Đàm Hi búng tay một cái, “Hai câu hỏi này đều rất hay. Đầu tiên, tớ tên là Đàm Hi, là sinh viên cùng trường với cậu, chỉ khác chuyên ngành. Còn về chuyện cố ý chơi cậu, cậu có căn cứ gì không? Cậu nói thế tớ thấy oan uổng lắm đó!”
Câu hỏi thứ nhất, trả lời rồi cũng như không.
Câu hỏi thứ hai, trực tiếp có chết cũng không thừa nhận.
Lần đầu tiên Hứa Trạch gặp một nữ sinh mặt dày vô sỉ đến thế.
Dầu muối đều không ưa, biết giả bộ giỏi diễn xuất, thực sự là có thể đến Học viện Điện ảnh Thủ đô thị vào khoa Diễn xuất luôn, ok?
Thật uổng công trước kia cậu ta tưởng cô là nữ thần lạnh lùng cao ngạo, còn muốn cố gắng theo đuổi, trở thành một đoạn giai thoại lãng mạn chứ.
May quá...
“Bạn học Đàm này, nói gì cũng phải nhìn lương tâm mình, tớ đổ oan cho cậu hả?” Đàm Hi gật đầu, “Đổ oan rồi chứ còn gì nữa.”
Hứa Trạch: “.” Fuck.
“Nếu cậu không còn chuyện gì khác thì tớ đi đây. Ờ, nể tình cậu từng chơi trò chơi với tớ, nhân tiện tớ nhắc nhở cậu một câu. Đây là khu ký túc xá nữ, nếu bị huấn luyện viên bắt được thì sẽ không đơn giản chỉ là chạy 30 vòng không thôi đâu.”
“Sao, muốn đi báo cáo tớ ư?” Hứa Trạch cong môi lên, ánh mắt mỉa mai.
Đàm Hi đứng yên bất động, thậm chí ngay cả đầu chân mày cũng không nhíu lấy một cái, “Tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, thích đi đâu thì đi.”
“Đúng lại!”
“Lại còn chuyện gì nữa?”
Sắc mặt Hứa Trạch trầm xuống, con ngươi đen láy bỗng chốc cuộn lên ánh sáng xảo quyệt, cậu ta không có ý đùa cợt: “Tớ hỏi lại một lần nữa, tại sao khi chơi trò ma sói cậu lại cố ý chơi tớ? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”
Đàm Hi cũng thu lại nụ cười nhạt nhẽo khiêu khích, không chút biểu cảm nhìn cậu ta: “Cậu mắc chứng hoang tưởng bị hại à?”
“Cậu có dám nói là không cố ý chơi tớ không?”
“Không phải”
“Vậy tại sao lại không để cho Lưu Minh và Trương Quán cùng cởi mà lại cứ nhằm vào tớ?”
“Bởi vì cậu đẹp trai, có cơ bắp”
Hứa Trạch nghe vậy lại thấy lâng lâng một hồi, nhưng rất nhanh nhận ra đối phương ngoài miệng nói vậy nhưng rất có khả năng đang mắng cậu ta là đồ ngốc ở trong lòng.
Sự thật đúng là như vậy, Đàm Hi đang thầm mắng thật. Nhưng không phải trong lòng, mà là dứt khoát nói thẳng ra thành lời. “Người con gái như cậu thật đáng ghét!”
“Đồ ngốc” Đàm Hi bật cười, đôi mắt cong cong.
Hứa Trạch nổi giận, lập tức vung quyển nhào tới, hừng hực mạnh mẽ, đủ thấy cậu ta dùng sức không hề nhẹ, đúng là đã nổi giận thực sự rồi.
Đàm Hi đã có sự chuẩn bị từ trước. Khi đối phương tung quyển, cô nhanh chóng né tránh, nhảy ra phía sau Hứa Trạch, nên một quyền xuống nách anh ta, đúng vào vị trí xương sườn.
Hứa Trạch hừ một tiếng, lật tay lại túm lấy cô.
Đàm Hi đưa chân ra, đá thẳng vào háng. Hứa Trạch không thể không lùi lại hai bước, hai chân chuyển hướng, nắm đấm một trước một sau đặt trước ngực, nóng lòng muốn thử, chuẩn bị tấn công.
Động tác đánh nhau cực kỳ tiêu chuẩn.
Quả nhiên là người luyện võ. Đàm Hi chứng thực suy đoán của mình, không muốn đầu nhiều. Chút công phu mèo cào của cô dọa người còn được, nếu đánh thật thì chỉ có nước thua thiệt thôi.
Các cụ trước kia có câu nói hay lắm, thấy hay thì thu!
“Tớ không chơi nữa” Đàm Hi xua tay, “Cậu sẽ không đánh một cô gái đấy chứ?”
“Cậu mà là con gái à?” Hứa Trạch lườm, sự cảnh giác vẫn chưa hề nguôi đi. Ai biết được cô ta lại định giở quỷ kế gì chứ.
