Kết thúc cuộc nói chuyện, Lục Chinh sắp xếp lại các báo cáo đã đọc xong, bỏ vào túi đựng tài liệu rồi cất vào trong ngăn kéo.
Đứng dậy, vòng qua bàn công tác, lấy từ trong tủ đứng bên phải ra một lọ dầu hoa hồng.
Thực ra, ngay khi chuông điện thoại vừa đổ là Đàm Hi đã tỉnh lại rồi, có điều cô vẫn chẳng muốn động đậy, vì lười.
Dường như đã lâu lắm rồi cô mới được hưởng thụ đãi ngộ nằm dài trên sofa và xem tivi.
“Dậy từ lúc nào thế?”
Giương mắt lên nhìn theo bản năng, nhìn thấy ánh mắt mang đầy ý cười của người đàn ông, Đàm Hi nhếch miệng, mặt mày đều cong, đôi mắt đen sáng rỡ lung linh.
“Lúc điện thoại đổ chuông.”
“Đánh thức em à?”
“Không, em ngủ cũng đủ rồi.” Cô duỗi tay ra, “Kéo em dậy nào.”
Lục Chinh làm theo lời cô, mười ngón tay của bàn tay lớn và bàn tay nhỏ đan vào nhau, thoáng dùng sức...
Đàm Hi nương theo lực kéo ngồi dậy, theo quán tính đâm thẳng vào lồng ngực người đàn ông, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc ập thẳng vào mặt.
Cô không chịu lui bước, ngược lại còn cố tình sấn tới.
Ừ... Vừa nóng vừa cứng.
“Em cố ý đấy à?” Anh duỗi tay đè cái đầu nhỏ xuống, thấp giọng cười, lồng ngực chấn động. Đàm Hi lùi lại, liếc mắt nhìn anh sau đó nhìn xung quanh: “Mặt mũi đâu rồi? Ở đâu rồi? Có còn muốn hay không the?”
Ý cười của Lục Chinh càng sâu.
“Nghịch lửa, mà không dập, em cảm thấy có ổn không?”
“Ồ! Thì ra núi băng cũng cháy được cơ à?”
Lục Chinh trực tiếp bịt luôn cái miệng nhanh nhảu của cô. Nụ hôn triền miên, say đắm không có điểm tận cùng. Bên tại cô chợt có tiếng anh nỉ non: “Vì em...”
Đàm Hi cũng chẳng biết xấu hổ, đáp lại đầy hào phóng, thậm chí còn một lần thử chiếm đoạt quyền khống chế nữa.
Đương nhiên, cũng không thành công.
Kết thúc nụ hôn, hai má Đàm Hi đã đỏ bừng, ánh mắt ướt át, nũng nịu mềm mại dựa hẳn vào trong lòng Lục Chinh.
“Cởi áo khoác ra.” Anh nói.
Ac...
“Thế này không tốt lắm thì phải?” Cô chớp mắt.
Lục Chinh bật cười, “Em nghĩ anh muốn làm gì hả?”
“Không phải cởi quần áo à?”
“Ngốc!” Đầu ngón tay anh hơi cong, gõ lên đỉnh đầu cô.
Đàm Hi xoa chỗ vừa bị gõ, trong mắt tràn ngập vẻ u oán.
“Lúc đánh đối kháng và lăn qua vũng bùn không bị thương ở đâu à?”
Đàm Hi ngẩn ra, đột nhiên cái miệng nhỏ mím chặt, ánh mắt tràn ngập vẻ ấm ức, không bị thương... mới lạ ấy!
Tuy An An đã khống chế lực rất khá rồi nhưng khi đã động tay thì sao còn có thể cố gắng được nhiều như thế chứ?
Đây chính là cái gọi là quyền cước không có mắt, bị thương là chuyện khó tránh khỏi.
Còn về vụ vật lộn trong vũng bùn, không biết Phó Kiều có tâm hay vô tình mà lại nhét cổ và thành viên đội ba vào một nhóm.
Kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt, tay đấm, chân đá, túm tóc, đánh lộn một hồi. Sau lưng và đầu gối cô toàn là vết bầm tím, đương nhiên đối phương cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
“Đại Điềm Điểm, tình yêu bé nhỏ của anh bị người ta bắt nạt...”
Tuy biết là cố giả vờ quá nửa nhưng trong lòng Lục Chinh vẫn không khỏi xiết chặt lại, “Cởi áo khoác, vén quần áo lên, anh kiểm tra.”
