Ánh mắt lập tức trở nên lạnh nhạt.
Lưu Diệu hơi bối rối, vò đầu theo thói quen: “Đây là bạn cùng phòng với tôi, cậu ta rất muốn được gặp cô...”
Đàm Hi nhướng mày không nói gì, ánh mắt nhìn sang người bên cạnh, một anh chàng rất thanh tú, mày rậm mũi cao, làn da trắng dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt.
Thấy Đàm Hi nhìn sang phía mình, anh ta bối rối rũ mắt xuống, cực kỳ ngây ngô.
“Không giới thiệu một chút à?”
Lúc này Lưu Diệu mới phản ứng lại, anh ta hơi ảo não, nhưng mà ngay sau đó đã lập tức khôi phục lại bình thường: “Cậu ấy là Lâm Tầm, bạn cùng phòng của tôi nhưng khác nghề. A Tầm, đây là Đàm Hi, partner (cộng sự) của tôi.”
“Xin chào cô Đàm, tôi... biết thế này có hơi mạo muội, nhưng vẫn không thể kìm được lòng hiếu kỳ của mình nên đã xin A Diệu dẫn tôi cùng tới đây, hy vọng cô không thấy phiền.”
Một chàng trai rất lễ phép, ăn nói nho nhã, sự không vui trong lòng Đàm Hi cũng nhanh chóng biến mất.
“Không phiền.” Ai bảo nhìn anh ta rất thuận mắt cô chứ, “Đi thôi, tìm chỗ nào ngồi đã rồi nói chuyện tiếp.”
Ba người liền đi vào quán cà phê ở gần đó, chọn một bàn dành cho bốn người ở gần sát cửa sổ.
Đàm Hi đẩy menu qua cho họ, cười nói: “Tôi mời.”
Lâm Tầm bối rối, thậm chí còn có điểm quẫn bách, trong quan niệm của anh ta, sao có thể để con gái mời được chứ? Nhưng anh ta cũng không tùy tiện mở miệng từ chối mà nhìn sang phản ứng của Lưu Diệu.
“Vậy cảm ơn.” Lưu Diệu lên tiếng, anh ta cũng nói cảm ơn theo, thản nhiên tiếp nhận.
Đàm Hi lặng lẽ thu hết những phản ứng này vào trong mắt, ấn tượng với Lâm Tầm lại tốt hơn mấy phần, linh hoạt, không cố chấp, biết thời biết thế.
Hôm nay, cô hẹn Lưu Diệu ra ngoài là vì chuyện của Hoa Nhuận lần trước, thuận đường bàn bạc về phương hướng đầu tư tiếp theo, giờ có thêm một người tên Lâm Tầm này nên tất nhiên cũng chẳng thể nói gì nhiều. Ba người nói chuyện câu được câu không một hồi, Đàm Hi liền mất đi hứng thú.
Uống cà phê xong, cô liền đứng lên: “Tôi còn có chút việc phải đi trước đây, hai anh cứ ngồi lại thêm cũng được.”
“Khoan đã!” Lưu Diệu gọi cô lại, trên mặt Lâm Tầm thì đầy vẻ xấu hổ, có lẽ anh ta cũng đã ý thức được sự xuất hiện của mình bất tiện thế nào.
“Còn chuyện gì à?” Đàm Hi không tỏ thái độ gì. Cô có ấn tượng tốt với Lâm Tầm thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng chỉ là một người xa lạ mới gặp lần đầu, không thể không kiêng dè.
Điểm này, Lưu Diệu cũng hiểu, thế nên đầu tiên là nói lời xin lỗi thật thành khẩn sau khi nghe cô hỏi như thế: “... A Tầm học về chuyên ngành tài chính dự án, hơn nữa còn tinh thông đánh giá tài chính, là người rất có kiên nhẫn, lúc trước cũng từng có kinh nghiệm giao dịch chứng khoán.”
“Thì sao?”
“Có thể... để cậu ấy cùng làm với chúng ta không?”
Đàm Hi nhướng mày: “Tôi không thể lại phân chia tiền lãi cho một người nữa được.” Đi thẳng vào vấn đề, nói rất rõ ràng, đây là tác phong nhất quán từ trước tới nay của Đàm Hi.
