“Ừm, em thích thô.”
Lần này, đổi lại là Đàm Hi luống cuống không phản ứng lại kịp.
À ừm… có phải cô gọi nhầm số rồi không?
Đầu dây bên kia chắc chắn là Lục Chinh, không bị đánh tráo đấy chứ?
“Khụ khụ…”
Có lẽ, chỉ là do cô suy nghĩ lệch lạc.
“Trường học sắp tổ chức hội thao à?” Nhị gia thản nhiên thay đổi đề tài.
“Ừm, tuần sau.”
“Được nghỉ mấy ngày?”
“Để em tính xem… khoảng sáu ngày.”
Hội thao ba ngày, cuối tuần hai ngày, thứ hai không có tiết.
“Về thủ đô đi.”
“Hả?”
“Đưa em đi Zurich chơi.”
Mắt Đàm Hi sáng bừng lên, cơ thể mềm mại bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, “Chỉ có hai chúng ta thôi đúng không?”
“Nếu không thì em còn muốn có ai nữa?”
“Thế là… anh muốn đưa em đi ra nước ngoài du lịch?” Xoắn tóc, lắp bắp.
“Nhân tiện thôi.”
“Ý gì thế?”
“Qua đó có công chuyện, đúng dịp em có thời gian.” Hai điều kiện tiền đề.
Đàm Hi cười rạng rỡ, đúng là tiện thật.
“Không muốn đi?” Người đàn ông nhướng mày.
“Còn lâu!” Đàm Hi lập tức tiếp lời, tuy chỉ là nhân tiện nhưng cũng còn hơn một mình cô độc suốt hành trình!
An An và tiểu công trúa thì không cần nói cũng biết, chắc chắn là về nhà.
Hàn Sóc đã vào câu lạc bộ guitar. Dựa vào khí chất Rocker phóng khoáng của cô nàng liền nhanh chóng kết giao với một nhóm người bạn mới có cùng chí hướng, nghe nói gần đây đang bạn rộn thành lập ban nhạc, cả ngày không thấy bóng dáng đâu, thậm chí còn không đi học.
Không lần nào không cầu xin Đàm Hi điểm danh hộ khiến giảng viên đứng lớp phải dùng ánh mắt ý vị thâm sâu nhìn cô.
Cũng may mà cô nàng nào đó da mặt đủ dày, giảng viên nhìn thì cứ nhìn, cô cứ điểm danh hộ, tốt biết bao.
“Đợi đã…” Đàm Hi chợt nhớ ra điều gì, “Lúc trước em đăng ký môn chạy nữ 800 mét rồi.”
“Lịch vào ngày thứ mấy?”
“Chiều ngày đầu tiên.”
“Không ảnh hưởng, hôm đó đi cũng vẫn kịp.”
“Tân Thị hình như không có chuyến bay thẳng đến Thụy Sĩ… anh không định bảo em về thủ đô rồi mới đi đấy chứ?” Ngữ khí bài xích rõ ràng, thế thì mệt mỏi biết bao?
“Không cần. Từ Tân Thị đến Hồng Kông rồi trung chuyển bay tiếp.”
“Vậy anh có đến xem em thi đấu không?”
“Cố gắng.”
“Anh phải nói là chắc chắn!”
“…”
“Nói đi!”
“Ừm.”
“Đừng có ừm, người ta muốn anh nói là chắc chắn mà, cậu ơi… A Chinh… Tiểu Chinh Chinh…”
Người đàn ông thấy run rẩy trong lòng, giống như có luồng điện xẹt qua, tê dại khó nhịn được.
“… Chắc chắn.”
“Nếu anh dám không đến, em sẽ…”
Nhị gia vẫn ung dung, khóe miệng hơi cong lên, “Sẽ làm sao?”
“Không cho anh chạm vào! Ngày nào cũng phải ăn chay!”
Lục Chinh: “…”
Được thôi, cái này đứng là có sức uy hiếp không hề nhỏ.
Hai người bàn bạc hành trình xong, “… Vậy trước mắt cứ thế đã nhé!”
Lục Chinh chuẩn bị tắt máy.
“Đợi đã!”
“Hử?”
“Đồng chí Lục Chinh, có phải anh lại quên gì rồi không?”
“Cái gì?”
Đàm Hi cắn răng: “Anh đúng là đồ đầu gỗ!”
Những lời này Nhị gia đã nghe không chỉ một lần, ban đầu còn tức giận đùng đùng, đến bây giờ tập mãi cũng thành quen, khi anh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô nàng nào đó đặt sẵn bẫy rồi.
Quan trọng là, anh còn cảm thấy cảm giác này cũng khá tốt, và còn thấy vui trong lòng.
Quả nhiên, nội tâm mỗi người đều có một cái tôi bất thường, một khi gặp được đúng người, từng giây từng phút hóa thân thành một tên thích đủ mọi loại ngược!
À không, khóe miệng Nhị gia sắp nhếch lên tận trời rồi, bị mắng cũng thấy toàn thân thư thái!
Đàm Hi đã sắp bị anh làm cho tức chết, nói một câu “anh nhớ em” khó đến thế sao?
Ài…
Chỉ trách cô bị gỉ mắt dính chặt làm mờ mắt, trên đời có hàng nghìn hàng vạn kiểu đàn ông, sao cô lại cứ chọn chúng loại này cơ chứ?
Còn là mặt dày dính lấy, dính chặt người ta đến phát phiền…
Sớm biết thế này thì đã dè dặt hơn một chút rồi…
Gấp gáp gì chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay mình.
Thất sách! Thất sách quá lớn!
Trong chớp mắt, trong đầu cô nàng nào đó lướt qua n lần ý nghĩ này, quyết định cuối cùng là…
“Nói anh nhớ em, ngay lập tức!”
Nếu núi đã không xuống chân ta, thì ta đành lên núi vậy.
Cô làm bạn gái cũng thật là toàn năng, không chỉ hầu ăn hầu uống, hầu chuyện, hầu ngủ, mà còn chỉ tận tay nói lời yêu đương thế nào!
Lục Chinh ơi Lục Chinh, đời này anh nhặt được châu báu rồi đấy!
Nếu Nhị gia biết được suy nghĩ của cô lúc này thì có lẽ sẽ hừ hừ hai tiếng, rồi gật đầu, đúng là châu báu, châu báu quá đặc biệt ấy chứ!
“Anh không nói em sẽ không cúp điện thoại đâu đấy!”
“Uy hiếp ông đấy à?”
“Lục Chinh! Anh có thể phối hợp một chút được không hả?” Cô nàng nào đó cảm thấy mình sắp bị nội thương đến nơi, tim đau quá…
“Ừ, anh nhớ em…” Hơi ngừng lại, “Lúc ở trên giường.”
“Lục Chinh mẹ kiếp @#$.........”
Đáng tiếc, đầu dây bên kia đã tắt máy.
“Shit!”
“Uầy, ai chọc giận cậu thế?” Tiểu công trúa từ WC đi ra, lạnh lùng buông một câu như vậy.
Đàm Hi phồng mang trợn má, đang cáu kỉnh.
“An An, cho tớ mượn kem dưỡng da tay của cậu được không?” Tiểu công trúa mở to mắt chớp chớp.
“Được chứ.” An An lấy một chai mới đưa cho cô, “Tặng cậu đấy.”
“Thế này… không hay lắm?” Nhiễm Dao không thiếu tiền mua xịt dưỡng da tay, nhưng đồ của An An đúng là có tiền cũng không mua được.
“Không sao, nhà tớ vẫn còn.”
