CẢNH BÁO: bạn nào định ăn hoặc uống thứ gì đó thì hãy ăn hoặc uống trước chứ đừng vừa đọc vừa ăn, vì sao hả ?Bạn đọc thì sẽ biết, nói trước mất vui, bạn nào có tò mò mà vừa đọc vừa ăn hoặc uống mà mất hứng thì Nhi không chịu trách nhiệm nha!
Một ngày nữa lại đến, trên bàn ăn có điều lạ là: Anh không có mặt
_Ể h, Anh đâu rồi, sao không xuống ăn sáng- Lan thắc mắc
_Có khi nào cô ấy còn ngủ không- Quân hoài nghi nói
_Đúng đó, chắc em ấy còn ngủ- Huy chen vào
_Không thể nào , Anh là người rất đúng giờ sẽ không bao giờ thức trễ- Mai lo lắng nói,cô và Lan làm bạn với Anh bao năm, cùng ở chung, ăn chung suốt mấy năm trời sao cô lại không hiểu Anh rất đúng giờ, Anh mà trễ giờ chỉ có hai nguyên nhân, một là có chuyện đột xuất, hai là Anh xảy ra chuyện. Cô cảm thấy nguyên nhân thứ hai khả thi hơn vì nếu anh có việc đột xuất sẽ để lại lời nhắn cho cô và Lan để bọn cô không phải đợi, Anh chu đáo vậy đó, đã bao năm rồi. Trừ khi Anh xảy ra chuyện, suy nghĩ trong đầu làm cô đứng ngồi không yên vì lo lắng.(Tg: theo nguồn tin đáng tin cậy của em thì hiện giờ chị Anh đúng là đang ngủ trong phòng á)
Mà đâu chỉ có cô, mọi người ai cũng lo lắng, Quân là người lo lắng nhất tuy không biểu hiện ra mặt nhưng ánh mắt đầy sự lo lắng, bàn tay nắm chặt đặt dưới bàn đã tố cáo tâm tư cậu, thử hỏi sao có thể không lo lắng, tuy thời gian sống chung không lâu nhưng cậu biết Anh là người ngiêm túc và nguyên tắc, cô sẽ không bao giờ làm mọi người lo lắng cho mình nhưng hôm nay,…..
Không khí trên bàn ăn vẫn tiếp tục căng thẳng, không một ai động đũa cho đến khi Thiên Minh và Ngọc xuất hiện
_Các em đừng lo, Anh có việc đột xuất, không có chuyện gì đâu- Ngọc nhẹ nói, cô đã biết chuyện của Anh thông qua Thiên Minh và cô bắt buộc phải giữ bí mật, ôi ôm trong người bí mật mà không được bật mí thật chẳng dễ chịu chút nào, ai……
Đợi một lúc khi mọi người đã bình tĩnh hơn Thiên Minh mới cất lời:
_Con bé Anh gửi lời xin lỗi tới các em về chuyện sáng hôm nay và vì bận công việc nên con bé nhờ anh nói lại với các em từ hôm nay con bé sẽ không có mặt buổi sáng để ăn cùng mọi người, các em cứ ăn sáng rồi đến lớp học, buổi chiều Anh sẽ vẫn dạy tụi em như bình thường- Thiên Minh nói từ từ, giọng cậu trầm ấm rất dễ nghe
_Con nhỏ này thật là, bạn bè mà còn lỗi với phải- Lan chu chu mỏ nói
_Anh nó bận việc gì mà phải đi từ sáng vậy anh Minh- Mai hỏi, cô thấy chuyện này có chỗ hơi bất thường nhưng cô không biết bất thường ở chỗ nào
_À, không có gì, con bé chỉ đi hái ít thảo dược gì đó thôi, loại thảo dược này chỉ nở lúc 6h nên Anh phải đi rất sớm,với lại khi hái về là phải chế biến ngay- Ngọc nói lý do mà cô, Thiên Minh và Anh đã bàn trước
_Vậy sao cô ấy không bảo tinh linh- Quân nắm ngay trọng điểm
_Không thể nhờ tinh linh vì loại thảo dược này chỉ pháp sư mới có thể hái- Ngọc tiếp tục nói, bây giờ cô mới hiểu cảm giác nói dối nó ra làm sao, ôi…. thật mệt, cũng may Anh đã dự đoán được mọi người sẽ hỏi như vậy nên đã chuẩn bị trước nếu không nhất định mấy nhóc này sẽ nhận ra ngay, người ta nói khi bạn nói dối một chuyện thì bạn phải dùng thật nhiều chuyện khác để bù vào quả là không sai, hazzzzzzzzz
_Vậy loại thảo dược này dùng để làm gì? Sao Anh phải cất công đi hái nó- Kiên nói
_Loại thảo dược này dùng để trị thương và gia tăng thể lực, nó có màu đỏ như máu lại lấp lánh nên được gọi là Xích Hà- Thiên Minh nói, tuy chuyện này là bịa nhưng loại thảo dược mang tên Xích Hà này là có thật, công dụng và thời gian nó nở cũng là thật, trong một lần vô tình cậu đã đọc được trong sách cổ, nên mấy nhóc này tuyệt đối sẽ không phát hiện
_Thôi mấy đứa ăn đi, thức ăn nguội hết bây giờ- Ngọc kịp thời giải vây, nếu để đám nhóc thiên tài này hỏi một lúc nữa chắc sẽ lộ mất
_Ồ, dạ vâng- Mai và Lan dạ tiếng rồi mọi người cuối xuống ăn sáng, tuy trong lòng vẫ tràn đầy nỗi khó hiểu nhưng không ai nói đến vấn đề này nữa
