Người đàn ông không hề cử động.
Đàm Hi trừng mắt tức giận: “Ngu người rồi à!”
“Mắng nghiện rồi à?”
“Em cứ mắng đấy!”
Lục Chinh liền nhấc cô lên, dùng sức kéo người trượt từ ngoài bàn vào trong, sau đó rơi thẳng xuống, cái tay dài duỗi ra ôm chặt lấy eo thon, một tay khác đỡ lưng cô. Cứ như thế, Đàm Hi lập tức bị ôm chặt lấy.
Vặn người theo bản năng để tránh ra, “Làm gì thế!”
“Em thử động một cái nữa xem!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
Đàm Hi nghe ra trong đó có sự cố nhẫn nhịn nên cả người lập tức cứng đờ, không dám xằng bậy nữa.
Sau một lúc lâu, Lục Chinh mới lấy lại được hơi thở bình thường, “Ăn thuốc pháo đấy à?”
Hừ lạnh.
“Ra vẻ vừa thôi.”
“Anh nhắc lại lần nữa xem?” Giọng nói chứa đầy uy hiếp.
Lục Chinh liền ngậm miệng không nói, lúc này, vẻ mặt cô nàng Đàm mới hoàn hoãn lại, “Lễ tân công ty anh chẳng có tí năng lực nào.” Ngay cả bà chủ cũng không nhận ra, mắt mù!
“Chọc giận em à?”
“Hừ!”
“Thật sự chọc giận em hả?”
“Anh phiền quá đi mất.”
“Chẳng phải Trương Khải đã đuổi việc người ta rồi sao, em giận gì nữa chứ?”
“Quan trọng là, cô ta lại không nhận ra em?!”
Lục Chinh nhướng mày.
Đàm Hi hăng hái, đưa tay véo mặt anh, “Nói đi, em là gì của anh?”
“Vợ của cháu trai.”
“Được, thế em trở về ở cùng cháu trai anh luôn.” Tròng mắt hơi đảo, “Nhưng mà nhắc tới Tần Thiên Lâm, đột nhiên em lại nhớ tới một chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Hắn tới đại học T tìm em đấy...”
Ánh mắt Lục Chinh hơi khựng lại.
Đàm Hi mỉm cười, tiếp tục nói: “Hơn nữa, không chỉ một lần thôi đâu.”
Ánh mắt người đàn ông như chứa dao, sắc bén và lạnh băng, “Khi nào?”
“Tay, lỏng ra! Định siết chết em đấy à? Để em nghĩ lại xem nào... Tháng trước tới một lần, trong thời gian em và anh ở Zurich còn tới n lần.”
“Nó tới làm gì?”
“Muốn biết à?”
Mắt lạnh của Lục Chinh liếc nhìn cô.
Đàm Hi đong đưa đôi chân dài, căn bản không sợ, “Không nói cho anh biết đấy.”
“Đừng gây chuyện nữa.” Lục Chinh nhíu mày.
Cô xoay đầu đi, rúc vào lồng ngực anh tìm hơi ấm, “Thật sự muốn biết à?”
“Nói.”
Đàm Hi đột nhiên thấy hơi hối hận, ai bảo cô lắm miệng nhắc tới tên kia làm gì chứ? Anh chàng trước mắt cô đây chính là hũ dấm ngàn năm, cô chán sống rồi nên mới chủ động đi mở nắp hũ ra.
Quả nhiên, lực siết trên eo càng chặt hơn, “Nó nói gì với em?”
“Không...”
“Đàm Hi!”
“Tỏ tình thôi!”
Yên lặng như chết.
“To gan rồi nhỉ?” Người đàn ông lập tức cười dữ dằn, âm sắc cũng lạnh xuống.
Đàm Hi cảm thấy eo mình sắp bị siết gãy tới nơi: “Anh trút giận lên em làm gì chứ hả? Miệng ở trên người hắn, em làm sao mà quản được?” Thần kinh!
“Em không an phận.”
“Lục Chinh, con mẹ anh đầu óc bị úng nước có phải không hả?”
“Em nhắc lại lần nữa xem?”
“A, anh muốn cãi nhau chứ gì? Em nói cho anh biết, Tần Thiên Lâm nghĩ gì, muốn làm gì, đó là chuyện của hắn, em không kiểm soát được, cũng không có thời gian để quan tâm tới. Anh còn dám nói bậy, anh có tin là em...”
“Sao hả?”
Đàm Hi giơ tay chém xuống, “Hiếp trước thiến sau!”
Lục Chinh: “...”
“OK.” Búng tay một cái, “Quay lại vấn đề lúc trước... Em là gì của anh?”
“Người phụ nữ.” Người phụ nữ của Lục Chinh.
Đàm Hi thò ngón trỏ tay phải ra nâng cằm anh: “Cái này nghe còn được.”
Lục Chinh nhíu mày, trong đáy mắt xẹt qua vẻ không hài lòng, “Về sau đừng có tùy tiện như thế nữa, con gái thì phải có dáng vẻ của con gái chứ.”
“Ồ, thế anh nói xem con gái thì nên có dáng vẻ như thế nào hả?”
Trầm ngâm trong chớp mắt: “Đầu tiên, ngực lớn. Cái này thì em đã không đạt tiêu chuẩn rồi.”
Đàm Hi bị đả kích đến mức cả người đầy thương tích, hận ngứa răng, “Có bản lĩnh thì anh đừng có sờ vào nữa!”
“Không sờ á? Vậy thì càng không có cơ hội lớn lên đâu.”
“... Đi chết đi.”
“Được rồi.” Giọng người đàn ông hòa hoãn lại, “Chuyện về Tần Thiên Lâm thì cứ giao cho anh xử lý, khi nào không muốn chơi hẹn hò ngầm nữa thì cứ nói, anh muốn có một cái danh phận có gì không đúng chứ?”
Đàm Hi xì một tiếng, “Yên tâm, tuyệt đối không để anh ấm ức.”
“Thế giờ hết giận chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Đàm Hi lại tức tối: “Con ả kia lại dám bảo em bị bệnh tâm thần! Muốn gặp Tổng giám đốc Lục thật đúng là khó nha, làm bản cô nương sợ tới mức không dám tới cửa lần sau nữa...”
“Em bị thiệt thòi gì à?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Ừ, thế thì anh cũng không cần lo lắng nữa.”
