Suốt ba tiếng liền mới đào được tới chỗ xe bus, người nhà của những người gặp nạn cũng đã dần kéo tới động hơn.
Tiếng khóc nức nở từ một người, rồi hai người truyền ra, cuối cùng là cả một nhóm cùng khóc lóc. Trương Thanh cắn chặt môi dưới. Ông Nhiễm còn chưa chết, bà khóc gì chứ? Không được khóc!
Đường Duy thấy2chị gái như thế thì trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì, một bên còn phải trông chừng cháu gái nữa, anh ta không thể suy sụp được.
Vào đêm, gió núi rét căm căm, phảng phất ngấm vào tận xương cốt. Sau đó, người đầu tiên được khiêng ra, sau khi bác sĩ kiểm tra, xác định đã có triệu chứng mất đi sinh mệnh,5tuyên bố tử vong.
Nước mắt mà Trương Thanh cố nén từ lâu rốt cuộc trào ra như thác lũ. Bởi vì, bà nhận ra người đó, họ Lưu, là thư ký của Nhiễm Chính Bân, mỗi ngày xuân năm mới đều đưa cả nhà tới Nhiễm gia chúc Tết.
ông Nhiễm...
“A Duy, anh rể em muốn bỏ chị lại sao?” Hai mắt rưng rưng của người6phụ nữ tràn ngập vẻ mờ mịt, “Sao ông ấy có thể bỏ lại chị được chứ?”
Không có điên cuồng, nhưng rõ ràng là vô cùng bị thống. “Chị...” Người đàn ông không khỏi nghẹn ngào. Ngay sau đó, người thứ hai cũng được đưa ra, mặt và môi đã đông lạnh và trở nên tím bầm, sau khi bác sĩ kiểm tra liền lắc5đầu bất lực.
0 giờ sáng, đã cách thời điểm xảy ra sự cố tận bảy tiếng đồng hồ.
Nhiễm Dao đứng trong gió lạnh nhưng lại chẳng hề cảm thấy lạnh nữa, bởi vì cả người cô đã chìm hẳn trong hồ băng rồi.
Mỗi lần có một người được đưa ra thì trái tim cô lại như bị xẻo mất một miếng thịt, sau khi xác3định đó không phải Nhiễm Chính Bản thì khối thịt đó mới lại được dính trở lại.
Lặp đi lặp lại vô cùng tuần hoàn, không mất đi miếng thịt nào nhưng quả thật rất đau.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của đội cứu hộ, chiếc xe bus đã được đào bới ra hoàn toàn, những người gặp nạn cũng lục tục được đưa ra.
Đoàn của Nhiễm Chính Bán bao gồm cả tài xế có mười người thì đã có tới chín người được tìm thấy, trong đó có bảy chết, hai bị thương, chỉ có Nhiễm Chính Bân là chưa thấy đâu, cũng không biết sống chết thế nào.
“Chị, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất, nói không chừng... nói không chừng anh rể đã tránh được!” Đường Duy cố vũ Trương Thanh, cũng là cổ vũ chính bản thân mình. Một tay khác ôm lấy cháu gái, truyền hơi ấm cho cô. Nhân viên cứu hộ tiếp tục đào sâu hơn, nhưng vẫn không tìm thấy Nhiễm Chính Bân. Trong đôi mắt sáng của Trương Thanh hiện lên sự hy vọng. Nhiễm Dao cũng cầu cho kỳ tích xảy ra.
Đột nhiên, một âm thanh quái dị vang lên khiến cho nhân viên đội cứu hộ phải chú ý: “Hình như truyền ra từ bên này!”
Bên đầu kia của chiếc xe bus có âm thanh va chạm phát ra.
“Đào...”
Một tiếng ra lệnh, lại bắt đầu hành động.
Rất nhanh, tuyết bị bới ra, một cửa động xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Nhiễm Chính Bân mặc áo bông của quân đội, môi đã xanh tím, trong tay cầm bật lửa gõ vào vách núi, thấy cửa động bị đào ra thì trong mắt hiện lên ánh sáng vui mừng...
“Mau... cứu... người...“.
Sau đó, run rẩy đưa tay lên chỉ vào bên trong. Ba giờ sáng, bốn người sống sót nhanh chóng được chuyển vào bệnh viện cấp cứu, trong đó không chỉ có Nhiễm Chính Bân mà còn có Tổng Tử Văn.
