“An An!” Đàm Hi đột nhiên ngồi bật dậy, lọt vào tầm mắt là trang trí quen thuộc.
Phòng ngủ mang hơi thở nồng đậm của hiện đại hóa khiến cô kinh ngạc nhận ra mình đang ở Hoa Hạ của thế kỷ 21 chứ không phải vương triều Đại Diệu.
Ngoài cửa sổ trời đã tang tảng sáng. Sáu giờ bốn mươi.
“Gặp ác mộng sao?” Lồng2ngực ấm áp của người đàn ông dán sát vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi và đầy lạnh lẽo của Đàm Hi, kéo cô và ôm cả người vào lòng từ phía sau.
“Không phải ác mộng.” Lục Chinh lấy cái áo thun cotton sạch sẽ ở đầu giường đưa cho cô, “Em thay quần áo ướt trên người ra đã, được không?”
Đàm Hi gật5đầu, hưởng thụ sự hầu hạ tri kỷ của người đàn ông... cởi áo ngủ ra giúp cô và mặc áo thun vào.
Làm xong hết thảy, hai người lại nằm trở về giường. Đàm Hi rúc vào trong ngực Lục Chinh bằng tư thế thoải mái nhất, bắt đầu nghĩ lại cảnh đã xảy ra trong giấc mơ.
Bình thường nằm mơ xong, lúc tỉnh dậy6sẽ quên hết, nhưng lần này rõ ràng không giống. Cô thậm chí còn nhớ và nói rõ ra trong cung Thái Vi có bao nhiêu cây cột, ở điện Hiệt Phương có mấy cây hoa đào.
Quá chân thật!
Còn cả Nghệ An nữa, đoan trang, xinh đẹp, nho nhã, đạm mạc, thong dong. Những khí chất đó đều rất giống với An An, dường như...5là cô ấy ở một thế giới khác. Nhiễm Dao từng cảm khái: “Các cậu cứ luôn gọi tớ là Tiểu Công Trúa, nhưng nhìn An An mới giống công chúa chân chính ấy.” “Ông xã,“ Đàm Hi chợt nhớ tới cái gì, thần thái trong mắt trở nên sáng rực, “Nếu em có thể trùng sinh, vậy có phải những người khác cũng có3thể hay không?”
Cô kể lại tỉ mỉ những gì xảy ra trong giấc mơ cho anh nghe, “... Nguyên Để chết, cổng thành bị công phá, Lệ Phi phát điên muốn bóp cổ Nghi An đến chết, trong lúc tranh chấp, cô ấy bị ngất đi, nhưng sau khi mở mắt lần nữa thì lại như biến thành một người khác, cho dù là thần thái hay giọng điệu đều hoàn toàn khác công chúa Nghệ An trước đó. Thậm chí cô ấy còn có thể nhìn thấy em, còn nói cảm ơn em nữa! Liệu có khi nào lúc cô ấy ngất đi, An An ở thế kỷ 21 đã chết liền sống lại vào thân thể Nghi An ở vương triều Đại Diệu hay không?”
Đàm Hi cảm thấy mình càng ngày càng tiếp cận gần hơn với sự thật, “Bởi vì hai đứa bọn em đều trùng sinh nên Nghi An sau khi tỉnh lại mới có thể nhìn thấy em, còn Nghệ An trước đó không hề nhìn thấy.”
Lục Chinh yên lặng lắng nghe cô nói, không lên tiếng, không cắt ngang, mặc dù trong mắt người khác thì những lời này chẳng khác nào “lời nói điên khùng”, chỉ có đám thiên tài mắc chứng hoang tưởng mới nói ra những lời vớ vẩn thế này.
Anh càng ôm chặt Đàm Hi hơn, lặng lẽ siết chặt lại, làm cô cảm nhận được rằng anh tin tưởng những lời mà cô vừa nói.
“Còn nữa, An An nói với em rằng cậu ấy không muốn quay về.” “Không quay về ư?” Lục Chinh nhướng mày.