“Anh còn dám nói, rõ ràng lúc trước đã nói rõ rồi, không bắt anh tự mình xuống nghênh đón em đã là nhân từ lắm, thế mà anh lại còn không gọi được một cuộc điện thoại đón tiếp làm cho em bị lễ tân cản lại như con điên, việc này anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!”
“Được. Em muốn gì nào?”
Mắt Đàm Hi sáng rực: “Cái gì cũng được à?”
“Nói một chút xem.”
“Không được quản lý em nữa.”
“Không bàn cái này.”
“Vậy sau này không được trừ phí sinh hoạt của em nữa.”
“Giờ em còn thiếu tí tiền đó sao?” Cười như không cười.
Đàm Hi chớp mắt: “Ý gì?” Chẳng lẽ... Chày Gỗ ngốc này đã biết rồi?
Không thể nào! Chuyện về sòng bạc cô đã giao cho Ân Hoán xử lý rồi, có ánh sáng của Tống Bạch che chở, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, thế nên cô rất ít khi hỏi tới mà giao hết cho Ân Hoán, chỉ ngồi chờ đếm tiền mà thôi. Ngoại trừ gửi danh sách cổ phiếu được chọn đúng giờ ra thì cô gần như chẳng gọi điện bao giờ, sao mà anh ấy biết được chứ?
“Giày cao gót còn có đủ không? Chuẩn bị khi nào lại gõ đầu Chu Dịch thế?”
Nếu Chu Dịch ở đây thì chắc chắn sẽ lập tức ôm đùi Lục Chinh, hoặc quỳ rạp xuống bên chân anh mà gào lên: “Nhị gia anh minh, mau thu thập tiểu yêu tinh này đi!”
Đàm Hi chớp mắt: “Điều tra em à?” Trong lòng bỗng dưng thấy nhẹ nhàng, may là không phải chuyện sòng bạc kia.
Lục Chinh hừ lạnh, nhìn cô đầy vẻ khinh thường và miệt thị.
“Đó là tiền đặt cược, hắn thua, em thắng.”
“Thì sao?”
“Em đáng có.” Hợp tình hợp lý.
Lục Chinh giơ tay véo mũi cô, “Hũ đựng tiền.”
Đàm Hi hừ giọng, chuyện đó đương nhiên rồi, không biết đời trước cô làm gì sao, chính là nhà tư bản đó.
“Đúng rồi, không phải anh đang họp à? Sao lại về văn phòng rồi?”
Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm.
Đàm Hi lại như chẳng để ý tới, ghé sát lại trước mặt anh, hai chóp mũi chạm vào nhau, hơi nhích lên một chút là có thể hôn được, “Làm sao thế?”
Cười lạnh: “Chửi bậy sướng lắm đúng không?”
Ôi đệch! Đây là định lôi chuyện cũ ra nói à!
“Ồ, em thấy hơi khát, đi rót chén nước đã...” Nói xong liền vùng ra khỏi ngực người đàn ông. Lúc này Lục Chinh cũng không kéo cô, dưới chân Đàm Hi như được bôi dầu, lập tức chui về phía phòng trà.
Vừa lúc có người gõ cửa, Lục Chinh đang định đứng lên liền ngừng lại, hơi dừng một chút rồi nói: “Vào đi.”
Đàm Hi nhìn xung quanh một vòng, ngay cả phòng trà của công ty mà cũng tráng lệ thế này, xem ra người đàn ông của cô không chỉ có tiền bình thường thôi đâu.
Hiện tại pha cà phê thì hơi lâu, pha trà nhanh hơn, nghĩ một chút rồi lấy ra một cái cốc.
“... Đã cho phòng thị trường đi bàn bạc với phía Hồng Đạt rồi, còn về người phát ngôn thì tôi phải xem phương án cụ thể rồi mới nói được. Những chuyện khác tôi không hỏi, Giám đốc Trương sẽ toàn quyền xử lý.”
Thư ký Vương vừa nghe vừa ghi nhớ, thỉnh thoảng lại gật đầu, không hổ là đại BOSS, tác phong như chém đinh chặt sắt, sát phạt quyết đoán, thảo nào Lục Thị có thể phát triển tới quy mô ngày hôm nay.
“Uống trà nào.” Đàm Hi đặt cốc thủy tinh xuống trước mặt anh, sau đó xoay người ngồi xuống sofa bên cạnh.
Thời gian sau đó, thư ký Vương khá là phân tâm, ánh mắt vẫn chuyên chú nhưng thỉnh thoảng không nhịn được lại liếc về phía thiếu nữ đang nhàn nhã thưởng trà ngồi cách đó không xa.
Vừa rồi lễ tân có gọi điện thoại lên văn phòng Tổng giám đốc, nói là tìm Giám đốc Trương, lẽ nào...
Lập tức, trái tim nhỏ run rẩy.
“... Được rồi, cứ thế này đi đã.” Lục Chinh cất lời, thư ký Vương cầu mà không được.
“Vâng.”
Thư ký Vương đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
Lục Chinh đứng lên, ngồi xuống bên cạnh cô. Đàm Hi đang đọc tạp chí, cốc nước trà đặt trên bàn đã vơi quá nửa.
“Sao tự nhiên lại tới đây thế?” Anh hỏi.
“Nhớ anh mà.” Há mồm đáp một câu, cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Người đàn ông nhíu mày, “Nói chuyện tử tế.”
“Không tin à?” Chậm rãi ngước mắt lên nhìn, ý cười dào dạt, “Hay là, anh đang thẹn thùng?”
Lục Chinh dịch chuyển tầm mắt, hầu kết lại trượt lên trượt xuống, chỉ có lúc thẹn thùng anh mới có hành động mờ ám như thế.
Đàm Hi không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng thì đang cười trộm... trong ngoài bất nhất!
“Uống trà đi.” Cô đẩy cốc trà còn non nửa tới trước mặt người đàn ông. Lục Chinh cũng không thèm để ý mà bưng lên uống sạch.
“Đang đọc gì thế?”
Đàm Hi chìa cuốn tạp chí ra, là các mặt hàng xa xỉ mới của thời trang mùa đông.
“Thích à?”
“Đương nhiên.” Chẳng có người phụ nữ nào không thích cả, ok?
