Lúc trên đường quay trở về, nhóm người Hứa Trạch vẫn còn hơi ngơ ngác.
Vốn dĩ, họ đều ngủ trưa ở căng tin.
Từ Dương thức dậy đi vệ sinh, đột nhiên phát hiện không thấy Đàm Hi đầu, hoảng loạn đi kêu một người lính phụ trách nấu ăn, lúc này mới biết Đàm Hi bị người của Lữ đoàn Tia Chớp dẫn đi hỏi chuyện.
Thôi xong!
Thế là cậu ta lay tỉnh tất cả mọi người, hùng hổ tiến đến doanh trại thì lại gặp cảnh kia lúc giữa đường.
Mãi đến bây giờ vẫn có chút không thể tiếp thu được.
“Quán Tử, cậu nói xem có phải chúng ta đang nằm mơ không?”
“Nếu giấc mơ có thể liên thông với nhau.”
“Có ý gì?”
“Bởi vì những gì cậu mơ thấy, giống hệt như tớ mơ.”
“... Ồ”
Tạ Từ và Thẩm Hàn vẫn còn đỡ, hai người đã từ từ tiêu hóa được những gì nhìn thấy lúc nãy, dần dần tiếp nhận hiện thực.
Từ Dương, Trương Quán thuần túy chỉ là hùa theo, làm gì quá lố giống như họ nói chứ?
Thói quen đùa giỡn mà thôi.
Không nói đến những thứ khác, mọi người đều khá kỳ vọng về chuyện tình của hai người Đàm Lục.
Nhưng ngoại trừ Hứa Trạch ra.
“Này... sao tớ cứ cảm thấy anh Trạch sao sao ấy?” Từ Dương sờ cằm, ra vẻ thâm sâu.
Lưu Minh nghe thấy thế, liếc nhìn Hứa Trạch theo phản xạ, thấy dáng vẻ mất hồn của cậu ta, không khỏi gật đầu, “Hình như có chút không bình thường, chắc cậu ta sẽ không có gì đó với Đàm Hi chứ...”
“Suyt! Cậu nhỏ tiếng xuống một chút! Tâm sự tuổi thanh niên sao có thể nói ra tùy tiện được? Ngứa đòn chứ gì?” Từ Dương vo nắm đấm, vung lên, giống như một tên đại ca đầu gấu.
“Ai... nhìn cái dáng vẻ kín như bưng của cậu, Chuyện này... là thật sao?” Hứa Trạch thích Đàm Hi?
“Chẳng thế còn gì?” Từ Dương chậc chậc hai tiếng, “Có gì đáng kỳ lạ đâu? Chị Đàm chân dài eo thon, mặt xinh dáng đẹp, quan trọng còn chẳng phải kiểu bình hoa di động, IQ và EQ cao ngất ngưởng, đàn ông bình thường ai có thể kiềm chế nổi? Chẳng phải huấn luyện viên Lục cũng đắm chìm vào rồi đấy sao?” Có thêm một Hứa Trạch thì có gì kỳ lạ đâu?
Lưu Minh nhìn cậu ta bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Từ Dương trừng ngược lại, “Tớ cảnh cáo cậu, đừng dùng ánh mắt nghi ngờ kia nhìn ông đấy!”
“Xời- Vậy thì cũng cần phải cậu không đáng nghi ngờ mới được.”
“Ý gì hả? Ý gì hả?”
“Khen Đàm Hi lên tận trời, cậu dám vỗ ngực đảm bảo mình không rung động?”
Từ Dương tức đến xanh mặt, “Sao tớ lại không dám? Bây giờ vỗ cho cậu xem!”
“Ờ, vậy thì chỉ có thể chứng minh cậu không phải là đàn ông.”
Cô gái như Đàm Hi, tiêu sái như một cơn gió, lại rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, có người đàn ông nào không bị thu hút chứ? Ngay cả bản thân Lưu Minh nhiều lúc cũng đều không thể tự chủ mà nhìn về phía cô ấy.
Thích?
Có lẽ hơi quá.
Tán thưởng?
Có một chút.
Rung động?
Cũng có một chút.
Không phải có một câu, nói như thế nào nhỉ?
Kiếp này của mỗi một người đàn ông đều sẽ gặp một cô nàng hư hỏng, có thể hai người không yêu nhau, có thể yêu nhau rồi lại chia tay, nhưng không thể không thừa nhận, bạn bị cô ấy thu hút nhiều đến như thế, giống như đinh sắt gặp phải nam châm, vốn không có sự lựa chọn nào khác mà dán chặt vào.
