Lương Tử: “Chắc là bị dọa đến ngu người, không dám chọc vào chúng ta nữa.”
“Ý của cậu là họ cho rằng chuyện của Lưu Quế có liên quan đến cậu?” “Không phải em, là chúng ta.”
Đàm Hi nghẹn lời.
“Nhưng họ lại biết thức thời, không hề nhắc đến chị, thật kỳ lạ...”
Lương Hồng vẫn còn lẩm bẩm, Đàm Hi cau mày: “Cậu nói họ không khai tôi ra mà nhắm vào cậu?”
“Vâng. Nếu không cảnh sát đã tìm lên tận cửa, mời chị đi uống trà từ lâu rồi.”
“Tại sao?”
Lương Hồng lắc đầu, phát hiện đối phương không nhìn thấy được, liền dừng lại ngay, thầm mắng bản thân ngu ngốc, “Em cũng không rõ lắm, nếu ba mụ đàn bà kia chưa đi thì có thể đi hỏi thử, nhưng hôm qua họ đã về Trùng Khánh rồi, lúc này quả thật không liên lạc được”
“Đi rồi? Vụ án của Lưu Quế cũng được bàn giao theo?”
“Vâng.”
Đàm Hi trầm ngâm trong chốc lát, hỏi ra chỗ quan trọng nhất: “Thế kẻ giết Lưu Quế, rốt cuộc là ai?”
“Hì hì, anh Hoản nói chị chắn chắn sẽ hỏi, em còn đánh cược với anh ấy nữa.”
“Nói trọng điểm”
Lương Hồng sở mũi, “Chuyện này anh Hoán đã điều tra rồi, kẻ giết Lưu Quế là một tên tù vượt ngục.”
“Động cơ là gì?”
“Tên kia nhận tiền làm việc, kẻ đứng sau lưng là một người phụ nữ họ Trương.”
Trương?
Tia sáng lướt qua, Đàm Hi đột nhiên nhớ đến gì đó: “Vợ của tên phú thương kia?!”
“Quả đúng là chị, vừa đoán đã trúng!”
Lưu Quế làm công ở Quảng Châu, sau khi vào làm việc ở tiệm massage chân thì có dụ dỗ một thương gia bất động sản họ Chu, có được cuộc sống của người làm công, làm bồ nhí cho người ta.
Ông chủ họ Chu này cũng được xem hào phóng, không chỉ mua chung cư cho Lưu Quế ở, mà còn thường dẫn cố ra tham dự các buổi tiệc gặp gỡ.
Trong một buổi tiệc xã giao nào đó, Lưu Quế bị một cậu ấm họ Vương nhìn trúng.
Vì để lấy được quyền khai thác mảnh đất nào đó, ông chủ Chu nhịn đau, tặng Lưu Quế cho cậu ấm họ Vương kia.
Lưu Quế mừng thầm, cậu Vương không chỉ trẻ tuổi đẹp trai hơn ông chủ Chu, mà còn có quyền quý chống lưng, không phải là một thương nhân bình thường.
Bám lên một cành cao như vậy, Lưu Quế tất nhiên sẽ vực dậy 120% tinh thần.
Lúc nên dịu dàng sẽ dịu dàng, nên tùy hứng sẽ tùy hứng. Tóm lại, hắn ta thích loại hình nào, cô ta sẽ dựa theo khuôn tạo ra hiệu quả khiến người ta cảm thấy hài lòng.
Tính dễ thích nghi phải nói là rất mạnh mẽ.
Cậu Vương rất hài lòng với tính hiểu chuyện thức thời của cô ta, nên vô cùng cưng chiều.
Nhưng ngày vui không kéo dài được lâu, chưa đến ba tháng đã bị vợ của cậu Vương phát hiện, còn dẫn theo một đám vệ sĩ lên tận cửa cảnh cáo, ra lệnh cho cô ra tự giác rời đi.
Khó khăn lắm Lưu Quế mới tìm được một phiếu cơm dài hạn, làm gì nỡ từ bỏ chứ?
Lưu Quế dựa vào sự cưng chiều của cậu Vương tiến hành đầu tay đôi với vợ cả, khiến đối phương tức đến mức xảy thai nhập viện, trực tiếp kinh động đến nhà mẹ vợ cả. Đối phương buông lời muốn mua hai tay và hai chân của cô ta.
