuẩn bị sẵn hết rồi, còn quần áo mọi người mang theo em để Thế Giới bên kia rồi, nếu mọi người không biết mặc có thể nhờ Tinh Linh giúp, trong phòng các vật dụng cần thiết đều có đủ- Anh chu đáo nói
_Nhưng anh là con trai còn Tinh Linh lại là…- Kiên ngập ngừng gương mặt thoáng hồng
_Yên tâm, Tinh Linh cũng phân biệt giới tính- Anh cười nhẹ
_Phù…- Kiên thở phào rồi cùng Lan vào nhà
————————–
15 phút sau họ trở lại, Lan mặc một bộ kimono ngang gối màu hồng nhạt thêu hoa li ti màu tím đậm rất dễ thương, con Kiên mặc một bộ kimono truyền thống của nam màu lục nhạt, đi chung với Lan trông rất hài hòa.
_Hai người có chuyện gì thì nói đi- Anh nói, anh mắt lóe ý cười
_À…thì…thì….- Lan đỏ mặt cứ ấp úng mãi
_Thật ra, từ hôm nay mình và Lan sẽ là một cặp- Kiên vui sướng nói
Không gia im lìm, một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo vài chiếc lá….
_Nè, thái độ mọi người vậy là sao? Không ngạc nhiên?- Lan nói
_Lan à, những gì hai người muốn nói viết cả trên mặt cậu rồi, mặt cậu viết 3 chữ gì cậu biết không ?- Mai cười gian
_Chữ gì sao mình không thấy….LÀM GÌ CÓ CHỮ GÌ CHỨ…..- Lan hét lớn để che đi sự xấu hổ
_Ha …ha …ha…- Mai và Huy ôm bụng cười ngoặt nghẽo đến người trầm ổn như Quân và Anh cũng cười nhẹ
_Cậu…cậu bắt nạt mình…- Lan rưng rưng
_Mạt cậu viết “tôi đang yêu” đó…ha…ha…ha- Mai ôm bụng cười
_Cậu…cậu….- Lan không nói được lời nào, có lẽ Mai nói đúng nhưng có cần trêu cô vậy không, vẻ mặt Lan như sắp khóc đến nơi
_Ngoan đừng khóc, em ngồi xuống nghĩ đi, để anh xử họ- Kiên thấy người yêu bị bắt nạt liền không chịu nổi
_Dạ…- Lan ngọt ngào đáp một tiếng
_Em thấy người ta ngọt ngào chưa, beeng vực nhau chưa, em lúc nào cũng bắt nạt anh thôi- Huy vội chen vào trêu Lan và Kiên lại vừa nhìn Mai than thở
_Hai người đủ rồi đó, đừng có trêu cô ấy nữa- Kiên liền lên tiếng bảo vệ người yêu
_Biết rồi, có ai trêu nữa đâu- Mai chu miệng nói
_Thôi mọi người đừng đùa nữa, nghe em nói- Anh nói từ từ
_Có chuyện gì em nói đi- Quân trầm ấp nói
_Ngày mai theo đúng kế hoạch mọi người sẽ đi học mọi người nhớ chư- Anh nói
_Nhớ nhưng có chuyện gì sao- Lan nói, mọi người cũng dồn sự chú ý vào Anh
_Không có gì, mọi người đùng căng thẳng, em chỉ muốn nói là mọi người sẽ học ở cánh đồng hoa phía Tây thôi mà, ở đó rất thoải mái- Anh bật cười khi nhìn mọi người vô cũng căng thẳng
“Cách” Mai lấy điện thoại chụp lại gương mặt Anh lúc đang cười như hoa xuân chớp nở
_Cậu làm gì vậy?-Anh cau mày, nụ cười đã tắt
_Không có gì…ha…ha….- Mai cười gượng
_Thôi vậy mọi người vào nghỉ sớm đi, ngày mai là ngày đầu tiên mọi người luyện tập sẽ rất mệt mỏi đó- Anh nói rồi đứng dậy đi về phía ngôi nhà, nhưng liệu đêm nay cô có ngủ khi mà mọi người còn quá yếu, gương Băng Ti còn chưa lấy được mà ngày mặt trăng đỏ lại ngày càng đến gần….
