Phòng nghỉ của HT. Bên hiên ánh trăng bị che khuất bởi nhưng đám mây đen, k gian im ắng bỗng chốc bị phá tan vì những âm thanh rất nhỏ, mập mờ truyền qua khe cửa khép hờ k đóng kín
_Anh…. Đừng cởi mà…ưm…-giọng bà Liên như phản kháng cũng như mập mờ khiêu khích
_A…anh đừng mà- giọng bà Liên có đôi phần run rẩy
_Em chìu anh chút đi, mai anh dẫn em đi mua sắm- giọng nói khàn khàn của một người đàn ông(đố mọi người là ai đó, Nhi viết đoạn này thực sự mất nhiều máu mũi a, mình con ngây thơ con gà tơ mà)
_Ưm ~~ ưm ~~ a…..- tiếng rên rỉ của bà Liên như hòa vào k khí truyền ra ngoài mỗi lúc một rõ làm k khí bên ngoài như ngưng động đi, giọng nói nghẹn ngào của một cô gái như xé nát tim gan người đối diện:
_Giờ mình phải làm sao chứ- Nam nói nước mắt đã chảy dài
_Cậu mạnh mẽ lên, chuyện đâu còn có đó mà- Định nói giọng cũng đã nghèn nghẹn nhưng Định k dám khóc vì sợ làm Nam đau lòng hơn
_Mình…mình…k bt phải làm sao hết ba mình … hức..hức….- Nam nói trong tiếng nấc. Thử hỏi làm sao cô có thể chịu nổi khi tận mắt thấy ba mình ngoai tình chứ, còn mẹ cô, cô k bt mẹ có chịu nổi k khi thấy cảnh này… gia đình hạnh phúc của cô sao bây giờ lại thành ra thế này chứ, những tháng ngày hạnh phúc ba mẹ hết mực yêu thương cô, cô nũng nịu với ba, cô nhõng nhẽo với mẹ. Nếu giải quyết xong chuyện này liệu gia đình cô có hạnh phúc như xưa, mẹ có tha thứ cho ba k, còn cô sau này cô phải đối mặt với ba cô thế nào đây, cô thật sự k bt, cô cảm thấy mâu thuẫn lắm
_Cậu đừng khóc nữa, mình hứa sẽ giải quyết tốt chuyện này mà- Nhật ôm Nam vào lòng an ủi, nhưng ánh mắt nhìn vào căn phòng trở nên lạnh lẽo cùng khinh bỉ
Nhật lấy trong túi ra một bông hoa màu hồng đc làm bằng nhựa đặc biệt sẽ trực tiếp phân hủy khi gặp nhiệt độ khoảng 50 độ trở lên, nhỏ bằng đầu ngón tay ở giữa bông hoa có một túi hương rất nhỏ(đc Nhật và anh mình làm năm 8t) nhưng có ai biết được chứa trong đó lại là một chất gây mê cực mạnh có thể gây mê một người tức thì- chất Isoflurane cộng với một ít Ete.Nhật dùng một que diêm nhỏ đốt đầu của một cánh hoa sau đó nhè nhẹ đẩy cửa, vứt bông hoa vào trong, và đóng cửa lại
Bên trong phòng tiếng rên rỉ bắt đầu nhỏ dần và mất hẳng trả lại sự yên bình vốn có của màng đêm, những đám mây trôi đi trả lại mặt trăng chiếu ánh sáng nhè nhẹ yên bình
_Họ ngủ rồi – Định khe khẽ nói
_Nam cậu đi ra ghế đá nghỉ đi lát nữa đi lấy tài liệu mình sẽ gọi cậu- Nhật nhỏ giọng, giọng nói tràn đầy ấm áp cùng quan tâm
_Nhưng …- Nam chần chừ
Như hiểu đc sự chần chừ của Nam, Định nói :
_Cậu yên tâm đi, dù sao đó cũng là ba cậu tụi mình sẽ k làm gì quá đáng đâu
