Edit: Hà
Cây hồng này của nhà Ngưng Hương đã trồng được hơn hai mươi năm, cành lá rậm rạp, cao hơn nóc nhà của hai bên, Ngưng Hương giẫm chân lên ghế, nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng đụng tới chỗ cành cây thấp nhất...
Cây hồng cao như vậy, hàng năm thu hoạch trái đều rất phiền toái. Từ Thủ Lương phải dùng thang leo lên, tiếp sau đó dùng tay hái, chỗ cao hơn hoặc những cành phía xa xa thì phải dùng cây gậy trúc đã cột lưỡi hái vào đỉnh để hái, những chiếc túi bố được xếp xung quanh phía dưới, chỉ cần lưỡi hái nhẹ nhàng cắt thì quả hồng liền rớt xuống bên trong túi. Mỗi lần hái như vậy, hai cánh tay Từ Thủ Lương phải mỏi cả một ngày.
Lúc này A Nam đang tựa ở trong lòng Ngưng Hương, nhìn lên phụ thân đứng ở trên tường, bé mất hứng, đưa bàn tay nhỏ bé ra: Con cũng muốn!
Tại sao phụ thân chỉ hái cho A Mộc?
Phụ thân nên hỏi bé trước mới phải.
A Nam lại gọi một tiếng phụ thân giòn tan, truyền tới tai Lục Thành cảm giác như tiếng gọi của nhi tử vừa rồi so với bình thường còn dễ nghe hơn, hắn cúi đầu nhìn một chút, thấy hai mắt nhi tử sáng lên nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ khẽ nhấp nháy hai cái, giống như đang nuốt nước miếng.
Tiểu tử tham ăn.
Lục Thành sảng khoái đồng ý, nhưng vẫn không quên mục đích chủ yếu của mình, hắn nói: Phụ thân hái cho A Mộc trước, A Nam cứ chọn từ từ đi, chọn quả lớn nhất rồi phụ thân hái cho con. Tức phụ Trương gia thích bắt nạt vợ hắn đang ở đó lắng nghe, hắn càng phải biểu hiện coi trọng cậu em vợ mới được.
A Nam không hiểu kế nhỏ của phụ thân, bé cúi đầu nhìn A Mộc, khuôn mặt xụ xuống.
Trong lòng Ngưng Hương thì lại hiểu rất rõ, nàng buồn cười, nhẹ nhàng hôn tiểu tử một cái, ôm bé đi về hướng gốc cây, dịu đang nói: A Nam nhìn xem quả nào lớn nhất, chúng ta kêu phụ thân hái quả lớn nhất cho A Nam nhé, cô cô thấy bên đó toàn quả nhỏ, chúng ta không cần.
A Nam ngước đầu lên nhìn xung quanh bốn phía, bé không cảm thấy những quả hồng chỗ phụ thân nhỏ hơn so với nơi khác, nhưng bé nghe lời nương nói, nghiêm túc tìm kiếm.
Kỳ thật lấy Lục Thành rất cao, hắn chỉ cần nhún vài cái là có thể chọn vài trái, nhưng mục đích của hắn lại không là vì hái quả hồng. Vừa lúc cây hồng có một nhánh cây lớn mọc qua phía bên nhà Trương gia, Lục Thành đứng trên đầu tường giơ tay lên hái quả trên cành đó.
Trong lúc đang chọn quả hồng, Lý thị dở khóc dở cười từ phòng bếp đi ra, cầm cây gậy trúc trong tay, quở trách Lục Thành: Lớn như vậy rồi còn trèo tường, đây, dùng cái này hái.
Từ Thu Nhi chạy tới cầm lấy, nói thầm nho nhỏ với bà một câu.
Lý thị đã hiểu, bà nhìn nam nhân hết sức chững chạc nhưng vẫn còn có chút tính trẻ con đứng trên đầu tường, cười lắc đầu không quan tâm .
A Mộc đứng dưới chân tường, rất nhanh chọn xong một quả.
Hắn muốn quả hồng trong sân Trương gia, lúc Lục Thành hái, mặt hắn lại hướng về phía nhà Trương gia lần nữa.
Liễu Chi kinh ngạc nhìn chằm chằm gò má tuấn lãng của nam nhân, nàng không thể tin được vị hôn phu của Ngưng Hương lại là nhân vật xuất chúng như vậy. Nam nhân yêu mỹ nhân, các cô nương lại ái mộ nam nhân tuấn tú , Lục Thành vừa cao lớn vừa anh tuấn, nam nhân như vậy mà thích nàng thì nàng cũng nguyện ý tái giá.
Hơn nữa giữa con ruột cùng cậu em vợ, hắn lại thiên vị người sau, lúc hái quả hồng đều hái cho A Mộc trước tiên, vậy tương lai Ngưng Hương sinh nhi tử, Lục Thành nhất định sẽ thích tiểu nhi tử của hắn và Ngưng Hương hơn, có nam nhân che chở, mẹ kế Ngưng Hương có thể hoàn toàn nghiêm khắc với con vợ trước của Lục Thành, không cần lo lắng Lục Thành không vui.
Nghe nói Lục gia còn rất có tiền.
Trên tường, nam nhân sau khi hái xong quả hồng liền nhảy xuống, Liễu Chi nhìn chằm chằm đầu tường, đột nhiên tâm trạng trở nên u ám.
Nàng lớn lên không đẹp bằng Ngưng Hương, gả cho biểu ca cũng không bằng nam nhân của Ngưng Hương. Có Lục Thành, Ngưng Hương nhất định không thích biểu ca, nhưng trong lòng biểu ca vẫn còn nhớ thương nàng ta, không dám nói ra là vì biết mình không xứng với người ta, cho nên mới nguyện ý cưới cô biểu muội này. Nàng không ngốc, sẽ không dễ dàng bị biểu ca đánh lừa nữa.
Vì sao những nam nhân này đều thích Ngưng Hương?
Liễu Chi oán hận vò y phục trong chậu nước, ánh mắt hiện lên tia quái dị.