—————————————–
_Tiểu Mai Mai chào buổi sáng- Bạch Điệp cười nói
_A chào anh- Mai hơi cúi người, cười cười
_Thấy chưa, thấy chưa, đã bảo mà, xem kìa ở đây một nhóm người mà chỉ chào có mỗi Mai thôi, Bạch Điệp anh có ý gì đây- Lan cười gian xảo
_Anh đâu có ý gì, mấy đứa chào buổi sáng- Bạch Điệp hướng mọi người cười cười ( tg: chứ không phải ý đồ của anh là chọc tức anh Huy sao, anh thật gian xảo)
_”Hừ, chào buổi sáng cái gì chứ, nhìn cái mặt là thấy gian xảo rồi, nhất định là không có ý tốt, còn cười nữa chứ!Gừ”- người nào đó mặt mày xám xịt nghĩ ( Tg: cái này gọi là : thương người thương cả đường đi, ghét người ghét cả tông ti họ hàng nè, người ta cười mà cũng có ý kiến)
_Thôi học nào mấy đứa- Bạch Điệp cười thân thiện
_”Thật đáng ghét, nhìn cái mặt là biết, lớn hơn người ta có bao nhiêu tuổi đâu mà một câu mấy đứa, hai câu mấy đứa thật chẳng ra làm sao”- người nào đó chán ghét nghĩ (Tg: anh ấy không có lớn hơn anh bao nhiêu tuổi đâu, lớn hơn anh cùng lắm vài trăm tuổi hà)
_Hôm nay chúng ta học cách phân biệt ma cà rồng và con người- Bạch Điệp nghiêm chỉnh nói
_Không phải ma cà rồng có vẻ ngoài khác máu và đáng sợ sao? Nếu vậy thì chúng rất khác con người sẽ rất dễ nhận ra mà, sao lại phải học cách phân biệt?- Kiên hỏi
_Không phải ma cà rồng nào cũng như thế, loài hút máu có 2 loại các em còn nhớ chứ?- Bạch Điệp nói
_Vâng, loại không có ý thức và loại có ý thức nhưng chọn con đường hút máu- Lan nói
_Đúng như vậy, loại không ý thức cũng như các em nói rất dễ nhận ra vì chúng có vẻ ngoài bất đồng với con người. Nhưng còn loại có ý thức thì sao? Chúng cũng giống như anh có vẻ ngoài giống hệt con người vì chúng biết cách giấu đi đôi cánh và răng nanh, biết vệ sinh cơ thể để nhìn giống con người chỉ có một điều khác với anh là chúng hút máu- Bạch Điệp giải thích
_Loài có ý thức này cực kì nguy hiểm vì chúng vừa có sức mạnh lại vừa có trí tuệ nên sẽ rất khó khăn để tìm ra chúng. Khi đến gần loại không có ý thức các em sẽ ngửi thấy mùi hôi thối, cảm nhận được tử khí và nhìn thấy sự nhếch nhát trên người chúng nhưng loại có ý thức thì lại khác, chúng không có mùi hôi thối, không có vẻ ngoài nhếch nhát mà chỉ có tử khí khi đến gần mới cảm nhận được , chỉ ai là pháp sư mới cảm nhận được tử khí- Bạch Điệp lại nói
_Vậy loài uống máu cũng có tử khí- Quân nói
_Phải, để các em dễ nhận biết được chúng ta sẽ thử cảm nhận nó nhé- Bạch Điệp nói rồi đi đến gần mọi người, ngày một gần hơn…..
_Em cảm nhận được rồi, một luồng khí rất âm lãnh nhưng luồng khí này hình như không rõ ràng lắm nó rất mỏng- Mai nói, điều cô nói cũng là suy nghĩ của mọi người lúc này
_Không phải nó mỏng mà là pháp lực của các em lúc này còn yếu nên không cảm nhận rõ ràng được- Bạch Điệp nghiêm túc nói
_Ồ, ra là vậy- mọi người gật gù trừ một người từ nãy tới giờ vẫn dùng ánh mắt chán ghét nhìn Bạch Điệp nhưng cũng chẳng dám làm gì quá phận vì sợ Mai giận, tuy vậy Huy vẫn lắng nghe hết những gì Bạch Điệp nói không để y khinh thường
_Hôm nay đến đây thôi, anh cho mấy đứa nghỉ sớm, ngày mai anh sẽ dạy mấy đứa cách tiêu diệt ma cà rồng, tiểu Mai Mai anh đi đây- Bạch Điệp vẫn không quên chào Mai một cái để chọc tức Huy rồi nhảy lên những cành cây đi mất
_Thấy chưa, em đã nói mà, anh ấy chỉ chào tạm biệt có mỗi Mai thôi, làm như tụi mình là không khí vậy đó- Lan phùng má
_Được rồi, anh biết, em bớt nói một chút, nhìn mặt cái thằng khỉ kia kìa- Kiên kéo Lan lại gần thầm thì, rồi đưa mắt về chỗ Huy mặt mũi đang đen dần
_Hơ? gì ghê vậy, thôi em không nói nữa con trai ghen thiệt là đáng sợ- Lan rùng mình một cái
_Hửm?- Kiên nhướng mày
_Ha ha, em không có nói anh,em nói Huy đó ha ha- Lan cười gượng gạo (Tg: chị nói vậy chẳng khác nào nói anh Kiên ghen lên cũng đáng sợ (-_-”!)
