Lục Chinh đứng dậy, đi đến trước mặt anh ta, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động, “Cho dù có cho người bắt được hắn ta, nhưng sau đó thì sao? Nộp cho cảnh sát ư? Hay là quân đội? Hay là cậu định bí mật dùng hình?”
“.” Thời Cảnh muốn phản bác nhưng lại không có gì để nói.
“Bây giờ cậu còn định đi nữa không?”
Anh ta giống như quả bóng da bị xì hơi, xịt hẳn xuống bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được: “Fuck! Thế này không được, thể kia cũng không xong, chẳng lẽ cứ để cho hắn ta tự do tự tại thế à?”
“Ngoài vậy ra thì cậu còn có thể làm được gì nữa hả?” Lục Chinh vô tình hắt cho anh ta một bát nước lạnh, nhưng sự thật đúng là như vậy.
“Tôi...”
“Hů?”
Thời Cảnh chửi thể một câu, đợi đã, không đúng mà...
“Lão Lục, có phải cậu đã có chủ ý gì rồi không?”
“U”
“He he! Tôi biết ngay mà!” Người vừa rồi còn ỉu xìu như trái cà héo vỗ đùi một cái, bỗng chốc đã hồi phục lại tinh thần, “Cậu nói
đi.”
“So với việc bắt Dịch Phong Tước, tôi thấy hứng thú với mục đích hành động lần này của hắn ta hơn. Ông lớn một tập đoàn tội phạm không tiếc gác lại việc làm ăn cũng phải đến Hoa Hạ, tại sao chứ?”
“Đúng vậy.” Tại sao chứ? Thời Cảnh không khỏi trầm tư, Hoa Hạ có gì đáng để hắn ta phải chạy đến đây?
“Lão Lục, nếu như Cố Hoài Cẩn" bấy giờ là Dịch Phong Tước, thì Cổ Hoài Cẩn thực sự đang ở đâu?”
Lục Chinh khẽ cười: “Cậu nghĩ hắn ta là giả mạo à?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ là Cổ Hoài Cẩn thật hay sao?”
Không đợi anh ta nói hết, Lục Chinh đã đưa ra câu trả lời khẳng định, “Dưới tiến để loại trừ khả năng phẫu thuật thẩm mỹ, ngụy trang, giả dạng, thì đúng là Cố Hoài Cẩn bây giờ và Cố Nghiệp rất giống nhau”
“Cho nên, ý của cậu là Dịch Phong Tước vốn dĩ đã có hai thân phận sao?!”
Lục Chỉnh gật đầu, “Đáng tiếc, bây giờ những tư liệu về hắn ta đều được xếp vào mức quyền hạn tuyệt mật, không thể tùy tiện xem được.”
Thời Cảnh đang định nói gì đột nhiên vành tai khẽ động. Anh ta nhìn Lục Chinh ra dấu chớ có lên tiếng, rồi xông vọt đến cạnh của mở cửa ra.
Đàm Hi đang tươi cười đứng đó, tay còn cầm khay đồ uống, bên trên đặt hai cốc nước.
“Nước dưa hấu tươi ngon đây, đáng tiếc không có phần của anh đâu!” xoay người một cái chen vào thư phòng, “Tiểu Chinh Chinh, em mang đồ uống cho anh đây.”
Thời Cảnh tức đến phì cười, nhưng trong lòng lại thấy thoải mái hơn, xem ra không phải là nghe trộm...
Anh ta xoay người đi đến, chỉ vào một cốc nước dưa hấu còn lại trên khay: “Không cho anh thì em chuẩn bị hai phần để làm gì? Để đó bày cho đẹp à?”
“Hừ! Thì em tự uống chứ sao?
“Em!”
Đàm Hi bảo vệ cái cốc trong lòng, “Không cho anh uống đấy! Lêu lêu lêu...”
Thời Cảnh gầm gào lên, “Lão Lục vợ cậu muốn tạo phản rồi, có quản hay không đây?”