“Vâng! Bởi vì cậu ấy phải đợi người.” Đàm Hi nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ, An An mặc váy màu đỏ hoa lệ, ngồi bên mép chiếc giường Bạt Bộ mỉm cười với cô, rõ ràng là dáng vẻ thẹn thùng và ngọt ngào mà chỉ có thiếu nữ đang yêu mới có. “Người kia là một vị tướng quân!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Đàm Hi lại đột nhiên lâm vào trầm tư, cô cảm thấy hình như mình đã quên mất gì đó...
Tướng quân ư?
“Em nhớ ra rồi!” Hai mắt Đàm Hi sáng lên, quay người ôm lấy cổ người đàn ông bắt đầu ra sức hôn hít, “Lúc ở cùng phòng thời đại học, có một lần em nghe thấy An An nói mê, cô ấy có gọi “tướng quân”!”
Lục Chinh kinh ngạc. Trong tiềm thức, anh không muốn tin vào chuyện mang đầy yếu tố mê tín dị đoan này, nhưng cảnh trong mơ của Đàm Hi quá thực tế làm cho anh hoàn toàn không tìm ra được một chút sơ hở nào. “Ông xã, trong lịch sử có vương triều Đại Diệu không?” Đàm Hi vẽ vòng tròn trên ngực anh.
“... Không có.” Không đành lòng khi thấy ánh mắt của cô trở nên ảm đạm, Lục Chinh nghĩ một chút lại nói tiếp, “Nếu có thể cung cấp một vài manh mối mấu chốt, ví dụ như trang phục của Hoàng đế, trang phục của quan viên, cơ chế hành chính vân vân, thì có lẽ có thể suy đoán thời gian tồn tại của vương triều đó.”
Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng hoàng đế chiêu đãi sứ thần các nước, “Em nhớ rõ, long bào có màu đen, văn võ bá quan cũng đều mặc đồ màu đen.” Lúc đó cô còn buồn bực, chẳng phải hoàng đế nên mặc “màu vàng” hay sao? “Nếu đặt vào dòng chảy lịch sử, tiến hành so sánh tương đối, có lẽ thời kỳ của vương triều Đại Diệu nằm giữa thời Tây Hán và Ngụy Tấn Nam Bắc triều.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, người Tần căn cứ theo học thuyết ngũ hành liền tự nhận bản thân như nước,
mà nước xứng đối với màu đen, thế nên sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ liền hủy bỏ sáu loại trang phục mũ mão, chỉ lưu hành trang phục mũ mão màu đen trong các trường hợp chính thức. Tuy rằng quan văn đều mặc màu đen nhưng võ tướng khi lên triều đều mặc áo giáp, vẫn hơi khác biệt một chút với lời miêu tả vừa rồi của em là văn võ bá quan đều mặc trang phục màu đen.”
Đàm Hi gật đầu: “Thế nên, có thể loại trừ nhà Tần.”
“Đời nhà Hán noi theo quy định thời Tần, võ tướng cũng bắt đầu mặc áo bào màu đen. Trang phục của quan viên Ngụy Tấn Nam Bắc triều tuy có thay đổi nhưng bản chất vẫn là kế thừa thời nhà Hán, chờ đến thời kỳ Tùy Đường mới thay đổi rõ rệt.”
“Muah! Ông xã, anh giỏi quá đi mất!” Trong lòng Lục Chinh nổi lên ấm áp, thoáng chốc xán lạn như ánh mặt trời. Buổi chiều, Đàm Hi gọi điện cho An Tuyệt, hẹn gặp anh ta, chỉ nói ba câu mà đối phương đã gật đầu đồng ý ngay.
Câu đầu tiên, chuyện rất quan trọng.
Câu thứ hai, về An An.
Câu thứ ba, cần phải gặp mặt mới nói được.
