Nói xong, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Đến khi bụng đói cồn cào mới lọ mọ bò dậy, chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.
Nhưng khi rửa mặt, nhìn cái mặt mèo trong gương, Hàn Sóc không thể bình tĩnh được nữa.
Má trái má phải, mỗi bên có hình một cái đầu heo, mi tâm có một chữ “lười” to đùng.
“Đàm Hi, cậu không xong với tớ đâu!”
….
“Hắt xì!” Đàm Hi xoa mũi.
Lục Chinh hạ cửa xe xuống, không khí trong lành lùa vào, Đàm Hi thở phào một hơi.
“Đi ra sân bay lúc này có sớm quá không?”
“Đến rồi hãy nói.”
8 giờ tối, hai người từ lối VIP lên máy bay, khoang hạng nhất.
Đàm Hi cầm điện thoại nhàm chán lướt Weibo, cô tiếp viên hàng không cao ngỏng mỉm cười nhắc cô nên tắt điện thoại, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn lên người Lục Chinh.
8 giờ 30, máy bay cất cánh đúng giờ.
Nhận thấy ông lớn nào đó cứ kè kè theo bên cạnh nên cuối cùng Đàm Hi từ bỏ ý định gọi điện cho Ân Hoán.
Chỉ dùng hình thức nhắn tin thông báo, hai tháng sắp tới sẽ cho ra loại cổ mới.
Khi máy bay tăng tốc, mượn lực lao lên mây xanh, Đàm Hi bắt đầu thấy ù tai, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra một sự khủng hoảng, nhưng lại biến mất nhanh trong giây lát.
Cô nắm chặt tay áo của anh.
“Sao thế?” Ánh mắt anh dịu dàng.
Đàm Hi lắc đầu.
“Ngủ đi.” Ấn đầu cô lên vai, động tác của anh mạnh mẽ, không cho phép cự tuyệt.
“Vâng.”
Nhiều năm về sau, Đàm Hi suy nghĩ rất nhiều lần, nếu không có chuyến du lịch lần này thì có phải cô và Lục Chinh sẽ không gặp phải nhiều trắc trở như thế?
Ra đi nhiều năm, dị quốc tha hương, nhưng sự ràng buộc trong lòng chưa bao giờ đứt đoạn.
Nỗi nhớ đầy vơi, đủ sức xây đắp thành một tòa pháo đài kiên cố, cô ở bên trong, còn anh… thì ở phương xa.
…
Gần đây, Ân Hoán sống rất tốt.
Vợ đã trở về, sòng bạc hốt tiền mỗi ngày, cuộc sống thối nát bắt đầu lan tỏa một ít sức sống.
Hắn vẫn còn ở phố Thanh Đồng ồn ào hỗn tạp ấy.
Mỗi ngày tỉnh lại trong tiếng rao của người gánh hàng rong và tiếng đùa giỡn của bọn nhóc trong xóm, hắn vén chăn, lao đến bên cửa sổ: “Ồn ào quá! Biến hết đi…”
Bọn nhóc đang đùa giỡn quay sang tặng cho hắn một cái mặt quỷ, sau đó chạy ù đi thật xa, chiếc cặp sách trên lưng chúng lắc lư theo nhịp chạy.
Ân Hoán văng ra một câu chửi thề, rồi lại nằm trở về giường.
Cuộc sống trôi qua như trước, nhưng vẫn có một vài thứ đã thay đổi.
Ngay lúc hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, cửa bị mở ra, Sầm Uất Nhiên ăn mặc chỉnh tề, tóc búi gọn gàng cố định phía sau đầu.
“Sao vẫn còn ngủ vậy? Hôm nay không đi xem sòng à?”
Vừa nói vừa mở cửa tủ đồ, lấy một chiếc áo khoác ngắn màu vàng nhạt ra.
“Ra ngoài?” Ân Hoan dựa người vào đầu giường.
“Ừ.”
“Đi đâu?”
“Văn phòng luật sư.” Tần Dung lấy lý do làm giả di chúc, kiện cô lên toà, tuần trước sau khi nhận được giấy triệu tập, cô liền nhờ Giang Dự tìm giúp cô một luật sư có thể tin tưởng được, hai bên đã hẹn hôn nay gặp mặt.
“Em định thưa kiện bà ta?”
