Edit: Hà
Ngưng Hương đồng ý đi Hứa gia, nhưng không giống như đi gặp thân thích người yêu mà lại giống lương dân nhát gan, bị kẻ tặc bức bách đi theo vào nhà cướp của, một lát nàng lại do dự muốn thương lượng với Lục Thành, một lát lại nghiêng đầu muốn quay trở về, mà Lục Thành lại giống như trùm thổ phỉ không sợ người khác hiểu lầm đang dụ dỗ bức bách hù dọa nàng, cứng mềm hắn đều đã thực hiện, cuối cùng cũng thành công đem tiểu cô nương giống như đuổi dê chạy nhanh tới trước cửa Tam thúc nhà mình.
Đến lúc này, Ngưng Hương cho dù không muốn gặp cũng đã muộn, nàng cúi đầu đứng ở bên cạnh nhìn Lục Thành gõ cửa.
Hoàng hôn buông xuống, mọi nhà khói bếp lượn lờ, sau khi ăn cơm tối xong mọi người liền đi ngủ, cho nên cửa chính đã sớm đóng lại.
Người gác cổng nghi ngờ hỏi ai vậy, sau khi nghe ra giọng Lục Thành bèn vội vàng vừa mở cửa vừa hô: Lão gia, phu nhân, đại công tử đến đây!
Lục Thành có chút lúng túng, hắn quay đầu lại giải thích với Ngưng Hương: Ta không cho hắn kêu là công tử, nhưng hắn không nghe.
Hắn là một hán tử nông thôn, kêu công tử làm gì?
Người gác cổng đã sớm phát hiện cô nương tướng mạo xinh đẹp bên cạnh, đoán nàng cùng Lục Thành có quan hệ mờ ám, hắn khom lưng cười hề hề: Đại công tử nói đùa, ngài là cháu trai lớn nhất của lão gia, ta không gọi ngài là đại công tử thì gọi gì đây? Cũng không thể gọi thẳng họ tên được.
Nói xong đưa tay ý bảo hai người vào cửa.
Lục Thành đi về phía trước một bước, sau khi không nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại thấy Ngưng Hương đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng hắn bất đắc dĩ, lui về bên người nàng thấp giọng nói: Nàng muốn ta dắt nàng đi vào sao? Hắn thích bộ dáng xấu hổ của nàng, nhưng da mặt nàng như vậy cũng quá mỏng rồi, hắn nhìn thấy liền sốt ruột.
Nhưng da mặt hắn dày như tường thành, làm sao có thể hiểu tâm tư của cô nương?
Ngưng Hương vẫn cảm thấy lần này đến đây không thích hợp, nhưng mắt thấy Lục Thành đưa tay muốn đi tới dắt nàng, mà người gác cổng thì đang đứng bên cạnh, Ngưng Hương không thể không tiếp tục đi vào trong.
Nàng đi rất chậm, Lục Thành bồi nàng, bước chân hai người chưa kịp vòng qua bức tường xây thành tấm bình phong ở cổng, liền nghe bên trong truyền đến một giọng bé gái ngọt ngào, Đại ca có ôm A Nam đến đây không?
Lục Thành nhìn Ngưng Hương cười nói: Không mang. Có mang cũng là tức phụ.
Tiếng bước chân bên trong lập tức ngừng lại.
Ngưng Hương cũng vừa lúc đi theo Lục Thành vòng qua bức tường, nàng căng thẳng tò mò giương mắt nhìn, liền thấy ngay một cô nương tầm tám chín tuổi váy màu hồng phấn đang tức giận đứng ở trong sân, khi thấy nàng thì ngẩn người, trợn to hai mắt. Phía sau lưng bé gái lại có thêm ba người đang đi ra, một nam tử thanh lịch Ngưng Hương đã gặp một lần ở xã đánh cờ Đông gia là Lục Quý An, bên trái ông người có dung mạo vừa đơn giản lại xinh đẹp là tam thẩm Hứa thị của Lục Thành, phía bên phải Lục Quý An là một cậu thiếu niên trẻ tầm mười một mười hai tuổi, da trắng môi hồng, cực kỳ giống người Lục gia, là đường đệ thừa kế họ mẹ của Lục Thành, Hứa Trì.
Ngưng Hương sau khi đoán tên mọi người lại không dám nhìn nhiều, nàng dựa vào can đảm luyện ở Hầu phủ mới không chạy trốn ra sau lưng Lục Thành.