“Vậy để tớ mua lại…”
“Không cần, tự tớ làm đấy, không đáng bao nhiêu tiền đâu. Cậu thích là được.”
“Trời ơi … An An, có gì mà cậu lại không biết làm không?”
“Ừm…” Cô nghĩ ngợi một lát, “Chế tạo bom nguyên tử.”
“…”
“Nhưng mà anh tớ biết.”
“… An An, chuyện cười của cậu chả vui tẹo nào.”
An An nhún vai, không muốn tranh luận thêm.
“Đúng rồi Hi Hi, hôm nay cậu không đi học, thầy Phạm gọi cậu lên trả lời câu hỏi nhưng không ai đáp lại, thế là cả hội trường lúng túng.”
“Hả?” Đàm Hi mơ hồ.
An An gật đầu, “Thầy Phạm nhờ tớ chuyển lời, chiều cậu đến phòng hành chính một chuyến.”
Tiểu công trúa như thể nhớ ra điều gì, “Hi Hi, dù sao thì cậu cũng phải đến văn phòng, nhân tiện giúp tớ mang bài tập đi được không, sáng nay tớ quên không mang đến lớp.”
“Ờ.”
“Sao cậu lại ỉu xìu thế?” Nhiễm Dao đưa cho cô hai tờ giấy bài tập phác họa.
Đàm Hi giơ tay ra đón lấy, đặt lên bảng vẽ ép ngay ngắn, “Các cậu nói xem, bị bạn trai cúp điện thoại trước sẽ có cảm giác thế nào?”
An An: “Sẽ thấy mất mát.”
Tiểu công trúa: “Người không có bạn trai xin từ chối trả lời câu hỏi này. Nhưng mà… tại sao anh ta lại cúp điện thoại của cậu?”
Đàm Hi vuốt cằm, dường như có điều suy nghĩ, lát sau mới nói: “Có lẽ là sợ bị tớ đùa giỡn nữa…”
Câu này có lượng thông tin hàm chứa không phải nhiều vừa đâu.
“Đáng ghét! Biết ngay là phát cẩu lương mà. Hu hu… cậu đừng có không hề để ý gì đến tâm trạng của một người cô đơn như tớ được không hả?”
“Xì, cậu nói thế là không đúng rồi, lần trước khi ba chúng ta đi từ căng tin về, chẳng phải là có một anh chàng sinh viên năm hai bày tỏ với cậu trước mặt quần chúng hay sao, tên là Dương cái gì ấy nhỉ…”
“Hứa Bác.” An An tức thời đính chính.
“Đúng đúng đúng, chính là anh ta! Nói đi nói đi, hai người phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
Tiểu công trúa che mặt: “Cái gì mà giai đoạn nào… không có đâu!”
Nhưng biểu cảm đó nhìn thế nào cũng ra là chột dạ.
Đàm Hi chẹp chẹp, quả nhiên là có gian tình.
Đảo mắt nhìn sang An An, thấy dáng vẻ đại mỹ nhân như thể ngộ ra điều gì liền biết hai người có cùng ý nghĩ với nhau rồi.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” Đàm Hi xoa tay, “Nói dối một câu, hậu quả tự chịu.”
“Dao Dao, hai người ở bên nhau thật rồi à?” An đại mỹ nhân chống cằm, vẻ mặt hiếu kỳ.
Tiểu công trúa kêu lên một tiếng, cô đúng là tự đào hố chôn mình rồi…
Dưới sự oanh tạc của hai người, cô không thể không nói thật.
Thì ra, sau sự kiện bày tỏ kia, không biết tại sao Hứa Bác có được tài khoản Wechat của Nhiễm Dao.
Mới đầu, anh ta gửi tin nhắn, Nhiễm Dao không trả lời.
Cứ kiên trì liên tục hai tuần liền, tiểu công trúa mới kiêu ngạo gửi lại một biểu tượng mặt cười.
Hứa Bác không từ bỏ, hai người bây giờ cứ thế trở thành “bạn trên mạng”, còn chưa tiến tới “hẹn hò”.
“Vậy cậu cảm thấy con người anh ta thế nào?” An An hỏi.
“Tướng mạo cũng được, cao ráo sáng sủa, quan trọng là biết chơi bóng rổ, cá nhân tớ khá là thích boy mặt trời.”
“Phẩm chất thì sao?”
“Không biết…” Cũng chưa ở bên nhau thực sự, đa số cũng chỉ là trò chuyện qua Wechat, “Người đó nói chuyện cũng khá hài hước.”
“Ví dụ như?”
“Anh ta sẽ gửi cho tớ những câu chuyện cười, trời lạnh sẽ dặn dò tớ mặc thêm quần áo.”
Đàm Hi bĩu môi, “Theo kinh nghiệm lâu năm của tớ thì loại người này có hai khả năng, hoặc là chàng trai ấm áp, hoặc là một tên khốn nạn.”
“Hả?” Tiểu công trúa mồm chữ O, “Có căn cứ gì?”
“Trời sinh đã thế, hoặc là ra vẻ đạo mạo, chỉ có hai loại khả năng này, cậu tin thì tin, không tin thì thôi.”
Đôi mắt Nhiễm Dao lộ vẻ trầm tư.
“Vậy cậu nói xem, rốt cuộc là cậu có cảm giác với anh ta không?”
“Cảm giác?” Gương mặt nhỏ tròn trịa, biểu cảm mông lung, quả thực không quá đáng yêu, “Cảm giác gì cơ?”
“Chính là cảm giác tim đập nhanh, hít thở không thông, vừa nhìn thấy người đã muốn nhào vào.”
“Ách… thế chẳng phải là chó điên à?”
Đàm Hi: “…”
An đại mỹ nhân cười thành tiếng.
“Nói vậy, tức là cậu không có cảm giác với anh ta rồi?”
Tiểu công trúa gật đầu.
“Vậy thì thôi bỏ đi.”
“Từ chối à?”
“Chắc chắn phải thế!”
“He he… Hi Hi, cậu xấu quá…”
“Tớ đây là quyết dứt khoát!”
An An hơi do dự, “Như vậy liệu có tàn nhẫn với người ta quá không?”
“Hình như là vậy…” Nhiễm Dao lắc đầu, không còn cách nào khác, cô cũng là người quá dễ mềm lòng.
Đàm Hi thực sự cạn lời với hai cô nàng này, “Không từ chối chẳng lẽ chấp nhận? Nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ có hai sự lựa chọn này thôi đúng không? Cứ loằng ngoằng mãi… trừ khi là cậu muốn thả thính người ta, để làm lốp dự phòng hả?”
“Còn lâu tớ mới thế!”
“Ngoan.” Đàm Hi xoa đầu cô, an ủi trái tim vừa nhảy dựng lên của tiểu công trúa, “Đó là chuyện đám bạch liên hoa mới làm, chúng ta không phải là người như vậy.”
Tiểu công trúa vẻ mặt trầm ngâm: “Cho nên, đây là cậu khen hay chê tớ đấy?”
Đàm Hi cười he he.
“Mà này, thực ra, muốn biết Hứa Bác là người hay là ma cũng không phải là chuyện khó…”
“Cậu có cách à?”
“À há.”
Năm phút sau.
Đàm Hi ngồi trước máy tính, đưa cảnh tượng trước mặt cho hai người xem.
“Đây là cái gì?” Tiểu công trúa nhíu mày, nhìn một đống file trên màn hình máy tính.
“Đồ của Hứa Bác.”
“Trời ơi! Cậu hack máy tính của người ta à?” Tiểu công trúa suýt nữa thì nhảy dựng lên.
An An dựng ngón tay cái về phía cô.