Lục Chinh còn không thèm nhìn anh ta.
“Cậu không thể hiện thái độ thì tôi thể hiện thái độ đấy nhé! Nếu có hề hấn gì thì đừng trách tôi.”
Lạnh lùng liếc nhìn: “Cậu cứ động thử xem?”
Thời Cảnh tức giậm chân: “Đã nói là anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo cơ mà? Cậu đối xử với chân tay của cậu như vậy đấy à?”
Đệch, chẳng biết yêu thương đồng bào gì cả!
Lục Chinh không rảnh để ý đến, Đàm Hi cười tươi roi rói, sau đó đặt cốc nước vào trong tay anh ta, “Chỉ có mỗi cốc dưa hấu thôi mà, xem xem anh kìa! Hừ! Tặng cho anh uống đấy, khỏi cần cảm ơn.”
Nói xong cô liền rời đi.
Thời Cảnh cầm chiếc cốc đúng ngày ra tại chỗ, sao lại dễ nói chuyện thế nhỉ?
Rồi nhanh chóng phản ứng lại – Đệch! Lại bị troll rồi, đây vốn dĩ là mang cho anh ta!
“Lão Lục, vợ cậu càn rỡ quá rồi, nếu cứ thế này mãi thì thể nào cũng có ngày cô ấy trèo lên đầu cậu ngồi...”
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cũng hoàn toàn ngăn cách tiếng bóc mẽ của Thời Cảnh lại, nụ cười trên mặt Đàm Hi hoàn toàn tắt ngóm, một giây sau, CỔ cuộn chặt nắm đấm lại!
Dịch Phong Tước, Cố Hoài Cẩn...
Ha!
n oán kiếp trước giải quyết chưa xong, xem ra đến kiếp này vẫn phải tiếp tục nữa rồi.
Nhưng vẫn còn có một Cố Miền kẹp ở giữa, khiến cô trở tay không kịp.
Đàm Hi về phòng thay một bộ đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai lên rồi đi ra khỏi nhà.
Có một số chuyện bắt buộc phải đến trước rồi.
Vẫy một chiếc taxi, Đàm Hi mở cửa ghế phía sau ngồi xuống.
“Đến bến xe buýt thôn Tiêu”
“Cô ơi, bây giờ muộn quá rồi, sao cô còn đến thôn Tiêu làm gì? Ở đó hoang vu lắm, không an toàn đầu!”
Đàm Hi không đáp lại, tài xế ngượng ngùng im bặt, thời buổi này mấy cô gái còn ghê gớm hơn cả đám đàn ông...
Mười lăm phút sau, chiếc xe dừng lại ở trạm xe buýt thôn Tiêu.
Đàm Hi trả tiền, xuống xe, cô nhớ gần đây có một bốt điện thoại tiền xu kiểu cổ.
Đợi chiếc xe taxi đi, cô đứng tại chỗ, yên lặng quan sát tình hình xung quanh. Tốt lắm, đèn đường tối tăm, cũng không có đầu camera nào cả.
Cô đi vào trong bốt điện thoại, bỏ đồng năm xu vào, sau đó gọi đến một số điện thoại.
“Xin chào, tôi là Ngô Huyền Huyên”
“Cô có bán đồ ăn sáng không?”
“Hả? Xin lỗi, có lẽ là cô gọi nhầm số rồi..”
“Có bán đồ ăn sáng không?” Đàm Hi cắt ngang lời cô ta.
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, rõ ràng vẫn có tiếng thở hổn hển, xem ra là đã hiểu.
“Cô muốn ăn gì?” Giọng nữ yếu ớt, mang theo vẻ bất an và thấp thỏm rõ ràng.
“Bánh bao óc chó yến mạch”
“.. Cô Viêm, là cổ có đúng không?! Cô vẫn còn sống.”