Vốn dĩ, Nhiễm Chính Bản tính toán kết thúc hội nghị cuối cùng xong sẽ về thẳng nhà.
Không ngờ, lúc rời khỏi tòa thị chính thì Tống Tử Văn lại đuổi theo, nói muốn nói chuyện với ông.
Tất nhiên Nhiễm Chính Bân từ chối không một chút lưu tình, khiến cho đối phương bị mất mặt trước mặt những đồng nghiệp khác. Nhưng tên nhãi này lại cắn chặt không buông, cuối cùng liền lấy ra cả lý do sứt sẹo là “muốn đi nhờ xe tới Tấn Thị“. Nhưng cũng nhờ có Tống Tử Văn ở trên xe nên Nhiễm Chính Bân mới thoát được một kiếp.
Trong nháy mắt khi tuyết lở, xe bus bị hất văng đi, va chạm vào vách núi, dẫn phát tuyết lở lần thứ hai. Tống Tử Văn vừa lúc ngồi trên ghế đơn cạnh cửa sổ ở trên cùng, vì thắt đai an toàn nên mới không bị hất văng đi. Nhưng cánh tay bị cửa kính vỡ va phải, trên da bị rạch một vật thật sâu, máu tươi chảy ròng ròng. Anh biết bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra tuyết lở lần thứ ba, thứ tư, việc cấp bách là phải rời khỏi nơi này, nhưng trước sau đều là núi cao, nếu gặp phải sự sụp đổ trên diện tích lớn thì dù có chạy thế nào cũng không tránh được. May mắn, ở đối diện cửa sổ chỗ anh ngồi có một hang núi, anh lập tức kéo Nhiễm Chính Bân đang hôn mê bất tỉnh bò vào trong. Lúc này, anh nên thâm cảm thấy may mắn vì cửa số xe đã vỡ.
Chờ đến khi anh chuẩn bị bò vào trong xe cứu những người khác thì đợt tuyết lở thứ ba xuất hiện. Không chỉ lấp kín cửa động mà vai phải còn bị đá vụn đổ xuống làm cho bị thương, trước mắt tối sầm, bất tỉnh tại chỗ.
Khi Tống Tử Văn mở mắt ra một lần nữa thì lọt vào tầm mắt là một mảnh trắng xóa. Anh hơi hoảng hốt một chút, còn tưởng rằng mình vẫn bị nhốt trong đống tuyết, không có hy vọng sống.
Nhưng mùi nước sát trùng nồng đậm đã kích thích tới khứu giác, làm anh đột nhiên hoàn hồn.
Bệnh viện sao? Nhớ tới Nhiễm Chính Bân, cả người người đàn ông chấn động. “A Văn, rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi...” Âm thanh quen thuộc, tiếng “A Văn” giống như xuyên qua thời gian, xuyên qua gông cùm, xiềng xích, suýt chút nữa làm cho anh tưởng rằng mình đã quay về với thời còn yêu đương cuồng nhiệt.
A Văn...
Đã từng, cô ấy cũng gọi tên anh như thế. Tiếng nào nói ra cũng vô cùng ngọt ngào. Nhưng sau khi hai người làm lành lại, Nhiễm Dao chưa từng gọi lại như thể bao giờ nữa.
Anh đau đớn phát hiện ra rằng, có những thứ rốt cuộc không thể như trước nữa. Trái tim đã bị thương, dù có hy vọng xa vời thế nào cũng không thể hoàn hảo lại như lúc đầu.
Nhưng vừa rồi, khi anh một lần nữa nghe thấy hai tiếng “A Văn” kia, anh liền vội vã muốn hỏi gì đó, nhưng lại chẳng nói thành lời... “Ba em có khỏe không? Nhiễm Dao nắm chặt tay anh, gật đầu, mắt rưng rưng. Tống Tử Văn thở phào một hơi khiến cho chỗ bị thương bị liên lụy, đau đến mức toát mồ hôi lạnh. Anh mấp máy môi, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại chẳng nói được thành lời. “A Văn, anh phải nhanh khỏe lên. Bởi vì,“ Cô gái nhoẻn miệng cười, “Em và con đều cần anh.” Thì ra, cô vẫn luôn hiểu lòng anh như thế. Giờ khắc này mới lựa chọn đáp lại.
Nhiễm Dao nghĩ rằng, so với mạng sống, những cái khác đều không còn quan trọng nữa, ít nhất, bọn họ vẫn còn thời gian dài đằng đẵng phía sau.