“Chẳng trách lần nào kiểm tra nhỏ cậu cũng đều không coi ra gì, cuối kỳ cũng không sợ nợ môn, nếu không qua thật, có phải cậu định hack luôn trang web của phòng đào tạo để sửa điểm không…”
Hai mắt Đàm Hi sáng lên: “He, sao tớ không nghĩ ra nhỉ? Được đấy, được đấy…”
Chày Gỗ sẽ không còn phải lo lắng việc học hành của cô nữa, điểm cao trong tầm tay đây rồi.
“Các cậu hết thuốc chữa rồi.” Tiểu công trúa lắc đầu, vẻ mặt không có gì yêu thích được nữa.
Đây đều là những bạn cùng phòng kỳ quái gì thế này, người này kỳ quái hơn người kia, ngay cả An An nữ thần hoàn mĩ cũng bị nhiễm đen tối đến đây rồi.
“Đây là cái gì?”
“Hình như có cài mật khẩu.”
“Mở ra xem là biết rồi chứ sao…” Đàm Hi nhướng mày, mười đầu ngón tay bay lượn trên bàn phím một hồi, sau đó nhấn chuột mở ra.
“Chẹp chẹp… giỏi quá!”
“Trời ơi!” Bên má An An đỏ bừng lên, thẹn thùng nhìn đi chỗ khác.
“A!” Tiểu công trúa kêu lên thất thanh, giơ tay che mắt, đầy màn hình là cảnh thịt trắng bóc khiến cô buồn nôn.
Đàm Hi khẽ ho hai tiếng, lúc này cô bắt buộc phải đứng ra nói cho rõ.
“Thực ra, nam sinh xem phim A rất bình thường, nhưng mà…” Đề tài đột nhiên thay đổi, “Cái tên Hứa Bác này thực sự là có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Sắc mặt Đàm Hi nghiêm chỉnh, “Những loại phim này đại khái chia thành hai loại, một loại là vàng, một loại là bạo. Loại vàng là loại có khẩu vị cực nặng, nội dung biến thái, còn loại bạo thì cực phẩm rồi, giết người phân thây, cắt thịt uống máu… tóm lại, cực kỳ biến thái, còn cậu chàng boy mặt trời này hình như có chút biểu hiện không đơn giản.”
Nhiễm Dao toàn thân run rẩy, cảm giác lạnh lẽo lan ra.
“Sau này cậu tránh xa loại người này một chút, rõ ràng là có bóng đen tâm lý.”
An An thở dài một hơi, “Biết người biết mặt không biết lòng, cũng may mà còn phát hiện kịp thời…”
Tiểu công trúa lấy điện thoại ra, kéo Hứa Bác vào danh sách đen ngay trước mặt hai người.
“Tớ… tớ… tớ… sau này tớ tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói chuyện với người lạ nữa.” Nói xong, vùi đầu vào lòng Đàm Hi, khóc đến thương tâm tuyệt vọng.
Đàm Hi giơ hay tay lên, biểu cảm kinh ngạc, một lát sau, “Chuyện này… cậu nhận được bài học là được rồi.”
Lần này, thực sự đã khiến tiểu công trúa sợ hãi một phen.
Đàm Hi không nói ra rằng, khi cô xâm nhập vào máy tính của Hứa Bác còn nhìn thấy trong ổ dữ liệu có lưu không ít những video clip quay bằng điện thoại, nhìn góc độ rõ ràng là quay trộm, còn về nội dung, một nam một nữ xếp chồng lên nhau người trên kẻ dưới, còn có thể mong là người ta đang chơi đấu vật với nhau được không?
Điều quan trọng là, nhân vật nam chính bên trong đó chính là Hứa Hác, còn nhân vật nữ chính trong mỗi video đều không giống nhau.
Thế nên, thực sự không phải là cô chỉ dựa vào mấy đoạn clip kia để tùy tiện quy chụp cho người ta, cái tên Hứa Bác gì đó hoàn toàn không phải là loại tốt đẹp gì!
Nhân đây nhắc nhở cho tiểu công trúa cũng được, tránh để cô ấy bị lừa tiền lừa sắc, đến lúc đó muốn khóc cũng không còn cửa nữa!
Còn về những thứ ghê tởm kia thì vẫn nên thôi đi, không cần thiết phải dọa quá mức, nhỡ chẳng may từ đây Nhiễm Dao bị ám ảnh về đàn ông thì mới gọi là tội…
Buổi trưa, ba người cùng nhau đi ăn.
Khi xếp hàng, tiểu công trúa nhìn thấy Hứa Bác đang bưng khay cơm nói chuyện với một bạn học nam đứng bên cạnh, lập tức sợ hãi trốn ra sau lưng Đàm Hi.
“Được rồi được rồi, người ta đi rồi, cậu còn trốn cái gì nữa?”
“Cậu nói xem, tớ cho hắn ta vào danh sách đen, nhỡ chẳng may hắn ta nổi điên lên, liệu có xiên cho tớ một dao chết luôn không?”
“Cậu tưởng tượng giỏi quá rồi đấy.”
“… Chẳng phải cậu nói hắn ta là một tên biến thái sao? Có chuyện gì mà lại không làm được đâu chứ?”
“Còn chưa đến mức đấy. Bây giờ là xã hội pháp trị, giết người phạm pháp, hắn ta sẽ không ngu đến mức tự chui đầu vào rọ đâu.”
Khuyên giải một hồi, tâm trạng của Nhiễm Dao mới trấn tĩnh lại được.
Đàm Hi và An An liếc mắt nhìn nhau, đều có thâm ý.
Ăn cơm xong, ngủ trưa theo thông lệ.
Hàn Sóc hai ba ngày không thấy tăm hơi đâu, mọi người đều đã quen rồi.
Đến khi tiểu công trúa trèo lên giường, Đàm Hi ra hiệu bằng ánh mắt với An An.
Hai người lặng lẽ đi ra sân thượng.
“Chắc là cậu cũng phát hiện ra rồi đúng không?” Đàm Hi hỏi thẳng.
“Nếu cậu đang nói về Hứa Bác?”
“Chẹp, xem ra thằng cha đó giấu giếm không kỹ, bị chúng ta phát hiện.”
An An mím môi, vuốt mái tóc dài, “Tớ tưởng rằng cậu sẽ nói chúng ta mắt sáng như đuốc, tỏ tường mọi việc chứ?”
Đàm Hi giương cằm lên: “Sự thật là như vậy.”
Hai người nhìn nhau cười.
“Sao cậu lại phát hiện ra hắn có vấn đề?”
An An sắp xếp lại ngôn từ, “Lần đầu tiên ở cổng trường, tớ thấy hắn ôm một nữ chính đi vào nhà nghỉ 7 Days đối diện. Lần thứ hai, khi học tiết thể dục, hắn đang dạy một nữ sinh cách cầm vợt, từ phía sau liếc nhìn phía trong quần áo nữ sinh đó.”
Đàm Hi bĩu môi, lúc đó khi hắn nhảy ra tỏ tình, cô còn thấy phục dũng khí con người này, không ngờ hắn lại thối nát từ trong xương cốt thế này.
“Sao cậu lại phát hiện ra có điều bất thường?”
“Hai ngày trước, trên đường đi qua sân bóng rổ, tớ nhìn thấy hắn giơ tay nhéo mông một nam sinh khác.”
“Thật ghê tởm.”
“Nhưng cũng may phát hiện kịp thời.”
“Ừm.”
Ngủ trưa dậy, Đàm Hi đến phòng hành chính báo cáo.