_Em nói gì?- Kiên nhếch miệng, mặt kề ngày càng sát mặt Lan
_Ha ha đâu có gì …đâu có gì đâu ha ha- Lan cười ha ha chuồng mất
——————————————–
_Hôm nay, tôi sẽ dạy các em cách phân biệt linh hồn tốt và linh hồn xấu- Hắc Điệp lành lạnh nói
_Linh hồn xấu và linh hồn tốt trong khoảng 79 ngày đều giống nhau, chỉ có một điểm duy nhất khác nhau đó là ở sau cổ linh hồn xấu sẽ có một hình xâm đầu lâu màu đen rất nhỏ- Hắc Điệp
_Vậy sau 79 ngày thì sao?- Lan hỏi, câu hỏi của cô cũng là điều mọi người muốn hỏi
_Sau 79 ngày sẽ rất dễ nhận ra, linh hồn tốt ấn đường màu trắng, linh hồn xấu ấn đường màu đen. Đa số linh hồn tốt sau 79 ngày đều trở về địa ngục chỉ một số ít trốn khỏi tinh linh địa ngục mà ở lại. Nhưng có một điều tôi phải nhắc lại cho các em nhớ dù linh hồn tốt hay xấu thì sau 79 ngày mà vẫn còn ở lại dương thế thì các em phải tiêu diệt vì chúng đã bị biến thể, tha hóa, tốt hay xấu gì cũng vậy thôi- Hắc Điệp lạnh lùng nói
_Linh hồn tốt mà cũng bị tha hóa sao?- Mai tiếc rẻ nói
_Không tin? Được tôi sẽ cho các em thấy linh hồn khi bị tha hóa sẽ đáng sợ thế nào- Hắc Điệp nhếch khóe miệng
_Không cần đâu ạ, không phải bọn em không tin mà chỉ tiếc rẽ thôi- Lan giải thích
_Tiếc rẽ, có gì đáng tiếc rẽ?Chúng luyến tiếc thế giới này nơi mới ở lại thì có gì đáng tiếc thương cho chúng? Với lại tiếc cũng chẳng ích gì- Hắc Điệp cười trào phúng nhưng có lẽ cả y cũng không biết y tiếc núi những phút giây ở bên cạnh Sita
_Bọn em tiếc vì người tốt cũng có thể biến thành kẻ xấu, linh hồn tốt rồi cũng bị tha hóa, xấu xa đi- Mai nói
_Các em không cần tiếc vì đó là lẽ tự nhiên không ai có thể thay đổi được- Hắc Điệp nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt có vẻ đau thương, khi nhắc đến lẽ tự nhiên y lại nhớ đến chuyện của chủ nhân, quá trình tái sinh của chủ nhân đã gần được một nữa rồi và tất nhiên chủ nhân cũng ngày một yếu, hiện giờ chủ nhân của họ đã không thể dùng đôi cánh để bay …
Ngừng một lúc Hắc Điệp lại nói:
_Các em đi theo tôi- nói rồi y đứng lên đi về phía tòa nhà, mọi người cũng đi theo
Hắc Điệp đưa mọi người đến một căn phòng, tối om rồi tự nhiên đèn bật sáng, ở giữa căn phòng có một bộ ghế dựa bằng tre rất mộc mạc.Đợi khi tất cả mọi người ngồi xuống ghế đèn trong phòng vụt tắt tạo nên một khung cảnh hơi quỷ dị. Bức tường đối diện mọi người sáng lên và những hình ảnh trên đó làm người ta phải thét lên vì kinh hãi nhưng mọi người cũng không phải là người bình thường nên đạt được một độ trầm ổn nhất định để không phải thét lên
_Đây là một số cảnh linh hồn bị tha hóa giết người- Hắc Điệp nhàn nhạt nói
Trên màn hình đang chiếu cảnh một cô gái đi thăm mộ và có một con quỷ đi theo cô về đến nhà. Cảnh này cũng giống phim ma mà mọi người thường xem nhưng có một điều khác biệt là con ma trong phim không có khủng bố như con ma trong cảnh này dù sao ma trong phim cũng không có thật chỉ do con người tưởng tượng ra còn con quỷ này có thật a. Bộ dáng con quỷ thì khỏi nói tới mức độ khủng bố đi, mặt mày nó đang thối rửa, từng lớp từng lớp thịt bị phân hủy và bong ra để lộ từng sớ thịt đỏ lừ, hai con mắt lồi ra có một con mắt bị thủng vào trong như bị con gì ăn mất để lại một lỗ hút vào, máu từ đó chảy ra vào chảy xuống gần nửa gương mặt. Mặt mày, tay chân, toàn thân bị thối rửa từ từ tróc từng tất thịt, máu và nước vàng rịn ra nhơn nhớt, dinh dính, bàn tay trái của nó là bộ xương còn dính máu đỏ lòm, trên mu bàn tay còn dính lại một ít thịt bầy nhầy. Đến khi cô gái đó về nhà con quỷ vẫn đi theo, đến khi cô gái đó ngủ say con quỷ mới đưa bàn tay phải tạm coi là nguyên vẹn sờ lên mặt cô gái, rồi tay chân cô gái, theo từng động tác của con quỷ mà chất dịch đỏ đỏ, cam cam và cả một it thứ gì đó nhớt nhớt, bầy nhầy như thịt của con quỷ dính trên mặt rồi tay chân cô gái đó. Tất nhiên là cô gái đó không biết gì, kể cả người ngoài khi xem đoạn phim này cũng thấy nó chỉ là một đoạn phim bình thường chỉ có những người có linh lực hoặc thứ không phải người mới biết có cái gì ở bên trong.Con quỷ không sờ mó cô gái nữa mà nó đi xung quanh phòng cô, đi đến tủ đồ, rồi bàn trang điểm, kế đó là phòng vệ sinh, đi một vòng rồi con quỷ lại trở về bên giường của cô gái, theo từng cử động của con quỷ, từng miếng từng miếng thịt thối rửa rơi ra và dính trên sàn nhà, từng miếng kéo lê theo chân con quỷ đến tận giường. Rồi con quỷ đến gần mặt cô gái, há miệng hút cái gì đó chỉ thấy từ miệng cô gái bay ra một luồng khí màu xanh dương(cái này gọi là dương khí tức khí của người còn sống, dương khí của nam màu xanh lá, của nữ màu xanh dương) và bị con quỷ hút hết. Xoẹt