Edit: Hà
Vừa mới sáng sớm mở hàng đã gặp được hai đợt khách cùng vào, Đậu chưởng quầy của Bách điểu cư nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt, tự mình đi chiêu đãi Bùi Cảnh Hàn thân phận tôn quý, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho tiểu nhị đi tiếp đãi Lục Thành.
Lục Thành đem lồng chim đưa cho tiểu nhị, nói với hắn về tình trạng của con vẹt mấy ngày nay, nhưng dư quang trong lỗ tai lại lưu ý cuộc nói chuyện của hai người đằng kia.
Ngưng Hương giúp ta nhìn thử, nên mua loại nào cho Nhị công tử thì tốt. Bùi Cảnh Hàn hơi ngửa đầu, nhìn các loại chim có trong cửa hàng, đệ đệ đang trong tuổi ham chơi, Bùi Cảnh Hàn lại bận bịu công chuyện nên không có nhiều thời gian bồi hắn, cho nên muốn tặng vật nhỏ để cho đệ đệ giết thời gian. Hầu như những năm gần đây không có năm nào mà hắn không tặng những con vật ở trên đất cho đệ đệ, nhưng chưa bao giờ có con nào còn sống cho tới bây giờ, lần này dứt khoát mua chim cho hắn mới được.
Ngưng Hương cố nén không nhìn Lục Thành ở phía bên kia, tiểu cô nương nhìn chung quanh nửa vòng thì bị một chim hoàng oanh lông vũ hấp dẫn, nhỏ giọng đề nghị: Con hoàng oanh kia thế tử thấy thế nào?
Bùi Cảnh Hàn nhìn một cái, lắc đầu, Lão phu nhân đã có hoàng oanh, nhị công tử cũng không thích, đổi lại đi.
Rất nhanh Ngưng Hương lại nhìn trúng một con chim hồng tước, lông màu xám tro, trước trán có một nhúm lông đỏ.
Bùi Cảnh Hàn vẫn không thích, Quá nhỏ, đổi loại lớn hơn một chút .
Đậu chưởng quỹ đang đứng bên cạnh vội vàng đề nghị: Thế tử thử nuôi vẹt xem như thế nào? Nhị công tử còn nhỏ tuổi, nuôi vẹt để cậu ấy giải trí, cậu ấy nhất định là rất thích.
Ngưng Hương chột dạ im lặng, kỳ thật nàng cũng muốn chọn vẹt, nhưng thấy Lục Thành đang đứng bên cạnh, trong tay lại mang theo con vẹt, nàng sợ Lục Thành nghĩ nhiều.
Đúng lúc này Bùi Cảnh Hàn cũng chú ý tới Lục Thành, nhưng hắn sớm đã quên một tên quản vườn nho nhỏ chỉ gặp mặt một lần ở vườn trái cây, ánh mắt trực tiếp nhìn vào lồng chim trong tay hắn.
Đậu chưởng quầy thừa dịp giới thiệu: Đó là vẹt huyền phượng, có màu lông trắng như tuyết xinh đẹp, rất được các công tử và các cô nương yêu thích.
Nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn đang nhìn vào mình, Lục Thành theo bản năng thẳng lưng ưỡn ngực.
Nhưng con vẹt bên trong lồng chim lại không có chí khí như chủ nhân, ỉu xìu mở to mắt nằm ở trong đó, hai mắt vô thần
Bùi Cảnh Hàn nhíu mày, nghiêng đầu nói với Đậu chưởng quầy: Ở đây có chim ưng con không? Vẹt hoạ mi kia đều là vật của các cô nương nuôi trong nhà, nam nhân nên nuôi ưng mới phải, nếu không sẽ dễ dàng mê muội mất ý chí, chỉ biết đùa chim làm thú vui.
Hắn chỉ nói ra cách nhìn của mình đối với việc nuôi chim, cũng không phải có ý nhằm vào Lục Thành.
Sắc mặt Lục Thành khó coi cực kỳ, vừa muốn thanh minh nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, lời nói của Bùi Cảnh Hàn dường như có chút đạo lý.
Nam nhân mang theo vẹt, luận về uy phong khí thế, làm sao có thể so với người mang ưng trên vai?
Không muốn bị thua thiệt, Lục Thành cũng nhìn về phía Đậu chưởng quỹ, ngay sau đó ngoài ý muốn phát hiện cô nương bên cạnh Bùi Cảnh Hàn dường như đang nhìn hắn. Trong lòng Lục Thành giật mình, ánh mắt xoay qua chỗ khác, liền thấy vẻ mặt của nàng mặt tràn đầy lo lắng đang nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau, nàng giật mình cúi đầu xuống, rất nhanh lại trốn bên cạnh Bùi Cảnh Hàn.