Phạm Trung Dương đang ngáp ngủ, cầm cặp kính gọng vàng đeo lên, nhìn dáng vẻ có lẽ là cũng vừa ngủ trưa dậy chưa được bao lâu.
“Đến đây, ngồi xuống.” Ông Phạm chỉ vào chiếc ghế đối diện.
Đàm Hi đưa hai tờ bài tập phác họa, “Em nộp bài giúp bạn cùng phòng.”
Phạm Trung Dương giơ tay ra đón lấy, đặt vào trong ngăn kéo.
“Giáo sư tìm em có việc gì ạ?”
“Ờ, đây là thù lao đợt triển lãm lần trước của em.” Nói xong, lấy từ ngăn kéo ra một cái phong bì, đẩy đến trước mặt Đàm Hi.
“Thù lao? Không phải là tương đương với tình nguyện viên sao?”
“Em thì khác. Những người lúc trước được chọn mới là tình nguyện viên, sau này tìm đều là nhân viên partime, em cũng được tính trong số đó.”
“Ồ.” Nếu đã là thành quả lao động giành được thì Đàm Hi cũng không khách khí nhận lấy, cầm trong tay đánh giá thử, không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có.
“Em cảm ơn!”
Phạm Trung Dương thích khí chất sảng khoái thoải mái này của cô, cũng không hề cảm thấy hành động trực tiếp như vậy có gì không ổn cả.
“Nếu không còn việc gì nữa, thì em đi trước đây…”
“Đợi đã, hôm nay em không lên lớp à?”
“Vâng.”
“Em ốm à?”
Lắc đầu, nhìn cô bây giờ giống bệnh nhân lắm à?
“Thế thì tại sao?” Ông Phạm tỏ vẻ quan tâm, ông ta trân trọng người tài.
“Em ngủ quên.”
“…”
“Không muốn dậy.”
“…”
Cô nàng nào đó khảng khái hùng hồn khiến cho Phạm Trung Dương cũng không làm gì được cô, đây là điều kiện lúc trước hai người đã thống nhất với nhau, ba tuần sau cô đều không cần phải làm bài tập.
“Ở đây tôi có một bản photo tranh vẽ, em xem có thể thử phối màu được không?”
“Bây giờ sao?”
“Không yêu cầu em phải xong hết, nhưng phải nói qua suy nghĩ của em cho tôi nghe.”
“Lao động không có thù lao?”
Phạm Trung Dương tức đến nhệch cả miệng, rất nhiều học sinh còn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để có được cơ hội này, vậy mà cô còn lăn tăn chuyện thù lao?
Thật là… quá sức thẳng thắn.
“Có thù lao. Cuối kỳ thêm điểm kiểm tra tổng hợp, có làm không?”
“Năm điểm.”
“Em!” Người ta đạt giải vàng cuộc thi quốc tế mới chỉ được cộng năm điểm, cô chỉ phối màu mà mở miệng ra đòi năm điểm, thật là…
Không chịu thiệt thòi một tí nào cả!
Phạm Trung Dương cắn răng, “Được! Nhưng mà, phương án em đưa ra phải khiến tôi thấy hài lòng mới được.”
Đàm Hi búng tay một cái, “Chơi luôn. Bản photo đâu rồi?”
Phạm Trung Dương lấy từ trong ngăn kéo lớn sau lưng ông ra một tập giấy cuộn, đưa vào trong tay cô.
“Xong rồi à?” Nhướng mày, quỷ dị.
“Ừm, giản lược thô sơ là được, chủ yếu là phối màu cho quyển trục thôi.”
Khóe miệng Đàm Hi co giật, “Thầy đổi cuộn khác là được rồi còn gì?”
“Vậy thì khác rồi, em nghiên cứu kỹ hơn xem sao.”
Đàm Hi vuốt một cái, bỗng nhiên nhướng mi lên, “Trục này… làm bằng ngọc ạ?”
Phạm Trung Dương gật đầu, “Nếu không, em nghĩ tôi đang phiền não chuyện gì?”
“Ồ, hóa ra thứ khiến thầy phiền não nên thầy giao cho em làm à?”
“Khụ khụ… không phải là ý đó! Đây gọi là tiếp thu ý kiến quần chúng, nói không chừng linh cảm sẽ tới!”
He he he.
“Cho em mượn máy tính dùng một lát được không?”
“Bên trong có một bộ máy tính, em dùng máy tính làm gì?”
“Phối màu.”
“Đầu cơ trục lợi.”
“Dù sao thì em chỉ viết mã màu, mặc kệ chỉnh sửa thực tế thế nào.”
Phạm Trung Dương tức đến vểnh râu trợn trừng mắt!
Ông chưa bao giờ gặp một sinh viên nào không biết tốt xấu gì như cô, nhưng ông lại không thể ghét nổi cô bé này…
Còn lúc này, ở cổng trường đang có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen vừa dừng lại.
“A Sâm, giáo sư Phạm có dễ gần không?” Hề Đình ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng đầu sang bên cạnh người đàn ông, gió thổi qua cửa xe đã hạ xuống một nửa, thổi tung bay mái tóc cô ta, hiện lên vẻ đẹp lộn xộn.
Đáng tiếc, người đàn ông đang nhìn về phía trước lái xe, không rảnh để chú ý đến.
Nghe vậy, anh ta trầm ngâm một lát, “Nói thế nào nhỉ… Bác Phạm khá là nghiêm khắc, nhưng rất quý trọng người tài. Bác ấy đã xem hồ sơ của em, không nói gì tức là thừa nhận, cũng khá thưởng thức tài năng của em.”
Cô gái thở dài một hơi, cười nói: “Lần này may nhờ có dì móc nối quan hệ, anh nhớ giúp em cảm ơn dì nhé.”
“Yên tâm, anh đã giúp em cảm ơn rồi.”
“Biết ngay là chỉ có anh tốt nhất mà.” Tặng kèm một cái thơm lên má.
“Đừng chọc anh, đang lái xe, nguy hiểm lắm đấy.” Cố Hoài Sâm vờ giận dữ.
“Thôi đi, đã được hời còn giả bộ, đáng ghét!” Vừa trách mắng vừa cười, dáng vẻ yêu kiều.
“Anh không đi cùng em lên đó nữa, hành lý của em anh để trong chung cư, em ở đây gần xong thì gọi điện cho anh, anh lái xe đến đón em.”
“A Sâm, sao anh lại đối tốt với em như vậy chứ?” Cô gái cười hạnh phúc.
“Lại nói ngốc nghếch gì thế?” Ánh mắt yêu chiều sủng mịch.
Đôi mắt Hề Đình lóe sáng, “À đúng rồi, dì có nói là em ở đây bao lâu không? Phía bên giáo sư Cảnh…”
Mi tâm người đàn ông cau lại, “Em làm tốt những chuyện hiện tại đã, còn về chuyện bái sư thì cứ để tùy duyên đi.”
“Vâng.” Cô gái cười đáp lại, mượn động tác thu lại ánh mắt để che giấu đi sự không cam tâm vừa dâng lên.
Phạm Trung Dương đúng là không tệ, nhưng sao so được với Cảnh Tuần danh tiếng lẫy lừng. Cô ta từ bỏ việc học ở Italy, một phần là vì muốn nắm chặt Cố Hoài Sâm, còn mặt khác là vì nhắm vào danh tiếng của Cảnh Tuần, nếu có thể bái ông ta làm sư phụ thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
“Đến rồi.”
“Vâng, em đi lên đó đây.”
Hề Đình xuống xe, vẫy tay với người đàn ông.
Nhìn Cố Hoài Sâm rời đi, cô ta mới đi vào đại sảnh.