“Vậy ngoan vào, tháng sau cho em thêm hai ngàn.”
“Em còn tưởng anh sẽ đưa cái thẻ đen ra trước mặt em rồi nói: “Cầm đi, quẹt tẹt ga” chứ.”
Khóe miệng người đàn ông giật giật.
“Lục Chinh.” Đàm Hi đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc, “Anh nói xem bây giờ quan hệ của chúng ta là gì nào?”
Ánh mắt trầm xuống, tràn ngập vẻ nguy hiểm, “Em muốn nói gì?”
“Bạn trai bạn gái? Kim chủ và tình nhân? Hay là, chơi nuôi lớn?”
Mày lập tức nhíu chặt, “Em muốn loại nào?”
“Không quan trọng.” Cô nàng Đàm vươn ngón tay trỏ ra khẽ lắc, tiếp tục nói: “Quan trọng là, dù là mối quan hệ gì thì Lục Chinh anh đều là người đàn ông của Đàm Hi em, so (vậy nên), phải chuẩn bị bỏ tiền ra chứ~”
Luận điệu “anh là người đàn ông của em” lập tức lấy được lòng người nào đó, thế là lôi thẻ ra luôn, “Cầm đi.”
Cô nàng Đàm cười xán lạn như cảnh ngày xuân, hào phóng hôn lên môi anh một cái, tiếng “chụt” vang lên khiến người nào đó cũng phải xiêu lòng.
Lục Chinh đảo khách thành chủ, lập tức lấp kín môi cô, triền miên hôn sâu.
Đàn ông kiếm tiền nuôi đàn bà là chuyện tất nhiên, có điều, anh chỉ sợ cô nhóc này không an phận đi sai đường nên mới nghiêm khắc khống chế tiền sinh hoạt hằng tháng mà thôi.
Cô bán lại giày thôi cũng kiếm lời hơn mười vạn, sau khi Lục Chinh nghe Tống Bạch nói vậy cũng đã định tịch thu rồi, nhưng sau khi quan sát một thời gian, phát hiện cô không hề tiêu bậy bạ nên lại thôi. Tóm lại, cũng là tiền cô tự kiếm được...
Kể từ đó, những lo lắng phía trước hoàn toàn không cần thiết nữa, nhóc con này thực sự biết chừng mực, thế nên, đưa thẻ cho cô cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Chẳng phải chỉ là quần áo, túi xách linh tinh thôi sao, có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?
Chờ đến khi nhận được tin nhắn tiêu phí của ngân hàng gửi tới, Lục Chinh mới biết suy nghĩ hiện giờ của anh ngây thơ đến mức nào. Đương nhiên, đây là lời phía sau, tạm thời chưa cần nhắc tới.
Đàm Hi lấy được thẻ đen rồi thì cả người đều phấn chấn hẳn lên, mọi u oán với tên Chày Gỗ này cũng hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi gì.
Nâng tay nhìn thời gian, cả người tràn ngập vẻ hưng phấn, đôi mắt to chớp động, “Còn bao lâu nữa anh tan tầm?”
Lục Chinh dùng ngón tay trỏ chơi đùa cánh môi cô, ánh mắt tối đen, vẫn chưa đã thèm, “Đi thôi.”
Đàm Hi sờ bụng.
“Đói rồi à?”
“Ừm.”
Lục Chinh mặc áo khoác vào, Đàm Hi buộc lại tóc, lại lấy khăn giấy lau sạch son môi lem ra ngoài, cô liếc nhìn sang người bên cạnh, có nên nhắc nhở anh một chút hay không đây?
Hai người chuẩn bị rời đi thì Trương Khải béo tròn lại đi vào.
“Lục Tổng, Tần Tổng của Nguyên Thịnh tới.”
“Không gặp.”
“Người đã ở trong phòng tiếp khách rồi, nói không gặp được ngài sẽ... không đi.”
Ánh mắt Lục Chinh trở nên lạnh lẽo.
Đầu Trương Khải đã toát ra đầy mồ hôi, sống lưng lạnh toát. Anh ta cũng có cách nào chứ, họ Tần kia không biết nhận được tin tức từ chỗ nào mà tìm thẳng tới tận cửa.
Lục Chinh nhìn về phía Đàm Hi, cô ngồi xuống sofa vẫy tay với anh: “Đi sớm về sớm, nhiều nhất mười lăm phút.”
Trương Khải lén lút chắp tay thi lễ với Đàm Hi sau lưng Lục Chinh, cảm ơn trời đất.
Đàm Hi khẽ cười một cái.
Hai người rời đi rồi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình cô.
Đàm Hi vòng ra sau bàn làm việc, vỗ lên lưng chiếc ghế da. Nói thật chứ, người đàn ông của cô ngồi ở đây quả thực đẹp trai phát khiếp!
Đặt mông ngồi xuống, xoay một vòng, thình lình nhìn thấy hộp thuốc trên bàn, Đàm Hi lập tức chẳng khác nào mèo thèm chuột.
Thế nên, lúc Trương Khải tiến vào liền chứng kiến một màn thế này...
Thiếu nữ trẻ trung ngồi trên ghế da màu đen, một tay đặt trên bàn, một tay khác kẹp thuốc, khói thuốc bốc lên khiến cho gương mặt cô trở nên mơ hồ.
Rất phong tình, rất hấp dẫn, rất mê người.
“Không được nói với anh ấy.” Đàm Hi hung tợn nói một câu. Từ “anh ấy” chỉ ai, cả hai người đều hiểu rõ trong lòng.
Trương Khải mở cửa sổ ra, “Không cần tôi mật báo, Lục Tổng vừa bước vào thì sẽ biết ngay là cô vừa làm gì thôi.”
Đàm Hi ho khan hai tiếng mất tự nhiên, “Vậy anh mở rộng cửa sổ ra tí, thuận tiện mở quạt gió lên, có bao nhiêu thì mở lên hết.”
Trương Khải cạn lời, không thể nào tưởng tượng được, một cô gái còn có thể lên mặt tới cảnh giới này đúng là khó tìm.
Quả nhiên, không khí mới mẻ vừa lùa vào, mùi thuốc trong văn phòng lập tức tan đi không ít. Đàm Hi chỉ vào cái ghế ở phía đối diện mình, “Ngồi đi, Tiểu Trương.”
