Lúc Nhất Sơn và Phì Tử quay lại thì Đàm Hi đang đứng nghiêng người dựa vào bàn làm việc, chân dài vắt chéo, trong tay nghịch ngợm khẩu súng lục xinh xắn.
Ân Hoán ngồi ở trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng, không còn điên cuồng như trước nữa.
“Sắp xếp xong rồi chứ?”
Nhất Sơn không thích nói chuyện, chỉ gật đầu.
Phì Tử bổ sung: “Em đã khóa cửa lại rồi.”
Đàm Hi đưa tay ra, Phì Tử hiểu ý liền đưa chìa khóa cho cô.
“Chị Đàm, chị... không định lấy mạng A Phi thật đấy chứ?” Phì Tử cẩn thận hỏi.
“Cậu cảm thấy sao?” Cười như không cười.
“Thế thì không có lời lắm.”
“Ý là sao?”
“Chị nghĩ mà xem, nếu cho hắn một súng thì rất khó phi tang xác chết đấy.”
Đàm Hi không tỏ ý kiến, đưa mắt nhìn sang Hứa Nhất Sơn: “Cậu nghĩ sao?”
Đã quen làm hũ nút, giờ bị hỏi tới, Nhất Sơn ngẩn ra. Đàm Hi lặp lại câu hỏi, lại cho hắn cả thời gian để suy nghĩ.
“Em theo chị.” Thẳng thắn, dứt khoát.
“Nhất Sơn, sao anh lại...” Phì Tử luống cuống, ra sức nháy mắt cho hắn, thế nhưng Hứa Nhất Sơn lại làm như không thấy.
Đàm Hi mỉm cười, trong bốn người này, Ân Hoán thông minh, A Phi lọc lõi, Phì Tử hay mềm lòng lại chẳng hề quyết đoán, chỉ có sự kiên định của Hứa Nhất Sơn là lọt được vào mắt cô. Sự thật đã chứng minh là ánh mắt của cô không tệ lắm. Ít nhất trong nửa năm qua, cô đã đào tạo được một người trung thành chính thức của mình.
“Cô nghĩ thế nào?” Ân Hoán châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, gương mặt hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Hắn đang hỏi Đàm Hi.
“Mạng của A Phi không do tôi quyết định.”
“Có ý gì?”
Đàm Hi nhìn hắn bằng ánh mắt sâu sắc, cười nói: “Ý trên mặt chữ.”
Ân Hoán nhíu mày, trong lòng ôm một sự hoài nghi, mơ hồ nhận ra gì nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại chẳng nắm bắt được gì, chỉ thấy mờ mịt.
Đàm Hi chỉ vào ghế sofa, lại nói với cả Phì Tử và Nhất Sơn: “Ngồi đi. Có việc muốn thương lượng với các anh.”
“Chị Đàm, có chuyện gì thế ạ?”
Nhất Sơn cũng đưa ánh mắt dò hỏi sang nhìn cô.
Đàm Hi trầm ngâm như thể đang tổ chức lại ngôn ngữ, sau đó liền tung ra một quả bom hạng nặng: “Tôi định đóng cửa sòng bạc.”
“Cái gì?” Phì Tử kinh hãi kêu lên.
Hứa Nhất Sơn cũng ngẩn ra. Còn Ân Hoán suýt chút nữa bị bỏng tay do tàn thuốc rơi xuống.
“Chị, tại sao chứ ạ? Vất vả lắm sòng bạc mới đi vào quỹ đạo, đang là thời điểm để phát triển lớn mạnh, cho dù A Phi có phản bội mọi người thì cũng không ảnh hưởng gì tới kinh doanh bình thường mà, tại sao lại đóng cửa chứ ạ?” Phì Tử cảm thấy khó hiểu.
Mấy anh em vừa mới sống những ngày tháng an ổn chưa được bao lâu, lợi tức hơn nửa năm thu vào nhiều hơn gấp bội số tiền mà họ kiếm được khi lăn lóc ngoài công trường xây dựng. Hắn đã mua cho chú thím một miếng đất để đôi vợ chồng già có thể tiếp tục kinh doanh quán ăn khuya, tiếp theo còn định mua nhà nữa.