Nếu các nam nhân đều thích Ngưng Hương như vậy, thế tử trước đây Ngưng Hương hầu hạ chắc cũng sẽ thích nàng ta rồi? Lúc ở trong chăn biểu ca đối với nàng rất gấp gáp, Liễu Chi càng nghĩ càng cảm thấy Ngưng Hương rất có khả năng thân thể không còn trong sạch, có lẽ là bị thế tử chơi chán rồi nên mới đành phải về quê?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Liễu Chi lại xuất hiện thêm ý tưởng khác thường.
Đừng nhìn Ngưng Hương bên ngoài tốt như vậy, để xem nàng ta gả xong trong đêm động phòng trên khăn không có lạc hồng, Lục Thành sẽ hưu nàng ta, đến lúc đó nàng lại có thể xem chuyện vui xảy ra rồi.
~
Phía nhà Từ gia, Lục Thành cười đưa những quả hồng mới hái cho nhi tử.
Qủa hồng rất to, hai tay mập mạp của A Nam đều vươn ra, cầm lấy quả hồng xem xét thật kĩ, sau đó giơ lên miệng định cắn.
Lục Thành liên tục đề phòng nãy giờ, chờ khi A Nam giơ quả hồng lên thì bàn tay của hắn đã phủ lại, cái miệng nhỏ nhắn của A Nam ngoạm phải tay phụ thân.
Ngưng Hương buồn cười, nghiêng đầu dỗ tiểu tử: Không được, quả hồng này vẫn chưa chín, A Nam cầm về nhà phơi nắng vài ngày mới ăn được. Nói xong ngẩng đầu lên, nhỏ giọng dặn dò Lục Thành, A Nam quá nhỏ, móc ruột cho bé ăn hai ba muỗng là được rồi, đừng đút quá nhiều, nhớ kỹ sau khi ăn cơm xong mới được ăn hồng, lúc đói bụng ăn không tốt.
Sao chuyện gì nàng cũng hiểu hết vậy? Lục Thành dịu dàng nhìn nàng, hắn thích nghe nàng dặn dò mình như vậy.
Hai người đứng quá gần nhau, nhu tình trong mắt của hắn như lửa muốn nướng chín nàng, Ngưng Hương đỏ mặt nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: Là do nghe Lý ma ma nói.
Lý ma ma làm việc ở phòng bếp, do đệ đệ Bùi Cảnh Hàn tuổi còn nhỏ, mà ấu đệ của Ngưng Hương và tôn tử của Lý má má cũng gần tuổi nhau, cho nên trên đường về nhà hai người thường xuyên hàn huyên tới chuyện chăm sóc hài tử, Ngưng Hương từ chô Lý ma ma học được không ít điều.
Lục Thành còn muốn khen thêm vài câu, đột nhiên thấy lòng bàn tay chợt lạnh, hắn hoảng sợ cúi đầu, liền thấy ngón tay nhỏ bé của A Nam rút ra từ giữa kẽ tay của hắn, trên ngón tay bé còn dính đầy nước hồng, giống như bé biết phụ thân sẽ ngăn cản, cho nên A Nam cúi thấp đầu đưa ngón tay vào miệng thật nhanh, lúc đó cặp mắt phượng còn đắc ý híp lại thành một đường chỉ.
Thỏa mãn mút mút ngón tay, cặp mắt híp lại của A Nam từ từ mở to. Sau đó bé lấy ngón tay ra khỏi miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay, miệng nhỏ chẹp chẹp vài cái, hết nhìn phụ thân lại nhìn nương, tiểu tử muốn khóc, dường như còn sợ phụ thân và nương không hiểu bé khó chịu, A Nam liền đưa ngón tay muốn cho phụ thân nếm thử, chua...
Tiểu tử này đã có thể nhận biết hương vị chua cay mặn ngọt, cho nên tự mình đem vị chát xếp vào vị chua .
Lục Thành không có ý định liếm ngón tay bẩn của nhi tử, hắn cười ném quả hồng đi, không để ý đến tiểu tử nữa.
Có Ngưng Hương ở đây, không cần hắn xen vào, nàng bước nhanh ôm A Nam bị ủy khuất đi vào phòng bếp, múc nước cho tiểu tử súc miệng, súc miệng xong liền lấy hai quả táo đỏ cho bé ăn. A Nam ăn hai quả táo ngọt ngào, vị chát trong miệng cũng dần biến mất, rốt cuộc bé không thèm nhớ cây hồng đó nữa, Từ Thu Nhi cố ý cầm quả hồng đưa cho bé, A Nam xị khuôn mặt nhỏ nhắn muốn đánh nàng.
Cô cô xấu! Đánh không được nàng, tiểu tử trừng mắt thở phì phì mắng, mắng xong liền nghiêng đầu nhào vào trong lòng nương thân, không muốn chơi với cô cô xấu.
Từ Thu Nhi cười ha ha, quậy đủ rồi thì đem quả hồng trả lại cho đường đệ, sau đó đi sang Đông viện giúp mẫu thân làm việc. Hôm nay có khách nên sẽ làm thêm vài món ăn, đường tỷ thì kiêng dè Lục Thành không thể giúp, Quản Bình là tức phụ đợi gả, nàng đành phải ra tay.
Xào vài món ăn, sau đó mọi người chia phần về nhà mình ăn.
Phía bên Đông viện, Lục Thành bồi phụ tử Từ Thủ Lương uống mấy chén, sau đó hắn hỏi đến cây hồng trong sân, Bá phụ, năm xưa mọi người xử lý những quả hồng kia thế nào? Cháu vừa mới nhìn một chút, hẳn là có thể hơn ba trăm cân đúng không?
Từ Thủ Lương gật đầu, Mới đầu thì kết quả rất ít, mấy năm này thì bắt đầu nhiều lên, tính đi tính lại cũng được ba trăm cân, sau đó chia cho người quen trong thôn một ít, còn dư lại ta đem lên trấn trên bán, năm văn tiền một cân, mua nhiều thì cho thêm vài quả, bình thường cũng có thể bán một lượng bạc. Ai, trấn trên chịu dùng tiền mua thứ này cũng ít, nhiều người chê mắc không muốn mua, vì không muốn bị hư uổng phí cho nên có đôi khi hai ba văn tiền ta cũng bán, có thể kiếm chút nào hay chút đó.