Sầm Uất Nhiên ừ một tiếng, trong khoảng thời gian này, cô bị chuyện của nhà họ Sầm làm cho nhức đầu, kết quả của sự mệt mỏi là khiến cho trong lòng cũng mệt nhoài theo.
Con ngươi Ân Hoán co lại, xuống giường thay đồ: “Anh đi với em.”
“Không cần đâu.” Sầm Uất Nhiên khoác áo khoác vào, “Mình em là được. Bên phía sòng bạc còn cần anh theo dõi.”
“Không cần?” Ân Hoán cười lạnh, “Sao em không nói câu này với tên tiểu bạch kiểm kia?”
Động tác Sầm Uất Nhiên khựng lại: “Anh có ý gì?”
Không phát cáu, cũng không tức giận, cô bình tĩnh nhìn vào người đàn ông đang ở trần nửa người, quần kéo được một nửa ở trước mặt cô.
Từ sau khi bị Ân Hoán nhìn thấy cảnh Giang Dự đưa cô về, cuộc đối thoại như thế này thỉnh thoảng lại xảy ra.
Ban đầu, Sầm Uất Nhiên còn thử giải thích, nhưng sau này cô dứt khoát không để ý tới nữa, mặc kệ anh muốn nói thế nào thì nói.
Cơn tức giận của hắn không hề có dấu hiệu giảm đi mà ngày càng tăng lên.
Sầm Uất Nhiên cảm thấy rất mệt, cô không muốn tranh cãi nhiều với hắn nữa.
“Có phải cái tên họ Giang kia cùng đi với em?” Ân Hoán siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi.
Cô gật đầu.
Ánh mắt âm hiểm cay nghiệt nhìn quét qua toàn thân cô, từ đầu đến chân, một bộ váy hoa màu lam trắng, quấn quanh chiếc eo thon, đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp lộ ra bên ngoài.
Đột nhiên, hắn cười giễu cợt, bước đến trước mặt cô, nâng cầm cô lên: “Ăn mặc lẳng lơ như thế, muốn dụ dỗ ai à?”
Dù đã biết cái miệng kia không thể nào nói ra được những lời hay ho, nhưng cả người cô vẫn không thể kiềm chế được mà run lên.
“Tránh ra, em phải ra ngoài.”
“Không được đi!”
“Ân Hoán, anh lại muốn gây chuyện gì đây hả?”
“Không được đi gặp hắn!”
“Em đã giải thích qua rất nhiều lần, em với anh ấy không hề nhơ nhớp như anh tưởng tượng.”
“Vợ à,“ Hắn ta đột nhiên trở nên dịu dàng lại, xoa nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của cô, “Anh tin em, nhưng anh không tin hắn.”
“Em cần anh ta giúp đỡ vào lúc này.” Sầm Uất Nhiên cắn răng, nói rõ từng chữ một.
Thứ mà Sầm Chấn Đông để lại cho cô đã khiến cho Tần Dung ganh tị đến phát điên, thậm chí ngay cả Sầm Đóa Nhi cũng không thể khuyên nổi bà ta.
Nếu như không có Giang Dự giúp đỡ, với sức lực của một mình cô, sao có thể chống chọi lại Tần Dung và nguyên một gia tộc sau lưng bà ta được chứ?
Huống hồ, sản nghiệp Sầm Chấn Đông để lại đều nằm ở Giang Châu, trong đó có không ít thứ hợp tác với nhà họ Giang, nếu Sầm Uất Nhiên muốn tiếp nhận những thứ này thì không thể tránh được việc thường xuyên chạm mặt với Giang Dự.
Ân Hoán tỏ vẻ đau khổ, nắm chặt đôi vai nhỏ gầy của cô: “Vợ à, chúng ta không cần những thứ đó có được không? Sau này, anh sẽ cho em những thứ còn tốt hơn.”
Cô mím chặt môi, nhắm chặt đôi mắt.
Ân Hoán biết, đây là dáng vẻ cô hay dùng mỗi khi biểu thị sự từ chối.
“Anh nói rồi, những thứ đó, anh nhất định sẽ giành lại về cho em!”