Lần này, đổi lại là Đàm Hi luống cuống không phản ứng lại kịp.
À ừm… có phải cô gọi nhầm số rồi không?
Đầu dây bên kia chắc chắn là Lục Chinh, không bị đánh tráo đấy chứ?
“Khụ khụ…”
Có lẽ, chỉ là do cô suy nghĩ lệch lạc.
“Trường học sắp tổ chức hội thao à?” Nhị gia thản nhiên thay đổi đề tài.
“Ừm, tuần sau.”
“Được nghỉ mấy ngày?”
“Để em tính xem… khoảng sáu ngày.”
Hội thao ba ngày, cuối tuần hai ngày, thứ hai không có tiết.
“Về thủ đô đi.”
“Hả?”
“Đưa em đi Zurich chơi.”
Mắt Đàm Hi sáng bừng lên, cơ thể mềm mại bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, “Chỉ có hai chúng ta thôi đúng không?”
“Nếu không thì em còn muốn có ai nữa?”
“Thế là… anh muốn đưa em đi ra nước ngoài du lịch?” Xoắn tóc, lắp bắp.
“Nhân tiện thôi.”
“Ý gì thế?”
“Qua đó có công chuyện, đúng dịp em có thời gian.” Hai điều kiện tiền đề.
Đàm Hi cười rạng rỡ, đúng là tiện thật.
“Không muốn đi?” Người đàn ông nhướng mày.
“Còn lâu!” Đàm Hi lập tức tiếp lời, tuy chỉ là nhân tiện nhưng cũng còn hơn một mình cô độc suốt hành trình!
An An và tiểu công trúa thì không cần nói cũng biết, chắc chắn là về nhà.
Hàn Sóc đã vào câu lạc bộ guitar. Dựa vào khí chất Rocker phóng khoáng của cô nàng liền nhanh chóng kết giao với một nhóm người bạn mới có cùng chí hướng, nghe nói gần đây đang bạn rộn thành lập ban nhạc, cả ngày không thấy bóng dáng đâu, thậm chí còn không đi học.
Không lần nào không cầu xin Đàm Hi điểm danh hộ khiến giảng viên đứng lớp phải dùng ánh mắt ý vị thâm sâu nhìn cô.
Cũng may mà cô nàng nào đó da mặt đủ dày, giảng viên nhìn thì cứ nhìn, cô cứ điểm danh hộ, tốt biết bao.
“Đợi đã…” Đàm Hi chợt nhớ ra điều gì, “Lúc trước em đăng ký môn chạy nữ 800 mét rồi.”
“Lịch vào ngày thứ mấy?”
“Chiều ngày đầu tiên.”
“Không ảnh hưởng, hôm đó đi cũng vẫn kịp.”
“Tân Thị hình như không có chuyến bay thẳng đến Thụy Sĩ… anh không định bảo em về thủ đô rồi mới đi đấy chứ?” Ngữ khí bài xích rõ ràng, thế thì mệt mỏi biết bao?
“Không cần. Từ Tân Thị đến Hồng Kông rồi trung chuyển bay tiếp.”
“Vậy anh có đến xem em thi đấu không?”
“Cố gắng.”
“Anh phải nói là chắc chắn!”
“…”
“Nói đi!”
“Ừm.”
“Đừng có ừm, người ta muốn anh nói là chắc chắn mà, cậu ơi… A Chinh… Tiểu Chinh Chinh…”
Người đàn ông thấy run rẩy trong lòng, giống như có luồng điện xẹt qua, tê dại khó nhịn được.
“… Chắc chắn.”
“Nếu anh dám không đến, em sẽ…”
Nhị gia vẫn ung dung, khóe miệng hơi cong lên, “Sẽ làm sao?”
“Không cho anh chạm vào! Ngày nào cũng phải ăn chay!”
Lục Chinh: “…”
Được thôi, cái này đứng là có sức uy hiếp không hề nhỏ.
Hai người bàn bạc hành trình xong, “… Vậy trước mắt cứ thế đã nhé!”
Lục Chinh chuẩn bị tắt máy.
“Đợi đã!”
“Hử?”
“Đồng chí Lục Chinh, có phải anh lại quên gì rồi không?”
“Cái gì?”
Đàm Hi cắn răng: “Anh đúng là đồ đầu gỗ!”
Những lời này Nhị gia đã nghe không chỉ một lần, ban đầu còn tức giận đùng đùng, đến bây giờ tập mãi cũng thành quen, khi anh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô nàng nào đó đặt sẵn bẫy rồi.
Quan trọng là, anh còn cảm thấy cảm giác này cũng khá tốt, và còn thấy vui trong lòng.
Quả nhiên, nội tâm mỗi người đều có một cái tôi bất thường, một khi gặp được đúng người, từng giây từng phút hóa thân thành một tên thích đủ mọi loại ngược!
À không, khóe miệng Nhị gia sắp nhếch lên tận trời rồi, bị mắng cũng thấy toàn thân thư thái!
Đàm Hi đã sắp bị anh làm cho tức chết, nói một câu “anh nhớ em” khó đến thế sao?
Ài…
Chỉ trách cô bị gỉ mắt dính chặt làm mờ mắt, trên đời có hàng nghìn hàng vạn kiểu đàn ông, sao cô lại cứ chọn chúng loại này cơ chứ?
Còn là mặt dày dính lấy, dính chặt người ta đến phát phiền…
Sớm biết thế này thì đã dè dặt hơn một chút rồi…
Gấp gáp gì chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay mình.
Thất sách! Thất sách quá lớn!
Trong chớp mắt, trong đầu cô nàng nào đó lướt qua n lần ý nghĩ này, quyết định cuối cùng là…
“Nói anh nhớ em, ngay lập tức!”
Nếu núi đã không xuống chân ta, thì ta đành lên núi vậy.
Cô làm bạn gái cũng thật là toàn năng, không chỉ hầu ăn hầu uống, hầu chuyện, hầu ngủ, mà còn chỉ tận tay nói lời yêu đương thế nào!
Lục Chinh ơi Lục Chinh, đời này anh nhặt được châu báu rồi đấy!
Nếu Nhị gia biết được suy nghĩ của cô lúc này thì có lẽ sẽ hừ hừ hai tiếng, rồi gật đầu, đúng là châu báu, châu báu quá đặc biệt ấy chứ!
“Anh không nói em sẽ không cúp điện thoại đâu đấy!”
“Uy hiếp ông đấy à?”
“Lục Chinh! Anh có thể phối hợp một chút được không hả?” Cô nàng nào đó cảm thấy mình sắp bị nội thương đến nơi, tim đau quá…
“Ừ, anh nhớ em…” Hơi ngừng lại, “Lúc ở trên giường.”
“Lục Chinh mẹ kiếp @#$.........”
Đáng tiếc, đầu dây bên kia đã tắt máy.
“Shit!”
“Uầy, ai chọc giận cậu thế?” Tiểu công trúa từ WC đi ra, lạnh lùng buông một câu như vậy.
Đàm Hi phồng mang trợn má, đang cáu kỉnh.
“An An, cho tớ mượn kem dưỡng da tay của cậu được không?” Tiểu công trúa mở to mắt chớp chớp.
“Được chứ.” An An lấy một chai mới đưa cho cô, “Tặng cậu đấy.”
“Thế này… không hay lắm?” Nhiễm Dao không thiếu tiền mua xịt dưỡng da tay, nhưng đồ của An An đúng là có tiền cũng không mua được.
“Không sao, nhà tớ vẫn còn.”
