Kỳ quái liếc nhìn cô một cái, Dương Duy buồn bực, thái độ bà cô này không đúng lắm mà!
“Trước đây cô ghét Đàm Hi cơ mà? Sao bây giờ cứ một câu đội trưởng hai cậu đội trưởng thế?”
Cao Văn nghẹn lời, “Tôi nói ghét cô ta lúc nào hả?”
“Còn không chịu thừa nhận à?”
“Đúng, trước đây đúng là tôi có chút thành kiến về cô ấy, nhưng bây giờ thì hết rồi!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả?”
“Sao lại hết rồi?”
“Nói chuyện bằng thực lực.”
Dương Duy không hiểu.
“Tôi tưởng rằng cô ấy dựa vào quan hệ nên mới có được vị trí này, nếu không thì tại sao giáo sư PHạm lại trao cơ hội cho một tân sinh viên mới nhập học chưa bao lâu chứ?” Thứ Cao Văn đã chuẩn bị đầy đủ, dốc hết sức mình, khó khăn lắm mới có được, dựa vào đâu mà Đàm Hi dễ dàng có được chứ?
Không biết Cao Văn nghĩ đến điều gì, đáy mắt lướt qua sự khiếp sợ, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.
“Từ một năm trước tôi đã bắt đầu chuẩn bị rồi, hằng ngày ngoài thời gian đến lớp và ký túc xá thì đa số thời gian đều ở phòng vẽ không ngừng tập luyện vẽ phác họa. Những ngày tháng đó khổ sở đến mức không dám nhớ lại, cũng không biết lúc đó tôi đã sống thế nào nữa.” Cô đã từng dùng tiền ăn để mua giấy và bút vẽ, có khi còn vẽ tranh quên cả thời gian, đi đến hành lang gặm tạm ổ bánh mì là lại qua được một buổi chiều.
Dương Duy trầm mặc.
Nói ra thì, anh ta có được vị trí này cũng là vì kiên trì mỗi ngày vẽ hai bức phác thảo từ năm hai cho đến năm tư, gió mưa không quản, cho nên mới dần rèn luyện ra được như ngày hôm nay.
“Không ai ngẫu nhiên mà thành công được, mọi người đều giống nhau cả.” Cao Văn cắn một miếng đùi gà, vừa gặm vừa cười.
“Này, cô vẫn chưa nói tại sao lại không ghét Đàm Hi nữa?”
“Biết rồi mà còn hỏi! Còn có thể tại sao chứ? Chỉ riêng ở phương diện vẽ phác thảo cô ấy đã mạnh hơn tôi rồi, chẳng trách giáo sư Phạm lại coi trọng cô ấy như vậy.”
“Thực ra.” Dương Duy xúc một thìa cơm, nói tiếp, “Trước đây tôi cũng từng nghĩ như vậy. Tôi cứ cảm thấy để một tân sinh viên vào chung đội với chúng ta là quá nực cười. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lúc vẽ tranh của Đàm Hi thì tôi đã hiểu ra, cô ấy có được vị trí này hoàn toàn dựa vào thực lực.”
“Đúng vậy, nếu đã vậy thì còn gì phải giận dữ bất bình nữa chứ?” Cao Văn thở dài, “Xem ra phải cố gắng hơn nữa mới được, nếu không sẽ bị đàn em bỏ lại quá xa, thì mất mặt lắm đó!”
“Xem ra chúng ta tâm ý tương thông lắm đấy!”
“Xì, ai thèm tâm ý tương thông với anh hả?”
Dương Duy cũng không tức giận, thông minh chuyển đề tài sang chuyện khác, “Đồ ăn này ngon quá, hôm nào chúng ta cũng gọi ăn thử đi.”
“Được rồi, cậu tưởng là ai cũng có cái số hưởng đấy à?” Đó là Quý Nguyệt Gia, cô tuy chưa nhìn thấy thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy. Cho nên, Dương Duy anh đúng là đồ ngốc, chẳng biết gì cả.
“...”
Đàm Hi ngồi trên bục giảng, chọn tới chọn lui đồ ăn. Cô phải thừa nhận là mùi vị rất ngon, nhưng tại sao không tìm thấy một chút vị ớt nào, càng đừng nói đến ớt đỏ cay.
Chiêu này của Lục Chinh đúng là ác.
Nhưng nể tình đồ ăn ngon nên Đàm Hi cố nhịn.
Ăn xong, đặt hộp cơm sang một bên, giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi hắng giọng, “Bây giờ là mười hai giờ năm ba, tức là chúng ta còn bảy phút nữa để giải quyết nốt cơm canh, quá giờ là dừng, bắt đầu luyện vẽ. Ảnh những vật thể phải vẽ hôm nay tôi đã chụp ảnh phóng to lên màn hình máy chiếu cho mọi người rồi, anh chị nhanh lên nhé.”
Đúng một giờ, mọi người đã cầm giấy và bút vẽ, ngồi vào vị trí, chỉ chờ Đàm Hi ấn đồng hồ bấm giờ.
“Nửa tiếng hoàn thành bức thứ nhất, bắt đầu bấm giờ!”
Trong giảng đường rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng bút ma sát trên giấy kêu soàn soạt, ngoài ra không còn bất kỳ tạp âm nào khác.
***
Thủ đô, trên đường cao tốc.
“Lão Lục, cậu đang ở đâu?”
“Trạm thu phí đường cao tốc.”
“Lối ra à?”
“Ừ.”
“Về thẳng quân khu đi.”
Cuộc gọi kết thúc.
Hai giờ ba mươi chiều, chiếc Land Rover dừng lại trước cổng quân khu. Anh lính gác cổng chào theo nghi thức quân đội, nhìn chiếc xe đi xa.
Lục Chinh gõ cửa, bàn tay giơ lên còn chưa kịp hạ xuống thì cửa đã được mở ra, gương mặt anh tuấn tươi cười của Thời Cảnh hiện ra.
“Đúng giờ đấy chứ, cậu vào đi rồi nói chuyện.”
Lục Chinh ngồi lên ghế sofa, lấy tách trà ra, động tác đột nhiên khựng lại, sau đó lại yên lặng đẩy bộ ấm trà sang một bên.
Thời Cảnh nhíu mày, “Chê trà không ngon à?”
“Tự cậu nói đấy nhé.”
“... Biết đủ đi, có cái để uống đã là tốt lắm rồi, cậu còn kén cá chọn canh nữa.”
Nói ra thì, anh ta không sống thoải mái được như Lục Chinh, uống trà bánh, ăn ở căng tin, tiền lương tuy không ít nhưng lại toàn làm việc chơi đùa với mạng sống.
Điểm quan trọng nhất nhất nhất đó là... đến nay anh ta vẫn còn độc thân!
Đợi mấy năm nữa, có khi Lục Chinh bế con rồi anh ta vẫn còn là anh chàng độc thân.
So sánh với nhau, đúng là tức chết mà!
Hừ! Trà bánh thì làm sao?, “Tôi nói cho cậu biết, đây không phải là trà bánh bình thường, đợt trước ông Lăng đi sang Thái...”
“Còn chín mươi phút nữa, cậu có chắc chắn muốn dùng thời gian để thảo luận về vấn đề trà với tôi không?”
“Cái gì mà chín mươi phút?”
“Bốn giờ tôi phải đi rồi, tự cậu xem đi. Nhưng qua hôm nay tôi không muốn nghe thấy có ai đó nói rằng Đàm Hi và BW có liên quan đến nhau.”
Thời Cảnh thu lại nụ cười, “Cho nên, cậu đã hạ quyết tâm bao che cho bạn gái rồi đúng ko?”