Thế nhưng đôi mắt hạnh căng thẳng vì hắn đã khắc sâu trong đầu Lục Thành.
Nàng sợ hắn tức giận bởi lời nói của Bùi Cảnh Hàn sao?
Nếu như nàng thực sự là người khẩu thị tâm phi* tham luyến hư vinh, sau khi bị người khác bắt gặp, sẽ không còn tâm trạng mà để ý tới tâm tình của hắn chứ?
(*): miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
Nghi hoặc đột ngột đến, ngực của Lục Thành đột nhiên cũng không còn nặng nề như ban nãy nữa.
Lúc này Đậu chưởng quỹ cũng vừa mở miệng, nhìn Bùi Cảnh Hàn cười nói: Có, mới có một ổ chim ưng con chuẩn bị đưa ra bán, thế tử đến đây thật là đúng lúc, ngài chờ một chút, để ta mang ra cho ngài coi.
Bùi Cảnh Hàn gật đầu, nhìn thấy sắc mặt của tiểu nha hoàn bên cạnh không đúng, chắc là vì hắn từ chối hai đề nghị của nàng, hắn khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: Ngưng Hương thích chim hoàng oanh đúng không? Vậy ta mua cho em một con nhé.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng sủng ái như vậy, Lục Thành nắm chặt bàn tay.
Ngưng Hương không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Lục Thành, liền vội vàng lắc đầu cự tuyệt, Không cần, Tố Nguyệt rất ghét những thứ này, nếu thấy em nuôi chim nhất định nàng ấy sẽ không vui.
Bùi Cảnh Hàn đang có ý dụ dỗ nàng vui vẻ, suy nghĩ một lát lại nói: Vậy ta để cho Trường Thuận nuôi vậy, nếu như bất cứ lúc nào em muốn nhìn thấy thì gọi hắn mang vào trong viện.
Ngưng Hương còn muốn cự tuyệt thì đột nhiên Bùi Cảnh Hàn nắm chặt tay nàng, dắt nàng đi về phía chim hoàng oanh bên kia, Cứ quyết định vậy đi, chọn một con đi.
Ngưng Hương có cảm giác tay mình giống như là bị rắn quấn lấy.
Sau phút giây ngắn ngủi do dự, nàng không hề giãy giụa nữa, cũng không nhìn vẻ mặt của Lục Thành là dạng gì nữa, đành thuận theo để Bùi Cảnh Hàn dắt đi, cho đến khi dừng lại Bùi Cảnh Hàn vẫn còn muốn nắm chặt tay nàng, nàng mới khẽ giãy giụa. Bùi Cảnh Hàn biết nàng xấu hổ, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay nàng để nàng mở ra, giúp nàng chọn chim hoàng oanh.
Ngưng Hương cứng ngắc chết lặng nhìn những chú chim hoàng oanh kia, chỉ trông mong sau khi Lục Thành hiểu lầm nàng, sẽ tức giận quên nàng đi.
Thực sự Lục Thành rất tức giận, nếu như ngọn lửa giận trong lồng ngực có thể thiêu cháy bất cứ ai, có lẽ lúc này Bùi Cảnh Hàn đã bị hắn đốt thành tro, nhưng hắn vẫn chưa tức giận đến mất hết lý trí, cho nên hắn đã nhìn ra, lúc Ngưng Hương bị Bùi Cảnh Hàn dắt đi, hai gò má nàng tái nhợt, không giống như vẻ ngượng ngùng sợ bị người khác nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa hai người.
Có lẽ nàng cũng không muốn bị Bùi Cảnh Hàn đối xử như vậy với nàng.
Nhưng nàng là nha hoàn, nàng không có năng lực cự tuyệt.
Sau một phút phẫn nộ, đột nhiên Lục Thành sinh ra cảm giác thất bại.
Hắn hận bản thân bất lực, hận mình không có bản lãnh đoạt lại nàng từ trong tay Bùi Cảnh Hàn.
Tâm tư của hắn đều ở trên người Ngưng Hương, thế cho nên lúc tiểu nhị gọi hắn hai tiếng hắn mới hoàn hồn.
Tiểu nhị thấy trong mắt của hắn cuối cùng cũng nhìn vào mình, tức giận nói: Ta đã nói hết với ngươi rồi đó, ngươi đã nhớ kỹ chưa?