một cái cảnh phim biến đổi thành ban ngày, cô gái đó vẫn ăn uống bình thương nhưng sắc mặt tái hơn, con quỷ vẫn kè kè đi theo cô và vào buổi tối nó vẫn thực hiện y như buổi tối trước. Ngày qua ngày sắc mặt cô gái ngày càng xanh xao, yếu ớt, hằng đêm dương khí truyền cho con quỷ ngày một ít đi nhưng con quỷ vẫn không bỏ cuộc, nó vẫn cố mà hút hết chút dương khí cuối cùng cho đến khi cô gái không thể gượng dậy được nữa, đó cũng là chuyện của 10 ngày sau, sang ngày thứ 12 thì cô gái rút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, con quỷ vẫn chưa rời đi, nó chờ đợi điều gì chăng? Không đợi lâu, cô gái vừa chết khoảng mấy giây sau linh hồn cô bay ra khỏi cơ thể nhìn con quỷ hốt hoảng, định bỏ chạy nhưng cô đã chậm trễ, con quỷ tóm lấy linh hồn cô và ngấu nghiến cho đến mảnh cuối cùng mới hài lòng biến mất, thì ra ăn linh hồn cô gái mới là mục đích cuối cùng của nó, chỉ tội cho người nhà cô gái không biết con mình chết vì lí do gì (vì lúc cô gái ngã bệnh đã đưa đi bệnh viện nhưng bác sĩ lại nói cô ta không có bệnh) và họ lại càng không biết con mình chết là do bị quỷ ám (Tg: viết đoạn này vừa buồn nôn lại vừa sợ sợ sao á)
Tuy nói là đủ trấn định để không thét lên nhưng mọi người cũng không phải sắt đá mà không biết sợ. Mai ôm chặt cánh tay Huy, còn Lan thì đã nhảy vào lòng Kiên và ôm chặt cậu, các chàng trai gan dạ hơn nhưng mặt vẫn có chút thất thần, cũng phải thôi vì lần đầu tiên họ xem một cảnh tượng khủng bố thế kia mà
_Sợ sao? Rồi cũng sẽ quen thôi. Hôm nay tới đây thôi, các em nghỉ đi- Hắc Điệp không mặn không nhạt nói rồi bước ra ngoài bỏ lại gương mặt ngẩn ra của mọi người
———————————–
Chiều khi mọi người trở lại chỗ học đã thấy Anh đứng sẵn ở đó đợi, gần chỗ Anh đứng là những sợi dây thừng to bằng hai ngón tay được căng thẳng trên không, cách mặt đất khoảng 2m
_Đây là cái gì vậy Anh?- Lan chỉ vào sợi dây hỏi
_Lát nữa cậu sẽ biết- Anh hơi mỉm cười nhưng rồi nụ cười biến mất rất nhanh
_Vậy hôm nay chúng ta sẽ học gì?- Mai có vẻ thoải mái hơn lúc nảy, lúc xem xong đoạn phim cô vẫn rất căng thẳng
_Hôm nay sẽ học khinh công ( cách bay) và cách di chuyển trên không. Khinh công rất dễ, chỉ cần điều khiển suy nghĩ trong đầu và sử dụng linh lực là xong, phần này mọi người cũng có thể tự luyện tập.Còn phần cách di chuyển trên không thì trước tiên mọi người phải học cách giữ thăng bằng- Anh nói
_Đừng nói với mình là tụi mình phải đi trên sợi dây đó nha- Lan nuốt nước bọt
_Phải, trước tiên mọi người dang hai tay và giữ nguyên tư thế đó, rồi đi lên bục, bước từ từ một chân lên sợi dây sau khi giữ được cân bằng thì bước tiếp chân thứ hai. Sau đó từ từ bỏ hai tay xuống và nhẹ nhàng bước đi- Anh giảng giải
_Không được Anh ơi, mỗi lần mình nhìn xuống thì mình lại thấy sợ, mình không giữ cân bằng được- Lan vừa bước một chân lên sợi dây đã kêu la oai oái
_Em còn cách nào khác không, cô ấy sợ như vậy không đi được đâu-Kiên thấy Lan kêu sợ, lo lắng chạy đến hỏi Anh biện pháp khác dễ dàng hơn
_Không còn cách nào khác, mọi người cũng thử đi, cố gắng lên, nếu vẫn không làm được thì nhắm mắt lại và hãy nghĩ thứ dưới chân mọi người là mặt đất bằng phẳng chứ không phải sợ dây. Chân mọi người từ từ bước trên mặt đất bằng phẳng đó, từng bước, từng bước một, một bước, hai bước, ba bước……- Theo từng lời nói của Anh là từng bước chân của mọi người, mọi người cứ bước tới, bước tới, chẳng biết tiếng của Anh đã ngừng từ bao giờ và cũng chẳng biết mọi người bước ra khỏi sợi dây từ bao giờ, họ đang đứng trên không- đứng vững vàng nhưng nhẹ nhàng như đi trên đất mẹ và họ đã làm được
_Mở mắt ra đi, mọi người làm được rồi- Anh nhẹ giọng nói
Mọi người mở mắt ra và trước mắt họ là một không gian cao rộng không bị giới hạn bởi bất cứ cái gì. Ai nấy ngẩn ra không nói nên lời, phép thuật thật kì diệu
_Từ đây đến chiều mọi người tự luyện tập nhé, em có việc đi trước- Anh nói rồi nhẹ nhàng nhảy lên, điểm lên một cái lá cây xơ xác, úa vàng còn lại trên ngọn cây, biến mất mà cái lá vẫn không lay động
_Ế, con nhỏ này đi nhanh vậy, chưa kịp hỏi nó là có ăn chiều không nữa- Lan nhìn theo hướng Anh biến mất nói
_Mình thấy dạo này Anh sao sao á- Mai chen vào
_Đâu chỉ có em thấy, mọi người ai cũng nhận ra Anh khác lạ, hình như có cái gì đó giấu chúng ta- Kiên xâu xa nói
_Anh không nói thì biết sao bây giờ-Mai thở dài
_Chúng ta thử hỏi Anh xem sao?- Huy nói
_Không cần hỏi đâu, nếu cậu ấy muốn nói thì đã nói rồi, nếu cậu ấy mà không muốn nói dù có cạy miệng cũng không ra được một chữ nào đâu- Lan cũng thở dài thường thượt. Kiên liền kéo cô vào lòng an ủi:
_Đừng buồn…..