Cô đã chia cho Lưu Diệu một tỷ lệ hoa hồng nhất định. Nói cách khác, tiền mà Lưu Diệu thu được có quan hệ trực tiếp với tiền lãi nhận về, Đàm Hi chắc chắn sẽ không phân nhỏ ra tiếp cho người thứ hai nữa, thế thì cô còn có lợi nhuận gì nữa chứ?
Lưu Diệu nghe thấy thế, không những không thấy băn khoăn mà còn khẽ thở phào: “A Tầm chỉ muốn đi theo để học hỏi, còn về việc tiền kiếm được như thế nào, cậu ấy không có yêu cầu gì.”
Đàm Hi đưa mắt nhìn sang Lâm Tầm.
Người sau ngẩn ra, bị Lưu Diệu đụng vào một cái mới tỉnh táo lại, “Tôi... học về tài chính dự án, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau khi tốt nghiệp sẽ làm trong ngành này, tôi muốn đi theo học tập.”
“Lấy tiền của tôi để cho anh luyện tập sao?” Cười như không cười.
Sắc mặt Lưu Diệu khẽ biến, trong mắt Lâm Tầm lại lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Không phải... Tôi nghe A Diệu nói cô rất giỏi nên muốn đi theo học hỏi thôi, không phải muốn tự mình giao dịch cái gì!”
Ngụ ý, anh ta chỉ muốn đi theo cô học chứ không quan tâm tới việc có được ra mặt giao dịch chứng khoán hay không.
Nếu đã nói tới đây rồi thì Lưu Diệu cũng thản nhiên hơn, không còn lo lắng như trước nữa, trong mắt tràn ngập sự thành khẩn: “Tôi biết rõ trình độ của mình tới đâu, làm bài thi chuyên ngành thì còn tàm tạm, chứ nói tới thao tác thực tế thì chẳng khác nào bùn nhão cả.”
Đàm Hi không tỏ thái độ gì, trong lòng thì thầm nghĩ: Thằng nhãi này cũng biết thân biết phận đấy.
Phải biết rằng, một giao dịch viên đủ tư cách không chỉ cần tri thức lý luận phong phú mà còn đòi hỏi phải có năng lực phân tích và tư biện. Không phải Đàm Hi khoe khoang gì, đời trước cô có thể lấy thân phận Yan đi vào Hoa Hạ, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủn mà có thể chiếm cứ một vị trí trong giới tài chính nước nhà, ngoại trừ thiên phú của bản thân và kỹ năng chuyên nghiệp ra thì không thể thiếu được sự nhanh nhạy đối với thị trường chứng khoán cũng như khả năng phân tích chuẩn xác được.
Bởi vì là người từng trải nên Đàm Hi rất tán đồng với lời của Lâm Tầm: “Không kiêu ngạo, không nóng nảy, dám nhìn thẳng vào bản thân, ở tuổi này mà đã có được tính khí như thế thì đúng là không tồi.”
Lâm Tầm khẽ thở phào, cho dù ở trước mặt thầy cô thì anh ta cũng chẳng cảm thấy hồi hộp thế này.
“Tôi không cần chia hoa hồng.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Đi theo cô.”
Đàm Hi vẫn chưa thu lại nụ cười, cũng có vẻ không bất ngờ trước lời đề nghị này, hoặc có thể nói là... thờ ơ.
Hầu kết Lâm Tầm khẽ động, giờ phút này, sự thấp thỏm trong lòng anh ta còn khủng khiếp hơn năm đó khi đi thi đại học, cứ như thể sống chết của anh ta đang dựa vào một câu nói tiếp theo của Đàm Hi.
Lúc đầu, anh ta biết Lưu Diệu và người khác hợp tác làm giao dịch chứng khoán, kiếm được kha khá tiền trong thị trường chứng khoán, nhưng anh ta cũng chẳng để ý lắm. Thử hỏi trong vô số người chơi cổ phiếu, ai mới là người thắng chân chính chứ? Tuy rằng anh ta học tài chính nhưng cũng không nghĩ có thể dựa vào chơi chứng khoán để phất lên sau một đêm, thế thì có khác nào người nằm mơ nói mộng đâu.
