Cố gắng đi xiêu vẹo vào một con ngõ nhỏ, mặc kệ tất cả những ánh mắt đánh giá tò mò của người đi đường, Đàm Hi chống tay vào tường, ngồi xuống một chiếc ghế đá bên đường.
Hít thở sâu, siết chặt lấy áo khoác, đầu lưỡi liếm quanh chạm vào mùi tanh để cô có thể miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo.
Phía xa xa, mặt trời đã lặn đi quá nửa, ráng chiều rực đỏ như lửa.
“Người đẹp đi một mình thôi à?” Có tên lưu manh trêu chọc, kèm theo đó là tiếng cười gian trá truyền tới.
“Anh Bột, dáng người cô em này ngon phết đấy!”
“Da cũng trắng nữa, mấy anh em ta khiêng về làm thịt đi?”
“Tao thấy được đấy!”
Vừa nghe đã biết là lũ lưu manh đầu đường xó chợ.
Đám đông còn đang định đứng vây quanh xem, chưa đầy một phút sau đã chạy bằng sạch.
“Xì, một lũ ngu ngốc!”
“Em tính toán làm gì với bọn nó chứ? Ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Mau mau hầu hạ anh đi!”
“He he…” Ba người vặn chân vặn tay.
“Sao cô em lại ngồi đây một mình thế này? Lạc đường à? Để anh đây đưa em về nhà nhé?”
“Nếu không muốn về nhà thì đi cùng anh cũng được, bảo đảm sẽ khiến em vui vẻ!”
Lại là một tràng cười rộ lên.
Đàm Hi cúi đầu, mí mắt rủ xuống, không nói gì.
Đôi chân nhỏ nhắn lấp lánh như bạch ngọc cực kỳ chói mắt, rơi vào trong mắt ba người đàn ông nọ khiến hô hấp của họ cũng trở nên khác thường.
“Này cô em, đi cùng anh đi…” Một người trong đó thấy lòng ngứa ngáy, nói mãi nói mãi, đang định ra tay.
“Cút!” Chợt giương mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén chứa đầy tia máu khiến người kia hoảng sợ lùi về phía sau.
“Con đàn bà này hình như không ổn lắm, sao mắt nó đỏ ngầu thế kia, quỷ dị lắm…”
“Không phải là bị bệnh đau mắt đó đấy chứ? Bệnh này… nghe nói là truyền nhiễm đấy!”
“Thế thì chạy nhanh thôi chúng mày…”
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của ba người đàn ông, Đàm Hi vẫy tay cười to.
“Chạy cái gì? Không phải nói là muốn đưa tôi đi lang thang cơ mà? Bà đây mới đỏ mắt một tí mà đã khiến lũ đê hèn các người chạy vãi đái cả ra quần rồi à, mẹ kiếp!”
Vừa chửi vừa cười, người qua đường nhìn cô như con quái vật.
“Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à? Có muốn vào đây quan sát cự ly gần không?”
“Đồ điên!”
Mắng chửi đủ rồi, cũng cười đủ rồi, cô lại cúi đầu xuống, hai tay ôm đầu gối.
Gương mặt nhìn nghiêng bị ánh chiều bao phủ, được bọc thêm một tầng ánh sáng ấm áp màu vàng, chiếc cằm cong lên quật cường, trên gương mặt trắng nõn quá mức, có thể mơ hồ nhìn thấy từng mạch máu đang chuyển động.
Trắng bệch, vô lực, giống như thủy tinh dễ vỡ.
“Lục Chinh, ba phút cuối cùng.”
…
Cảnh vật đang lùi ra sau bên ngoài cửa sổ xe không thể thu hút ánh nhìn thẳng tắp của người đàn ông.
Như một cái máy, điều khiển vô lăng, rẽ quặt, đổ xăng, lưng vẫn thẳng tắp, lạnh lẽo như một tấm thép.
Vẫn là gương mặt tuấn tú không nói không cười đó, lạnh lẽo ngưng tụ thành một bức tượng băng, mặt không cảm xúc, ánh mắt bức người.
