“Ngộ Hạ có đôi mắt hạnh to tròn không khác gì Nhiễm Dao, mà đường nét gương mặt và lông
mày lại cực kỳ giống Tống Tử Văn. Đứng chung một chỗ với nhau quả thực rất dễ gây hiểu lầm. “Tiểu tiên nữ hơi liếc nhìn ống kính nào... Đúng, chính là2như thế... Rất tốt, duy trì... OK, nhóm tiếp theo...” Tổng cộng có hai mươi tư bộ thời trang trẻ con, có phong cách thục nữ, cũng có phong cách tinh nghịch, tất cả đều được cô bé khống chế cực kỳ linh hoạt. Bởi vậy, quá trình chụp hình vô cùng5thuận lợi.
Sai khi kết thúc, thợ ảnh liền ngồi vào trước màn hình tinh thể lỏng, bắt đầu đổ ảnh ra, càng xem càng không nhịn được mà cất tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Tuy rằng đã dự đoán trước rồi nhưng khi hiệu quả chân thật bày ra trước mắt thì6anh ta vẫn không thoát khỏi kinh ngạc.
Có một số người sinh ra là để đứng trước ống kính, không liên quan gì tới tuổi tác cả. Đổ ảnh ra xong rồi, người thợ ảnh liền ra dấu OK với người phụ trách hiện trường và tổ sản xuất, “Đại công cáo5thành.”
Chuyên viên trang điểm liền đưa Ngộ Hạ đi thay quần áo và trang sức. Bữa nhẹ do Nhiễm Dao gọi tới cũng vừa lúc được đưa đến, mọi người cùng ngồi nghỉ ngơi, thuận tiện ăn uống một chút. “Anh có ăn không?” Cô đưa cho Tổng Tử Văn một phần3khoai viên chiên.
Tống Tử Văn nhận lấy, ăn một cái, “Cảm ơn.”
Nhiễm Dao cười với anh, sau đó lại quay đi tiếp đón những người khác. Ngộ Hạ tẩy trang xong đi ra, thấy tất cả mọi người đều đang ngồi ăn thì không khỏi dầu môi: Chẳng ai chịu đợi cô bé... Nhiễm Dao để dành nguyên một miếng pudding xoài đưa tới trước mặt cô bé: “Riêng cái này có hai tầng xoài dành cho cháu đó.” Cô bé hét lên một tiếng, dang tay ra bổ nhào vào lòng Nhiễm Dao: “Dì là tốt nhất!”
“Con bé tinh nghịch này, mau ăn đi.” Tuy rằng Ngộ Hạ vui vẻ nhưng cũng phải cố tình khống chế sức ăn của mình, cô bé không muốn một lần nữa nhìn thấy cái bụng của mình phì ra sau khi vất vả lắm mới làm nó nhỏ lại được.
Càng lớn càng thích làm đẹp, đây là bệnh chung của các cô bé gái, Ngộ Hạ cũng không phải ngoại lệ.
Một năm này, đã rất ít người gọi cô là cô bé mũm mĩm nữa, ồ, trừ ba mẹ ấu trĩ và tràn đầy hứng thú ác liệt kia của cô bé. “Dì ơi, cháu muốn đi WC.”
Nhiễm Dao dừng nói chuyện, xin lỗi người thợ ảnh một tiếng rồi dắt tay cô bé đi về phía toilet. Người thợ ảnh nhìn theo bóng dáng hai người sau đó lại tiếp tục chọn lọc ảnh.
Đột nhiên, đầu vai hơi nặng, anh ta quay đầu nhìn theo bản năng: “Anh...”
Là người đàn ông lúc trước đứng bên cạnh Nhiễm Tổng, bế Ngộ Hạ. Tuy rằng không biết thân phận chính xác của đối phương nhưng có thể được cô bé con gọi một tiếng chú, vậy chắc không phải người thường rồi.
“Anh à, có việc gì sao?” Tống Tử Văn liếc mắt nhìn màn hình một cái, “Có thể chia sẻ file gốc của bức ảnh lúc trước cho tôi được không?”