“Đầu tiên, cô ấy là cô ấy, BW là BW, hai người không liên quan gì đến nhau, càng không thể nói đến chuyện bao che. Thứ hai, cô ấy không chỉ là bạn gái của tôi, mà còn là vợ tương lai của Lục Chinh tôi, cho nên tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai có ý định hất nước bẩn lên người cô ấy.”
“Bao gồm cả tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Thời Cảnh híp hai mắt lại, đột nhiên cười lạnh thành tiếng, một lúc sau mới dừng lại, ánh sáng sắc bén nhìn thẳng vào Lục Chinh đang ngồi đối diện, nhả rõ từng chữ:
“Nếu như, tôi nhất định phải làm rõ mối quan hệ giữa Đàm Hi và BW thì sao?”
“Sẽ không có kết quả gì đâu.” Giọng điệu chắc chắn, thể hiện rõ sự “điên cuồng” kiểu Nhị Gia.
Không có bất cứ nguyên do nào, anh tin tưởng câu nói “Đừng cố gắng tìm kiếm BW nữa, bởi vì, các anh sẽ không tìm được đâu.” của Đàm Hi.
Một người chỉ cần vẫn còn sống thì cho dù có trốn ở góc khuất nhất trên thế giới này cũng có thể tìm ra được.
Nhưng Đàm Hi lại nói: Các anh không tìm được đâu.
Giọng điệu chắc chắn đó, dường như nắm chắc phần thắng.
Cho nên, chỉ có một lời giải thích: BW đã chết rồi!
Cũng chỉ có người chết mới “không tìm được”.
Thời Cảnh khẽ cười, có lẽ đã đoán ra được điều gì đó, ánh mắt càng trở nên tối tăm hơn: “Cậu xuất thân từ lính đặc chủng, có lẽ cậu biết trong những trường hợp đặc biệt cần dùng đến những phương pháp đặc biệt.”
Ví dụ như, ép cung, dùng hình thẩm vấn.
“Cậu dám!” Lục Chinh bỗng nổi giận
“Tôi có cái quyền đó.”
“Cho dù phải đền bù bằng cả Thời gia sao?”
“Cậu!”
“A Cảnh, làm anh em đã bao năm nay, có lẽ cậu biết tôi nói lời giữ lời rồi đấy.” ánh mắt Lục Chinh dữ tợn.
“Cậu làm thật đấy à?”
Lục Chinh trầm mặc, một lúc sau: “Đàm Hi là người phụ nữ của tôi.”
“Chỉ vì một người phụ nữ mà cậu vứt bỏ anh em của mình à?!” Sợi dây căng lên trong đầu cuối cùng cũng đứt, Thời Cảnh điên lên!
“Là vì cậu cắn chặt không buông, ép tôi vào bước đường này.”
Tuy Thời gia gia sản vững chắc, cũng có mấy người làm quan chức cao cấp, nhưng nếu nói đến thực quyền thì Bàng gia đã đạt đến mức đỉnh cao; luận về tài lực, cũng khó sánh ngang được với Lục gia. Cho nên, ngay ở vạch xuất phát anh ta đã thua Lục Chinh, đã định sẵn không chiếm được ưu thế trong cuộc đối đầu này.
“Lão Lục, cậu dùng quyền thế ép người, bao che cho Đàm Hi. Cậu đã từng nghĩ đến nếu để ông cụ Bàng biết được thì sẽ có phản ứng gì không?”
Lục Chinh híp mắt: “Cậu uy hiếp tôi?”
“Do cậu lật mặt trước. Lão thủ trưởng cả một đời anh minh, sớm muộn gì cũng bị đứa cháu bất hiếu như cậu hủy hết!”
“Tôi nói lại một lần nữa, Đàm Hi và BW không liên quan gì đến nhau hết.”
“Cậu nói không liên quan thì là không liên quan sao?”
Lục Chinh cười lạnh: “Trước khi có đầy đủ chứng cứ xác đáng thì cậu, tôi đều không có tư cách động đến cô ấy.”
Thời Cảnh nhất thời nghẹn lời.
“Tôi biết, cậu muốn nói thủ pháp của hai người tương tự như nhau. Nhưng có một điểm cậu phải hiểu rõ, kết luận này được dựa trên phán đoán cá nhân của tôi.” Nếu như Lục Chinh phủ nhận, thì tất cả tài liệu Thời Cảnh tưởng rằng mình đang nắm trong tay đều trở thành trống rỗng.
Bởi vì năm xưa khi BW xâm nhập vào kho dữ liệu của quân đội, chỉ có Lục Chinh từng giao đấu với cô ta. Không hề phô trương khi nói rằng, khắp Hoa Hạ này không thể tìm ra được một người thứ hai quen thuộc với BW hơn. Chỉ cần Lục Chinh không lên tiếng thì không ai có thể chứng minh rằng thủ pháp của Đàm Hi và BW giống nhau được.
Rõ ràng là Thời Cảnh nghe vậy cũng nghĩ ra điểm mấu chốt nằm ở đâu, sắc mặt bỗng tái xanh, cực kỳ khó coi.
“Lục Chinh, cậu thấy mình có xứng đáng là một người lính không?”
Bàn tay anh đặt trên đầu gối run mạnh, khoảnh khắc ngước lên nhìn, ánh mắt sắc bén hiện rõ, Lục Chinh bình tĩnh nói: “Cậu không có tư cách nói những lời này.”
“Tôi không có tư cách, vậy hai ông cụ có tư cách đúng không?” Thời Cảnh kéo cánh cửa phòng bên cạnh ra, hai ông già mặc thường phục đang lần lượt bước ra.
Một người thân hình vạm vỡ, đôi mắt sáng quắc, khí thế áp bức, vừa nhìn đã biết ngay là người ở vị trí cao đã lâu.
Người kia tay chống gậy, có vẻ hiền từ hơn so với người còn lại, nhưng vẫn không thể xem thường được.
Thời Cảnh: “Ông Bàng, ông Cát.”
Lục Chinh đứng dậy, thẳng người, hô: “Thủ trưởng.”
Một loạt động tác hoàn toàn xuất xứ từ bản năng của người lính.
“Khụ... Chuyện vừa rồi chúng ta ở bên trong đều đã nghe đại khái rồi.” Ông Cát lên tiếng phá tan sự im lặng, “Dựa trên chứng cứ hiện tại có được, đúng là không thể nhận định Đàm Hi và BW có mối liên quan gì, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này được.”
Thời Cảnh: “Cho nên phải tiếp tục điều tra, cho đến khi tìm ra được BW!”
Ông Cát không đáp lại, quay sang nhìn Lục Chinh: “Ý của cậu thế nào?”
“Tôi đã nói hết rồi, không cần phải lặp lại nữa.”
“...”
“Lục Chinh, cháu vào đây, chúng ta nói chuyện riêng.” Ông Bàng vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
“Vâng.”
Mười lăm phút sau, Lục Chinh đi từ căn phòng đó ra, đi ngang qua Thời Cảnh rồi đẩy cửa rời đi.
Ông Cát đứng dậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, không để tâm đến Thời Cảnh nói gì, mà chống gậy đi ra ngoài.
Thời Cảnh đứng nguyên tại chỗ, có hơi mơ hồ.
Thủ trưởng nói anh ta không có tư cách tham gia vào, nghĩ lại thì vẫn nên hỏi Lục Chinh thì đáng tin cậy hơn, nghĩ vậy liền chạy đuổi theo Lục Chinh.
“Lão Lục, cậu đợi đã.”
“Có chuyện gì?” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã ba giờ hai mươi rồi.