Nhưng trái tim lại đang đập loạn cả lên không thể đè nén xuống được.
Đi thẳng về phía trước, xuyên qua trung tâm CBD, lái về đoạn đường Tân Giang mới mở, tầm nhìn rộng lớn quang đãng hơn.
Cuối cùng, khi lái đến ngã tư thứ ba, gần tiến vào vòng xuyến, phương hướng đột nhiên thay đổi.
Quay đầu lại.
Đôi môi người đàn ông lộ ra một nụ cười khổ, đáy mắt toàn là sự bất đắc dĩ.
Trở về chỗ cũ, đỗ xe trên đường.
Anh nhớ Đàm Hi đã băng qua đường, bây giờ đi ngược lại, vừa hay là bên này, may mà bớt được thời gian quay đầu và chờ đèn đỏ.
“Có nhìn thấy một người…”
Tìm Đàm Hi thực sự không khó, dù sao thì cô nhóc đó cũng ăn mặc quá nổi bật, đổi lại là ai đi qua đường cũng không thể không tò mò.
Rẽ vào ngõ nhỏ, anh tưởng rằng sẽ nhìn thấy một cô gái đáng thương đang co rúm lại trong một góc cố nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng, nhưng trên thực tế không có gì hết.
Ngoài một chiếc ghế đá trơn bóng đặt ở bên đường, lá trên vỉa hè rơi lả tả, ngay cả một con mèo hoang cũng khó tìm, huống hồ là một cô gái yểu điệu còn sống sờ sờ?
Trời chiều kéo bóng người đàn ông dài ra, chiếu lên trên con đường đá mấp mô, dường như dáng người đã hơi khom xuống.
Trong lúc nhất thời, mang theo sự mất mát.
Rủ mắt xuống, hơi tự giễu mình, với tính cách đó của cô ấy, sao có thể ngồi đây ôm cây đợi thỏ được chứ?
Oán hận ào ào kéo tới, chẳng lẽ không thể đợi anh một lát được à?
Giống như vừa đánh đổ một bình gia vị, vừa đắng lại vừa chát, hơi mang theo chút cay, rất nhạt, không đậm, nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua.
Anh rất hiểu, cô nhóc đó vốn cứng đầu, hơn nữa, cũng hay cáu giận.
Một giây trước, cô vẫn có thể mặt dày cười đùa trêu chọc, nhưng một giây sau đã có thể nói trở mặt là trở mặt, không nể mặt bất kỳ ai bất cứ lúc nào.
Tùy hứng, ích kỷ, tâm trạng thay đổi nhanh hơn gió.
Muốn làm gì thì làm cái đó, không hề kiêng kỵ bất kỳ một ai.
Thẳng tính, to gan, lại cứng đầu cứng cổ!
Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài cái gương mặt miễn cưỡng chấp nhận được đó ra, còn lại thì tính khí thối như mắm ấy!
Nhưng anh vẫn cứ quay lại đây…
Khoảnh khắc anh quay đầu lại, dường như bản thân còn chưa kịp suy nghĩ mà đã lập tức thực hiện quyết định đó.
Lãnh đạm rủ mắt xuống, đầu lưỡi như nếm được mùi vị khổ sở.
Mất mát ư?
Không đến mức.
Có lẽ là buồn vô cớ, dù sao thì, trở về mất công.
Cô ấy có ứng phó được không?
Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cổ họng căng lên.
“Ba mươi giây cuối cùng. Anh đến rồi…”
Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lý trí dù có mạnh mẽ thế nào cũng không thể che giấu được sự ngạc nhiên hiện lên nơi đáy mắt anh vào lúc đó.
Cô gái khoác áo khoác của anh, mái tóc hỗn loạn, cứ như vậy, đứng giữa trời chiều nhìn anh, nụ cười tươi tắn như hoa.
Một giây sau liền sà vào lòng anh, hai mắt nhắm nghiền, giống như một tờ giấy trắng bay xuống từ độ cao vạn trượng.
Đến đây, trần ai lạc định!