Căn bản nãy giờ Lục Thành không nghe thấy gì hết, sợ Bùi Cảnh Hàn phát hiện sự khác thường của hắn, đành lúng túng gật đầu.
Tiểu nhị liền duỗi tay về phía hắn, Tiền thuốc hai đồng, ta đi lấy thuốc cho ngươi.
Lục Thành nhìn con vẹt trong tay một chút, vừa lúc Đậu chưởng quỹ ở bên kia đi tới, hắn siết chặt tay, khó xử nói với tiểu nhị: Có thể bớt chút được không?
Tiểu nhị đánh giá hắn một lúc, thái độ vẫn coi như là hiền hòa nhưng cũng không dễ thương lượng, Đây đã là rẻ nhất rồi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, sớm đưa tiền sớm chữa lành, để trễ lâu thì dù có uống thuốc cũng cứu không được, không uổng vài đồng bạc đâu. Con này là huyền phong vẹt rất thông minh, lại còn nói được rất nhiều, lúc Tam thúc ngươi mua ước chừng tốn hai mươi lượng bạc.
Lục Thành lộ vẻ do dự, cúi đầu nhìn lồng chim, nhỏ giọng nói: Ngài đừng vội, để ta suy nghĩ lại đã.
Tiểu nhị xoay người rời đi.
Lục Thành lặng lẽ nghe Đậu chưởng quỹ bên kia nói chuyện.
Thế tử, đây là năm con chim ưng cùng chung một ổ, tháng bảy năm ngoái ấp ra, bốn con này nuôi khỏe nhất, ngài nhìn một chút xem thích con nào?
Đậu chưởng quỹ ra lệnh cho tiểu nhị mang ra một cái giá để chim đậu bằng gỗ vàng, phía trên dùng dây cột bốn con diều hâu có cùng cỡ với nhau, lông chim màu nâu sẫm, chỉ có dưới cổ một ít xám trắng loang lổ với nhau. Mỏ chim cứng rắn sắc bén như cái móc, thoạt nhìn rất hung hãn. Đừng nhìn chúng chỉ mới có mười tháng, chỉ cần vừa xuất hiện thì những con chim trong lồng gần đó đếu không thể sánh bằng.
Nghe Đậu chưởng quỹ nói tốt nhất chính là đút cho chúng ăn chuột sống, Ngưng Hương nhìn cái mỏ diều hâu sắc bén, nhịn không được né tránh sau lưng Bùi Cảnh Hàn.
Bùi Cảnh Hàn cất tiếng cười vang, cẩn thận chu đáo một phen, chọn một con uy vũ khỏe mạnh nhất, tuyệt nhiên không hỏi giá tiền.
Đậu chưởng quỹ cũng không hỏi nữa, nhiệt tình dạy hắn phương pháp thuần ưng.
Bùi Cảnh Hàn hào hứng lắng nghe, cuối cùng để hắn mang diều hâu đưa đến Hầu phủ, còn hắn dẫn Ngưng Hương đi dạo nơi khác.
Ngưng Hương rủ mắt đi theo sau lưng hắn, từ đầu đến cuối không nhìn Lục Thành đang đứng bên kia nữa.
Lục Thành đưa mắt nhìn nàng ra cửa, nhìn thấy Đậu chưởng quỹ muốn đem ổ chim ưng cất trở về, gấp rút mở miệng hỏi: Đậu chưởng quỹ, diều hâu này bán thế nào?
Đậu chưởng quỹ liếc hắn một cái, trong mắt chợt lóe qua chút tiếc nuối, lại không có ý cười nhạo, hiền hòa nói: Năm mươi lượng, tiểu huynh đệ chắc hẳn cũng thích loại chim diều hâu uy phong đúng không? Nhưng mà ta nói thật cho cháu biết, nuôi diều hâu trưởng thành không phải là chuyện dễ dàng, cũng chỉ có những nhà đại phú đại quý nhàn hạ mới có thể nuôi được, những người tầm thường như chúng ta nuôi vẹt giết thời gian là được rồi, vừa thoải mái lại vừa giải sầu, rất tốt.
Cũng không hề đề nghị Lục Thành mua ưng.
Lục Thành xác thực cũng mua không nổi.
Nhưng vừa nghĩ tới lời nói của Bùi Cảnh Hàn, Lục Thành không cam lòng.