———————-
Trăng lên cao, che khuất bóng tôi chạng vạng bằng ánh sáng vàng hiền dịu của mình
“ Cốc…cốc…cốc…” có người gõ cửa phòng Quân
_Ai đó- tiếng Quân từ trong phòng vọng ra, không có vẻ gì là ngáy ngủ, chắc chắn cậu vẫn còn thức
_Là em và Lan- Mai nói khẽ
“Cạch” cánh của phòng Quân mở ra
_Hai em không ngủ sao? Tim anh có chuyện gì- Quân nói
_Tụi em có cái này cho anh- Mai đưa Quân tấm ảnh, trong ảnh là một cô bé khoảng 14t , cô bé say ngủ dưới gốc cây anh đào đang nở rộ, ánh nắng dịu nhẹ mơn man trên gương mặt cô như tạo nên 1 lớp màng mỏng trông rất đẹp nhưng cũng rất mơ hồ, khó nắm bắt. Điều quan trọng nhất chính là gương mặt cô gái này có điểm rất quen nhất là đôi mắt khi ngủ rất giống một người….
_Thấy rất quen đúng không ?- Lan cười tinh nghịch
_Cô bé trong ảnh là Anh đó, khi 14t- Mai cười nói, ánh mắt cô có vẻ xa xăm như hoài niệm về một diều gì đó trong quá khứ
_Thật sao?- Quân như ngẩn ra, tự lẩm bẩm 1 mình
_Em đã chụp lén cậu ấy đó, bình thường cậu ấy không thích chụp ảnh đâu- Lan có chút ủ rũ nói
_Anh có biết tại sao em lại đưa anh tấm ảnh này không?- Mai nói, không đợi Quân trả lời cô đã nói tiếp
_Tụi em biết anh thích Anh, mà Anh cũng có hảo cảm với anh nên em đưa anh tấm ảnh này. Tụi em biết trên vai Anh có rất nhiều gánh nặng, lo lắng cả bây giờ và trong quá khứ, tụi em mong anh có thể chia sẻ phần nào gánh nặng đó, và tụi em cũng biết vết thương trong lòng Anh từ bé đến giờ vẫn chưa lành, tụi em mong anh có thể dùng tình cảm chân thành của mình để xóa dần vết thương đó. Có lẽ rất khó nhưng tụi em tin anh làm được- Mai không phải là người vô tâm cô biết cái gì đang diễn ra bên trong bạn mình nên cô mới nói với Quân những lời này
_Có lẽ hơi quá đáng nhưng có một điều em vẫn phải nói, nếu Anh thật lòng với Anh thì hãy bảo vệ nó, còn nếu không xin anh đừng đùa giỡn với cậu ấy, cậu ấy không chịu nổi tổn thương một lần nào nữa đâu. Mong anh không làm tụi em thất vọng, phía sau còn có ngày sinh nhật Anh nữa đó- Lan nghiêm túc nói
_Lát nữa em sẽ gửi tấm ảnh lúc chiều chụp cho anh- Mai nói rồi kéo Lan về phòng
Mai và Lan đi rồi Quân vẫn thẩn thờ nhìn tấm ảnh, lật lại mặt sau quả thật có một dòng chữ “sinh nhật anh là ngày 15-10”. Em sinh vào ngày trăng tròn đầu tiên của mùa đông sao, khó trách lại lạnh lùng như vậy.
_”Có thật là em cũng thích anh không, nàng công chúa băng giá, anh thật sự mong đó là sự thật”- Quân đưa ánh mắt sang phòng Anh, một mảnh tối ôm
_”Chắc cô ấy ngủ rồi”- Quân cười khẽ rồi đóng cửa phòng, đêm nay chắc sẽ là một đêm khó ngủ….
Nhưng có ai biết bây giờ phòng Anh không có một ai……
————————–
Đền thờ giữa rừng của dòng tộc ASAKI, nơi chứa cánh cửa đi vào thế giới Bất diệt, ánh sáng mờ ảo của mặt trăng…..Có tiếng đất rung chuyển nhè nhẹ, một cái miệng xinh đẹp đang đọc thần chú để tách đất ra và lấy một thứ…
_Em thật sự muốn luyện Ngọc Ánh Sáng sao? Có cần thiết không , em muốn đi qua tầng 1 đảo Thiên Đường có thể dùng Đá Mặt Trời mà- Thiên Minh nhíu mày, lo lắng
_Đá mặt trời chỉ làm chúng tránh xa chứ không tiêu diệt, bao nhiêu năm qua đảo thiên đường đã vùi chôn xương máu bao nhiêu người em không thể để chúng tồn tại vì em là người thừa kế đặc biệt- Anh lạnh lùng nói, ánh mắt lóe qua tia chết chóc
Thiên Minh không biết phải nói sao, đứa em này của cậu rất cố chấp, chỉ cần nó muốn làm gì nhất định sẽ làm được, nó quyết định điều gì thì sẽ không lay chuyển được. Nhưng dù sao nó cũng là em gái cậu cậu rất lo cho nó
_Làm vậy mất rất nhiều linh lực, em chịu nổi không- Thiên Minh lo lắng nói
_Em không sao, em sẽ ngủ để bù lại linh lực đã mất- Anh cầm trong tay 6 viên đá mặt trời tỏa ánh vàng chói lọi như một mặt trời nhỏ và một viên ngọc trong suốt như pha lê sáng lung linh ánh sáng bạc nhè nhẹ
_Nhưng anh sợ….Nếu linh lực của em không phục hồi trước ngày đi đảo Thiên Đường thì sao- Thiên Minh nói ra điều làm cậu lo nhất
_Không sao đâu, nếu không thể phục hồi em sẽ ngâm mình trong hồ chữa trị phía bắc Thế Giới bất diệt, anh đùng lo- Anh cười rồi mở cửa trở lại Thế Giới mà bạn bè cô đang ở đó, Thiên Minh cũng vào theo , cánh cửa đền khép lại thật chặt….