Cây ăn quả tự lớn tự kết quả, bọn họ cũng không phải chăm sóc, xem như bán được tiền là tốt rồi, kiếm ít cũng không đau lòng.
Lục Thành suy nghĩ một chút rồi nói: Bá phụ, cháu biết một quản sự nhà giàu bên trong thành chịu trách nhiệm thu mua, trái cây hàng năm đều do bọn họ mua, ít nhất mười cân mỗi loại, nếu nhiều hơn thì trực tiếp tính bằng giỏ. Như vậy nếu như năm nay khi nhà ngài thu hoạch hồng thì bảo cháu đến, cháu sẽ màng vào thành bán, như vậy không cần bày bán, trực tiếp đưa qua đó là được, một cân ít nhất cũng được mười văn tiền.
Mười văn tiền một cân, ba trăm cân chính là ba lượng bạc.
Từ Thủ Lương vui mừng quá đỗi, lập tức nhìn Lục Thành thuận mắt hơn rất nhiều: Nếu được vậy thì tốt quá, để lát nữa ta nói với Hương Nhi một tiếng, để nó chia cho cháu một ít. Đưa Lục Thành một phần, lợi nhuận cũng đã nhiều hơn so với năm trước ước chừng hai lượng.
Lục Thành cười nhìn ông, Bá phụ khách khí quá làm gì, cháu với Hương Nhi đã đính hôn, giúp nàng bán mấy cân cây hồng còn thu chân chạy phí, đây không phải là để người khác chê cười sao?
Từ Thủ Lương ngẫm lại cũng đúng, tự biết lỡ lời, ông tự rót cho Lục Thành một ly rượu.
Trong nhà, ba người vừa ăn vừa nói chuyện giống như người một nhà, lúc này Lục Thành nói đến việc cuối tuần sẽ nhờ mọi người đi nhặt hạt dẻ. Có tiền công, phụ tử Từ Thủ Lương đương nhiên rất vui vẻ, Lục Thành vừa xong nói hai cha con liền đồng ý.
Sau khi ăn xong Lục Thành ngồi một lát, sau đó mới lưu luyến dẫn A Nam và A Đào về nhà.
Sau khi tiễn khách, ngoại trừ Quản Bình phải ở Tây viện, mọi người trong Từ gia đều tới Đông viện tán gẫu.
Lý thị khen Lục Thành vài câu, bà xoay chuyển ánh mắt, cười nói: Đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng nhau xuất phát đi nhặt hạt dẻ, A Mộc cũng đi, có Lục đại ca cháu ở đó, lần này nhất định vẫn sẽ trả tiền công cho cháu.
A Mộc hưng phấn gật đầu.
Con không đi. Từ Thu Nhi đột nhiên nói, nói xong gặp thấy cả nhà đều nhìn về phía nàng, mắt hạnh nàng chuyển một cái, hướng về mẫu thân làm nũng: Lần trước hái táo đỏ làm con rất mệt, lần này nhặt hạt dẻ chắc chắn số lượng sẽ nhiều hơn, khom lưng nhặt hạt dẻ nhất định lại mệt mỏi, con không đi, thà rằng không có hai mươi văn tiền.
Do tỷ phu là người chăm coi vườn táo đỏ, nàng nhất định sẽ đi, nhưng quản sự vườn hạt dẻ lại chính là tên họ Nghiêm lưu manh thối, vốn tự mình đa tình hiểu lầm nàng vừa ý hắn , lần này nếu nàng quả thật đi vào địa bàn của hắn, nhất định hắn lại nói hươu nói vượn, chỉ cần nghĩ sơ thôi Từ Thu Nhi đã biết hắn sẽ nói lời khó nghe như thế nào.
Cho nên nàng thà rằng bị mẫu thân mắng cũng sẽ không đi.
Tỷ tỷ và tẩu tử của con đều đi, A Mộc cũng đi, lẽ nào con muốn làm thiên kim tiểu thư? Lý thị quả nhiên nâng giọng, trừng mắt quở trách nữ nhi, Bớt nói nhảm, cho dù phải trói ta cũng phải trói con theo, thật là nuông chiều con quá riết hư rồi.
Nương... Từ Thu Nhi chạy tới muôn ôm cánh tay mẫu thân làm nũng.
Lý thị hừ lạnh một tiếng né tránh nàng, rõ ràng việc này không thể thương lượng.
Từ Thu Nhi lại không thể giải thích chuyện nàng cùng Nghiêm Kính, chỉ có thể nhận mệnh, vừa đến ngày phải đi, nàng cố ý đổi một bộ xiêm y thật cũ, vật trang sức hay khuyên tai đều không mang, vẻ mặt không vui theo cả nhà ra cửa, đi bộ tới thôn Đông Lâm cùng nhà Lục hội hợp.
Hai nhà lại có dịp hội hợp, lần nữa cả xe lừa chật ních, vô cùng náo nhiệt đi về vườn trái cây.
Vườn hạt dẻ kề bên vườn táo đỏ, mỗi bên chiếm nửa núi, lần này Lục Thành trực tiếp đánh xe đi vườn bên cạnh.
Nghiêm Kính sớm đã đứng chờ trên sườn núi, nghe thấy tiếng người, hắn liền cúi đầu nhìn một chút, ánh mắt đảo qua toàn bộ người trên xe, hắn nhìn một tiểu cô nương rồi cười cười, sau đó bước nhanh ra ngoài nghênh đón, chào hỏi với các trưởng bối.
Đường tỷ đã bị A Nam chiếm mất, Từ Thu Nhi đành núp ở sau lưng tẩu tử.