Lại liếc mắt nhìn bốn con ưng trên kệ, trong nội tâm Lục Thành khẽ động, nghi ngờ nói: Mới vừa nghe Đậu chưởng quỹ nói là ổ này tổng cộng có năm con ưng, còn một con tại sao không lấy ra?
Đậu chưởng quỹ cười nói: Mỗi một ổ chim ưng bên trong đều có con chắc nhất, cũng có con yếu nhất, con kia cũng chỉ cái đầu nhỏ, nhưng so với mấy con còn lại hoàn toàn không so sánh được, hiện tại bản thân cũng không giết chết được vật còn sống, chỉ có thể ăn đồ ăn dư thừa của các huynh đệ còn, nếu như thuần dưỡng cũng không có cách nào mang ra ngoài săn bắn...
Vậy con đó thì bao nhiêu tiền? Lục Thành chẳng những không có thất vọng, ngược lại sinh ra hy vọng, ưng chưa đủ tốt, giá tiền mới thấp.
Đậu chưởng quỹ nghe hiểu ý tứ của hắn, sờ sờ cái cằm, nói thẳng: Mặc dù kia kém hơn rất nhiều nhưng nuôi lớn vẫn là có thể để trang trí trước mặt tiền cửa hàng, giá cả vẫn rất cao, nếu tiểu huynh đệ thật muốn mua, lại thấy cháu là khách hàng đầu tiên sáng nay, vậy đưa cho ta hai mươi lăm đồng đi.
Lục Thành dừng lại một chút, thành khẩn nói: Đậu chưởng quỹ, cháu chỉ có thể xuất ra hai mươi lượng, người xem có thể bớt nữa hay không?
Không có tiền thì đừng mua, cứ cò kè mãi làm cái gì. Tên tiểu nhị đứng kế bên nhìn không được nữa, nho nhỏ nói thầm.
Lục Thành dường như không nghe thấy, nhìn thẳng vào Đậu chưởng quỹ nói: Đậu chưởng quỹ, thế tử là mua cho đệ đệ hắn, cháu mua diều hâu là muốn tặng cho con trai cháu, cháu cũng muốn trông mong tiểu tử kia khi trưởng thành cũng có tương lai, không giống như cháu cả đời chỉ biết làm ruộng. Ngài bớt cho cháu năm lượng nữa đi, còn nếu không cho cháu để lại phiếu nợ, chờ sau này cháu có tiền dư dả lại mang trả ngài được không?
Đậu chưởng quỹ nghe xong, ngoài ý muốn nhíu mày, lần nữa tường tận quan sát Lục Thành một phen, sờ râu nói: Mà thôi, sáng nay cháu cùng thế tử có duyên gặp mặt, có thể nghe thế tử nói cũng coi như là duyên phận, nếu cháu đã thành tâm muốn mua, ta sẽ bán cho cháu hai mươi lượng. Nhưng mà ta nói trước, mua ưng quý, nuôi ưng còn quý hơn, ngày nào đó cháu làm chết nó, cũng đừng đến chỗ của ta đòi bồi tiền đó.
Lục Thành vui mừng quá đỗi, vội hỏi: Ngài yên tâm, Lục Thành cũng không phải là loại người không biết đúng sai, vừa mới nghe tiểu nhị nói huyền phượng vẹt này giá trị hai mươi lượng, hai đồng là có thể trị khỏi bệnh của nó, ngài xem ta đưa thêm cho ngài hai lượng bạc, sau đó dùng huyền phượng vẹt đổi kia con chim ưng kia được không?
Bản thân cũng biết đề nghị của mình vô cùng hoang đường, Lục Thành cười xấu hổ, đôi mắt hoa đào lại chân thành nhìn qua lão giả trước mắt.
Vài tên tiểu nhị đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt cười trào phúng.
Đậu chưởng quỹ cũng cười, đưa tay chỉ chỉ Lục Thành, Tiểu tử này, còn biết tính toán hơn cả ta, mà thôi, ta thấy cháu hợp ý, đành để cháu chiếm tiện nghi một lần vậy. Hai lượng bạc kia ta cũng không cần, chỉ hy vọng tương lai con trai của cháu thăng quan tiến chức thì đừng quên đến việc buôn bán của ta.
Cha nào con nấy, cha không cam lòng nghèo khó ôm chí lớn, con trai khẳng định cũng không kém được.
Đậu chưởng quỹ nhìn Lục Thành đầy thâm ý sâu xa, tự tin không nhìn lầm người.
Hơn nữa, cho dù nhìn lầm, thì khoản mua bán này ông cũng đã có chút lời, cũng không có thiệt thòi.