“Câm mồm! Tôi chỉ được người ta nhờ cậy, lấy đi thứ đồ cô đang cầm trong tay thôi, còn lại tôi không biết gì hết. Mười rưỡi sáng mai ở công viên trung tâm, bên cạnh thùng rác thứ ba từ cổng vào”
Đàm Hi nói xong, dập máy rồi xoay người đi thẳng.
Đi bộ hai trạm, cô lại lấy điện thoại gọi một chiếc taxi, lúc này trên người có chỉ còn lại một chiếc áo dây. Đàm Hi tháo mũ lưỡi trai xuống, mái tóc buộc cao cũng được tháo xuống, “Bác tài, phiền bác đi đến Bồng Lai”
“Cô gái à, sao muộn thế này rồi còn đi ra ngoài một mình vậy?” “Chạy bộ buổi tối” “Chà, thế thì phải cẩn thận đấy, gần đây trên báo viết có cô sinh viên đại học nào đó chạy bộ buổi tối bị mất tích.” “Không sợ, tôi có thần công hộ thể mà!” Đàm Hi giơ nắm đấm lên. Bác tài cười ha ha, cô gái nhỏ đúng là thú vị thật.
Đi về cũng chỉ mất hai mươi phút.
Đàm Hi không đi thang máy mà đi bộ lên, vừa đến cửa đã thấy Thời Cảnh chuẩn bị ra về, Lục Chinh tiễn anh ta ra ngoài cửa.
“Anh phải đi rồi à?” “Ái chà, em chạy bộ về rồi đấy à?”
Đàm Hi bĩu môi, “Không được à?”
“Đương nhiên là được rồi! À mà... hôm nay cảm ơn bữa tối của em, anh ăn no gấp đôi luôn, lần sau lại đến nữa nha! Bái bai!”
“Lần sau á?” Cười lạnh hai tiếng, “Anh cút đi!”
“Lão Lục, lo vợ cậu đi, thật đấy, tôi không gạt cậu đâu.”
Phịch!
Cửa đóng sập luôn rồi!
Đóng rồi!
Thời Cảnh khẽ mắng chửi hai câu, rồi xoay người đi.
Đàm Hi đi đến phòng bếp, rót cho mình một cốc nước lạnh, chớp mắt hỏi Lục Chinh: “Anh có uống không?”
Yết hầu anh trượt xuống hai cái, “... Không cần”
Đàm Hi nhìn theo ánh mắt anh, cuối cùng ánh mắt nhìn vào ngực mình, chiếc áo hai dây không che nổi cảnh xuân.
Cổ nhướng mày, cười hỏi: “Có đẹp không?”
Không hề che đậy, còn ưỡn ngực lên. Đàm Hi phát hiện, hình như gần đây có... đã đầy đặn lên không ít.
Đương nhiên là Lục Chinh cũng đã phát hiện ra, “Xem ra sự cố gắng của ông đây không phải là phí công vô ích”
Đàm Hi lườm anh một cái, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Cuối cùng cũng không còn là bánh bao nhỏ đáng thương nữa rồi, oh yeah!
“Em chạy bộ à?”
“Vâng”
“Lần sau nhớ gọi anh đi cùng, buổi tối không an toàn”
“Vâng. Em đi tắm trước đã.”
“Tắm chung”
“.” Đồ lưu manh thối tha.
Vận động xong, Lục Chinh dựa vào đầu giường, hút thuốc nhả khói.
Đàm Hi phơi bày cả cơ thể trắng trẻo ra ngoài, nằm thành hình chữ đại, không hề để ý. Cô sắp nóng đến chết rồi, mùa hè nóng nực.
Tuy mặc đồ lót nhưng vẫn nhìn thấy đôi mắt người đàn ông nóng bỏng.
“Sau này em đừng gây nhau với Thời Cảnh nữa?” Đột nhiên Lục Chinh lên tiếng.
Đàm Hi chớp mắt, “Tại sao?”
Thấy sắc mặt người đàn ông không được tự nhiên, Đàm Hi bỗng nhiên hiểu ra.