Là bạn bè nên đầu tiên là anh ta đã khuyên bảo Lưu Diệu. Lúc đó, Lưu Diệu cũng có hơi dao động, Lâm Tầm còn tưởng bạn mình nghĩ thông suốt rồi. Không ngờ, đến lần sau nhắc lại thì cậu ta đã kiếm được món tiền đầu tiên, không nhiều lắm, chỉ có ba vạn, nhưng đối với người mới tham gia vào thị trường chứng khoán thì như thế cũng là rất hiếm có rồi.
Lâm Tầm không khỏi nảy sinh sự tò mò về người đứng sau lưng Lưu Diệu, có điều miệng cậu bạn đó khá là chặt, cạy thế nào cũng chẳng chịu lộ ra. Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp phải, anh ta lại năn nỉ ỉ ôi không ngừng thì quả thực không có cơ hội này.
Lúc hai người đứng chờ ở lối ra bãi đỗ xe, Lưu Diệu liền nói với anh ta rằng, chút nữa nhìn thấy người thì đừng tỏ ra quá kinh ngạc.
Anh ta thì không nghĩ thế, đã lường trước chắc đó phải là một người rất giàu có, có lẽ vì suy nghĩ chủ quan đó nên khi Lâm Tầm nhìn thấy Đàm Hi thì mới bị giật mình như thế.
Không ngờ lại là con gái! Nhìn khá giống sinh viên...
“Bên cạnh tôi không cần người vô dụng.”
Sắc mặt Lâm Tầm hơi sầm xuống, “Như thế nào thì được gọi là người vô dụng?”
“Mục đích của giao dịch là kiếm tiền. Mượn một câu nói của một vị tiền bối, cho dù là mèo trắng hay mèo đen, cứ bắt được chuột thì đều là mèo tốt.”
“Cô muốn chứng minh thế nào?”
“Cuộc thi dành cho giao dịch viên, nếu anh có thể lọt được vào top ba thì tôi sẽ đồng ý cho anh gia nhập.”
Cuộc thi giao dịch viên là cuộc thi đấu về tài chính rất có uy tín ở Hoa Hạ, giới hạn dành cho các sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, cho dù có phải chuyên nghiệp ngay không, chỉ cần có hứng thú với thị trường chứng khoán, có kiến thức cơ sở nhất định về giao dịch chứng khoán thì đều có thể tham gia được.
Giữa tháng ba bắt đầu báo danh, trải qua thi đấu vòng loại theo khu vực, loại ra gần một nửa người tham dự, kế tiếp sẽ là đấu bán kết, tuyển ra top 10 của khu vực, sau đó sẽ hội tụ về thủ đô để so đấu vòng chung kết, đến khi lựa ra được ba người giành cúp vàng, bạc, đồng thì thôi.
Luật thi tàn khốc, có thể nói là phải vượt năm ải, chém sáu tướng, người cười đến cuối cùng mới là người thắng cuộc. Có thể tưởng tượng được trong đó có bao nhiêu khó khăn.
Thông thường, lọt được vào top 10 đã là cực kỳ ghê gớm rồi, yêu cầu này của Đàm Hi không thể không nói là vô cùng hà khắc.
Lâm Tầm và Lưu Diệu liếc nhìn nhau.
“Được, tôi đồng ý.” Nhìn cũng không thấy có vẻ gì miễn cưỡng, Đàm Hi hơi kinh ngạc.
Lưu Diệu mời cô ngồi trở lại, Đàm Hi nghĩ một chút, từ bỏ suy nghĩ rời đi, lại ngồi xuống ghế.
“Thực ra, cô không nhắc tới thì A Tầm cũng định sẽ tham dự cuộc thi này.”
“Ồ?”
Lưu Diệu khẽ đụng vào vai bạn mình, “Này, cậu tự nói đi.”
Thì ra, Lâm Tầm đã chuẩn bị từ mấy năm nay cho cuộc thi này rồi, vì ngưỡng mộ nên mới muốn gặp, cũng muốn đi theo Đàm Hi học hỏi một chút, coi như tập luyện trước. Hiện giờ Đàm Hi chủ động đề ra, hai người gần như không mưu mà hợp.