Hắn còn có kế hoạch tích góp đủ tiền để lấy vợ, cho Tiểu Huệ một lễ cưới vẻ vang, chính thức đón cô ấy về nhà làm vợ.
Hiện giờ, hết thảy những mong ước này đều phải tan biến sao?
Phì Tử siết chặt nắm tay, sự không đành lòng với A Phi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn ta.
Hắn không muốn lại tiếp tục quay về làm tên côn đồ đầu đường xó chợ. Hắn không muốn lúc nào cũng phải kéo bè kéo lũ đánh nhau vỡ đầu chảy máu với người khác.
“Lúc trước khi quyết định mở sòng bạc này, tôi đã nói trước với các anh là sẽ không lâu dài rồi.”
“Chị, em không hiểu.” Nhất Sơn nhíu mày, trên gương mặt ngăm đen ngưng tụ sự nghiêm túc.
“Đánh cược cổ phiếu không phải là đánh bạc truyền thống, có liên quan mật thiết tới thị trường chứng khoán, biến số cũng lớn, đây là thứ nhất. Tuy rằng bên Tứ Xuyên đã có tiền lệ, nhưng khi chúng ta bắt đầu, thị trường ở thủ đô này vẫn còn trống, thế nên chúng ta mới có điều kiện cướp đoạt tiên cơ. Hiện giờ, cách chơi này dần phổ biến hơn, một vài ông lớn cũng dần có hứng với nó, sòng bạc nhỏ bé này của chúng ta đã sớm không còn chiếm ưu thế được nữa, đây là điều thứ hai.”
“Chúng ta có thể mở rộng quy mô mà!” Phì Tử là người có phản ứng nhanh nhất, “Không nhất định chỉ khai thác một bãi, với quy mô hiện có của chúng ta thì hoàn toàn có thể xây dựng thêm.”
“Sau khi xây dựng thêm thì sao?” Đàm Hi hỏi lại, “Bãi càng lớn thì càng cần phải có thêm nhiều người. Huống chi, bánh kem càng lớn mà không bảo vệ được thì sẽ chỉ thành đồ ăn trong mâm của người khác mà thôi.”
Từ xưa tới nay, sòng bạc là một ngành nghề có thể mang lại lợi nhuận kếch xù, người không có bối cảnh thì đừng mong mơ ước tới nó.
Thời xưa thì phải có nha môn che chở.
Thời nay thì phải có chỗ dựa cứng để chống đỡ.
Cô thì có gì chứ?
Thân phận của Tống Bạch không nên dính vào chuyện này, cứ thế mãi chỉ sợ sẽ liên lụy tới anh ta, thậm chí toàn bộ Tống gia.
“Khi trò cược cổ phiếu này bắt đầu bùng lên thì các sòng bạc ngầm sẽ bị ảnh hưởng, hiện giờ còn chưa thấy rõ hậu quả nên bọn họ chưa phát hiện ra. Nhưng vẫn sẽ có ngày họ nhận ra điều này thôi. Đến lúc đó, chúng ta phải làm sao đây? Liều mạng à? Chỉ sợ, chúng ta chẳng có bản lĩnh đó.”
“Nghiêm... nghiêm trọng đến như thế sao?”
“Tôi chỉ tính toán ra kết quả sớm một chút mà thôi, cố gắng để mọi người đều an toàn.” Đàm Hi lấy từ trong ba lô ra một cuốn sổ, “Đây là mọi khoản thu chi của sòng bạc từ trước tới nay, bên trên cũng ghi lại tỉ mỉ tình hình thu chi dạo gần đây. Ngoại trừ những phí tổn tất yếu ra, lợi nhuận của sòng bạc tính tới hôm nay là một ngàn sáu trăm ba mươi hai vạn.”
Phì Tử hít mạnh vào một hơi, Nhất Sơn cũng thoáng kinh ngạc.
Ân Hoán thì biết rõ rồi nên cũng không quá kinh ngạc, nhưng quả thực con số tổng hợp lại cũng đủ làm người ta phải nghẹn họng.