Sau phút hàn huyên, Nghiêm Kính dẫn mọi người lên trên núi, cười giải thích: Nhặt hạt dẻ rất dễ, không giống như bên vườn táo đỏ sợ người xấu hái trộm, lần này chau cũng chỉ mời hai chúng ta, hôm nay làm nhanh đại khái có thể nhặt hết một nửa, ngày mai vẫn phải làm phiền các bá phụ và bá mẫu đến, không biết mọi người có rãnh rỗi không?
Lục Thành ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, trước kia Nghiêm Kính đều sắp xếp người thu hoạch một lần là xong .
Lý thị và Phan thị đều vô cùng vui mừng, hai người trăm miệng một lời nói cảm ơn, ước gì có thể làm càng nhiều ngày càng tốt, chỉ có Từ Thu Nhi lặng lẽ nhếch miệng.
Dụ mọi người vui vẻ xong, trước tiên Nghiêm Kính dạy bọn họ nhặt hạt dẻ thế nào, hắn vừa chững chạc giỏi giang, vừa hết sức đứng đắn.
Người Lục gia đã tới mấy lần, trực tiếp đi theo Lục Thành qua bên kia chia giỏ chia mũ rơm, đỡ cho lúc đập hạt dẻ bị trúng đầu.
Chuẩn bị xong, bọn họ liền gấp rút làm việc.
Cỏ dại đều được Nghiêm Kính sớm xử lý sạch sẽ, từng viên hạt dẻ hoặc cả bụi hạt dẻ đặc biệt trông thấy rõ ràng hơn, từng viên hạt dẻ thì trực tiếp bỏ vào trong giỏ xách, còn bụi hạt dẻ lớn thì phải dùng chân đạp sang hai bên, nhặt hạt dẻ ra là được, nhưng nếu bụi dẻ quá nhỏ hoặc vẫn còn khép lại thì nhặt toàn bộ bỏ vào trong giỏ, giữ lại để Nghiêm Kính quan sát chăm sóc tỉ mỉ, để cho hạt dẻ bên trong nở ra.
Sau khi Nghiêm Kính dạy xong liền bước nhanh tới muốn cướp mũ rơm trong tay Lục Thành.
Lục Thành đang chờ cơ hội tìm mò mẫm tức phụ, hắn siết chặt mũ rơm không chịu buông tay, Nghiêm Kính bực bội đưa lưng về phía mấy người Từ gia trừng hắn, Vợ của ngươi cũng đã định rồi, còn lo không có cơ hội thân mật sao? Mau buông ra.
Lục Thành lập tức hiểu ra, hắn quét mắt ra sau lưng Quản Bình nhìn Từ Thu Nhi một cái. Sau đó lại nhin Nghiêm Kính, bên trong mắt hoa đào lộ ra vẻ do dự.
Hắn nên giúp huynh đệ theo đuổi tức phụ, còn là giúp vị hôn thê bảo vệ đường muội thật tốt đây?
Thấy hắn do dự, trong lòng Nghiêm Kính đã xác định Lục Thành có sắc quên bạn, hắn cắn răng, dựa vào gần Lục Thành nói ba chữ.
Lục Thành nhíu mày, bất đắc dĩ liếc hắn một cái, chỉ chừa lại hai chiếc mũ nhỏ, còn dư lại đều đưa cho Nghiêm Kính, sau đó hắn lập tức cười đi về phía Ngưng Hương, thấy Ngưng Hương đang dắt con trai ngoan của hắn, hắn khom lưng nói: A Nam đeo mũ lên, không thì hạt dẻ đập trúng đầu.
A Nam nhìn mọi người cách đó không xa đều mang mũ, sau đó lại nhìn qua chiếc mũ quả dưa do Nghiêm thúc thúc cố ý chuẩn bị cho bé được phụ thân mang tới, nhìn cho đến khi mũ được đội lên đầu.
Cái này cho nàng. Dù sao không có người ngoài, Lục Thành đứng thẳng người, giơ mũ muốn đeo giúp vị hôn thê.
Ngưng Hương nhìn bá phụ, bá mẫu mũ đang cầm giỏ đi về phía trước, hiểu bọn họ ngầm cho phép Lục Thành thân cận, nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt đỏ như hoa đào. Trong lòng Lục Thành nhộn nhạo, kế hoạch giúp nàng mang mũ thuận tiện sờ khuôn mặt non nớt của nàng đã sắp thành công, đột nhiên có người chạy đến bên cạnh.
Lục đại ca chọn cho tỷ tỷ nhất định là mũ tốt, muội muốn lấy cái này! Từ Thu Nhi thật nhanh đoạt lấy chiếc mũ trong tay Lục Thành, như một làn khói chạy về phía trước.
Lục Thành và Ngưng Hương còn chưa kịp phản ứng, A Nam đã tức giận kêu a một tiếng thật to, bất mãn cô cô xấu cướp mũ mà phụ thân cho nương.
Lý thị quay đầu lại, trách cứ khuê nữ nhà mình, Con bao nhiêu tuổi rồi mà suốt ngày cứ như trẻ con vậy, đều là mũ rơm phân tốt xấu cái gì?
Từ Thu Nhi làm như không nghe thấy, nàng chạy đến bên cạnh tỷ muội Lục Phù.
Lục Thành nghiêng đầu nhìn Nghiêm Kính bị Từ Thu Nhi ngó lơ, hắn trầm mặc một lát rồi đem mũ của mình đội lên đầu Ngưng Hương. Ngưng Hương kinh ngạc giương mắt lên, tuy không thấy rõ người nhưng nàng có cảm giác vết chai trên tay Lục Thành đang chạm vào mặt nàng, lúc rời đi, ngón tay lửa đốt như vô tình chạm vào môi nàng.
Ngưng Hương xấu hổ cúi đầu, dắt A Nam đi lên phía trước.
Lục Thành cười nhìn theo bóng lưng hai mẹ con, cũng không để ý nụ cười của hắn đã kích thích thật sâu đến huynh đệ tốt của mình, vì vậy khi hắn đang cười, trên đầu đột nhiên bị người khác dùng sức đội mũ rơm thật mạnh lên đầu, trong nháy mắt che kín nửa gương mặt.
