“Cô ta tìm cậu có việc gì?” Hàn Sóc đi đến bên cạnh, vẻ mặt tò mò hỏi.
“Xin lỗi.”
“... Dù gì cũng tốt hơn cái đứa Tiểu Nhã kia, ít nhất lương tâm cô ta chưa bị chó cắn mất.”
Hạng mục huấn luyện hôm nay vẫn như bình thường, trước tiên là mang trang bị nhẹ chạy 5 cây số, chạy xong về ăn cơm sáng ở căng tin.
Ăn xong cả đội tập hợp chỉnh đội hình, xuất phát qua khu tập huấn số hai.
“Đổi chỗ tập, xem ra có hạng mục huấn luyện mới...”
Quả nhiên, 3 tiếng tiếp sau đó, Phó Kiểu đích thân chỉ dạy làm mẫu những điểm quan trọng trong đối kháng phản kích. Sau đó, hai người một đội tiến hành luyện tập. Sau cùng huấn luyện viên kiểm tra, người đạt chuẩn mới được đi ăn cơm trưa.
Đàm Hi và An An một đội, sau khi giao đấu mới phát hiện Đại Mỹ Nhân thâm tàng bất lộ, mới nhìn thôi đã biết là con nhà nòi, từ nhỏ đã có kiến thức cơ bản rồi.
So với An An, Đàm Hi không thể bằng được, chỉ vài chiếu tới lui, sức đánh không đủ, mỗi lần đều bị An An treo mà đánh lại.
“Không chơi, không chơi nữa...” Đàm Hi ngồi phịch xuống đất, xua tay uể oải.
An An thu tay lại, đi tới, ngồi xuống bên cạnh: “Sao vậy? Chán nản như thế, không giống cậu chút nào.”
“Bị đánh mãi, không thú vị.”
Tuy rằng sau cùng An An giảm lực lại, nhưng cảm giác bất lực khi không đỡ nổi đòn” vẫn làm cô cảm thấy tổn thương.
“Biết vấn đề của cậu ở đầu không?” An An mỉm cười, nét mặt ôn hòa.
“Không đủ lực.”
“Chính xác.”
Vẻ mặt Đàm Hi như đưa đám, “Vậy thì tớ thật sự chẳng biết làm sao...”
Chiêu thức có thể học, kỹ thuật có thể luyện, nhưng “lực đánh” thì không chỉ do tố chất trời sinh của bản thân cá nhân, còn liên quan mật thiết đến việc tập luyện và tích lũy nữa.
Muốn đột phá trong thời gian ngắn, thật sự là không thể!
An An: “Cách thì cũng có thôi.”
Hai mắt Đàm Hi phát sáng: “Nói thử xem?”
“Rất đơn giản, lấy lợi thế để bù đắp chỗ bất lợi, giữ toàn bộ trạng thái ở thể tương đối ổn định.”
“Lợi thế?” Đàm Hi nhướng mày, ngẫm nghĩ.
Tuy rằng sức lực của cô không đủ, nhưng phản xạ nhanh, cơ thể linh hoạt...
“Lúc né tránh, cậu làm rất tốt, lợi hại hơn so với người bình thường đã từng luyện tập qua, đây chính là ưu thế lớn nhất của cậu.” An An phân tích ra.
À...
“Ý cậu là, khi đánh với người khác, tớ chỉ cần... né?” Đàm Hi mở to mắt, tặc lưỡi hai tiếng, rồi sờ cằm cười, “Vậy mà cũng có kiểu đánh này à? Hay đó.”
“Đương nhiên cũng không phải né hết, cậu có thể xem tình hình mà đánh, tìm được cơ hội thì cho đối phương một cú.” An An làm động tác “chém xuống“.
Đàm Hi không ngu. Cô nhanh chóng hiểu được ý của An An.
Đứng dậy, cô phủi bụi dưới mông đi, “Đi! Tiếp tục đánh, vừa đúng lúc thử chiến lược mới...”
Kết quả chứng minh, cách mới đúng là hữu dụng.
Đàm Hi từ thất bại trong vòng 3 phút, đến bây giờ có thể kiên trì hơn 5 phút, hơn nữa mỗi lần đều có thể né tránh sự công kích của An An rất thuận lợi, tiến triển không thể nói không lớn.
Nhưng...
“Cứ né mãi quá bị động, tớ vẫn thích tấn công hơn.”