“Ảnh ư?” Người thợ ảnh khó hiểu.
“Ba người chúng tôi ấy.”
“À...”
“Có vấn đề gì ư?”
“Không... không có.” Tống Tử Văn nhẹ gật đầu, lễ phép nói lời cảm ơn. Lúc Nhiễm Dao trở về, Tổng Tử Văn đang cúi đầu xem điện thoại, thân hình cao lớn dựa nghiêng người bên khung cửa, dáng vẻ vừa ung dung vừa hào sảng. So với thị trưởng Tổng” luôn ngồi ngay ngắn đầy uy nghiêm trong văn phòng mọi ngày thì có thêm một phần tùy tiện và thân thiện, hòa nhã. Ánh mắt thoáng nhìn Nhiễm Dao đang đi tới, anh thuận thể đút điện thoại vào lại trong túi quần. “Xong rồi à?”
Nhiễm Dao gật đầu.
Ngộ Hạ dùng tay che miệng, ngáp một cái đầy tao nhã.
Tống Tử Văn: “Vậy anh đưa Hạ Hạ về trước đây.”
“Vâng.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Qua thêm nửa tháng bận rộn, cuối cùng văn phòng mới thảnh thơi được một chút. “Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, mỗi người một bao lì xì ba ngàn tệ, không nhiều lắm nhưng là tâm ý của tôi. Mặt khác, từ hôm nay trở đi, kết thúc tăng ca, khôi phục giờ làm như thường.” “Nhiễm Tổng vạn tuế.” “Đột nhiên cảm thấy mình được hồi sinh.” “Cuối tuần nhất định phải ngủ quên trời quên đất mới được.”
Nhiễm Dao lần lượt phát bao lì xì đã chuẩn bị từ trước cho mọi người, “Đêm nay mọi người muốn đi quẩy ở đâu? Tôi bao.”
“Ăn cơm trước, sau đó đi hát karaoke!” Lộ Lộ lên tiếng, “Đây cũng là tiếng lòng của mọi người, có đúng không?”
“Đúng.”
Nhiễm Dao gật đầu: “Được thôi, không thành vấn đề.”
Vào đêm, quán bar Migo.
Lộ Lộ đã đặt trước một phòng lớn, một đám người đi xuyên qua đại sảnh vào bên trong, tổ hợp toàn trai thanh gái lịch nhìn vô cùng chói mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Đồ mù.” Mở miệng là Lý Lị, trợ lý thiết kế, eo nhỏ mông vểnh cộng thêm bộ ngực vĩ đại size 36D, bị các đồng nghiệp đặt biệt danh là “sát thủ của đàn ông“. Bản thân cô nàng chưa lập gia đình nhưng bạn trai thì vô số, thay người yêu còn cần mẫn hơn thay áo. Ngoại trừ cuộc sống riêng tư hơi hỗn loạn, tính tình tương đối nóng nảy, độc mồm độc miệng ra thì cô nàng cũng chẳng có khuyết điểm gì lớn. Lúc này, uống hai chén rượu vào rồi liền tái phát bệnh cũ.
“Con đĩ này, mày mắng ai là đồ mù hả? Tao cảm thấy mày mới giống con rùa cái đấy!” Một người đàn ông tai to mặt lớn, vừa mở miệng đã chửi lên đầy thô lỗ, trên cổ tay đeo một cái xích vàng, đồ vest trên người cũng coi như là hàng hiệu có tiếng, đáng tiếc mặc lên lại chẳng phù hợp chút nào.
“Hôm nay bà đây mắng mày đấy, mắt mũi mày nhìn chỗ nào thế hả? Bà đầm cho mù bây giờ.” Lý Lị xắn tay áo, đôi tay chống nạnh, rất có dáng vẻ của người đàn bà chua ngoa đanh đá.
Nhưng sai lầm ở chỗ, đối phương là một người đàn ông, không phải một ả đàn bà chua ngoa khác. Thế nhưng cũng là người nóng nảy, vừa nghe thể đã tức giận đến đỏ mặt tía tai, hơn nữa uống rượu vào rồi nên cơn giận càng tăng lên, “Các anh em, thịt nó...”