“Vậy để tớ mua lại…”
“Không cần, tự tớ làm đấy, không đáng bao nhiêu tiền đâu. Cậu thích là được.”
“Trời ơi … An An, có gì mà cậu lại không biết làm không?”
“Ừm…” Cô nghĩ ngợi một lát, “Chế tạo bom nguyên tử.”
“…”
“Nhưng mà anh tớ biết.”
“… An An, chuyện cười của cậu chả vui tẹo nào.”
An An nhún vai, không muốn tranh luận thêm.
“Đúng rồi Hi Hi, hôm nay cậu không đi học, thầy Phạm gọi cậu lên trả lời câu hỏi nhưng không ai đáp lại, thế là cả hội trường lúng túng.”
“Hả?” Đàm Hi mơ hồ.
An An gật đầu, “Thầy Phạm nhờ tớ chuyển lời, chiều cậu đến phòng hành chính một chuyến.”
Tiểu công trúa như thể nhớ ra điều gì, “Hi Hi, dù sao thì cậu cũng phải đến văn phòng, nhân tiện giúp tớ mang bài tập đi được không, sáng nay tớ quên không mang đến lớp.”
“Ờ.”
“Sao cậu lại ỉu xìu thế?” Nhiễm Dao đưa cho cô hai tờ giấy bài tập phác họa.
Đàm Hi giơ tay ra đón lấy, đặt lên bảng vẽ ép ngay ngắn, “Các cậu nói xem, bị bạn trai cúp điện thoại trước sẽ có cảm giác thế nào?”
An An: “Sẽ thấy mất mát.”
Tiểu công trúa: “Người không có bạn trai xin từ chối trả lời câu hỏi này. Nhưng mà… tại sao anh ta lại cúp điện thoại của cậu?”
Đàm Hi vuốt cằm, dường như có điều suy nghĩ, lát sau mới nói: “Có lẽ là sợ bị tớ đùa giỡn nữa…”
Câu này có lượng thông tin hàm chứa không phải nhiều vừa đâu.
“Đáng ghét! Biết ngay là phát cẩu lương mà. Hu hu… cậu đừng có không hề để ý gì đến tâm trạng của một người cô đơn như tớ được không hả?”
“Xì, cậu nói thế là không đúng rồi, lần trước khi ba chúng ta đi từ căng tin về, chẳng phải là có một anh chàng sinh viên năm hai bày tỏ với cậu trước mặt quần chúng hay sao, tên là Dương cái gì ấy nhỉ…”
“Hứa Bác.” An An tức thời đính chính.
“Đúng đúng đúng, chính là anh ta! Nói đi nói đi, hai người phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
Tiểu công trúa che mặt: “Cái gì mà giai đoạn nào… không có đâu!”
Nhưng biểu cảm đó nhìn thế nào cũng ra là chột dạ.
Đàm Hi chẹp chẹp, quả nhiên là có gian tình.
Đảo mắt nhìn sang An An, thấy dáng vẻ đại mỹ nhân như thể ngộ ra điều gì liền biết hai người có cùng ý nghĩ với nhau rồi.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” Đàm Hi xoa tay, “Nói dối một câu, hậu quả tự chịu.”
“Dao Dao, hai người ở bên nhau thật rồi à?” An đại mỹ nhân chống cằm, vẻ mặt hiếu kỳ.
Tiểu công trúa kêu lên một tiếng, cô đúng là tự đào hố chôn mình rồi…
Dưới sự oanh tạc của hai người, cô không thể không nói thật.
Thì ra, sau sự kiện bày tỏ kia, không biết tại sao Hứa Bác có được tài khoản Wechat của Nhiễm Dao.
Mới đầu, anh ta gửi tin nhắn, Nhiễm Dao không trả lời.
Cứ kiên trì liên tục hai tuần liền, tiểu công trúa mới kiêu ngạo gửi lại một biểu tượng mặt cười.
Hứa Bác không từ bỏ, hai người bây giờ cứ thế trở thành “bạn trên mạng”, còn chưa tiến tới “hẹn hò”.
“Vậy cậu cảm thấy con người anh ta thế nào?” An An hỏi.
“Tướng mạo cũng được, cao ráo sáng sủa, quan trọng là biết chơi bóng rổ, cá nhân tớ khá là thích boy mặt trời.”
“Phẩm chất thì sao?”
“Không biết…” Cũng chưa ở bên nhau thực sự, đa số cũng chỉ là trò chuyện qua Wechat, “Người đó nói chuyện cũng khá hài hước.”
“Ví dụ như?”
“Anh ta sẽ gửi cho tớ những câu chuyện cười, trời lạnh sẽ dặn dò tớ mặc thêm quần áo.”
Đàm Hi bĩu môi, “Theo kinh nghiệm lâu năm của tớ thì loại người này có hai khả năng, hoặc là chàng trai ấm áp, hoặc là một tên khốn nạn.”
“Hả?” Tiểu công trúa mồm chữ O, “Có căn cứ gì?”
“Trời sinh đã thế, hoặc là ra vẻ đạo mạo, chỉ có hai loại khả năng này, cậu tin thì tin, không tin thì thôi.”
Đôi mắt Nhiễm Dao lộ vẻ trầm tư.
“Vậy cậu nói xem, rốt cuộc là cậu có cảm giác với anh ta không?”
“Cảm giác?” Gương mặt nhỏ tròn trịa, biểu cảm mông lung, quả thực không quá đáng yêu, “Cảm giác gì cơ?”
“Chính là cảm giác tim đập nhanh, hít thở không thông, vừa nhìn thấy người đã muốn nhào vào.”
“Ách… thế chẳng phải là chó điên à?”
Đàm Hi: “…”
An đại mỹ nhân cười thành tiếng.
“Nói vậy, tức là cậu không có cảm giác với anh ta rồi?”
Tiểu công trúa gật đầu.
“Vậy thì thôi bỏ đi.”
“Từ chối à?”
“Chắc chắn phải thế!”
“He he… Hi Hi, cậu xấu quá…”
“Tớ đây là quyết dứt khoát!”
An An hơi do dự, “Như vậy liệu có tàn nhẫn với người ta quá không?”
“Hình như là vậy…” Nhiễm Dao lắc đầu, không còn cách nào khác, cô cũng là người quá dễ mềm lòng.
Đàm Hi thực sự cạn lời với hai cô nàng này, “Không từ chối chẳng lẽ chấp nhận? Nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ có hai sự lựa chọn này thôi đúng không? Cứ loằng ngoằng mãi… trừ khi là cậu muốn thả thính người ta, để làm lốp dự phòng hả?”
“Còn lâu tớ mới thế!”
“Ngoan.” Đàm Hi xoa đầu cô, an ủi trái tim vừa nhảy dựng lên của tiểu công trúa, “Đó là chuyện đám bạch liên hoa mới làm, chúng ta không phải là người như vậy.”
Tiểu công trúa vẻ mặt trầm ngâm: “Cho nên, đây là cậu khen hay chê tớ đấy?”
Đàm Hi cười he he.
“Mà này, thực ra, muốn biết Hứa Bác là người hay là ma cũng không phải là chuyện khó…”
“Cậu có cách à?”
“À há.”
Năm phút sau.
Đàm Hi ngồi trước máy tính, đưa cảnh tượng trước mặt cho hai người xem.
“Đây là cái gì?” Tiểu công trúa nhíu mày, nhìn một đống file trên màn hình máy tính.
“Đồ của Hứa Bác.”
“Trời ơi! Cậu hack máy tính của người ta à?” Tiểu công trúa suýt nữa thì nhảy dựng lên.
An An dựng ngón tay cái về phía cô.
