Edit+Beta: Hà
Ngưng Hương không chịu nói muốn ăn món gì cho nên Lục Thành đành dừng xe lừa ở bên cạnh một quán bán cháo, cũng may quán bán cháo ở đầu đường cho nên xe lừa đậu trong ngõ hẻm bên cạnh, sẽ không gây trở ngại người đi đường hoặc các cửa hàng buôn bán khác.
Với lại bọn họ đến quá sớm mà quán bán cháo lại là cửa tiệm mở sớm nhất.
Nàng ăn cháo gì? Lục Thành ngồi đối diện Ngưng Hương, nhìn nàng hỏi.
Ngưng Hương cúi đầu nhìn bé trai nàng ôm trong lòng, Ta ăn rồi, các người ăn đi.
Thật sự nàng đã ăn hai cái sủi cảo rồi, bây giờ cũng không đói lắm.
Lục Thành nhìn nàng trong chốc lát rồi nghiêng đầu hỏi muội muội.
A Đào không khách khí với ca ca, gọi cháo nấm hương thịt gà đắt tiền nhất. Tiểu nha đầu này lớn lên vừa lúc điều kiện của nhà Lục gia đã bắt đầu khá hơn, Lục Thành lại rất nuông chiều muội muội, cho nên cách ăn mặc của A Đào không thể so với các cô nhà giàu, nhưng cũng không giống với các bé gái nhà nông bình thường muốn mua gì cũng phải tính toán trong lòng một chút.
Lục Thành liền gọi phụ nhân bán cháo nấu bốn chén cháo nấm hương thịt gà.
Ngưng Hương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, Buổi sáng ta đã ăn hai cái sủi cảo, thực sự bây giờ không đói bụng.
Hai canh giờ đã qua rồi sao lại không đói bụng được, nàng ăn đi, buổi trưa không cần ăn sớm . Lục Thành không để nàng cự tuyệt, ăn hết cháo hắn cũng không đủ no lại gọi thêm bánh bao. Phụ nhân nói mấy thứ nhân bánh như cải trắng , củ cải , rau hẹ , còn có bánh nhân thịt.
Đại ca cháu thích ăn bánh nhân rau hẹ! A Đào quay đầu trả lời thay huynh trưởng, nàng thích ăn bánh nhân thịt, nhưng nàng ăn cháo đã đủ no rồi.
Rượu! A Nam bắt chước nói, bé biết phụ thân thích uống rượu.
Tiểu tử nói chữ rõ ràng, bộ dáng hướng về phía phụ nhân kêu lên đáng yêu cực kỳ, Ngưng Hương nhịn không được nhéo cánh tay mập của bé.
Nàng cúi đầu xuống, Lục Thành không muốn nàng suy nghĩ nhiều nên đành ho khan một tiếng, hướng về phía phụ nhân nói: Cho cháu bốn cái bánh nhân thịt.
Ăn xong rau hẹ mà nói chuyện thì quá khó ngửi rồi.
Liên quan đến miệng, Lục Thành len lén liếc nhìn môi nàng, môi đỏ hồng, trơn mượt ...
Vừa nghĩ tới tư vị kia thì cổ họng hắn liền sít lại.
Ánh mắt của nam nhân quá nóng bỏng, Ngưng Hương phát giác liếc hắn một cái thật nhanh, vừa hay nhìn thấy Lục Thành đang che dấu nghiêng đầu nhìn về phía khác.
Ngưng Hương yên lặng thu hồi tầm mắt.
Nàng là nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn, bị khi dễ cũng không có chỗ trốn, nhất định phải đối mặt với hắn. Còn sau khi bị Lục Thành bắt nạt, nàng đã hạ quyết tâm không muốn gặp hắn nữa, đỡ cho gặp mặt thì lại nhớ tới chuyện khi đó, nhưng Lục Thành lại quá giảo hoạt, đều có thể nghĩ ra biện pháp làm cho nàng phải nghe theo hắn .
Vừa nghĩ tới nam nhân này bất cứ lúc nào cũng dùng loại ánh mắt đó quan sát mình, trong suy nghĩ đều muốn bắt nạt nàng, toàn thân Ngưng Hương liền cảm thấy khó chịu.
Nương. A Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, muốn ngồi đối diện với nương.
Ngưng Hương bế tiểu tử ngồi lên trên đùi nàng.