An An gật đầu, “Chỉ là kế tạm thời thôi, miễn cưỡng ứng phó những lần thách đấu đơn giản, ví dụ như sự kiểm tra của huấn luyện viên. Nhưng một khi gặp phải cao thủ thì sẽ không có của chơi đâu, sớm muộn gì cũng toi.”
Người ta đã muốn thắng, sẽ không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để né tránh.
Khi đã quen với việc “né” thì đồng nghĩa người này sẽ mất đi năng lực phản kháng.
Nếu lâu dài thì không có lợi cho việc xây dựng “sức chiến đấu“.
Hiển nhiên, Đàm Hi cũng ý thức được những vấn đề này, vì vậy mới chủ động đề xuất “tấn công“.
“Vậy thì dễ” An An nghiêng đầu qua mỉm cười với Đàm Hi, “Tớ dạy cậu.”
Không thể không thừa nhận, Đại Mỹ Nhân An An là cô giáo tốt.
Chiêu thức lúc đầu cô dạy Đàm Hi trông có vẻ bình thường, không cố ý phô trương kỹ thuật, cũng không yêu cầu cao trong động tác, thậm chí có chút thô bạo, không giống như vẻ hiên ngang lưu loát của động tác tiêu chuẩn, nhưng khi dùng đến lại mới biết uy lực của nó.
Góc độ xảo quyệt, tấn công chỗ hiểm, không ra tay thì thôi, khi đã ra tay thì chỉ có vào chỗ chết.
Sát chiêu!
“... Điểm yếu nhất trên cơ thể con người có hai chỗ, một là huyệt đạo, hai là tạng phủ. Huyệt đạo là nơi tập trung dày đặc dây thần kinh của cơ thể người, liên kết chặt chẽ với các tổ chức hệ thống và hệ tuần hoàn máu. Tạng phủ là những cơ quan nội tạng của con người, không được xương cốt cứng cáp bảo vệ, khó mà chịu đựng đả kích.”
Sau đó bắt đầu từ huyệt đạo, An An phổ cập cho Đàm Hi biết vị trí cụ thể của mỗi chỗ hiểm, giải thích rất chuyên nghiệp.
“... Dù sao chỉ cần cậu cứ nhớ là, ở trên đánh vào cổ họng, ở dưới đạp vào âm bộ, gần bên trái và phải của động mạch thái dương, chỗ thần kinh ở giữa hai mắt, não, eo, thận, đằng trước và sau tim. Sau này cứ ra tay ở những vị trí nói ở trên, vị trí cụ thể nhớ kỹ chưa?”
Đàm Hi gật đầu, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng, thì ra Đại Mỹ Nhân mang vẻ đẹp cổ điển dạt dào như vậy lại là... búp bê kim cang ư?!
An An có thể dạy có một cách thành thạo điêu luyện như vậy, nói lên điều gì?
Các chiêu thức này cô ấy đều biết cả, hơn nữa lại không hề yếu kém!
“An An của tớ lợi hại quá.”
“Cho nên đừng bao giờ trêu chọc kẻ học Trung Y đó nha, hai ba phát là có thể kết liễu một mạng người dễ như chơi.” Nửa đùa cợt, nửa thật lòng.
Đàm Hi nghe vậy, vốn dĩ còn muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
An An nhìn thấu sự tò mò của cô. Cô cũng hiểu rõ câu nói tránh việc nặng tìm việc nhẹ.
Hai con người thông minh, không cần nói nhiều, liền thầm hiểu ý nhau.
Một người không hỏi, một người không nói.
Thời gian trôi đi không chút tiếng động, mới chớp mắt, Phó Kiều đã huýt sáo, từng cặp từng cặp lên trên kiểm tra.
Đến lượt Đàm Hi và An An thì đã giữa trưa, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, chói đến hoa cả mắt.
Sau khi đánh được khoảng 2 phút, Đàm Hi bắt đầu vào trạng thái, càng ngày càng hưng phấn.
“Ngưng! Qua vòng.”
Lúc Phó Kiểu mở miệng, cô còn có chút không thể tin được.
Vậy là xong rồi à?
Cô còn chưa đánh đã nữa...
Cảm giác đó giống như cổ có cảm giác rồi, chuẩn bị khóc một trận thật to, nhưng lại bị người ta kêu dùng nửa chừng.