“Là sao?” Đàm Hi nhướng mày, trùng hợp thế à?
Mục đích đã đạt thành, Lâm Tầm sáng suốt đi trước một bước, để Đàm Hi có không gian nói chuyện riêng với Lưu Diệu.
“Xin lỗi, lúc tôi chờ cô ở quảng trường thì gặp phải A Tầm. Cậu ấy vẫn luôn rất tò mò về cô nên tôi mới...”
“Không có lần sau.” Giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo.
Lưu Diệu rũ mắt, khẽ “ừm” một tiếng.
“Anh có kể chuyện Hoa Nhuận cho Lâm Tầm nghe không đấy?”
“Không đâu! Chuyện quan trọng như thế, sao tôi dám nói bậy chứ.”
“Ừm. Anh hiểu được là tốt.”
“A Tầm chỉ biết tôi chơi cổ phiếu chung với cô, kiếm được một chút tiền chứ không biết những chuyện khác.”
Không khác những gì Đàm Hi đoán là bao, Lưu Diệu này vẫn còn biết rõ những gì nên nói và không nên nói.
“Hôm nay hẹn anh ra là có hai việc.”
Lưu Diệu nghiêm trang, ánh mắt nhìn thẳng vào cô sáng rực lên, cứ như thể sắp đi làm chuyện lớn khó lường nào đó.
Đàm Hi thấy hơi buồn cười: “Thả lỏng tí đi, đừng khẩn trương như thế.”
Hít sâu: “Cô nói đi, tôi sẽ cố gắng khống chế cảm xúc của mình.”
“Thứ nhất, chuyện Hoa Nhuận coi như qua rồi, đừng hỏi tôi tại sao, có hỏi tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.”
“...” Cường đạo đến mức hợp tình hợp lý, không hổ là Đàm Hi.
“Thứ hai, anh thử nhìn mấy loại cổ phiếu này trước đi,“ Cô lấy từ trong túi ra một tờ A4, đẩy sang. Lưu Diệu cầm lên, nhìn lướt qua một lần, mày không tự chủ được mà nhíu chặt.
Lưu Diệu hơi bối rối, vò đầu theo thói quen: “Đây là bạn cùng phòng với tôi, cậu ta rất muốn được gặp cô...”
Đàm Hi nhướng mày không nói gì, ánh mắt nhìn sang người bên cạnh, một anh chàng rất thanh tú, mày rậm mũi cao, làn da trắng dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt.
Thấy Đàm Hi nhìn sang phía mình, anh ta bối rối rũ mắt xuống, cực kỳ ngây ngô.
“Không giới thiệu một chút à?”
Lúc này Lưu Diệu mới phản ứng lại, anh ta hơi ảo não, nhưng mà ngay sau đó đã lập tức khôi phục lại bình thường: “Cậu ấy là Lâm Tầm, bạn cùng phòng của tôi nhưng khác nghề. A Tầm, đây là Đàm Hi, partner (cộng sự) của tôi.”
“Xin chào cô Đàm, tôi... biết thế này có hơi mạo muội, nhưng vẫn không thể kìm được lòng hiếu kỳ của mình nên đã xin A Diệu dẫn tôi cùng tới đây, hy vọng cô không thấy phiền.”
Một chàng trai rất lễ phép, ăn nói nho nhã, sự không vui trong lòng Đàm Hi cũng nhanh chóng biến mất.
“Không phiền.” Ai bảo nhìn anh ta rất thuận mắt cô chứ, “Đi thôi, tìm chỗ nào ngồi đã rồi nói chuyện tiếp.”
Ba người liền đi vào quán cà phê ở gần đó, chọn một bàn dành cho bốn người ở gần sát cửa sổ.
Đàm Hi đẩy menu qua cho họ, cười nói: “Tôi mời.”
Lâm Tầm bối rối, thậm chí còn có điểm quẫn bách, trong quan niệm của anh ta, sao có thể để con gái mời được chứ? Nhưng anh ta cũng không tùy tiện mở miệng từ chối mà nhìn sang phản ứng của Lưu Diệu.
“Vậy cảm ơn.” Lưu Diệu lên tiếng, anh ta cũng nói cảm ơn theo, thản nhiên tiếp nhận.