Một nhà bốn người Lục Quý An đều nhìn về phía nàng.
Lục Thành rất muốn nói cho bọn họ biết đây chính là tức phụ của hắn, nhưng hắn không dám nói trắng ra sợ chọc giận Ngưng Hương, bèn cười nói: Tam thúc, tam thẩm, đây là Từ cô nương ở thôn Liễu Khê, hôm nay nàng vào trong thành làm việc, thời gian hơi muộn, nàng đứng ở cửa thành đợi nửa ngày cũng không thấy xe. Cháu vừa vào thành vừa lúc gặp nàng nên dẫn nàng đến chỗ mọi người muốn xin ở lại một đêm, sáng mai chúng ta cùng nhau trở về.
Hắn nói coi như cũng có chút đạo lý, nhưng việc hắn toét miệng cười cùng vẻ mặt tự hào, đừng nói phu thê Lục Quý An, ngay cả huynh muội Hứa Trì tuổi cộng lại cũng không bằng hắn đều không tin.
Ngưng Hương rất muốn phối hợp với lời nói của Lục Thành, nhưng nàng không quản được mặt của mình, mặt đỏ như sắp rỉ máu.
Hứa thị thầm đoán bên trong nhất định có nguyên do, nhưng nhìn tiểu cô nương quẫn bách thành như vậy, bà vội vàng đi đến mời Ngưng Hương, Từ cô nương ở cửa thành đợi lâu như vậy chắc là đã khát nước rồi, đi, theo ta vào trong phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Ngưng Hương nhẹ nhàng gật đầu.
Hứa thị dẫn nàng đi ra hậu viện, Lục Anh tò mò đi theo.
Lục Quý An nhìn đứa cháu trai lớn vẫn chưa thu lại nụ cười, thấp giọng hỏi: Sao lại vào thành?
Ngưng Hương giấu giếm mọi người chuyện ở Hầu phủ là sợ bọn họ lo lắng, Lục Thành cũng không muốn các trưởng bối biết chuyện, hắn cười nói: Tam thúc, cuối cùng nàng cũng đồng ý gả cho cháu, hôm nay cháu bèn cố ý lừa gạt nàng vào trong thành, muốn dẫn nàng tới cho mọi người nhìn một chút, mọi người thấy rồi thì ngày mai trở về cháu xin Nhị thẩm thay cháu tới nhà bọn họ cầu hôn.
Hồ nháo!
Lục Quý An trầm mặt trách mắng, Cháu tự mình đến là được, cần gì phải lừa nàng đi theo? Cháu cho rằng ai cũng mặt dày như cháu sao?
Không trách được Từ gia cô nương xấu hổ thành như vậy, sắp khóc đến nơi, việc này trừ phi người nữ kia không biết xấu hổ mới cam tâm tình nguyện đi theo.
Hắn làm trò bị mắng trước mặt đường đệ, Lục Thành gãi đầu, nghiêng đầu giả vờ nhìn sang hướng khác.
Hắn không phải cố ý, còn không phải là do Bùi Cảnh Hàn gây ra sao? Nếu không phải Bùi Cảnh Hàn gọi nàng đến, hắn cũng sẽ không nghĩ tới mang nàng đến nhà Tam thúc.
Phụ thân, kêu đại ca vào bên trong ngồi đi. Hứa Trì có mắt thay đường huynh giải vây.
Lục Quý An hừ một tiếng, nghiêm túc dặn dò cháu trai, Hôm nay may là tới nhà chúng ta, nếu như cháu cũng sang Từ gia như vậy là không có quy củ, người ta sẽ không đáp ứng hôn sự, lúc đó cháu đừng đến tìm chúng ta hỏi ý kiến.
Lục Thành vội nói không.
Nên khiển trách đã khiển trách, Lục Quý An lại muốn biết cháu trai tính xử lý hôn sự này thế nào, ông kêu hắn đến thư phòng, cẩn thận hỏi thăm. Ngày tổ chức hôn lễ, tiền biếu sính lễ cũng phải suy tính cẩn thận.
Tam thúc, nàng lớn lên đẹp như vậy, muốn gả cho hạng người gì cũng có thể, nhưng nàng lại cam nguyện tái giá với cháu, cho nên tiền biếu cháu muốn cho nhiều thêm một chút. Lục Thành nghiêm túc nói.