“À.” Lúc này cô cũng không nghĩ lung tung nữa.
Ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, chỉ còn một chiếc áo hai dây ở trong.
Lục Chinh trực tiếp giơ tay vén áo lên, bỗng nhiên động tác khựng lại, hơi thở trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Vị trí sau eo của Đàm Hi, cái vị trí mà anh yêu thích không buông tay, đã từng vuốt ve qua vô số lần, giờ phút này đã xanh đen cả một vùng.
Tuy biết rằng quá trình huấn luyện sẽ không nhẹ nhàng, một thân da thịt non mịn của cô chắc chắn sẽ ăn không tiêu, khó tránh khỏi va đập các kiểu, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Đau lòng, tự trách, hối hận đồng thời dâng lên.
Đàm Hi đột nhiên thấy anh không có động tác cũng chẳng nói gì thì định quay đầu nhìn theo bản năng nhưng lại bị Lục Chinh ngăn cản.
“Đừng động đậy.”
“A.”
Lòng bàn tay thô ráp chạm vào vùng da bị thâm tím của cô. “A...”
Lục Chinh nhíu mày: “Đau hả?”
“Một chút. Rốt cuộc phía sau bị sao thế? Để em xem...”
“Đừng động đậy.” Trong giọng nói của người đàn ông lộ ra sự nghiêm khắc.
Đàm Hi lập tức trở nên thành thật, nói không động liền không động!
Lục Chinh đổ vài giọt dầu hoa hồng ra, xoa đều khắp hai tay, sau đó lòng bàn tay áp lên vị trí bị bầm tím của cô bắt đầu xoa bóp.
“A... Đau đau đau! Anh nhẹ chút...”
“Phải làm thế thì vết bầm mới nhanh tan được.”
“Vậy anh cũng nhẹ tay tí.”
“Sẽ cố gắng.”
Xoa bóp xong vùng eo lại tới hai bên vai, đã có mấy chỗ chuyển sang màu tím.
Lục Chinh đau lòng không thôi.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ tiếng kêu đau và bảo anh nhẹ tay của Đàm Hi ra thì Lục Chinh hoàn toàn không nói lời nào, sắc thái trên mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Giống như đang gặp phải một bài toán khó, đang vắt hết óc mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
“Còn đau nữa không?” Kéo áo xuống giúp cô, Lục Chinh trầm giọng hỏi.
“Đầu gối đau.”
“Kéo ống quần lên.”
Đàm Hi trực tiếp cởi luôn quần ra, chỉ mặc mỗi cái quần lót, hai chân khép lại gác lên bàn trà.
Tinh tế thẳng tắp, da trắng như sứ, trong lòng Lục Chinh lập tức xuất hiện cảnh kiều diễm, nhưng sau khi nhìn thấy một mảng tím bầm lớn ở đầu gối của cô thì tất cả đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự thương tiếc.
Người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị nhét vào “thú doanh”, mỗi ngày phải huấn luyện đến một sống mệt chết, bị đánh rồi bị quật ngã...
Một khắc này, thậm chí Lục Chinh còn muốn khuyến cổ từ bỏ.
Những lời nói ra tới bên miệng lại dừng lại, bị lý trí đè ép đẩy lại vào trong bụng.
Anh hiểu Đàm Hi hơn bất kỳ ai.
Cô nhóc này cực kỳ bướng bỉnh, một khi đã quyết định làm chuyện gì thì có dùng chín con trâu cũng không lôi lại được.
Huống hồ, là người tổng phụ trách của đợt chiêu quân sinh viên cho bộ đội đặc công này nên Lục Chinh càng không có lập trường mở miệng.
Việc quan trọng trước mắt nhất chính là bôi thuốc cho cô nhóc này đã.
“Á! Đau đau đau... Anh nhẹ tay thôi!” Đàm Hi kêu rên, cảm giác đầu gối đã không còn là của mình nữa.
Lục Chinh lập tức nhẹ nhàng hơn một chút: “Thế này có đỡ hơn không?”
“Vẫn còn hơi nặng...”
“Vậy thế này thì sao?”
“Cũng tàm tạm rồi đấy.”
“Ừ.” Lục Chinh đáp một tiếng, cúi đầu, bắt đầu chuyên tâm xoa ấn.
Đàm Hi ngồi dựa người trên sofa, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của người đàn ông không ngừng truyền sang làm cố thoải mái tới mức rên hừ hừ: “Thực ra, có thể mạnh hơn một chút nữa...”