“Tớ đã nói hết ra rồi, cậu còn bày tự thế gì nữa? Thì ra cậu đã kiêng kỵ tôi đến mức này rồi cơ à? Ha ha, thú vị thật..”
“Câm mồm! Con mẹ nó ai nghi kỵ cậu hả? Đừng có tự đắp vàng lên mặt nữa đi.” Nói xong thuận thế thu tay lại, cơ bắp toàn thân thả lỏng xuống, “Không đánh thì không đánh nữa, cậu đừng có giở trò âm hiểm gì đấy.”
Cậu ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn Đàm Hi.
“Cẩy uẩy, xem ra cậu đã bị tớ dọa sợ rồi.”
Hứa Trạch lại buồn bực. Trước khi cậu ta nổi điên lên, Đàm Hi dứt khoát nói: “Chẳng phải cậu muốn biết tại sao tớ lại chỉ bắt mình cậu cởi đồ thôi sao? Được thôi, bây giờ tớ sẽ nói cho cậu biết.”
“Thật không? Tại sao?”
“Đầu tiên, dáng người cậu đẹp, mọi người đều muốn xem thử”
“Xì... nói vào trọng tâm đi”
“Thứ hai, nhân tiện tớ cũng muốn dạy cho cậu một bài học, làm người đừng có không biết giới hạn”
“Dạy dỗ tôi? Giới hạn?” Ánh mắt Hứa Trạch kỳ quái, “Ý cậu là sao?”
“Nghe không hiểu à? Được, vậy tớ nói cho thông tục dễ hiểu nhé, cậu đừng có nhằm vào Hàn Sóc nữa.”
“Hả?” Sao lại dính dáng đến Hàn Sóc nữa rồi?
“Cậu cũng đừng có giả ngốc” Đàm Hi khẽ cười, giọng điệu mỉa mai, “Cậu tự vấn lại lương tâm đi, mục đích cậu chơi trò ma sói là để làm gì?”
Vẻ mặt Hứa Trạch cứng đờ.
Mục đích chơi trẻ... ma sói?
Đúng rồi, cậu ta muốn thông qua Hàn Sóc để tiếp cận Đàm Hi.
“Sao lại không nói nữa?” Đàm Hi hừ lạnh.
“OK, tớ thừa nhận mục đích của tớ không đơn thuần. Nhưng cậu cũng không cần thiết phải trêu đùa tớ như vậy chứ, còn dùng lời nói ngon ngọt lừa tớ cởi quần áo, rõ ràng là coi tớ như đồ ngốc”
“Chính cậu đề nghị chơi trò chơi, cũng là tự cậu cởi quần áo, thế mà giờ lại quay sang trách tớ à?”
Câu hỏi thứ nhất, trả lời rồi cũng như không.
Câu hỏi thứ hai, trực tiếp có chết cũng không thừa nhận.
Lần đầu tiên Hứa Trạch gặp một nữ sinh mặt dày vô sỉ đến thế.
Dầu muối đều không ưa, biết giả bộ giỏi diễn xuất, thực sự là có thể đến Học viện Điện ảnh Thủ đô thị vào khoa Diễn xuất luôn, ok?
Thật uổng công trước kia cậu ta tưởng cô là nữ thần lạnh lùng cao ngạo, còn muốn cố gắng theo đuổi, trở thành một đoạn giai thoại lãng mạn chứ.
May quá...
“Bạn học Đàm này, nói gì cũng phải nhìn lương tâm mình, tớ đổ oan cho cậu hả?” Đàm Hi gật đầu, “Đổ oan rồi chứ còn gì nữa.”
Hứa Trạch: “.” Fuck.
“Nếu cậu không còn chuyện gì khác thì tớ đi đây. Ờ, nể tình cậu từng chơi trò chơi với tớ, nhân tiện tớ nhắc nhở cậu một câu. Đây là khu ký túc xá nữ, nếu bị huấn luyện viên bắt được thì sẽ không đơn giản chỉ là chạy 30 vòng không thôi đâu.”
“Sao, muốn đi báo cáo tớ ư?” Hứa Trạch cong môi lên, ánh mắt mỉa mai.
Đàm Hi đứng yên bất động, thậm chí ngay cả đầu chân mày cũng không nhíu lấy một cái, “Tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, thích đi đâu thì đi.”
“Đúng lại!”
“Lại còn chuyện gì nữa?”
Sắc mặt Hứa Trạch trầm xuống, con ngươi đen láy bỗng chốc cuộn lên ánh sáng xảo quyệt, cậu ta không có ý đùa cợt: “Tớ hỏi lại một lần nữa, tại sao khi chơi trò ma sói cậu lại cố ý chơi tớ? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”
Đàm Hi cũng thu lại nụ cười nhạt nhẽo khiêu khích, không chút biểu cảm nhìn cậu ta: “Cậu mắc chứng hoang tưởng bị hại à?”
“Cậu có dám nói là không cố ý chơi tớ không?”