“Chẳng trách lần nào kiểm tra nhỏ cậu cũng đều không coi ra gì, cuối kỳ cũng không sợ nợ môn, nếu không qua thật, có phải cậu định hack luôn trang web của phòng đào tạo để sửa điểm không…”
Hai mắt Đàm Hi sáng lên: “He, sao tớ không nghĩ ra nhỉ? Được đấy, được đấy…”
Chày Gỗ sẽ không còn phải lo lắng việc học hành của cô nữa, điểm cao trong tầm tay đây rồi.
“Các cậu hết thuốc chữa rồi.” Tiểu công trúa lắc đầu, vẻ mặt không có gì yêu thích được nữa.
Đây đều là những bạn cùng phòng kỳ quái gì thế này, người này kỳ quái hơn người kia, ngay cả An An nữ thần hoàn mĩ cũng bị nhiễm đen tối đến đây rồi.
“Đây là cái gì?”
“Hình như có cài mật khẩu.”
“Mở ra xem là biết rồi chứ sao…” Đàm Hi nhướng mày, mười đầu ngón tay bay lượn trên bàn phím một hồi, sau đó nhấn chuột mở ra.
“Chẹp chẹp… giỏi quá!”
“Trời ơi!” Bên má An An đỏ bừng lên, thẹn thùng nhìn đi chỗ khác.
“A!” Tiểu công trúa kêu lên thất thanh, giơ tay che mắt, đầy màn hình là cảnh thịt trắng bóc khiến cô buồn nôn.
Đàm Hi khẽ ho hai tiếng, lúc này cô bắt buộc phải đứng ra nói cho rõ.
“Thực ra, nam sinh xem phim A rất bình thường, nhưng mà…” Đề tài đột nhiên thay đổi, “Cái tên Hứa Bác này thực sự là có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Sắc mặt Đàm Hi nghiêm chỉnh, “Những loại phim này đại khái chia thành hai loại, một loại là vàng, một loại là bạo. Loại vàng là loại có khẩu vị cực nặng, nội dung biến thái, còn loại bạo thì cực phẩm rồi, giết người phân thây, cắt thịt uống máu… tóm lại, cực kỳ biến thái, còn cậu chàng boy mặt trời này hình như có chút biểu hiện không đơn giản.”
Nhiễm Dao toàn thân run rẩy, cảm giác lạnh lẽo lan ra.
“Sau này cậu tránh xa loại người này một chút, rõ ràng là có bóng đen tâm lý.”
An An thở dài một hơi, “Biết người biết mặt không biết lòng, cũng may mà còn phát hiện kịp thời…”
Tiểu công trúa lấy điện thoại ra, kéo Hứa Bác vào danh sách đen ngay trước mặt hai người.
“Tớ… tớ… tớ… sau này tớ tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói chuyện với người lạ nữa.” Nói xong, vùi đầu vào lòng Đàm Hi, khóc đến thương tâm tuyệt vọng.
Đàm Hi giơ hay tay lên, biểu cảm kinh ngạc, một lát sau, “Chuyện này… cậu nhận được bài học là được rồi.”
Lần này, thực sự đã khiến tiểu công trúa sợ hãi một phen.
Đàm Hi không nói ra rằng, khi cô xâm nhập vào máy tính của Hứa Bác còn nhìn thấy trong ổ dữ liệu có lưu không ít những video clip quay bằng điện thoại, nhìn góc độ rõ ràng là quay trộm, còn về nội dung, một nam một nữ xếp chồng lên nhau người trên kẻ dưới, còn có thể mong là người ta đang chơi đấu vật với nhau được không?
Điều quan trọng là, nhân vật nam chính bên trong đó chính là Hứa Hác, còn nhân vật nữ chính trong mỗi video đều không giống nhau.
Thế nên, thực sự không phải là cô chỉ dựa vào mấy đoạn clip kia để tùy tiện quy chụp cho người ta, cái tên Hứa Bác gì đó hoàn toàn không phải là loại tốt đẹp gì!
Nhân đây nhắc nhở cho tiểu công trúa cũng được, tránh để cô ấy bị lừa tiền lừa sắc, đến lúc đó muốn khóc cũng không còn cửa nữa!
Còn về những thứ ghê tởm kia thì vẫn nên thôi đi, không cần thiết phải dọa quá mức, nhỡ chẳng may từ đây Nhiễm Dao bị ám ảnh về đàn ông thì mới gọi là tội…
Buổi trưa, ba người cùng nhau đi ăn.
Khi xếp hàng, tiểu công trúa nhìn thấy Hứa Bác đang bưng khay cơm nói chuyện với một bạn học nam đứng bên cạnh, lập tức sợ hãi trốn ra sau lưng Đàm Hi.
“Được rồi được rồi, người ta đi rồi, cậu còn trốn cái gì nữa?”
“Cậu nói xem, tớ cho hắn ta vào danh sách đen, nhỡ chẳng may hắn ta nổi điên lên, liệu có xiên cho tớ một dao chết luôn không?”
“Cậu tưởng tượng giỏi quá rồi đấy.”
“… Chẳng phải cậu nói hắn ta là một tên biến thái sao? Có chuyện gì mà lại không làm được đâu chứ?”
“Còn chưa đến mức đấy. Bây giờ là xã hội pháp trị, giết người phạm pháp, hắn ta sẽ không ngu đến mức tự chui đầu vào rọ đâu.”
Khuyên giải một hồi, tâm trạng của Nhiễm Dao mới trấn tĩnh lại được.
Đàm Hi và An An liếc mắt nhìn nhau, đều có thâm ý.
Ăn cơm xong, ngủ trưa theo thông lệ.
Hàn Sóc hai ba ngày không thấy tăm hơi đâu, mọi người đều đã quen rồi.
Đến khi tiểu công trúa trèo lên giường, Đàm Hi ra hiệu bằng ánh mắt với An An.
Hai người lặng lẽ đi ra sân thượng.
“Chắc là cậu cũng phát hiện ra rồi đúng không?” Đàm Hi hỏi thẳng.
“Nếu cậu đang nói về Hứa Bác?”
“Chẹp, xem ra thằng cha đó giấu giếm không kỹ, bị chúng ta phát hiện.”
An An mím môi, vuốt mái tóc dài, “Tớ tưởng rằng cậu sẽ nói chúng ta mắt sáng như đuốc, tỏ tường mọi việc chứ?”
Đàm Hi giương cằm lên: “Sự thật là như vậy.”
Hai người nhìn nhau cười.
“Sao cậu lại phát hiện ra hắn có vấn đề?”
An An sắp xếp lại ngôn từ, “Lần đầu tiên ở cổng trường, tớ thấy hắn ôm một nữ chính đi vào nhà nghỉ 7 Days đối diện. Lần thứ hai, khi học tiết thể dục, hắn đang dạy một nữ sinh cách cầm vợt, từ phía sau liếc nhìn phía trong quần áo nữ sinh đó.”
Đàm Hi bĩu môi, lúc đó khi hắn nhảy ra tỏ tình, cô còn thấy phục dũng khí con người này, không ngờ hắn lại thối nát từ trong xương cốt thế này.
“Sao cậu lại phát hiện ra có điều bất thường?”
“Hai ngày trước, trên đường đi qua sân bóng rổ, tớ nhìn thấy hắn giơ tay nhéo mông một nam sinh khác.”
“Thật ghê tởm.”
“Nhưng cũng may phát hiện kịp thời.”
“Ừm.”
Ngủ trưa dậy, Đàm Hi đến phòng hành chính báo cáo.