“Giành? Anh lây cái gì để giành? Dựa vào cái sòng bạc bữa đói bữa no của anh à? A Hoán, anh có biết những thứ đó đáng giá bao nhiêu không? Đủ sức mua lại mấy trăm cái tập đoàn Xuân Giang đó!”
Tập đoàn Xuân Giang là công ty địa sản lớn Ân Hoán thường dựa dẫm vào khi làm nhà thầu trong suốt những năm gần đây, chỉ nói đến chi phí của hạng mục gạch lát tường ngoài hết sức bình thường thôi đã lên đến con số nghìn vạn!
Khi đó, Ân Hoán và những anh em dưới tay hắn chỉ phục trách việc vận chuyển gạch men của tòa nhà lớn ở khu B đã có thể nhẹ nhàng kiếm được hai mươi mấy vạn.
Có thể tưởng tượng được, nó giàu có tới mức độ nào.
Vẫn còn một lý do quan trọng nữa, nhưng Sầm Uất Nhiên không nói ra.
Khi đó, lúc rơi vài cảnh nguy hiểm suýt chút nữa bị cưỡng hiếp, cô đã thầm thề với trời, chỉ cần còn sống, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho Sầm Đóa Nhi!
Hôm nay, có món tiền từ trên trời rơi xuống này, cô không muốn giành cũng phải giành!
Cho dù sau cùng có cầm đi quyên góp cho cơ quan từ thiện, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không để cho hai mẹ con kia được chút lợi lộc nào!
Ân Hoán không biết chuyện cô bị bắt cóc, hắn đã hỏi rất nhiều lần, nhưng đều bị Sầm Uất Nhiên lấp liếm cho qua.
Dựa vào tính cách của hắn, nếu như biết được, chắc chắn sẽ đi tìm Sầm Đóa Nhi liều mạng.
Sầm Uất Nhiên sợ hắn lại kích động, ngược lại lại làm liên lụy đến bản thân, chuyện ngồi tù lần trước vẫn còn hiện rõ rành rành ngay trước mắt, cô không thể nào chịu nổi chuyện đó lần thứ hai nữa.
May là, hắn cũng không hỏi nhiều.
“Nói cho cùng, em chỉ muốn số tiền đó thôi!” Hắn ta tức giận.
Đối lập với sự nóng nảy của hắn, Sầm Uất Nhiên lại bật cười: “A Hoán, trên đời này có ai mà không thích tiền? Lúc trước chẳng phải anh cũng thường nhắc đến tiền đấy sao?”
“Đó là vì anh muốn kiếm tiền nuôi em! Muốn cho em có một cuộc sống tốt đẹp!”
Cô ngẩn người: “Anh…”
“Vợ à, anh sẽ kiếm tiền cho em tiêu. Em chỉ được phép xài tiền mà anh kiếm!”
“Việc này không hề xung đột với di sản em nhận về.”
Ân Hoán lại bắt đầu mất bình tĩnh, cả người như bị thiêu đốt: “Tóm lại không cho phép em đi gặp tên kia!”
“Anh đừng có ghen lung tung, em với anh ta chỉ là bạn.”
“Bạn bè cũng không được! Hắn ta rõ ràng là có ý đồ với em!”
“Ân Hoán, anh không tin anh ta, nhưng anh cũng phải tin em chứ?” Ánh mắt của cô lạnh nhạt như nước.
“Nhiên Nhiên…”
“Được rồi, em sắp trễ giờ rồi, trên bàn có bữa sáng, anh nhớ ăn lúc còn nóng.”
Tiếng đóng cửa vang lên nhanh chóng.
Rầm!
Một cước đá bay chiếc ghế gỗ trước mặt, Ân Hoán nằm ngửa trên giường như một con chó kiệt sức.
Hắn có một dự cảm rất mãnh liệt, có thứ gì đó đã thay đổi rồi.
Vợ hắn là tiểu thư nhà giàu, bằng mấy trăm cái tập đoàn Xuân Giang ư?
Từ bé hắn đã không thích đi học, khi ấy hắn thường đi đến tiệm phế liệu đầu thôn để tìm sách đọc, có sách giáo khoa trung học, hắn không hiểu số học, vậy lý, thế là vứt đi, nhưng lại giữ lại cuốn sách ngữ văn và một ít báo giấy tạp chí, nếu may mắn hơn, còn có thể tìm được tiểu thuyết.
