Cùng với giọng nói điện tử “Chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ”, xe nổ máy, lao đi như đạn, hòa mình vào trong bóng tối.
“Nôn nóng nhỉ? Cái tốc độ này...” Muốn xông pha hết mình sao?
Ha!
Lục Chinh không đáp lời.
Thời Cảnh mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ trêu chọc: “Tôi nói này Lão Lục, tốc độ tát vào mặt của cậu cũng khá nhanh đấy, xin hỏi một chút, cậu có cảm tưởng thế nào?”
“Cậu... quá nhiều lời rồi đấy!”
Thời Cảnh không cho là thế, hừ hừ hai câu.
Lúc trước người nào đó dù nói thế nào cũng không chịu nhúng tay vào chuyện này. Cho dù là ống Cát khuyến đi khuyên lại nhiều lần, vẫn không chịu đồng ý. Không ngờ mới qua hai ngày, anh lại đột nhiên thay đổi ý kiến. Hỏi ra mới biết, thì ra cô nhóc Đàm Hi cũng nằm trong đội ngũ tham gia đợt huấn luyện quân sự kết hợp giữa Thủ Đô - Tân Thị kỳ này.
Chẳng trách...
Tốc độ tát vào mặt này, ghê gớm!
Đột nhiên một cú cua gấp, rầm...
Thời Cảnh và người vào cửa xe, nửa người tê dại, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Trong mắt Lục Chinh xẹt qua ý cười, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không thấy đâu, chỉ còn lại một mảng sâu lắng mênh mông.
“Sss... Mới nói có hai câu mà cậu đã thẹn quá hóa giận rồi. Đồng chí à, như thế là không thể chấp nhận được đâu nhé.” Giọng điệu cà lơ phất phơ kết hợp với động tác lắc đầu nguầy nguậy của anh ta, nhìn thế nào cũng thấy thiếu đánh.
“Im miệng!”
Thời Cảnh chậc chậc: “Lão Lục à, cậu như vậy có được xem là lấy danh nghĩa việc công làm việc từ không? Ông Cát biết chưa?”
Lục Chinh liếc xéo, ánh mắt lạnh lẽo liếc tới: “Ông ấy tinh tường hơn cậu nhiều.”
Thời Cảnh lén nhìn một cái, thấy ai đó vẫn nhìn thẳng về trước, thần thái bình tĩnh.
Vờ vịt!
Lại thăm dò một hồi, cuối cùng cũng mò ra được chút ít.
Hóa ra ông Cát cũng biết chuyện. Show ân ái đến tận trước mặt Thủ trưởng, ngoại trừ Lục Chinh ra thì cũng chẳng còn ai có thể làm ra được loại chuyện này.
Một họng cẩu lương...
“Đúng rồi, Đàm Hi biết cậu sẽ đi chứ?”
“Không biết”
Xời, còn tính chơi trò bất ngờ nữa cơ à?
Lục Chinh: “Chuẩn bị giấy tờ và chứng minh thân phận đi.”
Thời Cảnh: “Sắp đến rồi à?”
“Nếu không có gì bất ngờ, 30 phút nữa.”
“Nhanh thế? Cậu coi xe Jeep là máy bay hả? Dù sao cũng có cơ hội gặp mặt, cậu cần gì phải nôn nóng trong nhất thời chứ? Nôn nóng quá rồi đó...”
“Không sai.”
Cái gì?
Thừa nhận rồi?
Thời Cảnh kinh ngạc.
“Đáng tiếc, cậu không thể hiểu được cảm giác này.” Lục Chinh bình tĩnh nói.
Kẹo Thập Cẩm hơi ngơ ngác.
“Bởi vì, cậu không có bạn gái.” Anh bổ thêm một đao,
Đệch!
Bớ chú cảnh sát, ở đây có người ngược chó!
Trụ sở huấn luyện Tây Bình, phòng trực ban tầng 1 ký túc xá nữ.
“Tôi nói không thể dùng là không thể dùng!” Giọng nói sắc bén của phụ nữ, vô cùng chói tai.
Đàm Hi cau mày, bình tĩnh nói: “Huấn luyện viên Phó đồng ý rồi”
“Cô nói đồng ý là đồng ý à?” Đuôi mắt của người phụ nữ nhếch lên, làm tăng thêm vẻ hà khắc.
