Anh đưa một tay ra mở cửa xe, một tay nâng cái mông lên, đặt cô vào ghế ngồi.
Đàm Hi nhướn mày: “Anh…”
Người đàn ông ngồi xổm xuống, lấy một chiếc khăn tay nhỏ hình vuông trong túi quần ra, “Giơ chân ra.”
Cô ngoan ngoãn làm theo.
Một tay anh kẹp lấy mắt cá chân, tay còn lại cầm chiếc khăn lau khô lòng bàn chân cho cô. Từ góc độ của Đàm Hi chỉ có thể nhìn thấy được người đàn ông hơi cúi trán xuống.
Gương mặt nhìn nghiêng cứng rắn, mũi cao thẳng, lông mi cũng rõ ràng phân minh.
“Chân kia.”
“Ồ.”
“Được rồi.” Lục Chinh vỗ nhẹ vào chân cô.
Đàm Hi thu chân, cuộn tròn lại, ôm trước ngực.
Anh xếp chiếc khăn lại cho vào túi quần, đi vòng qua bên kia, Đàm Hi chỉ về phía sau: “Đưa Hồ Tiểu Hi và Lang Tiểu Chinh cho em.”
Lục Chinh lại lấy hai chiếc gối ôm một hồ ly một sói ở ghế sau đưa cho cô, Đàm Hi ôm trong lòng chà nhẹ.
“Hi, Hồ Tiểu Hi, đã lâu không gặp! Cả em nữa Lang Tiểu Chinh, em có giúp chị chăm sóc chú không đó?”
Người đàn ông lắc đầu, yên lặng tức cười.
“Nào, Lang Tiểu Chinh, em thành thật trả lời chị coi, nửa tháng nay chú có ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không vậy?” Đàm Hi gõ đầu chú sói một cái, rồi lại chỉ vào mũi sói.
Lục Chinh nhìn không chớp mắt, lỗ tai cũng khẽ động.
“Nếu như em dám nói dối, thì chị sẽ đưa Hồ Tiểu Hi đi, để em nếm thử mùi vị một con sói cô đơn là thế nào!”
“Giỏi lắm!”
Còn nữa, dựa vào đâu mà anh là chú, còn cô lại là chị?
Hai người lái xe về trung tâm thành phố, Đàm Hi gối đầu lên con sói, ôm con hồ ly trong lòng mơ màng muốn ngủ.
“Hử? Đến rồi à?”
“Xuống xe.”
Đàm Hi có chút mơ màng, “Siêu thị sao?”
“Đi thôi.”
“Anh mua gì?” Đàm Hi bị anh kéo đi về phía trước.
“Em nói đêm nay… chẳng lẽ không cần dùng trang bị gì sao?”
“Ách…”
“Còn nữa, khi anh đến chỉ mang ba cái, tối qua đã dùng hết rồi, phải mua thêm cái mới.” Vẻ mặt nghiêm chỉnh, ngữ khí không thể bình thường hơn được nữa, giống như đang nói chuyện – nhà hết muối rồi, anh xuống dưới nhà mua một túi.
Đàm Hi giơ tay lên nhéo hông anh, “Anh có thể chú ý đến hình tượng một chút được không hả?” Cô đè thấp giọng xuống, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh có sao nói vậy thôi.”
“Đồ mặt dày!” Hai má cô gái đỏ bừng lên, đôi mắt long lanh.
Đến khi hai người quay lại khách sạn thì đã là năm giờ mười lăm phút, mặt trời đang dần cởi bỏ lớp áo màu vàng rạng rỡ, khoác lên mình một lớp màn màu vỏ quýt.
“Khát quá…” Vừa vào cửa, cô đã đặt túi đồ xuống dưới đất, Đàm Hi với tay lấy chai nước đặt trên bàn trà, ngửa đầu tu ừng ực.
Cũng may, cô không quên Lục Chinh, đưa cho anh uống mấy ngụm, rồi lại ôm chai nước nằm trên ghế sô pha, nhân tiện tháo giày ra quăng xuống đất.
Lục Chinh tìm điều khiển điều hòa, tích!
Đàm Hi như chú chó ngẩng đầu về phía lỗ thông gió, “Thoải mái quá…”
Lục Chinh kéo cô sang một bên, “Em tránh xa ra, cẩn thận cảm lạnh đấy.”