A Nam gối đầu lên cánh tay của nương, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy nương, tiểu tử rất vui vẻ nhìn nương cười.
Gọi cô cô. Ngưng Hương cố gắng uốn nắn cách xưng hô của bé.
A Nam nghiêng đầu nhìn phụ thân, lúc phụ thân dẫn bé đi xuỵt xuỵt đã nói hôm nay bé có thể gọi nàng là nương.
Động tác này của nhi tử rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi mà, Lục Thành chỉ có thể làm bộ như không hiểu ý của nhi tử, hết sức chăm chú nói chuyện với muội muội.
Dù hắn có giả vờ thì cũng vô dụng, Ngưng Hương oán hận trừng mắt với hắn một cái, mặt nhăn nhó uy hiếp A Nam, Gọi cô cô, nếu không cô cô sẽ không ôm bé nữa.
A Nam nhìn nàng lập tức gọi cô cô.
Ngưng Hương vui mừng hớn hở.
Thấy nương cười, A Nam khanh khách cười theo.
Lục Thành trừng mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tiểu tử thúi có nương liền quên cha, quyết định về nhà phải dạy lại nhi tử cho thật tốt mới được.
Bốn người chia nhau thành cặp nói chuyện một lát thì phụ nhân đem bốn chén sứ lớn đựng cháo nóng bưng lên, một chén đặt trước mặt A Nam.
Lục Thành chịu chi thì A Đào cũng không quan tâm tới tiền, Ngưng Hương lại không vui lắm, không phải là đau lòng thay Lục Thành mà chỉ là cảm thấy quá lãng phí, nàng nhìn A Đào rồi nhìn Lục Thành nói: Ta với A Nam ăn một chén là đủ rồi, còn một chén...
Ăn không hết ta ăn giúp nàng. Lục Thành lập tức gạt đi băn khoăn của nàng, cười với nàng, suy nghĩ phải lấy người vợ đảm đang tiết kiệm như nàng.
Hắn tự cho là đúng cười cười, Ngưng Hương cũng trợn mắt nhìn hắn một cái.
Hắn muốn ăn cơm thừa nhưng Ngưng Hương đương nhiên sẽ không để cho hắn ăn chung chén cháo với nàng, nàng cùng A Nam ăn chung một chén, hai ngươi nương ăn một miếng con ăn một miếng.
Lục Thành thật sự ăn hai chén cháo lớn, bốn cái bánh bao thì A Đào ăn một cái, A Nam ăn nửa cái, còn dư lại thì đều vào bụng của Lục Thành.
Ngưng Hương trợn mắt há hốc mồm.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người ăn nhiều như vậy, không trách hắn lại cao to khỏe mạnh như vậy.
Nhưng thật là oan uổng cho Lục Thành mà, bình thường nhiều lắm Lục Thành cũng chỉ ăn một chén cháo và ba cái bánh bao, nhưng hôm nay có nàng nên hắn vui vẻ thì khẩu vị mới lớn như vậy.
Sau khi ăn uống no đủ, hai lớn hai nhỏ lại bước lên xe lừa.
Lúc này trời đã sáng hẳn, Ngưng Hương nhìn hàng rổ anh đào đang che đậy cẩn thận xếp thành hàng, trong nội tâm khẽ động liền vén vải lên nhìn, ngoại trừ một cái giỏ có một vài quả anh đào giữ lại làm đồ ăn vặt thì những cái khác đều trống không, nói cách khác Lục Thành căn bản không có ý định đi phủ thành bán anh đào.
Nghĩ đến hắn hôm qua bộ dáng hắn nghiêm túc nói chuyện cùng nàng và Đại bá mẫu, Ngưng Hương âm thầm cắn răng.
Làm sao có người nói dối mà không chớp mắt như vậy chứ?
Lục Thành dám làm như thế sẽ không sợ bị nàng phát hiện, hắn còn hào hứng bừng bừng mà đánh xe lừa chạy tới cốc hoa đào. Trước đây hắn cùng với Nghiêm Kính đã dạo qua đây một vòng thì biết có chỗ này có cảnh đẹp mà thanh tịnh, sau khi vòng vèo bảy tám khúc cua thì mới ngừng lại.
Nước! A Nam đứng trên xe lừa chỉ mặt hồ phía trước kêu lên.