Đàm Hi ngồi vào trong xe, tài xế không nói một câu nào, y như người gỗ.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở vùng ngoại ô. Sao An Tuyệt lại ở nơi như thế này cơ chứ? Liếc mắt nhìn, ngoài hoang vu cũng chỉ còn hoang vu. “Tuyệt gia.” Sau khi tài xế xuống xe liền cung kính gọi một tiếng. Người đàn ông xua tay, ý bảo hắn rời đi, sau đó tự mình mở cửa xe cho Đàm Hi, đưa cho cô một cái bịt mắt, “Xuất phát từ sự thận trọng nên không thể không làm thế này, mong cô hiểu cho.” Đàm Hi đeo lên, sự tồn tại của An gia vốn đã chạm đến một vài lĩnh vực nhạy cảm, cô biết càng ít thì càng an toàn.
Đây cũng là một loại biến tướng của sự bảo vệ.
Thế nên, cô không từ chối.
“Giờ tôi sẽ đưa cô đi vào, bám chắc.” Người đàn ông đưa khuỷu tay ra. Đàm Hi nhẹ nhàng bám lên, vừa đảm bảo mình không luống cuống quá mà bị lạc mất người, cũng chừa ra một khoảng cách thích hợp khiến cho hai người nhìn cũng không quá mức thân mật.
Làm ra vẻ ư?
Không, đây là thái độ.
Cô và An gia chỉ giao thoa trong giới hạn là An An, ngoài ra sẽ không còn gì khác nữa. Đi được chừng mười phút, lúc Đàm Hi kéo bịt mắt ra thì đã thấy mình đang đứng trong một phòng khách rộng rãi và sáng ngời.
Phong cách trang trí kiểu u đơn giản, lấy màu trắng sữa làm chủ, rèm màu tím nhạt lay động theo gió, sàn nhà sạch sẽ sáng bóng, cho dù dùng câu “không dính bụi trần” để so sánh cũng chẳng hề nói quá chút nào. Rõ ràng là ở vùng hoang vu dã ngoại, vậy mà đi bộ chưa tới mười lăm phút đã tới một tòa nhà như thế này, thật sự là... không thể tưởng tượng được. Đúng thế, không phải một căn phòng mà là một tòa nhà. Lúc trước Đàm Hi có đi qua một cánh cửa kim loại, là thang máy. Bởi vậy, nơi này ít nhất cũng phải có hai tầng.
Những kiến trúc nổi bật như thế, sao lúc xuống xe cô lại không nhìn thấy chứ?
Có hai khả năng... Hoặc là mắt cô có vấn đề, hoặc chính là căn nhà này có điểm cổ quái. Đàm Hi nghiêng về giả thiết sau hơn, nếu không, tại sao An Tuyệt lại yêu cầu có phải bịt mắt lại chứ?
Well, cái này cũng không phải vấn đề.
Đàm Hi hẹn gặp mặt An Tuyệt, mục đích chỉ có một: Nói cho anh ta biết nội dung giấc mơ kia, còn đối phương có tin hay không thì cô không quan tâm.
“Cô Đàm, mời ngồi. Trước đó cô có nói trong điện thoại rằng muốn nói cho tôi biết chuyện liên quan tới em gái tôi ư?”
“Đêm qua, tôi nằm mơ, trong mơ...” Đàm Hi không quanh co lòng vòng mà nói thẳng một mạch,“... Tôi nói ra chuyện này hoàn toàn không có ý gì cả, anh có thể tin, cũng có thể không tin.” Ánh mắt An Tuyệt nhìn cô vô cùng phức tạp.
Bên trong bị ai lại có mong chờ, muốn tin tưởng nhưng lại không dám tin.
“Chuyện tôi muốn nói là như vậy, bây giờ... nếu anh không bận gì thì liệu có thể đưa tôi ra ngoài được không?” Căn nhà này nghĩ thế nào cũng thấy cổ quái, cô không dám tùy tiện đi lung tung.
Lỡ đầu phát hiện ra bí mật không nên biết thì chỉ sợ sẽ bị diệt khẩu mất. “Con gái, xin dừng bước.” Một thân ảnh yểu điệu đứng ở chiếu nghỉ cầu thang gỗ đi từ tầng một lên tầng hai. Nhìn khắp Hoa Hạ, chỉ sợ không có ai không biết gương mặt kia.