Cây hồng này của nhà Ngưng Hương đã trồng được hơn hai mươi năm, cành lá rậm rạp, cao hơn nóc nhà của hai bên, Ngưng Hương giẫm chân lên ghế, nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng đụng tới chỗ cành cây thấp nhất...
Cây hồng cao như vậy, hàng năm thu hoạch trái đều rất phiền toái. Từ Thủ Lương phải dùng thang leo lên, tiếp sau đó dùng tay hái, chỗ cao hơn hoặc những cành phía xa xa thì phải dùng cây gậy trúc đã cột lưỡi hái vào đỉnh để hái, những chiếc túi bố được xếp xung quanh phía dưới, chỉ cần lưỡi hái nhẹ nhàng cắt thì quả hồng liền rớt xuống bên trong túi. Mỗi lần hái như vậy, hai cánh tay Từ Thủ Lương phải mỏi cả một ngày.
Lúc này A Nam đang tựa ở trong lòng Ngưng Hương, nhìn lên phụ thân đứng ở trên tường, bé mất hứng, đưa bàn tay nhỏ bé ra: Con cũng muốn!
Tại sao phụ thân chỉ hái cho A Mộc?
Phụ thân nên hỏi bé trước mới phải.
A Nam lại gọi một tiếng phụ thân giòn tan, truyền tới tai Lục Thành cảm giác như tiếng gọi của nhi tử vừa rồi so với bình thường còn dễ nghe hơn, hắn cúi đầu nhìn một chút, thấy hai mắt nhi tử sáng lên nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ khẽ nhấp nháy hai cái, giống như đang nuốt nước miếng.
Tiểu tử tham ăn.
Lục Thành sảng khoái đồng ý, nhưng vẫn không quên mục đích chủ yếu của mình, hắn nói: Phụ thân hái cho A Mộc trước, A Nam cứ chọn từ từ đi, chọn quả lớn nhất rồi phụ thân hái cho con. Tức phụ Trương gia thích bắt nạt vợ hắn đang ở đó lắng nghe, hắn càng phải biểu hiện coi trọng cậu em vợ mới được.
A Nam không hiểu kế nhỏ của phụ thân, bé cúi đầu nhìn A Mộc, khuôn mặt xụ xuống.
Trong lòng Ngưng Hương thì lại hiểu rất rõ, nàng buồn cười, nhẹ nhàng hôn tiểu tử một cái, ôm bé đi về hướng gốc cây, dịu đang nói: A Nam nhìn xem quả nào lớn nhất, chúng ta kêu phụ thân hái quả lớn nhất cho A Nam nhé, cô cô thấy bên đó toàn quả nhỏ, chúng ta không cần.
A Nam ngước đầu lên nhìn xung quanh bốn phía, bé không cảm thấy những quả hồng chỗ phụ thân nhỏ hơn so với nơi khác, nhưng bé nghe lời nương nói, nghiêm túc tìm kiếm.
Kỳ thật lấy Lục Thành rất cao, hắn chỉ cần nhún vài cái là có thể chọn vài trái, nhưng mục đích của hắn lại không là vì hái quả hồng. Vừa lúc cây hồng có một nhánh cây lớn mọc qua phía bên nhà Trương gia, Lục Thành đứng trên đầu tường giơ tay lên hái quả trên cành đó.
Trong lúc đang chọn quả hồng, Lý thị dở khóc dở cười từ phòng bếp đi ra, cầm cây gậy trúc trong tay, quở trách Lục Thành: Lớn như vậy rồi còn trèo tường, đây, dùng cái này hái.
Từ Thu Nhi chạy tới cầm lấy, nói thầm nho nhỏ với bà một câu.
Lý thị đã hiểu, bà nhìn nam nhân hết sức chững chạc nhưng vẫn còn có chút tính trẻ con đứng trên đầu tường, cười lắc đầu không quan tâm .
A Mộc đứng dưới chân tường, rất nhanh chọn xong một quả.
Hắn muốn quả hồng trong sân Trương gia, lúc Lục Thành hái, mặt hắn lại hướng về phía nhà Trương gia lần nữa.
Liễu Chi kinh ngạc nhìn chằm chằm gò má tuấn lãng của nam nhân, nàng không thể tin được vị hôn phu của Ngưng Hương lại là nhân vật xuất chúng như vậy. Nam nhân yêu mỹ nhân, các cô nương lại ái mộ nam nhân tuấn tú , Lục Thành vừa cao lớn vừa anh tuấn, nam nhân như vậy mà thích nàng thì nàng cũng nguyện ý tái giá.
Hơn nữa giữa con ruột cùng cậu em vợ, hắn lại thiên vị người sau, lúc hái quả hồng đều hái cho A Mộc trước tiên, vậy tương lai Ngưng Hương sinh nhi tử, Lục Thành nhất định sẽ thích tiểu nhi tử của hắn và Ngưng Hương hơn, có nam nhân che chở, mẹ kế Ngưng Hương có thể hoàn toàn nghiêm khắc với con vợ trước của Lục Thành, không cần lo lắng Lục Thành không vui.
Nghe nói Lục gia còn rất có tiền.
Trên tường, nam nhân sau khi hái xong quả hồng liền nhảy xuống, Liễu Chi nhìn chằm chằm đầu tường, đột nhiên tâm trạng trở nên u ám.
Nàng lớn lên không đẹp bằng Ngưng Hương, gả cho biểu ca cũng không bằng nam nhân của Ngưng Hương. Có Lục Thành, Ngưng Hương nhất định không thích biểu ca, nhưng trong lòng biểu ca vẫn còn nhớ thương nàng ta, không dám nói ra là vì biết mình không xứng với người ta, cho nên mới nguyện ý cưới cô biểu muội này. Nàng không ngốc, sẽ không dễ dàng bị biểu ca đánh lừa nữa.
Vì sao những nam nhân này đều thích Ngưng Hương?
Liễu Chi oán hận vò y phục trong chậu nước, ánh mắt hiện lên tia quái dị.