Vừa mới sáng sớm mở hàng đã gặp được hai đợt khách cùng vào, Đậu chưởng quầy của Bách điểu cư nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt, tự mình đi chiêu đãi Bùi Cảnh Hàn thân phận tôn quý, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho tiểu nhị đi tiếp đãi Lục Thành.
Lục Thành đem lồng chim đưa cho tiểu nhị, nói với hắn về tình trạng của con vẹt mấy ngày nay, nhưng dư quang trong lỗ tai lại lưu ý cuộc nói chuyện của hai người đằng kia.
Ngưng Hương giúp ta nhìn thử, nên mua loại nào cho Nhị công tử thì tốt. Bùi Cảnh Hàn hơi ngửa đầu, nhìn các loại chim có trong cửa hàng, đệ đệ đang trong tuổi ham chơi, Bùi Cảnh Hàn lại bận bịu công chuyện nên không có nhiều thời gian bồi hắn, cho nên muốn tặng vật nhỏ để cho đệ đệ giết thời gian. Hầu như những năm gần đây không có năm nào mà hắn không tặng những con vật ở trên đất cho đệ đệ, nhưng chưa bao giờ có con nào còn sống cho tới bây giờ, lần này dứt khoát mua chim cho hắn mới được.
Ngưng Hương cố nén không nhìn Lục Thành ở phía bên kia, tiểu cô nương nhìn chung quanh nửa vòng thì bị một chim hoàng oanh lông vũ hấp dẫn, nhỏ giọng đề nghị: Con hoàng oanh kia thế tử thấy thế nào?
Bùi Cảnh Hàn nhìn một cái, lắc đầu, Lão phu nhân đã có hoàng oanh, nhị công tử cũng không thích, đổi lại đi.
Rất nhanh Ngưng Hương lại nhìn trúng một con chim hồng tước, lông màu xám tro, trước trán có một nhúm lông đỏ.
Bùi Cảnh Hàn vẫn không thích, Quá nhỏ, đổi loại lớn hơn một chút .
Đậu chưởng quỹ đang đứng bên cạnh vội vàng đề nghị: Thế tử thử nuôi vẹt xem như thế nào? Nhị công tử còn nhỏ tuổi, nuôi vẹt để cậu ấy giải trí, cậu ấy nhất định là rất thích.
Ngưng Hương chột dạ im lặng, kỳ thật nàng cũng muốn chọn vẹt, nhưng thấy Lục Thành đang đứng bên cạnh, trong tay lại mang theo con vẹt, nàng sợ Lục Thành nghĩ nhiều.
Đúng lúc này Bùi Cảnh Hàn cũng chú ý tới Lục Thành, nhưng hắn sớm đã quên một tên quản vườn nho nhỏ chỉ gặp mặt một lần ở vườn trái cây, ánh mắt trực tiếp nhìn vào lồng chim trong tay hắn.
Đậu chưởng quầy thừa dịp giới thiệu: Đó là vẹt huyền phượng, có màu lông trắng như tuyết xinh đẹp, rất được các công tử và các cô nương yêu thích.
Nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn đang nhìn vào mình, Lục Thành theo bản năng thẳng lưng ưỡn ngực.
Nhưng con vẹt bên trong lồng chim lại không có chí khí như chủ nhân, ỉu xìu mở to mắt nằm ở trong đó, hai mắt vô thần
Bùi Cảnh Hàn nhíu mày, nghiêng đầu nói với Đậu chưởng quầy: Ở đây có chim ưng con không? Vẹt hoạ mi kia đều là vật của các cô nương nuôi trong nhà, nam nhân nên nuôi ưng mới phải, nếu không sẽ dễ dàng mê muội mất ý chí, chỉ biết đùa chim làm thú vui.
Hắn chỉ nói ra cách nhìn của mình đối với việc nuôi chim, cũng không phải có ý nhằm vào Lục Thành.
Sắc mặt Lục Thành khó coi cực kỳ, vừa muốn thanh minh nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, lời nói của Bùi Cảnh Hàn dường như có chút đạo lý.
Nam nhân mang theo vẹt, luận về uy phong khí thế, làm sao có thể so với người mang ưng trên vai?
Không muốn bị thua thiệt, Lục Thành cũng nhìn về phía Đậu chưởng quỹ, ngay sau đó ngoài ý muốn phát hiện cô nương bên cạnh Bùi Cảnh Hàn dường như đang nhìn hắn. Trong lòng Lục Thành giật mình, ánh mắt xoay qua chỗ khác, liền thấy vẻ mặt của nàng mặt tràn đầy lo lắng đang nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau, nàng giật mình cúi đầu xuống, rất nhanh lại trốn bên cạnh Bùi Cảnh Hàn.