Một thế hệ Ảnh Hậu - Dạ Cô Tinh!
Người phụ nữ từ từ bước xuống, trên gương mặt trắng nõn hoàn toàn không có một nếp nhăn nào, gương mặt mỹ lệ, khí chất xuất chúng.
Không hổ là một thế hệ Ảnh Hậu, dáng người hoàn toàn không chê vào đâu được, ngay cả khí chất cũng không thể bắt bẻ.
Thế nào là phong hoa tuyệt đại? Chính là thế này. Đàm Hi vừa nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Ảnh Hậu thì liền cảm thấy mỹ mãn, mở miệng gọi một tiếng “dì” liền lập tức cảm thấy xưng hô này làm đối phương già đi. “Hi Hi, ngồi đi.” Dạ Cô Tinh cầm lấy tay cô, hai người cùng ngồi xuống sofa.
An Tuyệt ngồi sang phía đối diện. Lúc này Đàm Hi mới phát hiện ra điểm bất thường, theo lý thuyết, một người mẹ mới mất đi con gái thì không thể bình thản như thế này được. Trừ phi... “Những lời mà con vừa nói, dì đều đã nghe thấy rồi. An An thật may mắn vì đã có một người bạn tốt như con.” “Chuyện trong giấc mơ...”
“Dì tin.” Dạ Cô Tinh nói như chém định chặt sắt, chỉ vì, bà cũng từng mơ thấy giấc mơ y hệt như thế. Lúc đó mới biết, thì ra con gái mình là một công chúa thực thụ, nổi danh thiên hạ, khuynh quốc khuynh thành. Chỉ tiếc, vận mệnh trêu ngươi, nửa đời tiếc hận.
An Tuyệt tiễn Đàm Hi đi rồi, lúc quay về, thấy mẹ mình vẫn còn đang ngồi trên sofa thì hơi dừng một chút rồi cất bước đi qua.
Phòng ngủ mang hơi thở nồng đậm của hiện đại hóa khiến cô kinh ngạc nhận ra mình đang ở Hoa Hạ của thế kỷ 21 chứ không phải vương triều Đại Diệu.
Ngoài cửa sổ trời đã tang tảng sáng. Sáu giờ bốn mươi.
“Gặp ác mộng sao?” Lồng2ngực ấm áp của người đàn ông dán sát vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi và đầy lạnh lẽo của Đàm Hi, kéo cô và ôm cả người vào lòng từ phía sau.
“Không phải ác mộng.” Lục Chinh lấy cái áo thun cotton sạch sẽ ở đầu giường đưa cho cô, “Em thay quần áo ướt trên người ra đã, được không?”
Đàm Hi gật5đầu, hưởng thụ sự hầu hạ tri kỷ của người đàn ông... cởi áo ngủ ra giúp cô và mặc áo thun vào.
Làm xong hết thảy, hai người lại nằm trở về giường. Đàm Hi rúc vào trong ngực Lục Chinh bằng tư thế thoải mái nhất, bắt đầu nghĩ lại cảnh đã xảy ra trong giấc mơ.
Bình thường nằm mơ xong, lúc tỉnh dậy6sẽ quên hết, nhưng lần này rõ ràng không giống. Cô thậm chí còn nhớ và nói rõ ra trong cung Thái Vi có bao nhiêu cây cột, ở điện Hiệt Phương có mấy cây hoa đào.
Quá chân thật!
Còn cả Nghệ An nữa, đoan trang, xinh đẹp, nho nhã, đạm mạc, thong dong. Những khí chất đó đều rất giống với An An, dường như...5là cô ấy ở một thế giới khác. Nhiễm Dao từng cảm khái: “Các cậu cứ luôn gọi tớ là Tiểu Công Trúa, nhưng nhìn An An mới giống công chúa chân chính ấy.” “Ông xã,“ Đàm Hi chợt nhớ tới cái gì, thần thái trong mắt trở nên sáng rực, “Nếu em có thể trùng sinh, vậy có phải những người khác cũng có3thể hay không?”