“Trong này có năm trăm vạn mà Lôi Minh góp vốn, thế nên chỉ có một ngàn một trăm vạn là thuộc về chúng ta. Dựa theo tỉ lệ chia chác trước đó, tôi được tám trăm vạn, số dư lại thì Ân Hoán được 60%, còn thừa bao nhiêu thì chia đều cho Phì Tử, Nhất Sơn, A Phi.”
Đây rõ ràng là muốn chia tiền rồi, Đàm Hi làm việc theo phong cách sấm rền gió cuốn nên cho dù Phì Tử có lòng muốn cứu vãn tình thế thì cũng chẳng có cơ hội nào lên tiếng cả.
Hiện thực lớn nhất hiện tại của mọi người đó là cuối cùng có thể được chia vào tay bao nhiêu tiền.
Đàm Hi bình tĩnh đảo mắt nhìn ba người, tiếp tục nói: “A Phi có thể loại trừ, định mức của hắn sẽ chia đều cho Phì Tử và Nhất Sơn. Có dị nghị gì không? Nếu có thì ngay lập tức nói ra, một khi đã chốt rồi thì đừng có tìm tôi lèo nhèo nữa.”
Nhất Sơn lắc đầu.
Phì Tử phụ họa: “Không ạ!”
“Được rồi. Nể tình chúng ta cũng đã hợp tác lâu như thế, tôi chỉ lấy năm trăm vạn thôi.”
“Chị...”
Đàm Hi xua tay: “Nghe tôi nói hết đã. Tôi biết, mọi người vừa mới ổn định cuộc sống được một chút, quyết định này có thể sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch tương lai của các anh. Có thêm ba trăm vạn, mỗi người một trăm vạn, đây coi như là một chút lòng thành muốn bồi thường của tôi.”
“Em không cần.” Nhất Sơn lên tiếng.
“Em cũng không cần.” Phì Tử lắc đầu.
“Nên chia như thế nào thì cứ chia như thế.” Ân Hoán nhìn cô, “Cô không cần thiết làm như vậy.”
Đàm Hi cười khẽ, cô không hề nhìn nhầm người, ngoại trừ tên A Phi kia.
“Tôi đã quyết định rồi.” Cô lấy từ trong túi ra bốn tấm thẻ ngân hàng, giao ba tấm lại cho ba người, “Mỗi tấm một trăm vạn, không có mật khẩu.”
“Còn cái thẻ này có tổng cộng sáu trăm ba mươi hai vạn, tôi giao cho Ân Hoán, các anh cứ chia theo tỷ lệ 6 - 2 - 2 là được.”
Phì Tử và Nhất Sơn đưa mắt nhìn nhau, hỏi Đàm Hi với giọng gần như nghẹn ngào: “Chị, thật sự phải đường ai nấy đi sao?”
Ánh mắt Đàm Hi trở nên dịu dàng hơn, “Thiên hạ này chẳng có bữa tiệc nào không tàn, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này thôi.”
“Nhưng... thế này thì nhanh quá!”
Đàm Hi nhìn thấy mắt hắn đã bắt đầu đỏ lên thì giả vờ tức giận: “Khóc cái gì mà khóc? Đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông, cậu thế kia thì sao mà tán gái được?”
“Em không cần tán gái, em có Tiểu Huệ rồi.”
“Ờ... là tán Tiểu Huệ.”
“Chị...” Phì Tử thẹn thùng.
“Sòng bạc kinh doanh hết tháng này sẽ đóng cửa. Trong khoảng thời gian này, các anh hãy truyền tin tức ra, cố gắng bình ổn cảm xúc của khách đánh cuộc.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Nếu không có việc gì, tôi muốn nói chuyện riêng với Ân Hoán.”
Phì Tử và Nhất Sơn rời đi.
“Nói chuyện gì?” Ân Hoán lên tiếng, trong ngực vẫn còn buồn bực. Hắn nhìn quanh quanh, thật sự phải kết thúc rồi sao?
“Anh không hỏi tôi tại sao à?”
Ân Hoán nhìn cô, “Vừa rồi cô đã giải thích rồi còn gì.”
“Anh tin à?”