Lưu Quế chỉ đành bỏ chạy, mang theo vốn tích lũy mấy năm qua trở về quê hương Trùng Khánh, mở một siêu thị mini sống qua ngày.
Nhưng người vợ cả mất con sao có thể buông tha cho cô ta?
Cô gái họ Trương này, trong nhà không chỉ có tiền, mà còn có giao tình với cả xã hội đen phương Nam và Bắc, nửa năm qua luôn kiên trì tìm kiếm tung tích của Lưu Quế.
Kết quả thật sự để cho cô ta tìm được rồi, ngay cả mạng cũng xử lý nốt luôn.
Lương Hồng: “... Lúc điều tra anh Hoán phát hiện, cố Trương kia bị Lưu Quế đẩy xuống cầu thang mới mất con. Một mạng đền một mạng, cô ta cũng xem như đáng đời.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu. Đàm Hi chuẩn bị cúp máy, Lương Hồng đột nhiên cất cao giọng, “Chị, đợi đã!”
“Còn có việc gì sao?”
“A...” Lương Hồng gãi đầu, cứ như trên đó có con rận đang bò, “Chị còn nhớ Kiểu Hải chứ?”
Đàm Hi hồi tưởng lại, nhưng không nhớ ra: “Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Vậy em nói nhé, lần đầu chúng ta gặp mặt, ở kho hàng, gặp phải Đại Phi dẫn người đánh lén...”
“Chuyện này tôi nhớ.”
Lương Hồng cười hề hề, “Kiểu Hải báo tin cho Đại Phi, kết quả bị anh Hoán điều tra ra được, may mà chị mở miệng cầu xin mới xem như giữ được cái mạng đó.”
Đàm Hi nhớ ra rồi, lúc đó thái độ thừa nhận sai lầm nhưng không chịu cầu xin của Kiều Hải khiến cổ động lòng trắc ẩn. Vừa hay An Hoán lại trưng cầu ý kiến của cô, nên tiện tay giúp hắn ta một lần.
“Cho nên?” Lương Hồng vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này làm gì chứ.
“Chị, là thế này, Kiểu Hải đã xuất viện vào tuần trước, sức khỏe đã không có gì đáng ngại, muốn mời chị ăn bữa cơm bày tỏ lòng cảm ơn, có thể nể mặt không?
Đàm Hi suy nghĩ, “Khi nào?”
“Chọn ngày không bằng đụng ngày, hay là chiều hôm nay đi?”
Lục Chinh đi công tác, đã đi 4 ngày rồi, nghe thư ký Trần nói phải chiều hôm sau mới trở về, một mình Đàm Hi ở nhà cũng không có gì vui: “Được thôi, gửi địa chỉ cho tôi.”
Đàm Hi lái xe qua đó. Lúc đến nơi, Lương Hồng và Kiều Hải đã đợi trong phòng bao.
Sau khi chào hỏi, bắt đầu gọi món.
Lương Hồng rót đầy, nâng ly: “Cảm ơn hôm nay chị đã nể mặt, em xin cạn trước, chị cứ tự nhiên.”
Kiều Hải cũng đứng lên, trên người hắn ta có khí chất tương tự như Hứa Nhất Sơn, không nhiều lời nhưng lại thật tấm: “Cảm ơn hôm đó cô đã ra tay giúp đỡ, uống nước nhớ nguồn, sau này có việc gì cần dùng đến Kiều Hải tôi, cứ việc lên tiếng!”
Hai người này kính rượu liên tiếp, tuy nói là cô cứ tự nhiên, nhưng Đàm Hi cũng không thể quả cao ngạo. Sau khi liên lạc được với tài xế lái thay, cô cũng uống vài ly theo.
Bữa cơm này ăn đến 6 giờ chiều, lúc chia tay Lương Tử đã say rồi, Kiểu Hải đỡ lấy hắn ta, bước chân lảo đảo, xem ra cũng say không ít.
Đàm Hi bắt một chiếc xe taxi, sau khi tiến hai người đi mới lên xe của mình.
Vốn định trở về Bồng Lai, giữa đường Đàm Hi nhận được cuộc gọi của Vệ Ảnh. Cô gái ngốc đầu dây bên kia vừa khóc vừa cười, sau khi hỏi vài lần, mới thành thật khai ra bản thân đang ở quán bar.