Nên như vậy. Lục Quý An vuốt cằm, nhắc nhở hắn, Thừa dịp bây giờ còn chưa bắt đầu lạnh, ba gian phòng ở phía tây sửa lại đi, để lại làm tân phòng. Lúc trước cưới nương A Nam quá đột ngột, tân phòng cũng không kịp đổi, nhưng lần này không sửa là không được.
Lục Thành cũng nghĩ như vậy.
Tán gẫu một lát, Hứa Trì bên ngoài mời gọi: Phụ thân, mẫu thân nói các nàng ăn cơm ở hậu viện, còn chúng ta tự mình ăn.
Lục Thành không khỏi thất vọng, cơm tối không thấy được nàng, nàng lại ở hậu viện, đoán chừng phải tới sáng mai mới có thể gặp nàng.
Lục Quý An hiểu ý thê tử, ông lại nhăn mặt nói: Tam thẩm cháu nhất định cũng rất tức giận, cháu chờ bị mắng đi.
Quả nhiên là sau khi Hứa thị sắp xếp cho Ngưng Hương cùng con gái bà ngủ một phòng, bà lập tức đến hỏi chuyện cháu trai, Ngưng Hương mặc dù chưa nói, nhưng bà cũng đại khái đoán được tình hình thế nào. Bây giờ lại nghe cháu trai chứng thật, Hứa thị nắm chổi lông gà liền đánh hai cái lên sống lưng rắn chắc của Lục Thành, Bởi vì cháu lớn nên ta mới không quản cháu, không ngờ gan cháu càng ngày càng lớn, trước đột nhiên liền nói muốn cưới nương A Nam, một chút cũng không kịp chuẩn bị, bây giờ lại âm thầm tự tìm tức phụ, trong mắt cháu còn có trưởng bối chúng ta không hả?
Lục Thành khổ mà không nói ra được, hắn ngoan ngoãn ngồi im, nhưng lại nhịn không được thanh minh cho bản thân, Lần này không phải cháu đã dẫn nàng đến cho tam thẩm nhìn sao?
Cháu còn không biết xấu hổ hay sao mà còn nói vậy hả!
Hứa thị lại đánh hắn một cái, Thật không biết Hương Nhi nhìn trúng cháu chỗ nào, thứ gì chỉ biết bắt nạt người khác, nếu là ta thì đã sớm không thèm để ý rồi!
Bà cũng trách Lục Thành đã cưỡng bách Ngưng Hương đến đây.
Lục Thành thật không ngờ mình đã bị Ngưng Hương oán giận lại còn bị hai trưởng bối đánh, hắn nhìn sang hai vị trưởng bối, nho nhỏ nói thầm một câu, Nàng còn chưa vào cửa mà hai người đã hướng về nàng, giống như nàng mới là cháu gái còn cháu là cháu rể vậy.
Trách chúng ta thiên vị hả? Hứa thị để chổi lông gà xuống, hai tay ôm ngực cười lạnh, Vậy cháu đừng cưới, không cưới chúng ta sẽ không thiên vị.
Lục Thành gượng cười hai tiếng ha ha rồi duỗi cánh tay ra, kẹp tiểu đường đệ dưới cánh tay rồi đi vào trong nhà ngủ.
Phu thê Lục Quý An nhìn chăm chú một lát rồi cười nói đến chuyện cháu dâu.
Ngược lại Ngưng Hương ở hậu viện tự nhiên hơn rất nhiều, dù sao bên cạnh chỉ còn lại một tiểu cô nương tám tuổi, xem nàng là muội muội được rồi.
Từ tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp. Lục Anh đã chui vào ổ chăn, nhìn sang cô nương đang ngồi bên kia chải đầu, khen tự đáy lòng.
Ngưng Hương cười, dịu dàng khen nàng: Nương muội cũng xinh đẹp như vậy, A Anh lớn lên nhất định còn đẹp hơn so với tỷ tỷ.
Lục Anh cười hắc hắc, đột nhiên trêu ghẹo một câu, Đại ca muội là nam nhân tuấn lãng nhất, Từ tỷ tỷ là cô nương đẹp nhất, tương lai hai người lại sinh cho muội một cháu gái nhỏ, muội sẽ mua cho bé thật nhiều quần áo mới.