_Đành chờ lúc cậu ấy muốn nói cho chúng ta biết vậy, chắc lâu à nha, còn hai người nữa ngọt ngào quá ha, thật làm người ta ganh tỵ đến phát giận- Mai cười nói, làm hai đương sự đỏ mặt buông nhau ra
_Em yêu, em đừng giận mau già đó, không đẹp nữa đâu- Huy kề mặt gần sát mặt Mai, chớp chớp mắt
_Anh nói ai già, ai không đẹp nữa, muốn chết hả- Mai giơ nắm đắm dọa Huy nhưng mặt cũng phơn phớt hồng
_A…đâu có …em là đẹp nhất…đừng đánh anh- Huy nhanh chóng chuồng qua một bên, lúc nảy cậu nói lỡ lời, cậu như thế nào lại quên tuổi xuân và sắc đẹp là chỗ đau nhất của phụ nữ ( Tg: mặc dù giờ chị Mai mới 17t) vậy mà lại ngu ngốc khơi màu, ai…
_Hừ- Mai hừ lạnh quay mặt đi
Duy chỉ có một người ở đây là từ nãy đến giờ luôn trầm lặng, không nói một câu nhưng những suy nghĩ làm lòng cậu gợn sóng
_” thật ra em có chuyện gì không thể nói cho mọi người biết, kể cả anh cũng không muốn nói sao? Cũng thật nực cười, mày có là gì của cô ấy đâu mà cô ấy phải nói với mày, tỉnh lại đi Quân ơi, mày phải mạnh lên thì mới đủ tư cách bước cùng cô ấy chứ không phải ở đây suy nghĩ vẫn vơ”- Quân nghĩ, ánh mắt thoáng buồn…
Một ngày nữa lại đến, trên bàn ăn có điều lạ là: Anh không có mặt
_Ể h, Anh đâu rồi, sao không xuống ăn sáng- Lan thắc mắc
_Có khi nào cô ấy còn ngủ không- Quân hoài nghi nói
_Đúng đó, chắc em ấy còn ngủ- Huy chen vào
_Không thể nào , Anh là người rất đúng giờ sẽ không bao giờ thức trễ- Mai lo lắng nói,cô và Lan làm bạn với Anh bao năm, cùng ở chung, ăn chung suốt mấy năm trời sao cô lại không hiểu Anh rất đúng giờ, Anh mà trễ giờ chỉ có hai nguyên nhân, một là có chuyện đột xuất, hai là Anh xảy ra chuyện. Cô cảm thấy nguyên nhân thứ hai khả thi hơn vì nếu anh có việc đột xuất sẽ để lại lời nhắn cho cô và Lan để bọn cô không phải đợi, Anh chu đáo vậy đó, đã bao năm rồi. Trừ khi Anh xảy ra chuyện, suy nghĩ trong đầu làm cô đứng ngồi không yên vì lo lắng.(Tg: theo nguồn tin đáng tin cậy của em thì hiện giờ chị Anh đúng là đang ngủ trong phòng á)
Mà đâu chỉ có cô, mọi người ai cũng lo lắng, Quân là người lo lắng nhất tuy không biểu hiện ra mặt nhưng ánh mắt đầy sự lo lắng, bàn tay nắm chặt đặt dưới bàn đã tố cáo tâm tư cậu, thử hỏi sao có thể không lo lắng, tuy thời gian sống chung không lâu nhưng cậu biết Anh là người ngiêm túc và nguyên tắc, cô sẽ không bao giờ làm mọi người lo lắng cho mình nhưng hôm nay,…..
Không khí trên bàn ăn vẫn tiếp tục căng thẳng, không một ai động đũa cho đến khi Thiên Minh và Ngọc xuất hiện
_Các em đừng lo, Anh có việc đột xuất, không có chuyện gì đâu- Ngọc nhẹ nói, cô đã biết chuyện của Anh thông qua Thiên Minh và cô bắt buộc phải giữ bí mật, ôi ôm trong người bí mật mà không được bật mí thật chẳng dễ chịu chút nào, ai……
Đợi một lúc khi mọi người đã bình tĩnh hơn Thiên Minh mới cất lời:
_Con bé Anh gửi lời xin lỗi tới các em về chuyện sáng hôm nay và vì bận công việc nên con bé nhờ anh nói lại với các em từ hôm nay con bé sẽ không có mặt buổi sáng để ăn cùng mọi người, các em cứ ăn sáng rồi đến lớp học, buổi chiều Anh sẽ vẫn dạy tụi em như bình thường- Thiên Minh nói từ từ, giọng cậu trầm ấm rất dễ nghe
_Con nhỏ này thật là, bạn bè mà còn lỗi với phải- Lan chu chu mỏ nói
_Anh nó bận việc gì mà phải đi từ sáng vậy anh Minh- Mai hỏi, cô thấy chuyện này có chỗ hơi bất thường nhưng cô không biết bất thường ở chỗ nào
_À, không có gì, con bé chỉ đi hái ít thảo dược gì đó thôi, loại thảo dược này chỉ nở lúc 6h nên Anh phải đi rất sớm,với lại khi hái về là phải chế biến ngay- Ngọc nói lý do mà cô, Thiên Minh và Anh đã bàn trước
_Vậy sao cô ấy không bảo tinh linh- Quân nắm ngay trọng điểm
_Không thể nhờ tinh linh vì loại thảo dược này chỉ pháp sư mới có thể hái- Ngọc tiếp tục nói, bây giờ cô mới hiểu cảm giác nói dối nó ra làm sao, ôi…. thật mệt, cũng may Anh đã dự đoán được mọi người sẽ hỏi như vậy nên đã chuẩn bị trước nếu không nhất định mấy nhóc này sẽ nhận ra ngay, người ta nói khi bạn nói dối một chuyện thì bạn phải dùng thật nhiều chuyện khác để bù vào quả là không sai, hazzzzzzzzz
_Vậy loại thảo dược này dùng để làm gì? Sao Anh phải cất công đi hái nó- Kiên nói