“Không tin.”
“Ân Hoán, nếu anh không thu liễm cái tính cách bướng bỉnh của mình lại thì tương lai anh sẽ phải chịu thiệt lớn thôi.”
Hắn cười khẽ, cũng chẳng biết có nghe vào tai không.
Đàm Hi đi tới, ném cho hắn khẩu súng lục màu bạc trong tay mình: “Chẳng phải anh vẫn luôn nghi ngờ thật giả hay sao? Hiện tại cho anh cơ hội kiểm tra đấy.”
Người đàn ông nhíu mày, giơ tay cầm lấy, cúi đầu, cẩn thận xem xét.
Súng rất nhỏ, có thể nói là cực kỳ tinh xảo, nhưng trọng lượng lại không hề nhẹ chút nào, thời gian trôi qua, vẻ mặt của Ân Hoán càng lúc càng ngưng trọng, cuối cùng lại hơi hiện vẻ hoảng sợ.
“Thật hay giả?” Đàm Hi bưng chén trà lên, nhẹ nhàng hít ngửi một hơi.
“... Là thật.”
“Giờ đã tin là tôi có thể một phát bắn chết A Phi chưa?”
“Cô bị điên rồi!”
Đàm Hi không để ý tới bộ dạng như muốn nổi điên của hắn, chỉ hừ lạnh rồi xùy nhẹ một tiếng: “Thế mà cũng sợ.”
Ân Hoán bị cô chặn họng không biết phải nói gì: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Sợ không? Súng thật đạn thật đấy.”
“...”
“Tin tôi đi, anh vào hội Ám Dạ rồi thì sẽ phải nhìn thấy những thứ còn khủng bố hơn thế này gấp trăm ngàn lần.”
“Cô đang dọa tôi đấy à?”
Đàm Hi lắc đầu, khẽ than thở, trên đời này quả thực đúng là có rất nhiều gã khờ.
“Ân Hoán, tôi không tin là anh không hề có một chút tâm lý chuẩn bị nào? Hay là, ở trong mắt anh, xã hội đen chỉ là đánh đấm tranh cãi vặt vãnh thôi? Anh muốn vào là vào, muốn ra là ra sao?”
Ân Hoán ngồi ở trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng, không còn điên cuồng như trước nữa.
“Sắp xếp xong rồi chứ?”
Nhất Sơn không thích nói chuyện, chỉ gật đầu.
Phì Tử bổ sung: “Em đã khóa cửa lại rồi.”
Đàm Hi đưa tay ra, Phì Tử hiểu ý liền đưa chìa khóa cho cô.
“Chị Đàm, chị... không định lấy mạng A Phi thật đấy chứ?” Phì Tử cẩn thận hỏi.
“Cậu cảm thấy sao?” Cười như không cười.
“Thế thì không có lời lắm.”
“Ý là sao?”
“Chị nghĩ mà xem, nếu cho hắn một súng thì rất khó phi tang xác chết đấy.”
Đàm Hi không tỏ ý kiến, đưa mắt nhìn sang Hứa Nhất Sơn: “Cậu nghĩ sao?”
Đã quen làm hũ nút, giờ bị hỏi tới, Nhất Sơn ngẩn ra. Đàm Hi lặp lại câu hỏi, lại cho hắn cả thời gian để suy nghĩ.
“Em theo chị.” Thẳng thắn, dứt khoát.
“Nhất Sơn, sao anh lại...” Phì Tử luống cuống, ra sức nháy mắt cho hắn, thế nhưng Hứa Nhất Sơn lại làm như không thấy.
Đàm Hi mỉm cười, trong bốn người này, Ân Hoán thông minh, A Phi lọc lõi, Phì Tử hay mềm lòng lại chẳng hề quyết đoán, chỉ có sự kiên định của Hứa Nhất Sơn là lọt được vào mắt cô. Sự thật đã chứng minh là ánh mắt của cô không tệ lắm. Ít nhất trong nửa năm qua, cô đã đào tạo được một người trung thành chính thức của mình.
“Cô nghĩ thế nào?” Ân Hoán châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, gương mặt hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Hắn đang hỏi Đàm Hi.