Đảo Thiên Đường có bảy tầng, mỗi tầng là một thử thách khác nhau, gương Băng Ti ở tầng thứ bảy- tầng sâu nhất dưới lòng đất giữa đáy biển khơi, liệu thứ gì sẽ chờ đón họ ở nơi đây….
Một gốc cây anh đào, bốn con người đang ngồi nhâm nhỉ tách trà xanh tỏa hương thoải mái, hương vị của tự nhiên của những ngày cuối thu hòa vào không khí một cách rõ rệt…..
_Mai à, em nghĩ xem họ nói gì mà lâu vậy- Huy nói
_Thì tất nhiên là tâm sự với nhau òi, có thế mà cũng hỏi- Mai chẳng buồn liếc mắt nhìn Huy
_Hay chúng ta cũng đi tâm sự đi, anh thật ganh tỵ họ- Huy chớp chớp mắt nhìn Mai
_Anh có thôi đi không, sao lúc nào anh cũng trêu chọc tôi vậy hả?- Mai có dấu hiệu sắp phát hỏa
_Sao hai người lúc nào cũng cãi nhau vậy- Quân trầm giọng nói
_Thì tại anh ta trêu em chứ bộ- Mai cãi lại, lườm Huy một cái muốn xém lông mày
_Thì tại anh…anh…- Huy lắp bắp, chưa nói được gì thì
_Họ về rồi kìa- Anh hứng thú nhướng mi
—————–
_Mọi người, chúng tôi có chuyện muốn nói- Kiên nói, nhìn cậu và Mai lúc này thật vô cũng thảm, người ướp nhẹp , tóc tai bù xù…
_Muốn nói gì thì lát nữa hẳn nói, vào tắm rửa thay đồ đi, hai người ướt hết rồi-Mai cười gian, nhìn mặt Lan là mọi người hiểu có chuyện gì xảy ra rồi
_Cạnh phòng sách có sáu gian phòng , từ trái sang phải phòng thứ 3 của Lan, phòng thứ 6 của Kiên. Quần áo hai người em chuẩn bị sẵn hết rồi, còn quần áo mọi người mang theo em để Thế Giới bên kia rồi, nếu mọi người không biết mặc có thể nhờ Tinh Linh giúp, trong phòng các vật dụng cần thiết đều có đủ- Anh chu đáo nói
_Nhưng anh là con trai còn Tinh Linh lại là…- Kiên ngập ngừng gương mặt thoáng hồng
_Yên tâm, Tinh Linh cũng phân biệt giới tính- Anh cười nhẹ
_Phù…- Kiên thở phào rồi cùng Lan vào nhà
————————–
15 phút sau họ trở lại, Lan mặc một bộ kimono ngang gối màu hồng nhạt thêu hoa li ti màu tím đậm rất dễ thương, con Kiên mặc một bộ kimono truyền thống của nam màu lục nhạt, đi chung với Lan trông rất hài hòa.
_Hai người có chuyện gì thì nói đi- Anh nói, anh mắt lóe ý cười
_À…thì…thì….- Lan đỏ mặt cứ ấp úng mãi
_Thật ra, từ hôm nay mình và Lan sẽ là một cặp- Kiên vui sướng nói
Không gia im lìm, một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo vài chiếc lá….