“Em nóng.”
“Nóng thì cởi bớt quần áo ra.”
“Anh đừng có mơ!” Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy, nếu cởi ra thì chỉ còn lại nội y, cái đồ lưu manh này…
“Anh có thể giúp em…”
“Cút!”
Người đàn ông đuổi theo, móng vuốt sói hừng hực, Đàm Hi chạy trối chết, lao đầu vào phòng tắm.
Rất nhanh chóng đã có tiếng nước truyền ra.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Chinh liếc nhìn màn hình, xoay người đi ra ngoài phòng.
“Lão Lục, cậu đến lúc nào đấy?” Giọng Thời Cảnh từ đầu dây bên kia truyền đến nghe vô cùng phấn chấn.
“Dưỡng thương khỏe rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi!”
“Ông Cát đồng ý cho cậu xuất viện à?”
“Chắc chắn rồi…” Rõ ràng là không quá phấn khích.
“Để tôi gọi điện cho ông Cát xem sao…”
“Ấy đừng đừng! Có ai lại đi hố anh em như cậu không hả?”
“Còn hai tháng nữa là đến kỳ kiểm tra cuối năm rồi, nếu cậu có bất cứ vấn đề gì, thì ông Cát không chỉ tổn thất một tinh anh thôi đâu mà là cả đội tác chiến đặc biệt đấy. Trách nhiệm trên vai cậu còn to hơn bất cứ ai, lúc này rồi mà con mẹ nó, cậu còn tự ý xuất viện à?”
Thời Cảnh hơi ngẩn người, lão Lục mà cũng chửi thề sao?
Trước đây khi còn ở quân khu, thô bạo là trạng thái thường thấy, nhưng từ khi Lục Chinh tiếp quản Lục Thị thì rất ít khi thấy cậu ta chửi thề nữa, không ngờ lần này…
Xem ra đã chọc giận cậu ta rồi.
“Lão Lục, cậu nghe tôi giải thích đã chứ…”
“Cút về bệnh viện ngay cho ông!”
Thời Cảnh: “…” Có còn chuyện trò vui vẻ được nữa không đây?
Đệch!
“Cái đó… tôi ở Tân Thị rồi, nhất thời cũng không về kịp được, cậu xem…”
“Thời - Cảnh!”
“Lão Lục, cậu biết tôi đang bận tâm đến điều gì mà.”
Sắc mặt Lục Chinh âm trầm như nước.
Đầu bên kia cũng không nói nữa.
Nhất thời, hai người rơi vào trạng thái trầm mặc, cứng ngắc.
Đầu ngón tay cầm điện thoại của Thời Cảnh đã trắng bệch thấy rõ, anh ta cắn chặt răng, nhưng dù chỉ có một tia hi vọng, anh ta cũng sẽ không từ bỏ.
“Có lẽ Yan đã chết rồi.”
“Không thể nào!”
“Cậu cho rằng tập đoàn Thiên Tước muốn truy sát một người khó lắm sao?”
“Không đâu, trong tay cô ấy có thứ đủ để bảo toàn tính mạng.”
“Nếu đối phương muốn thứ đó hoàn toàn biến mất, cậu nghĩ rằng cách tốt nhất là gì?”
“…”
“Họ sẽ lựa chọn thẳng tay giết chết người đó! Chỉ có người chết mới giữ được bí mật.”
“Tôi không tin!”
“Được, nếu cậu muốn có một câu trả lời chắc chắn thì trưa mai đi gặp ông Cát cùng với tôi.”
Ánh mắt Thời Cảnh đột nhiên run sợ: “Mọi người đã có tin tức rồi sao?”
“Hồng Hâm bị điều tra, một số điểm liên lạc ở Hoa Hạ của tập đoàn Thiên Tước đã bị hủy, liên tiếp tổn thất ba giao dịch súng ống, giá trị trên trăm triệu, bên kia đã không ngồi yên được nữa rồi.”
“Ai đưa cho cậu những tin tức đó? Liệu đáng tin được mấy phần?”
“Từ nước ngoài truyền về.”
“Được, vậy sáng mai tôi cùng cậu đi gặp ông Cát.”