Đàm Hi yên lặng nhìn cô ta, thần sắc bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen tuyền lại như xoáy nước, sâu thẳm thần bí, cứ như có thể nhìn thấu lòng người.
Tiểu Lưu bỗng thấy chột dạ một cách kỳ lạ, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Nếu cố không tin, có thể đi hỏi Phỏ Kiều.”
Đàm Hi vốn chỉ muốn dùng điện thoại, không ngờ lại đụng phải Tiểu Lưu, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chuyện Hoàng Liên lần trước kia, hai người vốn đã xích mích không vui, hôm nay lại đụng phải nhau.
Đàm Hi không muốn gây chuyện, nhưng không thể tránh khỏi có người cố ý gây hấn.
“Ha, cô kêu tôi đi hỏi thì phải đi hỏi à? Cô cho rằng mình là ai?”
“Vị nữ đồng chí này.” Đàm Hi chậm rãi lên tiếng: “Tôi không có thù oán sâu nặng gì với cổ nhỉ?”
Tiểu Lưu cười lạnh.
“Hay là, có người sai khiến kêu cô cố ý gây chuyện với tôi?”
Mới đến ngày thứ 5 của đợt huấn luyện quân sự. Nửa tháng còn lại, chỉ cần Đàm Hi còn ở trong ký túc xá, thì không tránh khỏi việc đụng chạm với nhân viên phòng trực ban ở tầng 1.
Phải biết rằng, việc dọn dẹp mỗi căn phòng ngủ đều do họ kiểm tra, chấm điểm, cuối cùng báo lên huấn luyện viên.
Nếu quyết tâm muốn chơi xỏ ai đó, quả thật rất đơn giản. Tiểu Lưu vừa nghe, liên xù lông lên: “Cô bớt ngậm máu phun người đi!”
“Vậy sao?” Đàm Hi hỏi ngược lại, “Vậy thì tôi không thể nào hiểu được, bây giờ cô đang làm gì? Cố ý gây hấn? Rảnh rỗi kiếm chuyện?”
“Điều lệnh nội vụ có quy định, không được phép lén lút liên lạc với bên ngoài. Tôi chỉ làm việc theo quy định, nếu như cô có ý kiến gì, có thể phản ánh lên cấp trên.”
“Được, vậy thì nhở cổ liên lạc với huấn luyện viên Phỏ giúp tôi. Cô đừng tìm cách từ chối hoặc vắt óc lấy lý do nữa, điều lệnh nội vụ không có quy định sinh viên không được tìm huấn luyện viên chứ nhỉ?”
Lời nói vừa đến bên miệng của Tiểu Lưu đã bị chặn lại như thế.
Chỉ đành lật danh bạ ra, tìm số điện thoại bàn văn phòng Phó Kiêu. Đàm Hi giơ tay ra, Tiểu Lưu đưa ống nghe cho cô, dáng vẻ không cam tâm tình nguyện.
“Alo, tôi là Phó Kiêu.”
“Huấn luyện viên, em là Đàm Hi.”
Đầu dây bên kia khựng lại trong phút chốc: “... Có việc gì sao?”
Đàm Hi nâng mắt lên nhìn Tiểu Lưu, đột nhiên mỉm cười nói: “Có việc ạ.”
“Nói đi.”
“Em muốn gọi điện thoại báo bình an cho Trình Vũ. Thấy cũng biết, hôm nay có kết quả, cô ấy cần căn cứ vào tình hình trước mắt của em để quyết định có tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch hay không.”
“Bước tiếp theo trong kế hoạch?”
“Tất nhiên.”
“Ví dụ?”
“Dùng pháp luật xử lý? Phơi bày với báo chí?”
Bàn tay nắm ống nghe điện thoại của Phó Kiểu bỗng nhiên siết chặt lại, đầu ngón tay hơi trắng bệch, một lúc lâu, tiếng thở dài bật ra khỏi miệng: “Em cố chấp quá.”
“Em chỉ không muốn bị động thôi.” “Cho nên em muốn đổi khách thành chủ?” Phó Kiêu đột nhiên lớn giọng.
Đàm Hi bĩu môi, để ống nghe ra xa một chút: “Em chỉ muốn phòng ngừa hậu hoạn. May mà kết quả xử lý khá hợp tình hợp lý, em cần phải nhanh chóng báo với Trình Vũ, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Thầy cần phải... cân nhắc thật kỹ đấy nhé.”