“Vội cái gì?” Anh ta phải chạy mới đuổi kịp được, có phải vội chạy đi đầu thai đâu cơ chứ!
“Sáu giờ tôi phải đến trường đón cô ấy.”
Hai người đều hiểu rõ “cô ấy” ở đây là ai.
Thời Cảnh xùy lạnh: “Cậu cứ chiều chuộng cô ấy đi, cô ấy to gan lớn mật như thế là do cậu chiều chuộng mà thành đấy.” Kẻ không sợ trời không sợ đất như Đàm Hi, cho ít màu thì mở phường nhuộm, không ai quản thì chẳng lẽ còn lên tận trời chăng?
“Tôi thích thế.”
“...” Vỡi! Tức quá đi.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
“Cậu lái xe từ Tân Thị đến đây, còn chưa ăn cơm trưa đúng không?”
Lục Chinh nhíu mày.
“Đến căng tin bảo chú Thái làm mấy món xào, tôi mời.”
“Không cần, tối về tôi ăn sau.” Bỗng ngưng lại, rồi lại bổ sung thêm: “Cô ấy nấu.”
“... Tôi nói mà, sau từ lúc về đây, cậu cứ mở miệng ra là nói Đàm Hi vậy, cô ấy cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì rồi hả?”
“Chỉ là tôi đã nghĩ thông suốt một số vấn đề thôi.”
Thời Cảnh không hiểu, nhưng anh ta biết rằng, Lục Chinh đã trúng độc của Đàm Hi rồi, rõ ràng là mắc bệnh nan y mà còn thấy vui.
“Vụ án của BW đã được phê duyệt chuyển cho bộ phận tội phạm Internet xử lý rồi, sau này cậu đừng tham gia vào nữa. Còn nữa, lính đặc chủng không phải đi bắt hacker, cứ nắm chặt không chịu buông ra thì mọi người đều không có lợi lộc gì cả.”
Thời Cảnh tức muốn nổ phổi, nhưng không làm gì được Lục Chinh.
“Được, chuyện giữa hai người ông đây không quan tâm nữa! Đừng nói là anh em không nhắc nhở cậu, cô nhóc Đàm Hi đó là nguồn gây họa, cậu phải canh chừng cho kỹ, sự kiện Hoa Nhuận lần trước cô ấy chen chân vào, vụ án BW lần này cũng liên quan. Nếu tôi là cậu thì tôi đã đi tìm một cô tiểu thư ngoan ngoãn an phận, kết hôn sinh con, sống những ngày tháng bình thường, sao cứ phải đi sau chùi đít cho người khác thế chứ?”
Lục Chinh nghe vậy, không biết nghĩ đến điều gì đột nhiên bật cười.
Thời Cảnh lấy làm lạ.
Cười cái qué gì?
“Nếu ngoan ngoãn an phận thì cô ấy đã không phải là Đàm Hi rồi.”
“... Chua.”
“Cậu không hiểu đâu.” Mơ hồ cười.
“...” Hiểu cái em gái cậu!
“Đợi đến khi cậu có người mình thích rồi, thì không cần bất cứ lý do gì cũng đều sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ chu toàn cho cô ấy.”
“He, cái đó thì tôi không hiểu thật.” Cũng không muốn hiểu.
“Chuyện này chấm dứt tại đây, tôi đi đây.”
“...”
Bên kia Đàm Hi đã kết thúc từ lúc bốn giờ chiều. Mấy người Dương Duy đã tự sắp xếp thêm một lần luyện vẽ nữa. Cô ngồi trên bục giảng cũng thấy tẻ nhạt, liền đi vẽ cùng mọi người.
“Đội trưởng, đừng có nói là em vẽ xong rồi đấy nhé.” Dương Duy đờ người ra, ôi cha mẹ ơi, mới có mười lăm phút mà! Còn chưa được một nửa thời gian nữa!
Anh ta biết Đàm Hi vẽ rất nhanh, nhưng cũng không cần nhanh đến mức kinh khủng như vậy chứ?
“Ồ, đề tài anh đưa ra không khó, vật mẫu vẽ cũng toàn là đường trôi chảy, cho nên vẽ khá nhanh.”
“...” Cho nên đúng là... vẽ... xong... thật... rồi!
Thật là tuyệt vọng.
Hơn nữa, Đàm Hi gần như không dùng đến tẩy, phải tự tin thế nào mới dám yêu cầu “hạ bút không hối hận” chứ?
Anh ta mới chỉ được chứng kiến sự gan lì và tài năng như vậy ở một người duy nhất, đó là Cảnh Tuần, đại sư Cảnh.
“Anh nhìn tôi làm gì? Không vẽ nữa à?” Đàm Hi nhíu mày.
“Hả? Ờ.” Dương Duy vùi đầu tiếp tục vẽ. Có lẽ là bị Đàm Hi kích thích cho nên tốc độ đã được tăng lên rõ ràng.
Thời Nguyệt là người thứ hai hoàn thành, chỉ sau Đàm Hi hai ba phút. Sinh ra trong gia đình như vậy, bà nội là là ngôi sao Bắc Đẩu trong ngành, không xuất sắc mới lạ.
Cao Văn và Dương Duy đồng thời hạ bút, bây giờ chỉ còn lại Trịnh Thiến.
Vào phút cuối cùng cô ta mới vội vàng hoàn thành, hơn nữa chất lượng bản phác họa nộp lên cũng khiến người ta không dám khen ngợi.
Khi cầm tác phẩm đó, sắc mặt Đàm Hi chưa hề giãn ra, “Đây là thứ chị mất hai mươi chín phút bảy giây để vẽ ra sao?”
Trịnh Thiến nhướng cằm lên, “Có vấn đề gì à?”
Cười lạnh một tiếng, Đàm Hi đưa bản phác thảo cho Cao Văn ngồi gần đó, “Chị cảm thấy phải trả lời thế nào?”
Cao Văn nhận lấy nhìn cẩn thận, sau đó liếc nhìn về hướng Trịnh Thiến, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Cô ta đã không thèm phân tích nữa rồi, trình độ này có khác gì so với một sinh viên đại học năm nhất vừa mới nhập học không? Đương nhiên trừ Đàm Hi ra.
“Màu sắc tại đường phân chia sáng tối quá đậm, ảnh hưởng đến việc thể hiện chất lượng; từ trên xuống dưới cùng độ sáng, thiếu đi sự thay đổi từ đậm sang nhạt, bởi vì mặt đất có phản quang.” Cô ta ngẫu nhiên lựa chọn ra hai điểm sai, Cao Văn cảm thấy có lẽ mình đã có chút nhân từ rồi.
Đàm Hi lấy lại bức tranh, ném vào trong lòng Trịnh Thiến, “Vẽ lại.”
Kỳ lạ thay, Trịnh Thiến không bao biện gì nhiều, cũng không để lộ thần sắc bất mãn, mà bình tĩnh tiếp nhận sự trừng phạt.
Ngồi về vị trí, rút tờ giấy mới ra, bắt đầu vẽ.
“Xí...” Dương Duy hít một ngụm khí lạnh, đè thấp giọng nói với Cao Văn: “Cô ta lại nghe lời như vậy sao?”
“Ai mà biết được? Cũng có lẽ người ta bị bệnh thì sao?”
“...” Luận về châm chọc, anh ta phục Cao Văn sát đất.
Đàm Hi cũng không khỏi nghi ngờ, tuy trình độ cơ bản của Trịnh Thiến không bằng được Thời Nguyệt, tính ngộ giác cũng kém Cao Văn, nhưng trình độ tổng thể cũng vẫn khá ổn, không có lý nào lại vẽ ra một tác phẩm rác rưởi như vậy.
