Vẻ mặt Đàm Hi trở nên lạnh lùng, nụ cười xuất hiện trên môi theo thói quen bỗng nhiên biến mất, xung quanh tỏa ra bầu không khí nặng nề.
Phùng Thiếu Luân vẫn đang tiếp tục: “Vì thế, chúng ta nên là mối quan hệ hợp tác, cùng nhau lật đổ Lưu Đông, diệt trừ hậu hoạn, chứ không phải cô đứng ngoài cuộc, nhìn tôi chiến đấu đơn độc.”
Trong mắt anh ta thoáng xuất hiện thần thái đắc ý, đấu với trời đất, là một niềm vui, đấu với Đàm Hi, càng vui không thể tả!
“Họ Phùng kia” Cô đột nhiên lên tiếng: “Anh nói nhiều như thế, chẳng qua là muốn từ chối điều kiện của tôi chứ gì?”
Anh ta cau mày, họ Phùng kia?
Anh ta không thích cách xưng hô này, không vui vẻ, nói: “Cửu Châu sẽ không làm kẻ tiêu tiền phung phí.”
“Được, nếu đã bàn không thành thì chia tay vậy. Đường rộng thênh thang, mỗi người một bên.” Cô đứng vậy rời đi, không hề có ý nấn ná như khi cố tình giả vờ lúc nãy, mà đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Trong đầu Phùng Thiếu Luân chỉ có bốn chữ... ý nay đã quyết!
Đi thật à?!
WTF!
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, đợi đến khi anh ta phản ứng trở lại, thì bản thân mình đã cất bước đuổi theo.
“Cô đứng lại!
Vẻ mặt Đàm Hi lạnh lùng, lơ đi tiếng gọi lại từ đằng sau, cô ghét bị người khác uy hiếp!
Lần này, cô thật sự không định kì kèo với tên họ Phùng kia nữa, lải nhải dây dưa, giống hệt một mụ đàn bà.
“Đàm Hi! Tôi đồng ý...”
Hử?
Cô đi chậm lại, Phùng Thiếu Luân thừa cơ đuổi kịp, tiện thể đẩy cửa một phòng họp bên cạnh: “Tôi nói được làm được, vào đây bàn kỹ hơn”
Đàm Hi kinh ngạc với tốc độ lật mặt của anh ta, lúc trước thế nào cũng không chịu đồng ý, giờ đây lại chấp nhận một cách nhanh ngọn thẳng thắn, làm trò mèo gì đây?
“Vào đi chứ!”
Bĩu môi.
“Mời ngồi.”
“Phùng Tổng, anh bị ma nhập hả?”
“Đùa chút thôi, không ngờ cô lại đi thật.”
“Đùa?”
“Xem qua phương án đầu tư bên cô đưa tới, tôi rất hài lòng. Cho dù cô không nhắc, tôi cũng định hợp tác với Thịnh Mậu.”
Đàm Hi trợn to mắt nhìn anh ta: “À... anh có chắc mình không phải tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh không đấy?”
Hờ hờ, diễn sâu ghê gớm.
“...”
“Nếu đã đồng ý rồi, tôi cũng không làm khó nữa” Đàm Hi mò vào túi, một cây bút ghi âm xuất hiện trong tay: “Này, chứng cứ anh cần.”
“Không sợ tôi lật lọng?”
“Anh có sao?”
Phùng Thiếu Luân lắc đầu, sau khi biết được bản lĩnh tính kế người khác của Đàm Hi, anh ta cảm thấy bản thân đừng giở trò vẫn tốt hơn.
Để tránh hôm nào đó tự dưng bị gài bẫy mà lại không biết lý do vì sao.
Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy, cổ nhân nói không sai vào đâu được.
Đàm Hi: “Ngày mai tôi sẽ kêu Lưu Diệu đưa hợp đồng qua đây.”
“Cùng đi ăn bữa cơm?”
“Không cần, đi trước đây.”