“Không phải”
“Vậy tại sao lại không để cho Lưu Minh và Trương Quán cùng cởi mà lại cứ nhằm vào tớ?”
“Bởi vì cậu đẹp trai, có cơ bắp”
Hứa Trạch nghe vậy lại thấy lâng lâng một hồi, nhưng rất nhanh nhận ra đối phương ngoài miệng nói vậy nhưng rất có khả năng đang mắng cậu ta là đồ ngốc ở trong lòng.
Sự thật đúng là như vậy, Đàm Hi đang thầm mắng thật. Nhưng không phải trong lòng, mà là dứt khoát nói thẳng ra thành lời. “Người con gái như cậu thật đáng ghét!”
“Đồ ngốc” Đàm Hi bật cười, đôi mắt cong cong.
Hứa Trạch nổi giận, lập tức vung quyển nhào tới, hừng hực mạnh mẽ, đủ thấy cậu ta dùng sức không hề nhẹ, đúng là đã nổi giận thực sự rồi.
Đàm Hi đã có sự chuẩn bị từ trước. Khi đối phương tung quyển, cô nhanh chóng né tránh, nhảy ra phía sau Hứa Trạch, nên một quyền xuống nách anh ta, đúng vào vị trí xương sườn.
Hứa Trạch hừ một tiếng, lật tay lại túm lấy cô.
Đàm Hi đưa chân ra, đá thẳng vào háng. Hứa Trạch không thể không lùi lại hai bước, hai chân chuyển hướng, nắm đấm một trước một sau đặt trước ngực, nóng lòng muốn thử, chuẩn bị tấn công.
Động tác đánh nhau cực kỳ tiêu chuẩn.
Quả nhiên là người luyện võ. Đàm Hi chứng thực suy đoán của mình, không muốn đầu nhiều. Chút công phu mèo cào của cô dọa người còn được, nếu đánh thật thì chỉ có nước thua thiệt thôi.
Các cụ trước kia có câu nói hay lắm, thấy hay thì thu!
“Tớ không chơi nữa” Đàm Hi xua tay, “Cậu sẽ không đánh một cô gái đấy chứ?”
“Cậu mà là con gái à?” Hứa Trạch lườm, sự cảnh giác vẫn chưa hề nguôi đi. Ai biết được cô ta lại định giở quỷ kế gì chứ.
“Tớ đã nói hết ra rồi, cậu còn bày tự thế gì nữa? Thì ra cậu đã kiêng kỵ tôi đến mức này rồi cơ à? Ha ha, thú vị thật..”
“Câm mồm! Con mẹ nó ai nghi kỵ cậu hả? Đừng có tự đắp vàng lên mặt nữa đi.” Nói xong thuận thế thu tay lại, cơ bắp toàn thân thả lỏng xuống, “Không đánh thì không đánh nữa, cậu đừng có giở trò âm hiểm gì đấy.”
Cậu ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn Đàm Hi.
“Cẩy uẩy, xem ra cậu đã bị tớ dọa sợ rồi.”
Hứa Trạch lại buồn bực. Trước khi cậu ta nổi điên lên, Đàm Hi dứt khoát nói: “Chẳng phải cậu muốn biết tại sao tớ lại chỉ bắt mình cậu cởi đồ thôi sao? Được thôi, bây giờ tớ sẽ nói cho cậu biết.”
“Thật không? Tại sao?”
“Đầu tiên, dáng người cậu đẹp, mọi người đều muốn xem thử”
“Xì... nói vào trọng tâm đi”
“Thứ hai, nhân tiện tớ cũng muốn dạy cho cậu một bài học, làm người đừng có không biết giới hạn”
“Dạy dỗ tôi? Giới hạn?” Ánh mắt Hứa Trạch kỳ quái, “Ý cậu là sao?”
“Nghe không hiểu à? Được, vậy tớ nói cho thông tục dễ hiểu nhé, cậu đừng có nhằm vào Hàn Sóc nữa.”
“Hả?” Sao lại dính dáng đến Hàn Sóc nữa rồi?
“Cậu cũng đừng có giả ngốc” Đàm Hi khẽ cười, giọng điệu mỉa mai, “Cậu tự vấn lại lương tâm đi, mục đích cậu chơi trò ma sói là để làm gì?”
Vẻ mặt Hứa Trạch cứng đờ.
Mục đích chơi trẻ... ma sói?
Đúng rồi, cậu ta muốn thông qua Hàn Sóc để tiếp cận Đàm Hi.
“Sao lại không nói nữa?” Đàm Hi hừ lạnh.
“OK, tớ thừa nhận mục đích của tớ không đơn thuần. Nhưng cậu cũng không cần thiết phải trêu đùa tớ như vậy chứ, còn dùng lời nói ngon ngọt lừa tớ cởi quần áo, rõ ràng là coi tớ như đồ ngốc”
“Chính cậu đề nghị chơi trò chơi, cũng là tự cậu cởi quần áo, thế mà giờ lại quay sang trách tớ à?”
/1339
|