Đàm Hi không hề nghĩ đến những điều này.
Cô không quen với cái dáng vẻ vênh váo “tôi hãnh diện tôi là cánh đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng“.
Những lời nói khó nghe lúc nãy, cô đứng ở cửa nghe được một lúc đã chịu không nổi, khó có thể tưởng tượng được bà cụ sống như thế nào suốt những năm qua, điều này quả thật đúng là giày vò người khác?
Ngay cả cô cũng bị mắng theo, ha ha, vậy được thôi, chúng ta cùng tới tranh luận, xem ai ghê gớm hớn!
“Chuyện dưới lầu cháu cũng nghe nói rồi, bà không chịu trở về, ông dựa vào gì để ép bà?”
“Lười phải nói nhảm với cô!” Lục Giác Dân đã lớn tuổi, thật sự không thèm tính toán so đo với cô nhóc này.
Đàm Hi biết, loại người này xem trọng mặt mũi của mình nhất. Ông không thèm tranh luận với cô, nhưng không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng từ bỏ?
Khó khăn lắm tâm trạng của bà cụ mới dễ chịu hơn một chút, người này lại đến phá hỏng, khiến công sức trước đó của cô trở nên vô ích, sao không giận cho được?
“Bác Từ, có thể hỏi bác một việc không?”
“... Cô Đàm cứ nói”
“Cái bà Triệu gì gì đó, còn ở nhà bác chứ?”
Ặc... sao cứ ghim vấn đề này hoài vậy?
“Đúng vậy.” Bác Từ trả lời đúng sự thật.
“Ồ, xem ra diễm phúc của ông cụ không ít nhỉ, đến tuổi này rồi còn trái ôm phải ấp...”
“Đàm Hi! Cô nói linh tinh gì thế hả?” Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, Lục Giác Dân cầm gậy gõ cộc cộc xuống đất, khí thế đáng sợ trong mắt bùng nổ ngay phút chốc.
Hành động này là muốn đánh phủ đầu con nhóc không biết trời cao đất dày này!
Đáng tiếc, Đàm Hi vẫn bình tĩnh, đừng nói là để lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.
“Bà ơi, cháu đang nói linh tinh sao?” Cô nghiêng đầu hỏi bà cụ, dáng vẻ y hệt như đang xin lời dạy bảo.
Ông cụ bị nghẹn đến sắp chết, huyết áp tăng vùn vụt.
Bác Từ thấy thế, thầm nói không ổn, vội vàng lấy thuốc hạ huyết áp mang theo bên người nhét vào miệng Lục Giác Dân, lại hoảng hốt đi rót nước.
Chân mày bà cụ nhíu chặt, cúi đầu, không ai nhìn thấy được.
Bà nói: “Không có”, không có nói linh tinh.
Lục Giác Dân vẫn còn ngậm thuốc trong miệng, vị đắng dần dần lan tỏa, cảm thấy khó chịu hơn so với bất kỳ những lần nào trước đây.
Đàm Hi vẫn đang châm dầu vào lửa: “Điều này nói lên, trong lòng bà, ông đã là một người chồng không chung thủy!”
Một câu nói, không chỉ khiến Lục Giác Dân sửng sốt, còn khiến thân hình bà cụ cũng run rẩy theo.
Sắc bén, thẳng thẳng, đi thẳng vào vấn đề.
Đàm Hi dùng sự can đảm của người trẻ tuổi đâm thủng lớp giấy xấu hổ ngượng ngùng giữa hai người, sự thật xé toạc vết thương rướm máu, khiến cho hai bên không thể tiếp tục trốn tránh vấn đề.
Lục Giác Dân thật sự không biết vì sao Đàm Thủy Tâm lại khó chịu như thế sao?
Không, ông hiểu, chỉ là không muốn đào bới và phơi bày chuyện cũ dưới ánh nắng mặt trời mà thôi.
Đàm Thủy Tâm không hiểu sự im lặng và trốn tránh của Lục Giác Dân sao?
Bà hiểu rất rõ.