Không biết ai là người gạt ngã ghế, là ai hất tung cái bàn ra, khi tiếng vỡ của chai bia đập xuống đầu vang lên, cả thế giới yên tĩnh lại trong 0.01 giây, sau đó, những tiếng hét chói tại còn lớn hơn lập tức vang lên, hiện trường trở nên hỗn loạn. Bốn mươi phút sau, cục cảnh sát khu vực.
“Bên nào đập chai bia trước?” Người mặc đồng phục cảnh sát bày ra vẻ mặt không cảm xúc hỏi một câu.
“Cô ta, là bọn họ...”Gã đeo xích vàng vươn ngón tay mập ú của mình chỉ về phía đối diện, “Đầu của người anh em của tôi bị đập vỡ toác cả ra, tôi... tôi muốn kiện bọn họ tội giết người!”
Người cảnh sát quay đầu, tầm mắt đảo qua một đám nam nữ đang đứng sát cạnh tường, “Có phải đúng như anh ta nói không?”
Lộ Lộ đã ôm một bụng đầy ấm ức, không khỏi nhanh mồm nhanh miệng: “Rõ ràng là đôi mắt của con lợn béo chết tiệt này không thành thật, cứ nhìn chằm chặp vào ngực Lý Lị...” “Câm miệng! Tôi hỏi là bên nào đập chai bia trước?”
“...” Lộ Lộ liền ủ rũ.
“Xem ra, chính là các anh chị rồi. Ai làm? Đứng ra đây!”
“Tôi.” Nhiễm Dao tiến lên một bước, tay phải run rẩy vẫn còn dính máu. “Tại sao lại ra tay tàn nhẫn như thế?”
Nhiễm Dao hít sâu, lấy lại bình tĩnh, “Lúc ấy, người đàn ông kia túm tóc bạn tôi định đập xuống mặt đất, nếu tôi không ngăn cản thì e là bạn tôi đã bị chấn động não, có khi còn nghiêm trọng hơn thế nữa.”
“Vậy nên cô liền cầm lấy chai bia đập vỡ đầu người ta ra à?”
“Lúc đó tình huống quá vội, thuận tay chỉ có mỗi chai bia.” Cảnh sát lại quay sang hỏi tên đeo kích vàng, “Có phải bạn của anh túm tóc người ta đập đầu xuống đất không?” Ánh mắt gã đàn ông hơi lóe lên. Cảnh sát: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng nói dối, quán bar có cameras đấy.” Gã đeo xích vàng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, “Tôi... Tôi không rõ lắm... Lúc... lúc đó quá hỗn loạn, sao mà để ý được chứ...”
“Được rồi, chuyện này nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, phải xem hai bên định giải quyết chung hay giải quyết riêng nữa?”
Nhiễm Dao: “Giải quyết riêng.”
Dây xích vàng: “Đương nhiên là giải quyết chung rồi.” Cả hai đồng thời mở miệng những ý kiến lại không thống nhất. “Tôi... tôi muốn kiện bọn họ! Vào tù mà ngồi cho ông nhá! Ngồi chết trong đó luôn!” Cảnh sát liếc mắt nhìn hắn ta, “Anh có chắc không?”
Dây xích vàng lập tức rụt cổ, sự tự tin trở nên yếu ớt hẳn, “Đương... đương nhiên rồi.”
“Được rồi, hai mươi phút, hai bên thỏa thuận với nhau đi.” Cảnh sát thu lại biên bản, “Thuận tiện nhắc nhở các vị một câu, đây là cục cảnh sát, khắp nơi đều có camera theo dõi, chắc là chẳng ai ngớ ngẩn đến mức đánh nhau ở đây luôn đúng không?”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Bên Nhiễm Dao có tám người, nam nữ đủ cả.