Đàm Hi lặng lẽ thu hết những phản ứng này vào trong mắt, ấn tượng với Lâm Tầm lại tốt hơn mấy phần, linh hoạt, không cố chấp, biết thời biết thế.
Hôm nay, cô hẹn Lưu Diệu ra ngoài là vì chuyện của Hoa Nhuận lần trước, thuận đường bàn bạc về phương hướng đầu tư tiếp theo, giờ có thêm một người tên Lâm Tầm này nên tất nhiên cũng chẳng thể nói gì nhiều. Ba người nói chuyện câu được câu không một hồi, Đàm Hi liền mất đi hứng thú.
Uống cà phê xong, cô liền đứng lên: “Tôi còn có chút việc phải đi trước đây, hai anh cứ ngồi lại thêm cũng được.”
“Khoan đã!” Lưu Diệu gọi cô lại, trên mặt Lâm Tầm thì đầy vẻ xấu hổ, có lẽ anh ta cũng đã ý thức được sự xuất hiện của mình bất tiện thế nào.
“Còn chuyện gì à?” Đàm Hi không tỏ thái độ gì. Cô có ấn tượng tốt với Lâm Tầm thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng chỉ là một người xa lạ mới gặp lần đầu, không thể không kiêng dè.
Điểm này, Lưu Diệu cũng hiểu, thế nên đầu tiên là nói lời xin lỗi thật thành khẩn sau khi nghe cô hỏi như thế: “... A Tầm học về chuyên ngành tài chính dự án, hơn nữa còn tinh thông đánh giá tài chính, là người rất có kiên nhẫn, lúc trước cũng từng có kinh nghiệm giao dịch chứng khoán.”
“Thì sao?”
“Có thể... để cậu ấy cùng làm với chúng ta không?”
Đàm Hi nhướng mày: “Tôi không thể lại phân chia tiền lãi cho một người nữa được.” Đi thẳng vào vấn đề, nói rất rõ ràng, đây là tác phong nhất quán từ trước tới nay của Đàm Hi.
Cô đã chia cho Lưu Diệu một tỷ lệ hoa hồng nhất định. Nói cách khác, tiền mà Lưu Diệu thu được có quan hệ trực tiếp với tiền lãi nhận về, Đàm Hi chắc chắn sẽ không phân nhỏ ra tiếp cho người thứ hai nữa, thế thì cô còn có lợi nhuận gì nữa chứ?
Lưu Diệu nghe thấy thế, không những không thấy băn khoăn mà còn khẽ thở phào: “A Tầm chỉ muốn đi theo để học hỏi, còn về việc tiền kiếm được như thế nào, cậu ấy không có yêu cầu gì.”
Đàm Hi đưa mắt nhìn sang Lâm Tầm.
Người sau ngẩn ra, bị Lưu Diệu đụng vào một cái mới tỉnh táo lại, “Tôi... học về tài chính dự án, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau khi tốt nghiệp sẽ làm trong ngành này, tôi muốn đi theo học tập.”
“Lấy tiền của tôi để cho anh luyện tập sao?” Cười như không cười.
Sắc mặt Lưu Diệu khẽ biến, trong mắt Lâm Tầm lại lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Không phải... Tôi nghe A Diệu nói cô rất giỏi nên muốn đi theo học hỏi thôi, không phải muốn tự mình giao dịch cái gì!”
Ngụ ý, anh ta chỉ muốn đi theo cô học chứ không quan tâm tới việc có được ra mặt giao dịch chứng khoán hay không.
Nếu đã nói tới đây rồi thì Lưu Diệu cũng thản nhiên hơn, không còn lo lắng như trước nữa, trong mắt tràn ngập sự thành khẩn: “Tôi biết rõ trình độ của mình tới đâu, làm bài thi chuyên ngành thì còn tàm tạm, chứ nói tới thao tác thực tế thì chẳng khác nào bùn nhão cả.”
Đàm Hi không tỏ thái độ gì, trong lòng thì thầm nghĩ: Thằng nhãi này cũng biết thân biết phận đấy.