Lục Thành cười ôm nhi tử đi tới bên hồ. Trên bờ hồ, bãi cát mịn lấp đầy rộng hơn ba trượng, Lục Thành cởi giày của mình đi trên cát, cũng cởi giày cho A Nam để bé đi trên đất. Bãi cát xung quanh ba phía, phía đông thì có bóng cây che lấp hết sức mát mẻ.
A Nam ghét mặt trời nắng nóng, bé vừa được đặt xuống đất liền lắc lư lắc lư đi về hướng bóng cây râm mát bên kia, vừa đi hai bước đã quay đầu lại kêu Ngưng Hương, Nương!
Lục Thành nghe thấy nhìn Ngưng Hương cười.
Ngưng Hương mắt nhìn thẳng đuổi theo A Nam.
A Nam lần đầu tiên được đi trên cát nên bé rất thích liền không chịu đứng yên một chỗ đợi, Ngưng Hương dắt bé đi trên cát hai vòng liền toát mồ hôi, nhìn thấy A Đào thích thú nằm dưới bóng cây, trong lòng nàng hết sức hâm mộ. Ở đây non xanh nước biếc, gió mát thoang thoảng, xác thực là chỗ nghỉ ngơi thật tốt.
A Nam đến đây, phụ thân dạy con bắt cá.
Xa xa truyền đến giọng nói của Lục Thành, Ngưng Hương và A Nam cùng nhau ngẩng đầu lên liền thấy Lục Thành đã cởi áo từ lúc nào, ống quần cũng kéo cao trên đầu gối, khom lưng rửa tay, toàn thân màu da lúa mạch bóng loáng ở dưới ánh mặt trời, vừa bá đạo lại phóng khoáng.
Hắn lại vô lại đùa bỡn, Ngưng Hương lập tức nghiêng đầu.
Cá! A Nam dắt tay nàng muốn đi tìm phụ thân.
A Nam tự đi nhé. Ngưng Hương buông tay tiểu tử, mắt nhìn qua A Đào đang chuẩn bị chạy đến xem huynh trưởng bắt cá, nàng quyết định ngồi trên xe lừa, cách xa Lục Thành.
Đi! A Nam nhìn thấy sợ nương chạy mất, nhất định nắm lấy tay nàng dắt đi.
Từ tỷ tỷ cũng tới đây đi, nước trong hồ mát lắm! A Đào cũng cuộn ống quần lên, tinh nghịch ở dưới chỗ nước cạn nước chơi đùa.
Thấy cô cô cũng đã xuống nước, A Nam lại sốt ruột quay đầu lại bổ nhào vào trong lòng Ngưng Hương, ôm bắp chân nàng làm nũng.
Ngưng Hương không có biện pháp đành ôm lấy A Nam che mặt mình lại, đi đến chỗ A Đào ra hiệu cho A Đào tới đón A Nam, còn nàng ngồi xổm xuống giúp A Nam cuốn ống quần.
Cở hết luôn đi. Lục Thành bước nhanh tới, lúc khom lưng xuống thì bả vai rắn chắc thiếu chút nữa đụng vào Ngưng Hương.
Hắn đi đường không chút động tĩnh, Ngưng Hương kinh ngạc hoảng loạn chạy trốn sang bên cạnh.
Không muốn nhìn thì nàng qua bên kia nằm đi, đừng lên xe lừa. Lục Thành thấp giọng dặn dò, tiện tay cởi quần áo nhi tử ném cho Ngưng Hương.
Lúc này Ngưng Hương mới phát hiện hắn đã cởi sạch sẽ A Nam, trong lòng nàng gấp gáp nhìn vào trong hồ nhắc nhở hắn, Ngươi cẩn thận kéo bé bị cảm lạnh!
Nước rất ấm, không tin nàng thử xem. Lục Thành cười trả lời, biết nàng không có dũng khí đi tới cho nên ôm lấy nhi tử đi vào trong nước.
Ngưng Hương không nhìn nhưng nghe được từng đợt tiếng nước chảy ào ào, còn có tiếng cười vui vẻ của A Nam.
Thấy bé cười đến vui vẻ như vậy, Ngưng Hương nhịn không được nhìn trộm sang.
Liền thấy hai tay A Nam ôm thật chặt cái chân thon dài thẳng tắp Lục Thành, chân nhỏ hơi xòe ra hẳn là đang giẫm lên chân phụ thân, cho nên lúc Lục Thành nhấc chân lên thì A Nam cũng phải lay động lên theo, thân thể nhỏ bé trắng mềm so với Lục Thành màu da lúa mạch hoàn toàn khác biệt.