Cất điện thoại đi, Lục Chinh móc hộp thuốc ra, rút một điếu kẹp vào tay nhưng không vội vàng châm lửa.
Đàm Hi đi từ phòng tắm ra, khi đi đến ban công, thứ cô nhìn thấy lại là người đàn ông đang ngậm điếu thuốc, dáng vẻ vừa lưu manh lại vừa phong lưu.
“Tắm xong rồi à?”
“Ừm.”
Lục Chinh cất thuốc đi, vừa đi vừa cởi cúc áo: “Vậy anh đi tắm đây.”
“Tối nay ăn gì?”
“Gọi phục vụ phòng. Ăn no mới có sức làm việc được.”
“Già rồi còn mất nết!” Đàm Hi đá đôi dép đi trong nhà về phía bóng lưng người nào đó, đáng tiếc, do cách quá xa nên không đến được.
Cô nhảy lò cò về phía trước một quãng, nhặt dép lại, “Lát nữa sẽ xử lý anh!”
Ngày mai là thứ hai, không có tiết, cô vẫn có thể lang thang thêm một ngày nữa.
“Hàn Sóc, là tớ đây.”
“Đàm Hi?” Đùng! Dây đàn rung mạnh lên, Hàn Sóc đặt cây đàn guitar trong lòng sang một bên, “Tối qua cậu đã đi đâu?”
“Lúc tớ về thì đã đến giờ đóng cửa cấm túc rồi cho nên đành phải thuê khách sạn ở tạm vậy.”
“Một mình à?”
“… Không phải.”
“Đệch! Thế là cậu cặp đại gia thật đấy à?”
“Cặp đại gia?” Mi tâm nhíu lại, ánh mắt bỗng trở nên ác liệt, “Ai nói thế?”
“Có một nam sinh, sáng nay đến gõ cửa, nói là muốn tìm cậu.”
“Sau đó thì sao?”
“Tớ không dám nói là cậu đi đêm không về, nói cậu đi gặp bạn rồi.”
“Trông hắn ta thế nào?”
“Cao cao gầy gầy, cũng hơi đẹp trai một tí, nhìn có vẻ giống mấy tên mặt trắng thư sinh.”
“Hắn còn nói gì nữa không?”
“Thì nói cậu cặp đại gia đó, còn nói sẽ vạch trần bộ mặt thật của cậu.”
“Hừ…” Không biết tự lượng sức mình.
“Ài, cậu với được lên cành cao nào rồi à?”
“Cậu tin hắn à?”
Hàn Sóc bĩu môi, “Người ta nói có lý lẽ có bằng chứng, đặc biệt là cái vẻ mặt vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ đó muốn người khác không tin cũng khó. Vừa rồi cậu còn nói không phải một mình gì gì đó…”
“Lần sau giới thiệu cho các cậu làm quen với nhau. À mà này, đêm nay tớ không về kí túc đâu, cậu nói với An An và Nhiễm Dao một câu hộ tớ nhá.”
“Chẹp chẹp, cậu thật sự … A lô? A lô?” Hàn Sóc trề môi, đá văng chiếc ghế cao.
“Đệch!”
Đàm Hi ngâm nga bài hát “Mua bán tình yêu” đi vào trong phòng, đúng lúc đụng phải người đàn ông đang quấn khăn tắm đi ra, lồng ngực vững chắc, cơ bắp sáu múi hiện lên rõ ràng, từng bước đi còn mang theo khả năng bộc phát vô cùng, giống như con sư tử oai hùng cường tráng.
“Nhanh thế à?”
“Thế em nghĩ phải mất bao lâu?”
“Em còn chưa gọi đồ ăn…”
Lục Chinh nhấc máy bàn lên, nói đôi ba câu, rồi cúp máy luôn.
Sau đó, đi về phía cô…
Đàm Hi chỉ cảm thấy có một tầng mây đen đang bao phủ trên đỉnh đầu cô, kéo cô từ ghế sô pha lên, rồi ôm cô vào lòng.
“Ăn trước, hay là làm trước?”
“Dâm loạn giữa ban ngày ban mặt, mặt người dạ thú.” Ngón tay cô liên tục chọc vào lồng ngực anh, thỉnh thoảng còn tinh nghịch nhìn quét qua chỗ nào đó, khơi dậy một trận rùng mình.