Phạm Trung Dương đang ngáp ngủ, cầm cặp kính gọng vàng đeo lên, nhìn dáng vẻ có lẽ là cũng vừa ngủ trưa dậy chưa được bao lâu.
“Đến đây, ngồi xuống.” Ông Phạm chỉ vào chiếc ghế đối diện.
Đàm Hi đưa hai tờ bài tập phác họa, “Em nộp bài giúp bạn cùng phòng.”
Phạm Trung Dương giơ tay ra đón lấy, đặt vào trong ngăn kéo.
“Giáo sư tìm em có việc gì ạ?”
“Ờ, đây là thù lao đợt triển lãm lần trước của em.” Nói xong, lấy từ ngăn kéo ra một cái phong bì, đẩy đến trước mặt Đàm Hi.
“Thù lao? Không phải là tương đương với tình nguyện viên sao?”
“Em thì khác. Những người lúc trước được chọn mới là tình nguyện viên, sau này tìm đều là nhân viên partime, em cũng được tính trong số đó.”
“Ồ.” Nếu đã là thành quả lao động giành được thì Đàm Hi cũng không khách khí nhận lấy, cầm trong tay đánh giá thử, không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có.
“Em cảm ơn!”
Phạm Trung Dương thích khí chất sảng khoái thoải mái này của cô, cũng không hề cảm thấy hành động trực tiếp như vậy có gì không ổn cả.
“Nếu không còn việc gì nữa, thì em đi trước đây…”
“Đợi đã, hôm nay em không lên lớp à?”
“Vâng.”
“Em ốm à?”
Lắc đầu, nhìn cô bây giờ giống bệnh nhân lắm à?
“Thế thì tại sao?” Ông Phạm tỏ vẻ quan tâm, ông ta trân trọng người tài.
“Em ngủ quên.”
“…”
“Không muốn dậy.”
“…”
Cô nàng nào đó khảng khái hùng hồn khiến cho Phạm Trung Dương cũng không làm gì được cô, đây là điều kiện lúc trước hai người đã thống nhất với nhau, ba tuần sau cô đều không cần phải làm bài tập.
“Ở đây tôi có một bản photo tranh vẽ, em xem có thể thử phối màu được không?”
“Bây giờ sao?”
“Không yêu cầu em phải xong hết, nhưng phải nói qua suy nghĩ của em cho tôi nghe.”
“Lao động không có thù lao?”
Phạm Trung Dương tức đến nhệch cả miệng, rất nhiều học sinh còn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để có được cơ hội này, vậy mà cô còn lăn tăn chuyện thù lao?
Thật là… quá sức thẳng thắn.
“Có thù lao. Cuối kỳ thêm điểm kiểm tra tổng hợp, có làm không?”
“Năm điểm.”
“Em!” Người ta đạt giải vàng cuộc thi quốc tế mới chỉ được cộng năm điểm, cô chỉ phối màu mà mở miệng ra đòi năm điểm, thật là…
Không chịu thiệt thòi một tí nào cả!
Phạm Trung Dương cắn răng, “Được! Nhưng mà, phương án em đưa ra phải khiến tôi thấy hài lòng mới được.”
Đàm Hi búng tay một cái, “Chơi luôn. Bản photo đâu rồi?”
Phạm Trung Dương lấy từ trong ngăn kéo lớn sau lưng ông ra một tập giấy cuộn, đưa vào trong tay cô.
“Xong rồi à?” Nhướng mày, quỷ dị.
“Ừm, giản lược thô sơ là được, chủ yếu là phối màu cho quyển trục thôi.”
Khóe miệng Đàm Hi co giật, “Thầy đổi cuộn khác là được rồi còn gì?”
“Vậy thì khác rồi, em nghiên cứu kỹ hơn xem sao.”
Đàm Hi vuốt một cái, bỗng nhiên nhướng mi lên, “Trục này… làm bằng ngọc ạ?”
Phạm Trung Dương gật đầu, “Nếu không, em nghĩ tôi đang phiền não chuyện gì?”
“Ồ, hóa ra thứ khiến thầy phiền não nên thầy giao cho em làm à?”
“Khụ khụ… không phải là ý đó! Đây gọi là tiếp thu ý kiến quần chúng, nói không chừng linh cảm sẽ tới!”
He he he.
“Cho em mượn máy tính dùng một lát được không?”
“Bên trong có một bộ máy tính, em dùng máy tính làm gì?”
“Phối màu.”
“Đầu cơ trục lợi.”
“Dù sao thì em chỉ viết mã màu, mặc kệ chỉnh sửa thực tế thế nào.”
Phạm Trung Dương tức đến vểnh râu trợn trừng mắt!
Ông chưa bao giờ gặp một sinh viên nào không biết tốt xấu gì như cô, nhưng ông lại không thể ghét nổi cô bé này…
Còn lúc này, ở cổng trường đang có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen vừa dừng lại.
“A Sâm, giáo sư Phạm có dễ gần không?” Hề Đình ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng đầu sang bên cạnh người đàn ông, gió thổi qua cửa xe đã hạ xuống một nửa, thổi tung bay mái tóc cô ta, hiện lên vẻ đẹp lộn xộn.
Đáng tiếc, người đàn ông đang nhìn về phía trước lái xe, không rảnh để chú ý đến.
Nghe vậy, anh ta trầm ngâm một lát, “Nói thế nào nhỉ… Bác Phạm khá là nghiêm khắc, nhưng rất quý trọng người tài. Bác ấy đã xem hồ sơ của em, không nói gì tức là thừa nhận, cũng khá thưởng thức tài năng của em.”
Cô gái thở dài một hơi, cười nói: “Lần này may nhờ có dì móc nối quan hệ, anh nhớ giúp em cảm ơn dì nhé.”
“Yên tâm, anh đã giúp em cảm ơn rồi.”
“Biết ngay là chỉ có anh tốt nhất mà.” Tặng kèm một cái thơm lên má.
“Đừng chọc anh, đang lái xe, nguy hiểm lắm đấy.” Cố Hoài Sâm vờ giận dữ.
“Thôi đi, đã được hời còn giả bộ, đáng ghét!” Vừa trách mắng vừa cười, dáng vẻ yêu kiều.
“Anh không đi cùng em lên đó nữa, hành lý của em anh để trong chung cư, em ở đây gần xong thì gọi điện cho anh, anh lái xe đến đón em.”
“A Sâm, sao anh lại đối tốt với em như vậy chứ?” Cô gái cười hạnh phúc.
“Lại nói ngốc nghếch gì thế?” Ánh mắt yêu chiều sủng mịch.
Đôi mắt Hề Đình lóe sáng, “À đúng rồi, dì có nói là em ở đây bao lâu không? Phía bên giáo sư Cảnh…”
Mi tâm người đàn ông cau lại, “Em làm tốt những chuyện hiện tại đã, còn về chuyện bái sư thì cứ để tùy duyên đi.”
“Vâng.” Cô gái cười đáp lại, mượn động tác thu lại ánh mắt để che giấu đi sự không cam tâm vừa dâng lên.
Phạm Trung Dương đúng là không tệ, nhưng sao so được với Cảnh Tuần danh tiếng lẫy lừng. Cô ta từ bỏ việc học ở Italy, một phần là vì muốn nắm chặt Cố Hoài Sâm, còn mặt khác là vì nhắm vào danh tiếng của Cảnh Tuần, nếu có thể bái ông ta làm sư phụ thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
“Đến rồi.”
“Vâng, em đi lên đó đây.”
Hề Đình xuống xe, vẫy tay với người đàn ông.
Nhìn Cố Hoài Sâm rời đi, cô ta mới đi vào đại sảnh.
/1339
|