Trở về công ty, vừa hay vào đúng giờ ăn trưa. Đàm Hi vừa vào cửa, mọi người đã vội vàng vây tới, tỏ vẻ vô cùng sốt ruột.
Đàm Hi: “Mọi người đã ăn trưa chưa?”
Linda: “Cái này không quan trọng. Đàm Tổng, phương án của chúng ta... thế nào rồi?”
Đàm Hi giả ngu: “Thế nào cái gì?”
Linda nôn nóng giậm chân: “Đối phương... vẫn hài lòng chứ?”
Đàm Hi trầm mặc, ánh mắt ảm đạm: “Khoảng thời gian này, mọi người vất vả rồi, muốn nhân được nhân, không có gì đáng tiếc cả.”
Trái tim quần chúng chùng xuống.
Không qua ải?
Phải bồi thường hợp đồng...
Sự cố gắng bao nhiêu ngày qua lãng phí hết rồi!
Nói không thất vọng là giả, suốt 8 ngày trời, tiêu tốn bao nhiêu tinh lực, đổ bao nhiêu giọt mồ hôi vào đó, mọi người đều hiểu rõ. Cứ nghĩ rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện, không ngờ vẫn thất bại.
Linda hít sâu, cổ vũ mọi người: “Chúng ta tuy thất bại nhưng thất bại trong vinh quang!”
Tạ Văn Ty: “Đúng! Thua cũng phải thua có khí khái, mạnh mẽ lên!”
Mike: “Mọi người đều đã cố gắng hết sức rồi...”
Đàm Hi: “Ai nói chung ta thua rồi?”
Hả!
Sau 3 giây chết lặng...
“Đàm Tổng, lời của cô là sao vậy?”
“Chúng ta vẫn còn hy vọng?!”
“Thật không vậy?”
“Cửu Châu đồng ý rồi?”
“Đàm Tổng...”
“Đàm Tổng...”
“Dừng! Có hai tin tức cần tuyên bố” Đàm Hi tăng âm lượng, mọi người tạm thời yên tĩnh trở lại: “Thứ nhất, phương án đã được thông qua! Thứ hai, tương lai 5 năm tới, Thịnh Mậu sẽ phụ trách tất cả mọi việc đầu tư của công ty cổ phần Cửu Châu và ăn chiết khẩu 10%”
“10%! Chúa ơi! Phật Tổ ơi! Không phải tôi tôi nghe nhầm đấy chứ?”
“Lợi nhuận mỗi năm của Cửu Châu đã cỡ trăm triệu rồi, tùy tiện trích ra chút tiền lẻ cũng đủ nuôi sống tất cả chúng ta rồi! Mẹ ơi, ôm được chân đại gia rồi ư?”
“Vẫn là Đàm Tổng lợi hại, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là ký được đơn to!”
“5 năm đấy, giàu rồi giàu rồi!”
“...”
Linda hắng giọng, đứng ra: “Mọi người có thể yên tĩnh lại nghe tôi nói vài câu được không?”
“Chị Linda muốn nói gì? Mọi người nhìn theo tay của tôi, thu...”
Quả nhiên, ngậm miệng trong tíc tắt.
“Khụ khụ... thật ra cũng không phải là việc gì lớn, vài điều cảm nhận mà thôi, nóng lòng muốn nói ra, chỗ nào không đúng xin mọi người chỉ điểm, tuyệt đối đừng chê chị dài dòng nhé. Đầu tiên, thông qua sự việc xảy ra bất ngờ lần này, tinh thần đoàn kết chúng ta đã được nâng lên. Kế tiếp, tăng ca thật sự không chết người đâu, tuy phần cơm đặt ngoài phiên bản sang chảnh mới là nguyên nhân chủ yếu, nhưng tinh thần chịu cực chịu khó của mọi người cũng đáng được khen thưởng. Cuối cùng, chúng ta đều nên cảm ơn Đàm Tổng! Nếu không có cô ấy, sao mọi người có thể tăng lên 1,5kg trong thời gian tăng ca? Tất nhiên, cũng sẽ không hưởng thụ được đãi ngộ tuyệt vời như dùng đồ ngọt, trái cây, sữa chua sau bữa ăn!”