Nàng đã có một đứa cháu trai, nếu có thêm cháu gái thì càng tốt.
Thấy nàng tuy nhỏ nhưng lời nói thốt ra lại y như người lớn vậy, Ngưng Hương đỏ mặt, bước nhanh tới thổi đèn rồi nói: Không còn sớm, A Anh mau ngủ đi.
Trong bóng tối truyền đến giọng nói đầy chắn chắn của tiểu cô nương, Từ tỷ tỷ nhất định là đang thẹn thùng.
Ngưng Hương coi như không nghe thấy.
Sáng sớm hôm sau, Hứa thị đem theo một bộ y phục do bà may cho con gái trước khi lấy chồng nhưng chưa kịp mặc mang qua, nhìn vẫn còn mới, nguyên liệu vải lại rất tốt. Ngưng Hương hết lần này đến lần khác từ chối, trong khi hai người còn đang giằng co thì Lục Anh ôm lấy Ngưng Hương, làm bộ ghét bỏ nói: Bộ y phục này của Từ tỷ tỷ đều là mồ hôi , cứ để lại nhà muội trước đi, lần sau nhà muội có đi vào thôn lại mang qua đó.
Đúng vậy đúng vậy, mau thay đi. Hứa thị đem Ngưng Hương ấn ở trên giường, giúp nàng mặc quần áo.
Vừa đưa xiêm y lại còn đưa đồ trang sức đeo tay, lần này dù mọi người nói gì Ngưng Hương cũng không chịu nhận.
Hứa thị cười lắc lắc đầu, nghĩ thầm chờ sau này lúc uống trà lại đưa, chờ Ngưng Hương mặc đồ xong, bà dẫn hai vị cô nương một lớn một nhỏ đi về phía nhà chính.
Cả đêm không nhìn thấy tức phụ, Lục Thành sớm đã ngóng trông , nhà chính vẫn chưa có ai, hắn liền đứng ở trong sân, làm bộ hoạt động gân cốt. Nghe bên kia truyền đến tiếng bước chân, liền thấy nàng đi theo sau lưng thím, trên người mặc một chiếc áo bông tím nhạt nhiều lớp, phía dưới váy lụa trắng thật dài, nàng đi một bước chiếc váy nhẹ nhàng lay một cái, khiến nàng trông như một đóa hoa sen mới nở, vừa đẹp lại vừa kiều diễm.
Lục Thành nhìn đến ngơ ngẩn, đáy lòng toát ra một ý niệm.
Hắn muốn kiếm càng nhiều tiền, có tiền , mới có xiêm y tốt đồ trang sức tốt cho nàng, mới không làm lu mờ bộ dáng hoàn hảo của nàng.
Ngưng Hương không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng thấy hắn không thèm che dấu nhìn mình trắng trợn, nàng đỏ mặt hướng né tránh sau lưng Hứa thị.
Nàng tránh được nhất thời nhưng tránh không được một đời, ăn xong điểm tâm, Lục Thành liền thu xếp đi ngay, một lát cũng không muốn thêm.
Phu thê Lục Quý An cho là hắn sốt ruột về nhà cầu hôn, không giữ hắn nữa.
Ngưng Hương loáng thoáng đoán được chút gì đó, lại không dám vạch trần, huống chi đoán được thì sao, nàng nhất định phải cùng hắn về nhà.
Ngoài cửa, xe la đã chuẩn bị xong , Hứa thị lệnh cho phu xe đưa hai người trở về.
Xe la mới vừa đi, Lục Thành liền nhào tới chỗ chật hẹp mà cô nương đang ngồi co lại.
Lục Thành... Ngưng Hương lắc cái cổ không chịu cho hắn hôn, bàn tay nhỏ bé đánh cánh tay hắn, tiếng như muỗi kêu, Bên ngoài có người...
Nàng không lên tiếng thì hắn không nghe được.
Lục Thành khàn khàn nói, bàn tay bá đạo chen vào áo nàng, Hương Nhi, nàng mặc đồ như vậy, có chủ tâm đến câu dẫn ta đúng không?
Không tự trách định lực của mình kém hoặc là căn bản hắn không muốn nhịn, hắn đổ lỗi do nàng.