“Cậu và tổ trưởng đều rung động với Đàm Hi, tớ không cảm thấy bất ngờ.” Lưu Minh nhún vai, vẻ mặt thản nhiên, “Bởi vì tớ cũng thế.”
Từ Dương cảm thấy, cậu ta bị giật mình!
Cục cưng hoảng loạn quá, nghe thấy một bí mật động trời, có khi nào bị giết người diệt khẩu không?
Bên kia, Hứa Trạch nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi vào tai.
Cậu ta... từng rung động với Đàm Hi?
Có thể là có, dù sao một cô gái xuất sắc như thế, rất khó để không khiến người khác yêu thích.
Nhưng cậu ta cũng tự biết sức mình, cái nào có thể tranh giành được, cái nào chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, trong lòng cậu ta đều biết.
Vì thế, Hứa Trạch chẳng hề nghĩ đến có gì đó với Đàm Hi.
Nhưng điều cậu ta để ý, chính là câu nói Lục Chinh khuyên cậu ta đừng nên yêu đương lúc trước.
Muốn trở thành một lính đặc công đạt chuẩn, không hề dễ dàng, quá trình rất gian khổ. Cậu sở hữu được tiềm lực này, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể phân tâm.
Trong lúc đó tốt nhất cậu không nên yêu đương.
Cậu phải biết rằng, tinh lực của một người có hạn, muốn làm tốt một việc, bắt buộc phải tập trung toàn lực. Đừng để một vài thứ không quan trọng ảnh hưởng đến cậu, cho dù là sinh lý, hay tâm lý.
Bây giờ nhớ lại, Hứa Trạch không khỏi nghi ngờ, Lục Chinh nói ra những lời kia là xuất phát từ thật lòng, hay chỉ vì muốn cậu ta chủ động giữ khoảng cách với Đàm Hi?
Hình tượng cao chót vót trong lòng kia đang lung lay như muốn sụp đổ.
“Ba, con đã giải thích vô số lần rồi, đây không phải lỗi của con! Không phải! Tại sao con vẫn phải tiếp nhận điều tra? Nói không đi, tức là không đi!” Hướng Ảnh Tâm thật sự rất bực bội, cho dù đối phương là ba của cô ta, cũng không khắc chế được lửa giận.
Những thứ này đều trách tên lính quèn không biết trời cao đất dày kia!
Nếu nói trước đây cô ta còn có bảy phần yêu thích vẻ đẹp của người đàn ông kia thì bây giờ chỉ còn lại mười hai vạn phần chán ghét!
Anh ta dám đi tố cáo thật?
Còn làm to chuyện ra như thế, đúng là đáng ghét!
Bây giờ cấp trên thành lập tổ điều tra đặc biệt đến tìm cô ta “hỏi thăm tình hình”, nói thẳng ra, tức là muốn điều tra cổ ta. Hướng Ảnh Tâm tất nhiên không thể ngoan ngoãn vào khuôn như thế rồi!
Lúc ấy, khi người đó muốn tố cáo, cô ta quả thật hoảng loạn, cũng bị dọa không nhẹ.
Nhưng khi bình tĩnh trở lại, nghĩ kỹ, lại cảm thấy khả năng không lớn lắm. Một binh nhì không chức không hàm, không bối cảnh, không chỗ dựa, không có các mối quan hệ, anh ta lấy gì đối đầu với nhà họ Hướng chứ?
Chỉ cần cô ta lên tiếng, bức thư tố cáo kia không thể đến tay bộ phận kiểm tra kỷ luật.
Vì thế, Hướng Ảnh Tâm vừa về đến lều, là liền bắt đầu gọi điện thoại.
Liên lạc người này, không chắc chắn, lại liên lạc người khác, bận rộn đến nửa đêm mới đi ngủ được.
Vốn cho rằng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, sự việc sẽ có thể giải quyết viên mãn, nhưng không ngờ lại nhận được cuộc gọi của tổ chuyên án, nói nhận được tố cáo liên quan, muốn tìm cô ta tìm hiểu tình hình.
Lúc đó Hướng Ảnh Tâm ngớ người, nhưng cô ta cũng không ngốc, vòng vo một hồi mới tranh thủ được thời gian nửa ngày, xoay sang gọi điện thoại về nhà.
Vốn tưởng rằng cha cô ta sẽ nhỏ giọng an ủi như thường ngày, nhưng lại không ngờ thứ chờ đón cô ta là một tràng mắng chửi té tát.