Nếu các nam nhân đều thích Ngưng Hương như vậy, thế tử trước đây Ngưng Hương hầu hạ chắc cũng sẽ thích nàng ta rồi? Lúc ở trong chăn biểu ca đối với nàng rất gấp gáp, Liễu Chi càng nghĩ càng cảm thấy Ngưng Hương rất có khả năng thân thể không còn trong sạch, có lẽ là bị thế tử chơi chán rồi nên mới đành phải về quê?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Liễu Chi lại xuất hiện thêm ý tưởng khác thường.
Đừng nhìn Ngưng Hương bên ngoài tốt như vậy, để xem nàng ta gả xong trong đêm động phòng trên khăn không có lạc hồng, Lục Thành sẽ hưu nàng ta, đến lúc đó nàng lại có thể xem chuyện vui xảy ra rồi.
~
Phía nhà Từ gia, Lục Thành cười đưa những quả hồng mới hái cho nhi tử.
Qủa hồng rất to, hai tay mập mạp của A Nam đều vươn ra, cầm lấy quả hồng xem xét thật kĩ, sau đó giơ lên miệng định cắn.
Lục Thành liên tục đề phòng nãy giờ, chờ khi A Nam giơ quả hồng lên thì bàn tay của hắn đã phủ lại, cái miệng nhỏ nhắn của A Nam ngoạm phải tay phụ thân.
Ngưng Hương buồn cười, nghiêng đầu dỗ tiểu tử: Không được, quả hồng này vẫn chưa chín, A Nam cầm về nhà phơi nắng vài ngày mới ăn được. Nói xong ngẩng đầu lên, nhỏ giọng dặn dò Lục Thành, A Nam quá nhỏ, móc ruột cho bé ăn hai ba muỗng là được rồi, đừng đút quá nhiều, nhớ kỹ sau khi ăn cơm xong mới được ăn hồng, lúc đói bụng ăn không tốt.
Sao chuyện gì nàng cũng hiểu hết vậy? Lục Thành dịu dàng nhìn nàng, hắn thích nghe nàng dặn dò mình như vậy.
Hai người đứng quá gần nhau, nhu tình trong mắt của hắn như lửa muốn nướng chín nàng, Ngưng Hương đỏ mặt nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: Là do nghe Lý ma ma nói.
Lý ma ma làm việc ở phòng bếp, do đệ đệ Bùi Cảnh Hàn tuổi còn nhỏ, mà ấu đệ của Ngưng Hương và tôn tử của Lý má má cũng gần tuổi nhau, cho nên trên đường về nhà hai người thường xuyên hàn huyên tới chuyện chăm sóc hài tử, Ngưng Hương từ chô Lý ma ma học được không ít điều.
Lục Thành còn muốn khen thêm vài câu, đột nhiên thấy lòng bàn tay chợt lạnh, hắn hoảng sợ cúi đầu, liền thấy ngón tay nhỏ bé của A Nam rút ra từ giữa kẽ tay của hắn, trên ngón tay bé còn dính đầy nước hồng, giống như bé biết phụ thân sẽ ngăn cản, cho nên A Nam cúi thấp đầu đưa ngón tay vào miệng thật nhanh, lúc đó cặp mắt phượng còn đắc ý híp lại thành một đường chỉ.
Thỏa mãn mút mút ngón tay, cặp mắt híp lại của A Nam từ từ mở to. Sau đó bé lấy ngón tay ra khỏi miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay, miệng nhỏ chẹp chẹp vài cái, hết nhìn phụ thân lại nhìn nương, tiểu tử muốn khóc, dường như còn sợ phụ thân và nương không hiểu bé khó chịu, A Nam liền đưa ngón tay muốn cho phụ thân nếm thử, chua...
Tiểu tử này đã có thể nhận biết hương vị chua cay mặn ngọt, cho nên tự mình đem vị chát xếp vào vị chua .
Lục Thành không có ý định liếm ngón tay bẩn của nhi tử, hắn cười ném quả hồng đi, không để ý đến tiểu tử nữa.
Có Ngưng Hương ở đây, không cần hắn xen vào, nàng bước nhanh ôm A Nam bị ủy khuất đi vào phòng bếp, múc nước cho tiểu tử súc miệng, súc miệng xong liền lấy hai quả táo đỏ cho bé ăn. A Nam ăn hai quả táo ngọt ngào, vị chát trong miệng cũng dần biến mất, rốt cuộc bé không thèm nhớ cây hồng đó nữa, Từ Thu Nhi cố ý cầm quả hồng đưa cho bé, A Nam xị khuôn mặt nhỏ nhắn muốn đánh nàng.
Cô cô xấu! Đánh không được nàng, tiểu tử trừng mắt thở phì phì mắng, mắng xong liền nghiêng đầu nhào vào trong lòng nương thân, không muốn chơi với cô cô xấu.
Từ Thu Nhi cười ha ha, quậy đủ rồi thì đem quả hồng trả lại cho đường đệ, sau đó đi sang Đông viện giúp mẫu thân làm việc. Hôm nay có khách nên sẽ làm thêm vài món ăn, đường tỷ thì kiêng dè Lục Thành không thể giúp, Quản Bình là tức phụ đợi gả, nàng đành phải ra tay.
Xào vài món ăn, sau đó mọi người chia phần về nhà mình ăn.
Phía bên Đông viện, Lục Thành bồi phụ tử Từ Thủ Lương uống mấy chén, sau đó hắn hỏi đến cây hồng trong sân, Bá phụ, năm xưa mọi người xử lý những quả hồng kia thế nào? Cháu vừa mới nhìn một chút, hẳn là có thể hơn ba trăm cân đúng không?
Từ Thủ Lương gật đầu, Mới đầu thì kết quả rất ít, mấy năm này thì bắt đầu nhiều lên, tính đi tính lại cũng được ba trăm cân, sau đó chia cho người quen trong thôn một ít, còn dư lại ta đem lên trấn trên bán, năm văn tiền một cân, mua nhiều thì cho thêm vài quả, bình thường cũng có thể bán một lượng bạc. Ai, trấn trên chịu dùng tiền mua thứ này cũng ít, nhiều người chê mắc không muốn mua, vì không muốn bị hư uổng phí cho nên có đôi khi hai ba văn tiền ta cũng bán, có thể kiếm chút nào hay chút đó.