“Chẳng phải là để em chọn rồi hay sao? Như vậy sẽ khiến anh tưởng là… em đang muốn từ chối mà còn nghênh đón đấy.”
Đàm Hi vùng thoát ra khỏi vòm ngực của anh, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha: “Ăn trước.”
Bữa tối nhanh chóng được đưa tới, có rau có thịt, có đỏ có xanh.
Còn có một chai vang đỏ, không phải là nhãn hiệu cao cấp đắt đỏ, cũng mới sản xuất chưa bao lâu, nhưng lại thắng ở cách bài trí nhẹ nhàng mà xa hoa, hương vị vừa thơm ngon lại dễ ngửi, vô cùng phù hợp với tình cảm.
Hai mắt Đàm Hi tỏa sáng, chỉ hận không thể nhào lên ôm chai rượu đỏ rực đó vào trong lòng.
“Cậu, chúng ta uống một ly chứ?”
“Ừ.” Âm vận trầm trầm, giống như chai rượu ngon đã được ủ nhiều năm rồi.
Mở bình, rót ra ly, lắc rượu.
Chạm ly.
Dịch rượu màu đỏ theo thực quản trượt xuống dưới, nhàn nhạt tinh khiết, khẽ khơi lên cảm giác nóng bỏng.
Hai má người con gái ửng đỏ lên, làm nổi lên màu son tuyệt sắc.
Đôi mắt người đàn ông càng thâm thúy hơn, ánh sáng rực rỡ.
Đàm Hi ngửa đầu lên uống cạn, đặt ly lên bàn, ngón chân kẹp túi đồ ở một bên, lấy ra một sợi dây thừng mảnh, tay khẽ dùng sức một chút, ánh mắt kiêu ngạo giống như nữ hoàng đến gần, lạnh lùng cao ngạo không thể tả xiết.
“Có muốn thử không?” Cô nhướn mày.
Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại: “Không ăn nữa à?”
“Tạm thời không thấy đói.”
“Em đừng hối hận đấy!” Người đàn ông cắn răng, ánh mắt kiên quyết.
Đàm Hi khẽ xùy, “Ai hối hận còn chưa biết chắc đâu.”
Lục Chinh khiêng cô lên vai, sải bước đi vào phòng ngủ.
Đổi lại là một tràn cười thanh thúy của cô gái.
“Đừng có ném.”
Người đàn ông ngưng lại, động tác ban đầu cũng được kiềm bớt, đặt cô lên trên mép giường.
Đàm Hi chống hai tay, nhẹ nhàng chạm xuống giường, cánh tay vẫn còn quấn dây thừng, lắc lư hai bên.
Cái miệng nhỏ trề ra, người đàn ông không nhúc nhích.
“Nằm xuống.” Cô nói, giơ chân đá chân anh ra hiệu.
“Em làm thật à?”
“Đương nhiên! Đừng có lề mề, mau lên!” Nói xong, còn vung sợi dây thừng mấy cái.
Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại, làm theo ý cô, nằm xuống giường.
Đàm Hi cười đến ba phần quyến rũ, bảy phần tà tính, “Giơ tay ra.”
…
Sau một hồi bận rộn, tay chân người đàn ông đã bị trói lại, thành hình chữ đại.
Đàm Hi chạy ra bên ngoài lấy chai rượu vang, tiện tay rót cho mình một ly, rồi uống hai ngụm, sau đó đè chuẩn xuống bờ môi mỏng của người đàn ông.
Vừa chạm vào đã phân ra, một chút dịch rượu thấm ướt cánh môi, cổ họng Lục Chinh khẽ động.
“Có ngon không?”
“…”
Đàm Hi giơ tay ra nhéo hông anh, đôi mắt híp nửa, “Nói đi, hửm?”
“… Ngon.”
“Thế anh còn muốn uống nữa không?”
“… Muốn.”
“Em là ai?”
“… Đàm Hi.”
“Em là gì của anh?”
“… Người phụ nữ.”
Hôn choẹt một cái lên môi anh, người con gái mặt mày cong cong, “Ngoan quá…”
Rồi lại vỗ đầu, giống như trấn an một con chó săn đang đói bụng.
“Gọi em là gì?”
“Đàm Hi.”
“Không đúng, gọi lại.”
“Hi Hi.”