Tiếng khóc nức nở từ một người, rồi hai người truyền ra, cuối cùng là cả một nhóm cùng khóc lóc. Trương Thanh cắn chặt môi dưới. Ông Nhiễm còn chưa chết, bà khóc gì chứ? Không được khóc!
Đường Duy thấy2chị gái như thế thì trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì, một bên còn phải trông chừng cháu gái nữa, anh ta không thể suy sụp được.
Vào đêm, gió núi rét căm căm, phảng phất ngấm vào tận xương cốt. Sau đó, người đầu tiên được khiêng ra, sau khi bác sĩ kiểm tra, xác định đã có triệu chứng mất đi sinh mệnh,5tuyên bố tử vong.
Nước mắt mà Trương Thanh cố nén từ lâu rốt cuộc trào ra như thác lũ. Bởi vì, bà nhận ra người đó, họ Lưu, là thư ký của Nhiễm Chính Bân, mỗi ngày xuân năm mới đều đưa cả nhà tới Nhiễm gia chúc Tết.
ông Nhiễm...
“A Duy, anh rể em muốn bỏ chị lại sao?” Hai mắt rưng rưng của người6phụ nữ tràn ngập vẻ mờ mịt, “Sao ông ấy có thể bỏ lại chị được chứ?”
Không có điên cuồng, nhưng rõ ràng là vô cùng bị thống. “Chị...” Người đàn ông không khỏi nghẹn ngào. Ngay sau đó, người thứ hai cũng được đưa ra, mặt và môi đã đông lạnh và trở nên tím bầm, sau khi bác sĩ kiểm tra liền lắc5đầu bất lực.
0 giờ sáng, đã cách thời điểm xảy ra sự cố tận bảy tiếng đồng hồ.
Nhiễm Dao đứng trong gió lạnh nhưng lại chẳng hề cảm thấy lạnh nữa, bởi vì cả người cô đã chìm hẳn trong hồ băng rồi.
Mỗi lần có một người được đưa ra thì trái tim cô lại như bị xẻo mất một miếng thịt, sau khi xác3định đó không phải Nhiễm Chính Bản thì khối thịt đó mới lại được dính trở lại.
Lặp đi lặp lại vô cùng tuần hoàn, không mất đi miếng thịt nào nhưng quả thật rất đau.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của đội cứu hộ, chiếc xe bus đã được đào bới ra hoàn toàn, những người gặp nạn cũng lục tục được đưa ra.
Đoàn của Nhiễm Chính Bán bao gồm cả tài xế có mười người thì đã có tới chín người được tìm thấy, trong đó có bảy chết, hai bị thương, chỉ có Nhiễm Chính Bân là chưa thấy đâu, cũng không biết sống chết thế nào.
“Chị, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất, nói không chừng... nói không chừng anh rể đã tránh được!” Đường Duy cố vũ Trương Thanh, cũng là cổ vũ chính bản thân mình. Một tay khác ôm lấy cháu gái, truyền hơi ấm cho cô. Nhân viên cứu hộ tiếp tục đào sâu hơn, nhưng vẫn không tìm thấy Nhiễm Chính Bân. Trong đôi mắt sáng của Trương Thanh hiện lên sự hy vọng. Nhiễm Dao cũng cầu cho kỳ tích xảy ra.
Đột nhiên, một âm thanh quái dị vang lên khiến cho nhân viên đội cứu hộ phải chú ý: “Hình như truyền ra từ bên này!”
Bên đầu kia của chiếc xe bus có âm thanh va chạm phát ra.
“Đào...”
Một tiếng ra lệnh, lại bắt đầu hành động.
Rất nhanh, tuyết bị bới ra, một cửa động xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Nhiễm Chính Bân mặc áo bông của quân đội, môi đã xanh tím, trong tay cầm bật lửa gõ vào vách núi, thấy cửa động bị đào ra thì trong mắt hiện lên ánh sáng vui mừng...
“Mau... cứu... người...“.
Sau đó, run rẩy đưa tay lên chỉ vào bên trong. Ba giờ sáng, bốn người sống sót nhanh chóng được chuyển vào bệnh viện cấp cứu, trong đó không chỉ có Nhiễm Chính Bân mà còn có Tổng Tử Văn.
Vốn dĩ, Nhiễm Chính Bản tính toán kết thúc hội nghị cuối cùng xong sẽ về thẳng nhà.