Bên dây xích vàng thì có năm người, đều là đàn ông. Hai bên cũng không hề mở miệng nói câu gì. “Giải quyết riêng cũng được.” Dây xích vàng không nhịn nổi nữa, lên tiếng phá vỡ im lặng trước, “Mày, còn con kia nữa.” Hắn chỉ thẳng vào Nhiễm Dao và Lý Lị, “Quỳ xuống dập đầu thật kêu cho tạo, chuyện này coi như bỏ qua, sao nào?”
“Con lợn béo chết tiệt, đừng có khinh người quá đáng!” Cánh môi của Lý Lị bị rách trong lúc đánh nhau, trên trán vẫn còn dán urgo, nhìn vô cùng chật vật nhưng miệng lưỡi mắng chửi người vẫn không yếu đi chút nào.
“Được, dập đầu không đủ thì thêm hai tiếng gọi ba đi! Ha ha ha...”
Năm gã còn lại cũng cười lên đầy bỉ ổi.
Nhiễm Dao khô nói gì, hai tay rũ bên người đột nhiên siết chặt lại. “Nếu không muốn dập đầu cũng được thôi.” Ánh mắt đáng khinh của dây xích vàng dừng trước ngực Lý Lị, lại đảo qua đôi chân dài thẳng tắp của Nhiễm Dạo, quả thực rất trắng...
“Hai đứa chúng mày, chơi song phi với tao.” Vì cố kỵ camera theo dõi nên năm chữ cuối cùng, hắn dùng khẩu hình để nói.
Lý Lị thẹn quá thành giận, “Tao giết chết con mẹ mày cái thằng đầu lợn này.” Nói xong liền định lao lên trước.
Nhiễm Dao túm chặt cô ta kéo lại, bình tĩnh nói: “Có gì để nói với loại người này chứ.” Sau đó, xoay người đi tới bên cửa, “Chào anh, đồng chí cảnh sát.” Dây xích vàng hừ lạnh đầy coi thường, “Tao muốn xem xem con bé này có thể chơi trò gì. Đừng tưởng gọi cảnh sát mà ông đây sợ nhé! Ông đây có người chống lưng đấy, chỉ dựa vào đám người rác rưởi chúng mày ư? Ha ha...”
mày lại cực kỳ giống Tống Tử Văn. Đứng chung một chỗ với nhau quả thực rất dễ gây hiểu lầm. “Tiểu tiên nữ hơi liếc nhìn ống kính nào... Đúng, chính là2như thế... Rất tốt, duy trì... OK, nhóm tiếp theo...” Tổng cộng có hai mươi tư bộ thời trang trẻ con, có phong cách thục nữ, cũng có phong cách tinh nghịch, tất cả đều được cô bé khống chế cực kỳ linh hoạt. Bởi vậy, quá trình chụp hình vô cùng5thuận lợi.
Sai khi kết thúc, thợ ảnh liền ngồi vào trước màn hình tinh thể lỏng, bắt đầu đổ ảnh ra, càng xem càng không nhịn được mà cất tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Tuy rằng đã dự đoán trước rồi nhưng khi hiệu quả chân thật bày ra trước mắt thì6anh ta vẫn không thoát khỏi kinh ngạc.
Có một số người sinh ra là để đứng trước ống kính, không liên quan gì tới tuổi tác cả. Đổ ảnh ra xong rồi, người thợ ảnh liền ra dấu OK với người phụ trách hiện trường và tổ sản xuất, “Đại công cáo5thành.”
Chuyên viên trang điểm liền đưa Ngộ Hạ đi thay quần áo và trang sức. Bữa nhẹ do Nhiễm Dao gọi tới cũng vừa lúc được đưa đến, mọi người cùng ngồi nghỉ ngơi, thuận tiện ăn uống một chút. “Anh có ăn không?” Cô đưa cho Tổng Tử Văn một phần3khoai viên chiên.
Tống Tử Văn nhận lấy, ăn một cái, “Cảm ơn.”
