Trong một cánh rừng rậm nguyên thủy, ánh nắng mặt trời rải xuống vô số chiếc bóng, bao trùm nơi này trong một mảng u tối. Gió nổi lên, côn trùng cất tiếng kêu, mặt đất chất đầy lá thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng ma sát quái dị. Mọi thứ đều rất bình thường, mang theo hơi thở hoang dã của khu rừng nguyên thủy. Nhưng trong khu rừng sắc xanh đan xen thế này, có vài chiếc bóng xẹt qua, tốc độ cực kỳ nhanh, cho dù có người chính mắt nhìn thấy cũng sẽ phải nảy sinh nghi ngờ, có phải bản thân mình bị hoa mắt không? Thời gian trôi qua, sắc trời cũng dần ngả màu. Đêm đen đến trong lặng lẽ. Mặt trăng bắt đầu ló dạng. Nhận thấy thời cơ đã đến, trong cánh rừng vốn đang yên tĩnh, bỗng có một chiếc bóng màu xanh xuất hiện, cứ như lướt qua trong hư không rồi biến mất nhanh chóng. Sau đó, chiếc bóng thứ hai, thứ ba... Mọi thứ lặng lẽ tiến hành. Tổ A tiếp tục tiến về phía trước. Tổ B phần làm hai nhánh bao bây hai phía. Tổ C chuẩn bị súng ống đạn dược. Tổ D chuẩn bị công tác tiếp ứng và bổ sung bất kỳ lúc nào. Dấu tay liên tục thay đổi, bắt đầu hạ lệnh, cuối cùng người đó ra ký hiệu: Hành động! Vài chiếc bóng xanh vọt ra, vào vị trí. Hai phút sau, Tổ A truyền tin về: Phía trước phát hiện có bảy người khả nghi, họ đều mang súng, không loại trừ khả năng sở hữu thuốc nổ có sức sát thương cao. “Lão đại, bây giờ phải làm sao đây?” Người được hỏi lúc này đang nằm sấp dưới đất, thông qua kính viễn vọng quan sát tình hình phía xa. Nghe thấy thế, không vội trả lời, sau khi nhìn thấy thứ mình muốn, người đó mới thong thả bỏ kính xuống, “Ẩn núp, chờ đợi thời cơ.” “Vâng!” Nhận được mệnh lệnh liền truyền đạt xuống ngay. Chưa đến 10 giây, toàn quân tiếp tục ẩn núp trong chỗ tối. Một tiếng đồng hồ trôi qua. Hai tiếng đồng hồ trôi qua. Mãi đến nửa đêm là lúc cơn buồn ngủ xuất hiện. “Bắt đầu hành động!” Mệnh lệnh được đưa ra, Tổ A tiên phong xông lên trước, sau đó đến Tổ B, Tổ C vác súng mang theo thuốc nổ chi viện cho hai tổ phía trước. Bảy người đang chuẩn bị nghỉ ngơi đồng loạt ngồi dậy, bày ra tư thế sẵn sàng chờ đón quân địch. Không lâu sau, tiếng súng vang lên. 15 phút sau, bảy người bị tiêu diệt, sau đó tiến lên kiểm tra, xác nhận sống chết. Một người vốn đã chết trong số đó bỗng nhiên mở mắt, tiếp đến nở một nụ cười quỷ dị, từ từ giơ tay lên, ngón tay chạm vào cò súng, có thể bóp xuống bất kỳ lúc nào. Ở nơi cách đó không đến 10 mét, một binh sĩ mặc áo rằn ri đang khom người kiểm tra thi thể, xác định thân phận cụ thể của những người này. Nhưng anh ta không biết, thần chết đang từ từ đến gần mình... Ánh mắt tên cầm súng càng ngày càng điên cuồng. Gã ta đột nhiên dùng sức, cùng lúc đó, một bóng dáng cao lớn nhào ra từ phía bên cạnh, bắn lệch nòng súng của gã ta. Bùm... Việc sắp thành lại hỏng. Sau đó hai người lao vào đánh nhau, súng bị đánh ra xa, chỉ có thể dựa vào kungfu quyền cước. Lúc ban đầu không phân cao thấp, nhưng chưa đến hai phút sau, kẻ địch rơi vào