Đáng thương cho tiểu cô nương đã bị hắn chặn miệng, hoặc bởi vì kiêng kỵ người phu xe, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Ngưng Hương đồng ý đi Hứa gia, nhưng không giống như đi gặp thân thích người yêu mà lại giống lương dân nhát gan, bị kẻ tặc bức bách đi theo vào nhà cướp của, một lát nàng lại do dự muốn thương lượng với Lục Thành, một lát lại nghiêng đầu muốn quay trở về, mà Lục Thành lại giống như trùm thổ phỉ không sợ người khác hiểu lầm đang dụ dỗ bức bách hù dọa nàng, cứng mềm hắn đều đã thực hiện, cuối cùng cũng thành công đem tiểu cô nương giống như đuổi dê chạy nhanh tới trước cửa Tam thúc nhà mình.
Đến lúc này, Ngưng Hương cho dù không muốn gặp cũng đã muộn, nàng cúi đầu đứng ở bên cạnh nhìn Lục Thành gõ cửa.
Hoàng hôn buông xuống, mọi nhà khói bếp lượn lờ, sau khi ăn cơm tối xong mọi người liền đi ngủ, cho nên cửa chính đã sớm đóng lại.
Người gác cổng nghi ngờ hỏi ai vậy, sau khi nghe ra giọng Lục Thành bèn vội vàng vừa mở cửa vừa hô: Lão gia, phu nhân, đại công tử đến đây!
Lục Thành có chút lúng túng, hắn quay đầu lại giải thích với Ngưng Hương: Ta không cho hắn kêu là công tử, nhưng hắn không nghe.
Hắn là một hán tử nông thôn, kêu công tử làm gì?
Người gác cổng đã sớm phát hiện cô nương tướng mạo xinh đẹp bên cạnh, đoán nàng cùng Lục Thành có quan hệ mờ ám, hắn khom lưng cười hề hề: Đại công tử nói đùa, ngài là cháu trai lớn nhất của lão gia, ta không gọi ngài là đại công tử thì gọi gì đây? Cũng không thể gọi thẳng họ tên được.
Nói xong đưa tay ý bảo hai người vào cửa.
Lục Thành đi về phía trước một bước, sau khi không nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại thấy Ngưng Hương đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng hắn bất đắc dĩ, lui về bên người nàng thấp giọng nói: Nàng muốn ta dắt nàng đi vào sao? Hắn thích bộ dáng xấu hổ của nàng, nhưng da mặt nàng như vậy cũng quá mỏng rồi, hắn nhìn thấy liền sốt ruột.
Nhưng da mặt hắn dày như tường thành, làm sao có thể hiểu tâm tư của cô nương?
Ngưng Hương vẫn cảm thấy lần này đến đây không thích hợp, nhưng mắt thấy Lục Thành đưa tay muốn đi tới dắt nàng, mà người gác cổng thì đang đứng bên cạnh, Ngưng Hương không thể không tiếp tục đi vào trong.
Nàng đi rất chậm, Lục Thành bồi nàng, bước chân hai người chưa kịp vòng qua bức tường xây thành tấm bình phong ở cổng, liền nghe bên trong truyền đến một giọng bé gái ngọt ngào, Đại ca có ôm A Nam đến đây không?
Lục Thành nhìn Ngưng Hương cười nói: Không mang. Có mang cũng là tức phụ.
Tiếng bước chân bên trong lập tức ngừng lại.
Ngưng Hương cũng vừa lúc đi theo Lục Thành vòng qua bức tường, nàng căng thẳng tò mò giương mắt nhìn, liền thấy ngay một cô nương tầm tám chín tuổi váy màu hồng phấn đang tức giận đứng ở trong sân, khi thấy nàng thì ngẩn người, trợn to hai mắt. Phía sau lưng bé gái lại có thêm ba người đang đi ra, một nam tử thanh lịch Ngưng Hương đã gặp một lần ở xã đánh cờ Đông gia là Lục Quý An, bên trái ông người có dung mạo vừa đơn giản lại xinh đẹp là tam thẩm Hứa thị của Lục Thành, phía bên phải Lục Quý An là một cậu thiếu niên trẻ tầm mười một mười hai tuổi, da trắng môi hồng, cực kỳ giống người Lục gia, là đường đệ thừa kế họ mẹ của Lục Thành, Hứa Trì.
Ngưng Hương sau khi đoán tên mọi người lại không dám nhìn nhiều, nàng dựa vào can đảm luyện ở Hầu phủ mới không chạy trốn ra sau lưng Lục Thành.