Cây ăn quả tự lớn tự kết quả, bọn họ cũng không phải chăm sóc, xem như bán được tiền là tốt rồi, kiếm ít cũng không đau lòng.
Lục Thành suy nghĩ một chút rồi nói: Bá phụ, cháu biết một quản sự nhà giàu bên trong thành chịu trách nhiệm thu mua, trái cây hàng năm đều do bọn họ mua, ít nhất mười cân mỗi loại, nếu nhiều hơn thì trực tiếp tính bằng giỏ. Như vậy nếu như năm nay khi nhà ngài thu hoạch hồng thì bảo cháu đến, cháu sẽ màng vào thành bán, như vậy không cần bày bán, trực tiếp đưa qua đó là được, một cân ít nhất cũng được mười văn tiền.
Mười văn tiền một cân, ba trăm cân chính là ba lượng bạc.
Từ Thủ Lương vui mừng quá đỗi, lập tức nhìn Lục Thành thuận mắt hơn rất nhiều: Nếu được vậy thì tốt quá, để lát nữa ta nói với Hương Nhi một tiếng, để nó chia cho cháu một ít. Đưa Lục Thành một phần, lợi nhuận cũng đã nhiều hơn so với năm trước ước chừng hai lượng.
Lục Thành cười nhìn ông, Bá phụ khách khí quá làm gì, cháu với Hương Nhi đã đính hôn, giúp nàng bán mấy cân cây hồng còn thu chân chạy phí, đây không phải là để người khác chê cười sao?
Từ Thủ Lương ngẫm lại cũng đúng, tự biết lỡ lời, ông tự rót cho Lục Thành một ly rượu.
Trong nhà, ba người vừa ăn vừa nói chuyện giống như người một nhà, lúc này Lục Thành nói đến việc cuối tuần sẽ nhờ mọi người đi nhặt hạt dẻ. Có tiền công, phụ tử Từ Thủ Lương đương nhiên rất vui vẻ, Lục Thành vừa xong nói hai cha con liền đồng ý.
Sau khi ăn xong Lục Thành ngồi một lát, sau đó mới lưu luyến dẫn A Nam và A Đào về nhà.
Sau khi tiễn khách, ngoại trừ Quản Bình phải ở Tây viện, mọi người trong Từ gia đều tới Đông viện tán gẫu.
Lý thị khen Lục Thành vài câu, bà xoay chuyển ánh mắt, cười nói: Đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng nhau xuất phát đi nhặt hạt dẻ, A Mộc cũng đi, có Lục đại ca cháu ở đó, lần này nhất định vẫn sẽ trả tiền công cho cháu.
A Mộc hưng phấn gật đầu.
Con không đi. Từ Thu Nhi đột nhiên nói, nói xong gặp thấy cả nhà đều nhìn về phía nàng, mắt hạnh nàng chuyển một cái, hướng về mẫu thân làm nũng: Lần trước hái táo đỏ làm con rất mệt, lần này nhặt hạt dẻ chắc chắn số lượng sẽ nhiều hơn, khom lưng nhặt hạt dẻ nhất định lại mệt mỏi, con không đi, thà rằng không có hai mươi văn tiền.
Do tỷ phu là người chăm coi vườn táo đỏ, nàng nhất định sẽ đi, nhưng quản sự vườn hạt dẻ lại chính là tên họ Nghiêm lưu manh thối, vốn tự mình đa tình hiểu lầm nàng vừa ý hắn , lần này nếu nàng quả thật đi vào địa bàn của hắn, nhất định hắn lại nói hươu nói vượn, chỉ cần nghĩ sơ thôi Từ Thu Nhi đã biết hắn sẽ nói lời khó nghe như thế nào.
Cho nên nàng thà rằng bị mẫu thân mắng cũng sẽ không đi.
Tỷ tỷ và tẩu tử của con đều đi, A Mộc cũng đi, lẽ nào con muốn làm thiên kim tiểu thư? Lý thị quả nhiên nâng giọng, trừng mắt quở trách nữ nhi, Bớt nói nhảm, cho dù phải trói ta cũng phải trói con theo, thật là nuông chiều con quá riết hư rồi.
Nương... Từ Thu Nhi chạy tới muôn ôm cánh tay mẫu thân làm nũng.
Lý thị hừ lạnh một tiếng né tránh nàng, rõ ràng việc này không thể thương lượng.
Từ Thu Nhi lại không thể giải thích chuyện nàng cùng Nghiêm Kính, chỉ có thể nhận mệnh, vừa đến ngày phải đi, nàng cố ý đổi một bộ xiêm y thật cũ, vật trang sức hay khuyên tai đều không mang, vẻ mặt không vui theo cả nhà ra cửa, đi bộ tới thôn Đông Lâm cùng nhà Lục hội hợp.
Hai nhà lại có dịp hội hợp, lần nữa cả xe lừa chật ních, vô cùng náo nhiệt đi về vườn trái cây.
Vườn hạt dẻ kề bên vườn táo đỏ, mỗi bên chiếm nửa núi, lần này Lục Thành trực tiếp đánh xe đi vườn bên cạnh.
Nghiêm Kính sớm đã đứng chờ trên sườn núi, nghe thấy tiếng người, hắn liền cúi đầu nhìn một chút, ánh mắt đảo qua toàn bộ người trên xe, hắn nhìn một tiểu cô nương rồi cười cười, sau đó bước nhanh ra ngoài nghênh đón, chào hỏi với các trưởng bối.
Đường tỷ đã bị A Nam chiếm mất, Từ Thu Nhi đành núp ở sau lưng tẩu tử.