“Ôi chao, hũ giấm chua lại tới nữa rồi! Chua quá chua quá..” Vừa nói cô vừa làm động tác vẩy vẩy tay.
Trong mắt Lục Chinh hiện lên sự ngượng ngùng: “Đừng quậy nữa!”
“Đại Điểm Điểm ghen rồi nha.”
“Tóm lại là em ít trêu đùa cậu ta thối, thằng nhóc đó để bụng lắm đấy.”
Hắt xì!
Ở quân khu xa xôi Thời Cảnh vừa tắm xong đi ra khỏi nhà tắm, không nhịn được hắt xì một cái.
“Đệch! Giữa hè thế này, không phải là bị cảm rồi đấy chứ?”
Anh ta vội vàng khoác chiếc áo ngoài lên người, chưa bao lâu sau đã nóng phát ngốt.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi sáng ấm áp.
Lục Chinh dậy sớm đến công ty, để lại bữa sáng cho Đàm Hi.
Cố tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong, không nhanh không chậm ra khỏi nhà, khi đến công viên trung tâm vừa tròn mười rưỡi.
Váy bò ngắn, áo sơ mi trắng, phối với giày Adidas Superstar, mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa cao, non mềm đến mức bóp được cả ra nước.
Nếu như bỏ qua cặp kính to đùng trên sống mũi kia thì không khác gì mấy cô bé học sinh trung học.
Bên cạnh thùng rác thứ ba có một cô gái đang đứng, tóc dài xõa vai, váy dài màu đen, lúc này cô ta đang nhìn đánh giá xung quanh, có chút lo lắng và bất an, dường như đang chờ đợi ai đó.
Đàm Hi xoay bước, đi đến một quầy bán tạp hóa nhỏ bên cạnh.
“Ông chủ, một chai nước khoáng, hai cái kẹo mút.”
“Tổng cộng năm đồng”
Đàm Hi đưa tiền, xé vỏ kẹo cho vào miệng rồi chậm rãi mím môi lại.
Gần đó, một tốp trẻ con đang chơi trò trốn tìm. Cô liếc nhìn sang bên đó qua lớp kính râm, sau đó đi đến...
“.” Thời Cảnh muốn phản bác nhưng lại không có gì để nói.
“Bây giờ cậu còn định đi nữa không?”
Anh ta giống như quả bóng da bị xì hơi, xịt hẳn xuống bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được: “Fuck! Thế này không được, thể kia cũng không xong, chẳng lẽ cứ để cho hắn ta tự do tự tại thế à?”
“Ngoài vậy ra thì cậu còn có thể làm được gì nữa hả?” Lục Chinh vô tình hắt cho anh ta một bát nước lạnh, nhưng sự thật đúng là như vậy.
“Tôi...”
“Hů?”
Thời Cảnh chửi thể một câu, đợi đã, không đúng mà...
“Lão Lục, có phải cậu đã có chủ ý gì rồi không?”
“U”
“He he! Tôi biết ngay mà!” Người vừa rồi còn ỉu xìu như trái cà héo vỗ đùi một cái, bỗng chốc đã hồi phục lại tinh thần, “Cậu nói
đi.”
“So với việc bắt Dịch Phong Tước, tôi thấy hứng thú với mục đích hành động lần này của hắn ta hơn. Ông lớn một tập đoàn tội phạm không tiếc gác lại việc làm ăn cũng phải đến Hoa Hạ, tại sao chứ?”
“Đúng vậy.” Tại sao chứ? Thời Cảnh không khỏi trầm tư, Hoa Hạ có gì đáng để hắn ta phải chạy đến đây?
“Lão Lục, nếu như Cố Hoài Cẩn" bấy giờ là Dịch Phong Tước, thì Cổ Hoài Cẩn thực sự đang ở đâu?”
Lục Chinh khẽ cười: “Cậu nghĩ hắn ta là giả mạo à?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ là Cổ Hoài Cẩn thật hay sao?”
