Ơhải nói rằng “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn” hay “Vạn vật trên đời tương sinh tương khắc” đây?
Tóm lại, Lý Thiệu Giang này bị ăn phần thiết chắc rồi!
Đàm Hi rõ ràng không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy, nghe giọng nữ tính nhỏ nhẹ ngọt ngào thế kia, tưởng chừng không có tính sát thương gì hết nhưng thực tế bề ngoài mềm mỏng, bên trong nham hiểm vô cùng.
“Tôi có thể hiểu việc yêu thương cấp dưới của ngài. Nhưng cũng xin ngài hiểu về quyền lợi lên tiếng thanh minh của người bị hại là tôi đấy. Mọi người đều bình đẳng và tôi tin rằng lãnh đạo sẽ không phân biệt và thiên vị.”
Không chỉ tỏ rõ lập trường với Lý Thiệu Giang, mà còn ngụ ý Tần Văn Hải phải đối xử công bằng, và còn nhắc khéo bốn người còn lại.
Phải biết rằng, trong căn phòng này, những người khoác lên mình quân phục quân nhân đều có thể được xưng là “lãnh đạo!“.
Nói trắng ra, Đàm Hi không tin tưởng họ!
Khi Lữ Vẽ nghe ra ý trong lời nói của cô, liền hừ lạnh một tiếng: “Chúng tôi ai đúng ai sai, tự chúng tôi biết, không cần cố lắm mồm!”
Nếu là cô gái bình thường, đặc biệt là người da mặt mỏng, bị người khác chỉ mũi dạy dỗ như vậy, e là đã sớm thấy nhục và xấu
hộ.
Nhưng Đàm Hi không nằm trong danh sách đó.
Từ nhỏ đến lớn, cô từng phải nghe lời cay độc hơn thế nên đã quen rồi.
“Lời nói của lãnh đạo có chút thiếu sót” Cô không một chút xấu hổ, không hề gượng gạo, lặng lẽ ngồi yên lặng ở trung tâm, giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt thờ ơ, thậm chí phản bác còn vô cùng có lý: “Trước tiên, tôi không nghi ngờ khả năng của các vị ở đây. Thật ra, tôi nói vậy chỉ muốn nhắc nhở mà thôi. Nếu ai đó cảm thấy khó nghe, cùng lắm có thể giả điếc, xem nhưng không nghe thấy được rồi.”
Lữ Vỹ giận điên người: “Cô...” “Đủ rồi!” Tần Văn Hải lạnh lùng cất tiếng, “Bí thư Lữ nếu nghe không được thì đừng miễn cưỡng làm gì.”
Ngụ ý trong lời nói đó chính là mọi người nói đúng, cậu hãy cứ giả điếc đi...
Lữ Vỹ nén giận xuống, không nói nữa. Ai bảo Tần Văn Hải là cấp trên của anh ta chứ?
Đàm Hi thấy vậy, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Tần Văn Hải bật cười, sắc mặt của Lữ Vỹ càng đen hơn.
Đặng Yến lắc đầu. Dù sao cô gái này vẫn còn quá trẻ, không chịu nổi uất ức, trong tình huống này mà đắc tội bí thư Lũ thì có lợi
ích gì?
Tuy nhiên, cô ta thích cái tính khỉ thẳng thắn, cởi mở thoải mái này của Đàm Hi.
Nếu người có tính cách kiểu bấm bụng chịu đựng thì làm sao dám ra tay với Hoàng Liên chứ?
Bây giờ Đàm Hi đã cư xử rất khách khí với Lữ Vỹ rồi. Dù sao trước đó còn có một người trọng thương vào bệnh viện. Lữ Vỹ cũng chẳng qua chỉ mất mặt trước mọi người mà thôi.
“Tôi vẫn còn một câu hỏi, có tiền trả lời không?” Đặng Yến vừa cười vừa hỏi, như thể trò chuyện, giọng gần gũi và tự nhiên.
Cho đi điều tốt nhận lại cái tốt, Đàm Hi mỉm cười: “Mời cô.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, Hoàng Liên lúc đó mặc quân phục. Tại sao cô lại tưởng cô ấy là thành phần khủng bố chứ? Như vậy không hợp lý.”