Một nhà bốn người Lục Quý An đều nhìn về phía nàng.
Lục Thành rất muốn nói cho bọn họ biết đây chính là tức phụ của hắn, nhưng hắn không dám nói trắng ra sợ chọc giận Ngưng Hương, bèn cười nói: Tam thúc, tam thẩm, đây là Từ cô nương ở thôn Liễu Khê, hôm nay nàng vào trong thành làm việc, thời gian hơi muộn, nàng đứng ở cửa thành đợi nửa ngày cũng không thấy xe. Cháu vừa vào thành vừa lúc gặp nàng nên dẫn nàng đến chỗ mọi người muốn xin ở lại một đêm, sáng mai chúng ta cùng nhau trở về.
Hắn nói coi như cũng có chút đạo lý, nhưng việc hắn toét miệng cười cùng vẻ mặt tự hào, đừng nói phu thê Lục Quý An, ngay cả huynh muội Hứa Trì tuổi cộng lại cũng không bằng hắn đều không tin.
Ngưng Hương rất muốn phối hợp với lời nói của Lục Thành, nhưng nàng không quản được mặt của mình, mặt đỏ như sắp rỉ máu.
Hứa thị thầm đoán bên trong nhất định có nguyên do, nhưng nhìn tiểu cô nương quẫn bách thành như vậy, bà vội vàng đi đến mời Ngưng Hương, Từ cô nương ở cửa thành đợi lâu như vậy chắc là đã khát nước rồi, đi, theo ta vào trong phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Ngưng Hương nhẹ nhàng gật đầu.
Hứa thị dẫn nàng đi ra hậu viện, Lục Anh tò mò đi theo.
Lục Quý An nhìn đứa cháu trai lớn vẫn chưa thu lại nụ cười, thấp giọng hỏi: Sao lại vào thành?
Ngưng Hương giấu giếm mọi người chuyện ở Hầu phủ là sợ bọn họ lo lắng, Lục Thành cũng không muốn các trưởng bối biết chuyện, hắn cười nói: Tam thúc, cuối cùng nàng cũng đồng ý gả cho cháu, hôm nay cháu bèn cố ý lừa gạt nàng vào trong thành, muốn dẫn nàng tới cho mọi người nhìn một chút, mọi người thấy rồi thì ngày mai trở về cháu xin Nhị thẩm thay cháu tới nhà bọn họ cầu hôn.
Hồ nháo!
Lục Quý An trầm mặt trách mắng, Cháu tự mình đến là được, cần gì phải lừa nàng đi theo? Cháu cho rằng ai cũng mặt dày như cháu sao?
Không trách được Từ gia cô nương xấu hổ thành như vậy, sắp khóc đến nơi, việc này trừ phi người nữ kia không biết xấu hổ mới cam tâm tình nguyện đi theo.
Hắn làm trò bị mắng trước mặt đường đệ, Lục Thành gãi đầu, nghiêng đầu giả vờ nhìn sang hướng khác.
Hắn không phải cố ý, còn không phải là do Bùi Cảnh Hàn gây ra sao? Nếu không phải Bùi Cảnh Hàn gọi nàng đến, hắn cũng sẽ không nghĩ tới mang nàng đến nhà Tam thúc.
Phụ thân, kêu đại ca vào bên trong ngồi đi. Hứa Trì có mắt thay đường huynh giải vây.
Lục Quý An hừ một tiếng, nghiêm túc dặn dò cháu trai, Hôm nay may là tới nhà chúng ta, nếu như cháu cũng sang Từ gia như vậy là không có quy củ, người ta sẽ không đáp ứng hôn sự, lúc đó cháu đừng đến tìm chúng ta hỏi ý kiến.
Lục Thành vội nói không.
Nên khiển trách đã khiển trách, Lục Quý An lại muốn biết cháu trai tính xử lý hôn sự này thế nào, ông kêu hắn đến thư phòng, cẩn thận hỏi thăm. Ngày tổ chức hôn lễ, tiền biếu sính lễ cũng phải suy tính cẩn thận.
Tam thúc, nàng lớn lên đẹp như vậy, muốn gả cho hạng người gì cũng có thể, nhưng nàng lại cam nguyện tái giá với cháu, cho nên tiền biếu cháu muốn cho nhiều thêm một chút. Lục Thành nghiêm túc nói.