Có một lần, hắn nhặt được một quyển “Hoàn Châu Cách Cách”, tên tác giả có hai chữ, đều có chữ Vương ở đầu, nhưng hắn lại không biết đọc.
Nhưng nội dung bên trong cũng khá hay.
Khi đó, trong thôn nghèo, số nhà có truyền hình rất ít, hắn cũng chưa xem qua bộ phim được chuyển thể từ quyển tiểu thuyết kia.
Khi lớn hơn một chút mới biết được, thì ra là do Triệu Vy và Lâm Tâm Như đóng vai chính.
Nhưng bởi vì từng đọc qua sách nên hắn chẳng cảm thấy hứng thú gì cho lắm với bộ phim kia, dù sao nội dung cũng đều như nhau.
Vì thế, bộ phim “Hoàn Châu Cách Cách” được nhiều thế hệ xưng tụng là tác phẩm kinh điển trên màn ảnh nhỏ, mãi đến hôm nay Ân Hoán vẫn chưa từng xem lần nào.
Nhưng hắn lại nhớ như in từng tình tiết trong truyện.
Tử Vi bình phàm là con gái của hoàng đế, thương hai di châu, nên được ngự bút phong thành “Minh Châu Cách Cách“.
“Ha ha…”
Nhưng hắn lại không phải là nhất phẩm đới đao thị vệ Phúc Nhĩ Khang…
Ăn xong bữa sáng, Ân Hoán rửa sạch bát đũa, lái xe ra ngoài.
Sáng sớm, Phì Tử đến mở sòng, đã đón tiếp và tiễn đi vài đợt khách đặt cược.
“Anh Hoán, chào buổi sáng!” Vừa nghe thấy tiếng động cơ, hắn đã biết người đến là ai.
“Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, kêu thức ăn ngoài giao tới.”
“Tên nhóc nhà cậu sống cũng tốt đấy chứ!”
Phì Tử châm thuốc cho hắn, Ân Hoán giơ tay ra giật lấy bật lửa, nhanh chóng châm thuốc, rồi trả lại cho đàn em.
“A Phi và Nhất Sơn đâu?”
“Chắc vẫn còn một trận nữa.”
“Sau khi tụi nó về thì kêu tụi nó lên lầu, anh có việc cần dặn dò.”
“Được!”
Gần giữa trưa, khách đặt cược ra về, A Phi mới trở về trong cơn mệt mỏi, Nhất Sơn cũng cùng đi với hắn.
“Anh Hoán có việc cần tìm, em sẽ xử lý xong nốt chuyện ở đây, anh lên trước đi.” Phì Tử gào lên: “Chân tay nhanh nhẹn lên một chút! Đừng làm chậm trễ thời gian thanh toán của bên kia!”
Anh em bốn người ngồi trên lầu hai ăn đồ ăn được giao tới, miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Miệng Ân Hoán ngậm điếu thuốc, đi vòng ra sau bàn làm việc, rút vài cọc tiền từ trong ngăn kéo ra, ném thẳng lên bàn.
Toàn là cọc tờ 100 tệ.
“Mỗi cọc 5 vạn, mỗi người hai cọc, tự cầm lấy.”
Hai mắt Phì Tử thẳng tắp, suýt nữa đánh rơi đôi đũa trong tay, “Anh Hoán, số đó… đều cho chúng em ạ?”
“Nhìn dáng vẻ của chú mày kìa… không có triển vọng!” Ân Hoán trừng mắng nhìn hắn ta.
Phì Tử cười hì hì, “Em cứ cảm thấy như có bánh từ trên trời rơi xuống!”
Nhất Sơn thì lại không hề nói nhiều, tiện tay gom lấy hai cọc, nhét vào trong đáy quần.
A Phi cũng cầm theo, nhưng không nhét vào quần mà bỏ vào trong túi hồ sơ.
Bây giờ hắn đang phụ trách nhóm khách hạng sang, ngày thường phải mặc đồ tây mang giày da chạy ra ngoài làm nhiệm vụ, trông cũng rất ra dáng chuyên nghiệp.
Phì Tử nâng niu cọc tiền trên tay, hai mắt phát sáng, trông vô cùng vui vẻ!
“Mẹ ơi, mới có hai tháng thôi, lại có thêm 10 vạn rồi…”
Đến khi bụng đói cồn cào mới lọ mọ bò dậy, chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.