Nhiễm Dao cười với anh, sau đó lại quay đi tiếp đón những người khác. Ngộ Hạ tẩy trang xong đi ra, thấy tất cả mọi người đều đang ngồi ăn thì không khỏi dầu môi: Chẳng ai chịu đợi cô bé... Nhiễm Dao để dành nguyên một miếng pudding xoài đưa tới trước mặt cô bé: “Riêng cái này có hai tầng xoài dành cho cháu đó.” Cô bé hét lên một tiếng, dang tay ra bổ nhào vào lòng Nhiễm Dao: “Dì là tốt nhất!”
“Con bé tinh nghịch này, mau ăn đi.” Tuy rằng Ngộ Hạ vui vẻ nhưng cũng phải cố tình khống chế sức ăn của mình, cô bé không muốn một lần nữa nhìn thấy cái bụng của mình phì ra sau khi vất vả lắm mới làm nó nhỏ lại được.
Càng lớn càng thích làm đẹp, đây là bệnh chung của các cô bé gái, Ngộ Hạ cũng không phải ngoại lệ.
Một năm này, đã rất ít người gọi cô là cô bé mũm mĩm nữa, ồ, trừ ba mẹ ấu trĩ và tràn đầy hứng thú ác liệt kia của cô bé. “Dì ơi, cháu muốn đi WC.”
Nhiễm Dao dừng nói chuyện, xin lỗi người thợ ảnh một tiếng rồi dắt tay cô bé đi về phía toilet. Người thợ ảnh nhìn theo bóng dáng hai người sau đó lại tiếp tục chọn lọc ảnh.
Đột nhiên, đầu vai hơi nặng, anh ta quay đầu nhìn theo bản năng: “Anh...”
Là người đàn ông lúc trước đứng bên cạnh Nhiễm Tổng, bế Ngộ Hạ. Tuy rằng không biết thân phận chính xác của đối phương nhưng có thể được cô bé con gọi một tiếng chú, vậy chắc không phải người thường rồi.
“Anh à, có việc gì sao?” Tống Tử Văn liếc mắt nhìn màn hình một cái, “Có thể chia sẻ file gốc của bức ảnh lúc trước cho tôi được không?”
“Ảnh ư?” Người thợ ảnh khó hiểu.
“Ba người chúng tôi ấy.”
“À...”
“Có vấn đề gì ư?”
“Không... không có.” Tống Tử Văn nhẹ gật đầu, lễ phép nói lời cảm ơn. Lúc Nhiễm Dao trở về, Tổng Tử Văn đang cúi đầu xem điện thoại, thân hình cao lớn dựa nghiêng người bên khung cửa, dáng vẻ vừa ung dung vừa hào sảng. So với thị trưởng Tổng” luôn ngồi ngay ngắn đầy uy nghiêm trong văn phòng mọi ngày thì có thêm một phần tùy tiện và thân thiện, hòa nhã. Ánh mắt thoáng nhìn Nhiễm Dao đang đi tới, anh thuận thể đút điện thoại vào lại trong túi quần. “Xong rồi à?”
Nhiễm Dao gật đầu.
Ngộ Hạ dùng tay che miệng, ngáp một cái đầy tao nhã.
Tống Tử Văn: “Vậy anh đưa Hạ Hạ về trước đây.”
“Vâng.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Qua thêm nửa tháng bận rộn, cuối cùng văn phòng mới thảnh thơi được một chút. “Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, mỗi người một bao lì xì ba ngàn tệ, không nhiều lắm nhưng là tâm ý của tôi. Mặt khác, từ hôm nay trở đi, kết thúc tăng ca, khôi phục giờ làm như thường.” “Nhiễm Tổng vạn tuế.” “Đột nhiên cảm thấy mình được hồi sinh.” “Cuối tuần nhất định phải ngủ quên trời quên đất mới được.”
Nhiễm Dao lần lượt phát bao lì xì đã chuẩn bị từ trước cho mọi người, “Đêm nay mọi người muốn đi quẩy ở đâu? Tôi bao.”
“Ăn cơm trước, sau đó đi hát karaoke!” Lộ Lộ lên tiếng, “Đây cũng là tiếng lòng của mọi người, có đúng không?”
“Đúng.”