Cô kể lại tỉ mỉ những gì xảy ra trong giấc mơ cho anh nghe, “... Nguyên Để chết, cổng thành bị công phá, Lệ Phi phát điên muốn bóp cổ Nghi An đến chết, trong lúc tranh chấp, cô ấy bị ngất đi, nhưng sau khi mở mắt lần nữa thì lại như biến thành một người khác, cho dù là thần thái hay giọng điệu đều hoàn toàn khác công chúa Nghệ An trước đó. Thậm chí cô ấy còn có thể nhìn thấy em, còn nói cảm ơn em nữa! Liệu có khi nào lúc cô ấy ngất đi, An An ở thế kỷ 21 đã chết liền sống lại vào thân thể Nghi An ở vương triều Đại Diệu hay không?”
Đàm Hi cảm thấy mình càng ngày càng tiếp cận gần hơn với sự thật, “Bởi vì hai đứa bọn em đều trùng sinh nên Nghi An sau khi tỉnh lại mới có thể nhìn thấy em, còn Nghệ An trước đó không hề nhìn thấy.”
Lục Chinh yên lặng lắng nghe cô nói, không lên tiếng, không cắt ngang, mặc dù trong mắt người khác thì những lời này chẳng khác nào “lời nói điên khùng”, chỉ có đám thiên tài mắc chứng hoang tưởng mới nói ra những lời vớ vẩn thế này.
Anh càng ôm chặt Đàm Hi hơn, lặng lẽ siết chặt lại, làm cô cảm nhận được rằng anh tin tưởng những lời mà cô vừa nói.
“Còn nữa, An An nói với em rằng cậu ấy không muốn quay về.” “Không quay về ư?” Lục Chinh nhướng mày.
“Vâng! Bởi vì cậu ấy phải đợi người.” Đàm Hi nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ, An An mặc váy màu đỏ hoa lệ, ngồi bên mép chiếc giường Bạt Bộ mỉm cười với cô, rõ ràng là dáng vẻ thẹn thùng và ngọt ngào mà chỉ có thiếu nữ đang yêu mới có. “Người kia là một vị tướng quân!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Đàm Hi lại đột nhiên lâm vào trầm tư, cô cảm thấy hình như mình đã quên mất gì đó...
Tướng quân ư?
“Em nhớ ra rồi!” Hai mắt Đàm Hi sáng lên, quay người ôm lấy cổ người đàn ông bắt đầu ra sức hôn hít, “Lúc ở cùng phòng thời đại học, có một lần em nghe thấy An An nói mê, cô ấy có gọi “tướng quân”!”
Lục Chinh kinh ngạc. Trong tiềm thức, anh không muốn tin vào chuyện mang đầy yếu tố mê tín dị đoan này, nhưng cảnh trong mơ của Đàm Hi quá thực tế làm cho anh hoàn toàn không tìm ra được một chút sơ hở nào. “Ông xã, trong lịch sử có vương triều Đại Diệu không?” Đàm Hi vẽ vòng tròn trên ngực anh.
“... Không có.” Không đành lòng khi thấy ánh mắt của cô trở nên ảm đạm, Lục Chinh nghĩ một chút lại nói tiếp, “Nếu có thể cung cấp một vài manh mối mấu chốt, ví dụ như trang phục của Hoàng đế, trang phục của quan viên, cơ chế hành chính vân vân, thì có lẽ có thể suy đoán thời gian tồn tại của vương triều đó.”
Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng hoàng đế chiêu đãi sứ thần các nước, “Em nhớ rõ, long bào có màu đen, văn võ bá quan cũng đều mặc đồ màu đen.” Lúc đó cô còn buồn bực, chẳng phải hoàng đế nên mặc “màu vàng” hay sao? “Nếu đặt vào dòng chảy lịch sử, tiến hành so sánh tương đối, có lẽ thời kỳ của vương triều Đại Diệu nằm giữa thời Tây Hán và Ngụy Tấn Nam Bắc triều.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, người Tần căn cứ theo học thuyết ngũ hành liền tự nhận bản thân như nước,
mà nước xứng đối với màu đen, thế nên sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ liền hủy bỏ sáu loại trang phục mũ mão, chỉ lưu hành trang phục mũ mão màu đen trong các trường hợp chính thức. Tuy rằng quan văn đều mặc màu đen nhưng võ tướng khi lên triều đều mặc áo giáp, vẫn hơi khác biệt một chút với lời miêu tả vừa rồi của em là văn võ bá quan đều mặc trang phục màu đen.”
Đàm Hi gật đầu: “Thế nên, có thể loại trừ nhà Tần.”
“Đời nhà Hán noi theo quy định thời Tần, võ tướng cũng bắt đầu mặc áo bào màu đen. Trang phục của quan viên Ngụy Tấn Nam Bắc triều tuy có thay đổi nhưng bản chất vẫn là kế thừa thời nhà Hán, chờ đến thời kỳ Tùy Đường mới thay đổi rõ rệt.”
“Muah! Ông xã, anh giỏi quá đi mất!” Trong lòng Lục Chinh nổi lên ấm áp, thoáng chốc xán lạn như ánh mặt trời. Buổi chiều, Đàm Hi gọi điện cho An Tuyệt, hẹn gặp anh ta, chỉ nói ba câu mà đối phương đã gật đầu đồng ý ngay.
Câu đầu tiên, chuyện rất quan trọng.
Câu thứ hai, về An An.
Câu thứ ba, cần phải gặp mặt mới nói được.
Đàm Hi ngồi vào trong xe, tài xế không nói một câu nào, y như người gỗ.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở vùng ngoại ô. Sao An Tuyệt lại ở nơi như thế này cơ chứ? Liếc mắt nhìn, ngoài hoang vu cũng chỉ còn hoang vu. “Tuyệt gia.” Sau khi tài xế xuống xe liền cung kính gọi một tiếng. Người đàn ông xua tay, ý bảo hắn rời đi, sau đó tự mình mở cửa xe cho Đàm Hi, đưa cho cô một cái bịt mắt, “Xuất phát từ sự thận trọng nên không thể không làm thế này, mong cô hiểu cho.” Đàm Hi đeo lên, sự tồn tại của An gia vốn đã chạm đến một vài lĩnh vực nhạy cảm, cô biết càng ít thì càng an toàn.
Đây cũng là một loại biến tướng của sự bảo vệ.
Thế nên, cô không từ chối.
“Giờ tôi sẽ đưa cô đi vào, bám chắc.” Người đàn ông đưa khuỷu tay ra. Đàm Hi nhẹ nhàng bám lên, vừa đảm bảo mình không luống cuống quá mà bị lạc mất người, cũng chừa ra một khoảng cách thích hợp khiến cho hai người nhìn cũng không quá mức thân mật.
Làm ra vẻ ư?
Không, đây là thái độ.
Cô và An gia chỉ giao thoa trong giới hạn là An An, ngoài ra sẽ không còn gì khác nữa. Đi được chừng mười phút, lúc Đàm Hi kéo bịt mắt ra thì đã thấy mình đang đứng trong một phòng khách rộng rãi và sáng ngời.
Phong cách trang trí kiểu u đơn giản, lấy màu trắng sữa làm chủ, rèm màu tím nhạt lay động theo gió, sàn nhà sạch sẽ sáng bóng, cho dù dùng câu “không dính bụi trần” để so sánh cũng chẳng hề nói quá chút nào. Rõ ràng là ở vùng hoang vu dã ngoại, vậy mà đi bộ chưa tới mười lăm phút đã tới một tòa nhà như thế này, thật sự là... không thể tưởng tượng được. Đúng thế, không phải một căn phòng mà là một tòa nhà. Lúc trước Đàm Hi có đi qua một cánh cửa kim loại, là thang máy. Bởi vậy, nơi này ít nhất cũng phải có hai tầng.