Nương! A Nam nhìn thấy nương, cười khanh khách kêu nàng.
Tiểu tử cười vui vẻ, Ngưng Hương cũng cười vẫy tay với bé, sau đó nhặt y phục của bé rồi đi vào trong bóng cây ngồi.
Ngồi ở đây A Nam thấy nàng mới không sốt ruột.
Nhưng Ngưng Hương không muốn nhìn Lục Thành cởi trần, dứt khoát học theo A Đào nằm thẳng ở trên cát.
Trên đầu là một rừng cây tươi tốt vòng ra che lại bầu trời mênh mông xanh thẳm xung quanh, không thấy mây.
Ngưng Hương nhìn lên bầu trời cao xa tinh khiết, nghe tiếng cười sảng khoái của A Nam và A Đào, trong lòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Giờ khắc này, nàng không muốn phiền não nghĩ cách tránh xa Bùi Cảnh Hàn, không muốn phiền não chuyện sang năm chuộc thân có thuận lợi hay không, nàng muốn thư giãn nằm ở chỗ này, hưởng thụ nửa ngày thanh nhàn khó có được.
Nương!
Mới yên tĩnh chưa tới một khắc đồng hồ, tiểu tử đang ở trong nước so với con ruột còn bám nàng hơn kêu lên.
Ngưng Hương bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn thấy Lục Thành đang đi về hướng xe lừa, A Nam được cô cô dắt từ từ , nước trên người nhỏ giọt xuống kêu nàng.
Ngưng Hương hỏi bé muốn làm gì, tiểu tử không nói mà chỉ gọi nương, giống như nàng không qua đó thì bé sẽ mãi kêu nàng như vậy, rất bướng bỉnh.
Ngưng Hương thấy vậy chống đất đứng lên, vỗ cát trên người đi về phía bên kia.
Từ tỷ tỷ, A Nam muốn tỷ tắm giúp bé. A Đào cười hắc hắc giải thích, Muội muốn giúp bé nhưng bé không cho.
A Nam gật đầu xoa xoa bụng nhỏ của mình, chim nhỏ phía dưới theo động tác của bé cũng lay động một cái .
Đại ca muội đâu? Ngưng Hương thấp giọng hỏi A Đào, nàng không muốn xuống nước.
Ta đi bắt cá để trưa ăn. Lục Thành ở bên cạnh đi xuống nước, cách năm sáu bước gì đó mới nhìn nàng, A Nam thích nàng, cái gì cũng đều muốn nàng giúp bé, đây không phải là ta dạy, bé làm chuyện gì xấu nàng cũng đừng đẩy trên người ta hết chứ.
Giọng nói hết sức vô tội.
Hắn để trần cánh tay, chỉ bằng vào điểm này Ngưng Hương đã nhìn hắn không vừa mắt, xoay người hướng về A Nam ngoắc tay, muốn dẫn bé đi tắm.
A Nam thoát khỏi tay cô cô, ngoan ngoãn đi tới chỗ của nương, sau đó dưới chân không biết dẫm phải cái gì mà bổ nhào té vào trong nước .
A Nam!
Ngưng Hương bị dọa sợ hãi trực tiếp chạy vào trong hồ, đẩy Lục Thành đang ở phía trước ra ôm tiểu tử lên, ngồi xổm xuống kiểm tra người bé.
Mẹ con hai người còn chưa thấy rõ thì Lục Thành đã cuống cuồng chạy tới , đại nam nhân thân cao như ngựa nhảy xuống khiến bọt nước văng khắp nơi, Ngưng Hương mới vừa giúp A Nam lau mặt thì lại bị Lục Thành đổ ập xuống làm nước bắn khắp người nàng, đầu tóc trên mặt nửa người đều ướt.
Ngưng Hương không chịu nói muốn ăn món gì cho nên Lục Thành đành dừng xe lừa ở bên cạnh một quán bán cháo, cũng may quán bán cháo ở đầu đường cho nên xe lừa đậu trong ngõ hẻm bên cạnh, sẽ không gây trở ngại người đi đường hoặc các cửa hàng buôn bán khác.
Với lại bọn họ đến quá sớm mà quán bán cháo lại là cửa tiệm mở sớm nhất.
Nàng ăn cháo gì? Lục Thành ngồi đối diện Ngưng Hương, nhìn nàng hỏi.