“Nôn nóng nhỉ? Cái tốc độ này...” Muốn xông pha hết mình sao?
Ha!
Lục Chinh không đáp lời.
Thời Cảnh mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ trêu chọc: “Tôi nói này Lão Lục, tốc độ tát vào mặt của cậu cũng khá nhanh đấy, xin hỏi một chút, cậu có cảm tưởng thế nào?”
“Cậu... quá nhiều lời rồi đấy!”
Thời Cảnh không cho là thế, hừ hừ hai câu.
Lúc trước người nào đó dù nói thế nào cũng không chịu nhúng tay vào chuyện này. Cho dù là ống Cát khuyến đi khuyên lại nhiều lần, vẫn không chịu đồng ý. Không ngờ mới qua hai ngày, anh lại đột nhiên thay đổi ý kiến. Hỏi ra mới biết, thì ra cô nhóc Đàm Hi cũng nằm trong đội ngũ tham gia đợt huấn luyện quân sự kết hợp giữa Thủ Đô - Tân Thị kỳ này.
Chẳng trách...
Tốc độ tát vào mặt này, ghê gớm!
Đột nhiên một cú cua gấp, rầm...
Thời Cảnh và người vào cửa xe, nửa người tê dại, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Trong mắt Lục Chinh xẹt qua ý cười, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không thấy đâu, chỉ còn lại một mảng sâu lắng mênh mông.
“Sss... Mới nói có hai câu mà cậu đã thẹn quá hóa giận rồi. Đồng chí à, như thế là không thể chấp nhận được đâu nhé.” Giọng điệu cà lơ phất phơ kết hợp với động tác lắc đầu nguầy nguậy của anh ta, nhìn thế nào cũng thấy thiếu đánh.
“Im miệng!”
Thời Cảnh chậc chậc: “Lão Lục à, cậu như vậy có được xem là lấy danh nghĩa việc công làm việc từ không? Ông Cát biết chưa?”
Lục Chinh liếc xéo, ánh mắt lạnh lẽo liếc tới: “Ông ấy tinh tường hơn cậu nhiều.”
Thời Cảnh lén nhìn một cái, thấy ai đó vẫn nhìn thẳng về trước, thần thái bình tĩnh.
Vờ vịt!
Lại thăm dò một hồi, cuối cùng cũng mò ra được chút ít.
Hóa ra ông Cát cũng biết chuyện. Show ân ái đến tận trước mặt Thủ trưởng, ngoại trừ Lục Chinh ra thì cũng chẳng còn ai có thể làm ra được loại chuyện này.
Một họng cẩu lương...
“Đúng rồi, Đàm Hi biết cậu sẽ đi chứ?”
“Không biết”
Xời, còn tính chơi trò bất ngờ nữa cơ à?
Lục Chinh: “Chuẩn bị giấy tờ và chứng minh thân phận đi.”
Thời Cảnh: “Sắp đến rồi à?”
“Nếu không có gì bất ngờ, 30 phút nữa.”
“Nhanh thế? Cậu coi xe Jeep là máy bay hả? Dù sao cũng có cơ hội gặp mặt, cậu cần gì phải nôn nóng trong nhất thời chứ? Nôn nóng quá rồi đó...”
“Không sai.”
Cái gì?
Thừa nhận rồi?
Thời Cảnh kinh ngạc.
“Đáng tiếc, cậu không thể hiểu được cảm giác này.” Lục Chinh bình tĩnh nói.
Kẹo Thập Cẩm hơi ngơ ngác.
“Bởi vì, cậu không có bạn gái.” Anh bổ thêm một đao,
Đệch!
Bớ chú cảnh sát, ở đây có người ngược chó!
Trụ sở huấn luyện Tây Bình, phòng trực ban tầng 1 ký túc xá nữ.
“Tôi nói không thể dùng là không thể dùng!” Giọng nói sắc bén của phụ nữ, vô cùng chói tai.
Đàm Hi cau mày, bình tĩnh nói: “Huấn luyện viên Phó đồng ý rồi”
“Cô nói đồng ý là đồng ý à?” Đuôi mắt của người phụ nữ nhếch lên, làm tăng thêm vẻ hà khắc.
Đàm Hi yên lặng nhìn cô ta, thần sắc bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen tuyền lại như xoáy nước, sâu thẳm thần bí, cứ như có thể nhìn thấu lòng người.