Đôi mắt của Đàm Hi trầm xuống. Đối mặt với ánh mắt có vẻ thích thú của Đặng Yến, cô nở nụ cười càng rạng rỡ: “Cái gì là hợp lý? Chính là đạo lý mà người bình thường cho là vậy ư? Hay phản ứng mà đa số người ta sẽ làm ra trong cùng một trường hợp tương tự? Mọi người ở đây đều ở cấp lãnh đạo, khi học các nguyên tắc của Đảng và chính phủ, chắc cũng nên hiểu triết học Marxism chứ nhỉ?”
Cả nhóm người nhìn cô với đôi mắt khó hiểu, sao chớp mắt đã lái qua triết học vậy?
Chỉ có Đặng Yến hiểu ra, đôi mắt lóe lên ánh sáng tỏ vẻ tán thưởng, mặc dù ngắn ngủi, nhưng Đàm Hi đã kịp bắt được khoảnh khắc đó.
“Trong đó có đề cập đến nguyên lý mâu thuẫn, đó là quan hệ biện chứng của tính phổ biến và và tính đặc biệt. Tính phổ biến nằm trong tính đặc biệt, tính đặc biệt gồm tính phổ biến. Nói cách đơn giản, trên thế giới này tồn tại nhận thức phổ biến, nhưng cũng có những ngoại lệ đặc biệt. Thấy một người mặc quân phục thường sẽ coi người ta là một người lính, nhưng cũng có những người cảnh giác cao và sẽ nghi ngờ liệu người đó có phải giả mạo hay không.”
“Thiếu tá Hoàng mặc quần trang, và tôi cũng rất muốn xem cô ta như một nữ quân nhân dũng cảm phong độ. Nhưng cô ta lại không nói gì mà ra tay ngay, khiến tôi phải cảnh giác. Phải biết rằng, một quân nhân thực thụ sự sẽ không ra tay vô cớ với dân thường, cũng không vì thể chất cứng cáp hơn người mà động tí liền sử dụng bạo lực”
Lời nói đó như tát vào mặt.
Đặc biệt bốn từ “quân nhân thực thụ” đã khiến Lý Thiệu Giang xém tí thở không ra.
Dạy dỗ không nghiêm là do sự lười biếng của người thầy.
Hoàng Liên là người lính của ông ta. Hoàng Liên phạm lỗi, vậy ông ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm!
Đám người Tần Văn Hải, Lữ Vỹ chợt rơi vào trạng thái im lặng, bởi vì Hoàng Liên đã làm mất mặt quân nhân!
“Bạn học Đàm”. Sau cùng, Tần Văn Hải ra mặt nói: “Chúng tôi đã hiểu tình hình cụ thể và sẽ sớm nói chuyện với đồng chí Hoàng Liên, kết hợp với các lập luận của mọi người để xem xét toàn diện. Trong vòng ba ngày, chúng tôi sẽ đưa ra cách giải quyết hợp lý cho việc này. “
“Được thôi.” Đàm Hi gật đầu: “Tôi sẽ đợi.”
Nói xong, cô chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc đó, Phó Kiều im lặng nãy giờ đột nhiên nói: “Trước khi quyết định ra ngoài thì em và bạn của em vẫn phải tham gia đào tạo quân sự như bình thường.
Đàm Hi dừng bước, trợn trắng mắt, sau đó quay lại nói với thái độ bình tĩnh, “Vâng, thưa huấn luyện viên Phó”
Nói xong, Đàm Hi nháy mắt với Trình Vũ và Hứa Nhất Sơn. Hai người liền theo cô rời đi. Phó Kiều cong môi nở nụ cười nhợt nhạt, ngón tay miết miết, cơn nghiện thuốc hình như càng lớn hơn.
Cạch.
Cửa đóng lại.
Căn phòng rơi vào im lặng, không ai mở miệng.
“Sao lại im lặng thế hả? Thảo luận cách giải quyết vấn đề này đi.” Đặng Yến mở miệng, phá vỡ sự im lặng. Mặc dù cô ta chỉ là một quân y, nhưng quân hàm không hề nhỏ, lời nói rất có trọng lượng. Từ Hạo và Phó Kiểu gần như không cần lên tiếng, nghe là được. Dù sao hai người cũng không thể quyết định được gì.