Trương Khải: “...”
“Anh là Giám đốc của công ty này à?”
Anh ta gật đầu.
Đàm Hi gập ngón trỏ lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi từng cái một rất có tiết tấu.
“Làm bao lâu rồi thế?”
“Mười năm.”
Đàm Hi “oh” một tiếng, “Nói vậy thì anh là lão làng rồi nhỉ?”
“Hì hì... Quá khen, chưa tới mức ấy...”
“Trước Lục Chinh thì BOSS của anh là ai?”
Trương Khải nhìn cô đầy nghi ngờ, “Cô hỏi cái này làm gì?”
“Tôi chỉ muốn biết một chút về bối cảnh gia đình của người đàn ông của tôi thôi không được à?”
“Được! Sao có thể không được chứ?!”
“Nói đi.”
“5 năm trước Lục Tổng mới tiếp nhận Lục Thị, lúc trước vẫn luôn do chủ tịch điều hành.”
“Vậy còn... Ba mẹ của Lục Chinh...”
Sắc mặt Trương Khải lập tức thay đổi, “Tôi chỉ biết cái này thôi, những cái khác tôi không biết gì cả.”
Đàm Hi thức thời không hỏi nhiều.
Trương Khải cũng bình tâm lại, thở phào một hơi, “Tôi chỉ là người ngoài, cho dù biết điều gì thì cũng chỉ đa số là tin vỉa hè thôi, không có tư cách lên tiếng. Cô muốn biết thì tốt nhất nên đi hỏi người trong cuộc ấy.”
Đàm Hi bĩu môi, thôi bỏ đi vậy.
Chuyện của Lục gia vừa thấy đã biết không đơn giản, giờ cô cũng chưa tới mức không biết không được, “Thôi không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
Trương Khải không tỏ ý kiến gì.
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sắc mặt Đàm Hi khẽ biến: “Đã về rồi sao?”
Trương Khải nhìn điếu thuốc trong tay cô tỏ vẻ thông cảm. Mùi thuốc trong phòng vẫn còn chưa tan hết, lúc này Lục Chinh mà vào thì chắc chắn vô sẽ bị tóm ngay tại trận.
Đàm Hi đứng lên, mạnh mẽ nhét điếu thuốc hút dở trong tay vào tay Trương Khải, lại bưng cốc trà xanh trên bàn lên uống vào mấy ngụm, chắc chắn trong miệng không có mùi thuốc nữa mới nhanh chân chạy ra cửa.
Còn chưa chạy được mấy bước đã đụng phải Lục Chinh.
“Lại nhốn nháo cái gì thế?” Kéo người vào trong lòng, Đàm Hi không dám quá gần gũi với anh, sợ anh phát hiện ra mùi thuốc lá trên người mình nên theo bản năng liền chống tay vào giữa hai người.
“Không... có gì.”
“Mùi thuốc lá?” Mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh xuống.
“Không liên quan gì tới em đâu, giám đốc Trương hút mà!” Đàm Hi quay đầu nháy mắt ra hiệu cho Trương Khải.
“Đủ rồi! Giờ còn dám nói dối ngay trước mặt anh, em tiến bộ không ít đâu nhỉ?”
“Em không...”
Đàm Hi còn đang muốn bao biện, Trương Khải không nhịn được nữa nên mới nói chêm vào, “Thực ra, tôi không biết hút thuốc.”
“...”
Cuối cùng, Đàm Hi bị Lục Chinh xách ra ngoài cửa lớn công ty.
Sau khi hai người đi rồi, công ty lập tức như nổ tung.
“Đại BOSS có phúc quá, cô bé kia nhìn đáng yêu tới mức có thể véo ra nước, trên mặt đầy Collagen.”
“Cô em nóng bỏng, khí tràng cũng rất lớn.”
“Chẳng phải Tiểu Lưu ở bộ phận lễ tân đã bị đuổi rồi sao, chính là vì cô ta đấy, lòng quá tàn nhẫn, tay cũng đủ cay!”
“Đã bàn tán xong chưa hả? Không cần làm việc nữa đúng không? Tư liệu cần dùng ngày mai đã chuẩn bị xong chưa?”
Mọi người đều tan đi.
Đàm Hi như một cô vợ làm sai chuyện nhắm mắt theo đuôi phía sau người đàn ông, tay che miệng, hà một hơi, lại ra sức hà thêm hai cái nữa, xác định không còn vị thuốc lá mới lon ton chạy lên túm lấy góc áo của anh.
“Giận à?”
Lục Chinh không tỏ thái độ gì.
“Giận thật đấy à?”
Hừ lạnh.
“Oh, thế thôi em về trường đây...” Giả bộ xoay người, giây tiếp theo đã bị tóm chặt lấy cổ tay, sau đó bị người nào đó bá đạo kéo vào trong lồng ngực.
Đàm Hi cười trộm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên đã khôi phục thành bộ dáng sợ sệt kia, đôi mắt trong trẻo nhìn người đàn ông đầy lo âu, giống như thể giây tiếp theo có thể chảy ra nước mắt được.
Biết rõ ràng có thể là cô cố ý, nhưng trái tim người đàn ông vẫn tự dưng mềm mại xuống. Thấy bản thân có phản ứng như vậy, ngay cả Lục Chinh cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Chuyện hút thuốc đã bị anh bắt gặp không chỉ một lần, dạy mãi cũng không chịu sửa. Hôm nay vốn đã định không tha cho cô rồi, không ngờ con nhóc này lại bày ra cái vẻ tội nghiệp như thế, thật sự... làm người ta vừa tức vừa bực mình!
“Đàm Hi.”
Trong lòng lộp bộp, Lục Chinh rất ít khi dùng loại giọng điệu này để gọi tên cô, xem ra lúc này không thể trốn được rồi.
“Vâng, anh nói đi.” Cô cũng tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt vẫn lóng lánh nước, tay vẫn không chịu buông ra với ý đồ làm anh mềm lòng.
“Đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe.” Còn chưa tới hai mươi tuổi, như hoa như ngọc, cô nên có một cơ thể khỏe mạnh.
“Oh.” Không hề để ý, vừa thấy là biết chẳng thèm để tâm rồi.
“Đàm Hi, anh không nói đùa đâu.”
Cô cong môi cười, “Vâng, em biết rồi mà.”