Tục ngữ nói rất hay, sự việc khác thường tất có điều mờ ám.
“Đội trưởng...” Dương Duy gãi đầu, “Tôi còn có chút việc bận, tôi đi trước được không?”
“Cũng gần hết giờ rồi, mọi người giải tán đi.”
Cao Văn thu dọn đồ đạc, “Tôi đi đây, bye.”
Thời Nguyệt ở lại đợi Trịnh Thiến, đúng lúc Đàm Hi định đi vệ sinh, “Đi cùng đi.” Nói xong liền giơ tay dìu cô.
“Cảm ơn chị.”
“Chân em sao vậy?”
“Do em vận động quá lâu nên bị nứt xương nhẹ.”
“Em đã đi bệnh viện chưa? Chụp phim cho yên tâm...”
“Em chụp rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi nửa tháng là khỏe thôi.”
“Chị quen một bác sĩ đông y, sở trường chữa bệnh xương khớp, em muốn đi khám thử xem sao không?”
“Không cần, hôm qua Lục Chinh đưa em đi khám rồi.”
Nụ cười Thời Nguyệt hơi ngưng lại, “Em và anh Lục... chị xin lỗi, có lẽ là chị hỏi hơi đường đột, nhưng đúng là chị rất tò mò em và anh ấy quen biết thế nào.”
“Trong bệnh viện.”
“Chuyện có vẻ ly kỳ nha.” Thời Nguyệt chớp mắt, cười gian xảo.
Đàm Hi nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, cảnh tượng thật quá đẹp đẽ, cô không khỏi bật cười thành tiếng.
“Hi Hi, em khiến chị tò mò rồi đấy nhé! Không được, em phải chịu trách nhiệm!”
“Chuyện ấy thì... Phật viết: Không được nói.”
Thực ra là không nói được thành lời.
Rẽ đến hành lang là nhà vệ sinh, “Tự em đi được không?”
Đàm Hi tức đến bật cười: “Chị à, em chỉ bị thương một chân thôi, một chân thôi, ok? Huống hồ hai tay em vẫn ngon lành mà!”
“Được, vậy em đi đi.”
Hai người về phòng học, Trịnh Thiến vẫn còn đang buồn bực vẽ tranh.
Thời Nguyệt khẽ đi đến bên cô ta, “Thiến Thiến, đi thôi.”
“Tớ chưa vẽ xong...”
“Mang về nhà vẽ vậy.”
“Nhưng mà...”
“Yên tâm, Đàm Hi đồng ý rồi.”
Trịnh Thiến nhíu mày, ánh mắt lóe lên, “Tớ muốn vẽ nốt phần còn lại, không thể bỏ cuộc giữa đường được.”
“Vậy à...” Sắc mặt Thời Nguyệt tỏ vẻ khó xử. Cô đã mua vé tàu cao tốc lúc bảy giờ rồi, cô định về thủ đô thăm bà nội, nếu còn chưa đi thì sẽ lỡ xe mất...
“Hay là... cậu đi trước đi?”
Thời Nguyệt cắn môi, “Vậy được thôi, cậu cũng đừng ở lại quá lâu nhé.”
“Ừ, bye bye.”
Thời Nguyệt thu dọn đồ đạc xong rồi chào tạm biệt Đàm Hi.
“Chị cho em gửi lời hỏi thăm bà nội nhé.”
“Ừ. Chị đi trước đây, em ở đây một mình có được không?”
“Sáu giờ anh ấy đến đón em rồi, còn hai mươi phút nữa thôi.”
“Ừ, chú ý an toàn nhé.”
Thời Nguyệt đi rồi, phòng học chỉ còn lại Đàm Hi và Trịnh Thiến.
“Vẽ xong rồi.”
Đàm Hi cầm lấy xem cẩn thận, đây mới là trình độ vốn có của cô ta, phát huy bình thường, phù hợp quy củ, hơn nữa còn chỉ mất có hai mươi phút.
“Được rồi.”
Trịnh Thiến thu dọn đồ đạc rời đi. Đàm Hi đeo ba lô kéo tới, móc điện thoại ra gọi điện cho Lục Chinh.
“Đại Điềm Điềm, em xong việc rồi, anh đang ở đâu?”
Bóng lưng Trịnh Thiến đi xa đột nhiên khựng lại.
Lục Chinh đánh vô lăng, rẽ đến gần cổng trường, hạ cánh cửa xe xuống đưa giấy tờ cho bảo vệ, rồi mới trả lời cô, “Anh đến nơi rồi, đợi anh năm phút nữa.”
“Vâng.”
“Đừng đi lung tung, cứ ngồi yên đó.”
“Em biết rồi!”
Kết thúc cuộc gọi, bảo vệ gác cổng trả lại giấy tờ cho anh, để anh vào trong.
Chiếc Land Rover tiến vào Đại học T, đi một đoạn thì dừng lại ở tòa dạy học khu B, anh xuống xe, đi vào tòa giữa.
Đi hết cầu thang dài đã đến giảng đường số 12.
Anh không khỏi tăng nhanh bước chân, tâm trạng cũng theo đó tốt hơn.
“Anh... anh Lục?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới.
Bước chân Lục Chinh chưa ngừng lại, không nghĩ là đang gọi anh.
“Anh Lục!”
Lục Chinh nhìn gương mặt xa lạ đang chắn trước mặt, nhíu mày lại, “Tôi không quen cô.”
Trịnh Thiến ngượng ngùng, thoáng hiện rồi biến mất, “Buổi trưa khi anh đưa Đàm Hi đến phòng học chúng ta đã gặp nhau.”
“Có chuyện gì không?” Lạnh lùng, cứng nhắc.
Trịnh Thiến nắm chặt dây đeo ba lô, miễn cưỡng nhếch ra một nụ cười, “Tôi tên là Trịnh Thiến, là người cùng tham gia cuộc thi lần này với Đàm Hi.”
“Ừ.”
“Với cả cảm ơn đồ ăn anh gọi, rất... rất ngon.”
“Nếu không có chuyện gì khác nữa thì làm ơn tránh ra, cô chắn đường tôi rồi.” Hành lang không rộng lắm, có lẽ là để làm nổi bật phong cách độc đáo của khoa nghệ thuật nên thiết kế theo lối ngõ hẹp kiểu sân vườn Tô Châu, bên cạnh có tay vịn khắc hoa. Nếu hai người đồng thời đi qua thì cần phải nhường nhau mới đi được.
Sắc mặt Trịnh Thiến lúc xanh lúc đỏ, tướng mạo cô ta cũng khá, ngực nở eo thon, rất ít khi ngượng ngùng thế này trước mặt đàn ông. Đây là lần đầu tiên cô ta ở vào tình thế khó xử thế này.
“Không nhường à?” Lục Chinh cười lạnh, lại là một đòn đả kích nữa.
“Tôi... anh và Đàm Hi là người yêu của nhau à?” Trịnh Thiến cắn răng, nếu đã chọc phải rồi mà không cược một ván thì quá đáng tiếc. Phải bất chấp mọi giá nào!
“Liên quan gì đến cô?”
“Cô ta không đơn thuần vô hại như những gì anh nhìn thấy bên ngoài đâu, cũng không phải là tài nữ gì cả. Tôi... tôi sợ anh bị lừa.”
Lục Chinh nhíu mày, hơi híp mắt lại.
Trịnh Thiến tưởng rằng anh đã nghe vào, ánh mắt hưng phấn, “Con người cô ta vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo, ăn nói không biết tích đức, khiến nhiều người ghét!”
“Bao gồm cả cô nữa à?”