“Chó con, em không thể yên tĩnh một khắc được à?”
Khóe môi bất giác mím chặt, hơi nhướng lên…
Hít thở sâu, siết chặt lấy áo khoác, đầu lưỡi liếm quanh chạm vào mùi tanh để cô có thể miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo.
Phía xa xa, mặt trời đã lặn đi quá nửa, ráng chiều rực đỏ như lửa.
“Người đẹp đi một mình thôi à?” Có tên lưu manh trêu chọc, kèm theo đó là tiếng cười gian trá truyền tới.
“Anh Bột, dáng người cô em này ngon phết đấy!”
“Da cũng trắng nữa, mấy anh em ta khiêng về làm thịt đi?”
“Tao thấy được đấy!”
Vừa nghe đã biết là lũ lưu manh đầu đường xó chợ.
Đám đông còn đang định đứng vây quanh xem, chưa đầy một phút sau đã chạy bằng sạch.
“Xì, một lũ ngu ngốc!”
“Em tính toán làm gì với bọn nó chứ? Ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Mau mau hầu hạ anh đi!”
“He he…” Ba người vặn chân vặn tay.
“Sao cô em lại ngồi đây một mình thế này? Lạc đường à? Để anh đây đưa em về nhà nhé?”
“Nếu không muốn về nhà thì đi cùng anh cũng được, bảo đảm sẽ khiến em vui vẻ!”
Lại là một tràng cười rộ lên.
Đàm Hi cúi đầu, mí mắt rủ xuống, không nói gì.
Đôi chân nhỏ nhắn lấp lánh như bạch ngọc cực kỳ chói mắt, rơi vào trong mắt ba người đàn ông nọ khiến hô hấp của họ cũng trở nên khác thường.
“Này cô em, đi cùng anh đi…” Một người trong đó thấy lòng ngứa ngáy, nói mãi nói mãi, đang định ra tay.
“Cút!” Chợt giương mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén chứa đầy tia máu khiến người kia hoảng sợ lùi về phía sau.
“Con đàn bà này hình như không ổn lắm, sao mắt nó đỏ ngầu thế kia, quỷ dị lắm…”
“Không phải là bị bệnh đau mắt đó đấy chứ? Bệnh này… nghe nói là truyền nhiễm đấy!”
“Thế thì chạy nhanh thôi chúng mày…”
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của ba người đàn ông, Đàm Hi vẫy tay cười to.
“Chạy cái gì? Không phải nói là muốn đưa tôi đi lang thang cơ mà? Bà đây mới đỏ mắt một tí mà đã khiến lũ đê hèn các người chạy vãi đái cả ra quần rồi à, mẹ kiếp!”
Vừa chửi vừa cười, người qua đường nhìn cô như con quái vật.
“Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à? Có muốn vào đây quan sát cự ly gần không?”
“Đồ điên!”
Mắng chửi đủ rồi, cũng cười đủ rồi, cô lại cúi đầu xuống, hai tay ôm đầu gối.
Gương mặt nhìn nghiêng bị ánh chiều bao phủ, được bọc thêm một tầng ánh sáng ấm áp màu vàng, chiếc cằm cong lên quật cường, trên gương mặt trắng nõn quá mức, có thể mơ hồ nhìn thấy từng mạch máu đang chuyển động.
Trắng bệch, vô lực, giống như thủy tinh dễ vỡ.
“Lục Chinh, ba phút cuối cùng.”
…
Cảnh vật đang lùi ra sau bên ngoài cửa sổ xe không thể thu hút ánh nhìn thẳng tắp của người đàn ông.
Như một cái máy, điều khiển vô lăng, rẽ quặt, đổ xăng, lưng vẫn thẳng tắp, lạnh lẽo như một tấm thép.
Vẫn là gương mặt tuấn tú không nói không cười đó, lạnh lẽo ngưng tụ thành một bức tượng băng, mặt không cảm xúc, ánh mắt bức người.
Nhưng trái tim lại đang đập loạn cả lên không thể đè nén xuống được.