Thế nhưng đôi mắt hạnh căng thẳng vì hắn đã khắc sâu trong đầu Lục Thành.
Nàng sợ hắn tức giận bởi lời nói của Bùi Cảnh Hàn sao?
Nếu như nàng thực sự là người khẩu thị tâm phi* tham luyến hư vinh, sau khi bị người khác bắt gặp, sẽ không còn tâm trạng mà để ý tới tâm tình của hắn chứ?
(*): miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
Nghi hoặc đột ngột đến, ngực của Lục Thành đột nhiên cũng không còn nặng nề như ban nãy nữa.
Lúc này Đậu chưởng quỹ cũng vừa mở miệng, nhìn Bùi Cảnh Hàn cười nói: Có, mới có một ổ chim ưng con chuẩn bị đưa ra bán, thế tử đến đây thật là đúng lúc, ngài chờ một chút, để ta mang ra cho ngài coi.
Bùi Cảnh Hàn gật đầu, nhìn thấy sắc mặt của tiểu nha hoàn bên cạnh không đúng, chắc là vì hắn từ chối hai đề nghị của nàng, hắn khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: Ngưng Hương thích chim hoàng oanh đúng không? Vậy ta mua cho em một con nhé.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng sủng ái như vậy, Lục Thành nắm chặt bàn tay.
Ngưng Hương không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Lục Thành, liền vội vàng lắc đầu cự tuyệt, Không cần, Tố Nguyệt rất ghét những thứ này, nếu thấy em nuôi chim nhất định nàng ấy sẽ không vui.
Bùi Cảnh Hàn đang có ý dụ dỗ nàng vui vẻ, suy nghĩ một lát lại nói: Vậy ta để cho Trường Thuận nuôi vậy, nếu như bất cứ lúc nào em muốn nhìn thấy thì gọi hắn mang vào trong viện.
Ngưng Hương còn muốn cự tuyệt thì đột nhiên Bùi Cảnh Hàn nắm chặt tay nàng, dắt nàng đi về phía chim hoàng oanh bên kia, Cứ quyết định vậy đi, chọn một con đi.
Ngưng Hương có cảm giác tay mình giống như là bị rắn quấn lấy.
Sau phút giây ngắn ngủi do dự, nàng không hề giãy giụa nữa, cũng không nhìn vẻ mặt của Lục Thành là dạng gì nữa, đành thuận theo để Bùi Cảnh Hàn dắt đi, cho đến khi dừng lại Bùi Cảnh Hàn vẫn còn muốn nắm chặt tay nàng, nàng mới khẽ giãy giụa. Bùi Cảnh Hàn biết nàng xấu hổ, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay nàng để nàng mở ra, giúp nàng chọn chim hoàng oanh.
Ngưng Hương cứng ngắc chết lặng nhìn những chú chim hoàng oanh kia, chỉ trông mong sau khi Lục Thành hiểu lầm nàng, sẽ tức giận quên nàng đi.
Thực sự Lục Thành rất tức giận, nếu như ngọn lửa giận trong lồng ngực có thể thiêu cháy bất cứ ai, có lẽ lúc này Bùi Cảnh Hàn đã bị hắn đốt thành tro, nhưng hắn vẫn chưa tức giận đến mất hết lý trí, cho nên hắn đã nhìn ra, lúc Ngưng Hương bị Bùi Cảnh Hàn dắt đi, hai gò má nàng tái nhợt, không giống như vẻ ngượng ngùng sợ bị người khác nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa hai người.
Có lẽ nàng cũng không muốn bị Bùi Cảnh Hàn đối xử như vậy với nàng.
Nhưng nàng là nha hoàn, nàng không có năng lực cự tuyệt.
Sau một phút phẫn nộ, đột nhiên Lục Thành sinh ra cảm giác thất bại.
Hắn hận bản thân bất lực, hận mình không có bản lãnh đoạt lại nàng từ trong tay Bùi Cảnh Hàn.
Tâm tư của hắn đều ở trên người Ngưng Hương, thế cho nên lúc tiểu nhị gọi hắn hai tiếng hắn mới hoàn hồn.
Tiểu nhị thấy trong mắt của hắn cuối cùng cũng nhìn vào mình, tức giận nói: Ta đã nói hết với ngươi rồi đó, ngươi đã nhớ kỹ chưa?