“Đúng!” Trịnh Thiến nặng nề gật đầu.
“Trước đây cô ghét Đàm Hi cơ mà? Sao bây giờ cứ một câu đội trưởng hai cậu đội trưởng thế?”
Cao Văn nghẹn lời, “Tôi nói ghét cô ta lúc nào hả?”
“Còn không chịu thừa nhận à?”
“Đúng, trước đây đúng là tôi có chút thành kiến về cô ấy, nhưng bây giờ thì hết rồi!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả?”
“Sao lại hết rồi?”
“Nói chuyện bằng thực lực.”
Dương Duy không hiểu.
“Tôi tưởng rằng cô ấy dựa vào quan hệ nên mới có được vị trí này, nếu không thì tại sao giáo sư PHạm lại trao cơ hội cho một tân sinh viên mới nhập học chưa bao lâu chứ?” Thứ Cao Văn đã chuẩn bị đầy đủ, dốc hết sức mình, khó khăn lắm mới có được, dựa vào đâu mà Đàm Hi dễ dàng có được chứ?
Không biết Cao Văn nghĩ đến điều gì, đáy mắt lướt qua sự khiếp sợ, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.
“Từ một năm trước tôi đã bắt đầu chuẩn bị rồi, hằng ngày ngoài thời gian đến lớp và ký túc xá thì đa số thời gian đều ở phòng vẽ không ngừng tập luyện vẽ phác họa. Những ngày tháng đó khổ sở đến mức không dám nhớ lại, cũng không biết lúc đó tôi đã sống thế nào nữa.” Cô đã từng dùng tiền ăn để mua giấy và bút vẽ, có khi còn vẽ tranh quên cả thời gian, đi đến hành lang gặm tạm ổ bánh mì là lại qua được một buổi chiều.
Dương Duy trầm mặc.
Nói ra thì, anh ta có được vị trí này cũng là vì kiên trì mỗi ngày vẽ hai bức phác thảo từ năm hai cho đến năm tư, gió mưa không quản, cho nên mới dần rèn luyện ra được như ngày hôm nay.
“Không ai ngẫu nhiên mà thành công được, mọi người đều giống nhau cả.” Cao Văn cắn một miếng đùi gà, vừa gặm vừa cười.
“Này, cô vẫn chưa nói tại sao lại không ghét Đàm Hi nữa?”
“Biết rồi mà còn hỏi! Còn có thể tại sao chứ? Chỉ riêng ở phương diện vẽ phác thảo cô ấy đã mạnh hơn tôi rồi, chẳng trách giáo sư Phạm lại coi trọng cô ấy như vậy.”
“Thực ra.” Dương Duy xúc một thìa cơm, nói tiếp, “Trước đây tôi cũng từng nghĩ như vậy. Tôi cứ cảm thấy để một tân sinh viên vào chung đội với chúng ta là quá nực cười. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lúc vẽ tranh của Đàm Hi thì tôi đã hiểu ra, cô ấy có được vị trí này hoàn toàn dựa vào thực lực.”
“Đúng vậy, nếu đã vậy thì còn gì phải giận dữ bất bình nữa chứ?” Cao Văn thở dài, “Xem ra phải cố gắng hơn nữa mới được, nếu không sẽ bị đàn em bỏ lại quá xa, thì mất mặt lắm đó!”
“Xem ra chúng ta tâm ý tương thông lắm đấy!”
“Xì, ai thèm tâm ý tương thông với anh hả?”
Dương Duy cũng không tức giận, thông minh chuyển đề tài sang chuyện khác, “Đồ ăn này ngon quá, hôm nào chúng ta cũng gọi ăn thử đi.”
“Được rồi, cậu tưởng là ai cũng có cái số hưởng đấy à?” Đó là Quý Nguyệt Gia, cô tuy chưa nhìn thấy thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy. Cho nên, Dương Duy anh đúng là đồ ngốc, chẳng biết gì cả.
“...”
Đàm Hi ngồi trên bục giảng, chọn tới chọn lui đồ ăn. Cô phải thừa nhận là mùi vị rất ngon, nhưng tại sao không tìm thấy một chút vị ớt nào, càng đừng nói đến ớt đỏ cay.
Chiêu này của Lục Chinh đúng là ác.
Nhưng nể tình đồ ăn ngon nên Đàm Hi cố nhịn.
Ăn xong, đặt hộp cơm sang một bên, giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi hắng giọng, “Bây giờ là mười hai giờ năm ba, tức là chúng ta còn bảy phút nữa để giải quyết nốt cơm canh, quá giờ là dừng, bắt đầu luyện vẽ. Ảnh những vật thể phải vẽ hôm nay tôi đã chụp ảnh phóng to lên màn hình máy chiếu cho mọi người rồi, anh chị nhanh lên nhé.”
Đúng một giờ, mọi người đã cầm giấy và bút vẽ, ngồi vào vị trí, chỉ chờ Đàm Hi ấn đồng hồ bấm giờ.
“Nửa tiếng hoàn thành bức thứ nhất, bắt đầu bấm giờ!”
Trong giảng đường rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng bút ma sát trên giấy kêu soàn soạt, ngoài ra không còn bất kỳ tạp âm nào khác.
***
Thủ đô, trên đường cao tốc.
“Lão Lục, cậu đang ở đâu?”
“Trạm thu phí đường cao tốc.”
“Lối ra à?”
“Ừ.”
“Về thẳng quân khu đi.”
Cuộc gọi kết thúc.
Hai giờ ba mươi chiều, chiếc Land Rover dừng lại trước cổng quân khu. Anh lính gác cổng chào theo nghi thức quân đội, nhìn chiếc xe đi xa.
Lục Chinh gõ cửa, bàn tay giơ lên còn chưa kịp hạ xuống thì cửa đã được mở ra, gương mặt anh tuấn tươi cười của Thời Cảnh hiện ra.
“Đúng giờ đấy chứ, cậu vào đi rồi nói chuyện.”
Lục Chinh ngồi lên ghế sofa, lấy tách trà ra, động tác đột nhiên khựng lại, sau đó lại yên lặng đẩy bộ ấm trà sang một bên.
Thời Cảnh nhíu mày, “Chê trà không ngon à?”
“Tự cậu nói đấy nhé.”
“... Biết đủ đi, có cái để uống đã là tốt lắm rồi, cậu còn kén cá chọn canh nữa.”
Nói ra thì, anh ta không sống thoải mái được như Lục Chinh, uống trà bánh, ăn ở căng tin, tiền lương tuy không ít nhưng lại toàn làm việc chơi đùa với mạng sống.
Điểm quan trọng nhất nhất nhất đó là... đến nay anh ta vẫn còn độc thân!
Đợi mấy năm nữa, có khi Lục Chinh bế con rồi anh ta vẫn còn là anh chàng độc thân.
So sánh với nhau, đúng là tức chết mà!
Hừ! Trà bánh thì làm sao?, “Tôi nói cho cậu biết, đây không phải là trà bánh bình thường, đợt trước ông Lăng đi sang Thái...”
“Còn chín mươi phút nữa, cậu có chắc chắn muốn dùng thời gian để thảo luận về vấn đề trà với tôi không?”
“Cái gì mà chín mươi phút?”
“Bốn giờ tôi phải đi rồi, tự cậu xem đi. Nhưng qua hôm nay tôi không muốn nghe thấy có ai đó nói rằng Đàm Hi và BW có liên quan đến nhau.”
Thời Cảnh thu lại nụ cười, “Cho nên, cậu đã hạ quyết tâm bao che cho bạn gái rồi đúng ko?”