“Mạng của A Phi không do tôi quyết định.”
“Có ý gì?”
Đàm Hi nhìn hắn bằng ánh mắt sâu sắc, cười nói: “Ý trên mặt chữ.”
Ân Hoán nhíu mày, trong lòng ôm một sự hoài nghi, mơ hồ nhận ra gì nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại chẳng nắm bắt được gì, chỉ thấy mờ mịt.
Đàm Hi chỉ vào ghế sofa, lại nói với cả Phì Tử và Nhất Sơn: “Ngồi đi. Có việc muốn thương lượng với các anh.”
“Chị Đàm, có chuyện gì thế ạ?”
Nhất Sơn cũng đưa ánh mắt dò hỏi sang nhìn cô.
Đàm Hi trầm ngâm như thể đang tổ chức lại ngôn ngữ, sau đó liền tung ra một quả bom hạng nặng: “Tôi định đóng cửa sòng bạc.”
“Cái gì?” Phì Tử kinh hãi kêu lên.
Hứa Nhất Sơn cũng ngẩn ra. Còn Ân Hoán suýt chút nữa bị bỏng tay do tàn thuốc rơi xuống.
“Chị, tại sao chứ ạ? Vất vả lắm sòng bạc mới đi vào quỹ đạo, đang là thời điểm để phát triển lớn mạnh, cho dù A Phi có phản bội mọi người thì cũng không ảnh hưởng gì tới kinh doanh bình thường mà, tại sao lại đóng cửa chứ ạ?” Phì Tử cảm thấy khó hiểu.
Mấy anh em vừa mới sống những ngày tháng an ổn chưa được bao lâu, lợi tức hơn nửa năm thu vào nhiều hơn gấp bội số tiền mà họ kiếm được khi lăn lóc ngoài công trường xây dựng. Hắn đã mua cho chú thím một miếng đất để đôi vợ chồng già có thể tiếp tục kinh doanh quán ăn khuya, tiếp theo còn định mua nhà nữa.
Hắn còn có kế hoạch tích góp đủ tiền để lấy vợ, cho Tiểu Huệ một lễ cưới vẻ vang, chính thức đón cô ấy về nhà làm vợ.
Hiện giờ, hết thảy những mong ước này đều phải tan biến sao?
Phì Tử siết chặt nắm tay, sự không đành lòng với A Phi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn ta.
Hắn không muốn lại tiếp tục quay về làm tên côn đồ đầu đường xó chợ. Hắn không muốn lúc nào cũng phải kéo bè kéo lũ đánh nhau vỡ đầu chảy máu với người khác.
“Lúc trước khi quyết định mở sòng bạc này, tôi đã nói trước với các anh là sẽ không lâu dài rồi.”
“Chị, em không hiểu.” Nhất Sơn nhíu mày, trên gương mặt ngăm đen ngưng tụ sự nghiêm túc.
“Đánh cược cổ phiếu không phải là đánh bạc truyền thống, có liên quan mật thiết tới thị trường chứng khoán, biến số cũng lớn, đây là thứ nhất. Tuy rằng bên Tứ Xuyên đã có tiền lệ, nhưng khi chúng ta bắt đầu, thị trường ở thủ đô này vẫn còn trống, thế nên chúng ta mới có điều kiện cướp đoạt tiên cơ. Hiện giờ, cách chơi này dần phổ biến hơn, một vài ông lớn cũng dần có hứng với nó, sòng bạc nhỏ bé này của chúng ta đã sớm không còn chiếm ưu thế được nữa, đây là điều thứ hai.”
“Chúng ta có thể mở rộng quy mô mà!” Phì Tử là người có phản ứng nhanh nhất, “Không nhất định chỉ khai thác một bãi, với quy mô hiện có của chúng ta thì hoàn toàn có thể xây dựng thêm.”
“Sau khi xây dựng thêm thì sao?” Đàm Hi hỏi lại, “Bãi càng lớn thì càng cần phải có thêm nhiều người. Huống chi, bánh kem càng lớn mà không bảo vệ được thì sẽ chỉ thành đồ ăn trong mâm của người khác mà thôi.”