Đàm Hi trừng mắt tức giận: “Ngu người rồi à!”
“Mắng nghiện rồi à?”
“Em cứ mắng đấy!”
Lục Chinh liền nhấc cô lên, dùng sức kéo người trượt từ ngoài bàn vào trong, sau đó rơi thẳng xuống, cái tay dài duỗi ra ôm chặt lấy eo thon, một tay khác đỡ lưng cô. Cứ như thế, Đàm Hi lập tức bị ôm chặt lấy.
Vặn người theo bản năng để tránh ra, “Làm gì thế!”
“Em thử động một cái nữa xem!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
Đàm Hi nghe ra trong đó có sự cố nhẫn nhịn nên cả người lập tức cứng đờ, không dám xằng bậy nữa.
Sau một lúc lâu, Lục Chinh mới lấy lại được hơi thở bình thường, “Ăn thuốc pháo đấy à?”
Hừ lạnh.
“Ra vẻ vừa thôi.”
“Anh nhắc lại lần nữa xem?” Giọng nói chứa đầy uy hiếp.
Lục Chinh liền ngậm miệng không nói, lúc này, vẻ mặt cô nàng Đàm mới hoàn hoãn lại, “Lễ tân công ty anh chẳng có tí năng lực nào.” Ngay cả bà chủ cũng không nhận ra, mắt mù!
“Chọc giận em à?”
“Hừ!”
“Thật sự chọc giận em hả?”
“Anh phiền quá đi mất.”
“Chẳng phải Trương Khải đã đuổi việc người ta rồi sao, em giận gì nữa chứ?”
“Quan trọng là, cô ta lại không nhận ra em?!”
Lục Chinh nhướng mày.
Đàm Hi hăng hái, đưa tay véo mặt anh, “Nói đi, em là gì của anh?”
“Vợ của cháu trai.”
“Được, thế em trở về ở cùng cháu trai anh luôn.” Tròng mắt hơi đảo, “Nhưng mà nhắc tới Tần Thiên Lâm, đột nhiên em lại nhớ tới một chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Hắn tới đại học T tìm em đấy...”
Ánh mắt Lục Chinh hơi khựng lại.
Đàm Hi mỉm cười, tiếp tục nói: “Hơn nữa, không chỉ một lần thôi đâu.”
Ánh mắt người đàn ông như chứa dao, sắc bén và lạnh băng, “Khi nào?”
“Tay, lỏng ra! Định siết chết em đấy à? Để em nghĩ lại xem nào... Tháng trước tới một lần, trong thời gian em và anh ở Zurich còn tới n lần.”
“Nó tới làm gì?”
“Muốn biết à?”
Mắt lạnh của Lục Chinh liếc nhìn cô.
Đàm Hi đong đưa đôi chân dài, căn bản không sợ, “Không nói cho anh biết đấy.”
“Đừng gây chuyện nữa.” Lục Chinh nhíu mày.
Cô xoay đầu đi, rúc vào lồng ngực anh tìm hơi ấm, “Thật sự muốn biết à?”
“Nói.”
Đàm Hi đột nhiên thấy hơi hối hận, ai bảo cô lắm miệng nhắc tới tên kia làm gì chứ? Anh chàng trước mắt cô đây chính là hũ dấm ngàn năm, cô chán sống rồi nên mới chủ động đi mở nắp hũ ra.
Quả nhiên, lực siết trên eo càng chặt hơn, “Nó nói gì với em?”
“Không...”
“Đàm Hi!”
“Tỏ tình thôi!”
Yên lặng như chết.
“To gan rồi nhỉ?” Người đàn ông lập tức cười dữ dằn, âm sắc cũng lạnh xuống.
Đàm Hi cảm thấy eo mình sắp bị siết gãy tới nơi: “Anh trút giận lên em làm gì chứ hả? Miệng ở trên người hắn, em làm sao mà quản được?” Thần kinh!
“Em không an phận.”
“Lục Chinh, con mẹ anh đầu óc bị úng nước có phải không hả?”
“Em nhắc lại lần nữa xem?”
“A, anh muốn cãi nhau chứ gì? Em nói cho anh biết, Tần Thiên Lâm nghĩ gì, muốn làm gì, đó là chuyện của hắn, em không kiểm soát được, cũng không có thời gian để quan tâm tới. Anh còn dám nói bậy, anh có tin là em...”
“Sao hả?”
Đàm Hi giơ tay chém xuống, “Hiếp trước thiến sau!”
Lục Chinh: “...”
“OK.” Búng tay một cái, “Quay lại vấn đề lúc trước... Em là gì của anh?”
“Người phụ nữ.” Người phụ nữ của Lục Chinh.
Đàm Hi thò ngón trỏ tay phải ra nâng cằm anh: “Cái này nghe còn được.”
Lục Chinh nhíu mày, trong đáy mắt xẹt qua vẻ không hài lòng, “Về sau đừng có tùy tiện như thế nữa, con gái thì phải có dáng vẻ của con gái chứ.”
“Ồ, thế anh nói xem con gái thì nên có dáng vẻ như thế nào hả?”
Trầm ngâm trong chớp mắt: “Đầu tiên, ngực lớn. Cái này thì em đã không đạt tiêu chuẩn rồi.”
Đàm Hi bị đả kích đến mức cả người đầy thương tích, hận ngứa răng, “Có bản lĩnh thì anh đừng có sờ vào nữa!”
“Không sờ á? Vậy thì càng không có cơ hội lớn lên đâu.”
“... Đi chết đi.”
“Được rồi.” Giọng người đàn ông hòa hoãn lại, “Chuyện về Tần Thiên Lâm thì cứ giao cho anh xử lý, khi nào không muốn chơi hẹn hò ngầm nữa thì cứ nói, anh muốn có một cái danh phận có gì không đúng chứ?”
Đàm Hi xì một tiếng, “Yên tâm, tuyệt đối không để anh ấm ức.”
“Thế giờ hết giận chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Đàm Hi lại tức tối: “Con ả kia lại dám bảo em bị bệnh tâm thần! Muốn gặp Tổng giám đốc Lục thật đúng là khó nha, làm bản cô nương sợ tới mức không dám tới cửa lần sau nữa...”
“Em bị thiệt thòi gì à?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Ừ, thế thì anh cũng không cần lo lắng nữa.”