Không đợi anh ta nói hết, Lục Chinh đã đưa ra câu trả lời khẳng định, “Dưới tiến để loại trừ khả năng phẫu thuật thẩm mỹ, ngụy trang, giả dạng, thì đúng là Cố Hoài Cẩn bây giờ và Cố Nghiệp rất giống nhau”
“Cho nên, ý của cậu là Dịch Phong Tước vốn dĩ đã có hai thân phận sao?!”
Lục Chỉnh gật đầu, “Đáng tiếc, bây giờ những tư liệu về hắn ta đều được xếp vào mức quyền hạn tuyệt mật, không thể tùy tiện xem được.”
Thời Cảnh đang định nói gì đột nhiên vành tai khẽ động. Anh ta nhìn Lục Chinh ra dấu chớ có lên tiếng, rồi xông vọt đến cạnh của mở cửa ra.
Đàm Hi đang tươi cười đứng đó, tay còn cầm khay đồ uống, bên trên đặt hai cốc nước.
“Nước dưa hấu tươi ngon đây, đáng tiếc không có phần của anh đâu!” xoay người một cái chen vào thư phòng, “Tiểu Chinh Chinh, em mang đồ uống cho anh đây.”
Thời Cảnh tức đến phì cười, nhưng trong lòng lại thấy thoải mái hơn, xem ra không phải là nghe trộm...
Anh ta xoay người đi đến, chỉ vào một cốc nước dưa hấu còn lại trên khay: “Không cho anh thì em chuẩn bị hai phần để làm gì? Để đó bày cho đẹp à?”
“Hừ! Thì em tự uống chứ sao?
“Em!”
Đàm Hi bảo vệ cái cốc trong lòng, “Không cho anh uống đấy! Lêu lêu lêu...”
Thời Cảnh gầm gào lên, “Lão Lục vợ cậu muốn tạo phản rồi, có quản hay không đây?”
Lục Chinh còn không thèm nhìn anh ta.
“Cậu không thể hiện thái độ thì tôi thể hiện thái độ đấy nhé! Nếu có hề hấn gì thì đừng trách tôi.”
Lạnh lùng liếc nhìn: “Cậu cứ động thử xem?”
Thời Cảnh tức giậm chân: “Đã nói là anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo cơ mà? Cậu đối xử với chân tay của cậu như vậy đấy à?”
Đệch, chẳng biết yêu thương đồng bào gì cả!
Lục Chinh không rảnh để ý đến, Đàm Hi cười tươi roi rói, sau đó đặt cốc nước vào trong tay anh ta, “Chỉ có mỗi cốc dưa hấu thôi mà, xem xem anh kìa! Hừ! Tặng cho anh uống đấy, khỏi cần cảm ơn.”
Nói xong cô liền rời đi.
Thời Cảnh cầm chiếc cốc đúng ngày ra tại chỗ, sao lại dễ nói chuyện thế nhỉ?
Rồi nhanh chóng phản ứng lại – Đệch! Lại bị troll rồi, đây vốn dĩ là mang cho anh ta!
“Lão Lục, vợ cậu càn rỡ quá rồi, nếu cứ thế này mãi thì thể nào cũng có ngày cô ấy trèo lên đầu cậu ngồi...”
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cũng hoàn toàn ngăn cách tiếng bóc mẽ của Thời Cảnh lại, nụ cười trên mặt Đàm Hi hoàn toàn tắt ngóm, một giây sau, CỔ cuộn chặt nắm đấm lại!
Dịch Phong Tước, Cố Hoài Cẩn...
Ha!
n oán kiếp trước giải quyết chưa xong, xem ra đến kiếp này vẫn phải tiếp tục nữa rồi.
Nhưng vẫn còn có một Cố Miền kẹp ở giữa, khiến cô trở tay không kịp.
Đàm Hi về phòng thay một bộ đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai lên rồi đi ra khỏi nhà.
Có một số chuyện bắt buộc phải đến trước rồi.
Vẫy một chiếc taxi, Đàm Hi mở cửa ghế phía sau ngồi xuống.