Nhưng khi rửa mặt, nhìn cái mặt mèo trong gương, Hàn Sóc không thể bình tĩnh được nữa.
Má trái má phải, mỗi bên có hình một cái đầu heo, mi tâm có một chữ “lười” to đùng.
“Đàm Hi, cậu không xong với tớ đâu!”
….
“Hắt xì!” Đàm Hi xoa mũi.
Lục Chinh hạ cửa xe xuống, không khí trong lành lùa vào, Đàm Hi thở phào một hơi.
“Đi ra sân bay lúc này có sớm quá không?”
“Đến rồi hãy nói.”
8 giờ tối, hai người từ lối VIP lên máy bay, khoang hạng nhất.
Đàm Hi cầm điện thoại nhàm chán lướt Weibo, cô tiếp viên hàng không cao ngỏng mỉm cười nhắc cô nên tắt điện thoại, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn lên người Lục Chinh.
8 giờ 30, máy bay cất cánh đúng giờ.
Nhận thấy ông lớn nào đó cứ kè kè theo bên cạnh nên cuối cùng Đàm Hi từ bỏ ý định gọi điện cho Ân Hoán.
Chỉ dùng hình thức nhắn tin thông báo, hai tháng sắp tới sẽ cho ra loại cổ mới.
Khi máy bay tăng tốc, mượn lực lao lên mây xanh, Đàm Hi bắt đầu thấy ù tai, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra một sự khủng hoảng, nhưng lại biến mất nhanh trong giây lát.
Cô nắm chặt tay áo của anh.
“Sao thế?” Ánh mắt anh dịu dàng.
Đàm Hi lắc đầu.
“Ngủ đi.” Ấn đầu cô lên vai, động tác của anh mạnh mẽ, không cho phép cự tuyệt.
“Vâng.”
Nhiều năm về sau, Đàm Hi suy nghĩ rất nhiều lần, nếu không có chuyến du lịch lần này thì có phải cô và Lục Chinh sẽ không gặp phải nhiều trắc trở như thế?
Ra đi nhiều năm, dị quốc tha hương, nhưng sự ràng buộc trong lòng chưa bao giờ đứt đoạn.
Nỗi nhớ đầy vơi, đủ sức xây đắp thành một tòa pháo đài kiên cố, cô ở bên trong, còn anh… thì ở phương xa.
…
Gần đây, Ân Hoán sống rất tốt.
Vợ đã trở về, sòng bạc hốt tiền mỗi ngày, cuộc sống thối nát bắt đầu lan tỏa một ít sức sống.
Hắn vẫn còn ở phố Thanh Đồng ồn ào hỗn tạp ấy.
Mỗi ngày tỉnh lại trong tiếng rao của người gánh hàng rong và tiếng đùa giỡn của bọn nhóc trong xóm, hắn vén chăn, lao đến bên cửa sổ: “Ồn ào quá! Biến hết đi…”
Bọn nhóc đang đùa giỡn quay sang tặng cho hắn một cái mặt quỷ, sau đó chạy ù đi thật xa, chiếc cặp sách trên lưng chúng lắc lư theo nhịp chạy.
Ân Hoán văng ra một câu chửi thề, rồi lại nằm trở về giường.
Cuộc sống trôi qua như trước, nhưng vẫn có một vài thứ đã thay đổi.
Ngay lúc hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, cửa bị mở ra, Sầm Uất Nhiên ăn mặc chỉnh tề, tóc búi gọn gàng cố định phía sau đầu.
“Sao vẫn còn ngủ vậy? Hôm nay không đi xem sòng à?”
Vừa nói vừa mở cửa tủ đồ, lấy một chiếc áo khoác ngắn màu vàng nhạt ra.
“Ra ngoài?” Ân Hoan dựa người vào đầu giường.
“Ừ.”
“Đi đâu?”
“Văn phòng luật sư.” Tần Dung lấy lý do làm giả di chúc, kiện cô lên toà, tuần trước sau khi nhận được giấy triệu tập, cô liền nhờ Giang Dự tìm giúp cô một luật sư có thể tin tưởng được, hai bên đã hẹn hôn nay gặp mặt.
“Em định thưa kiện bà ta?”