“Anh còn dám nói, rõ ràng lúc trước đã nói rõ rồi, không bắt anh tự mình xuống nghênh đón em đã là nhân từ lắm, thế mà anh lại còn không gọi được một cuộc điện thoại đón tiếp làm cho em bị lễ tân cản lại như con điên, việc này anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!”
“Được. Em muốn gì nào?”
Mắt Đàm Hi sáng rực: “Cái gì cũng được à?”
“Nói một chút xem.”
“Không được quản lý em nữa.”
“Không bàn cái này.”
“Vậy sau này không được trừ phí sinh hoạt của em nữa.”
“Giờ em còn thiếu tí tiền đó sao?” Cười như không cười.
Đàm Hi chớp mắt: “Ý gì?” Chẳng lẽ... Chày Gỗ ngốc này đã biết rồi?
Không thể nào! Chuyện về sòng bạc cô đã giao cho Ân Hoán xử lý rồi, có ánh sáng của Tống Bạch che chở, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, thế nên cô rất ít khi hỏi tới mà giao hết cho Ân Hoán, chỉ ngồi chờ đếm tiền mà thôi. Ngoại trừ gửi danh sách cổ phiếu được chọn đúng giờ ra thì cô gần như chẳng gọi điện bao giờ, sao mà anh ấy biết được chứ?
“Giày cao gót còn có đủ không? Chuẩn bị khi nào lại gõ đầu Chu Dịch thế?”
Nếu Chu Dịch ở đây thì chắc chắn sẽ lập tức ôm đùi Lục Chinh, hoặc quỳ rạp xuống bên chân anh mà gào lên: “Nhị gia anh minh, mau thu thập tiểu yêu tinh này đi!”
Đàm Hi chớp mắt: “Điều tra em à?” Trong lòng bỗng dưng thấy nhẹ nhàng, may là không phải chuyện sòng bạc kia.
Lục Chinh hừ lạnh, nhìn cô đầy vẻ khinh thường và miệt thị.
“Đó là tiền đặt cược, hắn thua, em thắng.”
“Thì sao?”
“Em đáng có.” Hợp tình hợp lý.
Lục Chinh giơ tay véo mũi cô, “Hũ đựng tiền.”
Đàm Hi hừ giọng, chuyện đó đương nhiên rồi, không biết đời trước cô làm gì sao, chính là nhà tư bản đó.
“Đúng rồi, không phải anh đang họp à? Sao lại về văn phòng rồi?”
Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm.
Đàm Hi lại như chẳng để ý tới, ghé sát lại trước mặt anh, hai chóp mũi chạm vào nhau, hơi nhích lên một chút là có thể hôn được, “Làm sao thế?”
Cười lạnh: “Chửi bậy sướng lắm đúng không?”
Ôi đệch! Đây là định lôi chuyện cũ ra nói à!
“Ồ, em thấy hơi khát, đi rót chén nước đã...” Nói xong liền vùng ra khỏi ngực người đàn ông. Lúc này Lục Chinh cũng không kéo cô, dưới chân Đàm Hi như được bôi dầu, lập tức chui về phía phòng trà.
Vừa lúc có người gõ cửa, Lục Chinh đang định đứng lên liền ngừng lại, hơi dừng một chút rồi nói: “Vào đi.”
Đàm Hi nhìn xung quanh một vòng, ngay cả phòng trà của công ty mà cũng tráng lệ thế này, xem ra người đàn ông của cô không chỉ có tiền bình thường thôi đâu.
Hiện tại pha cà phê thì hơi lâu, pha trà nhanh hơn, nghĩ một chút rồi lấy ra một cái cốc.
“... Đã cho phòng thị trường đi bàn bạc với phía Hồng Đạt rồi, còn về người phát ngôn thì tôi phải xem phương án cụ thể rồi mới nói được. Những chuyện khác tôi không hỏi, Giám đốc Trương sẽ toàn quyền xử lý.”
Thư ký Vương vừa nghe vừa ghi nhớ, thỉnh thoảng lại gật đầu, không hổ là đại BOSS, tác phong như chém đinh chặt sắt, sát phạt quyết đoán, thảo nào Lục Thị có thể phát triển tới quy mô ngày hôm nay.
“Uống trà nào.” Đàm Hi đặt cốc thủy tinh xuống trước mặt anh, sau đó xoay người ngồi xuống sofa bên cạnh.
Thời gian sau đó, thư ký Vương khá là phân tâm, ánh mắt vẫn chuyên chú nhưng thỉnh thoảng không nhịn được lại liếc về phía thiếu nữ đang nhàn nhã thưởng trà ngồi cách đó không xa.
Vừa rồi lễ tân có gọi điện thoại lên văn phòng Tổng giám đốc, nói là tìm Giám đốc Trương, lẽ nào...
Lập tức, trái tim nhỏ run rẩy.
“... Được rồi, cứ thế này đi đã.” Lục Chinh cất lời, thư ký Vương cầu mà không được.
“Vâng.”
Thư ký Vương đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
Lục Chinh đứng lên, ngồi xuống bên cạnh cô. Đàm Hi đang đọc tạp chí, cốc nước trà đặt trên bàn đã vơi quá nửa.
“Sao tự nhiên lại tới đây thế?” Anh hỏi.
“Nhớ anh mà.” Há mồm đáp một câu, cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Người đàn ông nhíu mày, “Nói chuyện tử tế.”
“Không tin à?” Chậm rãi ngước mắt lên nhìn, ý cười dào dạt, “Hay là, anh đang thẹn thùng?”
Lục Chinh dịch chuyển tầm mắt, hầu kết lại trượt lên trượt xuống, chỉ có lúc thẹn thùng anh mới có hành động mờ ám như thế.
Đàm Hi không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng thì đang cười trộm... trong ngoài bất nhất!
“Uống trà đi.” Cô đẩy cốc trà còn non nửa tới trước mặt người đàn ông. Lục Chinh cũng không thèm để ý mà bưng lên uống sạch.
“Đang đọc gì thế?”
Đàm Hi chìa cuốn tạp chí ra, là các mặt hàng xa xỉ mới của thời trang mùa đông.
“Thích à?”
“Đương nhiên.” Chẳng có người phụ nữ nào không thích cả, ok?
