Đàm Hi đưa tay lên lau nhưng chẳng có gì. Cô đột nhiên bừng tỉnh, nhảy cẫng lên như bị giẫm phải đuôi: “Huấn luyện viên, bây giờ là ban ngày, thầy giở trò lưu manh trước mặt sinh viên, không được ổn cho lắm đâu nhỉ?”
“À, ý của em là buổi tối sẽ ổn chứ gì?”
“Còn nữa.” Lục Chinh ngừng cười, ánh mắt âm trầm: “Em gọi anh là gì?”
“Huấn luyện viên đó, huấn luyện viên Lục, có vấn đề gì sao?”
“Nếu em muốn chơi trò nhập vai, tất nhiên không có vấn đề gì.”
“Huấn luyện viên, thầy hư hỏng như vậy, lãnh đạo cấp trên có biết không?“.
“Biết thì sao, không biết thì sao?” Lục Chinh cất bước ép sát, hơi thở đàn ông mạnh mẽ bao bọc lấy cố.
Mắt Đàm Hi hơi lóe lên, bị ép lùi về sau.
Đột nhiên chân đụng vào mép giường, cô thuận thế ngồi xuống. Hai người một cao một thấp, rơi vào tầm nhìn bao quát của Lục Chinh.
Bị động vốn không phải là phong cách của Đàm Hi.
Cô đột nhiên đứng lên, đỉnh đầu đụng vào cằm anh, phát ra một tiếng rên.
Đàm Hi hừ lạnh, một đôi mắt tràn đầy lửa giận, xinh đẹp kinh người: “Em gọi anh là huấn luyện viên, chẳng lẽ gọi sai sao?”
Đôi con người của Lục Chính trở nên trầm lạnh,
“Nếu không thì gọi là gì? Tiểu Chinh Chinh? Đại Điểm Điểm? Quả trứng bảo bối tâm can của em?”
“Xôi Cũng không biết là ai giả vờ ngầu trước, bây giờ lại đổ lỗi lên đầu em...” Lẩm bẩm.
Lục Chinh vươn dài cánh tay dài ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cổ, ngồi xuống giường.
Môi mỏng áp sát vành tai, phả ra hơi thở nóng bỏng: “Nhóc con, rốt cuộc em đang giận cái gì? Hử?”
“Ai giận chứ? Em không có nhỏ mọn thế đâu...” Đàm Hi cải bướng.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, ngón tay mang theo vết chai mỏng cọ nhẹ, “Giận anh không nhận em tại sân bắn?”
“Hừ!” Xem như anh biết điều.
“Nhiều người có mặt như thế, anh thì không ngại cho em một cái ôm công chúa hoặc hồn vài cái vào môi, nhưng em chịu chứ?”
Đàm Hi bĩu môi.
Tất nhiên cô không chịu rồi, đàn ông phải giấu đi mới tốt, kích thích phải lặng lẽ mới tuyệt.
Vả lại, lúc đó có nhiều bạn học như vậy, cô không muốn trở thành quốc bảo bị mọi người vây xem đầu.
“Em không thích anh ra vẻ trước mặt em...” Đàm Hi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Được rồi, cô thừa nhận bản thân làm hơi quá.
“Anh không giả vờ.” Giọng anh trầm thấp: “Giây phút nhìn thấy em, anh đã rất muốn vác súng lên trận rồi, làm em đến...”
“Khụ khụ! Huấn luyện viên Lục, nơi đây tốt xấu gì cũng là quân đội, chú ý ảnh hưởng.”
“Cửa đã đóng rồi.”
“Anh thế này gọi là trong ngoài bất nhất. Không thể chấp nhận được...”
“Nhóc con, anh là đàn ông.” “Cho nên?”
“Anh muốn em.” Tay nhéo mạnh eo của cô, cứ như muốn giải tỏa gì đó.
Đàm Hi đau đến mức hít khí lạnh, đẩy lồng ngực của anh ra: “Anh nhẹ chút...”
Ba chữ, đủ để chấm một ngọn lửa trên người anh,
“Phải làm sao đây, anh muốn...”