Ngưng Hương cúi đầu nhìn bé trai nàng ôm trong lòng, Ta ăn rồi, các người ăn đi.
Thật sự nàng đã ăn hai cái sủi cảo rồi, bây giờ cũng không đói lắm.
Lục Thành nhìn nàng trong chốc lát rồi nghiêng đầu hỏi muội muội.
A Đào không khách khí với ca ca, gọi cháo nấm hương thịt gà đắt tiền nhất. Tiểu nha đầu này lớn lên vừa lúc điều kiện của nhà Lục gia đã bắt đầu khá hơn, Lục Thành lại rất nuông chiều muội muội, cho nên cách ăn mặc của A Đào không thể so với các cô nhà giàu, nhưng cũng không giống với các bé gái nhà nông bình thường muốn mua gì cũng phải tính toán trong lòng một chút.
Lục Thành liền gọi phụ nhân bán cháo nấu bốn chén cháo nấm hương thịt gà.
Ngưng Hương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, Buổi sáng ta đã ăn hai cái sủi cảo, thực sự bây giờ không đói bụng.
Hai canh giờ đã qua rồi sao lại không đói bụng được, nàng ăn đi, buổi trưa không cần ăn sớm . Lục Thành không để nàng cự tuyệt, ăn hết cháo hắn cũng không đủ no lại gọi thêm bánh bao. Phụ nhân nói mấy thứ nhân bánh như cải trắng , củ cải , rau hẹ , còn có bánh nhân thịt.
Đại ca cháu thích ăn bánh nhân rau hẹ! A Đào quay đầu trả lời thay huynh trưởng, nàng thích ăn bánh nhân thịt, nhưng nàng ăn cháo đã đủ no rồi.
Rượu! A Nam bắt chước nói, bé biết phụ thân thích uống rượu.
Tiểu tử nói chữ rõ ràng, bộ dáng hướng về phía phụ nhân kêu lên đáng yêu cực kỳ, Ngưng Hương nhịn không được nhéo cánh tay mập của bé.
Nàng cúi đầu xuống, Lục Thành không muốn nàng suy nghĩ nhiều nên đành ho khan một tiếng, hướng về phía phụ nhân nói: Cho cháu bốn cái bánh nhân thịt.
Ăn xong rau hẹ mà nói chuyện thì quá khó ngửi rồi.
Liên quan đến miệng, Lục Thành len lén liếc nhìn môi nàng, môi đỏ hồng, trơn mượt ...
Vừa nghĩ tới tư vị kia thì cổ họng hắn liền sít lại.
Ánh mắt của nam nhân quá nóng bỏng, Ngưng Hương phát giác liếc hắn một cái thật nhanh, vừa hay nhìn thấy Lục Thành đang che dấu nghiêng đầu nhìn về phía khác.
Ngưng Hương yên lặng thu hồi tầm mắt.
Nàng là nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn, bị khi dễ cũng không có chỗ trốn, nhất định phải đối mặt với hắn. Còn sau khi bị Lục Thành bắt nạt, nàng đã hạ quyết tâm không muốn gặp hắn nữa, đỡ cho gặp mặt thì lại nhớ tới chuyện khi đó, nhưng Lục Thành lại quá giảo hoạt, đều có thể nghĩ ra biện pháp làm cho nàng phải nghe theo hắn .
Vừa nghĩ tới nam nhân này bất cứ lúc nào cũng dùng loại ánh mắt đó quan sát mình, trong suy nghĩ đều muốn bắt nạt nàng, toàn thân Ngưng Hương liền cảm thấy khó chịu.
Nương. A Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, muốn ngồi đối diện với nương.
Ngưng Hương bế tiểu tử ngồi lên trên đùi nàng.
A Nam gối đầu lên cánh tay của nương, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy nương, tiểu tử rất vui vẻ nhìn nương cười.
Gọi cô cô. Ngưng Hương cố gắng uốn nắn cách xưng hô của bé.
A Nam nghiêng đầu nhìn phụ thân, lúc phụ thân dẫn bé đi xuỵt xuỵt đã nói hôm nay bé có thể gọi nàng là nương.
Động tác này của nhi tử rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi mà, Lục Thành chỉ có thể làm bộ như không hiểu ý của nhi tử, hết sức chăm chú nói chuyện với muội muội.