“Gọi thử em yêu em nghe xem nào?”
Đàm Hi nhướn mày: “Anh…”
Người đàn ông ngồi xổm xuống, lấy một chiếc khăn tay nhỏ hình vuông trong túi quần ra, “Giơ chân ra.”
Cô ngoan ngoãn làm theo.
Một tay anh kẹp lấy mắt cá chân, tay còn lại cầm chiếc khăn lau khô lòng bàn chân cho cô. Từ góc độ của Đàm Hi chỉ có thể nhìn thấy được người đàn ông hơi cúi trán xuống.
Gương mặt nhìn nghiêng cứng rắn, mũi cao thẳng, lông mi cũng rõ ràng phân minh.
“Chân kia.”
“Ồ.”
“Được rồi.” Lục Chinh vỗ nhẹ vào chân cô.
Đàm Hi thu chân, cuộn tròn lại, ôm trước ngực.
Anh xếp chiếc khăn lại cho vào túi quần, đi vòng qua bên kia, Đàm Hi chỉ về phía sau: “Đưa Hồ Tiểu Hi và Lang Tiểu Chinh cho em.”
Lục Chinh lại lấy hai chiếc gối ôm một hồ ly một sói ở ghế sau đưa cho cô, Đàm Hi ôm trong lòng chà nhẹ.
“Hi, Hồ Tiểu Hi, đã lâu không gặp! Cả em nữa Lang Tiểu Chinh, em có giúp chị chăm sóc chú không đó?”
Người đàn ông lắc đầu, yên lặng tức cười.
“Nào, Lang Tiểu Chinh, em thành thật trả lời chị coi, nửa tháng nay chú có ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không vậy?” Đàm Hi gõ đầu chú sói một cái, rồi lại chỉ vào mũi sói.
Lục Chinh nhìn không chớp mắt, lỗ tai cũng khẽ động.
“Nếu như em dám nói dối, thì chị sẽ đưa Hồ Tiểu Hi đi, để em nếm thử mùi vị một con sói cô đơn là thế nào!”
“Giỏi lắm!”
Còn nữa, dựa vào đâu mà anh là chú, còn cô lại là chị?
Hai người lái xe về trung tâm thành phố, Đàm Hi gối đầu lên con sói, ôm con hồ ly trong lòng mơ màng muốn ngủ.
“Hử? Đến rồi à?”
“Xuống xe.”
Đàm Hi có chút mơ màng, “Siêu thị sao?”
“Đi thôi.”
“Anh mua gì?” Đàm Hi bị anh kéo đi về phía trước.
“Em nói đêm nay… chẳng lẽ không cần dùng trang bị gì sao?”
“Ách…”
“Còn nữa, khi anh đến chỉ mang ba cái, tối qua đã dùng hết rồi, phải mua thêm cái mới.” Vẻ mặt nghiêm chỉnh, ngữ khí không thể bình thường hơn được nữa, giống như đang nói chuyện – nhà hết muối rồi, anh xuống dưới nhà mua một túi.
Đàm Hi giơ tay lên nhéo hông anh, “Anh có thể chú ý đến hình tượng một chút được không hả?” Cô đè thấp giọng xuống, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh có sao nói vậy thôi.”
“Đồ mặt dày!” Hai má cô gái đỏ bừng lên, đôi mắt long lanh.
Đến khi hai người quay lại khách sạn thì đã là năm giờ mười lăm phút, mặt trời đang dần cởi bỏ lớp áo màu vàng rạng rỡ, khoác lên mình một lớp màn màu vỏ quýt.
“Khát quá…” Vừa vào cửa, cô đã đặt túi đồ xuống dưới đất, Đàm Hi với tay lấy chai nước đặt trên bàn trà, ngửa đầu tu ừng ực.
Cũng may, cô không quên Lục Chinh, đưa cho anh uống mấy ngụm, rồi lại ôm chai nước nằm trên ghế sô pha, nhân tiện tháo giày ra quăng xuống đất.
Lục Chinh tìm điều khiển điều hòa, tích!
Đàm Hi như chú chó ngẩng đầu về phía lỗ thông gió, “Thoải mái quá…”
Lục Chinh kéo cô sang một bên, “Em tránh xa ra, cẩn thận cảm lạnh đấy.”