Vốn dĩ, họ đều ngủ trưa ở căng tin.
Từ Dương thức dậy đi vệ sinh, đột nhiên phát hiện không thấy Đàm Hi đầu, hoảng loạn đi kêu một người lính phụ trách nấu ăn, lúc này mới biết Đàm Hi bị người của Lữ đoàn Tia Chớp dẫn đi hỏi chuyện.
Thôi xong!
Thế là cậu ta lay tỉnh tất cả mọi người, hùng hổ tiến đến doanh trại thì lại gặp cảnh kia lúc giữa đường.
Mãi đến bây giờ vẫn có chút không thể tiếp thu được.
“Quán Tử, cậu nói xem có phải chúng ta đang nằm mơ không?”
“Nếu giấc mơ có thể liên thông với nhau.”
“Có ý gì?”
“Bởi vì những gì cậu mơ thấy, giống hệt như tớ mơ.”
“... Ồ”
Tạ Từ và Thẩm Hàn vẫn còn đỡ, hai người đã từ từ tiêu hóa được những gì nhìn thấy lúc nãy, dần dần tiếp nhận hiện thực.
Từ Dương, Trương Quán thuần túy chỉ là hùa theo, làm gì quá lố giống như họ nói chứ?
Thói quen đùa giỡn mà thôi.
Không nói đến những thứ khác, mọi người đều khá kỳ vọng về chuyện tình của hai người Đàm Lục.
Nhưng ngoại trừ Hứa Trạch ra.
“Này... sao tớ cứ cảm thấy anh Trạch sao sao ấy?” Từ Dương sờ cằm, ra vẻ thâm sâu.
Lưu Minh nghe thấy thế, liếc nhìn Hứa Trạch theo phản xạ, thấy dáng vẻ mất hồn của cậu ta, không khỏi gật đầu, “Hình như có chút không bình thường, chắc cậu ta sẽ không có gì đó với Đàm Hi chứ...”
“Suyt! Cậu nhỏ tiếng xuống một chút! Tâm sự tuổi thanh niên sao có thể nói ra tùy tiện được? Ngứa đòn chứ gì?” Từ Dương vo nắm đấm, vung lên, giống như một tên đại ca đầu gấu.
“Ai... nhìn cái dáng vẻ kín như bưng của cậu, Chuyện này... là thật sao?” Hứa Trạch thích Đàm Hi?
“Chẳng thế còn gì?” Từ Dương chậc chậc hai tiếng, “Có gì đáng kỳ lạ đâu? Chị Đàm chân dài eo thon, mặt xinh dáng đẹp, quan trọng còn chẳng phải kiểu bình hoa di động, IQ và EQ cao ngất ngưởng, đàn ông bình thường ai có thể kiềm chế nổi? Chẳng phải huấn luyện viên Lục cũng đắm chìm vào rồi đấy sao?” Có thêm một Hứa Trạch thì có gì kỳ lạ đâu?
Lưu Minh nhìn cậu ta bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Từ Dương trừng ngược lại, “Tớ cảnh cáo cậu, đừng dùng ánh mắt nghi ngờ kia nhìn ông đấy!”
“Xời- Vậy thì cũng cần phải cậu không đáng nghi ngờ mới được.”
“Ý gì hả? Ý gì hả?”
“Khen Đàm Hi lên tận trời, cậu dám vỗ ngực đảm bảo mình không rung động?”
Từ Dương tức đến xanh mặt, “Sao tớ lại không dám? Bây giờ vỗ cho cậu xem!”
“Ờ, vậy thì chỉ có thể chứng minh cậu không phải là đàn ông.”
Cô gái như Đàm Hi, tiêu sái như một cơn gió, lại rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, có người đàn ông nào không bị thu hút chứ? Ngay cả bản thân Lưu Minh nhiều lúc cũng đều không thể tự chủ mà nhìn về phía cô ấy.
Thích?
Có lẽ hơi quá.
Tán thưởng?
Có một chút.
Rung động?
Cũng có một chút.
Không phải có một câu, nói như thế nào nhỉ?
Kiếp này của mỗi một người đàn ông đều sẽ gặp một cô nàng hư hỏng, có thể hai người không yêu nhau, có thể yêu nhau rồi lại chia tay, nhưng không thể không thừa nhận, bạn bị cô ấy thu hút nhiều đến như thế, giống như đinh sắt gặp phải nam châm, vốn không có sự lựa chọn nào khác mà dán chặt vào.