thế hạ phong, cuối cùng bị giải dứt quyết điểm, chết không nhắm mắt. “Lôi Thần!” “Anh không sao chứ...” Mỗi người một câu. Lục Chinh đứng thẳng, động tác nhanh gọn dứt khoát: “Đã tiến hành kiểm tra sơ bộ thân phận của những người này chưa?” Binh sĩ suýt chút nữa đã gặp thần chết lộ ra vẻ cảm kích. Anh ta đứng nghiêm, làm động tác chào, ánh mắt nghiêm túc: “Báo cáo! Kiểm tra sơ bộ không thấy gì bất thường, cần phải về nước tiến hành so sánh DNA mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.” “Được, nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, sáng mai sẽ có trực thăng đón chúng ta về nước.” “Vâng!” Chất thi thể sang một bên, chỗ còn lại có thể dựng lều nghỉ ngơi. Nhiệm vụ hoàn thành một cách hoàn mỹ. Nhiều ngày qua tinh thần mọi người đều ở trong giai đoạn căng thẳng, bây giờ đã có thể thư giãn. Có người trò chuyện cười đùa, còn có người thích nói bậy, kể vài câu chuyện người nhạt nhẽo mang màu sắc 18+. “Tính lại thời gian, đợt chấp hành nhiệm vụ này của chúng ta cũng hai ba tháng rồi nhỉ?” “Nói chính xác thì phải là hai tháng lẻ chín ngày.” “Hey, thằng nhóc nhà cậu phản ứng cũng nhanh nhạy đấy chứ, ngày nào cũng bấm ngón tay đếm chứ gì? Con tim chắc bay xa lắm rồi!” “Xời... ông đây vừa lấy vợ, chưa ngủ được năm lần đã phải đi chấp hành nhiệm vụ, tim không bay xa mới lạ? Nói trước nhé, chúng ta chẳng phải là cái gì ấy nhỉ... à Liễu Hạ Huệ!” “Chà! Té ra là cậu nhớ VỢ rồi à? Dâm vãi....” “Đi đi đi! Cút qua bên kia!” Bầu không khí bên này rất sôi nổi, còn ở nơi của Lục Chinh cách đó không xa lại yên tĩnh hơn nhiều, diện tích cũng rộng rãi bao quát hơn. Chỉ thấy anh ngồi dưới đất, lưng dựa vào cây, một chân co lên, cổ tay trái đặt lên đầu ngồi, bàn tay rũ xuống dưới, tay phải thì đang cầm một thứ giống cành mận gai, vẽ vẽ viết viết dưới mặt đất trống trải phía trước. Mọi người đều thức thời không tiến lên làm phiền, bởi vì những người này đều biết, mỗi khi kết thúc nhiệm vụ, lão đại đều sẽ ngồi vẽ vẽ viết viết một mình, cũng không thấy anh tỏ ra nhẹ nhàng hay vui vẻ gì. Lạnh lùng như nước. Lục Chinh ngẩng đầu nhìn trời, tiếc thay không phải là trăng tròn mà chỉ một mảnh trăng khuyết cong cong. Dù xa xôi nhưng vẫn có thể cùng nhau ngắm trăng... Ở nơi phương xa em cũng có thể nhìn thấy đúng không? “Lão đại, ăn bánh thôi!” Một binh sĩ tiến lên thăm dò, đưa qua bọc lương khô đã được xé ra. Anh ta không muốn làm phiền Lục Chinh, nhưng họ đã hơn 36 tiếng chưa được ăn gì rồi. Không thể kéo dài thêm, nên mới... May mà Lục Chinh không hề tức giận. Anh nhận lấy bánh, bắt đầu ăn, bớt đi vài phần cao quý của con nhà danh giá, nhiều thêm vài phần thô lỗ của đấng mày râu. “Lão đại, thật ra chỗ này cũng khá tốt, lúc nãy chúng tôi phát hiện có nước ngầm, còn bắt về được hai con thỏ rừng... Hề hề, giống như... giống như du xuân vậy!” “Cậu không nỡ đi à?” “Hả?” Lục Chinh nhìn anh ta, lại như không phải đang nhìn anh ta: “Nên trở về rồi...” Bốn năm, đã đủ.
/1339
|