“Em nóng.”
“Nóng thì cởi bớt quần áo ra.”
“Anh đừng có mơ!” Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy, nếu cởi ra thì chỉ còn lại nội y, cái đồ lưu manh này…
“Anh có thể giúp em…”
“Cút!”
Người đàn ông đuổi theo, móng vuốt sói hừng hực, Đàm Hi chạy trối chết, lao đầu vào phòng tắm.
Rất nhanh chóng đã có tiếng nước truyền ra.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Chinh liếc nhìn màn hình, xoay người đi ra ngoài phòng.
“Lão Lục, cậu đến lúc nào đấy?” Giọng Thời Cảnh từ đầu dây bên kia truyền đến nghe vô cùng phấn chấn.
“Dưỡng thương khỏe rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi!”
“Ông Cát đồng ý cho cậu xuất viện à?”
“Chắc chắn rồi…” Rõ ràng là không quá phấn khích.
“Để tôi gọi điện cho ông Cát xem sao…”
“Ấy đừng đừng! Có ai lại đi hố anh em như cậu không hả?”
“Còn hai tháng nữa là đến kỳ kiểm tra cuối năm rồi, nếu cậu có bất cứ vấn đề gì, thì ông Cát không chỉ tổn thất một tinh anh thôi đâu mà là cả đội tác chiến đặc biệt đấy. Trách nhiệm trên vai cậu còn to hơn bất cứ ai, lúc này rồi mà con mẹ nó, cậu còn tự ý xuất viện à?”
Thời Cảnh hơi ngẩn người, lão Lục mà cũng chửi thề sao?
Trước đây khi còn ở quân khu, thô bạo là trạng thái thường thấy, nhưng từ khi Lục Chinh tiếp quản Lục Thị thì rất ít khi thấy cậu ta chửi thề nữa, không ngờ lần này…
Xem ra đã chọc giận cậu ta rồi.
“Lão Lục, cậu nghe tôi giải thích đã chứ…”
“Cút về bệnh viện ngay cho ông!”
Thời Cảnh: “…” Có còn chuyện trò vui vẻ được nữa không đây?
Đệch!
“Cái đó… tôi ở Tân Thị rồi, nhất thời cũng không về kịp được, cậu xem…”
“Thời - Cảnh!”
“Lão Lục, cậu biết tôi đang bận tâm đến điều gì mà.”
Sắc mặt Lục Chinh âm trầm như nước.
Đầu bên kia cũng không nói nữa.
Nhất thời, hai người rơi vào trạng thái trầm mặc, cứng ngắc.
Đầu ngón tay cầm điện thoại của Thời Cảnh đã trắng bệch thấy rõ, anh ta cắn chặt răng, nhưng dù chỉ có một tia hi vọng, anh ta cũng sẽ không từ bỏ.
“Có lẽ Yan đã chết rồi.”
“Không thể nào!”
“Cậu cho rằng tập đoàn Thiên Tước muốn truy sát một người khó lắm sao?”
“Không đâu, trong tay cô ấy có thứ đủ để bảo toàn tính mạng.”
“Nếu đối phương muốn thứ đó hoàn toàn biến mất, cậu nghĩ rằng cách tốt nhất là gì?”
“…”
“Họ sẽ lựa chọn thẳng tay giết chết người đó! Chỉ có người chết mới giữ được bí mật.”
“Tôi không tin!”
“Được, nếu cậu muốn có một câu trả lời chắc chắn thì trưa mai đi gặp ông Cát cùng với tôi.”
Ánh mắt Thời Cảnh đột nhiên run sợ: “Mọi người đã có tin tức rồi sao?”
“Hồng Hâm bị điều tra, một số điểm liên lạc ở Hoa Hạ của tập đoàn Thiên Tước đã bị hủy, liên tiếp tổn thất ba giao dịch súng ống, giá trị trên trăm triệu, bên kia đã không ngồi yên được nữa rồi.”
“Ai đưa cho cậu những tin tức đó? Liệu đáng tin được mấy phần?”
“Từ nước ngoài truyền về.”
“Được, vậy sáng mai tôi cùng cậu đi gặp ông Cát.”
Cất điện thoại đi, Lục Chinh móc hộp thuốc ra, rút một điếu kẹp vào tay nhưng không vội vàng châm lửa.