Những kiến trúc nổi bật như thế, sao lúc xuống xe cô lại không nhìn thấy chứ?
Có hai khả năng... Hoặc là mắt cô có vấn đề, hoặc chính là căn nhà này có điểm cổ quái. Đàm Hi nghiêng về giả thiết sau hơn, nếu không, tại sao An Tuyệt lại yêu cầu có phải bịt mắt lại chứ?
Well, cái này cũng không phải vấn đề.
Đàm Hi hẹn gặp mặt An Tuyệt, mục đích chỉ có một: Nói cho anh ta biết nội dung giấc mơ kia, còn đối phương có tin hay không thì cô không quan tâm.
“Cô Đàm, mời ngồi. Trước đó cô có nói trong điện thoại rằng muốn nói cho tôi biết chuyện liên quan tới em gái tôi ư?”
“Đêm qua, tôi nằm mơ, trong mơ...” Đàm Hi không quanh co lòng vòng mà nói thẳng một mạch,“... Tôi nói ra chuyện này hoàn toàn không có ý gì cả, anh có thể tin, cũng có thể không tin.” Ánh mắt An Tuyệt nhìn cô vô cùng phức tạp.
Bên trong bị ai lại có mong chờ, muốn tin tưởng nhưng lại không dám tin.
“Chuyện tôi muốn nói là như vậy, bây giờ... nếu anh không bận gì thì liệu có thể đưa tôi ra ngoài được không?” Căn nhà này nghĩ thế nào cũng thấy cổ quái, cô không dám tùy tiện đi lung tung.
Lỡ đầu phát hiện ra bí mật không nên biết thì chỉ sợ sẽ bị diệt khẩu mất. “Con gái, xin dừng bước.” Một thân ảnh yểu điệu đứng ở chiếu nghỉ cầu thang gỗ đi từ tầng một lên tầng hai. Nhìn khắp Hoa Hạ, chỉ sợ không có ai không biết gương mặt kia.
Một thế hệ Ảnh Hậu - Dạ Cô Tinh!
Người phụ nữ từ từ bước xuống, trên gương mặt trắng nõn hoàn toàn không có một nếp nhăn nào, gương mặt mỹ lệ, khí chất xuất chúng.
Không hổ là một thế hệ Ảnh Hậu, dáng người hoàn toàn không chê vào đâu được, ngay cả khí chất cũng không thể bắt bẻ.
Thế nào là phong hoa tuyệt đại? Chính là thế này. Đàm Hi vừa nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Ảnh Hậu thì liền cảm thấy mỹ mãn, mở miệng gọi một tiếng “dì” liền lập tức cảm thấy xưng hô này làm đối phương già đi. “Hi Hi, ngồi đi.” Dạ Cô Tinh cầm lấy tay cô, hai người cùng ngồi xuống sofa.
An Tuyệt ngồi sang phía đối diện. Lúc này Đàm Hi mới phát hiện ra điểm bất thường, theo lý thuyết, một người mẹ mới mất đi con gái thì không thể bình thản như thế này được. Trừ phi... “Những lời mà con vừa nói, dì đều đã nghe thấy rồi. An An thật may mắn vì đã có một người bạn tốt như con.” “Chuyện trong giấc mơ...”
“Dì tin.” Dạ Cô Tinh nói như chém định chặt sắt, chỉ vì, bà cũng từng mơ thấy giấc mơ y hệt như thế. Lúc đó mới biết, thì ra con gái mình là một công chúa thực thụ, nổi danh thiên hạ, khuynh quốc khuynh thành. Chỉ tiếc, vận mệnh trêu ngươi, nửa đời tiếc hận.
An Tuyệt tiễn Đàm Hi đi rồi, lúc quay về, thấy mẹ mình vẫn còn đang ngồi trên sofa thì hơi dừng một chút rồi cất bước đi qua.
/1339
|