_Vậy…-Nam
_Cậu đi đi- Nhật nói
_Ừm- Nam nói rồi rời đi
Nhật và Định vào phòng đem bà Liên ngất xỉu kéo lên giường, Nhật nói:
_Cậu có giết chết chúng k( ý chỉ mấy con côn trùng)
_K, mình chỉ làm chúng ngủ thôi hà-Định cười cười( nụ cười này sao lại có mùi nguy hiểm nhỉ)
_Vậy thì tốt- Nhật nhếch môi. _Cậu đưa cái túi cho mình còn cậu kéo bác ấy vào trong phòng vs đi, nhẹ tay một chút-Nhật nói tiếp
Định hiểu Nhật nói vậy là có ý gì, dù sao đó cũng là ba Nam họ k thể nặng tay đc, làm việc gì cũng phải xem xét nặng nhẹ phải chừa đg lui cho mình, k để sau này phải khó xử với người lớn đc
Định kéo ba Nam vào phòng vs và để ông dựa vào thành bồn tắm rồi ra ngoài thì thấy Nhật đg mở cái túi chứa… ra và đổ lên người bà Liên sau đó đắp chăn lại
_Đi thôi- Nhật nói mặt dù k nhìn Định nhưng Nhật bt Định đã xong
_Ừm, nhưng mình làm vậy liệu bà ta có sợ quá mà chết k- Định hồ nghi hỏi
_Hừ, hạn người này sợ nhất là cái chết, cậu cứ yên tâm đi- Nhật lạnh giọng nói
Nói rồi cả hai đi đến vườn hoa nơi Nam đg ngồi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt thống khổ của Nam làm cả k khí như mang theo một mùi đau thương, tan tác làm k gian trở nên nặng nề hơn
_Cậu k sao chứ- Định quan tâm
_K, mình k sao, các cậu đừng lo- Nam đáp giọng nói nhẹ nhàng nhưng tạo cho người nghe cảm giác nặng nề khó thở
_K sao là tốt nhưng chúng ta là bạn, có chuyện gì cứ nói với tụi mình cậu đừng để trong lòng- Nhật nói, giọng nói mang vài phần chia sẽ
_Ừm mình bt- Nam nói, tâm trạng cô lúc này cũng đã đỡ hơn nhiều k còn khích động như lúc nãy nữa
_Vậy tụi mình hành động nhanh đi rồi còn về nghĩ, hôm nay cũng mệt rồi- Định nói giọng uể oải
_ừm- Nhật đáp
Ba bóng đen biến mất tại vườn hoa k một dấu vết
Phòng chứa tài liệu
_Mình và Nam sẽ đi lấy tài liệu trông chừng giúp tụi mình nha- Nhật nói
_Ừm, ám hiệu là tiếng mèo kêu nha- Định nói
_Ừm- Nam nói rồi bc vào phòng cùng Nhật
“cạch” tiếng mở cửa rất khẽ
_Mình lấy tài liệu trên máy còn cậu xem hồ sơ nha- Nam
_Ừm, làm việc đi- Nhật vừa nói vừa lật xem một tập hồ sơ, con ngươi tím hơi rụt lại, nỡ một nụ cười quái dị Nhật nhanh chóng đem tập hồ sơ vào máy in còn Nam thì nhanh tay coppy hết tất cả những thông tin vừa tìm đc sang USB
10 phút sau
“meo……meo…….meo………”
_Định ra ám hiệu rồi cậu xong chưa- Nam hỏi
_Rồi, còn cậu?- Nhật
_Mình cũng xong rồi- Nam định mở cửa thì Nhật ngăn lại
_Sao vậy?- Nam thắc mắc
_Có người sắp vào đây, k thoát kịp đâu- Nhật nói, giọng nói chẳng có gì là lo lắng hay sợ hãi
