Cao Văn thấy cực hả hê.
Bàn tay đặt dưới bàn của Trịnh Thiến dần nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
“Ha, biết ngay là cậu không trả nổi mà.” Cao Văn lắc đầu tiếc nuối, “Quỷ nghèo.”
“Chửi tôi nghèo, cậu tưởng cậu giàu lắm à?” Trịnh Thiến cười lạnh, “Nhặt đầu bút chì người khác vứt đi về dùng, lấy một tá chì 4B trên bục giảng phòng vẽ tranh, đừng tưởng không ai biết nhé.”
“Cậu!” Sắc mặt Cao Văn lập tức thay đổi.
“Chúng ta cũng giống nhau cả thôi, cậu có tư cách gì mà châm chọc tôi chứ hả? Cũng chỉ là mèo chê mèo dài đuôi, cậu cũng chẳng cao thượng hơn ai đâu.”
“Không, tôi còn khá hơn cậu nhiều,“ Cao Văn lấy lại bình tĩnh, tóc đen xõa ra hai bên vai giống như một dải lụa đen bóng mượt, “Ít nhất tôi có thể tự trả tiền cơm của mình, không cần da mặt dày đi xin cơm người khác.”
“Ai bảo là tôi đi xin cơm hả? Đó là cậu ấy tự nguyện mời tôi...”
“Thế nên cậu liền gọi đồ ăn đắt nhất à? Trịnh Thiến à Trịnh Thiến, nhìn cậu ăn mặc cũng chẳng tới nỗi giống người nông cạn, sao tướng ăn lại khó xem như thế chứ hả? Cậu là đồ nhà quê chưa hiểu việc đời đấy à?”
“Ồ? Hai người đang nói chuyện gì thế?” Dương Duy tiến vào, kéo ghế ngồi xuống, rút khăn giấy lau tay.
Cao Văn: “Không có gì.”
Trịnh Thiến: “Nói chuyện phiếm thôi.”
Cách trả lời có vẻ thực sự nhất trí, liên hợp đối ngoại.
Chỉ chốc lát sau, Thời Nguyệt cũng quay về: “Đi thôi, không còn sớm nữa đâu.”
Bốn người lại cùng nhau rời đi.
“Chậc. Một vở diễn thật lớn nha, em gái ngoan, cậu nằm cũng trúng đạn kìa~” Hàn Sóc ngậm trong miệng một khối thịt bò bít tết, vẻ mặt cực kỳ đáng ăn đòn.
“Ăn của cậu đi, lải nhải ít thôi.” Đàm Hi cúi đầu cắt thịt.
“Thi đấu còn chưa bắt đầu mà đã bắt đầu diễn cung tâm kế rồi, cậu cẩn thận đấy, hai mụ già kia không phải đèn cạn dầu đâu.”
“Tự tớ có cách.”
“Được! Thế chạm cốc cái nào? Coi như chúc cậu thi đấu thuận lợi, giành được quán quân!”
“Chạm cái đầu cậu ấy.”
Một người chìa cốc, một người ghé lại, keng một tiếng...
Ngửa đầu uống!
“Oa... Đã chết đi được!”
“Ực...”
Hai người ăn xong thì đã 6 giờ chiều. Hàn Sóc đứng ở cửa nhà hàng, lúc này mới cảm thấy no, miệng thì đầy dầu mỡ nên không muốn đeo khẩu trang.
Đến cả mũ lưỡi trai cũng cởi xuống cầm trong tay quạt phành phạch.
“Trời đã tối rồi, chương trình tối nay thế nào?”
Đàm Hi nhướng mày: “Cậu nghĩ sao?”
“Đi bên bar chơi chứ?”
“Thế đồ thì phải làm sao đây?” Đàm Hi quơ đám túi xách trong tay lên.
Hàn Sóc lập tức ỉu xìu: “Thôi thì về trường vậy...”
“Khoan đã! Cậu còn nợ tớ một chầu Haagen - Dazs.”
“Được, thế giờ đi luôn nhé?”
“Đi.”
Đàm Hi gọi ba viên kem, Hàn Sóc cũng thế.