Đi thẳng về phía trước, xuyên qua trung tâm CBD, lái về đoạn đường Tân Giang mới mở, tầm nhìn rộng lớn quang đãng hơn.
Cuối cùng, khi lái đến ngã tư thứ ba, gần tiến vào vòng xuyến, phương hướng đột nhiên thay đổi.
Quay đầu lại.
Đôi môi người đàn ông lộ ra một nụ cười khổ, đáy mắt toàn là sự bất đắc dĩ.
Trở về chỗ cũ, đỗ xe trên đường.
Anh nhớ Đàm Hi đã băng qua đường, bây giờ đi ngược lại, vừa hay là bên này, may mà bớt được thời gian quay đầu và chờ đèn đỏ.
“Có nhìn thấy một người…”
Tìm Đàm Hi thực sự không khó, dù sao thì cô nhóc đó cũng ăn mặc quá nổi bật, đổi lại là ai đi qua đường cũng không thể không tò mò.
Rẽ vào ngõ nhỏ, anh tưởng rằng sẽ nhìn thấy một cô gái đáng thương đang co rúm lại trong một góc cố nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng, nhưng trên thực tế không có gì hết.
Ngoài một chiếc ghế đá trơn bóng đặt ở bên đường, lá trên vỉa hè rơi lả tả, ngay cả một con mèo hoang cũng khó tìm, huống hồ là một cô gái yểu điệu còn sống sờ sờ?
Trời chiều kéo bóng người đàn ông dài ra, chiếu lên trên con đường đá mấp mô, dường như dáng người đã hơi khom xuống.
Trong lúc nhất thời, mang theo sự mất mát.
Rủ mắt xuống, hơi tự giễu mình, với tính cách đó của cô ấy, sao có thể ngồi đây ôm cây đợi thỏ được chứ?
Oán hận ào ào kéo tới, chẳng lẽ không thể đợi anh một lát được à?
Giống như vừa đánh đổ một bình gia vị, vừa đắng lại vừa chát, hơi mang theo chút cay, rất nhạt, không đậm, nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua.
Anh rất hiểu, cô nhóc đó vốn cứng đầu, hơn nữa, cũng hay cáu giận.
Một giây trước, cô vẫn có thể mặt dày cười đùa trêu chọc, nhưng một giây sau đã có thể nói trở mặt là trở mặt, không nể mặt bất kỳ ai bất cứ lúc nào.
Tùy hứng, ích kỷ, tâm trạng thay đổi nhanh hơn gió.
Muốn làm gì thì làm cái đó, không hề kiêng kỵ bất kỳ một ai.
Thẳng tính, to gan, lại cứng đầu cứng cổ!
Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài cái gương mặt miễn cưỡng chấp nhận được đó ra, còn lại thì tính khí thối như mắm ấy!
Nhưng anh vẫn cứ quay lại đây…
Khoảnh khắc anh quay đầu lại, dường như bản thân còn chưa kịp suy nghĩ mà đã lập tức thực hiện quyết định đó.
Lãnh đạm rủ mắt xuống, đầu lưỡi như nếm được mùi vị khổ sở.
Mất mát ư?
Không đến mức.
Có lẽ là buồn vô cớ, dù sao thì, trở về mất công.
Cô ấy có ứng phó được không?
Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cổ họng căng lên.
“Ba mươi giây cuối cùng. Anh đến rồi…”
Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lý trí dù có mạnh mẽ thế nào cũng không thể che giấu được sự ngạc nhiên hiện lên nơi đáy mắt anh vào lúc đó.
Cô gái khoác áo khoác của anh, mái tóc hỗn loạn, cứ như vậy, đứng giữa trời chiều nhìn anh, nụ cười tươi tắn như hoa.
Một giây sau liền sà vào lòng anh, hai mắt nhắm nghiền, giống như một tờ giấy trắng bay xuống từ độ cao vạn trượng.
Đến đây, trần ai lạc định!
“Chó con, em không thể yên tĩnh một khắc được à?”
Khóe môi bất giác mím chặt, hơi nhướng lên…
/1339
|