Căn bản nãy giờ Lục Thành không nghe thấy gì hết, sợ Bùi Cảnh Hàn phát hiện sự khác thường của hắn, đành lúng túng gật đầu.
Tiểu nhị liền duỗi tay về phía hắn, Tiền thuốc hai đồng, ta đi lấy thuốc cho ngươi.
Lục Thành nhìn con vẹt trong tay một chút, vừa lúc Đậu chưởng quỹ ở bên kia đi tới, hắn siết chặt tay, khó xử nói với tiểu nhị: Có thể bớt chút được không?
Tiểu nhị đánh giá hắn một lúc, thái độ vẫn coi như là hiền hòa nhưng cũng không dễ thương lượng, Đây đã là rẻ nhất rồi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, sớm đưa tiền sớm chữa lành, để trễ lâu thì dù có uống thuốc cũng cứu không được, không uổng vài đồng bạc đâu. Con này là huyền phong vẹt rất thông minh, lại còn nói được rất nhiều, lúc Tam thúc ngươi mua ước chừng tốn hai mươi lượng bạc.
Lục Thành lộ vẻ do dự, cúi đầu nhìn lồng chim, nhỏ giọng nói: Ngài đừng vội, để ta suy nghĩ lại đã.
Tiểu nhị xoay người rời đi.
Lục Thành lặng lẽ nghe Đậu chưởng quỹ bên kia nói chuyện.
Thế tử, đây là năm con chim ưng cùng chung một ổ, tháng bảy năm ngoái ấp ra, bốn con này nuôi khỏe nhất, ngài nhìn một chút xem thích con nào?
Đậu chưởng quỹ ra lệnh cho tiểu nhị mang ra một cái giá để chim đậu bằng gỗ vàng, phía trên dùng dây cột bốn con diều hâu có cùng cỡ với nhau, lông chim màu nâu sẫm, chỉ có dưới cổ một ít xám trắng loang lổ với nhau. Mỏ chim cứng rắn sắc bén như cái móc, thoạt nhìn rất hung hãn. Đừng nhìn chúng chỉ mới có mười tháng, chỉ cần vừa xuất hiện thì những con chim trong lồng gần đó đếu không thể sánh bằng.
Nghe Đậu chưởng quỹ nói tốt nhất chính là đút cho chúng ăn chuột sống, Ngưng Hương nhìn cái mỏ diều hâu sắc bén, nhịn không được né tránh sau lưng Bùi Cảnh Hàn.
Bùi Cảnh Hàn cất tiếng cười vang, cẩn thận chu đáo một phen, chọn một con uy vũ khỏe mạnh nhất, tuyệt nhiên không hỏi giá tiền.
Đậu chưởng quỹ cũng không hỏi nữa, nhiệt tình dạy hắn phương pháp thuần ưng.
Bùi Cảnh Hàn hào hứng lắng nghe, cuối cùng để hắn mang diều hâu đưa đến Hầu phủ, còn hắn dẫn Ngưng Hương đi dạo nơi khác.
Ngưng Hương rủ mắt đi theo sau lưng hắn, từ đầu đến cuối không nhìn Lục Thành đang đứng bên kia nữa.
Lục Thành đưa mắt nhìn nàng ra cửa, nhìn thấy Đậu chưởng quỹ muốn đem ổ chim ưng cất trở về, gấp rút mở miệng hỏi: Đậu chưởng quỹ, diều hâu này bán thế nào?
Đậu chưởng quỹ liếc hắn một cái, trong mắt chợt lóe qua chút tiếc nuối, lại không có ý cười nhạo, hiền hòa nói: Năm mươi lượng, tiểu huynh đệ chắc hẳn cũng thích loại chim diều hâu uy phong đúng không? Nhưng mà ta nói thật cho cháu biết, nuôi diều hâu trưởng thành không phải là chuyện dễ dàng, cũng chỉ có những nhà đại phú đại quý nhàn hạ mới có thể nuôi được, những người tầm thường như chúng ta nuôi vẹt giết thời gian là được rồi, vừa thoải mái lại vừa giải sầu, rất tốt.
Cũng không hề đề nghị Lục Thành mua ưng.
Lục Thành xác thực cũng mua không nổi.
Nhưng vừa nghĩ tới lời nói của Bùi Cảnh Hàn, Lục Thành không cam lòng.
