Quen nhau?
Ngơ ngác trong phúc chốc, Đàm Hi mới phản ứng trở lại, đó là một cách nói khác của “yêu đương“.
Nhưng, “thằng nhóc chó” là thứ gì?
Nếu đối thương đã thẳng thắn như thế, Đàm Hi cũng không làm màu, ngồi xuống, hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, chúng tôi là một đôi.”
Không xấu hổ không tức giận, tự nhiên bình tĩnh.
Ông Cát khẽ sửng sốt, sau đó cười to: “Cô nhóc này thú vị đấy chứ, chẳng trách Lục Chinh lại yêu thích đến thế.”
Đàm Hi nhướng mày, thầm nghĩ: Bản cục cưng đây người gặp người yêu, biết làm nũng biết thả thính, ngoại trừ bị mù ra thì có thể không yêu thích sao?
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Một năm.”
“Ra mắt người nhà chưa?”
“Ra mắt rồi.”
Ánh mắt ông Cát lóe lên sự kinh ngạc, không chắc chắn lắm: “Người nhà... họ Bàng cũng gặp qua rồi?”
Đàm Hi gật đầu: “Ông cụ còn khen cháu nấu ăn ngon.”
Ông không chắc chắn, nói: “Là... ông Bàng?”
“Đúng vậy!” Nhà họ Bàng còn ông cụ thứ hai sao?
Sự kinh ngạc trong mắt ông Cát biến thành sững sờ. ông đoán được tình cảm của hai người đã vào giai đoạn vững chắc, nhưng không ngờ lại phát triển đến giai đoạn bàn bạc chuyện hôn nhân.
Đều đã ra mắt người lớn, chẳng phải phát triển theo hướng hôn nhân sao?
Chẳng trách Lục Chinh phản ứng gay gắt như thế, thái độ có thể nói là cương quyết nhất từ trước đến giờ, té ra là đụng vào miếng thịt trong tim nó.
Ha, thằng nhóc này rời khỏi quân ngũ nhiều năm, tính cách bao che lại không hề thay đổi chút nào, thật sự làm người ta tức giận mà!
Nếu Đàm Hi đã có được sự thừa nhận của hai nhà Bàng Lục, vậy thì chuyện nhập ngũ sẽ không dễ dàng như thế rồi...
Ông Cát chìm vào suy nghĩ, chân mày nhíu chặt.
Đàm Hi đại khái đoán được đối phương đang nghĩ điều gì, nên không nói nhiều nữa.
Có vài chuyện, người khác có ba hoa chích chòe cỡ nào, cũng không bằng bản thân tự nghĩ thông suốt.
“Cô nhóc, cô thật sự không muốn đi lính: Suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời“.
Đàm Hi trầm ngâm hai giây, chậm rãi lắc đầu: “Không muốn.”
“Bởi vì Lục Chinh không đồng ý?”
“Là cách nghĩ của tôi, không liên quan đến anh ấy.”
Ông Cát không tin lắm, hừ lạnh: “Ta còn không rõ cái tính cách thối kia của nó hay sao? Ngày thường ngang ngược quen rồi, còn không cho phép người khác phản bác, rất độc đoán chuyên quyền!”
Đàm Hi buồn cười: “Thật sự không phải ý kiến của anh ấy.” Cố ngừng lại, “Nói thế này đi, bởi vì tôi không muốn, nên anh ấy mới không đồng ý. Ông làm ngược mối quan hệ nhân quả rồi”
Ngược rồi?
Ông Cát nghi ngờ, đây vẫn là “Lục Chinh” trong tưởng tượng của ông ta chứ?
“Thật ra, con gái nên lý trí một chút, phải có chủ kiến.” Bối đen không được, ông cụ thử khuyên nhủ, “Không thể để bạn trai nói thế nào tức là thế đó, như thế sẽ mất đi quyển chủ đạo, cổ... hiểu ý của ta không?”
“Hiểu!” Đàm Hi sở mũi, “Thật ra tôi cảm thấy mình vẫn khá có chủ kiến.”
Dù sao, không đi lính là suy nghĩ và ý kiến của cô.
Đại Điềm Điềm ủng hộ vô điều kiện thổi.
Ông Cát nhìn cô gái mỉm cười ngọt ngào, đột nhiên cảm thấy đau răng.