Lúc này, trong mắt người đàn ông mới xuất hiện vài phần tươi tỉnh, động tác càng thêm dịu dàng.
Đứng dậy, vòng qua bàn công tác, lấy từ trong tủ đứng bên phải ra một lọ dầu hoa hồng.
Thực ra, ngay khi chuông điện thoại vừa đổ là Đàm Hi đã tỉnh lại rồi, có điều cô vẫn chẳng muốn động đậy, vì lười.
Dường như đã lâu lắm rồi cô mới được hưởng thụ đãi ngộ nằm dài trên sofa và xem tivi.
“Dậy từ lúc nào thế?”
Giương mắt lên nhìn theo bản năng, nhìn thấy ánh mắt mang đầy ý cười của người đàn ông, Đàm Hi nhếch miệng, mặt mày đều cong, đôi mắt đen sáng rỡ lung linh.
“Lúc điện thoại đổ chuông.”
“Đánh thức em à?”
“Không, em ngủ cũng đủ rồi.” Cô duỗi tay ra, “Kéo em dậy nào.”
Lục Chinh làm theo lời cô, mười ngón tay của bàn tay lớn và bàn tay nhỏ đan vào nhau, thoáng dùng sức...
Đàm Hi nương theo lực kéo ngồi dậy, theo quán tính đâm thẳng vào lồng ngực người đàn ông, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc ập thẳng vào mặt.
Cô không chịu lui bước, ngược lại còn cố tình sấn tới.
Ừ... Vừa nóng vừa cứng.
“Em cố ý đấy à?” Anh duỗi tay đè cái đầu nhỏ xuống, thấp giọng cười, lồng ngực chấn động. Đàm Hi lùi lại, liếc mắt nhìn anh sau đó nhìn xung quanh: “Mặt mũi đâu rồi? Ở đâu rồi? Có còn muốn hay không the?”
Ý cười của Lục Chinh càng sâu.
“Nghịch lửa, mà không dập, em cảm thấy có ổn không?”
“Ồ! Thì ra núi băng cũng cháy được cơ à?”
Lục Chinh trực tiếp bịt luôn cái miệng nhanh nhảu của cô. Nụ hôn triền miên, say đắm không có điểm tận cùng. Bên tại cô chợt có tiếng anh nỉ non: “Vì em...”
Đàm Hi cũng chẳng biết xấu hổ, đáp lại đầy hào phóng, thậm chí còn một lần thử chiếm đoạt quyền khống chế nữa.
Đương nhiên, cũng không thành công.
Kết thúc nụ hôn, hai má Đàm Hi đã đỏ bừng, ánh mắt ướt át, nũng nịu mềm mại dựa hẳn vào trong lòng Lục Chinh.
“Cởi áo khoác ra.” Anh nói.
Ac...
“Thế này không tốt lắm thì phải?” Cô chớp mắt.
Lục Chinh bật cười, “Em nghĩ anh muốn làm gì hả?”
“Không phải cởi quần áo à?”
“Ngốc!” Đầu ngón tay anh hơi cong, gõ lên đỉnh đầu cô.
Đàm Hi xoa chỗ vừa bị gõ, trong mắt tràn ngập vẻ u oán.
“Lúc đánh đối kháng và lăn qua vũng bùn không bị thương ở đâu à?”
Đàm Hi ngẩn ra, đột nhiên cái miệng nhỏ mím chặt, ánh mắt tràn ngập vẻ ấm ức, không bị thương... mới lạ ấy!
Tuy An An đã khống chế lực rất khá rồi nhưng khi đã động tay thì sao còn có thể cố gắng được nhiều như thế chứ?
Đây chính là cái gọi là quyền cước không có mắt, bị thương là chuyện khó tránh khỏi.
Còn về vụ vật lộn trong vũng bùn, không biết Phó Kiều có tâm hay vô tình mà lại nhét cổ và thành viên đội ba vào một nhóm.
Kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt, tay đấm, chân đá, túm tóc, đánh lộn một hồi. Sau lưng và đầu gối cô toàn là vết bầm tím, đương nhiên đối phương cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
“Đại Điềm Điểm, tình yêu bé nhỏ của anh bị người ta bắt nạt...”
Tuy biết là cố giả vờ quá nửa nhưng trong lòng Lục Chinh vẫn không khỏi xiết chặt lại, “Cởi áo khoác, vén quần áo lên, anh kiểm tra.”
“À.” Lúc này cô cũng không nghĩ lung tung nữa.
Ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, chỉ còn một chiếc áo hai dây ở trong.