“Không phải còn muốn ăn cả Black Forest sao?”
“Đùa cậu thôi, tớ cũng phải có bụng mà ăn nữa mới được!”
Hàn Sóc lặng lẽ cười mấy tiếng, mắng một câu đầy nũng nịu: “Đồ trứng thối~”
Suýt chút nữa làm Đàm Hi nôn hết cả bít tết trong bụng ra, “Này, có thể đừng làm người ta thấy tởm như thế được không hả?”
“Không thể đâu~ Tiểu Điềm Điềm~”
“Nói tiếng người.”
“Anh yêu em~”
“...” Cô nàng này đã điên rồi, hoàn tất giám định.
Trở về tới ký túc xá thì vừa vặn 10 giờ đêm, hai người lượn lờ cả buổi chiều nên ai cũng thấy mệt mỏi.
Hàn Sóc đi tắm, Đàm Hi đi ra ngoài ban công gọi điện thoại cho Lục Chinh.
“Đại Điềm Điềm, anh đang làm gì thế?”
“... Đổi xưng hô đi.”
“Hả? Đại Điềm Điềm không hay à?”
“Đàm Hi, anh là đàn ông.” Sát thần của thủ đô.
“Ừm, em biết mà. Nên em mới không gọi anh là Tiểu Điềm Điềm đó.”
“...”
“Ngày mai mấy giờ anh tới, em ra sân bay đón anh được không?”
“Mười giờ sáng mai. Em có chắc là em sẽ không ngủ quên không?”
“Đảm bảo không thành vấn đề gì!”
“Chiều nay đi chơi à?”
Đàm Hi kinh ngạc: “Sao anh biết? Có phải anh cho người theo dõi em không thế?”
“Đồ ngốc, cả ngày toàn nghĩ lung tung.”
“Lại mắng chửi người nữa... Thế thì sao mà anh biết được vậy?”
“Em muốn làm gì anh đều biết hết.”
Trái tim đập chậm nửa nhịp.
“Được rồi, đi ngủ sớm đi, ngày mai gặp.”
“... Vâng.”
Đêm nay, Đàm Hi ngủ rất ngon, có lẽ vì đi dạo cả một buổi chiều nên đã quá mệt mỏi.
Không nằm mơ, cũng có thể có nhưng sáng dậy thì chẳng nhớ gì hết.
Rời giường, đánh răng rửa mặt, thấy vẫn còn sớm nên lại đắp mặt nạ một lúc.
Đàm Hi khoác áo khoác màu nâu nhạt, giống hệt một chiếc áo của Lục Chinh, mặc quần jeans, buộc tóc đuôi ngựa, ra cửa với tinh thần phấn chấn.
“Hàn Sóc, anh đi đây, chú nhớ dậy sớm đấy nhé! Đồ con lợn...”
Người trên giường không ư hử gì.
Đàm Hi bĩu môi, đóng cửa rồi đi thẳng.
Đầu tiên là tới căng tin ăn sáng rồi mới ra cổng chính, vừa lúc gặp phải một chiếc taxi mới trả khách nên cô lập tức ngồi vào: “Bác tài, ra sân bay.”
Đến nơi thì mới chín giờ mười lăm phút, còn tận bốn mươi lăm phút nữa.
Đàm Hi chạy vào siêu thị mini mua hai chai nước khoáng, sau đó ngồi xuông ghế nghịch điện thoại.
Đúng mười giờ, chuyến bay từ Lệ Giang tới Tân Thị hạ cánh đúng giờ. Đàm Hi đứng lẫn trong đám người, ngay cạnh vạch vàng, lập tức bật chế độ tìm người.
Tìm được Lục Chinh cũng không mấy khó khăn.
Người đàn ông cao một mét tám, dù đi tới đâu cũng chẳng khác nào hạc đứng giữa bầy gà.
Đàm Hi vừa liếc mắt đã nhìn thấy, anh mặc cái áo gió đôi với chiếc áo cô đang mặc, chân dài thẳng tắp, đầu đinh cá tính, khí chất vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị.
Một đường đi tới làm không ít người phải ngoái lại nhìn.