“Muốn cái gì mà muốn?! Nhìn lại!” Hai người cách nhau rất gần, Đàm Hi đã phát giác ra sự biến hóa rõ ràng trên người Lục Chinh, không đợi anh nói xong, đã ngắt lời trước, còn tiện thể liếc mắt cảnh cáo.
Lục Chinh không cam lòng, cọ vào người cô: “Nhóc con, em nhẫn tâm ư?”
Giống như chú chó săn làm nũng.
Đàm Hi nhún vai, hờ hững: “Em nhẫn tâm thế đấy.”
Bàn tay ôm eo cô bỗng nhiên siết chặt.
Không đợi Đàm Hi cảnh giác, Lục Chinh hơi thả lỏng, quật cổ xuống giường, nghiêng người đè xuống.
“Anh tính làm ở đây?” Cố nhướng mày.
“Nếu em đồng ý...“.
“Ồ, vậy thì em không đồng ý.”
Anh hít sâu, nhìn chằm chằm vào cổ: “Lý do.”
“Đầu tiên, bắn súng rất mệt, em không còn sức.”
Lục Chinh phản bác: “Không cần dùng sức.” “Kế tiếp, căn phòng này không phải mình anh ở đúng không?”
Anh cau mày.
“Lỡ Thời Cảnh đột nhiên mở cửa bước vào, anh định xử lý thế nào.”
“Chìa khóa của cậu ta đã đưa cho em rồi.”
Đàm Hi bĩu môi, tinh tường quá đấy, quả thật không dễ đối phó.
Hết cách, chỉ đành ra đòn sát thủ...
“Cuối cùng, bà dì em đến rồi, không - tiện...”
Khuôn mặt điển trai của anh bỗng đen thui, “Em nghĩ là anh tin à?”
Vừa nói, tay đưa vào chỗ đó, giây tiếp theo, cả người cứng ngắc.
“Đến thật à?”
“Em có lừa anh đâu?”
“Đàm - Hi!” Lục Chinh gọi tên cổ, ngihến răng nghiến lợi, mang theo mùi vị buồn bã: “Em cố ý giở trò xấu!”
Còn cố thì chỉ chớp mắt, khá là vô tội: “Đại Điểm Điểm, năng lực tự kiềm chế của anh vẫn phải nâng cao thêm đấy nhé-”
“Gọi anh là gì?”
Đàm Hi há miệng, lên tiếng một cách giòn giả: “Huấn luyện viên Lục!”
“Không đúng.” Anh đưa tay ra mở nút áo đồng phục trên người cố, nụ cười trầm lắng.
Đàm Hi cũng không phản kháng, mở to đôi mắt trong suốt, ngây thơ vô tội. Trong lòng hiểu rất rõ... Lục Chinh chú ý đến thân thể của cô, chắc chắn sẽ không dùng sức.
Vừa là sự tự tin, cũng là sự ỷ lại đối với anh.
Vì chắc chắn, nên mới không kiêng nể gì cả.
“Gọi tiếp.”
“Lục Chinh!”
“Vẫn không đúng.”
Anh giả vờ muốn lột chiếc áo dây còn sót lại trên người cô, tất nhiên Đàm Hi sẽ không cho, liều mạng bảo vệ vùng ngực: “Này... lão lưu manh nhà anh!”
Đàm Hi phát hiện, nếu hai người có một khoảng thời gian không gặp, Lục Chinh sẽ vô cùng chấp nhất vẫn để xưng hô này. Không chỉ phải gọi đúng, mà phải lặp lại không ngừng, cứ như đang xác nhận điều gì đó.
“Có gọi hay không?” Đe dọa.
“Em gọi! Em gọi!”
Lục Chinh ngừng lại, tiện tay vén những sợi tóc rơi rớt ra phía sau tai của cô, “Ừ, gọi đi, anh đang nghe đây.”
“Đại Điểm Điểm.”
Mắt anh hiện lên ý cười: “Nhỏ tiếng quá, không nghe thấy.”