Từ xưa tới nay, sòng bạc là một ngành nghề có thể mang lại lợi nhuận kếch xù, người không có bối cảnh thì đừng mong mơ ước tới nó.
Thời xưa thì phải có nha môn che chở.
Thời nay thì phải có chỗ dựa cứng để chống đỡ.
Cô thì có gì chứ?
Thân phận của Tống Bạch không nên dính vào chuyện này, cứ thế mãi chỉ sợ sẽ liên lụy tới anh ta, thậm chí toàn bộ Tống gia.
“Khi trò cược cổ phiếu này bắt đầu bùng lên thì các sòng bạc ngầm sẽ bị ảnh hưởng, hiện giờ còn chưa thấy rõ hậu quả nên bọn họ chưa phát hiện ra. Nhưng vẫn sẽ có ngày họ nhận ra điều này thôi. Đến lúc đó, chúng ta phải làm sao đây? Liều mạng à? Chỉ sợ, chúng ta chẳng có bản lĩnh đó.”
“Nghiêm... nghiêm trọng đến như thế sao?”
“Tôi chỉ tính toán ra kết quả sớm một chút mà thôi, cố gắng để mọi người đều an toàn.” Đàm Hi lấy từ trong ba lô ra một cuốn sổ, “Đây là mọi khoản thu chi của sòng bạc từ trước tới nay, bên trên cũng ghi lại tỉ mỉ tình hình thu chi dạo gần đây. Ngoại trừ những phí tổn tất yếu ra, lợi nhuận của sòng bạc tính tới hôm nay là một ngàn sáu trăm ba mươi hai vạn.”
Phì Tử hít mạnh vào một hơi, Nhất Sơn cũng thoáng kinh ngạc.
Ân Hoán thì biết rõ rồi nên cũng không quá kinh ngạc, nhưng quả thực con số tổng hợp lại cũng đủ làm người ta phải nghẹn họng.
“Trong này có năm trăm vạn mà Lôi Minh góp vốn, thế nên chỉ có một ngàn một trăm vạn là thuộc về chúng ta. Dựa theo tỉ lệ chia chác trước đó, tôi được tám trăm vạn, số dư lại thì Ân Hoán được 60%, còn thừa bao nhiêu thì chia đều cho Phì Tử, Nhất Sơn, A Phi.”
Đây rõ ràng là muốn chia tiền rồi, Đàm Hi làm việc theo phong cách sấm rền gió cuốn nên cho dù Phì Tử có lòng muốn cứu vãn tình thế thì cũng chẳng có cơ hội nào lên tiếng cả.
Hiện thực lớn nhất hiện tại của mọi người đó là cuối cùng có thể được chia vào tay bao nhiêu tiền.
Đàm Hi bình tĩnh đảo mắt nhìn ba người, tiếp tục nói: “A Phi có thể loại trừ, định mức của hắn sẽ chia đều cho Phì Tử và Nhất Sơn. Có dị nghị gì không? Nếu có thì ngay lập tức nói ra, một khi đã chốt rồi thì đừng có tìm tôi lèo nhèo nữa.”
Nhất Sơn lắc đầu.
Phì Tử phụ họa: “Không ạ!”
“Được rồi. Nể tình chúng ta cũng đã hợp tác lâu như thế, tôi chỉ lấy năm trăm vạn thôi.”
“Chị...”
Đàm Hi xua tay: “Nghe tôi nói hết đã. Tôi biết, mọi người vừa mới ổn định cuộc sống được một chút, quyết định này có thể sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch tương lai của các anh. Có thêm ba trăm vạn, mỗi người một trăm vạn, đây coi như là một chút lòng thành muốn bồi thường của tôi.”
“Em không cần.” Nhất Sơn lên tiếng.
“Em cũng không cần.” Phì Tử lắc đầu.
“Nên chia như thế nào thì cứ chia như thế.” Ân Hoán nhìn cô, “Cô không cần thiết làm như vậy.”
Đàm Hi cười khẽ, cô không hề nhìn nhầm người, ngoại trừ tên A Phi kia.