“Vậy ngoan vào, tháng sau cho em thêm hai ngàn.”
“Em còn tưởng anh sẽ đưa cái thẻ đen ra trước mặt em rồi nói: “Cầm đi, quẹt tẹt ga” chứ.”
Khóe miệng người đàn ông giật giật.
“Lục Chinh.” Đàm Hi đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc, “Anh nói xem bây giờ quan hệ của chúng ta là gì nào?”
Ánh mắt trầm xuống, tràn ngập vẻ nguy hiểm, “Em muốn nói gì?”
“Bạn trai bạn gái? Kim chủ và tình nhân? Hay là, chơi nuôi lớn?”
Mày lập tức nhíu chặt, “Em muốn loại nào?”
“Không quan trọng.” Cô nàng Đàm vươn ngón tay trỏ ra khẽ lắc, tiếp tục nói: “Quan trọng là, dù là mối quan hệ gì thì Lục Chinh anh đều là người đàn ông của Đàm Hi em, so (vậy nên), phải chuẩn bị bỏ tiền ra chứ~”
Luận điệu “anh là người đàn ông của em” lập tức lấy được lòng người nào đó, thế là lôi thẻ ra luôn, “Cầm đi.”
Cô nàng Đàm cười xán lạn như cảnh ngày xuân, hào phóng hôn lên môi anh một cái, tiếng “chụt” vang lên khiến người nào đó cũng phải xiêu lòng.
Lục Chinh đảo khách thành chủ, lập tức lấp kín môi cô, triền miên hôn sâu.
Đàn ông kiếm tiền nuôi đàn bà là chuyện tất nhiên, có điều, anh chỉ sợ cô nhóc này không an phận đi sai đường nên mới nghiêm khắc khống chế tiền sinh hoạt hằng tháng mà thôi.
Cô bán lại giày thôi cũng kiếm lời hơn mười vạn, sau khi Lục Chinh nghe Tống Bạch nói vậy cũng đã định tịch thu rồi, nhưng sau khi quan sát một thời gian, phát hiện cô không hề tiêu bậy bạ nên lại thôi. Tóm lại, cũng là tiền cô tự kiếm được...
Kể từ đó, những lo lắng phía trước hoàn toàn không cần thiết nữa, nhóc con này thực sự biết chừng mực, thế nên, đưa thẻ cho cô cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Chẳng phải chỉ là quần áo, túi xách linh tinh thôi sao, có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?
Chờ đến khi nhận được tin nhắn tiêu phí của ngân hàng gửi tới, Lục Chinh mới biết suy nghĩ hiện giờ của anh ngây thơ đến mức nào. Đương nhiên, đây là lời phía sau, tạm thời chưa cần nhắc tới.
Đàm Hi lấy được thẻ đen rồi thì cả người đều phấn chấn hẳn lên, mọi u oán với tên Chày Gỗ này cũng hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi gì.
Nâng tay nhìn thời gian, cả người tràn ngập vẻ hưng phấn, đôi mắt to chớp động, “Còn bao lâu nữa anh tan tầm?”
Lục Chinh dùng ngón tay trỏ chơi đùa cánh môi cô, ánh mắt tối đen, vẫn chưa đã thèm, “Đi thôi.”
Đàm Hi sờ bụng.
“Đói rồi à?”
“Ừm.”
Lục Chinh mặc áo khoác vào, Đàm Hi buộc lại tóc, lại lấy khăn giấy lau sạch son môi lem ra ngoài, cô liếc nhìn sang người bên cạnh, có nên nhắc nhở anh một chút hay không đây?
Hai người chuẩn bị rời đi thì Trương Khải béo tròn lại đi vào.
“Lục Tổng, Tần Tổng của Nguyên Thịnh tới.”
“Không gặp.”
“Người đã ở trong phòng tiếp khách rồi, nói không gặp được ngài sẽ... không đi.”
Ánh mắt Lục Chinh trở nên lạnh lẽo.
Đầu Trương Khải đã toát ra đầy mồ hôi, sống lưng lạnh toát. Anh ta cũng có cách nào chứ, họ Tần kia không biết nhận được tin tức từ chỗ nào mà tìm thẳng tới tận cửa.
Lục Chinh nhìn về phía Đàm Hi, cô ngồi xuống sofa vẫy tay với anh: “Đi sớm về sớm, nhiều nhất mười lăm phút.”
Trương Khải lén lút chắp tay thi lễ với Đàm Hi sau lưng Lục Chinh, cảm ơn trời đất.
Đàm Hi khẽ cười một cái.
Hai người rời đi rồi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình cô.
Đàm Hi vòng ra sau bàn làm việc, vỗ lên lưng chiếc ghế da. Nói thật chứ, người đàn ông của cô ngồi ở đây quả thực đẹp trai phát khiếp!
Đặt mông ngồi xuống, xoay một vòng, thình lình nhìn thấy hộp thuốc trên bàn, Đàm Hi lập tức chẳng khác nào mèo thèm chuột.
Thế nên, lúc Trương Khải tiến vào liền chứng kiến một màn thế này...
Thiếu nữ trẻ trung ngồi trên ghế da màu đen, một tay đặt trên bàn, một tay khác kẹp thuốc, khói thuốc bốc lên khiến cho gương mặt cô trở nên mơ hồ.
Rất phong tình, rất hấp dẫn, rất mê người.
“Không được nói với anh ấy.” Đàm Hi hung tợn nói một câu. Từ “anh ấy” chỉ ai, cả hai người đều hiểu rõ trong lòng.
Trương Khải mở cửa sổ ra, “Không cần tôi mật báo, Lục Tổng vừa bước vào thì sẽ biết ngay là cô vừa làm gì thôi.”
Đàm Hi ho khan hai tiếng mất tự nhiên, “Vậy anh mở rộng cửa sổ ra tí, thuận tiện mở quạt gió lên, có bao nhiêu thì mở lên hết.”
Trương Khải cạn lời, không thể nào tưởng tượng được, một cô gái còn có thể lên mặt tới cảnh giới này đúng là khó tìm.
Quả nhiên, không khí mới mẻ vừa lùa vào, mùi thuốc trong văn phòng lập tức tan đi không ít. Đàm Hi chỉ vào cái ghế ở phía đối diện mình, “Ngồi đi, Tiểu Trương.”
Trương Khải: “...”