Đàm Hi ôm lấy cổ anh, thuận thể ghé vào tai anh, nói từng chữ một: “Đại Điểm Điểm, em rất nhớ anh.”
“À, ý của em là buổi tối sẽ ổn chứ gì?”
“Còn nữa.” Lục Chinh ngừng cười, ánh mắt âm trầm: “Em gọi anh là gì?”
“Huấn luyện viên đó, huấn luyện viên Lục, có vấn đề gì sao?”
“Nếu em muốn chơi trò nhập vai, tất nhiên không có vấn đề gì.”
“Huấn luyện viên, thầy hư hỏng như vậy, lãnh đạo cấp trên có biết không?“.
“Biết thì sao, không biết thì sao?” Lục Chinh cất bước ép sát, hơi thở đàn ông mạnh mẽ bao bọc lấy cố.
Mắt Đàm Hi hơi lóe lên, bị ép lùi về sau.
Đột nhiên chân đụng vào mép giường, cô thuận thế ngồi xuống. Hai người một cao một thấp, rơi vào tầm nhìn bao quát của Lục Chinh.
Bị động vốn không phải là phong cách của Đàm Hi.
Cô đột nhiên đứng lên, đỉnh đầu đụng vào cằm anh, phát ra một tiếng rên.
Đàm Hi hừ lạnh, một đôi mắt tràn đầy lửa giận, xinh đẹp kinh người: “Em gọi anh là huấn luyện viên, chẳng lẽ gọi sai sao?”
Đôi con người của Lục Chính trở nên trầm lạnh,
“Nếu không thì gọi là gì? Tiểu Chinh Chinh? Đại Điểm Điểm? Quả trứng bảo bối tâm can của em?”
“Xôi Cũng không biết là ai giả vờ ngầu trước, bây giờ lại đổ lỗi lên đầu em...” Lẩm bẩm.
Lục Chinh vươn dài cánh tay dài ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cổ, ngồi xuống giường.
Môi mỏng áp sát vành tai, phả ra hơi thở nóng bỏng: “Nhóc con, rốt cuộc em đang giận cái gì? Hử?”
“Ai giận chứ? Em không có nhỏ mọn thế đâu...” Đàm Hi cải bướng.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, ngón tay mang theo vết chai mỏng cọ nhẹ, “Giận anh không nhận em tại sân bắn?”
“Hừ!” Xem như anh biết điều.
“Nhiều người có mặt như thế, anh thì không ngại cho em một cái ôm công chúa hoặc hồn vài cái vào môi, nhưng em chịu chứ?”
Đàm Hi bĩu môi.
Tất nhiên cô không chịu rồi, đàn ông phải giấu đi mới tốt, kích thích phải lặng lẽ mới tuyệt.
Vả lại, lúc đó có nhiều bạn học như vậy, cô không muốn trở thành quốc bảo bị mọi người vây xem đầu.
“Em không thích anh ra vẻ trước mặt em...” Đàm Hi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Được rồi, cô thừa nhận bản thân làm hơi quá.
“Anh không giả vờ.” Giọng anh trầm thấp: “Giây phút nhìn thấy em, anh đã rất muốn vác súng lên trận rồi, làm em đến...”
“Khụ khụ! Huấn luyện viên Lục, nơi đây tốt xấu gì cũng là quân đội, chú ý ảnh hưởng.”
“Cửa đã đóng rồi.”
“Anh thế này gọi là trong ngoài bất nhất. Không thể chấp nhận được...”
“Nhóc con, anh là đàn ông.” “Cho nên?”
“Anh muốn em.” Tay nhéo mạnh eo của cô, cứ như muốn giải tỏa gì đó.
Đàm Hi đau đến mức hít khí lạnh, đẩy lồng ngực của anh ra: “Anh nhẹ chút...”
Ba chữ, đủ để chấm một ngọn lửa trên người anh,
“Phải làm sao đây, anh muốn...”