Nên mới cảm thấy tàn nhẫn... Ngay cả việc giải thích, ông ấy cũng keo kiệt với bà.
“Ông cụ Lục, nếu người tình đầu của bà đến tìm bà và yêu cầu vào ở nhà hai người, vậy xin hỏi, ông sẽ đồng ý chứ?”
Trên mặt Lục Giác Dân thoáng xuất hiện nhiều cảm xức phức tạp như khó hiểu, kinh ngạc, bất ngờ. Ông tức giận rung trời: “Bà có người tình đầu sao?!”
Ánh mắt hiện lên sự ngơ ngác.
Người... người tình đầu gì chứ?
Khóe môi Đàm Hi co giật, đây không phải là trọng điểm nhé được không?
Sao ông cụ này... lại ngốc thế không biết?
“Bà nói xem, người đó là ai? Trước khi cưới tôi, bà còn qua lại với ai? Có phải Hứa Tam Ca?” Lục Giác Dân nhào tới, dáng vẻ xù lông rất kinh khủng.
“Hứa Tam Ca...” là ai?
“Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay hai người có vấn đề mà! Được lắm, Đàm Thủy Tâm, bà giỏi lắm!”
Bà cụ tỏ ra ngơ ngác.
Đột nhiên nhớ ra, lúc bé khi vẫn còn ở nhà tổ ở Thường Châu, cháu trai của ông Hứa ở sát vách thường chơi với bà, vì đứng thứ ba, nên bà gọi một tiếng “Tam Ca“.
“Đang yên đang lành, ông nhắc tới ông ấy làm gì?”
“Hờ, ngay cả nhắc cũng không cho người ta nhắc đến, bà yêu thích đến thế sao?”
Bà cụ thấy khó xử: “Ông già kia, ông nói năng linh tinh gì đó?! Bản thân thì dây dưa không rõ với Triệu Uyển Nhiên, giờ xoay lại hất nước bẩn lên người tôi? Ông... ông...”
Đàm Hi thật sự rất muốn che mặt, hỏng rồi, hỏng hết rồi!
Cái gì với cái gì thế này?!
“Tóm lại...” Cô lên tiếng, thành công thu hút sự chú ý của hai người còn đang tranh chấp kia, “Muốn bà trở về, rất đơn giản.”
Đàm Hi giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất, ông phải xin lỗi.” Giơ thêm một ngón nữa “Thứ hai, giải thích rõ ràng, bao gồm đầu đuôi nguồn gốc. Thứ ba, đuổi Triệu Uyển Nhiên ra khỏi nhà“.
Đàm Thủy Tâm tiến lên một bước, đứng ngang hàng với Đàm Hi thể hiện sự ủng hộ: “Làm không được thì ly hôn!”
Lục Giác Dân chấn động đến mức suýt nữa ngất đi.
Hai... hai người phụ nữ này đúng là muốn làm phản mà!
Ba điều kiện được đề ra, chọn bừa ra một trong số đó, ông cũng chưa chắc đã có thể làm được.
“Xằng bậy! Hai người đúng là... đúng là...!” Ông cụ đã bị chọc tức đến mức nói không nên lời.
Bác Từ vội vàng đỡ lấy ông cụ: “Ông chủ, hay ông... nhận sai đi?”
“Mơ đi!”
Bà cụ vốn có chút lay động bỗng dưng trở nên lạnh lùng như cũ.
“Bà làm thật à?” Lục Giác Dân nhìn bà, ánh mắt sắc bén, “Muốn ly hôn?”
Đàm Thủy Tâm không còn trốn tránh nữa. Lần này bà phải tiến lên, để cho ông thấy rõ sự kiên định và nghiêm túc trong mắt mình, “Phải!”
Nếu không có sự xuất hiện của Triệu Uyển Nhiên, có thể bà sẽ cứ tiếp tục sống như thế. Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, bà sao có thể tiếp tục hồ đồ được nữa?
Năm xưa, bà đã nhẫn nhịn một lần, hôm nay còn phải nhẫn nhịn lần thứ hai sao?