Phải biết rằng, một giao dịch viên đủ tư cách không chỉ cần tri thức lý luận phong phú mà còn đòi hỏi phải có năng lực phân tích và tư biện. Không phải Đàm Hi khoe khoang gì, đời trước cô có thể lấy thân phận Yan đi vào Hoa Hạ, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủn mà có thể chiếm cứ một vị trí trong giới tài chính nước nhà, ngoại trừ thiên phú của bản thân và kỹ năng chuyên nghiệp ra thì không thể thiếu được sự nhanh nhạy đối với thị trường chứng khoán cũng như khả năng phân tích chuẩn xác được.
Bởi vì là người từng trải nên Đàm Hi rất tán đồng với lời của Lâm Tầm: “Không kiêu ngạo, không nóng nảy, dám nhìn thẳng vào bản thân, ở tuổi này mà đã có được tính khí như thế thì đúng là không tồi.”
Lâm Tầm khẽ thở phào, cho dù ở trước mặt thầy cô thì anh ta cũng chẳng cảm thấy hồi hộp thế này.
“Tôi không cần chia hoa hồng.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Đi theo cô.”
Đàm Hi vẫn chưa thu lại nụ cười, cũng có vẻ không bất ngờ trước lời đề nghị này, hoặc có thể nói là... thờ ơ.
Hầu kết Lâm Tầm khẽ động, giờ phút này, sự thấp thỏm trong lòng anh ta còn khủng khiếp hơn năm đó khi đi thi đại học, cứ như thể sống chết của anh ta đang dựa vào một câu nói tiếp theo của Đàm Hi.
Lúc đầu, anh ta biết Lưu Diệu và người khác hợp tác làm giao dịch chứng khoán, kiếm được kha khá tiền trong thị trường chứng khoán, nhưng anh ta cũng chẳng để ý lắm. Thử hỏi trong vô số người chơi cổ phiếu, ai mới là người thắng chân chính chứ? Tuy rằng anh ta học tài chính nhưng cũng không nghĩ có thể dựa vào chơi chứng khoán để phất lên sau một đêm, thế thì có khác nào người nằm mơ nói mộng đâu.
Là bạn bè nên đầu tiên là anh ta đã khuyên bảo Lưu Diệu. Lúc đó, Lưu Diệu cũng có hơi dao động, Lâm Tầm còn tưởng bạn mình nghĩ thông suốt rồi. Không ngờ, đến lần sau nhắc lại thì cậu ta đã kiếm được món tiền đầu tiên, không nhiều lắm, chỉ có ba vạn, nhưng đối với người mới tham gia vào thị trường chứng khoán thì như thế cũng là rất hiếm có rồi.
Lâm Tầm không khỏi nảy sinh sự tò mò về người đứng sau lưng Lưu Diệu, có điều miệng cậu bạn đó khá là chặt, cạy thế nào cũng chẳng chịu lộ ra. Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp phải, anh ta lại năn nỉ ỉ ôi không ngừng thì quả thực không có cơ hội này.
Lúc hai người đứng chờ ở lối ra bãi đỗ xe, Lưu Diệu liền nói với anh ta rằng, chút nữa nhìn thấy người thì đừng tỏ ra quá kinh ngạc.
Anh ta thì không nghĩ thế, đã lường trước chắc đó phải là một người rất giàu có, có lẽ vì suy nghĩ chủ quan đó nên khi Lâm Tầm nhìn thấy Đàm Hi thì mới bị giật mình như thế.
Không ngờ lại là con gái! Nhìn khá giống sinh viên...
“Bên cạnh tôi không cần người vô dụng.”
Sắc mặt Lâm Tầm hơi sầm xuống, “Như thế nào thì được gọi là người vô dụng?”
“Mục đích của giao dịch là kiếm tiền. Mượn một câu nói của một vị tiền bối, cho dù là mèo trắng hay mèo đen, cứ bắt được chuột thì đều là mèo tốt.”
“Cô muốn chứng minh thế nào?”
“Cuộc thi dành cho giao dịch viên, nếu anh có thể lọt được vào top ba thì tôi sẽ đồng ý cho anh gia nhập.”