Lại liếc mắt nhìn bốn con ưng trên kệ, trong nội tâm Lục Thành khẽ động, nghi ngờ nói: Mới vừa nghe Đậu chưởng quỹ nói là ổ này tổng cộng có năm con ưng, còn một con tại sao không lấy ra?
Đậu chưởng quỹ cười nói: Mỗi một ổ chim ưng bên trong đều có con chắc nhất, cũng có con yếu nhất, con kia cũng chỉ cái đầu nhỏ, nhưng so với mấy con còn lại hoàn toàn không so sánh được, hiện tại bản thân cũng không giết chết được vật còn sống, chỉ có thể ăn đồ ăn dư thừa của các huynh đệ còn, nếu như thuần dưỡng cũng không có cách nào mang ra ngoài săn bắn...
Vậy con đó thì bao nhiêu tiền? Lục Thành chẳng những không có thất vọng, ngược lại sinh ra hy vọng, ưng chưa đủ tốt, giá tiền mới thấp.
Đậu chưởng quỹ nghe hiểu ý tứ của hắn, sờ sờ cái cằm, nói thẳng: Mặc dù kia kém hơn rất nhiều nhưng nuôi lớn vẫn là có thể để trang trí trước mặt tiền cửa hàng, giá cả vẫn rất cao, nếu tiểu huynh đệ thật muốn mua, lại thấy cháu là khách hàng đầu tiên sáng nay, vậy đưa cho ta hai mươi lăm đồng đi.
Lục Thành dừng lại một chút, thành khẩn nói: Đậu chưởng quỹ, cháu chỉ có thể xuất ra hai mươi lượng, người xem có thể bớt nữa hay không?
Không có tiền thì đừng mua, cứ cò kè mãi làm cái gì. Tên tiểu nhị đứng kế bên nhìn không được nữa, nho nhỏ nói thầm.
Lục Thành dường như không nghe thấy, nhìn thẳng vào Đậu chưởng quỹ nói: Đậu chưởng quỹ, thế tử là mua cho đệ đệ hắn, cháu mua diều hâu là muốn tặng cho con trai cháu, cháu cũng muốn trông mong tiểu tử kia khi trưởng thành cũng có tương lai, không giống như cháu cả đời chỉ biết làm ruộng. Ngài bớt cho cháu năm lượng nữa đi, còn nếu không cho cháu để lại phiếu nợ, chờ sau này cháu có tiền dư dả lại mang trả ngài được không?
Đậu chưởng quỹ nghe xong, ngoài ý muốn nhíu mày, lần nữa tường tận quan sát Lục Thành một phen, sờ râu nói: Mà thôi, sáng nay cháu cùng thế tử có duyên gặp mặt, có thể nghe thế tử nói cũng coi như là duyên phận, nếu cháu đã thành tâm muốn mua, ta sẽ bán cho cháu hai mươi lượng. Nhưng mà ta nói trước, mua ưng quý, nuôi ưng còn quý hơn, ngày nào đó cháu làm chết nó, cũng đừng đến chỗ của ta đòi bồi tiền đó.
Lục Thành vui mừng quá đỗi, vội hỏi: Ngài yên tâm, Lục Thành cũng không phải là loại người không biết đúng sai, vừa mới nghe tiểu nhị nói huyền phượng vẹt này giá trị hai mươi lượng, hai đồng là có thể trị khỏi bệnh của nó, ngài xem ta đưa thêm cho ngài hai lượng bạc, sau đó dùng huyền phượng vẹt đổi kia con chim ưng kia được không?
Bản thân cũng biết đề nghị của mình vô cùng hoang đường, Lục Thành cười xấu hổ, đôi mắt hoa đào lại chân thành nhìn qua lão giả trước mắt.
Vài tên tiểu nhị đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt cười trào phúng.
Đậu chưởng quỹ cũng cười, đưa tay chỉ chỉ Lục Thành, Tiểu tử này, còn biết tính toán hơn cả ta, mà thôi, ta thấy cháu hợp ý, đành để cháu chiếm tiện nghi một lần vậy. Hai lượng bạc kia ta cũng không cần, chỉ hy vọng tương lai con trai của cháu thăng quan tiến chức thì đừng quên đến việc buôn bán của ta.
Cha nào con nấy, cha không cam lòng nghèo khó ôm chí lớn, con trai khẳng định cũng không kém được.
Đậu chưởng quỹ nhìn Lục Thành đầy thâm ý sâu xa, tự tin không nhìn lầm người.
Hơn nữa, cho dù nhìn lầm, thì khoản mua bán này ông cũng đã có chút lời, cũng không có thiệt thòi.
/148
|