“Cậu và tổ trưởng đều rung động với Đàm Hi, tớ không cảm thấy bất ngờ.” Lưu Minh nhún vai, vẻ mặt thản nhiên, “Bởi vì tớ cũng thế.”
Từ Dương cảm thấy, cậu ta bị giật mình!
Cục cưng hoảng loạn quá, nghe thấy một bí mật động trời, có khi nào bị giết người diệt khẩu không?
Bên kia, Hứa Trạch nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi vào tai.
Cậu ta... từng rung động với Đàm Hi?
Có thể là có, dù sao một cô gái xuất sắc như thế, rất khó để không khiến người khác yêu thích.
Nhưng cậu ta cũng tự biết sức mình, cái nào có thể tranh giành được, cái nào chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, trong lòng cậu ta đều biết.
Vì thế, Hứa Trạch chẳng hề nghĩ đến có gì đó với Đàm Hi.
Nhưng điều cậu ta để ý, chính là câu nói Lục Chinh khuyên cậu ta đừng nên yêu đương lúc trước.
Muốn trở thành một lính đặc công đạt chuẩn, không hề dễ dàng, quá trình rất gian khổ. Cậu sở hữu được tiềm lực này, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể phân tâm.
Trong lúc đó tốt nhất cậu không nên yêu đương.
Cậu phải biết rằng, tinh lực của một người có hạn, muốn làm tốt một việc, bắt buộc phải tập trung toàn lực. Đừng để một vài thứ không quan trọng ảnh hưởng đến cậu, cho dù là sinh lý, hay tâm lý.
Bây giờ nhớ lại, Hứa Trạch không khỏi nghi ngờ, Lục Chinh nói ra những lời kia là xuất phát từ thật lòng, hay chỉ vì muốn cậu ta chủ động giữ khoảng cách với Đàm Hi?
Hình tượng cao chót vót trong lòng kia đang lung lay như muốn sụp đổ.
“Ba, con đã giải thích vô số lần rồi, đây không phải lỗi của con! Không phải! Tại sao con vẫn phải tiếp nhận điều tra? Nói không đi, tức là không đi!” Hướng Ảnh Tâm thật sự rất bực bội, cho dù đối phương là ba của cô ta, cũng không khắc chế được lửa giận.
Những thứ này đều trách tên lính quèn không biết trời cao đất dày kia!
Nếu nói trước đây cô ta còn có bảy phần yêu thích vẻ đẹp của người đàn ông kia thì bây giờ chỉ còn lại mười hai vạn phần chán ghét!
Anh ta dám đi tố cáo thật?
Còn làm to chuyện ra như thế, đúng là đáng ghét!
Bây giờ cấp trên thành lập tổ điều tra đặc biệt đến tìm cô ta “hỏi thăm tình hình”, nói thẳng ra, tức là muốn điều tra cổ ta. Hướng Ảnh Tâm tất nhiên không thể ngoan ngoãn vào khuôn như thế rồi!
Lúc ấy, khi người đó muốn tố cáo, cô ta quả thật hoảng loạn, cũng bị dọa không nhẹ.
Nhưng khi bình tĩnh trở lại, nghĩ kỹ, lại cảm thấy khả năng không lớn lắm. Một binh nhì không chức không hàm, không bối cảnh, không chỗ dựa, không có các mối quan hệ, anh ta lấy gì đối đầu với nhà họ Hướng chứ?
Chỉ cần cô ta lên tiếng, bức thư tố cáo kia không thể đến tay bộ phận kiểm tra kỷ luật.
Vì thế, Hướng Ảnh Tâm vừa về đến lều, là liền bắt đầu gọi điện thoại.
Liên lạc người này, không chắc chắn, lại liên lạc người khác, bận rộn đến nửa đêm mới đi ngủ được.
Vốn cho rằng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, sự việc sẽ có thể giải quyết viên mãn, nhưng không ngờ lại nhận được cuộc gọi của tổ chuyên án, nói nhận được tố cáo liên quan, muốn tìm cô ta tìm hiểu tình hình.
Lúc đó Hướng Ảnh Tâm ngớ người, nhưng cô ta cũng không ngốc, vòng vo một hồi mới tranh thủ được thời gian nửa ngày, xoay sang gọi điện thoại về nhà.
Vốn tưởng rằng cha cô ta sẽ nhỏ giọng an ủi như thường ngày, nhưng lại không ngờ thứ chờ đón cô ta là một tràng mắng chửi té tát.
/1339
|