Bà làm không được.
Cô không quen với cái dáng vẻ vênh váo “tôi hãnh diện tôi là cánh đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng“.
Những lời nói khó nghe lúc nãy, cô đứng ở cửa nghe được một lúc đã chịu không nổi, khó có thể tưởng tượng được bà cụ sống như thế nào suốt những năm qua, điều này quả thật đúng là giày vò người khác?
Ngay cả cô cũng bị mắng theo, ha ha, vậy được thôi, chúng ta cùng tới tranh luận, xem ai ghê gớm hớn!
“Chuyện dưới lầu cháu cũng nghe nói rồi, bà không chịu trở về, ông dựa vào gì để ép bà?”
“Lười phải nói nhảm với cô!” Lục Giác Dân đã lớn tuổi, thật sự không thèm tính toán so đo với cô nhóc này.
Đàm Hi biết, loại người này xem trọng mặt mũi của mình nhất. Ông không thèm tranh luận với cô, nhưng không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng từ bỏ?
Khó khăn lắm tâm trạng của bà cụ mới dễ chịu hơn một chút, người này lại đến phá hỏng, khiến công sức trước đó của cô trở nên vô ích, sao không giận cho được?
“Bác Từ, có thể hỏi bác một việc không?”
“... Cô Đàm cứ nói”
“Cái bà Triệu gì gì đó, còn ở nhà bác chứ?”
Ặc... sao cứ ghim vấn đề này hoài vậy?
“Đúng vậy.” Bác Từ trả lời đúng sự thật.
“Ồ, xem ra diễm phúc của ông cụ không ít nhỉ, đến tuổi này rồi còn trái ôm phải ấp...”
“Đàm Hi! Cô nói linh tinh gì thế hả?” Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, Lục Giác Dân cầm gậy gõ cộc cộc xuống đất, khí thế đáng sợ trong mắt bùng nổ ngay phút chốc.
Hành động này là muốn đánh phủ đầu con nhóc không biết trời cao đất dày này!
Đáng tiếc, Đàm Hi vẫn bình tĩnh, đừng nói là để lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.
“Bà ơi, cháu đang nói linh tinh sao?” Cô nghiêng đầu hỏi bà cụ, dáng vẻ y hệt như đang xin lời dạy bảo.
Ông cụ bị nghẹn đến sắp chết, huyết áp tăng vùn vụt.
Bác Từ thấy thế, thầm nói không ổn, vội vàng lấy thuốc hạ huyết áp mang theo bên người nhét vào miệng Lục Giác Dân, lại hoảng hốt đi rót nước.
Chân mày bà cụ nhíu chặt, cúi đầu, không ai nhìn thấy được.
Bà nói: “Không có”, không có nói linh tinh.
Lục Giác Dân vẫn còn ngậm thuốc trong miệng, vị đắng dần dần lan tỏa, cảm thấy khó chịu hơn so với bất kỳ những lần nào trước đây.
Đàm Hi vẫn đang châm dầu vào lửa: “Điều này nói lên, trong lòng bà, ông đã là một người chồng không chung thủy!”
Một câu nói, không chỉ khiến Lục Giác Dân sửng sốt, còn khiến thân hình bà cụ cũng run rẩy theo.
Sắc bén, thẳng thẳng, đi thẳng vào vấn đề.
Đàm Hi dùng sự can đảm của người trẻ tuổi đâm thủng lớp giấy xấu hổ ngượng ngùng giữa hai người, sự thật xé toạc vết thương rướm máu, khiến cho hai bên không thể tiếp tục trốn tránh vấn đề.
Lục Giác Dân thật sự không biết vì sao Đàm Thủy Tâm lại khó chịu như thế sao?
Không, ông hiểu, chỉ là không muốn đào bới và phơi bày chuyện cũ dưới ánh nắng mặt trời mà thôi.
Đàm Thủy Tâm không hiểu sự im lặng và trốn tránh của Lục Giác Dân sao?
Bà hiểu rất rõ.