Bong bóng màu hồng bay ra từng cái một, dự tính còn khoảng một giây nữa sẽ bay đến trước mắt.
Trái tim thiếu nữ của ta đây...
“Khụ!” Dừng lại, dừng lại, màu dừng lại, ông Cát nghiêm mặt, tư thế ngồi cũng ngay ngắn lại, “Có biết vì sao ta lại khăng khăng muốn cô vào đội lính đặc công không?”
Đàm Hi lắc đầu.
Đây cũng là việc có thắc mắc suốt từ trước đến giờ.
Xét về thể năng, cô không bằng Hứa Trạch, Tạ Từ. Ngay cả tên lông bông như Từ Dương cũng tốt hơn cô.
Xét về kỹ thuật bắn súng, An An là người xuất sắc nhất, tuy rằng khả năng nhắm chuẩn của cô cũng không tồi.
Về khả năng chiến đấu, Thẩm Hàn là kẻ lão luyện.
Về mưu lược, đầu óc cô quả thật linh hoạt, nhưng cũng không phải là người duy nhất. Dù sao, cô có thể nghĩa ra được, chỉ cần gợi ý thêm, hoặc thêm chút thời gian, Tạ Từ và Hứa Trạch vẫn có thể nghĩ ra.
Vì thế, Đàm Hi nghĩ không ra bản thân còn có gì đáng giá nữa...
Đợi đã!
Nếu nói đến thứ gì đó, ngoài cô ra thì người khác thật sự không hề có.
“Chắc cô đã nghĩ ra rồi nhỉ?” Ông Cát mỉm cười.
Đàm Hi chần chừ trong chốc lát, trừ phi là...
“Kỹ thuật máy tính?”
“Khụ, nói đúng hơn là kỹ thuật cracker.”
Ông Cát dùng “cracker”, chứ không phải “hacker”, Đàm Hi không khỏi nhìn ông thêm vài lần, ông cụ này khá... thú vị.
Cracker.
Hacker.
Rất nhiều người nghĩ rằng là cùng một hàm nghĩa, nhưng thực tế không phải thế.
Hacker, ban đầu mang nghĩa khen ngợi, vốn dùng để chỉ những người say mê kỹ thuật công nghệ thông tin, đạt được thành tựu không nhỏ trong lĩnh vực và có kỹ thuật siêu cao.
Nhưng ngày nay lại dùng để chỉ những người lợi dụng kỹ thuật công nghệ thông tin phá hoại, uy hiếp an toàn mạng.
Thật ra, những người này nên gọi là “cracker”, chứ không phải là “hacker“.
Tóm lại, sự khác nhau cơ bản của hai cái đó là ở...
Hacker xây dựng, còn cracker phá hoại.
Ví dụ, người tạo ra virut Worm.WhBoy.h là cracker, chứ không phải hacker.
Nghe ý của ông Cát, là muốn kêu cô đi phá hoại?
“Ta từng xem đoạn ghi hình cô thao tác thiết bị đầu cuối xâm nhập vào hệ thống thông tin của bộ tư lệnh trên không, và có toàn bộ lối đi trình tự cô thao tác điều khiển máy bay không người lái J-96 của đại đội máy bay.”
Đàm Hi nhướng mày.
Chuyện ghi hình cô biết, quá trình thao tác thiết bị đầu cuối cũng sẽ có ghi lại, ông Cát biết những việc này, cô không hề thấy bất ngờ.
Cũng vì suy nghĩ đến việc này nên khi cô thao tác đã để ý kỹ, xóa sạch toàn bộ những dấu tích có thể làm bạo lộ thân phận “BW” này.
Lần trước xém chút nữa đã bị Lục Chinh vạch trần ra, lần này cũng đã biết ngoan ngoãn hơn rồi.
Ông Cát tán thưởng, “Ta đã hỏi qua chuyên gia, họ nói mã code của cô là tiến trình thao tác đơn giản nhất mà họ gặp qua.”
“À.” Thứ bản thân viết ra, trong lòng cô hiểu rõ.
Cũng không bất ngờ gì khi có thể nhận được lời đánh giá này.
Phải biết rằng, cô còn có bản đơn giản hơn, nhưng chỉ sợ để lộ thân phận nên mới không dùng.