_Vậy giờ làm……- Nam chưa nói hết câu thì Nhật đã kéo Nam ép sát vào một rãnh nhỏ trên tường vào đu người lên. Cùng lúc cánh cửa cũng “cạch” một tiếng mở ra và…
_Anh…. Đừng cởi mà…ưm…-giọng bà Liên như phản kháng cũng như mập mờ khiêu khích
_A…anh đừng mà- giọng bà Liên có đôi phần run rẩy
_Em chìu anh chút đi, mai anh dẫn em đi mua sắm- giọng nói khàn khàn của một người đàn ông(đố mọi người là ai đó, Nhi viết đoạn này thực sự mất nhiều máu mũi a, mình con ngây thơ con gà tơ mà)
_Ưm ~~ ưm ~~ a…..- tiếng rên rỉ của bà Liên như hòa vào k khí truyền ra ngoài mỗi lúc một rõ làm k khí bên ngoài như ngưng động đi, giọng nói nghẹn ngào của một cô gái như xé nát tim gan người đối diện:
_Giờ mình phải làm sao chứ- Nam nói nước mắt đã chảy dài
_Cậu mạnh mẽ lên, chuyện đâu còn có đó mà- Định nói giọng cũng đã nghèn nghẹn nhưng Định k dám khóc vì sợ làm Nam đau lòng hơn
_Mình…mình…k bt phải làm sao hết ba mình … hức..hức….- Nam nói trong tiếng nấc. Thử hỏi làm sao cô có thể chịu nổi khi tận mắt thấy ba mình ngoai tình chứ, còn mẹ cô, cô k bt mẹ có chịu nổi k khi thấy cảnh này… gia đình hạnh phúc của cô sao bây giờ lại thành ra thế này chứ, những tháng ngày hạnh phúc ba mẹ hết mực yêu thương cô, cô nũng nịu với ba, cô nhõng nhẽo với mẹ. Nếu giải quyết xong chuyện này liệu gia đình cô có hạnh phúc như xưa, mẹ có tha thứ cho ba k, còn cô sau này cô phải đối mặt với ba cô thế nào đây, cô thật sự k bt, cô cảm thấy mâu thuẫn lắm
_Cậu đừng khóc nữa, mình hứa sẽ giải quyết tốt chuyện này mà- Nhật ôm Nam vào lòng an ủi, nhưng ánh mắt nhìn vào căn phòng trở nên lạnh lẽo cùng khinh bỉ
Nhật lấy trong túi ra một bông hoa màu hồng đc làm bằng nhựa đặc biệt sẽ trực tiếp phân hủy khi gặp nhiệt độ khoảng 50 độ trở lên, nhỏ bằng đầu ngón tay ở giữa bông hoa có một túi hương rất nhỏ(đc Nhật và anh mình làm năm 8t) nhưng có ai biết được chứa trong đó lại là một chất gây mê cực mạnh có thể gây mê một người tức thì- chất Isoflurane cộng với một ít Ete.Nhật dùng một que diêm nhỏ đốt đầu của một cánh hoa sau đó nhè nhẹ đẩy cửa, vứt bông hoa vào trong, và đóng cửa lại
Bên trong phòng tiếng rên rỉ bắt đầu nhỏ dần và mất hẳng trả lại sự yên bình vốn có của màng đêm, những đám mây trôi đi trả lại mặt trăng chiếu ánh sáng nhè nhẹ yên bình
_Họ ngủ rồi – Định khe khẽ nói
_Nam cậu đi ra ghế đá nghỉ đi lát nữa đi lấy tài liệu mình sẽ gọi cậu- Nhật nhỏ giọng, giọng nói tràn đầy ấm áp cùng quan tâm
_Nhưng …- Nam chần chừ
Như hiểu đc sự chần chừ của Nam, Định nói :
_Cậu yên tâm đi, dù sao đó cũng là ba cậu tụi mình sẽ k làm gì quá đáng đâu
_Vậy…-Nam
_Cậu đi đi- Nhật nói
_Ừm- Nam nói rồi rời đi