Nên như vậy. Lục Quý An vuốt cằm, nhắc nhở hắn, Thừa dịp bây giờ còn chưa bắt đầu lạnh, ba gian phòng ở phía tây sửa lại đi, để lại làm tân phòng. Lúc trước cưới nương A Nam quá đột ngột, tân phòng cũng không kịp đổi, nhưng lần này không sửa là không được.
Lục Thành cũng nghĩ như vậy.
Tán gẫu một lát, Hứa Trì bên ngoài mời gọi: Phụ thân, mẫu thân nói các nàng ăn cơm ở hậu viện, còn chúng ta tự mình ăn.
Lục Thành không khỏi thất vọng, cơm tối không thấy được nàng, nàng lại ở hậu viện, đoán chừng phải tới sáng mai mới có thể gặp nàng.
Lục Quý An hiểu ý thê tử, ông lại nhăn mặt nói: Tam thẩm cháu nhất định cũng rất tức giận, cháu chờ bị mắng đi.
Quả nhiên là sau khi Hứa thị sắp xếp cho Ngưng Hương cùng con gái bà ngủ một phòng, bà lập tức đến hỏi chuyện cháu trai, Ngưng Hương mặc dù chưa nói, nhưng bà cũng đại khái đoán được tình hình thế nào. Bây giờ lại nghe cháu trai chứng thật, Hứa thị nắm chổi lông gà liền đánh hai cái lên sống lưng rắn chắc của Lục Thành, Bởi vì cháu lớn nên ta mới không quản cháu, không ngờ gan cháu càng ngày càng lớn, trước đột nhiên liền nói muốn cưới nương A Nam, một chút cũng không kịp chuẩn bị, bây giờ lại âm thầm tự tìm tức phụ, trong mắt cháu còn có trưởng bối chúng ta không hả?
Lục Thành khổ mà không nói ra được, hắn ngoan ngoãn ngồi im, nhưng lại nhịn không được thanh minh cho bản thân, Lần này không phải cháu đã dẫn nàng đến cho tam thẩm nhìn sao?
Cháu còn không biết xấu hổ hay sao mà còn nói vậy hả!
Hứa thị lại đánh hắn một cái, Thật không biết Hương Nhi nhìn trúng cháu chỗ nào, thứ gì chỉ biết bắt nạt người khác, nếu là ta thì đã sớm không thèm để ý rồi!
Bà cũng trách Lục Thành đã cưỡng bách Ngưng Hương đến đây.
Lục Thành thật không ngờ mình đã bị Ngưng Hương oán giận lại còn bị hai trưởng bối đánh, hắn nhìn sang hai vị trưởng bối, nho nhỏ nói thầm một câu, Nàng còn chưa vào cửa mà hai người đã hướng về nàng, giống như nàng mới là cháu gái còn cháu là cháu rể vậy.
Trách chúng ta thiên vị hả? Hứa thị để chổi lông gà xuống, hai tay ôm ngực cười lạnh, Vậy cháu đừng cưới, không cưới chúng ta sẽ không thiên vị.
Lục Thành gượng cười hai tiếng ha ha rồi duỗi cánh tay ra, kẹp tiểu đường đệ dưới cánh tay rồi đi vào trong nhà ngủ.
Phu thê Lục Quý An nhìn chăm chú một lát rồi cười nói đến chuyện cháu dâu.
Ngược lại Ngưng Hương ở hậu viện tự nhiên hơn rất nhiều, dù sao bên cạnh chỉ còn lại một tiểu cô nương tám tuổi, xem nàng là muội muội được rồi.
Từ tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp. Lục Anh đã chui vào ổ chăn, nhìn sang cô nương đang ngồi bên kia chải đầu, khen tự đáy lòng.
Ngưng Hương cười, dịu dàng khen nàng: Nương muội cũng xinh đẹp như vậy, A Anh lớn lên nhất định còn đẹp hơn so với tỷ tỷ.
Lục Anh cười hắc hắc, đột nhiên trêu ghẹo một câu, Đại ca muội là nam nhân tuấn lãng nhất, Từ tỷ tỷ là cô nương đẹp nhất, tương lai hai người lại sinh cho muội một cháu gái nhỏ, muội sẽ mua cho bé thật nhiều quần áo mới.