“Muốn cái gì mà muốn?! Nhìn lại!” Hai người cách nhau rất gần, Đàm Hi đã phát giác ra sự biến hóa rõ ràng trên người Lục Chinh, không đợi anh nói xong, đã ngắt lời trước, còn tiện thể liếc mắt cảnh cáo.
Lục Chinh không cam lòng, cọ vào người cô: “Nhóc con, em nhẫn tâm ư?”
Giống như chú chó săn làm nũng.
Đàm Hi nhún vai, hờ hững: “Em nhẫn tâm thế đấy.”
Bàn tay ôm eo cô bỗng nhiên siết chặt.
Không đợi Đàm Hi cảnh giác, Lục Chinh hơi thả lỏng, quật cổ xuống giường, nghiêng người đè xuống.
“Anh tính làm ở đây?” Cố nhướng mày.
“Nếu em đồng ý...“.
“Ồ, vậy thì em không đồng ý.”
Anh hít sâu, nhìn chằm chằm vào cổ: “Lý do.”
“Đầu tiên, bắn súng rất mệt, em không còn sức.”
Lục Chinh phản bác: “Không cần dùng sức.” “Kế tiếp, căn phòng này không phải mình anh ở đúng không?”
Anh cau mày.
“Lỡ Thời Cảnh đột nhiên mở cửa bước vào, anh định xử lý thế nào.”
“Chìa khóa của cậu ta đã đưa cho em rồi.”
Đàm Hi bĩu môi, tinh tường quá đấy, quả thật không dễ đối phó.
Hết cách, chỉ đành ra đòn sát thủ...
“Cuối cùng, bà dì em đến rồi, không - tiện...”
Khuôn mặt điển trai của anh bỗng đen thui, “Em nghĩ là anh tin à?”
Vừa nói, tay đưa vào chỗ đó, giây tiếp theo, cả người cứng ngắc.
“Đến thật à?”
“Em có lừa anh đâu?”
“Đàm - Hi!” Lục Chinh gọi tên cổ, ngihến răng nghiến lợi, mang theo mùi vị buồn bã: “Em cố ý giở trò xấu!”
Còn cố thì chỉ chớp mắt, khá là vô tội: “Đại Điểm Điểm, năng lực tự kiềm chế của anh vẫn phải nâng cao thêm đấy nhé-”
“Gọi anh là gì?”
Đàm Hi há miệng, lên tiếng một cách giòn giả: “Huấn luyện viên Lục!”
“Không đúng.” Anh đưa tay ra mở nút áo đồng phục trên người cố, nụ cười trầm lắng.
Đàm Hi cũng không phản kháng, mở to đôi mắt trong suốt, ngây thơ vô tội. Trong lòng hiểu rất rõ... Lục Chinh chú ý đến thân thể của cô, chắc chắn sẽ không dùng sức.
Vừa là sự tự tin, cũng là sự ỷ lại đối với anh.
Vì chắc chắn, nên mới không kiêng nể gì cả.
“Gọi tiếp.”
“Lục Chinh!”
“Vẫn không đúng.”
Anh giả vờ muốn lột chiếc áo dây còn sót lại trên người cô, tất nhiên Đàm Hi sẽ không cho, liều mạng bảo vệ vùng ngực: “Này... lão lưu manh nhà anh!”
Đàm Hi phát hiện, nếu hai người có một khoảng thời gian không gặp, Lục Chinh sẽ vô cùng chấp nhất vẫn để xưng hô này. Không chỉ phải gọi đúng, mà phải lặp lại không ngừng, cứ như đang xác nhận điều gì đó.
“Có gọi hay không?” Đe dọa.
“Em gọi! Em gọi!”
Lục Chinh ngừng lại, tiện tay vén những sợi tóc rơi rớt ra phía sau tai của cô, “Ừ, gọi đi, anh đang nghe đây.”
“Đại Điểm Điểm.”
Mắt anh hiện lên ý cười: “Nhỏ tiếng quá, không nghe thấy.”
Đàm Hi ôm lấy cổ anh, thuận thể ghé vào tai anh, nói từng chữ một: “Đại Điểm Điểm, em rất nhớ anh.”
/1339
|