Đàm Hi đi từ phòng tắm ra, khi đi đến ban công, thứ cô nhìn thấy lại là người đàn ông đang ngậm điếu thuốc, dáng vẻ vừa lưu manh lại vừa phong lưu.
“Tắm xong rồi à?”
“Ừm.”
Lục Chinh cất thuốc đi, vừa đi vừa cởi cúc áo: “Vậy anh đi tắm đây.”
“Tối nay ăn gì?”
“Gọi phục vụ phòng. Ăn no mới có sức làm việc được.”
“Già rồi còn mất nết!” Đàm Hi đá đôi dép đi trong nhà về phía bóng lưng người nào đó, đáng tiếc, do cách quá xa nên không đến được.
Cô nhảy lò cò về phía trước một quãng, nhặt dép lại, “Lát nữa sẽ xử lý anh!”
Ngày mai là thứ hai, không có tiết, cô vẫn có thể lang thang thêm một ngày nữa.
“Hàn Sóc, là tớ đây.”
“Đàm Hi?” Đùng! Dây đàn rung mạnh lên, Hàn Sóc đặt cây đàn guitar trong lòng sang một bên, “Tối qua cậu đã đi đâu?”
“Lúc tớ về thì đã đến giờ đóng cửa cấm túc rồi cho nên đành phải thuê khách sạn ở tạm vậy.”
“Một mình à?”
“… Không phải.”
“Đệch! Thế là cậu cặp đại gia thật đấy à?”
“Cặp đại gia?” Mi tâm nhíu lại, ánh mắt bỗng trở nên ác liệt, “Ai nói thế?”
“Có một nam sinh, sáng nay đến gõ cửa, nói là muốn tìm cậu.”
“Sau đó thì sao?”
“Tớ không dám nói là cậu đi đêm không về, nói cậu đi gặp bạn rồi.”
“Trông hắn ta thế nào?”
“Cao cao gầy gầy, cũng hơi đẹp trai một tí, nhìn có vẻ giống mấy tên mặt trắng thư sinh.”
“Hắn còn nói gì nữa không?”
“Thì nói cậu cặp đại gia đó, còn nói sẽ vạch trần bộ mặt thật của cậu.”
“Hừ…” Không biết tự lượng sức mình.
“Ài, cậu với được lên cành cao nào rồi à?”
“Cậu tin hắn à?”
Hàn Sóc bĩu môi, “Người ta nói có lý lẽ có bằng chứng, đặc biệt là cái vẻ mặt vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ đó muốn người khác không tin cũng khó. Vừa rồi cậu còn nói không phải một mình gì gì đó…”
“Lần sau giới thiệu cho các cậu làm quen với nhau. À mà này, đêm nay tớ không về kí túc đâu, cậu nói với An An và Nhiễm Dao một câu hộ tớ nhá.”
“Chẹp chẹp, cậu thật sự … A lô? A lô?” Hàn Sóc trề môi, đá văng chiếc ghế cao.
“Đệch!”
Đàm Hi ngâm nga bài hát “Mua bán tình yêu” đi vào trong phòng, đúng lúc đụng phải người đàn ông đang quấn khăn tắm đi ra, lồng ngực vững chắc, cơ bắp sáu múi hiện lên rõ ràng, từng bước đi còn mang theo khả năng bộc phát vô cùng, giống như con sư tử oai hùng cường tráng.
“Nhanh thế à?”
“Thế em nghĩ phải mất bao lâu?”
“Em còn chưa gọi đồ ăn…”
Lục Chinh nhấc máy bàn lên, nói đôi ba câu, rồi cúp máy luôn.
Sau đó, đi về phía cô…
Đàm Hi chỉ cảm thấy có một tầng mây đen đang bao phủ trên đỉnh đầu cô, kéo cô từ ghế sô pha lên, rồi ôm cô vào lòng.
“Ăn trước, hay là làm trước?”
“Dâm loạn giữa ban ngày ban mặt, mặt người dạ thú.” Ngón tay cô liên tục chọc vào lồng ngực anh, thỉnh thoảng còn tinh nghịch nhìn quét qua chỗ nào đó, khơi dậy một trận rùng mình.
“Chẳng phải là để em chọn rồi hay sao? Như vậy sẽ khiến anh tưởng là… em đang muốn từ chối mà còn nghênh đón đấy.”