Sầm Uất Nhiên ừ một tiếng, trong khoảng thời gian này, cô bị chuyện của nhà họ Sầm làm cho nhức đầu, kết quả của sự mệt mỏi là khiến cho trong lòng cũng mệt nhoài theo.
Con ngươi Ân Hoán co lại, xuống giường thay đồ: “Anh đi với em.”
“Không cần đâu.” Sầm Uất Nhiên khoác áo khoác vào, “Mình em là được. Bên phía sòng bạc còn cần anh theo dõi.”
“Không cần?” Ân Hoán cười lạnh, “Sao em không nói câu này với tên tiểu bạch kiểm kia?”
Động tác Sầm Uất Nhiên khựng lại: “Anh có ý gì?”
Không phát cáu, cũng không tức giận, cô bình tĩnh nhìn vào người đàn ông đang ở trần nửa người, quần kéo được một nửa ở trước mặt cô.
Từ sau khi bị Ân Hoán nhìn thấy cảnh Giang Dự đưa cô về, cuộc đối thoại như thế này thỉnh thoảng lại xảy ra.
Ban đầu, Sầm Uất Nhiên còn thử giải thích, nhưng sau này cô dứt khoát không để ý tới nữa, mặc kệ anh muốn nói thế nào thì nói.
Cơn tức giận của hắn không hề có dấu hiệu giảm đi mà ngày càng tăng lên.
Sầm Uất Nhiên cảm thấy rất mệt, cô không muốn tranh cãi nhiều với hắn nữa.
“Có phải cái tên họ Giang kia cùng đi với em?” Ân Hoán siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi.
Cô gật đầu.
Ánh mắt âm hiểm cay nghiệt nhìn quét qua toàn thân cô, từ đầu đến chân, một bộ váy hoa màu lam trắng, quấn quanh chiếc eo thon, đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp lộ ra bên ngoài.
Đột nhiên, hắn cười giễu cợt, bước đến trước mặt cô, nâng cầm cô lên: “Ăn mặc lẳng lơ như thế, muốn dụ dỗ ai à?”
Dù đã biết cái miệng kia không thể nào nói ra được những lời hay ho, nhưng cả người cô vẫn không thể kiềm chế được mà run lên.
“Tránh ra, em phải ra ngoài.”
“Không được đi!”
“Ân Hoán, anh lại muốn gây chuyện gì đây hả?”
“Không được đi gặp hắn!”
“Em đã giải thích qua rất nhiều lần, em với anh ấy không hề nhơ nhớp như anh tưởng tượng.”
“Vợ à,“ Hắn ta đột nhiên trở nên dịu dàng lại, xoa nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của cô, “Anh tin em, nhưng anh không tin hắn.”
“Em cần anh ta giúp đỡ vào lúc này.” Sầm Uất Nhiên cắn răng, nói rõ từng chữ một.
Thứ mà Sầm Chấn Đông để lại cho cô đã khiến cho Tần Dung ganh tị đến phát điên, thậm chí ngay cả Sầm Đóa Nhi cũng không thể khuyên nổi bà ta.
Nếu như không có Giang Dự giúp đỡ, với sức lực của một mình cô, sao có thể chống chọi lại Tần Dung và nguyên một gia tộc sau lưng bà ta được chứ?
Huống hồ, sản nghiệp Sầm Chấn Đông để lại đều nằm ở Giang Châu, trong đó có không ít thứ hợp tác với nhà họ Giang, nếu Sầm Uất Nhiên muốn tiếp nhận những thứ này thì không thể tránh được việc thường xuyên chạm mặt với Giang Dự.
Ân Hoán tỏ vẻ đau khổ, nắm chặt đôi vai nhỏ gầy của cô: “Vợ à, chúng ta không cần những thứ đó có được không? Sau này, anh sẽ cho em những thứ còn tốt hơn.”
Cô mím chặt môi, nhắm chặt đôi mắt.
Ân Hoán biết, đây là dáng vẻ cô hay dùng mỗi khi biểu thị sự từ chối.
“Anh nói rồi, những thứ đó, anh nhất định sẽ giành lại về cho em!”
“Giành? Anh lây cái gì để giành? Dựa vào cái sòng bạc bữa đói bữa no của anh à? A Hoán, anh có biết những thứ đó đáng giá bao nhiêu không? Đủ sức mua lại mấy trăm cái tập đoàn Xuân Giang đó!”