Kìm nén đến muốn điên lên!
“Xin lỗi.”
“... Dù gì cũng tốt hơn cái đứa Tiểu Nhã kia, ít nhất lương tâm cô ta chưa bị chó cắn mất.”
Hạng mục huấn luyện hôm nay vẫn như bình thường, trước tiên là mang trang bị nhẹ chạy 5 cây số, chạy xong về ăn cơm sáng ở căng tin.
Ăn xong cả đội tập hợp chỉnh đội hình, xuất phát qua khu tập huấn số hai.
“Đổi chỗ tập, xem ra có hạng mục huấn luyện mới...”
Quả nhiên, 3 tiếng tiếp sau đó, Phó Kiểu đích thân chỉ dạy làm mẫu những điểm quan trọng trong đối kháng phản kích. Sau đó, hai người một đội tiến hành luyện tập. Sau cùng huấn luyện viên kiểm tra, người đạt chuẩn mới được đi ăn cơm trưa.
Đàm Hi và An An một đội, sau khi giao đấu mới phát hiện Đại Mỹ Nhân thâm tàng bất lộ, mới nhìn thôi đã biết là con nhà nòi, từ nhỏ đã có kiến thức cơ bản rồi.
So với An An, Đàm Hi không thể bằng được, chỉ vài chiếu tới lui, sức đánh không đủ, mỗi lần đều bị An An treo mà đánh lại.
“Không chơi, không chơi nữa...” Đàm Hi ngồi phịch xuống đất, xua tay uể oải.
An An thu tay lại, đi tới, ngồi xuống bên cạnh: “Sao vậy? Chán nản như thế, không giống cậu chút nào.”
“Bị đánh mãi, không thú vị.”
Tuy rằng sau cùng An An giảm lực lại, nhưng cảm giác bất lực khi không đỡ nổi đòn” vẫn làm cô cảm thấy tổn thương.
“Biết vấn đề của cậu ở đầu không?” An An mỉm cười, nét mặt ôn hòa.
“Không đủ lực.”
“Chính xác.”
Vẻ mặt Đàm Hi như đưa đám, “Vậy thì tớ thật sự chẳng biết làm sao...”
Chiêu thức có thể học, kỹ thuật có thể luyện, nhưng “lực đánh” thì không chỉ do tố chất trời sinh của bản thân cá nhân, còn liên quan mật thiết đến việc tập luyện và tích lũy nữa.
Muốn đột phá trong thời gian ngắn, thật sự là không thể!
An An: “Cách thì cũng có thôi.”
Hai mắt Đàm Hi phát sáng: “Nói thử xem?”
“Rất đơn giản, lấy lợi thế để bù đắp chỗ bất lợi, giữ toàn bộ trạng thái ở thể tương đối ổn định.”
“Lợi thế?” Đàm Hi nhướng mày, ngẫm nghĩ.
Tuy rằng sức lực của cô không đủ, nhưng phản xạ nhanh, cơ thể linh hoạt...
“Lúc né tránh, cậu làm rất tốt, lợi hại hơn so với người bình thường đã từng luyện tập qua, đây chính là ưu thế lớn nhất của cậu.” An An phân tích ra.
À...
“Ý cậu là, khi đánh với người khác, tớ chỉ cần... né?” Đàm Hi mở to mắt, tặc lưỡi hai tiếng, rồi sờ cằm cười, “Vậy mà cũng có kiểu đánh này à? Hay đó.”
“Đương nhiên cũng không phải né hết, cậu có thể xem tình hình mà đánh, tìm được cơ hội thì cho đối phương một cú.” An An làm động tác “chém xuống“.
Đàm Hi không ngu. Cô nhanh chóng hiểu được ý của An An.
Đứng dậy, cô phủi bụi dưới mông đi, “Đi! Tiếp tục đánh, vừa đúng lúc thử chiến lược mới...”
Kết quả chứng minh, cách mới đúng là hữu dụng.
Đàm Hi từ thất bại trong vòng 3 phút, đến bây giờ có thể kiên trì hơn 5 phút, hơn nữa mỗi lần đều có thể né tránh sự công kích của An An rất thuận lợi, tiến triển không thể nói không lớn.
Nhưng...
“Cứ né mãi quá bị động, tớ vẫn thích tấn công hơn.”