Nên mới cảm thấy tàn nhẫn... Ngay cả việc giải thích, ông ấy cũng keo kiệt với bà.
“Ông cụ Lục, nếu người tình đầu của bà đến tìm bà và yêu cầu vào ở nhà hai người, vậy xin hỏi, ông sẽ đồng ý chứ?”
Trên mặt Lục Giác Dân thoáng xuất hiện nhiều cảm xức phức tạp như khó hiểu, kinh ngạc, bất ngờ. Ông tức giận rung trời: “Bà có người tình đầu sao?!”
Ánh mắt hiện lên sự ngơ ngác.
Người... người tình đầu gì chứ?
Khóe môi Đàm Hi co giật, đây không phải là trọng điểm nhé được không?
Sao ông cụ này... lại ngốc thế không biết?
“Bà nói xem, người đó là ai? Trước khi cưới tôi, bà còn qua lại với ai? Có phải Hứa Tam Ca?” Lục Giác Dân nhào tới, dáng vẻ xù lông rất kinh khủng.
“Hứa Tam Ca...” là ai?
“Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay hai người có vấn đề mà! Được lắm, Đàm Thủy Tâm, bà giỏi lắm!”
Bà cụ tỏ ra ngơ ngác.
Đột nhiên nhớ ra, lúc bé khi vẫn còn ở nhà tổ ở Thường Châu, cháu trai của ông Hứa ở sát vách thường chơi với bà, vì đứng thứ ba, nên bà gọi một tiếng “Tam Ca“.
“Đang yên đang lành, ông nhắc tới ông ấy làm gì?”
“Hờ, ngay cả nhắc cũng không cho người ta nhắc đến, bà yêu thích đến thế sao?”
Bà cụ thấy khó xử: “Ông già kia, ông nói năng linh tinh gì đó?! Bản thân thì dây dưa không rõ với Triệu Uyển Nhiên, giờ xoay lại hất nước bẩn lên người tôi? Ông... ông...”
Đàm Hi thật sự rất muốn che mặt, hỏng rồi, hỏng hết rồi!
Cái gì với cái gì thế này?!
“Tóm lại...” Cô lên tiếng, thành công thu hút sự chú ý của hai người còn đang tranh chấp kia, “Muốn bà trở về, rất đơn giản.”
Đàm Hi giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất, ông phải xin lỗi.” Giơ thêm một ngón nữa “Thứ hai, giải thích rõ ràng, bao gồm đầu đuôi nguồn gốc. Thứ ba, đuổi Triệu Uyển Nhiên ra khỏi nhà“.
Đàm Thủy Tâm tiến lên một bước, đứng ngang hàng với Đàm Hi thể hiện sự ủng hộ: “Làm không được thì ly hôn!”
Lục Giác Dân chấn động đến mức suýt nữa ngất đi.
Hai... hai người phụ nữ này đúng là muốn làm phản mà!
Ba điều kiện được đề ra, chọn bừa ra một trong số đó, ông cũng chưa chắc đã có thể làm được.
“Xằng bậy! Hai người đúng là... đúng là...!” Ông cụ đã bị chọc tức đến mức nói không nên lời.
Bác Từ vội vàng đỡ lấy ông cụ: “Ông chủ, hay ông... nhận sai đi?”
“Mơ đi!”
Bà cụ vốn có chút lay động bỗng dưng trở nên lạnh lùng như cũ.
“Bà làm thật à?” Lục Giác Dân nhìn bà, ánh mắt sắc bén, “Muốn ly hôn?”
Đàm Thủy Tâm không còn trốn tránh nữa. Lần này bà phải tiến lên, để cho ông thấy rõ sự kiên định và nghiêm túc trong mắt mình, “Phải!”
Nếu không có sự xuất hiện của Triệu Uyển Nhiên, có thể bà sẽ cứ tiếp tục sống như thế. Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, bà sao có thể tiếp tục hồ đồ được nữa?
Năm xưa, bà đã nhẫn nhịn một lần, hôm nay còn phải nhẫn nhịn lần thứ hai sao?
Bà làm không được.
/1339
|