Đàm Hi hỏi rõ địa chỉ, kêu tài xế lái xe qua đó.
“Ý của cậu là họ cho rằng chuyện của Lưu Quế có liên quan đến cậu?” “Không phải em, là chúng ta.”
Đàm Hi nghẹn lời.
“Nhưng họ lại biết thức thời, không hề nhắc đến chị, thật kỳ lạ...”
Lương Hồng vẫn còn lẩm bẩm, Đàm Hi cau mày: “Cậu nói họ không khai tôi ra mà nhắm vào cậu?”
“Vâng. Nếu không cảnh sát đã tìm lên tận cửa, mời chị đi uống trà từ lâu rồi.”
“Tại sao?”
Lương Hồng lắc đầu, phát hiện đối phương không nhìn thấy được, liền dừng lại ngay, thầm mắng bản thân ngu ngốc, “Em cũng không rõ lắm, nếu ba mụ đàn bà kia chưa đi thì có thể đi hỏi thử, nhưng hôm qua họ đã về Trùng Khánh rồi, lúc này quả thật không liên lạc được”
“Đi rồi? Vụ án của Lưu Quế cũng được bàn giao theo?”
“Vâng.”
Đàm Hi trầm ngâm trong chốc lát, hỏi ra chỗ quan trọng nhất: “Thế kẻ giết Lưu Quế, rốt cuộc là ai?”
“Hì hì, anh Hoản nói chị chắn chắn sẽ hỏi, em còn đánh cược với anh ấy nữa.”
“Nói trọng điểm”
Lương Hồng sở mũi, “Chuyện này anh Hoán đã điều tra rồi, kẻ giết Lưu Quế là một tên tù vượt ngục.”
“Động cơ là gì?”
“Tên kia nhận tiền làm việc, kẻ đứng sau lưng là một người phụ nữ họ Trương.”
Trương?
Tia sáng lướt qua, Đàm Hi đột nhiên nhớ đến gì đó: “Vợ của tên phú thương kia?!”
“Quả đúng là chị, vừa đoán đã trúng!”
Lưu Quế làm công ở Quảng Châu, sau khi vào làm việc ở tiệm massage chân thì có dụ dỗ một thương gia bất động sản họ Chu, có được cuộc sống của người làm công, làm bồ nhí cho người ta.
Ông chủ họ Chu này cũng được xem hào phóng, không chỉ mua chung cư cho Lưu Quế ở, mà còn thường dẫn cố ra tham dự các buổi tiệc gặp gỡ.
Trong một buổi tiệc xã giao nào đó, Lưu Quế bị một cậu ấm họ Vương nhìn trúng.
Vì để lấy được quyền khai thác mảnh đất nào đó, ông chủ Chu nhịn đau, tặng Lưu Quế cho cậu ấm họ Vương kia.
Lưu Quế mừng thầm, cậu Vương không chỉ trẻ tuổi đẹp trai hơn ông chủ Chu, mà còn có quyền quý chống lưng, không phải là một thương nhân bình thường.
Bám lên một cành cao như vậy, Lưu Quế tất nhiên sẽ vực dậy 120% tinh thần.
Lúc nên dịu dàng sẽ dịu dàng, nên tùy hứng sẽ tùy hứng. Tóm lại, hắn ta thích loại hình nào, cô ta sẽ dựa theo khuôn tạo ra hiệu quả khiến người ta cảm thấy hài lòng.
Tính dễ thích nghi phải nói là rất mạnh mẽ.
Cậu Vương rất hài lòng với tính hiểu chuyện thức thời của cô ta, nên vô cùng cưng chiều.
Nhưng ngày vui không kéo dài được lâu, chưa đến ba tháng đã bị vợ của cậu Vương phát hiện, còn dẫn theo một đám vệ sĩ lên tận cửa cảnh cáo, ra lệnh cho cô ra tự giác rời đi.
Khó khăn lắm Lưu Quế mới tìm được một phiếu cơm dài hạn, làm gì nỡ từ bỏ chứ?
Lưu Quế dựa vào sự cưng chiều của cậu Vương tiến hành đầu tay đôi với vợ cả, khiến đối phương tức đến mức xảy thai nhập viện, trực tiếp kinh động đến nhà mẹ vợ cả. Đối phương buông lời muốn mua hai tay và hai chân của cô ta.