Tập đoàn Xuân Giang là công ty địa sản lớn Ân Hoán thường dựa dẫm vào khi làm nhà thầu trong suốt những năm gần đây, chỉ nói đến chi phí của hạng mục gạch lát tường ngoài hết sức bình thường thôi đã lên đến con số nghìn vạn!
Khi đó, Ân Hoán và những anh em dưới tay hắn chỉ phục trách việc vận chuyển gạch men của tòa nhà lớn ở khu B đã có thể nhẹ nhàng kiếm được hai mươi mấy vạn.
Có thể tưởng tượng được, nó giàu có tới mức độ nào.
Vẫn còn một lý do quan trọng nữa, nhưng Sầm Uất Nhiên không nói ra.
Khi đó, lúc rơi vài cảnh nguy hiểm suýt chút nữa bị cưỡng hiếp, cô đã thầm thề với trời, chỉ cần còn sống, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho Sầm Đóa Nhi!
Hôm nay, có món tiền từ trên trời rơi xuống này, cô không muốn giành cũng phải giành!
Cho dù sau cùng có cầm đi quyên góp cho cơ quan từ thiện, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không để cho hai mẹ con kia được chút lợi lộc nào!
Ân Hoán không biết chuyện cô bị bắt cóc, hắn đã hỏi rất nhiều lần, nhưng đều bị Sầm Uất Nhiên lấp liếm cho qua.
Dựa vào tính cách của hắn, nếu như biết được, chắc chắn sẽ đi tìm Sầm Đóa Nhi liều mạng.
Sầm Uất Nhiên sợ hắn lại kích động, ngược lại lại làm liên lụy đến bản thân, chuyện ngồi tù lần trước vẫn còn hiện rõ rành rành ngay trước mắt, cô không thể nào chịu nổi chuyện đó lần thứ hai nữa.
May là, hắn cũng không hỏi nhiều.
“Nói cho cùng, em chỉ muốn số tiền đó thôi!” Hắn ta tức giận.
Đối lập với sự nóng nảy của hắn, Sầm Uất Nhiên lại bật cười: “A Hoán, trên đời này có ai mà không thích tiền? Lúc trước chẳng phải anh cũng thường nhắc đến tiền đấy sao?”
“Đó là vì anh muốn kiếm tiền nuôi em! Muốn cho em có một cuộc sống tốt đẹp!”
Cô ngẩn người: “Anh…”
“Vợ à, anh sẽ kiếm tiền cho em tiêu. Em chỉ được phép xài tiền mà anh kiếm!”
“Việc này không hề xung đột với di sản em nhận về.”
Ân Hoán lại bắt đầu mất bình tĩnh, cả người như bị thiêu đốt: “Tóm lại không cho phép em đi gặp tên kia!”
“Anh đừng có ghen lung tung, em với anh ta chỉ là bạn.”
“Bạn bè cũng không được! Hắn ta rõ ràng là có ý đồ với em!”
“Ân Hoán, anh không tin anh ta, nhưng anh cũng phải tin em chứ?” Ánh mắt của cô lạnh nhạt như nước.
“Nhiên Nhiên…”
“Được rồi, em sắp trễ giờ rồi, trên bàn có bữa sáng, anh nhớ ăn lúc còn nóng.”
Tiếng đóng cửa vang lên nhanh chóng.
Rầm!
Một cước đá bay chiếc ghế gỗ trước mặt, Ân Hoán nằm ngửa trên giường như một con chó kiệt sức.
Hắn có một dự cảm rất mãnh liệt, có thứ gì đó đã thay đổi rồi.
Vợ hắn là tiểu thư nhà giàu, bằng mấy trăm cái tập đoàn Xuân Giang ư?
Từ bé hắn đã không thích đi học, khi ấy hắn thường đi đến tiệm phế liệu đầu thôn để tìm sách đọc, có sách giáo khoa trung học, hắn không hiểu số học, vậy lý, thế là vứt đi, nhưng lại giữ lại cuốn sách ngữ văn và một ít báo giấy tạp chí, nếu may mắn hơn, còn có thể tìm được tiểu thuyết.