Ngơ ngác trong phúc chốc, Đàm Hi mới phản ứng trở lại, đó là một cách nói khác của “yêu đương“.
Nhưng, “thằng nhóc chó” là thứ gì?
Nếu đối thương đã thẳng thắn như thế, Đàm Hi cũng không làm màu, ngồi xuống, hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, chúng tôi là một đôi.”
Không xấu hổ không tức giận, tự nhiên bình tĩnh.
Ông Cát khẽ sửng sốt, sau đó cười to: “Cô nhóc này thú vị đấy chứ, chẳng trách Lục Chinh lại yêu thích đến thế.”
Đàm Hi nhướng mày, thầm nghĩ: Bản cục cưng đây người gặp người yêu, biết làm nũng biết thả thính, ngoại trừ bị mù ra thì có thể không yêu thích sao?
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Một năm.”
“Ra mắt người nhà chưa?”
“Ra mắt rồi.”
Ánh mắt ông Cát lóe lên sự kinh ngạc, không chắc chắn lắm: “Người nhà... họ Bàng cũng gặp qua rồi?”
Đàm Hi gật đầu: “Ông cụ còn khen cháu nấu ăn ngon.”
Ông không chắc chắn, nói: “Là... ông Bàng?”
“Đúng vậy!” Nhà họ Bàng còn ông cụ thứ hai sao?
Sự kinh ngạc trong mắt ông Cát biến thành sững sờ. ông đoán được tình cảm của hai người đã vào giai đoạn vững chắc, nhưng không ngờ lại phát triển đến giai đoạn bàn bạc chuyện hôn nhân.
Đều đã ra mắt người lớn, chẳng phải phát triển theo hướng hôn nhân sao?
Chẳng trách Lục Chinh phản ứng gay gắt như thế, thái độ có thể nói là cương quyết nhất từ trước đến giờ, té ra là đụng vào miếng thịt trong tim nó.
Ha, thằng nhóc này rời khỏi quân ngũ nhiều năm, tính cách bao che lại không hề thay đổi chút nào, thật sự làm người ta tức giận mà!
Nếu Đàm Hi đã có được sự thừa nhận của hai nhà Bàng Lục, vậy thì chuyện nhập ngũ sẽ không dễ dàng như thế rồi...
Ông Cát chìm vào suy nghĩ, chân mày nhíu chặt.
Đàm Hi đại khái đoán được đối phương đang nghĩ điều gì, nên không nói nhiều nữa.
Có vài chuyện, người khác có ba hoa chích chòe cỡ nào, cũng không bằng bản thân tự nghĩ thông suốt.
“Cô nhóc, cô thật sự không muốn đi lính: Suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời“.
Đàm Hi trầm ngâm hai giây, chậm rãi lắc đầu: “Không muốn.”
“Bởi vì Lục Chinh không đồng ý?”
“Là cách nghĩ của tôi, không liên quan đến anh ấy.”
Ông Cát không tin lắm, hừ lạnh: “Ta còn không rõ cái tính cách thối kia của nó hay sao? Ngày thường ngang ngược quen rồi, còn không cho phép người khác phản bác, rất độc đoán chuyên quyền!”
Đàm Hi buồn cười: “Thật sự không phải ý kiến của anh ấy.” Cố ngừng lại, “Nói thế này đi, bởi vì tôi không muốn, nên anh ấy mới không đồng ý. Ông làm ngược mối quan hệ nhân quả rồi”
Ngược rồi?
Ông Cát nghi ngờ, đây vẫn là “Lục Chinh” trong tưởng tượng của ông ta chứ?
“Thật ra, con gái nên lý trí một chút, phải có chủ kiến.” Bối đen không được, ông cụ thử khuyên nhủ, “Không thể để bạn trai nói thế nào tức là thế đó, như thế sẽ mất đi quyển chủ đạo, cổ... hiểu ý của ta không?”
“Hiểu!” Đàm Hi sở mũi, “Thật ra tôi cảm thấy mình vẫn khá có chủ kiến.”
Dù sao, không đi lính là suy nghĩ và ý kiến của cô.
Đại Điềm Điềm ủng hộ vô điều kiện thổi.
Ông Cát nhìn cô gái mỉm cười ngọt ngào, đột nhiên cảm thấy đau răng.