Nàng đã có một đứa cháu trai, nếu có thêm cháu gái thì càng tốt.
Thấy nàng tuy nhỏ nhưng lời nói thốt ra lại y như người lớn vậy, Ngưng Hương đỏ mặt, bước nhanh tới thổi đèn rồi nói: Không còn sớm, A Anh mau ngủ đi.
Trong bóng tối truyền đến giọng nói đầy chắn chắn của tiểu cô nương, Từ tỷ tỷ nhất định là đang thẹn thùng.
Ngưng Hương coi như không nghe thấy.
Sáng sớm hôm sau, Hứa thị đem theo một bộ y phục do bà may cho con gái trước khi lấy chồng nhưng chưa kịp mặc mang qua, nhìn vẫn còn mới, nguyên liệu vải lại rất tốt. Ngưng Hương hết lần này đến lần khác từ chối, trong khi hai người còn đang giằng co thì Lục Anh ôm lấy Ngưng Hương, làm bộ ghét bỏ nói: Bộ y phục này của Từ tỷ tỷ đều là mồ hôi , cứ để lại nhà muội trước đi, lần sau nhà muội có đi vào thôn lại mang qua đó.
Đúng vậy đúng vậy, mau thay đi. Hứa thị đem Ngưng Hương ấn ở trên giường, giúp nàng mặc quần áo.
Vừa đưa xiêm y lại còn đưa đồ trang sức đeo tay, lần này dù mọi người nói gì Ngưng Hương cũng không chịu nhận.
Hứa thị cười lắc lắc đầu, nghĩ thầm chờ sau này lúc uống trà lại đưa, chờ Ngưng Hương mặc đồ xong, bà dẫn hai vị cô nương một lớn một nhỏ đi về phía nhà chính.
Cả đêm không nhìn thấy tức phụ, Lục Thành sớm đã ngóng trông , nhà chính vẫn chưa có ai, hắn liền đứng ở trong sân, làm bộ hoạt động gân cốt. Nghe bên kia truyền đến tiếng bước chân, liền thấy nàng đi theo sau lưng thím, trên người mặc một chiếc áo bông tím nhạt nhiều lớp, phía dưới váy lụa trắng thật dài, nàng đi một bước chiếc váy nhẹ nhàng lay một cái, khiến nàng trông như một đóa hoa sen mới nở, vừa đẹp lại vừa kiều diễm.
Lục Thành nhìn đến ngơ ngẩn, đáy lòng toát ra một ý niệm.
Hắn muốn kiếm càng nhiều tiền, có tiền , mới có xiêm y tốt đồ trang sức tốt cho nàng, mới không làm lu mờ bộ dáng hoàn hảo của nàng.
Ngưng Hương không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng thấy hắn không thèm che dấu nhìn mình trắng trợn, nàng đỏ mặt hướng né tránh sau lưng Hứa thị.
Nàng tránh được nhất thời nhưng tránh không được một đời, ăn xong điểm tâm, Lục Thành liền thu xếp đi ngay, một lát cũng không muốn thêm.
Phu thê Lục Quý An cho là hắn sốt ruột về nhà cầu hôn, không giữ hắn nữa.
Ngưng Hương loáng thoáng đoán được chút gì đó, lại không dám vạch trần, huống chi đoán được thì sao, nàng nhất định phải cùng hắn về nhà.
Ngoài cửa, xe la đã chuẩn bị xong , Hứa thị lệnh cho phu xe đưa hai người trở về.
Xe la mới vừa đi, Lục Thành liền nhào tới chỗ chật hẹp mà cô nương đang ngồi co lại.
Lục Thành... Ngưng Hương lắc cái cổ không chịu cho hắn hôn, bàn tay nhỏ bé đánh cánh tay hắn, tiếng như muỗi kêu, Bên ngoài có người...
Nàng không lên tiếng thì hắn không nghe được.
Lục Thành khàn khàn nói, bàn tay bá đạo chen vào áo nàng, Hương Nhi, nàng mặc đồ như vậy, có chủ tâm đến câu dẫn ta đúng không?
Không tự trách định lực của mình kém hoặc là căn bản hắn không muốn nhịn, hắn đổ lỗi do nàng.
Đáng thương cho tiểu cô nương đã bị hắn chặn miệng, hoặc bởi vì kiêng kỵ người phu xe, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
/148
|