Bàn tay đặt dưới bàn của Trịnh Thiến dần nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
“Ha, biết ngay là cậu không trả nổi mà.” Cao Văn lắc đầu tiếc nuối, “Quỷ nghèo.”
“Chửi tôi nghèo, cậu tưởng cậu giàu lắm à?” Trịnh Thiến cười lạnh, “Nhặt đầu bút chì người khác vứt đi về dùng, lấy một tá chì 4B trên bục giảng phòng vẽ tranh, đừng tưởng không ai biết nhé.”
“Cậu!” Sắc mặt Cao Văn lập tức thay đổi.
“Chúng ta cũng giống nhau cả thôi, cậu có tư cách gì mà châm chọc tôi chứ hả? Cũng chỉ là mèo chê mèo dài đuôi, cậu cũng chẳng cao thượng hơn ai đâu.”
“Không, tôi còn khá hơn cậu nhiều,“ Cao Văn lấy lại bình tĩnh, tóc đen xõa ra hai bên vai giống như một dải lụa đen bóng mượt, “Ít nhất tôi có thể tự trả tiền cơm của mình, không cần da mặt dày đi xin cơm người khác.”
“Ai bảo là tôi đi xin cơm hả? Đó là cậu ấy tự nguyện mời tôi...”
“Thế nên cậu liền gọi đồ ăn đắt nhất à? Trịnh Thiến à Trịnh Thiến, nhìn cậu ăn mặc cũng chẳng tới nỗi giống người nông cạn, sao tướng ăn lại khó xem như thế chứ hả? Cậu là đồ nhà quê chưa hiểu việc đời đấy à?”
“Ồ? Hai người đang nói chuyện gì thế?” Dương Duy tiến vào, kéo ghế ngồi xuống, rút khăn giấy lau tay.
Cao Văn: “Không có gì.”
Trịnh Thiến: “Nói chuyện phiếm thôi.”
Cách trả lời có vẻ thực sự nhất trí, liên hợp đối ngoại.
Chỉ chốc lát sau, Thời Nguyệt cũng quay về: “Đi thôi, không còn sớm nữa đâu.”
Bốn người lại cùng nhau rời đi.
“Chậc. Một vở diễn thật lớn nha, em gái ngoan, cậu nằm cũng trúng đạn kìa~” Hàn Sóc ngậm trong miệng một khối thịt bò bít tết, vẻ mặt cực kỳ đáng ăn đòn.
“Ăn của cậu đi, lải nhải ít thôi.” Đàm Hi cúi đầu cắt thịt.
“Thi đấu còn chưa bắt đầu mà đã bắt đầu diễn cung tâm kế rồi, cậu cẩn thận đấy, hai mụ già kia không phải đèn cạn dầu đâu.”
“Tự tớ có cách.”
“Được! Thế chạm cốc cái nào? Coi như chúc cậu thi đấu thuận lợi, giành được quán quân!”
“Chạm cái đầu cậu ấy.”
Một người chìa cốc, một người ghé lại, keng một tiếng...
Ngửa đầu uống!
“Oa... Đã chết đi được!”
“Ực...”
Hai người ăn xong thì đã 6 giờ chiều. Hàn Sóc đứng ở cửa nhà hàng, lúc này mới cảm thấy no, miệng thì đầy dầu mỡ nên không muốn đeo khẩu trang.
Đến cả mũ lưỡi trai cũng cởi xuống cầm trong tay quạt phành phạch.
“Trời đã tối rồi, chương trình tối nay thế nào?”
Đàm Hi nhướng mày: “Cậu nghĩ sao?”
“Đi bên bar chơi chứ?”
“Thế đồ thì phải làm sao đây?” Đàm Hi quơ đám túi xách trong tay lên.
Hàn Sóc lập tức ỉu xìu: “Thôi thì về trường vậy...”
“Khoan đã! Cậu còn nợ tớ một chầu Haagen - Dazs.”
“Được, thế giờ đi luôn nhé?”
“Đi.”
Đàm Hi gọi ba viên kem, Hàn Sóc cũng thế.
