Phản ứng đầu tiên của mọi người là: Fuck! Lối Thần có con sao? Nghĩ lại, làm gì có trẻ con nhà nào to gan tới mức dám xâm nhập vào hệ thống của quân đội chứ? Lại còn dùng cách thức chào hỏi với ba mình... kỳ quặc như thế nữa? Tức khắc, ngọn lửa hóng hớt vừa mới bùng lên lập tức tắt ngúm. Căn bản chỉ là trò đùa dai! Bên kia, giọng trẻ con giòn tan vẫn còn đang ríu rít, vui sướng như một chút chim nhỏ... “Ba ơi! Ba đầu rồi? Có thể nói chuyện với con một chút không? Đúng rồi, ba phải nhanh chóng tới tìm bọn con đi thôi, nếu không tên nhóc béo nhà họ Lý sẽ không thấy được ba cao thế nào đâu... Dù sao con vẫn luôn nói là ba cao hơn chú Lý, thế mà cậu ta lại cứ không tin, quá đáng ghét...” Giọng ngây thơ đáng yêu mở ra hình tức lải nhải, vẫn cứ đáng yêu vô địch, thỉnh thoảng tới một từ không biết phải nói bằng tiếng Trung thế nào thì sẽ thay bằng tiếng Anh. “Chậc... Còn là một cô bé người nước ngoài nữa chứ?” “Thế thì càng không thể nói là con của Lôi Thần được. Quân nhân ra nước ngoài một chuyến là vô cùng khó khăn, càng đừng nói tới việc có con ở nước ngoài.” “Thế nên, rốt cuộc đối phương cứ mở miệng ra gọi ba là ý làm sao?” Mọi người nhìn nhau. “Giỡn nhau à?” “Trò đùa dai?” “Có lẽ là hacker nào đó nhân đến phát chán thổi, giống như năm đó BW xâm nhập ấy, rõ ràng chẳng trộm thứ gì, ngược lại còn để lại một bụi hoa bỉ ngạn lớn vừa thần bí lại vừa yêu dã...” “Nhưng, tuổi của hacker này quá nhỏ rồi...” Nghe giọng thì rõ ràng mới chỉ là đứa nhóc con, còn chưa mọc đủ lông đủ cánh. “Đầu tiên, thiên tài không phân biệt tuổi tác. Tiếp theo, trên đời này còn có một thứ đồ gọi là máy biến đổi giọng nói. Cuối cùng, sợ máy biến thành quá nhỏ thì còn có máy hợp âm nữa. Tóm lại, muốn đạt được hiệu quả như thế này cũng chẳng có gì khó cả.” “Ồ vậy sao..” Một nữ nhân viên kỹ thuật tỏ vẻ rất thất vọng. Cô ta là người bị nghiện giọng nói, hoàn toàn không kháng cự được với mấy giọng nói non nớt kiểu này, tiếng “ba” của đối phương đã làm cho trái tim cô ta mềm nhũn, không ngờ lại chỉ là giả. Đau lòng quá! Khi tất cả mọi người đều cho rằng Lục Chinh sẽ không đáp lại thì người đàn ông lại xoay người, ngồi vào vị trí, nửa người trên hơi ngả về trước, ghé vào micro ở bên cạnh, chậm rãi mở miệng... “Nhóc gọi tôi là gì?” Giọng trẻ con đột nhiên im bặt, dường như đã bị dọa cho không nhẹ, sau đó... “Ba hả? Người là ba sao?!” Ấn đường của người đàn ông nhăn tít, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn, vô cùng lạnh lùng: “Tôi là Lục Chinh, không phải...” “Giọng của ba nghe hay quá!” “A Lưu! A Lưu! Em nghe mà xem, đúng là ba rồi này. Nhưng... tại sao lại không nhìn thấy mặt thế?” Sao bảo là video cơ mà? “Đang làm... Chị ồn quá đấy...” Một giọng trẻ con non nớt khác truyền ra, có thể nghe rõ ràng là giọng một bé trai, giọng điệu ổn trọng hoàn toàn không hợp với tuổi tác chút nào. Tuy