_Loại thảo dược này dùng để trị thương và gia tăng thể lực, nó có màu đỏ như máu lại lấp lánh nên được gọi là Xích Hà- Thiên Minh nói, tuy chuyện này là bịa nhưng loại thảo dược mang tên Xích Hà này là có thật, công dụng và thời gian nó nở cũng là thật, trong một lần vô tình cậu đã đọc được trong sách cổ, nên mấy nhóc này tuyệt đối sẽ không phát hiện
_Thôi mấy đứa ăn đi, thức ăn nguội hết bây giờ- Ngọc kịp thời giải vây, nếu để đám nhóc thiên tài này hỏi một lúc nữa chắc sẽ lộ mất
_Ồ, dạ vâng- Mai và Lan dạ tiếng rồi mọi người cuối xuống ăn sáng, tuy trong lòng vẫ tràn đầy nỗi khó hiểu nhưng không ai nói đến vấn đề này nữa
—————————————–
_Tiểu Mai Mai chào buổi sáng- Bạch Điệp cười nói
_A chào anh- Mai hơi cúi người, cười cười
_Thấy chưa, thấy chưa, đã bảo mà, xem kìa ở đây một nhóm người mà chỉ chào có mỗi Mai thôi, Bạch Điệp anh có ý gì đây- Lan cười gian xảo
_Anh đâu có ý gì, mấy đứa chào buổi sáng- Bạch Điệp hướng mọi người cười cười ( tg: chứ không phải ý đồ của anh là chọc tức anh Huy sao, anh thật gian xảo)
_”Hừ, chào buổi sáng cái gì chứ, nhìn cái mặt là thấy gian xảo rồi, nhất định là không có ý tốt, còn cười nữa chứ!Gừ”- người nào đó mặt mày xám xịt nghĩ ( Tg: cái này gọi là : thương người thương cả đường đi, ghét người ghét cả tông ti họ hàng nè, người ta cười mà cũng có ý kiến)
_Thôi học nào mấy đứa- Bạch Điệp cười thân thiện
_”Thật đáng ghét, nhìn cái mặt là biết, lớn hơn người ta có bao nhiêu tuổi đâu mà một câu mấy đứa, hai câu mấy đứa thật chẳng ra làm sao”- người nào đó chán ghét nghĩ (Tg: anh ấy không có lớn hơn anh bao nhiêu tuổi đâu, lớn hơn anh cùng lắm vài trăm tuổi hà)
_Hôm nay chúng ta học cách phân biệt ma cà rồng và con người- Bạch Điệp nghiêm chỉnh nói
_Không phải ma cà rồng có vẻ ngoài khác máu và đáng sợ sao? Nếu vậy thì chúng rất khác con người sẽ rất dễ nhận ra mà, sao lại phải học cách phân biệt?- Kiên hỏi
_Không phải ma cà rồng nào cũng như thế, loài hút máu có 2 loại các em còn nhớ chứ?- Bạch Điệp nói
_Vâng, loại không có ý thức và loại có ý thức nhưng chọn con đường hút máu- Lan nói
_Đúng như vậy, loại không ý thức cũng như các em nói rất dễ nhận ra vì chúng có vẻ ngoài bất đồng với con người. Nhưng còn loại có ý thức thì sao? Chúng cũng giống như anh có vẻ ngoài giống hệt con người vì chúng biết cách giấu đi đôi cánh và răng nanh, biết vệ sinh cơ thể để nhìn giống con người chỉ có một điều khác với anh là chúng hút máu- Bạch Điệp giải thích
_Loài có ý thức này cực kì nguy hiểm vì chúng vừa có sức mạnh lại vừa có trí tuệ nên sẽ rất khó khăn để tìm ra chúng. Khi đến gần loại không có ý thức các em sẽ ngửi thấy mùi hôi thối, cảm nhận được tử khí và nhìn thấy sự nhếch nhát trên người chúng nhưng loại có ý thức thì lại khác, chúng không có mùi hôi thối, không có vẻ ngoài nhếch nhát mà chỉ có tử khí khi đến gần mới cảm nhận được , chỉ ai là pháp sư mới cảm nhận được tử khí- Bạch Điệp lại nói
_Vậy loài uống máu cũng có tử khí- Quân nói
_Phải, để các em dễ nhận biết được chúng ta sẽ thử cảm nhận nó nhé- Bạch Điệp nói rồi đi đến gần mọi người, ngày một gần hơn…..
_Em cảm nhận được rồi, một luồng khí rất âm lãnh nhưng luồng khí này hình như không rõ ràng lắm nó rất mỏng- Mai nói, điều cô nói cũng là suy nghĩ của mọi người lúc này
_Không phải nó mỏng mà là pháp lực của các em lúc này còn yếu nên không cảm nhận rõ ràng được- Bạch Điệp nghiêm túc nói
_Ồ, ra là vậy- mọi người gật gù trừ một người từ nãy tới giờ vẫn dùng ánh mắt chán ghét nhìn Bạch Điệp nhưng cũng chẳng dám làm gì quá phận vì sợ Mai giận, tuy vậy Huy vẫn lắng nghe hết những gì Bạch Điệp nói không để y khinh thường
_Hôm nay đến đây thôi, anh cho mấy đứa nghỉ sớm, ngày mai anh sẽ dạy mấy đứa cách tiêu diệt ma cà rồng, tiểu Mai Mai anh đi đây- Bạch Điệp vẫn không quên chào Mai một cái để chọc tức Huy rồi nhảy lên những cành cây đi mất
_Thấy chưa, em đã nói mà, anh ấy chỉ chào tạm biệt có mỗi Mai thôi, làm như tụi mình là không khí vậy đó- Lan phùng má
_Được rồi, anh biết, em bớt nói một chút, nhìn mặt cái thằng khỉ kia kìa- Kiên kéo Lan lại gần thầm thì, rồi đưa mắt về chỗ Huy mặt mũi đang đen dần
_Hơ? gì ghê vậy, thôi em không nói nữa con trai ghen thiệt là đáng sợ- Lan rùng mình một cái
_Hửm?- Kiên nhướng mày
_Ha ha, em không có nói anh,em nói Huy đó ha ha- Lan cười gượng gạo (Tg: chị nói vậy chẳng khác nào nói anh Kiên ghen lên cũng đáng sợ (-_-”!)