Tiểu Lưu bỗng thấy chột dạ một cách kỳ lạ, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Nếu cố không tin, có thể đi hỏi Phỏ Kiều.”
Đàm Hi vốn chỉ muốn dùng điện thoại, không ngờ lại đụng phải Tiểu Lưu, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chuyện Hoàng Liên lần trước kia, hai người vốn đã xích mích không vui, hôm nay lại đụng phải nhau.
Đàm Hi không muốn gây chuyện, nhưng không thể tránh khỏi có người cố ý gây hấn.
“Ha, cô kêu tôi đi hỏi thì phải đi hỏi à? Cô cho rằng mình là ai?”
“Vị nữ đồng chí này.” Đàm Hi chậm rãi lên tiếng: “Tôi không có thù oán sâu nặng gì với cổ nhỉ?”
Tiểu Lưu cười lạnh.
“Hay là, có người sai khiến kêu cô cố ý gây chuyện với tôi?”
Mới đến ngày thứ 5 của đợt huấn luyện quân sự. Nửa tháng còn lại, chỉ cần Đàm Hi còn ở trong ký túc xá, thì không tránh khỏi việc đụng chạm với nhân viên phòng trực ban ở tầng 1.
Phải biết rằng, việc dọn dẹp mỗi căn phòng ngủ đều do họ kiểm tra, chấm điểm, cuối cùng báo lên huấn luyện viên.
Nếu quyết tâm muốn chơi xỏ ai đó, quả thật rất đơn giản. Tiểu Lưu vừa nghe, liên xù lông lên: “Cô bớt ngậm máu phun người đi!”
“Vậy sao?” Đàm Hi hỏi ngược lại, “Vậy thì tôi không thể nào hiểu được, bây giờ cô đang làm gì? Cố ý gây hấn? Rảnh rỗi kiếm chuyện?”
“Điều lệnh nội vụ có quy định, không được phép lén lút liên lạc với bên ngoài. Tôi chỉ làm việc theo quy định, nếu như cô có ý kiến gì, có thể phản ánh lên cấp trên.”
“Được, vậy thì nhở cổ liên lạc với huấn luyện viên Phỏ giúp tôi. Cô đừng tìm cách từ chối hoặc vắt óc lấy lý do nữa, điều lệnh nội vụ không có quy định sinh viên không được tìm huấn luyện viên chứ nhỉ?”
Lời nói vừa đến bên miệng của Tiểu Lưu đã bị chặn lại như thế.
Chỉ đành lật danh bạ ra, tìm số điện thoại bàn văn phòng Phó Kiêu. Đàm Hi giơ tay ra, Tiểu Lưu đưa ống nghe cho cô, dáng vẻ không cam tâm tình nguyện.
“Alo, tôi là Phó Kiêu.”
“Huấn luyện viên, em là Đàm Hi.”
Đầu dây bên kia khựng lại trong phút chốc: “... Có việc gì sao?”
Đàm Hi nâng mắt lên nhìn Tiểu Lưu, đột nhiên mỉm cười nói: “Có việc ạ.”
“Nói đi.”
“Em muốn gọi điện thoại báo bình an cho Trình Vũ. Thấy cũng biết, hôm nay có kết quả, cô ấy cần căn cứ vào tình hình trước mắt của em để quyết định có tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch hay không.”
“Bước tiếp theo trong kế hoạch?”
“Tất nhiên.”
“Ví dụ?”
“Dùng pháp luật xử lý? Phơi bày với báo chí?”
Bàn tay nắm ống nghe điện thoại của Phó Kiểu bỗng nhiên siết chặt lại, đầu ngón tay hơi trắng bệch, một lúc lâu, tiếng thở dài bật ra khỏi miệng: “Em cố chấp quá.”
“Em chỉ không muốn bị động thôi.” “Cho nên em muốn đổi khách thành chủ?” Phó Kiêu đột nhiên lớn giọng.
Đàm Hi bĩu môi, để ống nghe ra xa một chút: “Em chỉ muốn phòng ngừa hậu hoạn. May mà kết quả xử lý khá hợp tình hợp lý, em cần phải nhanh chóng báo với Trình Vũ, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Thầy cần phải... cân nhắc thật kỹ đấy nhé.”
/1339
|