Lưu Quế chỉ đành bỏ chạy, mang theo vốn tích lũy mấy năm qua trở về quê hương Trùng Khánh, mở một siêu thị mini sống qua ngày.
Nhưng người vợ cả mất con sao có thể buông tha cho cô ta?
Cô gái họ Trương này, trong nhà không chỉ có tiền, mà còn có giao tình với cả xã hội đen phương Nam và Bắc, nửa năm qua luôn kiên trì tìm kiếm tung tích của Lưu Quế.
Kết quả thật sự để cho cô ta tìm được rồi, ngay cả mạng cũng xử lý nốt luôn.
Lương Hồng: “... Lúc điều tra anh Hoán phát hiện, cố Trương kia bị Lưu Quế đẩy xuống cầu thang mới mất con. Một mạng đền một mạng, cô ta cũng xem như đáng đời.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu. Đàm Hi chuẩn bị cúp máy, Lương Hồng đột nhiên cất cao giọng, “Chị, đợi đã!”
“Còn có việc gì sao?”
“A...” Lương Hồng gãi đầu, cứ như trên đó có con rận đang bò, “Chị còn nhớ Kiểu Hải chứ?”
Đàm Hi hồi tưởng lại, nhưng không nhớ ra: “Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Vậy em nói nhé, lần đầu chúng ta gặp mặt, ở kho hàng, gặp phải Đại Phi dẫn người đánh lén...”
“Chuyện này tôi nhớ.”
Lương Hồng cười hề hề, “Kiểu Hải báo tin cho Đại Phi, kết quả bị anh Hoán điều tra ra được, may mà chị mở miệng cầu xin mới xem như giữ được cái mạng đó.”
Đàm Hi nhớ ra rồi, lúc đó thái độ thừa nhận sai lầm nhưng không chịu cầu xin của Kiều Hải khiến cổ động lòng trắc ẩn. Vừa hay An Hoán lại trưng cầu ý kiến của cô, nên tiện tay giúp hắn ta một lần.
“Cho nên?” Lương Hồng vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này làm gì chứ.
“Chị, là thế này, Kiểu Hải đã xuất viện vào tuần trước, sức khỏe đã không có gì đáng ngại, muốn mời chị ăn bữa cơm bày tỏ lòng cảm ơn, có thể nể mặt không?
Đàm Hi suy nghĩ, “Khi nào?”
“Chọn ngày không bằng đụng ngày, hay là chiều hôm nay đi?”
Lục Chinh đi công tác, đã đi 4 ngày rồi, nghe thư ký Trần nói phải chiều hôm sau mới trở về, một mình Đàm Hi ở nhà cũng không có gì vui: “Được thôi, gửi địa chỉ cho tôi.”
Đàm Hi lái xe qua đó. Lúc đến nơi, Lương Hồng và Kiều Hải đã đợi trong phòng bao.
Sau khi chào hỏi, bắt đầu gọi món.
Lương Hồng rót đầy, nâng ly: “Cảm ơn hôm nay chị đã nể mặt, em xin cạn trước, chị cứ tự nhiên.”
Kiều Hải cũng đứng lên, trên người hắn ta có khí chất tương tự như Hứa Nhất Sơn, không nhiều lời nhưng lại thật tấm: “Cảm ơn hôm đó cô đã ra tay giúp đỡ, uống nước nhớ nguồn, sau này có việc gì cần dùng đến Kiều Hải tôi, cứ việc lên tiếng!”
Hai người này kính rượu liên tiếp, tuy nói là cô cứ tự nhiên, nhưng Đàm Hi cũng không thể quả cao ngạo. Sau khi liên lạc được với tài xế lái thay, cô cũng uống vài ly theo.
Bữa cơm này ăn đến 6 giờ chiều, lúc chia tay Lương Tử đã say rồi, Kiểu Hải đỡ lấy hắn ta, bước chân lảo đảo, xem ra cũng say không ít.
Đàm Hi bắt một chiếc xe taxi, sau khi tiến hai người đi mới lên xe của mình.
Vốn định trở về Bồng Lai, giữa đường Đàm Hi nhận được cuộc gọi của Vệ Ảnh. Cô gái ngốc đầu dây bên kia vừa khóc vừa cười, sau khi hỏi vài lần, mới thành thật khai ra bản thân đang ở quán bar.
Đàm Hi hỏi rõ địa chỉ, kêu tài xế lái xe qua đó.
/1339
|