_Em nói gì?- Kiên nhếch miệng, mặt kề ngày càng sát mặt Lan
_Ha ha đâu có gì …đâu có gì đâu ha ha- Lan cười ha ha chuồng mất
——————————————–
_Hôm nay, tôi sẽ dạy các em cách phân biệt linh hồn tốt và linh hồn xấu- Hắc Điệp lành lạnh nói
_Linh hồn xấu và linh hồn tốt trong khoảng 79 ngày đều giống nhau, chỉ có một điểm duy nhất khác nhau đó là ở sau cổ linh hồn xấu sẽ có một hình xâm đầu lâu màu đen rất nhỏ- Hắc Điệp
_Vậy sau 79 ngày thì sao?- Lan hỏi, câu hỏi của cô cũng là điều mọi người muốn hỏi
_Sau 79 ngày sẽ rất dễ nhận ra, linh hồn tốt ấn đường màu trắng, linh hồn xấu ấn đường màu đen. Đa số linh hồn tốt sau 79 ngày đều trở về địa ngục chỉ một số ít trốn khỏi tinh linh địa ngục mà ở lại. Nhưng có một điều tôi phải nhắc lại cho các em nhớ dù linh hồn tốt hay xấu thì sau 79 ngày mà vẫn còn ở lại dương thế thì các em phải tiêu diệt vì chúng đã bị biến thể, tha hóa, tốt hay xấu gì cũng vậy thôi- Hắc Điệp lạnh lùng nói
_Linh hồn tốt mà cũng bị tha hóa sao?- Mai tiếc rẻ nói
_Không tin? Được tôi sẽ cho các em thấy linh hồn khi bị tha hóa sẽ đáng sợ thế nào- Hắc Điệp nhếch khóe miệng
_Không cần đâu ạ, không phải bọn em không tin mà chỉ tiếc rẽ thôi- Lan giải thích
_Tiếc rẽ, có gì đáng tiếc rẽ?Chúng luyến tiếc thế giới này nơi mới ở lại thì có gì đáng tiếc thương cho chúng? Với lại tiếc cũng chẳng ích gì- Hắc Điệp cười trào phúng nhưng có lẽ cả y cũng không biết y tiếc núi những phút giây ở bên cạnh Sita
_Bọn em tiếc vì người tốt cũng có thể biến thành kẻ xấu, linh hồn tốt rồi cũng bị tha hóa, xấu xa đi- Mai nói
_Các em không cần tiếc vì đó là lẽ tự nhiên không ai có thể thay đổi được- Hắc Điệp nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt có vẻ đau thương, khi nhắc đến lẽ tự nhiên y lại nhớ đến chuyện của chủ nhân, quá trình tái sinh của chủ nhân đã gần được một nữa rồi và tất nhiên chủ nhân cũng ngày một yếu, hiện giờ chủ nhân của họ đã không thể dùng đôi cánh để bay …
Ngừng một lúc Hắc Điệp lại nói:
_Các em đi theo tôi- nói rồi y đứng lên đi về phía tòa nhà, mọi người cũng đi theo
Hắc Điệp đưa mọi người đến một căn phòng, tối om rồi tự nhiên đèn bật sáng, ở giữa căn phòng có một bộ ghế dựa bằng tre rất mộc mạc.Đợi khi tất cả mọi người ngồi xuống ghế đèn trong phòng vụt tắt tạo nên một khung cảnh hơi quỷ dị. Bức tường đối diện mọi người sáng lên và những hình ảnh trên đó làm người ta phải thét lên vì kinh hãi nhưng mọi người cũng không phải là người bình thường nên đạt được một độ trầm ổn nhất định để không phải thét lên
_Đây là một số cảnh linh hồn bị tha hóa giết người- Hắc Điệp nhàn nhạt nói
Trên màn hình đang chiếu cảnh một cô gái đi thăm mộ và có một con quỷ đi theo cô về đến nhà. Cảnh này cũng giống phim ma mà mọi người thường xem nhưng có một điều khác biệt là con ma trong phim không có khủng bố như con ma trong cảnh này dù sao ma trong phim cũng không có thật chỉ do con người tưởng tượng ra còn con quỷ này có thật a. Bộ dáng con quỷ thì khỏi nói tới mức độ khủng bố đi, mặt mày nó đang thối rửa, từng lớp từng lớp thịt bị phân hủy và bong ra để lộ từng sớ thịt đỏ lừ, hai con mắt lồi ra có một con mắt bị thủng vào trong như bị con gì ăn mất để lại một lỗ hút vào, máu từ đó chảy ra vào chảy xuống gần nửa gương mặt. Mặt mày, tay chân, toàn thân bị thối rửa từ từ tróc từng tất thịt, máu và nước vàng rịn ra nhơn nhớt, dinh dính, bàn tay trái của nó là bộ xương còn dính máu đỏ lòm, trên mu bàn tay còn dính lại một ít thịt bầy nhầy. Đến khi cô gái đó về nhà con quỷ vẫn đi theo, đến khi cô gái đó ngủ say con quỷ mới đưa bàn tay phải tạm coi là nguyên vẹn sờ lên mặt cô gái, rồi tay chân cô gái, theo từng động tác của con quỷ mà chất dịch đỏ đỏ, cam cam và cả một it thứ gì đó nhớt nhớt, bầy nhầy như thịt của con quỷ dính trên mặt rồi tay chân cô gái đó. Tất nhiên là cô gái đó không biết gì, kể cả người ngoài khi xem đoạn phim này cũng thấy nó chỉ là một đoạn phim bình thường chỉ có những người có linh lực hoặc thứ không phải người mới biết có cái gì ở bên trong.Con quỷ không sờ mó cô gái nữa mà nó đi xung quanh phòng cô, đi đến tủ đồ, rồi bàn trang điểm, kế đó là phòng vệ sinh, đi một vòng rồi con quỷ lại trở về bên giường của cô gái, theo từng cử động của con quỷ, từng miếng từng miếng thịt thối rửa rơi ra và dính trên sàn nhà, từng miếng kéo lê theo chân con quỷ đến tận giường. Rồi con quỷ đến gần mặt cô gái, há miệng hút cái gì đó chỉ thấy từ miệng cô gái bay ra một luồng khí màu xanh dương(cái này gọi là dương khí tức khí của người còn sống, dương khí của nam màu xanh lá, của nữ màu xanh dương) và bị con quỷ hút hết. Xoẹt một cái cảnh phim biến đổi thành ban ngày, cô gái đó vẫn ăn uống bình thương nhưng sắc mặt tái hơn, con quỷ vẫn kè kè đi theo cô và vào buổi tối nó vẫn thực hiện y như buổi tối trước. Ngày qua ngày sắc mặt cô gái ngày càng xanh xao, yếu ớt, hằng đêm dương khí truyền cho con quỷ ngày một ít đi nhưng con quỷ vẫn không bỏ cuộc, nó vẫn cố mà hút hết chút dương khí cuối cùng cho đến khi cô gái không thể gượng dậy được nữa, đó cũng là chuyện của 10 ngày sau, sang ngày thứ 12 thì cô gái rút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, con quỷ vẫn chưa rời đi, nó chờ đợi điều gì chăng? Không đợi lâu, cô gái vừa chết khoảng mấy giây sau linh hồn cô bay ra khỏi cơ thể nhìn con quỷ hốt hoảng, định bỏ chạy nhưng cô đã chậm trễ, con quỷ tóm lấy linh hồn cô và ngấu nghiến cho đến mảnh cuối cùng mới hài lòng biến mất, thì ra ăn linh hồn cô gái mới là mục đích cuối cùng của nó, chỉ tội cho người nhà cô gái không biết con mình chết vì lí do gì (vì lúc cô gái ngã bệnh đã đưa đi bệnh viện nhưng bác sĩ lại nói cô ta không có bệnh) và họ lại càng không biết con mình chết là do bị quỷ ám (Tg: viết đoạn này vừa buồn nôn lại vừa sợ sợ sao á)