rằng bé cũng rất muốn nói chuyện với ba, nhưng tuyệt đối sẽ không hò hét ầm ĩ như con gái thế kia. Kiểu gì cũng sẽ phải có một trận đánh giá giữa đàn ông và đàn ông với nhau”, Tiểu A Lưu không giống như chị gái mình “có ba là vạn sự đủ”, trong lòng cậu vẫn còn một cái gai. Nhiều năm như thế, rốt cuộc tại sao người đó lại chẳng quan tâm gì tới hai đứa nó? Sau sự hưng phấn ban đầu khi biết được mình cũng có ba qua đi, lý trí quay trở lại, trong đầu Tiểu A Lưu càng có nhiều thứ để bận lòng hơn. Trước kia, cậu không biết mình cũng có ba nên liều mạng thích ứng với cuộc sống không có ba. Mà khi cậu đã mặc xong áo giáp, cầm vũ khí lên, chuẩn bị gánh vác trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình, bảo vệ mẹ và chị gái thì lại đột nhiên phát hiện ra... Cậu cũng có ba. Vui vẻ không? Có vui. Kích động không? Có một chút. Chấp nhận không? Khó mà nói. Lục Chinh hoàn toàn không biết gì cả: “...” “Đã xong chưa? Có thể nhìn thấy chưa? Sao vẫn tối đen thế?” Cô bé con lẩm bẩm, ngay cả lời oán giận được nói ra từ miệng cô bé cũng trở nên vô cùng dễ nghe. “... Trật tự.” Tiểu A Lưu lại nhắc nhở lần nữa, giọng đã nặng nề hơn. Tạp âm sẽ làm ảnh hưởng tới sự tập trung của cậu, khó tránh khỏi cảm thấy phiền. “Nhanh lên, nhanh lên!” Cô bé con vừa thúc giục vừa cầm mirco không buông tay, “Ba ơi, ba có biết chơi xếp lego không?” “Ba gi?” “Còn ở đó không? Alo...” Giọng nói ngây thơ kéo suy nghĩ đang bay rất xa của Lục Chinh trở về, vậy là đầu bên kia vẫn còn một đứa nhóc khác sao? Bỗng nhiên, trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm túc: “Rốt cuộc các người là ai? Muốn chơi trò gì? Nói...” “... Ba... ba ơi?” Giọng nói nức nở, kinh ngạc, đau lòng, suy sụp, đủ mọi loại tủi thân đều được bao hàm trong tiếng gọi này. Lục Chinh nhíu mày, một luồng cảm xúc không rõ bao phủ lấy anh, vừa xa lạ lại vừa... không biết làm thế nào? “Hu oa oa...” Tiếng khóc bật lên không kịp đề phòng, “Ba... quát... quát con...” Lục Chinh cứng đờ. “Không thích ba!” Nói xong, chỉ nghe bịch một tiếng, đến khi âm thanh vang lên lần nữa thì đã là tiếng của đứa bé trai... “Lục Chinh,“ Gọi cả tên lẫn họ, “Nghe nói ông rất giỏi.” Nghe vậy, sửng sốt. “Có dám đấu với tôi một lần không?” m thanh non nớt tung ra thư thách đấu, vừa nghe thì thấy khá là buồn cười, nhưng sự nghiêm túc chứa đựng trong đó lại làm người ta không thể bỏ qua. Lục Chinh đột nhiên híp mắt, trong mắt hơi lướt qua vẻ nguy hiểm: “Cậu muốn so thế nào?” Đầu bên kia dường như hơi kinh ngạc nên chưa lập tức trả lời ngay. Mà đám nhân viên kỹ thuật đang xem diễn bên cạnh cũng bị dọa sợ. “Lôi Thần định tới thật à?” “Chấp nhặt với trẻ con ư? Chuyện này chẳng giống phong cách của Lục Tướng lắm?” “Quái thật!” “Chẳng lẽ... là cha con thật?” “Fuck! Đừng đùa thế chứ? Lục Tướng còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con...”
/1339
|