“Đến bến xe buýt thôn Tiêu”
“Cô ơi, bây giờ muộn quá rồi, sao cô còn đến thôn Tiêu làm gì? Ở đó hoang vu lắm, không an toàn đầu!”
Đàm Hi không đáp lại, tài xế ngượng ngùng im bặt, thời buổi này mấy cô gái còn ghê gớm hơn cả đám đàn ông...
Mười lăm phút sau, chiếc xe dừng lại ở trạm xe buýt thôn Tiêu.
Đàm Hi trả tiền, xuống xe, cô nhớ gần đây có một bốt điện thoại tiền xu kiểu cổ.
Đợi chiếc xe taxi đi, cô đứng tại chỗ, yên lặng quan sát tình hình xung quanh. Tốt lắm, đèn đường tối tăm, cũng không có đầu camera nào cả.
Cô đi vào trong bốt điện thoại, bỏ đồng năm xu vào, sau đó gọi đến một số điện thoại.
“Xin chào, tôi là Ngô Huyền Huyên”
“Cô có bán đồ ăn sáng không?”
“Hả? Xin lỗi, có lẽ là cô gọi nhầm số rồi..”
“Có bán đồ ăn sáng không?” Đàm Hi cắt ngang lời cô ta.
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, rõ ràng vẫn có tiếng thở hổn hển, xem ra là đã hiểu.
“Cô muốn ăn gì?” Giọng nữ yếu ớt, mang theo vẻ bất an và thấp thỏm rõ ràng.
“Bánh bao óc chó yến mạch”
“.. Cô Viêm, là cổ có đúng không?! Cô vẫn còn sống.”
“Câm mồm! Tôi chỉ được người ta nhờ cậy, lấy đi thứ đồ cô đang cầm trong tay thôi, còn lại tôi không biết gì hết. Mười rưỡi sáng mai ở công viên trung tâm, bên cạnh thùng rác thứ ba từ cổng vào”
Đàm Hi nói xong, dập máy rồi xoay người đi thẳng.
Đi bộ hai trạm, cô lại lấy điện thoại gọi một chiếc taxi, lúc này trên người có chỉ còn lại một chiếc áo dây. Đàm Hi tháo mũ lưỡi trai xuống, mái tóc buộc cao cũng được tháo xuống, “Bác tài, phiền bác đi đến Bồng Lai”
“Cô gái à, sao muộn thế này rồi còn đi ra ngoài một mình vậy?” “Chạy bộ buổi tối” “Chà, thế thì phải cẩn thận đấy, gần đây trên báo viết có cô sinh viên đại học nào đó chạy bộ buổi tối bị mất tích.” “Không sợ, tôi có thần công hộ thể mà!” Đàm Hi giơ nắm đấm lên. Bác tài cười ha ha, cô gái nhỏ đúng là thú vị thật.
Đi về cũng chỉ mất hai mươi phút.
Đàm Hi không đi thang máy mà đi bộ lên, vừa đến cửa đã thấy Thời Cảnh chuẩn bị ra về, Lục Chinh tiễn anh ta ra ngoài cửa.
“Anh phải đi rồi à?” “Ái chà, em chạy bộ về rồi đấy à?”
Đàm Hi bĩu môi, “Không được à?”
“Đương nhiên là được rồi! À mà... hôm nay cảm ơn bữa tối của em, anh ăn no gấp đôi luôn, lần sau lại đến nữa nha! Bái bai!”
“Lần sau á?” Cười lạnh hai tiếng, “Anh cút đi!”
“Lão Lục, lo vợ cậu đi, thật đấy, tôi không gạt cậu đâu.”
Phịch!
Cửa đóng sập luôn rồi!
Đóng rồi!
Thời Cảnh khẽ mắng chửi hai câu, rồi xoay người đi.
Đàm Hi đi đến phòng bếp, rót cho mình một cốc nước lạnh, chớp mắt hỏi Lục Chinh: “Anh có uống không?”