“Anh là Giám đốc của công ty này à?”
Anh ta gật đầu.
Đàm Hi gập ngón trỏ lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi từng cái một rất có tiết tấu.
“Làm bao lâu rồi thế?”
“Mười năm.”
Đàm Hi “oh” một tiếng, “Nói vậy thì anh là lão làng rồi nhỉ?”
“Hì hì... Quá khen, chưa tới mức ấy...”
“Trước Lục Chinh thì BOSS của anh là ai?”
Trương Khải nhìn cô đầy nghi ngờ, “Cô hỏi cái này làm gì?”
“Tôi chỉ muốn biết một chút về bối cảnh gia đình của người đàn ông của tôi thôi không được à?”
“Được! Sao có thể không được chứ?!”
“Nói đi.”
“5 năm trước Lục Tổng mới tiếp nhận Lục Thị, lúc trước vẫn luôn do chủ tịch điều hành.”
“Vậy còn... Ba mẹ của Lục Chinh...”
Sắc mặt Trương Khải lập tức thay đổi, “Tôi chỉ biết cái này thôi, những cái khác tôi không biết gì cả.”
Đàm Hi thức thời không hỏi nhiều.
Trương Khải cũng bình tâm lại, thở phào một hơi, “Tôi chỉ là người ngoài, cho dù biết điều gì thì cũng chỉ đa số là tin vỉa hè thôi, không có tư cách lên tiếng. Cô muốn biết thì tốt nhất nên đi hỏi người trong cuộc ấy.”
Đàm Hi bĩu môi, thôi bỏ đi vậy.
Chuyện của Lục gia vừa thấy đã biết không đơn giản, giờ cô cũng chưa tới mức không biết không được, “Thôi không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
Trương Khải không tỏ ý kiến gì.
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sắc mặt Đàm Hi khẽ biến: “Đã về rồi sao?”
Trương Khải nhìn điếu thuốc trong tay cô tỏ vẻ thông cảm. Mùi thuốc trong phòng vẫn còn chưa tan hết, lúc này Lục Chinh mà vào thì chắc chắn vô sẽ bị tóm ngay tại trận.
Đàm Hi đứng lên, mạnh mẽ nhét điếu thuốc hút dở trong tay vào tay Trương Khải, lại bưng cốc trà xanh trên bàn lên uống vào mấy ngụm, chắc chắn trong miệng không có mùi thuốc nữa mới nhanh chân chạy ra cửa.
Còn chưa chạy được mấy bước đã đụng phải Lục Chinh.
“Lại nhốn nháo cái gì thế?” Kéo người vào trong lòng, Đàm Hi không dám quá gần gũi với anh, sợ anh phát hiện ra mùi thuốc lá trên người mình nên theo bản năng liền chống tay vào giữa hai người.
“Không... có gì.”
“Mùi thuốc lá?” Mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh xuống.
“Không liên quan gì tới em đâu, giám đốc Trương hút mà!” Đàm Hi quay đầu nháy mắt ra hiệu cho Trương Khải.
“Đủ rồi! Giờ còn dám nói dối ngay trước mặt anh, em tiến bộ không ít đâu nhỉ?”
“Em không...”
Đàm Hi còn đang muốn bao biện, Trương Khải không nhịn được nữa nên mới nói chêm vào, “Thực ra, tôi không biết hút thuốc.”
“...”
Cuối cùng, Đàm Hi bị Lục Chinh xách ra ngoài cửa lớn công ty.
Sau khi hai người đi rồi, công ty lập tức như nổ tung.
“Đại BOSS có phúc quá, cô bé kia nhìn đáng yêu tới mức có thể véo ra nước, trên mặt đầy Collagen.”
“Cô em nóng bỏng, khí tràng cũng rất lớn.”
“Chẳng phải Tiểu Lưu ở bộ phận lễ tân đã bị đuổi rồi sao, chính là vì cô ta đấy, lòng quá tàn nhẫn, tay cũng đủ cay!”
“Đã bàn tán xong chưa hả? Không cần làm việc nữa đúng không? Tư liệu cần dùng ngày mai đã chuẩn bị xong chưa?”
Mọi người đều tan đi.
Đàm Hi như một cô vợ làm sai chuyện nhắm mắt theo đuôi phía sau người đàn ông, tay che miệng, hà một hơi, lại ra sức hà thêm hai cái nữa, xác định không còn vị thuốc lá mới lon ton chạy lên túm lấy góc áo của anh.
“Giận à?”
Lục Chinh không tỏ thái độ gì.
“Giận thật đấy à?”
Hừ lạnh.
“Oh, thế thôi em về trường đây...” Giả bộ xoay người, giây tiếp theo đã bị tóm chặt lấy cổ tay, sau đó bị người nào đó bá đạo kéo vào trong lồng ngực.
Đàm Hi cười trộm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên đã khôi phục thành bộ dáng sợ sệt kia, đôi mắt trong trẻo nhìn người đàn ông đầy lo âu, giống như thể giây tiếp theo có thể chảy ra nước mắt được.
Biết rõ ràng có thể là cô cố ý, nhưng trái tim người đàn ông vẫn tự dưng mềm mại xuống. Thấy bản thân có phản ứng như vậy, ngay cả Lục Chinh cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Chuyện hút thuốc đã bị anh bắt gặp không chỉ một lần, dạy mãi cũng không chịu sửa. Hôm nay vốn đã định không tha cho cô rồi, không ngờ con nhóc này lại bày ra cái vẻ tội nghiệp như thế, thật sự... làm người ta vừa tức vừa bực mình!
“Đàm Hi.”
Trong lòng lộp bộp, Lục Chinh rất ít khi dùng loại giọng điệu này để gọi tên cô, xem ra lúc này không thể trốn được rồi.
“Vâng, anh nói đi.” Cô cũng tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt vẫn lóng lánh nước, tay vẫn không chịu buông ra với ý đồ làm anh mềm lòng.
“Đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe.” Còn chưa tới hai mươi tuổi, như hoa như ngọc, cô nên có một cơ thể khỏe mạnh.
“Oh.” Không hề để ý, vừa thấy là biết chẳng thèm để tâm rồi.
“Đàm Hi, anh không nói đùa đâu.”
Cô cong môi cười, “Vâng, em biết rồi mà.”
/1339
|