Lục Chinh trực tiếp giơ tay vén áo lên, bỗng nhiên động tác khựng lại, hơi thở trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Vị trí sau eo của Đàm Hi, cái vị trí mà anh yêu thích không buông tay, đã từng vuốt ve qua vô số lần, giờ phút này đã xanh đen cả một vùng.
Tuy biết rằng quá trình huấn luyện sẽ không nhẹ nhàng, một thân da thịt non mịn của cô chắc chắn sẽ ăn không tiêu, khó tránh khỏi va đập các kiểu, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Đau lòng, tự trách, hối hận đồng thời dâng lên.
Đàm Hi đột nhiên thấy anh không có động tác cũng chẳng nói gì thì định quay đầu nhìn theo bản năng nhưng lại bị Lục Chinh ngăn cản.
“Đừng động đậy.”
“A.”
Lòng bàn tay thô ráp chạm vào vùng da bị thâm tím của cô. “A...”
Lục Chinh nhíu mày: “Đau hả?”
“Một chút. Rốt cuộc phía sau bị sao thế? Để em xem...”
“Đừng động đậy.” Trong giọng nói của người đàn ông lộ ra sự nghiêm khắc.
Đàm Hi lập tức trở nên thành thật, nói không động liền không động!
Lục Chinh đổ vài giọt dầu hoa hồng ra, xoa đều khắp hai tay, sau đó lòng bàn tay áp lên vị trí bị bầm tím của cô bắt đầu xoa bóp.
“A... Đau đau đau! Anh nhẹ chút...”
“Phải làm thế thì vết bầm mới nhanh tan được.”
“Vậy anh cũng nhẹ tay tí.”
“Sẽ cố gắng.”
Xoa bóp xong vùng eo lại tới hai bên vai, đã có mấy chỗ chuyển sang màu tím.
Lục Chinh đau lòng không thôi.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ tiếng kêu đau và bảo anh nhẹ tay của Đàm Hi ra thì Lục Chinh hoàn toàn không nói lời nào, sắc thái trên mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Giống như đang gặp phải một bài toán khó, đang vắt hết óc mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
“Còn đau nữa không?” Kéo áo xuống giúp cô, Lục Chinh trầm giọng hỏi.
“Đầu gối đau.”
“Kéo ống quần lên.”
Đàm Hi trực tiếp cởi luôn quần ra, chỉ mặc mỗi cái quần lót, hai chân khép lại gác lên bàn trà.
Tinh tế thẳng tắp, da trắng như sứ, trong lòng Lục Chinh lập tức xuất hiện cảnh kiều diễm, nhưng sau khi nhìn thấy một mảng tím bầm lớn ở đầu gối của cô thì tất cả đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự thương tiếc.
Người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị nhét vào “thú doanh”, mỗi ngày phải huấn luyện đến một sống mệt chết, bị đánh rồi bị quật ngã...
Một khắc này, thậm chí Lục Chinh còn muốn khuyến cổ từ bỏ.
Những lời nói ra tới bên miệng lại dừng lại, bị lý trí đè ép đẩy lại vào trong bụng.
Anh hiểu Đàm Hi hơn bất kỳ ai.
Cô nhóc này cực kỳ bướng bỉnh, một khi đã quyết định làm chuyện gì thì có dùng chín con trâu cũng không lôi lại được.
Huống hồ, là người tổng phụ trách của đợt chiêu quân sinh viên cho bộ đội đặc công này nên Lục Chinh càng không có lập trường mở miệng.
Việc quan trọng trước mắt nhất chính là bôi thuốc cho cô nhóc này đã.
“Á! Đau đau đau... Anh nhẹ tay thôi!” Đàm Hi kêu rên, cảm giác đầu gối đã không còn là của mình nữa.
Lục Chinh lập tức nhẹ nhàng hơn một chút: “Thế này có đỡ hơn không?”
“Vẫn còn hơi nặng...”
“Vậy thế này thì sao?”
“Cũng tàm tạm rồi đấy.”
“Ừ.” Lục Chinh đáp một tiếng, cúi đầu, bắt đầu chuyên tâm xoa ấn.
Đàm Hi ngồi dựa người trên sofa, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của người đàn ông không ngừng truyền sang làm cố thoải mái tới mức rên hừ hừ: “Thực ra, có thể mạnh hơn một chút nữa...”
Lúc này, trong mắt người đàn ông mới xuất hiện vài phần tươi tỉnh, động tác càng thêm dịu dàng.
/1339
|