An An gật đầu, “Chỉ là kế tạm thời thôi, miễn cưỡng ứng phó những lần thách đấu đơn giản, ví dụ như sự kiểm tra của huấn luyện viên. Nhưng một khi gặp phải cao thủ thì sẽ không có của chơi đâu, sớm muộn gì cũng toi.”
Người ta đã muốn thắng, sẽ không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để né tránh.
Khi đã quen với việc “né” thì đồng nghĩa người này sẽ mất đi năng lực phản kháng.
Nếu lâu dài thì không có lợi cho việc xây dựng “sức chiến đấu“.
Hiển nhiên, Đàm Hi cũng ý thức được những vấn đề này, vì vậy mới chủ động đề xuất “tấn công“.
“Vậy thì dễ” An An nghiêng đầu qua mỉm cười với Đàm Hi, “Tớ dạy cậu.”
Không thể không thừa nhận, Đại Mỹ Nhân An An là cô giáo tốt.
Chiêu thức lúc đầu cô dạy Đàm Hi trông có vẻ bình thường, không cố ý phô trương kỹ thuật, cũng không yêu cầu cao trong động tác, thậm chí có chút thô bạo, không giống như vẻ hiên ngang lưu loát của động tác tiêu chuẩn, nhưng khi dùng đến lại mới biết uy lực của nó.
Góc độ xảo quyệt, tấn công chỗ hiểm, không ra tay thì thôi, khi đã ra tay thì chỉ có vào chỗ chết.
Sát chiêu!
“... Điểm yếu nhất trên cơ thể con người có hai chỗ, một là huyệt đạo, hai là tạng phủ. Huyệt đạo là nơi tập trung dày đặc dây thần kinh của cơ thể người, liên kết chặt chẽ với các tổ chức hệ thống và hệ tuần hoàn máu. Tạng phủ là những cơ quan nội tạng của con người, không được xương cốt cứng cáp bảo vệ, khó mà chịu đựng đả kích.”
Sau đó bắt đầu từ huyệt đạo, An An phổ cập cho Đàm Hi biết vị trí cụ thể của mỗi chỗ hiểm, giải thích rất chuyên nghiệp.
“... Dù sao chỉ cần cậu cứ nhớ là, ở trên đánh vào cổ họng, ở dưới đạp vào âm bộ, gần bên trái và phải của động mạch thái dương, chỗ thần kinh ở giữa hai mắt, não, eo, thận, đằng trước và sau tim. Sau này cứ ra tay ở những vị trí nói ở trên, vị trí cụ thể nhớ kỹ chưa?”
Đàm Hi gật đầu, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng, thì ra Đại Mỹ Nhân mang vẻ đẹp cổ điển dạt dào như vậy lại là... búp bê kim cang ư?!
An An có thể dạy có một cách thành thạo điêu luyện như vậy, nói lên điều gì?
Các chiêu thức này cô ấy đều biết cả, hơn nữa lại không hề yếu kém!
“An An của tớ lợi hại quá.”
“Cho nên đừng bao giờ trêu chọc kẻ học Trung Y đó nha, hai ba phát là có thể kết liễu một mạng người dễ như chơi.” Nửa đùa cợt, nửa thật lòng.
Đàm Hi nghe vậy, vốn dĩ còn muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
An An nhìn thấu sự tò mò của cô. Cô cũng hiểu rõ câu nói tránh việc nặng tìm việc nhẹ.
Hai con người thông minh, không cần nói nhiều, liền thầm hiểu ý nhau.
Một người không hỏi, một người không nói.
Thời gian trôi đi không chút tiếng động, mới chớp mắt, Phó Kiều đã huýt sáo, từng cặp từng cặp lên trên kiểm tra.
Đến lượt Đàm Hi và An An thì đã giữa trưa, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, chói đến hoa cả mắt.
Sau khi đánh được khoảng 2 phút, Đàm Hi bắt đầu vào trạng thái, càng ngày càng hưng phấn.
“Ngưng! Qua vòng.”
Lúc Phó Kiểu mở miệng, cô còn có chút không thể tin được.
Vậy là xong rồi à?
Cô còn chưa đánh đã nữa...
Cảm giác đó giống như cổ có cảm giác rồi, chuẩn bị khóc một trận thật to, nhưng lại bị người ta kêu dùng nửa chừng.
Kìm nén đến muốn điên lên!
/1339
|