Nhật và Định vào phòng đem bà Liên ngất xỉu kéo lên giường, Nhật nói:
_Cậu có giết chết chúng k( ý chỉ mấy con côn trùng)
_K, mình chỉ làm chúng ngủ thôi hà-Định cười cười( nụ cười này sao lại có mùi nguy hiểm nhỉ)
_Vậy thì tốt- Nhật nhếch môi. _Cậu đưa cái túi cho mình còn cậu kéo bác ấy vào trong phòng vs đi, nhẹ tay một chút-Nhật nói tiếp
Định hiểu Nhật nói vậy là có ý gì, dù sao đó cũng là ba Nam họ k thể nặng tay đc, làm việc gì cũng phải xem xét nặng nhẹ phải chừa đg lui cho mình, k để sau này phải khó xử với người lớn đc
Định kéo ba Nam vào phòng vs và để ông dựa vào thành bồn tắm rồi ra ngoài thì thấy Nhật đg mở cái túi chứa… ra và đổ lên người bà Liên sau đó đắp chăn lại
_Đi thôi- Nhật nói mặt dù k nhìn Định nhưng Nhật bt Định đã xong
_Ừm, nhưng mình làm vậy liệu bà ta có sợ quá mà chết k- Định hồ nghi hỏi
_Hừ, hạn người này sợ nhất là cái chết, cậu cứ yên tâm đi- Nhật lạnh giọng nói
Nói rồi cả hai đi đến vườn hoa nơi Nam đg ngồi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt thống khổ của Nam làm cả k khí như mang theo một mùi đau thương, tan tác làm k gian trở nên nặng nề hơn
_Cậu k sao chứ- Định quan tâm
_K, mình k sao, các cậu đừng lo- Nam đáp giọng nói nhẹ nhàng nhưng tạo cho người nghe cảm giác nặng nề khó thở
_K sao là tốt nhưng chúng ta là bạn, có chuyện gì cứ nói với tụi mình cậu đừng để trong lòng- Nhật nói, giọng nói mang vài phần chia sẽ
_Ừm mình bt- Nam nói, tâm trạng cô lúc này cũng đã đỡ hơn nhiều k còn khích động như lúc nãy nữa
_Vậy tụi mình hành động nhanh đi rồi còn về nghĩ, hôm nay cũng mệt rồi- Định nói giọng uể oải
_ừm- Nhật đáp
Ba bóng đen biến mất tại vườn hoa k một dấu vết
Phòng chứa tài liệu
_Mình và Nam sẽ đi lấy tài liệu trông chừng giúp tụi mình nha- Nhật nói
_Ừm, ám hiệu là tiếng mèo kêu nha- Định nói
_Ừm- Nam nói rồi bc vào phòng cùng Nhật
“cạch” tiếng mở cửa rất khẽ
_Mình lấy tài liệu trên máy còn cậu xem hồ sơ nha- Nam
_Ừm, làm việc đi- Nhật vừa nói vừa lật xem một tập hồ sơ, con ngươi tím hơi rụt lại, nỡ một nụ cười quái dị Nhật nhanh chóng đem tập hồ sơ vào máy in còn Nam thì nhanh tay coppy hết tất cả những thông tin vừa tìm đc sang USB
10 phút sau
“meo……meo…….meo………”
_Định ra ám hiệu rồi cậu xong chưa- Nam hỏi
_Rồi, còn cậu?- Nhật
_Mình cũng xong rồi- Nam định mở cửa thì Nhật ngăn lại
_Sao vậy?- Nam thắc mắc
_Có người sắp vào đây, k thoát kịp đâu- Nhật nói, giọng nói chẳng có gì là lo lắng hay sợ hãi
_Vậy giờ làm……- Nam chưa nói hết câu thì Nhật đã kéo Nam ép sát vào một rãnh nhỏ trên tường vào đu người lên. Cùng lúc cánh cửa cũng “cạch” một tiếng mở ra và…
/37
|