Có một lần, hắn nhặt được một quyển “Hoàn Châu Cách Cách”, tên tác giả có hai chữ, đều có chữ Vương ở đầu, nhưng hắn lại không biết đọc.
Nhưng nội dung bên trong cũng khá hay.
Khi đó, trong thôn nghèo, số nhà có truyền hình rất ít, hắn cũng chưa xem qua bộ phim được chuyển thể từ quyển tiểu thuyết kia.
Khi lớn hơn một chút mới biết được, thì ra là do Triệu Vy và Lâm Tâm Như đóng vai chính.
Nhưng bởi vì từng đọc qua sách nên hắn chẳng cảm thấy hứng thú gì cho lắm với bộ phim kia, dù sao nội dung cũng đều như nhau.
Vì thế, bộ phim “Hoàn Châu Cách Cách” được nhiều thế hệ xưng tụng là tác phẩm kinh điển trên màn ảnh nhỏ, mãi đến hôm nay Ân Hoán vẫn chưa từng xem lần nào.
Nhưng hắn lại nhớ như in từng tình tiết trong truyện.
Tử Vi bình phàm là con gái của hoàng đế, thương hai di châu, nên được ngự bút phong thành “Minh Châu Cách Cách“.
“Ha ha…”
Nhưng hắn lại không phải là nhất phẩm đới đao thị vệ Phúc Nhĩ Khang…
Ăn xong bữa sáng, Ân Hoán rửa sạch bát đũa, lái xe ra ngoài.
Sáng sớm, Phì Tử đến mở sòng, đã đón tiếp và tiễn đi vài đợt khách đặt cược.
“Anh Hoán, chào buổi sáng!” Vừa nghe thấy tiếng động cơ, hắn đã biết người đến là ai.
“Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, kêu thức ăn ngoài giao tới.”
“Tên nhóc nhà cậu sống cũng tốt đấy chứ!”
Phì Tử châm thuốc cho hắn, Ân Hoán giơ tay ra giật lấy bật lửa, nhanh chóng châm thuốc, rồi trả lại cho đàn em.
“A Phi và Nhất Sơn đâu?”
“Chắc vẫn còn một trận nữa.”
“Sau khi tụi nó về thì kêu tụi nó lên lầu, anh có việc cần dặn dò.”
“Được!”
Gần giữa trưa, khách đặt cược ra về, A Phi mới trở về trong cơn mệt mỏi, Nhất Sơn cũng cùng đi với hắn.
“Anh Hoán có việc cần tìm, em sẽ xử lý xong nốt chuyện ở đây, anh lên trước đi.” Phì Tử gào lên: “Chân tay nhanh nhẹn lên một chút! Đừng làm chậm trễ thời gian thanh toán của bên kia!”
Anh em bốn người ngồi trên lầu hai ăn đồ ăn được giao tới, miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Miệng Ân Hoán ngậm điếu thuốc, đi vòng ra sau bàn làm việc, rút vài cọc tiền từ trong ngăn kéo ra, ném thẳng lên bàn.
Toàn là cọc tờ 100 tệ.
“Mỗi cọc 5 vạn, mỗi người hai cọc, tự cầm lấy.”
Hai mắt Phì Tử thẳng tắp, suýt nữa đánh rơi đôi đũa trong tay, “Anh Hoán, số đó… đều cho chúng em ạ?”
“Nhìn dáng vẻ của chú mày kìa… không có triển vọng!” Ân Hoán trừng mắng nhìn hắn ta.
Phì Tử cười hì hì, “Em cứ cảm thấy như có bánh từ trên trời rơi xuống!”
Nhất Sơn thì lại không hề nói nhiều, tiện tay gom lấy hai cọc, nhét vào trong đáy quần.
A Phi cũng cầm theo, nhưng không nhét vào quần mà bỏ vào trong túi hồ sơ.
Bây giờ hắn đang phụ trách nhóm khách hạng sang, ngày thường phải mặc đồ tây mang giày da chạy ra ngoài làm nhiệm vụ, trông cũng rất ra dáng chuyên nghiệp.
Phì Tử nâng niu cọc tiền trên tay, hai mắt phát sáng, trông vô cùng vui vẻ!
“Mẹ ơi, mới có hai tháng thôi, lại có thêm 10 vạn rồi…”
/1339
|