“Không phải còn muốn ăn cả Black Forest sao?”
“Đùa cậu thôi, tớ cũng phải có bụng mà ăn nữa mới được!”
Hàn Sóc lặng lẽ cười mấy tiếng, mắng một câu đầy nũng nịu: “Đồ trứng thối~”
Suýt chút nữa làm Đàm Hi nôn hết cả bít tết trong bụng ra, “Này, có thể đừng làm người ta thấy tởm như thế được không hả?”
“Không thể đâu~ Tiểu Điềm Điềm~”
“Nói tiếng người.”
“Anh yêu em~”
“...” Cô nàng này đã điên rồi, hoàn tất giám định.
Trở về tới ký túc xá thì vừa vặn 10 giờ đêm, hai người lượn lờ cả buổi chiều nên ai cũng thấy mệt mỏi.
Hàn Sóc đi tắm, Đàm Hi đi ra ngoài ban công gọi điện thoại cho Lục Chinh.
“Đại Điềm Điềm, anh đang làm gì thế?”
“... Đổi xưng hô đi.”
“Hả? Đại Điềm Điềm không hay à?”
“Đàm Hi, anh là đàn ông.” Sát thần của thủ đô.
“Ừm, em biết mà. Nên em mới không gọi anh là Tiểu Điềm Điềm đó.”
“...”
“Ngày mai mấy giờ anh tới, em ra sân bay đón anh được không?”
“Mười giờ sáng mai. Em có chắc là em sẽ không ngủ quên không?”
“Đảm bảo không thành vấn đề gì!”
“Chiều nay đi chơi à?”
Đàm Hi kinh ngạc: “Sao anh biết? Có phải anh cho người theo dõi em không thế?”
“Đồ ngốc, cả ngày toàn nghĩ lung tung.”
“Lại mắng chửi người nữa... Thế thì sao mà anh biết được vậy?”
“Em muốn làm gì anh đều biết hết.”
Trái tim đập chậm nửa nhịp.
“Được rồi, đi ngủ sớm đi, ngày mai gặp.”
“... Vâng.”
Đêm nay, Đàm Hi ngủ rất ngon, có lẽ vì đi dạo cả một buổi chiều nên đã quá mệt mỏi.
Không nằm mơ, cũng có thể có nhưng sáng dậy thì chẳng nhớ gì hết.
Rời giường, đánh răng rửa mặt, thấy vẫn còn sớm nên lại đắp mặt nạ một lúc.
Đàm Hi khoác áo khoác màu nâu nhạt, giống hệt một chiếc áo của Lục Chinh, mặc quần jeans, buộc tóc đuôi ngựa, ra cửa với tinh thần phấn chấn.
“Hàn Sóc, anh đi đây, chú nhớ dậy sớm đấy nhé! Đồ con lợn...”
Người trên giường không ư hử gì.
Đàm Hi bĩu môi, đóng cửa rồi đi thẳng.
Đầu tiên là tới căng tin ăn sáng rồi mới ra cổng chính, vừa lúc gặp phải một chiếc taxi mới trả khách nên cô lập tức ngồi vào: “Bác tài, ra sân bay.”
Đến nơi thì mới chín giờ mười lăm phút, còn tận bốn mươi lăm phút nữa.
Đàm Hi chạy vào siêu thị mini mua hai chai nước khoáng, sau đó ngồi xuông ghế nghịch điện thoại.
Đúng mười giờ, chuyến bay từ Lệ Giang tới Tân Thị hạ cánh đúng giờ. Đàm Hi đứng lẫn trong đám người, ngay cạnh vạch vàng, lập tức bật chế độ tìm người.
Tìm được Lục Chinh cũng không mấy khó khăn.
Người đàn ông cao một mét tám, dù đi tới đâu cũng chẳng khác nào hạc đứng giữa bầy gà.
Đàm Hi vừa liếc mắt đã nhìn thấy, anh mặc cái áo gió đôi với chiếc áo cô đang mặc, chân dài thẳng tắp, đầu đinh cá tính, khí chất vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị.
Một đường đi tới làm không ít người phải ngoái lại nhìn.
/1339
|