“Đầu tiên, cô ấy là cô ấy, BW là BW, hai người không liên quan gì đến nhau, càng không thể nói đến chuyện bao che. Thứ hai, cô ấy không chỉ là bạn gái của tôi, mà còn là vợ tương lai của Lục Chinh tôi, cho nên tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai có ý định hất nước bẩn lên người cô ấy.”
“Bao gồm cả tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Thời Cảnh híp hai mắt lại, đột nhiên cười lạnh thành tiếng, một lúc sau mới dừng lại, ánh sáng sắc bén nhìn thẳng vào Lục Chinh đang ngồi đối diện, nhả rõ từng chữ:
“Nếu như, tôi nhất định phải làm rõ mối quan hệ giữa Đàm Hi và BW thì sao?”
“Sẽ không có kết quả gì đâu.” Giọng điệu chắc chắn, thể hiện rõ sự “điên cuồng” kiểu Nhị Gia.
Không có bất cứ nguyên do nào, anh tin tưởng câu nói “Đừng cố gắng tìm kiếm BW nữa, bởi vì, các anh sẽ không tìm được đâu.” của Đàm Hi.
Một người chỉ cần vẫn còn sống thì cho dù có trốn ở góc khuất nhất trên thế giới này cũng có thể tìm ra được.
Nhưng Đàm Hi lại nói: Các anh không tìm được đâu.
Giọng điệu chắc chắn đó, dường như nắm chắc phần thắng.
Cho nên, chỉ có một lời giải thích: BW đã chết rồi!
Cũng chỉ có người chết mới “không tìm được”.
Thời Cảnh khẽ cười, có lẽ đã đoán ra được điều gì đó, ánh mắt càng trở nên tối tăm hơn: “Cậu xuất thân từ lính đặc chủng, có lẽ cậu biết trong những trường hợp đặc biệt cần dùng đến những phương pháp đặc biệt.”
Ví dụ như, ép cung, dùng hình thẩm vấn.
“Cậu dám!” Lục Chinh bỗng nổi giận
“Tôi có cái quyền đó.”
“Cho dù phải đền bù bằng cả Thời gia sao?”
“Cậu!”
“A Cảnh, làm anh em đã bao năm nay, có lẽ cậu biết tôi nói lời giữ lời rồi đấy.” ánh mắt Lục Chinh dữ tợn.
“Cậu làm thật đấy à?”
Lục Chinh trầm mặc, một lúc sau: “Đàm Hi là người phụ nữ của tôi.”
“Chỉ vì một người phụ nữ mà cậu vứt bỏ anh em của mình à?!” Sợi dây căng lên trong đầu cuối cùng cũng đứt, Thời Cảnh điên lên!
“Là vì cậu cắn chặt không buông, ép tôi vào bước đường này.”
Tuy Thời gia gia sản vững chắc, cũng có mấy người làm quan chức cao cấp, nhưng nếu nói đến thực quyền thì Bàng gia đã đạt đến mức đỉnh cao; luận về tài lực, cũng khó sánh ngang được với Lục gia. Cho nên, ngay ở vạch xuất phát anh ta đã thua Lục Chinh, đã định sẵn không chiếm được ưu thế trong cuộc đối đầu này.
“Lão Lục, cậu dùng quyền thế ép người, bao che cho Đàm Hi. Cậu đã từng nghĩ đến nếu để ông cụ Bàng biết được thì sẽ có phản ứng gì không?”
Lục Chinh híp mắt: “Cậu uy hiếp tôi?”
“Do cậu lật mặt trước. Lão thủ trưởng cả một đời anh minh, sớm muộn gì cũng bị đứa cháu bất hiếu như cậu hủy hết!”
“Tôi nói lại một lần nữa, Đàm Hi và BW không liên quan gì đến nhau hết.”
“Cậu nói không liên quan thì là không liên quan sao?”
Lục Chinh cười lạnh: “Trước khi có đầy đủ chứng cứ xác đáng thì cậu, tôi đều không có tư cách động đến cô ấy.”
Thời Cảnh nhất thời nghẹn lời.
“Tôi biết, cậu muốn nói thủ pháp của hai người tương tự như nhau. Nhưng có một điểm cậu phải hiểu rõ, kết luận này được dựa trên phán đoán cá nhân của tôi.” Nếu như Lục Chinh phủ nhận, thì tất cả tài liệu Thời Cảnh tưởng rằng mình đang nắm trong tay đều trở thành trống rỗng.
Bởi vì năm xưa khi BW xâm nhập vào kho dữ liệu của quân đội, chỉ có Lục Chinh từng giao đấu với cô ta. Không hề phô trương khi nói rằng, khắp Hoa Hạ này không thể tìm ra được một người thứ hai quen thuộc với BW hơn. Chỉ cần Lục Chinh không lên tiếng thì không ai có thể chứng minh rằng thủ pháp của Đàm Hi và BW giống nhau được.
Rõ ràng là Thời Cảnh nghe vậy cũng nghĩ ra điểm mấu chốt nằm ở đâu, sắc mặt bỗng tái xanh, cực kỳ khó coi.
“Lục Chinh, cậu thấy mình có xứng đáng là một người lính không?”
Bàn tay anh đặt trên đầu gối run mạnh, khoảnh khắc ngước lên nhìn, ánh mắt sắc bén hiện rõ, Lục Chinh bình tĩnh nói: “Cậu không có tư cách nói những lời này.”
“Tôi không có tư cách, vậy hai ông cụ có tư cách đúng không?” Thời Cảnh kéo cánh cửa phòng bên cạnh ra, hai ông già mặc thường phục đang lần lượt bước ra.
Một người thân hình vạm vỡ, đôi mắt sáng quắc, khí thế áp bức, vừa nhìn đã biết ngay là người ở vị trí cao đã lâu.
Người kia tay chống gậy, có vẻ hiền từ hơn so với người còn lại, nhưng vẫn không thể xem thường được.
Thời Cảnh: “Ông Bàng, ông Cát.”
Lục Chinh đứng dậy, thẳng người, hô: “Thủ trưởng.”
Một loạt động tác hoàn toàn xuất xứ từ bản năng của người lính.
“Khụ... Chuyện vừa rồi chúng ta ở bên trong đều đã nghe đại khái rồi.” Ông Cát lên tiếng phá tan sự im lặng, “Dựa trên chứng cứ hiện tại có được, đúng là không thể nhận định Đàm Hi và BW có mối liên quan gì, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này được.”
Thời Cảnh: “Cho nên phải tiếp tục điều tra, cho đến khi tìm ra được BW!”
Ông Cát không đáp lại, quay sang nhìn Lục Chinh: “Ý của cậu thế nào?”
“Tôi đã nói hết rồi, không cần phải lặp lại nữa.”
“...”
“Lục Chinh, cháu vào đây, chúng ta nói chuyện riêng.” Ông Bàng vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
“Vâng.”
Mười lăm phút sau, Lục Chinh đi từ căn phòng đó ra, đi ngang qua Thời Cảnh rồi đẩy cửa rời đi.
Ông Cát đứng dậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, không để tâm đến Thời Cảnh nói gì, mà chống gậy đi ra ngoài.
Thời Cảnh đứng nguyên tại chỗ, có hơi mơ hồ.
Thủ trưởng nói anh ta không có tư cách tham gia vào, nghĩ lại thì vẫn nên hỏi Lục Chinh thì đáng tin cậy hơn, nghĩ vậy liền chạy đuổi theo Lục Chinh.
“Lão Lục, cậu đợi đã.”
“Có chuyện gì?” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã ba giờ hai mươi rồi.
“Vội cái gì?” Anh ta phải chạy mới đuổi kịp được, có phải vội chạy đi đầu thai đâu cơ chứ!