Tóm lại, Lý Thiệu Giang này bị ăn phần thiết chắc rồi!
Đàm Hi rõ ràng không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy, nghe giọng nữ tính nhỏ nhẹ ngọt ngào thế kia, tưởng chừng không có tính sát thương gì hết nhưng thực tế bề ngoài mềm mỏng, bên trong nham hiểm vô cùng.
“Tôi có thể hiểu việc yêu thương cấp dưới của ngài. Nhưng cũng xin ngài hiểu về quyền lợi lên tiếng thanh minh của người bị hại là tôi đấy. Mọi người đều bình đẳng và tôi tin rằng lãnh đạo sẽ không phân biệt và thiên vị.”
Không chỉ tỏ rõ lập trường với Lý Thiệu Giang, mà còn ngụ ý Tần Văn Hải phải đối xử công bằng, và còn nhắc khéo bốn người còn lại.
Phải biết rằng, trong căn phòng này, những người khoác lên mình quân phục quân nhân đều có thể được xưng là “lãnh đạo!“.
Nói trắng ra, Đàm Hi không tin tưởng họ!
Khi Lữ Vẽ nghe ra ý trong lời nói của cô, liền hừ lạnh một tiếng: “Chúng tôi ai đúng ai sai, tự chúng tôi biết, không cần cố lắm mồm!”
Nếu là cô gái bình thường, đặc biệt là người da mặt mỏng, bị người khác chỉ mũi dạy dỗ như vậy, e là đã sớm thấy nhục và xấu
hộ.
Nhưng Đàm Hi không nằm trong danh sách đó.
Từ nhỏ đến lớn, cô từng phải nghe lời cay độc hơn thế nên đã quen rồi.
“Lời nói của lãnh đạo có chút thiếu sót” Cô không một chút xấu hổ, không hề gượng gạo, lặng lẽ ngồi yên lặng ở trung tâm, giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt thờ ơ, thậm chí phản bác còn vô cùng có lý: “Trước tiên, tôi không nghi ngờ khả năng của các vị ở đây. Thật ra, tôi nói vậy chỉ muốn nhắc nhở mà thôi. Nếu ai đó cảm thấy khó nghe, cùng lắm có thể giả điếc, xem nhưng không nghe thấy được rồi.”
Lữ Vỹ giận điên người: “Cô...” “Đủ rồi!” Tần Văn Hải lạnh lùng cất tiếng, “Bí thư Lữ nếu nghe không được thì đừng miễn cưỡng làm gì.”
Ngụ ý trong lời nói đó chính là mọi người nói đúng, cậu hãy cứ giả điếc đi...
Lữ Vỹ nén giận xuống, không nói nữa. Ai bảo Tần Văn Hải là cấp trên của anh ta chứ?
Đàm Hi thấy vậy, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Tần Văn Hải bật cười, sắc mặt của Lữ Vỹ càng đen hơn.
Đặng Yến lắc đầu. Dù sao cô gái này vẫn còn quá trẻ, không chịu nổi uất ức, trong tình huống này mà đắc tội bí thư Lũ thì có lợi
ích gì?
Tuy nhiên, cô ta thích cái tính khỉ thẳng thắn, cởi mở thoải mái này của Đàm Hi.
Nếu người có tính cách kiểu bấm bụng chịu đựng thì làm sao dám ra tay với Hoàng Liên chứ?
Bây giờ Đàm Hi đã cư xử rất khách khí với Lữ Vỹ rồi. Dù sao trước đó còn có một người trọng thương vào bệnh viện. Lữ Vỹ cũng chẳng qua chỉ mất mặt trước mọi người mà thôi.
“Tôi vẫn còn một câu hỏi, có tiền trả lời không?” Đặng Yến vừa cười vừa hỏi, như thể trò chuyện, giọng gần gũi và tự nhiên.
Cho đi điều tốt nhận lại cái tốt, Đàm Hi mỉm cười: “Mời cô.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, Hoàng Liên lúc đó mặc quân phục. Tại sao cô lại tưởng cô ấy là thành phần khủng bố chứ? Như vậy không hợp lý.”