Bong bóng màu hồng bay ra từng cái một, dự tính còn khoảng một giây nữa sẽ bay đến trước mắt.
Trái tim thiếu nữ của ta đây...
“Khụ!” Dừng lại, dừng lại, màu dừng lại, ông Cát nghiêm mặt, tư thế ngồi cũng ngay ngắn lại, “Có biết vì sao ta lại khăng khăng muốn cô vào đội lính đặc công không?”
Đàm Hi lắc đầu.
Đây cũng là việc có thắc mắc suốt từ trước đến giờ.
Xét về thể năng, cô không bằng Hứa Trạch, Tạ Từ. Ngay cả tên lông bông như Từ Dương cũng tốt hơn cô.
Xét về kỹ thuật bắn súng, An An là người xuất sắc nhất, tuy rằng khả năng nhắm chuẩn của cô cũng không tồi.
Về khả năng chiến đấu, Thẩm Hàn là kẻ lão luyện.
Về mưu lược, đầu óc cô quả thật linh hoạt, nhưng cũng không phải là người duy nhất. Dù sao, cô có thể nghĩa ra được, chỉ cần gợi ý thêm, hoặc thêm chút thời gian, Tạ Từ và Hứa Trạch vẫn có thể nghĩ ra.
Vì thế, Đàm Hi nghĩ không ra bản thân còn có gì đáng giá nữa...
Đợi đã!
Nếu nói đến thứ gì đó, ngoài cô ra thì người khác thật sự không hề có.
“Chắc cô đã nghĩ ra rồi nhỉ?” Ông Cát mỉm cười.
Đàm Hi chần chừ trong chốc lát, trừ phi là...
“Kỹ thuật máy tính?”
“Khụ, nói đúng hơn là kỹ thuật cracker.”
Ông Cát dùng “cracker”, chứ không phải “hacker”, Đàm Hi không khỏi nhìn ông thêm vài lần, ông cụ này khá... thú vị.
Cracker.
Hacker.
Rất nhiều người nghĩ rằng là cùng một hàm nghĩa, nhưng thực tế không phải thế.
Hacker, ban đầu mang nghĩa khen ngợi, vốn dùng để chỉ những người say mê kỹ thuật công nghệ thông tin, đạt được thành tựu không nhỏ trong lĩnh vực và có kỹ thuật siêu cao.
Nhưng ngày nay lại dùng để chỉ những người lợi dụng kỹ thuật công nghệ thông tin phá hoại, uy hiếp an toàn mạng.
Thật ra, những người này nên gọi là “cracker”, chứ không phải là “hacker“.
Tóm lại, sự khác nhau cơ bản của hai cái đó là ở...
Hacker xây dựng, còn cracker phá hoại.
Ví dụ, người tạo ra virut Worm.WhBoy.h là cracker, chứ không phải hacker.
Nghe ý của ông Cát, là muốn kêu cô đi phá hoại?
“Ta từng xem đoạn ghi hình cô thao tác thiết bị đầu cuối xâm nhập vào hệ thống thông tin của bộ tư lệnh trên không, và có toàn bộ lối đi trình tự cô thao tác điều khiển máy bay không người lái J-96 của đại đội máy bay.”
Đàm Hi nhướng mày.
Chuyện ghi hình cô biết, quá trình thao tác thiết bị đầu cuối cũng sẽ có ghi lại, ông Cát biết những việc này, cô không hề thấy bất ngờ.
Cũng vì suy nghĩ đến việc này nên khi cô thao tác đã để ý kỹ, xóa sạch toàn bộ những dấu tích có thể làm bạo lộ thân phận “BW” này.
Lần trước xém chút nữa đã bị Lục Chinh vạch trần ra, lần này cũng đã biết ngoan ngoãn hơn rồi.
Ông Cát tán thưởng, “Ta đã hỏi qua chuyên gia, họ nói mã code của cô là tiến trình thao tác đơn giản nhất mà họ gặp qua.”
“À.” Thứ bản thân viết ra, trong lòng cô hiểu rõ.
Cũng không bất ngờ gì khi có thể nhận được lời đánh giá này.
Phải biết rằng, cô còn có bản đơn giản hơn, nhưng chỉ sợ để lộ thân phận nên mới không dùng.
/1339
|