Sau phút hàn huyên, Nghiêm Kính dẫn mọi người lên trên núi, cười giải thích: Nhặt hạt dẻ rất dễ, không giống như bên vườn táo đỏ sợ người xấu hái trộm, lần này chau cũng chỉ mời hai chúng ta, hôm nay làm nhanh đại khái có thể nhặt hết một nửa, ngày mai vẫn phải làm phiền các bá phụ và bá mẫu đến, không biết mọi người có rãnh rỗi không?
Lục Thành ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, trước kia Nghiêm Kính đều sắp xếp người thu hoạch một lần là xong .
Lý thị và Phan thị đều vô cùng vui mừng, hai người trăm miệng một lời nói cảm ơn, ước gì có thể làm càng nhiều ngày càng tốt, chỉ có Từ Thu Nhi lặng lẽ nhếch miệng.
Dụ mọi người vui vẻ xong, trước tiên Nghiêm Kính dạy bọn họ nhặt hạt dẻ thế nào, hắn vừa chững chạc giỏi giang, vừa hết sức đứng đắn.
Người Lục gia đã tới mấy lần, trực tiếp đi theo Lục Thành qua bên kia chia giỏ chia mũ rơm, đỡ cho lúc đập hạt dẻ bị trúng đầu.
Chuẩn bị xong, bọn họ liền gấp rút làm việc.
Cỏ dại đều được Nghiêm Kính sớm xử lý sạch sẽ, từng viên hạt dẻ hoặc cả bụi hạt dẻ đặc biệt trông thấy rõ ràng hơn, từng viên hạt dẻ thì trực tiếp bỏ vào trong giỏ xách, còn bụi hạt dẻ lớn thì phải dùng chân đạp sang hai bên, nhặt hạt dẻ ra là được, nhưng nếu bụi dẻ quá nhỏ hoặc vẫn còn khép lại thì nhặt toàn bộ bỏ vào trong giỏ, giữ lại để Nghiêm Kính quan sát chăm sóc tỉ mỉ, để cho hạt dẻ bên trong nở ra.
Sau khi Nghiêm Kính dạy xong liền bước nhanh tới muốn cướp mũ rơm trong tay Lục Thành.
Lục Thành đang chờ cơ hội tìm mò mẫm tức phụ, hắn siết chặt mũ rơm không chịu buông tay, Nghiêm Kính bực bội đưa lưng về phía mấy người Từ gia trừng hắn, Vợ của ngươi cũng đã định rồi, còn lo không có cơ hội thân mật sao? Mau buông ra.
Lục Thành lập tức hiểu ra, hắn quét mắt ra sau lưng Quản Bình nhìn Từ Thu Nhi một cái. Sau đó lại nhin Nghiêm Kính, bên trong mắt hoa đào lộ ra vẻ do dự.
Hắn nên giúp huynh đệ theo đuổi tức phụ, còn là giúp vị hôn thê bảo vệ đường muội thật tốt đây?
Thấy hắn do dự, trong lòng Nghiêm Kính đã xác định Lục Thành có sắc quên bạn, hắn cắn răng, dựa vào gần Lục Thành nói ba chữ.
Lục Thành nhíu mày, bất đắc dĩ liếc hắn một cái, chỉ chừa lại hai chiếc mũ nhỏ, còn dư lại đều đưa cho Nghiêm Kính, sau đó hắn lập tức cười đi về phía Ngưng Hương, thấy Ngưng Hương đang dắt con trai ngoan của hắn, hắn khom lưng nói: A Nam đeo mũ lên, không thì hạt dẻ đập trúng đầu.
A Nam nhìn mọi người cách đó không xa đều mang mũ, sau đó lại nhìn qua chiếc mũ quả dưa do Nghiêm thúc thúc cố ý chuẩn bị cho bé được phụ thân mang tới, nhìn cho đến khi mũ được đội lên đầu.
Cái này cho nàng. Dù sao không có người ngoài, Lục Thành đứng thẳng người, giơ mũ muốn đeo giúp vị hôn thê.
Ngưng Hương nhìn bá phụ, bá mẫu mũ đang cầm giỏ đi về phía trước, hiểu bọn họ ngầm cho phép Lục Thành thân cận, nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt đỏ như hoa đào. Trong lòng Lục Thành nhộn nhạo, kế hoạch giúp nàng mang mũ thuận tiện sờ khuôn mặt non nớt của nàng đã sắp thành công, đột nhiên có người chạy đến bên cạnh.
Lục đại ca chọn cho tỷ tỷ nhất định là mũ tốt, muội muốn lấy cái này! Từ Thu Nhi thật nhanh đoạt lấy chiếc mũ trong tay Lục Thành, như một làn khói chạy về phía trước.
Lục Thành và Ngưng Hương còn chưa kịp phản ứng, A Nam đã tức giận kêu a một tiếng thật to, bất mãn cô cô xấu cướp mũ mà phụ thân cho nương.
Lý thị quay đầu lại, trách cứ khuê nữ nhà mình, Con bao nhiêu tuổi rồi mà suốt ngày cứ như trẻ con vậy, đều là mũ rơm phân tốt xấu cái gì?
Từ Thu Nhi làm như không nghe thấy, nàng chạy đến bên cạnh tỷ muội Lục Phù.
Lục Thành nghiêng đầu nhìn Nghiêm Kính bị Từ Thu Nhi ngó lơ, hắn trầm mặc một lát rồi đem mũ của mình đội lên đầu Ngưng Hương. Ngưng Hương kinh ngạc giương mắt lên, tuy không thấy rõ người nhưng nàng có cảm giác vết chai trên tay Lục Thành đang chạm vào mặt nàng, lúc rời đi, ngón tay lửa đốt như vô tình chạm vào môi nàng.
Ngưng Hương xấu hổ cúi đầu, dắt A Nam đi lên phía trước.
Lục Thành cười nhìn theo bóng lưng hai mẹ con, cũng không để ý nụ cười của hắn đã kích thích thật sâu đến huynh đệ tốt của mình, vì vậy khi hắn đang cười, trên đầu đột nhiên bị người khác dùng sức đội mũ rơm thật mạnh lên đầu, trong nháy mắt che kín nửa gương mặt.
/148
|