Nhiễm Dao gật đầu: “Được thôi, không thành vấn đề.”
Vào đêm, quán bar Migo.
Lộ Lộ đã đặt trước một phòng lớn, một đám người đi xuyên qua đại sảnh vào bên trong, tổ hợp toàn trai thanh gái lịch nhìn vô cùng chói mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Đồ mù.” Mở miệng là Lý Lị, trợ lý thiết kế, eo nhỏ mông vểnh cộng thêm bộ ngực vĩ đại size 36D, bị các đồng nghiệp đặt biệt danh là “sát thủ của đàn ông“. Bản thân cô nàng chưa lập gia đình nhưng bạn trai thì vô số, thay người yêu còn cần mẫn hơn thay áo. Ngoại trừ cuộc sống riêng tư hơi hỗn loạn, tính tình tương đối nóng nảy, độc mồm độc miệng ra thì cô nàng cũng chẳng có khuyết điểm gì lớn. Lúc này, uống hai chén rượu vào rồi liền tái phát bệnh cũ.
“Con đĩ này, mày mắng ai là đồ mù hả? Tao cảm thấy mày mới giống con rùa cái đấy!” Một người đàn ông tai to mặt lớn, vừa mở miệng đã chửi lên đầy thô lỗ, trên cổ tay đeo một cái xích vàng, đồ vest trên người cũng coi như là hàng hiệu có tiếng, đáng tiếc mặc lên lại chẳng phù hợp chút nào.
“Hôm nay bà đây mắng mày đấy, mắt mũi mày nhìn chỗ nào thế hả? Bà đầm cho mù bây giờ.” Lý Lị xắn tay áo, đôi tay chống nạnh, rất có dáng vẻ của người đàn bà chua ngoa đanh đá.
Nhưng sai lầm ở chỗ, đối phương là một người đàn ông, không phải một ả đàn bà chua ngoa khác. Thế nhưng cũng là người nóng nảy, vừa nghe thể đã tức giận đến đỏ mặt tía tai, hơn nữa uống rượu vào rồi nên cơn giận càng tăng lên, “Các anh em, thịt nó...”
Không biết ai là người gạt ngã ghế, là ai hất tung cái bàn ra, khi tiếng vỡ của chai bia đập xuống đầu vang lên, cả thế giới yên tĩnh lại trong 0.01 giây, sau đó, những tiếng hét chói tại còn lớn hơn lập tức vang lên, hiện trường trở nên hỗn loạn. Bốn mươi phút sau, cục cảnh sát khu vực.
“Bên nào đập chai bia trước?” Người mặc đồng phục cảnh sát bày ra vẻ mặt không cảm xúc hỏi một câu.
“Cô ta, là bọn họ...”Gã đeo xích vàng vươn ngón tay mập ú của mình chỉ về phía đối diện, “Đầu của người anh em của tôi bị đập vỡ toác cả ra, tôi... tôi muốn kiện bọn họ tội giết người!”
Người cảnh sát quay đầu, tầm mắt đảo qua một đám nam nữ đang đứng sát cạnh tường, “Có phải đúng như anh ta nói không?”
Lộ Lộ đã ôm một bụng đầy ấm ức, không khỏi nhanh mồm nhanh miệng: “Rõ ràng là đôi mắt của con lợn béo chết tiệt này không thành thật, cứ nhìn chằm chặp vào ngực Lý Lị...” “Câm miệng! Tôi hỏi là bên nào đập chai bia trước?”
“...” Lộ Lộ liền ủ rũ.
“Xem ra, chính là các anh chị rồi. Ai làm? Đứng ra đây!”
“Tôi.” Nhiễm Dao tiến lên một bước, tay phải run rẩy vẫn còn dính máu. “Tại sao lại ra tay tàn nhẫn như thế?”
Nhiễm Dao hít sâu, lấy lại bình tĩnh, “Lúc ấy, người đàn ông kia túm tóc bạn tôi định đập xuống mặt đất, nếu tôi không ngăn cản thì e là bạn tôi đã bị chấn động não, có khi còn nghiêm trọng hơn thế nữa.”