Đôi mắt của Đàm Hi trầm xuống. Đối mặt với ánh mắt có vẻ thích thú của Đặng Yến, cô nở nụ cười càng rạng rỡ: “Cái gì là hợp lý? Chính là đạo lý mà người bình thường cho là vậy ư? Hay phản ứng mà đa số người ta sẽ làm ra trong cùng một trường hợp tương tự? Mọi người ở đây đều ở cấp lãnh đạo, khi học các nguyên tắc của Đảng và chính phủ, chắc cũng nên hiểu triết học Marxism chứ nhỉ?”
Cả nhóm người nhìn cô với đôi mắt khó hiểu, sao chớp mắt đã lái qua triết học vậy?
Chỉ có Đặng Yến hiểu ra, đôi mắt lóe lên ánh sáng tỏ vẻ tán thưởng, mặc dù ngắn ngủi, nhưng Đàm Hi đã kịp bắt được khoảnh khắc đó.
“Trong đó có đề cập đến nguyên lý mâu thuẫn, đó là quan hệ biện chứng của tính phổ biến và và tính đặc biệt. Tính phổ biến nằm trong tính đặc biệt, tính đặc biệt gồm tính phổ biến. Nói cách đơn giản, trên thế giới này tồn tại nhận thức phổ biến, nhưng cũng có những ngoại lệ đặc biệt. Thấy một người mặc quân phục thường sẽ coi người ta là một người lính, nhưng cũng có những người cảnh giác cao và sẽ nghi ngờ liệu người đó có phải giả mạo hay không.”
“Thiếu tá Hoàng mặc quần trang, và tôi cũng rất muốn xem cô ta như một nữ quân nhân dũng cảm phong độ. Nhưng cô ta lại không nói gì mà ra tay ngay, khiến tôi phải cảnh giác. Phải biết rằng, một quân nhân thực thụ sự sẽ không ra tay vô cớ với dân thường, cũng không vì thể chất cứng cáp hơn người mà động tí liền sử dụng bạo lực”
Lời nói đó như tát vào mặt.
Đặc biệt bốn từ “quân nhân thực thụ” đã khiến Lý Thiệu Giang xém tí thở không ra.
Dạy dỗ không nghiêm là do sự lười biếng của người thầy.
Hoàng Liên là người lính của ông ta. Hoàng Liên phạm lỗi, vậy ông ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm!
Đám người Tần Văn Hải, Lữ Vỹ chợt rơi vào trạng thái im lặng, bởi vì Hoàng Liên đã làm mất mặt quân nhân!
“Bạn học Đàm”. Sau cùng, Tần Văn Hải ra mặt nói: “Chúng tôi đã hiểu tình hình cụ thể và sẽ sớm nói chuyện với đồng chí Hoàng Liên, kết hợp với các lập luận của mọi người để xem xét toàn diện. Trong vòng ba ngày, chúng tôi sẽ đưa ra cách giải quyết hợp lý cho việc này. “
“Được thôi.” Đàm Hi gật đầu: “Tôi sẽ đợi.”
Nói xong, cô chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc đó, Phó Kiều im lặng nãy giờ đột nhiên nói: “Trước khi quyết định ra ngoài thì em và bạn của em vẫn phải tham gia đào tạo quân sự như bình thường.
Đàm Hi dừng bước, trợn trắng mắt, sau đó quay lại nói với thái độ bình tĩnh, “Vâng, thưa huấn luyện viên Phó”
Nói xong, Đàm Hi nháy mắt với Trình Vũ và Hứa Nhất Sơn. Hai người liền theo cô rời đi. Phó Kiều cong môi nở nụ cười nhợt nhạt, ngón tay miết miết, cơn nghiện thuốc hình như càng lớn hơn.
Cạch.
Cửa đóng lại.
Căn phòng rơi vào im lặng, không ai mở miệng.
“Sao lại im lặng thế hả? Thảo luận cách giải quyết vấn đề này đi.” Đặng Yến mở miệng, phá vỡ sự im lặng. Mặc dù cô ta chỉ là một quân y, nhưng quân hàm không hề nhỏ, lời nói rất có trọng lượng. Từ Hạo và Phó Kiểu gần như không cần lên tiếng, nghe là được. Dù sao hai người cũng không thể quyết định được gì.
/1339
|