“Sáu giờ tôi phải đến trường đón cô ấy.”
Hai người đều hiểu rõ “cô ấy” ở đây là ai.
Thời Cảnh xùy lạnh: “Cậu cứ chiều chuộng cô ấy đi, cô ấy to gan lớn mật như thế là do cậu chiều chuộng mà thành đấy.” Kẻ không sợ trời không sợ đất như Đàm Hi, cho ít màu thì mở phường nhuộm, không ai quản thì chẳng lẽ còn lên tận trời chăng?
“Tôi thích thế.”
“...” Vỡi! Tức quá đi.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
“Cậu lái xe từ Tân Thị đến đây, còn chưa ăn cơm trưa đúng không?”
Lục Chinh nhíu mày.
“Đến căng tin bảo chú Thái làm mấy món xào, tôi mời.”
“Không cần, tối về tôi ăn sau.” Bỗng ngưng lại, rồi lại bổ sung thêm: “Cô ấy nấu.”
“... Tôi nói mà, sau từ lúc về đây, cậu cứ mở miệng ra là nói Đàm Hi vậy, cô ấy cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì rồi hả?”
“Chỉ là tôi đã nghĩ thông suốt một số vấn đề thôi.”
Thời Cảnh không hiểu, nhưng anh ta biết rằng, Lục Chinh đã trúng độc của Đàm Hi rồi, rõ ràng là mắc bệnh nan y mà còn thấy vui.
“Vụ án của BW đã được phê duyệt chuyển cho bộ phận tội phạm Internet xử lý rồi, sau này cậu đừng tham gia vào nữa. Còn nữa, lính đặc chủng không phải đi bắt hacker, cứ nắm chặt không chịu buông ra thì mọi người đều không có lợi lộc gì cả.”
Thời Cảnh tức muốn nổ phổi, nhưng không làm gì được Lục Chinh.
“Được, chuyện giữa hai người ông đây không quan tâm nữa! Đừng nói là anh em không nhắc nhở cậu, cô nhóc Đàm Hi đó là nguồn gây họa, cậu phải canh chừng cho kỹ, sự kiện Hoa Nhuận lần trước cô ấy chen chân vào, vụ án BW lần này cũng liên quan. Nếu tôi là cậu thì tôi đã đi tìm một cô tiểu thư ngoan ngoãn an phận, kết hôn sinh con, sống những ngày tháng bình thường, sao cứ phải đi sau chùi đít cho người khác thế chứ?”
Lục Chinh nghe vậy, không biết nghĩ đến điều gì đột nhiên bật cười.
Thời Cảnh lấy làm lạ.
Cười cái qué gì?
“Nếu ngoan ngoãn an phận thì cô ấy đã không phải là Đàm Hi rồi.”
“... Chua.”
“Cậu không hiểu đâu.” Mơ hồ cười.
“...” Hiểu cái em gái cậu!
“Đợi đến khi cậu có người mình thích rồi, thì không cần bất cứ lý do gì cũng đều sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ chu toàn cho cô ấy.”
“He, cái đó thì tôi không hiểu thật.” Cũng không muốn hiểu.
“Chuyện này chấm dứt tại đây, tôi đi đây.”
“...”
Bên kia Đàm Hi đã kết thúc từ lúc bốn giờ chiều. Mấy người Dương Duy đã tự sắp xếp thêm một lần luyện vẽ nữa. Cô ngồi trên bục giảng cũng thấy tẻ nhạt, liền đi vẽ cùng mọi người.
“Đội trưởng, đừng có nói là em vẽ xong rồi đấy nhé.” Dương Duy đờ người ra, ôi cha mẹ ơi, mới có mười lăm phút mà! Còn chưa được một nửa thời gian nữa!
Anh ta biết Đàm Hi vẽ rất nhanh, nhưng cũng không cần nhanh đến mức kinh khủng như vậy chứ?
“Ồ, đề tài anh đưa ra không khó, vật mẫu vẽ cũng toàn là đường trôi chảy, cho nên vẽ khá nhanh.”
“...” Cho nên đúng là... vẽ... xong... thật... rồi!
Thật là tuyệt vọng.
Hơn nữa, Đàm Hi gần như không dùng đến tẩy, phải tự tin thế nào mới dám yêu cầu “hạ bút không hối hận” chứ?
Anh ta mới chỉ được chứng kiến sự gan lì và tài năng như vậy ở một người duy nhất, đó là Cảnh Tuần, đại sư Cảnh.
“Anh nhìn tôi làm gì? Không vẽ nữa à?” Đàm Hi nhíu mày.
“Hả? Ờ.” Dương Duy vùi đầu tiếp tục vẽ. Có lẽ là bị Đàm Hi kích thích cho nên tốc độ đã được tăng lên rõ ràng.
Thời Nguyệt là người thứ hai hoàn thành, chỉ sau Đàm Hi hai ba phút. Sinh ra trong gia đình như vậy, bà nội là là ngôi sao Bắc Đẩu trong ngành, không xuất sắc mới lạ.
Cao Văn và Dương Duy đồng thời hạ bút, bây giờ chỉ còn lại Trịnh Thiến.
Vào phút cuối cùng cô ta mới vội vàng hoàn thành, hơn nữa chất lượng bản phác họa nộp lên cũng khiến người ta không dám khen ngợi.
Khi cầm tác phẩm đó, sắc mặt Đàm Hi chưa hề giãn ra, “Đây là thứ chị mất hai mươi chín phút bảy giây để vẽ ra sao?”
Trịnh Thiến nhướng cằm lên, “Có vấn đề gì à?”
Cười lạnh một tiếng, Đàm Hi đưa bản phác thảo cho Cao Văn ngồi gần đó, “Chị cảm thấy phải trả lời thế nào?”
Cao Văn nhận lấy nhìn cẩn thận, sau đó liếc nhìn về hướng Trịnh Thiến, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Cô ta đã không thèm phân tích nữa rồi, trình độ này có khác gì so với một sinh viên đại học năm nhất vừa mới nhập học không? Đương nhiên trừ Đàm Hi ra.
“Màu sắc tại đường phân chia sáng tối quá đậm, ảnh hưởng đến việc thể hiện chất lượng; từ trên xuống dưới cùng độ sáng, thiếu đi sự thay đổi từ đậm sang nhạt, bởi vì mặt đất có phản quang.” Cô ta ngẫu nhiên lựa chọn ra hai điểm sai, Cao Văn cảm thấy có lẽ mình đã có chút nhân từ rồi.
Đàm Hi lấy lại bức tranh, ném vào trong lòng Trịnh Thiến, “Vẽ lại.”
Kỳ lạ thay, Trịnh Thiến không bao biện gì nhiều, cũng không để lộ thần sắc bất mãn, mà bình tĩnh tiếp nhận sự trừng phạt.
Ngồi về vị trí, rút tờ giấy mới ra, bắt đầu vẽ.
“Xí...” Dương Duy hít một ngụm khí lạnh, đè thấp giọng nói với Cao Văn: “Cô ta lại nghe lời như vậy sao?”
“Ai mà biết được? Cũng có lẽ người ta bị bệnh thì sao?”
“...” Luận về châm chọc, anh ta phục Cao Văn sát đất.
Đàm Hi cũng không khỏi nghi ngờ, tuy trình độ cơ bản của Trịnh Thiến không bằng được Thời Nguyệt, tính ngộ giác cũng kém Cao Văn, nhưng trình độ tổng thể cũng vẫn khá ổn, không có lý nào lại vẽ ra một tác phẩm rác rưởi như vậy.