“Vậy nên cô liền cầm lấy chai bia đập vỡ đầu người ta ra à?”
“Lúc đó tình huống quá vội, thuận tay chỉ có mỗi chai bia.” Cảnh sát lại quay sang hỏi tên đeo kích vàng, “Có phải bạn của anh túm tóc người ta đập đầu xuống đất không?” Ánh mắt gã đàn ông hơi lóe lên. Cảnh sát: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng nói dối, quán bar có cameras đấy.” Gã đeo xích vàng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, “Tôi... Tôi không rõ lắm... Lúc... lúc đó quá hỗn loạn, sao mà để ý được chứ...”
“Được rồi, chuyện này nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, phải xem hai bên định giải quyết chung hay giải quyết riêng nữa?”
Nhiễm Dao: “Giải quyết riêng.”
Dây xích vàng: “Đương nhiên là giải quyết chung rồi.” Cả hai đồng thời mở miệng những ý kiến lại không thống nhất. “Tôi... tôi muốn kiện bọn họ! Vào tù mà ngồi cho ông nhá! Ngồi chết trong đó luôn!” Cảnh sát liếc mắt nhìn hắn ta, “Anh có chắc không?”
Dây xích vàng lập tức rụt cổ, sự tự tin trở nên yếu ớt hẳn, “Đương... đương nhiên rồi.”
“Được rồi, hai mươi phút, hai bên thỏa thuận với nhau đi.” Cảnh sát thu lại biên bản, “Thuận tiện nhắc nhở các vị một câu, đây là cục cảnh sát, khắp nơi đều có camera theo dõi, chắc là chẳng ai ngớ ngẩn đến mức đánh nhau ở đây luôn đúng không?”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Bên Nhiễm Dao có tám người, nam nữ đủ cả.
Bên dây xích vàng thì có năm người, đều là đàn ông. Hai bên cũng không hề mở miệng nói câu gì. “Giải quyết riêng cũng được.” Dây xích vàng không nhịn nổi nữa, lên tiếng phá vỡ im lặng trước, “Mày, còn con kia nữa.” Hắn chỉ thẳng vào Nhiễm Dao và Lý Lị, “Quỳ xuống dập đầu thật kêu cho tạo, chuyện này coi như bỏ qua, sao nào?”
“Con lợn béo chết tiệt, đừng có khinh người quá đáng!” Cánh môi của Lý Lị bị rách trong lúc đánh nhau, trên trán vẫn còn dán urgo, nhìn vô cùng chật vật nhưng miệng lưỡi mắng chửi người vẫn không yếu đi chút nào.
“Được, dập đầu không đủ thì thêm hai tiếng gọi ba đi! Ha ha ha...”
Năm gã còn lại cũng cười lên đầy bỉ ổi.
Nhiễm Dao khô nói gì, hai tay rũ bên người đột nhiên siết chặt lại. “Nếu không muốn dập đầu cũng được thôi.” Ánh mắt đáng khinh của dây xích vàng dừng trước ngực Lý Lị, lại đảo qua đôi chân dài thẳng tắp của Nhiễm Dạo, quả thực rất trắng...
“Hai đứa chúng mày, chơi song phi với tao.” Vì cố kỵ camera theo dõi nên năm chữ cuối cùng, hắn dùng khẩu hình để nói.
Lý Lị thẹn quá thành giận, “Tao giết chết con mẹ mày cái thằng đầu lợn này.” Nói xong liền định lao lên trước.
Nhiễm Dao túm chặt cô ta kéo lại, bình tĩnh nói: “Có gì để nói với loại người này chứ.” Sau đó, xoay người đi tới bên cửa, “Chào anh, đồng chí cảnh sát.” Dây xích vàng hừ lạnh đầy coi thường, “Tao muốn xem xem con bé này có thể chơi trò gì. Đừng tưởng gọi cảnh sát mà ông đây sợ nhé! Ông đây có người chống lưng đấy, chỉ dựa vào đám người rác rưởi chúng mày ư? Ha ha...”
/1339
|