Yết hầu anh trượt xuống hai cái, “... Không cần”
Đàm Hi nhìn theo ánh mắt anh, cuối cùng ánh mắt nhìn vào ngực mình, chiếc áo hai dây không che nổi cảnh xuân.
Cổ nhướng mày, cười hỏi: “Có đẹp không?”
Không hề che đậy, còn ưỡn ngực lên. Đàm Hi phát hiện, hình như gần đây có... đã đầy đặn lên không ít.
Đương nhiên là Lục Chinh cũng đã phát hiện ra, “Xem ra sự cố gắng của ông đây không phải là phí công vô ích”
Đàm Hi lườm anh một cái, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Cuối cùng cũng không còn là bánh bao nhỏ đáng thương nữa rồi, oh yeah!
“Em chạy bộ à?”
“Vâng”
“Lần sau nhớ gọi anh đi cùng, buổi tối không an toàn”
“Vâng. Em đi tắm trước đã.”
“Tắm chung”
“.” Đồ lưu manh thối tha.
Vận động xong, Lục Chinh dựa vào đầu giường, hút thuốc nhả khói.
Đàm Hi phơi bày cả cơ thể trắng trẻo ra ngoài, nằm thành hình chữ đại, không hề để ý. Cô sắp nóng đến chết rồi, mùa hè nóng nực.
Tuy mặc đồ lót nhưng vẫn nhìn thấy đôi mắt người đàn ông nóng bỏng.
“Sau này em đừng gây nhau với Thời Cảnh nữa?” Đột nhiên Lục Chinh lên tiếng.
Đàm Hi chớp mắt, “Tại sao?”
Thấy sắc mặt người đàn ông không được tự nhiên, Đàm Hi bỗng nhiên hiểu ra.
“Ôi chao, hũ giấm chua lại tới nữa rồi! Chua quá chua quá..” Vừa nói cô vừa làm động tác vẩy vẩy tay.
Trong mắt Lục Chinh hiện lên sự ngượng ngùng: “Đừng quậy nữa!”
“Đại Điểm Điểm ghen rồi nha.”
“Tóm lại là em ít trêu đùa cậu ta thối, thằng nhóc đó để bụng lắm đấy.”
Hắt xì!
Ở quân khu xa xôi Thời Cảnh vừa tắm xong đi ra khỏi nhà tắm, không nhịn được hắt xì một cái.
“Đệch! Giữa hè thế này, không phải là bị cảm rồi đấy chứ?”
Anh ta vội vàng khoác chiếc áo ngoài lên người, chưa bao lâu sau đã nóng phát ngốt.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi sáng ấm áp.
Lục Chinh dậy sớm đến công ty, để lại bữa sáng cho Đàm Hi.
Cố tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong, không nhanh không chậm ra khỏi nhà, khi đến công viên trung tâm vừa tròn mười rưỡi.
Váy bò ngắn, áo sơ mi trắng, phối với giày Adidas Superstar, mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa cao, non mềm đến mức bóp được cả ra nước.
Nếu như bỏ qua cặp kính to đùng trên sống mũi kia thì không khác gì mấy cô bé học sinh trung học.
Bên cạnh thùng rác thứ ba có một cô gái đang đứng, tóc dài xõa vai, váy dài màu đen, lúc này cô ta đang nhìn đánh giá xung quanh, có chút lo lắng và bất an, dường như đang chờ đợi ai đó.
Đàm Hi xoay bước, đi đến một quầy bán tạp hóa nhỏ bên cạnh.
“Ông chủ, một chai nước khoáng, hai cái kẹo mút.”
“Tổng cộng năm đồng”
Đàm Hi đưa tiền, xé vỏ kẹo cho vào miệng rồi chậm rãi mím môi lại.
Gần đó, một tốp trẻ con đang chơi trò trốn tìm. Cô liếc nhìn sang bên đó qua lớp kính râm, sau đó đi đến...
/1339
|