Không ngờ, lúc rời khỏi tòa thị chính thì Tống Tử Văn lại đuổi theo, nói muốn nói chuyện với ông.
Tất nhiên Nhiễm Chính Bân từ chối không một chút lưu tình, khiến cho đối phương bị mất mặt trước mặt những đồng nghiệp khác. Nhưng tên nhãi này lại cắn chặt không buông, cuối cùng liền lấy ra cả lý do sứt sẹo là “muốn đi nhờ xe tới Tấn Thị“. Nhưng cũng nhờ có Tống Tử Văn ở trên xe nên Nhiễm Chính Bân mới thoát được một kiếp.
Trong nháy mắt khi tuyết lở, xe bus bị hất văng đi, va chạm vào vách núi, dẫn phát tuyết lở lần thứ hai. Tống Tử Văn vừa lúc ngồi trên ghế đơn cạnh cửa sổ ở trên cùng, vì thắt đai an toàn nên mới không bị hất văng đi. Nhưng cánh tay bị cửa kính vỡ va phải, trên da bị rạch một vật thật sâu, máu tươi chảy ròng ròng. Anh biết bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra tuyết lở lần thứ ba, thứ tư, việc cấp bách là phải rời khỏi nơi này, nhưng trước sau đều là núi cao, nếu gặp phải sự sụp đổ trên diện tích lớn thì dù có chạy thế nào cũng không tránh được. May mắn, ở đối diện cửa sổ chỗ anh ngồi có một hang núi, anh lập tức kéo Nhiễm Chính Bân đang hôn mê bất tỉnh bò vào trong. Lúc này, anh nên thâm cảm thấy may mắn vì cửa số xe đã vỡ.
Chờ đến khi anh chuẩn bị bò vào trong xe cứu những người khác thì đợt tuyết lở thứ ba xuất hiện. Không chỉ lấp kín cửa động mà vai phải còn bị đá vụn đổ xuống làm cho bị thương, trước mắt tối sầm, bất tỉnh tại chỗ.
Khi Tống Tử Văn mở mắt ra một lần nữa thì lọt vào tầm mắt là một mảnh trắng xóa. Anh hơi hoảng hốt một chút, còn tưởng rằng mình vẫn bị nhốt trong đống tuyết, không có hy vọng sống.
Nhưng mùi nước sát trùng nồng đậm đã kích thích tới khứu giác, làm anh đột nhiên hoàn hồn.
Bệnh viện sao? Nhớ tới Nhiễm Chính Bân, cả người người đàn ông chấn động. “A Văn, rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi...” Âm thanh quen thuộc, tiếng “A Văn” giống như xuyên qua thời gian, xuyên qua gông cùm, xiềng xích, suýt chút nữa làm cho anh tưởng rằng mình đã quay về với thời còn yêu đương cuồng nhiệt.
A Văn...
Đã từng, cô ấy cũng gọi tên anh như thế. Tiếng nào nói ra cũng vô cùng ngọt ngào. Nhưng sau khi hai người làm lành lại, Nhiễm Dao chưa từng gọi lại như thể bao giờ nữa.
Anh đau đớn phát hiện ra rằng, có những thứ rốt cuộc không thể như trước nữa. Trái tim đã bị thương, dù có hy vọng xa vời thế nào cũng không thể hoàn hảo lại như lúc đầu.
Nhưng vừa rồi, khi anh một lần nữa nghe thấy hai tiếng “A Văn” kia, anh liền vội vã muốn hỏi gì đó, nhưng lại chẳng nói thành lời... “Ba em có khỏe không? Nhiễm Dao nắm chặt tay anh, gật đầu, mắt rưng rưng. Tống Tử Văn thở phào một hơi khiến cho chỗ bị thương bị liên lụy, đau đến mức toát mồ hôi lạnh. Anh mấp máy môi, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại chẳng nói được thành lời. “A Văn, anh phải nhanh khỏe lên. Bởi vì,“ Cô gái nhoẻn miệng cười, “Em và con đều cần anh.” Thì ra, cô vẫn luôn hiểu lòng anh như thế. Giờ khắc này mới lựa chọn đáp lại.
Nhiễm Dao nghĩ rằng, so với mạng sống, những cái khác đều không còn quan trọng nữa, ít nhất, bọn họ vẫn còn thời gian dài đằng đẵng phía sau.
/1339
|