Tục ngữ nói rất hay, sự việc khác thường tất có điều mờ ám.
“Đội trưởng...” Dương Duy gãi đầu, “Tôi còn có chút việc bận, tôi đi trước được không?”
“Cũng gần hết giờ rồi, mọi người giải tán đi.”
Cao Văn thu dọn đồ đạc, “Tôi đi đây, bye.”
Thời Nguyệt ở lại đợi Trịnh Thiến, đúng lúc Đàm Hi định đi vệ sinh, “Đi cùng đi.” Nói xong liền giơ tay dìu cô.
“Cảm ơn chị.”
“Chân em sao vậy?”
“Do em vận động quá lâu nên bị nứt xương nhẹ.”
“Em đã đi bệnh viện chưa? Chụp phim cho yên tâm...”
“Em chụp rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi nửa tháng là khỏe thôi.”
“Chị quen một bác sĩ đông y, sở trường chữa bệnh xương khớp, em muốn đi khám thử xem sao không?”
“Không cần, hôm qua Lục Chinh đưa em đi khám rồi.”
Nụ cười Thời Nguyệt hơi ngưng lại, “Em và anh Lục... chị xin lỗi, có lẽ là chị hỏi hơi đường đột, nhưng đúng là chị rất tò mò em và anh ấy quen biết thế nào.”
“Trong bệnh viện.”
“Chuyện có vẻ ly kỳ nha.” Thời Nguyệt chớp mắt, cười gian xảo.
Đàm Hi nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, cảnh tượng thật quá đẹp đẽ, cô không khỏi bật cười thành tiếng.
“Hi Hi, em khiến chị tò mò rồi đấy nhé! Không được, em phải chịu trách nhiệm!”
“Chuyện ấy thì... Phật viết: Không được nói.”
Thực ra là không nói được thành lời.
Rẽ đến hành lang là nhà vệ sinh, “Tự em đi được không?”
Đàm Hi tức đến bật cười: “Chị à, em chỉ bị thương một chân thôi, một chân thôi, ok? Huống hồ hai tay em vẫn ngon lành mà!”
“Được, vậy em đi đi.”
Hai người về phòng học, Trịnh Thiến vẫn còn đang buồn bực vẽ tranh.
Thời Nguyệt khẽ đi đến bên cô ta, “Thiến Thiến, đi thôi.”
“Tớ chưa vẽ xong...”
“Mang về nhà vẽ vậy.”
“Nhưng mà...”
“Yên tâm, Đàm Hi đồng ý rồi.”
Trịnh Thiến nhíu mày, ánh mắt lóe lên, “Tớ muốn vẽ nốt phần còn lại, không thể bỏ cuộc giữa đường được.”
“Vậy à...” Sắc mặt Thời Nguyệt tỏ vẻ khó xử. Cô đã mua vé tàu cao tốc lúc bảy giờ rồi, cô định về thủ đô thăm bà nội, nếu còn chưa đi thì sẽ lỡ xe mất...
“Hay là... cậu đi trước đi?”
Thời Nguyệt cắn môi, “Vậy được thôi, cậu cũng đừng ở lại quá lâu nhé.”
“Ừ, bye bye.”
Thời Nguyệt thu dọn đồ đạc xong rồi chào tạm biệt Đàm Hi.
“Chị cho em gửi lời hỏi thăm bà nội nhé.”
“Ừ. Chị đi trước đây, em ở đây một mình có được không?”
“Sáu giờ anh ấy đến đón em rồi, còn hai mươi phút nữa thôi.”
“Ừ, chú ý an toàn nhé.”
Thời Nguyệt đi rồi, phòng học chỉ còn lại Đàm Hi và Trịnh Thiến.
“Vẽ xong rồi.”
Đàm Hi cầm lấy xem cẩn thận, đây mới là trình độ vốn có của cô ta, phát huy bình thường, phù hợp quy củ, hơn nữa còn chỉ mất có hai mươi phút.
“Được rồi.”
Trịnh Thiến thu dọn đồ đạc rời đi. Đàm Hi đeo ba lô kéo tới, móc điện thoại ra gọi điện cho Lục Chinh.
“Đại Điềm Điềm, em xong việc rồi, anh đang ở đâu?”
Bóng lưng Trịnh Thiến đi xa đột nhiên khựng lại.
Lục Chinh đánh vô lăng, rẽ đến gần cổng trường, hạ cánh cửa xe xuống đưa giấy tờ cho bảo vệ, rồi mới trả lời cô, “Anh đến nơi rồi, đợi anh năm phút nữa.”
“Vâng.”
“Đừng đi lung tung, cứ ngồi yên đó.”
“Em biết rồi!”
Kết thúc cuộc gọi, bảo vệ gác cổng trả lại giấy tờ cho anh, để anh vào trong.
Chiếc Land Rover tiến vào Đại học T, đi một đoạn thì dừng lại ở tòa dạy học khu B, anh xuống xe, đi vào tòa giữa.
Đi hết cầu thang dài đã đến giảng đường số 12.
Anh không khỏi tăng nhanh bước chân, tâm trạng cũng theo đó tốt hơn.
“Anh... anh Lục?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới.
Bước chân Lục Chinh chưa ngừng lại, không nghĩ là đang gọi anh.
“Anh Lục!”
Lục Chinh nhìn gương mặt xa lạ đang chắn trước mặt, nhíu mày lại, “Tôi không quen cô.”
Trịnh Thiến ngượng ngùng, thoáng hiện rồi biến mất, “Buổi trưa khi anh đưa Đàm Hi đến phòng học chúng ta đã gặp nhau.”
“Có chuyện gì không?” Lạnh lùng, cứng nhắc.
Trịnh Thiến nắm chặt dây đeo ba lô, miễn cưỡng nhếch ra một nụ cười, “Tôi tên là Trịnh Thiến, là người cùng tham gia cuộc thi lần này với Đàm Hi.”
“Ừ.”
“Với cả cảm ơn đồ ăn anh gọi, rất... rất ngon.”
“Nếu không có chuyện gì khác nữa thì làm ơn tránh ra, cô chắn đường tôi rồi.” Hành lang không rộng lắm, có lẽ là để làm nổi bật phong cách độc đáo của khoa nghệ thuật nên thiết kế theo lối ngõ hẹp kiểu sân vườn Tô Châu, bên cạnh có tay vịn khắc hoa. Nếu hai người đồng thời đi qua thì cần phải nhường nhau mới đi được.
Sắc mặt Trịnh Thiến lúc xanh lúc đỏ, tướng mạo cô ta cũng khá, ngực nở eo thon, rất ít khi ngượng ngùng thế này trước mặt đàn ông. Đây là lần đầu tiên cô ta ở vào tình thế khó xử thế này.
“Không nhường à?” Lục Chinh cười lạnh, lại là một đòn đả kích nữa.
“Tôi... anh và Đàm Hi là người yêu của nhau à?” Trịnh Thiến cắn răng, nếu đã chọc phải rồi mà không cược một ván thì quá đáng tiếc. Phải bất chấp mọi giá nào!
“Liên quan gì đến cô?”
“Cô ta không đơn thuần vô hại như những gì anh nhìn thấy bên ngoài đâu, cũng không phải là tài nữ gì cả. Tôi... tôi sợ anh bị lừa.”
Lục Chinh nhíu mày, hơi híp mắt lại.
Trịnh Thiến tưởng rằng anh đã nghe vào, ánh mắt hưng phấn, “Con người cô ta vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo, ăn nói không biết tích đức, khiến nhiều người ghét!”
“Bao gồm cả cô nữa à?”
“Đúng!” Trịnh Thiến nặng nề gật đầu.
/1339
|