Tuy nói là đủ trấn định để không thét lên nhưng mọi người cũng không phải sắt đá mà không biết sợ. Mai ôm chặt cánh tay Huy, còn Lan thì đã nhảy vào lòng Kiên và ôm chặt cậu, các chàng trai gan dạ hơn nhưng mặt vẫn có chút thất thần, cũng phải thôi vì lần đầu tiên họ xem một cảnh tượng khủng bố thế kia mà
_Sợ sao? Rồi cũng sẽ quen thôi. Hôm nay tới đây thôi, các em nghỉ đi- Hắc Điệp không mặn không nhạt nói rồi bước ra ngoài bỏ lại gương mặt ngẩn ra của mọi người
———————————–
Chiều khi mọi người trở lại chỗ học đã thấy Anh đứng sẵn ở đó đợi, gần chỗ Anh đứng là những sợi dây thừng to bằng hai ngón tay được căng thẳng trên không, cách mặt đất khoảng 2m
_Đây là cái gì vậy Anh?- Lan chỉ vào sợi dây hỏi
_Lát nữa cậu sẽ biết- Anh hơi mỉm cười nhưng rồi nụ cười biến mất rất nhanh
_Vậy hôm nay chúng ta sẽ học gì?- Mai có vẻ thoải mái hơn lúc nảy, lúc xem xong đoạn phim cô vẫn rất căng thẳng
_Hôm nay sẽ học khinh công ( cách bay) và cách di chuyển trên không. Khinh công rất dễ, chỉ cần điều khiển suy nghĩ trong đầu và sử dụng linh lực là xong, phần này mọi người cũng có thể tự luyện tập.Còn phần cách di chuyển trên không thì trước tiên mọi người phải học cách giữ thăng bằng- Anh nói
_Đừng nói với mình là tụi mình phải đi trên sợi dây đó nha- Lan nuốt nước bọt
_Phải, trước tiên mọi người dang hai tay và giữ nguyên tư thế đó, rồi đi lên bục, bước từ từ một chân lên sợi dây sau khi giữ được cân bằng thì bước tiếp chân thứ hai. Sau đó từ từ bỏ hai tay xuống và nhẹ nhàng bước đi- Anh giảng giải
_Không được Anh ơi, mỗi lần mình nhìn xuống thì mình lại thấy sợ, mình không giữ cân bằng được- Lan vừa bước một chân lên sợi dây đã kêu la oai oái
_Em còn cách nào khác không, cô ấy sợ như vậy không đi được đâu-Kiên thấy Lan kêu sợ, lo lắng chạy đến hỏi Anh biện pháp khác dễ dàng hơn
_Không còn cách nào khác, mọi người cũng thử đi, cố gắng lên, nếu vẫn không làm được thì nhắm mắt lại và hãy nghĩ thứ dưới chân mọi người là mặt đất bằng phẳng chứ không phải sợ dây. Chân mọi người từ từ bước trên mặt đất bằng phẳng đó, từng bước, từng bước một, một bước, hai bước, ba bước……- Theo từng lời nói của Anh là từng bước chân của mọi người, mọi người cứ bước tới, bước tới, chẳng biết tiếng của Anh đã ngừng từ bao giờ và cũng chẳng biết mọi người bước ra khỏi sợi dây từ bao giờ, họ đang đứng trên không- đứng vững vàng nhưng nhẹ nhàng như đi trên đất mẹ và họ đã làm được
_Mở mắt ra đi, mọi người làm được rồi- Anh nhẹ giọng nói
Mọi người mở mắt ra và trước mắt họ là một không gian cao rộng không bị giới hạn bởi bất cứ cái gì. Ai nấy ngẩn ra không nói nên lời, phép thuật thật kì diệu
_Từ đây đến chiều mọi người tự luyện tập nhé, em có việc đi trước- Anh nói rồi nhẹ nhàng nhảy lên, điểm lên một cái lá cây xơ xác, úa vàng còn lại trên ngọn cây, biến mất mà cái lá vẫn không lay động
_Ế, con nhỏ này đi nhanh vậy, chưa kịp hỏi nó là có ăn chiều không nữa- Lan nhìn theo hướng Anh biến mất nói
_Mình thấy dạo này Anh sao sao á- Mai chen vào
_Đâu chỉ có em thấy, mọi người ai cũng nhận ra Anh khác lạ, hình như có cái gì đó giấu chúng ta- Kiên xâu xa nói
_Anh không nói thì biết sao bây giờ-Mai thở dài
_Chúng ta thử hỏi Anh xem sao?- Huy nói
_Không cần hỏi đâu, nếu cậu ấy muốn nói thì đã nói rồi, nếu cậu ấy mà không muốn nói dù có cạy miệng cũng không ra được một chữ nào đâu- Lan cũng thở dài thường thượt. Kiên liền kéo cô vào lòng an ủi:
_Đừng buồn…..
_Đành chờ lúc cậu ấy muốn nói cho chúng ta biết vậy, chắc lâu à nha, còn hai người nữa ngọt ngào quá ha, thật làm người ta ganh tỵ đến phát giận- Mai cười nói, làm hai đương sự đỏ mặt buông nhau ra
_Em yêu, em đừng giận mau già đó, không đẹp nữa đâu- Huy kề mặt gần sát mặt Mai, chớp chớp mắt
_Anh nói ai già, ai không đẹp nữa, muốn chết hả- Mai giơ nắm đắm dọa Huy nhưng mặt cũng phơn phớt hồng
_A…đâu có …em là đẹp nhất…đừng đánh anh- Huy nhanh chóng chuồng qua một bên, lúc nảy cậu nói lỡ lời, cậu như thế nào lại quên tuổi xuân và sắc đẹp là chỗ đau nhất của phụ nữ ( Tg: mặc dù giờ chị Mai mới 17t) vậy mà lại ngu ngốc khơi màu, ai…
_Hừ- Mai hừ lạnh quay mặt đi
Duy chỉ có một người ở đây là từ nãy đến giờ luôn trầm lặng, không nói một câu nhưng những suy nghĩ làm lòng cậu gợn sóng
_” thật ra em có chuyện gì không thể nói cho mọi người biết, kể cả anh cũng không muốn nói sao? Cũng thật nực cười, mày có là gì của cô ấy đâu mà cô ấy phải nói với mày, tỉnh lại đi Quân ơi, mày phải mạnh lên thì mới đủ tư cách bước cùng cô ấy chứ không phải ở đây suy nghĩ vẫn vơ”- Quân nghĩ, ánh mắt thoáng buồn…
/37
|