Phùng Thiếu Luân vẫn đang tiếp tục: “Vì thế, chúng ta nên là mối quan hệ hợp tác, cùng nhau lật đổ Lưu Đông, diệt trừ hậu hoạn, chứ không phải cô đứng ngoài cuộc, nhìn tôi chiến đấu đơn độc.”
Trong mắt anh ta thoáng xuất hiện thần thái đắc ý, đấu với trời đất, là một niềm vui, đấu với Đàm Hi, càng vui không thể tả!
“Họ Phùng kia” Cô đột nhiên lên tiếng: “Anh nói nhiều như thế, chẳng qua là muốn từ chối điều kiện của tôi chứ gì?”
Anh ta cau mày, họ Phùng kia?
Anh ta không thích cách xưng hô này, không vui vẻ, nói: “Cửu Châu sẽ không làm kẻ tiêu tiền phung phí.”
“Được, nếu đã bàn không thành thì chia tay vậy. Đường rộng thênh thang, mỗi người một bên.” Cô đứng vậy rời đi, không hề có ý nấn ná như khi cố tình giả vờ lúc nãy, mà đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Trong đầu Phùng Thiếu Luân chỉ có bốn chữ... ý nay đã quyết!
Đi thật à?!
WTF!
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, đợi đến khi anh ta phản ứng trở lại, thì bản thân mình đã cất bước đuổi theo.
“Cô đứng lại!
Vẻ mặt Đàm Hi lạnh lùng, lơ đi tiếng gọi lại từ đằng sau, cô ghét bị người khác uy hiếp!
Lần này, cô thật sự không định kì kèo với tên họ Phùng kia nữa, lải nhải dây dưa, giống hệt một mụ đàn bà.
“Đàm Hi! Tôi đồng ý...”
Hử?
Cô đi chậm lại, Phùng Thiếu Luân thừa cơ đuổi kịp, tiện thể đẩy cửa một phòng họp bên cạnh: “Tôi nói được làm được, vào đây bàn kỹ hơn”
Đàm Hi kinh ngạc với tốc độ lật mặt của anh ta, lúc trước thế nào cũng không chịu đồng ý, giờ đây lại chấp nhận một cách nhanh ngọn thẳng thắn, làm trò mèo gì đây?
“Vào đi chứ!”
Bĩu môi.
“Mời ngồi.”
“Phùng Tổng, anh bị ma nhập hả?”
“Đùa chút thôi, không ngờ cô lại đi thật.”
“Đùa?”
“Xem qua phương án đầu tư bên cô đưa tới, tôi rất hài lòng. Cho dù cô không nhắc, tôi cũng định hợp tác với Thịnh Mậu.”
Đàm Hi trợn to mắt nhìn anh ta: “À... anh có chắc mình không phải tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh không đấy?”
Hờ hờ, diễn sâu ghê gớm.
“...”
“Nếu đã đồng ý rồi, tôi cũng không làm khó nữa” Đàm Hi mò vào túi, một cây bút ghi âm xuất hiện trong tay: “Này, chứng cứ anh cần.”
“Không sợ tôi lật lọng?”
“Anh có sao?”
Phùng Thiếu Luân lắc đầu, sau khi biết được bản lĩnh tính kế người khác của Đàm Hi, anh ta cảm thấy bản thân đừng giở trò vẫn tốt hơn.
Để tránh hôm nào đó tự dưng bị gài bẫy mà lại không biết lý do vì sao.
Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy, cổ nhân nói không sai vào đâu được.
Đàm Hi: “Ngày mai tôi sẽ kêu Lưu Diệu đưa hợp đồng qua đây.”
“Cùng đi ăn bữa cơm?”
“Không cần, đi trước đây.”
Trở về công ty, vừa hay vào đúng giờ ăn trưa. Đàm Hi vừa vào cửa, mọi người đã vội vàng vây tới, tỏ vẻ vô cùng sốt ruột.