“Tôi đã quyết định rồi.” Cô lấy từ trong túi ra bốn tấm thẻ ngân hàng, giao ba tấm lại cho ba người, “Mỗi tấm một trăm vạn, không có mật khẩu.”
“Còn cái thẻ này có tổng cộng sáu trăm ba mươi hai vạn, tôi giao cho Ân Hoán, các anh cứ chia theo tỷ lệ 6 - 2 - 2 là được.”
Phì Tử và Nhất Sơn đưa mắt nhìn nhau, hỏi Đàm Hi với giọng gần như nghẹn ngào: “Chị, thật sự phải đường ai nấy đi sao?”
Ánh mắt Đàm Hi trở nên dịu dàng hơn, “Thiên hạ này chẳng có bữa tiệc nào không tàn, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này thôi.”
“Nhưng... thế này thì nhanh quá!”
Đàm Hi nhìn thấy mắt hắn đã bắt đầu đỏ lên thì giả vờ tức giận: “Khóc cái gì mà khóc? Đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông, cậu thế kia thì sao mà tán gái được?”
“Em không cần tán gái, em có Tiểu Huệ rồi.”
“Ờ... là tán Tiểu Huệ.”
“Chị...” Phì Tử thẹn thùng.
“Sòng bạc kinh doanh hết tháng này sẽ đóng cửa. Trong khoảng thời gian này, các anh hãy truyền tin tức ra, cố gắng bình ổn cảm xúc của khách đánh cuộc.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Nếu không có việc gì, tôi muốn nói chuyện riêng với Ân Hoán.”
Phì Tử và Nhất Sơn rời đi.
“Nói chuyện gì?” Ân Hoán lên tiếng, trong ngực vẫn còn buồn bực. Hắn nhìn quanh quanh, thật sự phải kết thúc rồi sao?
“Anh không hỏi tôi tại sao à?”
Ân Hoán nhìn cô, “Vừa rồi cô đã giải thích rồi còn gì.”
“Anh tin à?”
“Không tin.”
“Ân Hoán, nếu anh không thu liễm cái tính cách bướng bỉnh của mình lại thì tương lai anh sẽ phải chịu thiệt lớn thôi.”
Hắn cười khẽ, cũng chẳng biết có nghe vào tai không.
Đàm Hi đi tới, ném cho hắn khẩu súng lục màu bạc trong tay mình: “Chẳng phải anh vẫn luôn nghi ngờ thật giả hay sao? Hiện tại cho anh cơ hội kiểm tra đấy.”
Người đàn ông nhíu mày, giơ tay cầm lấy, cúi đầu, cẩn thận xem xét.
Súng rất nhỏ, có thể nói là cực kỳ tinh xảo, nhưng trọng lượng lại không hề nhẹ chút nào, thời gian trôi qua, vẻ mặt của Ân Hoán càng lúc càng ngưng trọng, cuối cùng lại hơi hiện vẻ hoảng sợ.
“Thật hay giả?” Đàm Hi bưng chén trà lên, nhẹ nhàng hít ngửi một hơi.
“... Là thật.”
“Giờ đã tin là tôi có thể một phát bắn chết A Phi chưa?”
“Cô bị điên rồi!”
Đàm Hi không để ý tới bộ dạng như muốn nổi điên của hắn, chỉ hừ lạnh rồi xùy nhẹ một tiếng: “Thế mà cũng sợ.”
Ân Hoán bị cô chặn họng không biết phải nói gì: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Sợ không? Súng thật đạn thật đấy.”
“...”
“Tin tôi đi, anh vào hội Ám Dạ rồi thì sẽ phải nhìn thấy những thứ còn khủng bố hơn thế này gấp trăm ngàn lần.”
“Cô đang dọa tôi đấy à?”
Đàm Hi lắc đầu, khẽ than thở, trên đời này quả thực đúng là có rất nhiều gã khờ.
“Ân Hoán, tôi không tin là anh không hề có một chút tâm lý chuẩn bị nào? Hay là, ở trong mắt anh, xã hội đen chỉ là đánh đấm tranh cãi vặt vãnh thôi? Anh muốn vào là vào, muốn ra là ra sao?”
/1339
|