_Nè, thái độ mọi người vậy là sao? Không ngạc nhiên?- Lan nói
_Lan à, những gì hai người muốn nói viết cả trên mặt cậu rồi, mặt cậu viết 3 chữ gì cậu biết không ?- Mai cười gian
_Chữ gì sao mình không thấy….LÀM GÌ CÓ CHỮ GÌ CHỨ…..- Lan hét lớn để che đi sự xấu hổ
_Ha …ha …ha…- Mai và Huy ôm bụng cười ngoặt nghẽo đến người trầm ổn như Quân và Anh cũng cười nhẹ
_Cậu…cậu bắt nạt mình…- Lan rưng rưng
_Mạt cậu viết “tôi đang yêu” đó…ha…ha…ha- Mai ôm bụng cười
_Cậu…cậu….- Lan không nói được lời nào, có lẽ Mai nói đúng nhưng có cần trêu cô vậy không, vẻ mặt Lan như sắp khóc đến nơi
_Ngoan đừng khóc, em ngồi xuống nghĩ đi, để anh xử họ- Kiên thấy người yêu bị bắt nạt liền không chịu nổi
_Dạ…- Lan ngọt ngào đáp một tiếng
_Em thấy người ta ngọt ngào chưa, beeng vực nhau chưa, em lúc nào cũng bắt nạt anh thôi- Huy vội chen vào trêu Lan và Kiên lại vừa nhìn Mai than thở
_Hai người đủ rồi đó, đừng có trêu cô ấy nữa- Kiên liền lên tiếng bảo vệ người yêu
_Biết rồi, có ai trêu nữa đâu- Mai chu miệng nói
_Thôi mọi người đừng đùa nữa, nghe em nói- Anh nói từ từ
_Có chuyện gì em nói đi- Quân trầm ấp nói
_Ngày mai theo đúng kế hoạch mọi người sẽ đi học mọi người nhớ chư- Anh nói
_Nhớ nhưng có chuyện gì sao- Lan nói, mọi người cũng dồn sự chú ý vào Anh
_Không có gì, mọi người đùng căng thẳng, em chỉ muốn nói là mọi người sẽ học ở cánh đồng hoa phía Tây thôi mà, ở đó rất thoải mái- Anh bật cười khi nhìn mọi người vô cũng căng thẳng
“Cách” Mai lấy điện thoại chụp lại gương mặt Anh lúc đang cười như hoa xuân chớp nở
_Cậu làm gì vậy?-Anh cau mày, nụ cười đã tắt
_Không có gì…ha…ha….- Mai cười gượng
_Thôi vậy mọi người vào nghỉ sớm đi, ngày mai là ngày đầu tiên mọi người luyện tập sẽ rất mệt mỏi đó- Anh nói rồi đứng dậy đi về phía ngôi nhà, nhưng liệu đêm nay cô có ngủ khi mà mọi người còn quá yếu, gương Băng Ti còn chưa lấy được mà ngày mặt trăng đỏ lại ngày càng đến gần….
———————-
Trăng lên cao, che khuất bóng tôi chạng vạng bằng ánh sáng vàng hiền dịu của mình
“ Cốc…cốc…cốc…” có người gõ cửa phòng Quân
_Ai đó- tiếng Quân từ trong phòng vọng ra, không có vẻ gì là ngáy ngủ, chắc chắn cậu vẫn còn thức
_Là em và Lan- Mai nói khẽ
“Cạch” cánh của phòng Quân mở ra
_Hai em không ngủ sao? Tim anh có chuyện gì- Quân nói
_Tụi em có cái này cho anh- Mai đưa Quân tấm ảnh, trong ảnh là một cô bé khoảng 14t , cô bé say ngủ dưới gốc cây anh đào đang nở rộ, ánh nắng dịu nhẹ mơn man trên gương mặt cô như tạo nên 1 lớp màng mỏng trông rất đẹp nhưng cũng rất mơ hồ, khó nắm bắt. Điều quan trọng nhất chính là gương mặt cô gái này có điểm rất quen nhất là đôi mắt khi ngủ rất giống một người….