Đàm Hi: “Mọi người đã ăn trưa chưa?”
Linda: “Cái này không quan trọng. Đàm Tổng, phương án của chúng ta... thế nào rồi?”
Đàm Hi giả ngu: “Thế nào cái gì?”
Linda nôn nóng giậm chân: “Đối phương... vẫn hài lòng chứ?”
Đàm Hi trầm mặc, ánh mắt ảm đạm: “Khoảng thời gian này, mọi người vất vả rồi, muốn nhân được nhân, không có gì đáng tiếc cả.”
Trái tim quần chúng chùng xuống.
Không qua ải?
Phải bồi thường hợp đồng...
Sự cố gắng bao nhiêu ngày qua lãng phí hết rồi!
Nói không thất vọng là giả, suốt 8 ngày trời, tiêu tốn bao nhiêu tinh lực, đổ bao nhiêu giọt mồ hôi vào đó, mọi người đều hiểu rõ. Cứ nghĩ rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện, không ngờ vẫn thất bại.
Linda hít sâu, cổ vũ mọi người: “Chúng ta tuy thất bại nhưng thất bại trong vinh quang!”
Tạ Văn Ty: “Đúng! Thua cũng phải thua có khí khái, mạnh mẽ lên!”
Mike: “Mọi người đều đã cố gắng hết sức rồi...”
Đàm Hi: “Ai nói chung ta thua rồi?”
Hả!
Sau 3 giây chết lặng...
“Đàm Tổng, lời của cô là sao vậy?”
“Chúng ta vẫn còn hy vọng?!”
“Thật không vậy?”
“Cửu Châu đồng ý rồi?”
“Đàm Tổng...”
“Đàm Tổng...”
“Dừng! Có hai tin tức cần tuyên bố” Đàm Hi tăng âm lượng, mọi người tạm thời yên tĩnh trở lại: “Thứ nhất, phương án đã được thông qua! Thứ hai, tương lai 5 năm tới, Thịnh Mậu sẽ phụ trách tất cả mọi việc đầu tư của công ty cổ phần Cửu Châu và ăn chiết khẩu 10%”
“10%! Chúa ơi! Phật Tổ ơi! Không phải tôi tôi nghe nhầm đấy chứ?”
“Lợi nhuận mỗi năm của Cửu Châu đã cỡ trăm triệu rồi, tùy tiện trích ra chút tiền lẻ cũng đủ nuôi sống tất cả chúng ta rồi! Mẹ ơi, ôm được chân đại gia rồi ư?”
“Vẫn là Đàm Tổng lợi hại, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là ký được đơn to!”
“5 năm đấy, giàu rồi giàu rồi!”
“...”
Linda hắng giọng, đứng ra: “Mọi người có thể yên tĩnh lại nghe tôi nói vài câu được không?”
“Chị Linda muốn nói gì? Mọi người nhìn theo tay của tôi, thu...”
Quả nhiên, ngậm miệng trong tíc tắt.
“Khụ khụ... thật ra cũng không phải là việc gì lớn, vài điều cảm nhận mà thôi, nóng lòng muốn nói ra, chỗ nào không đúng xin mọi người chỉ điểm, tuyệt đối đừng chê chị dài dòng nhé. Đầu tiên, thông qua sự việc xảy ra bất ngờ lần này, tinh thần đoàn kết chúng ta đã được nâng lên. Kế tiếp, tăng ca thật sự không chết người đâu, tuy phần cơm đặt ngoài phiên bản sang chảnh mới là nguyên nhân chủ yếu, nhưng tinh thần chịu cực chịu khó của mọi người cũng đáng được khen thưởng. Cuối cùng, chúng ta đều nên cảm ơn Đàm Tổng! Nếu không có cô ấy, sao mọi người có thể tăng lên 1,5kg trong thời gian tăng ca? Tất nhiên, cũng sẽ không hưởng thụ được đãi ngộ tuyệt vời như dùng đồ ngọt, trái cây, sữa chua sau bữa ăn!”
/1339
|