Cuộc thi giao dịch viên là cuộc thi đấu về tài chính rất có uy tín ở Hoa Hạ, giới hạn dành cho các sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, cho dù có phải chuyên nghiệp ngay không, chỉ cần có hứng thú với thị trường chứng khoán, có kiến thức cơ sở nhất định về giao dịch chứng khoán thì đều có thể tham gia được.
Giữa tháng ba bắt đầu báo danh, trải qua thi đấu vòng loại theo khu vực, loại ra gần một nửa người tham dự, kế tiếp sẽ là đấu bán kết, tuyển ra top 10 của khu vực, sau đó sẽ hội tụ về thủ đô để so đấu vòng chung kết, đến khi lựa ra được ba người giành cúp vàng, bạc, đồng thì thôi.
Luật thi tàn khốc, có thể nói là phải vượt năm ải, chém sáu tướng, người cười đến cuối cùng mới là người thắng cuộc. Có thể tưởng tượng được trong đó có bao nhiêu khó khăn.
Thông thường, lọt được vào top 10 đã là cực kỳ ghê gớm rồi, yêu cầu này của Đàm Hi không thể không nói là vô cùng hà khắc.
Lâm Tầm và Lưu Diệu liếc nhìn nhau.
“Được, tôi đồng ý.” Nhìn cũng không thấy có vẻ gì miễn cưỡng, Đàm Hi hơi kinh ngạc.
Lưu Diệu mời cô ngồi trở lại, Đàm Hi nghĩ một chút, từ bỏ suy nghĩ rời đi, lại ngồi xuống ghế.
“Thực ra, cô không nhắc tới thì A Tầm cũng định sẽ tham dự cuộc thi này.”
“Ồ?”
Lưu Diệu khẽ đụng vào vai bạn mình, “Này, cậu tự nói đi.”
Thì ra, Lâm Tầm đã chuẩn bị từ mấy năm nay cho cuộc thi này rồi, vì ngưỡng mộ nên mới muốn gặp, cũng muốn đi theo Đàm Hi học hỏi một chút, coi như tập luyện trước. Hiện giờ Đàm Hi chủ động đề ra, hai người gần như không mưu mà hợp.
“Là sao?” Đàm Hi nhướng mày, trùng hợp thế à?
Mục đích đã đạt thành, Lâm Tầm sáng suốt đi trước một bước, để Đàm Hi có không gian nói chuyện riêng với Lưu Diệu.
“Xin lỗi, lúc tôi chờ cô ở quảng trường thì gặp phải A Tầm. Cậu ấy vẫn luôn rất tò mò về cô nên tôi mới...”
“Không có lần sau.” Giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo.
Lưu Diệu rũ mắt, khẽ “ừm” một tiếng.
“Anh có kể chuyện Hoa Nhuận cho Lâm Tầm nghe không đấy?”
“Không đâu! Chuyện quan trọng như thế, sao tôi dám nói bậy chứ.”
“Ừm. Anh hiểu được là tốt.”
“A Tầm chỉ biết tôi chơi cổ phiếu chung với cô, kiếm được một chút tiền chứ không biết những chuyện khác.”
Không khác những gì Đàm Hi đoán là bao, Lưu Diệu này vẫn còn biết rõ những gì nên nói và không nên nói.
“Hôm nay hẹn anh ra là có hai việc.”
Lưu Diệu nghiêm trang, ánh mắt nhìn thẳng vào cô sáng rực lên, cứ như thể sắp đi làm chuyện lớn khó lường nào đó.
Đàm Hi thấy hơi buồn cười: “Thả lỏng tí đi, đừng khẩn trương như thế.”
Hít sâu: “Cô nói đi, tôi sẽ cố gắng khống chế cảm xúc của mình.”
“Thứ nhất, chuyện Hoa Nhuận coi như qua rồi, đừng hỏi tôi tại sao, có hỏi tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.”
“...” Cường đạo đến mức hợp tình hợp lý, không hổ là Đàm Hi.
“Thứ hai, anh thử nhìn mấy loại cổ phiếu này trước đi,“ Cô lấy từ trong túi ra một tờ A4, đẩy sang. Lưu Diệu cầm lên, nhìn lướt qua một lần, mày không tự chủ được mà nhíu chặt.
/1339
|