Đàm Hi vùng thoát ra khỏi vòm ngực của anh, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha: “Ăn trước.”
Bữa tối nhanh chóng được đưa tới, có rau có thịt, có đỏ có xanh.
Còn có một chai vang đỏ, không phải là nhãn hiệu cao cấp đắt đỏ, cũng mới sản xuất chưa bao lâu, nhưng lại thắng ở cách bài trí nhẹ nhàng mà xa hoa, hương vị vừa thơm ngon lại dễ ngửi, vô cùng phù hợp với tình cảm.
Hai mắt Đàm Hi tỏa sáng, chỉ hận không thể nhào lên ôm chai rượu đỏ rực đó vào trong lòng.
“Cậu, chúng ta uống một ly chứ?”
“Ừ.” Âm vận trầm trầm, giống như chai rượu ngon đã được ủ nhiều năm rồi.
Mở bình, rót ra ly, lắc rượu.
Chạm ly.
Dịch rượu màu đỏ theo thực quản trượt xuống dưới, nhàn nhạt tinh khiết, khẽ khơi lên cảm giác nóng bỏng.
Hai má người con gái ửng đỏ lên, làm nổi lên màu son tuyệt sắc.
Đôi mắt người đàn ông càng thâm thúy hơn, ánh sáng rực rỡ.
Đàm Hi ngửa đầu lên uống cạn, đặt ly lên bàn, ngón chân kẹp túi đồ ở một bên, lấy ra một sợi dây thừng mảnh, tay khẽ dùng sức một chút, ánh mắt kiêu ngạo giống như nữ hoàng đến gần, lạnh lùng cao ngạo không thể tả xiết.
“Có muốn thử không?” Cô nhướn mày.
Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại: “Không ăn nữa à?”
“Tạm thời không thấy đói.”
“Em đừng hối hận đấy!” Người đàn ông cắn răng, ánh mắt kiên quyết.
Đàm Hi khẽ xùy, “Ai hối hận còn chưa biết chắc đâu.”
Lục Chinh khiêng cô lên vai, sải bước đi vào phòng ngủ.
Đổi lại là một tràn cười thanh thúy của cô gái.
“Đừng có ném.”
Người đàn ông ngưng lại, động tác ban đầu cũng được kiềm bớt, đặt cô lên trên mép giường.
Đàm Hi chống hai tay, nhẹ nhàng chạm xuống giường, cánh tay vẫn còn quấn dây thừng, lắc lư hai bên.
Cái miệng nhỏ trề ra, người đàn ông không nhúc nhích.
“Nằm xuống.” Cô nói, giơ chân đá chân anh ra hiệu.
“Em làm thật à?”
“Đương nhiên! Đừng có lề mề, mau lên!” Nói xong, còn vung sợi dây thừng mấy cái.
Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại, làm theo ý cô, nằm xuống giường.
Đàm Hi cười đến ba phần quyến rũ, bảy phần tà tính, “Giơ tay ra.”
…
Sau một hồi bận rộn, tay chân người đàn ông đã bị trói lại, thành hình chữ đại.
Đàm Hi chạy ra bên ngoài lấy chai rượu vang, tiện tay rót cho mình một ly, rồi uống hai ngụm, sau đó đè chuẩn xuống bờ môi mỏng của người đàn ông.
Vừa chạm vào đã phân ra, một chút dịch rượu thấm ướt cánh môi, cổ họng Lục Chinh khẽ động.
“Có ngon không?”
“…”
Đàm Hi giơ tay ra nhéo hông anh, đôi mắt híp nửa, “Nói đi, hửm?”
“… Ngon.”
“Thế anh còn muốn uống nữa không?”
“… Muốn.”
“Em là ai?”
“… Đàm Hi.”
“Em là gì của anh?”
“… Người phụ nữ.”
Hôn choẹt một cái lên môi anh, người con gái mặt mày cong cong, “Ngoan quá…”
Rồi lại vỗ đầu, giống như trấn an một con chó săn đang đói bụng.
“Gọi em là gì?”
“Đàm Hi.”
“Không đúng, gọi lại.”
“Hi Hi.”
“Gọi thử em yêu em nghe xem nào?”
/1339
|