_Thấy rất quen đúng không ?- Lan cười tinh nghịch
_Cô bé trong ảnh là Anh đó, khi 14t- Mai cười nói, ánh mắt cô có vẻ xa xăm như hoài niệm về một diều gì đó trong quá khứ
_Thật sao?- Quân như ngẩn ra, tự lẩm bẩm 1 mình
_Em đã chụp lén cậu ấy đó, bình thường cậu ấy không thích chụp ảnh đâu- Lan có chút ủ rũ nói
_Anh có biết tại sao em lại đưa anh tấm ảnh này không?- Mai nói, không đợi Quân trả lời cô đã nói tiếp
_Tụi em biết anh thích Anh, mà Anh cũng có hảo cảm với anh nên em đưa anh tấm ảnh này. Tụi em biết trên vai Anh có rất nhiều gánh nặng, lo lắng cả bây giờ và trong quá khứ, tụi em mong anh có thể chia sẻ phần nào gánh nặng đó, và tụi em cũng biết vết thương trong lòng Anh từ bé đến giờ vẫn chưa lành, tụi em mong anh có thể dùng tình cảm chân thành của mình để xóa dần vết thương đó. Có lẽ rất khó nhưng tụi em tin anh làm được- Mai không phải là người vô tâm cô biết cái gì đang diễn ra bên trong bạn mình nên cô mới nói với Quân những lời này
_Có lẽ hơi quá đáng nhưng có một điều em vẫn phải nói, nếu Anh thật lòng với Anh thì hãy bảo vệ nó, còn nếu không xin anh đừng đùa giỡn với cậu ấy, cậu ấy không chịu nổi tổn thương một lần nào nữa đâu. Mong anh không làm tụi em thất vọng, phía sau còn có ngày sinh nhật Anh nữa đó- Lan nghiêm túc nói
_Lát nữa em sẽ gửi tấm ảnh lúc chiều chụp cho anh- Mai nói rồi kéo Lan về phòng
Mai và Lan đi rồi Quân vẫn thẩn thờ nhìn tấm ảnh, lật lại mặt sau quả thật có một dòng chữ “sinh nhật anh là ngày 15-10”. Em sinh vào ngày trăng tròn đầu tiên của mùa đông sao, khó trách lại lạnh lùng như vậy.
_”Có thật là em cũng thích anh không, nàng công chúa băng giá, anh thật sự mong đó là sự thật”- Quân đưa ánh mắt sang phòng Anh, một mảnh tối ôm
_”Chắc cô ấy ngủ rồi”- Quân cười khẽ rồi đóng cửa phòng, đêm nay chắc sẽ là một đêm khó ngủ….
Nhưng có ai biết bây giờ phòng Anh không có một ai……
————————–
Đền thờ giữa rừng của dòng tộc ASAKI, nơi chứa cánh cửa đi vào thế giới Bất diệt, ánh sáng mờ ảo của mặt trăng…..Có tiếng đất rung chuyển nhè nhẹ, một cái miệng xinh đẹp đang đọc thần chú để tách đất ra và lấy một thứ…
_Em thật sự muốn luyện Ngọc Ánh Sáng sao? Có cần thiết không , em muốn đi qua tầng 1 đảo Thiên Đường có thể dùng Đá Mặt Trời mà- Thiên Minh nhíu mày, lo lắng
_Đá mặt trời chỉ làm chúng tránh xa chứ không tiêu diệt, bao nhiêu năm qua đảo thiên đường đã vùi chôn xương máu bao nhiêu người em không thể để chúng tồn tại vì em là người thừa kế đặc biệt- Anh lạnh lùng nói, ánh mắt lóe qua tia chết chóc
Thiên Minh không biết phải nói sao, đứa em này của cậu rất cố chấp, chỉ cần nó muốn làm gì nhất định sẽ làm được, nó quyết định điều gì thì sẽ không lay chuyển được. Nhưng dù sao nó cũng là em gái cậu cậu rất lo cho nó
_Làm vậy mất rất nhiều linh lực, em chịu nổi không- Thiên Minh lo lắng nói
_Em không sao, em sẽ ngủ để bù lại linh lực đã mất- Anh cầm trong tay 6 viên đá mặt trời tỏa ánh vàng chói lọi như một mặt trời nhỏ và một viên ngọc trong suốt như pha lê sáng lung linh ánh sáng bạc nhè nhẹ
_Nhưng anh sợ….Nếu linh lực của em không phục hồi trước ngày đi đảo Thiên Đường thì sao- Thiên Minh nói ra điều làm cậu lo nhất
_Không sao đâu, nếu không thể phục hồi em sẽ ngâm mình trong hồ chữa trị phía bắc Thế Giới bất diệt, anh đùng lo- Anh cười rồi mở cửa trở lại Thế Giới mà bạn bè cô đang ở đó, Thiên Minh cũng vào theo , cánh cửa đền khép lại thật chặt….
Đảo Thiên Đường có bảy tầng, mỗi tầng là một thử thách khác nhau, gương Băng Ti ở tầng thứ bảy- tầng sâu nhất dưới lòng đất giữa đáy biển khơi, liệu thứ gì sẽ chờ đón họ ở nơi đây….
/37
|