Dù hắn có giả vờ thì cũng vô dụng, Ngưng Hương oán hận trừng mắt với hắn một cái, mặt nhăn nhó uy hiếp A Nam, Gọi cô cô, nếu không cô cô sẽ không ôm bé nữa.
A Nam nhìn nàng lập tức gọi cô cô.
Ngưng Hương vui mừng hớn hở.
Thấy nương cười, A Nam khanh khách cười theo.
Lục Thành trừng mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tiểu tử thúi có nương liền quên cha, quyết định về nhà phải dạy lại nhi tử cho thật tốt mới được.
Bốn người chia nhau thành cặp nói chuyện một lát thì phụ nhân đem bốn chén sứ lớn đựng cháo nóng bưng lên, một chén đặt trước mặt A Nam.
Lục Thành chịu chi thì A Đào cũng không quan tâm tới tiền, Ngưng Hương lại không vui lắm, không phải là đau lòng thay Lục Thành mà chỉ là cảm thấy quá lãng phí, nàng nhìn A Đào rồi nhìn Lục Thành nói: Ta với A Nam ăn một chén là đủ rồi, còn một chén...
Ăn không hết ta ăn giúp nàng. Lục Thành lập tức gạt đi băn khoăn của nàng, cười với nàng, suy nghĩ phải lấy người vợ đảm đang tiết kiệm như nàng.
Hắn tự cho là đúng cười cười, Ngưng Hương cũng trợn mắt nhìn hắn một cái.
Hắn muốn ăn cơm thừa nhưng Ngưng Hương đương nhiên sẽ không để cho hắn ăn chung chén cháo với nàng, nàng cùng A Nam ăn chung một chén, hai ngươi nương ăn một miếng con ăn một miếng.
Lục Thành thật sự ăn hai chén cháo lớn, bốn cái bánh bao thì A Đào ăn một cái, A Nam ăn nửa cái, còn dư lại thì đều vào bụng của Lục Thành.
Ngưng Hương trợn mắt há hốc mồm.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người ăn nhiều như vậy, không trách hắn lại cao to khỏe mạnh như vậy.
Nhưng thật là oan uổng cho Lục Thành mà, bình thường nhiều lắm Lục Thành cũng chỉ ăn một chén cháo và ba cái bánh bao, nhưng hôm nay có nàng nên hắn vui vẻ thì khẩu vị mới lớn như vậy.
Sau khi ăn uống no đủ, hai lớn hai nhỏ lại bước lên xe lừa.
Lúc này trời đã sáng hẳn, Ngưng Hương nhìn hàng rổ anh đào đang che đậy cẩn thận xếp thành hàng, trong nội tâm khẽ động liền vén vải lên nhìn, ngoại trừ một cái giỏ có một vài quả anh đào giữ lại làm đồ ăn vặt thì những cái khác đều trống không, nói cách khác Lục Thành căn bản không có ý định đi phủ thành bán anh đào.
Nghĩ đến hắn hôm qua bộ dáng hắn nghiêm túc nói chuyện cùng nàng và Đại bá mẫu, Ngưng Hương âm thầm cắn răng.
Làm sao có người nói dối mà không chớp mắt như vậy chứ?
Lục Thành dám làm như thế sẽ không sợ bị nàng phát hiện, hắn còn hào hứng bừng bừng mà đánh xe lừa chạy tới cốc hoa đào. Trước đây hắn cùng với Nghiêm Kính đã dạo qua đây một vòng thì biết có chỗ này có cảnh đẹp mà thanh tịnh, sau khi vòng vèo bảy tám khúc cua thì mới ngừng lại.
Nước! A Nam đứng trên xe lừa chỉ mặt hồ phía trước kêu lên.
Lục Thành cười ôm nhi tử đi tới bên hồ. Trên bờ hồ, bãi cát mịn lấp đầy rộng hơn ba trượng, Lục Thành cởi giày của mình đi trên cát, cũng cởi giày cho A Nam để bé đi trên đất. Bãi cát xung quanh ba phía, phía đông thì có bóng cây che lấp hết sức mát mẻ.
A Nam ghét mặt trời nắng nóng, bé vừa được đặt xuống đất liền lắc lư lắc lư đi về hướng bóng cây râm mát bên kia, vừa đi hai bước đã quay đầu lại kêu Ngưng Hương, Nương!
Lục Thành nghe thấy nhìn Ngưng Hương cười.
Ngưng Hương mắt nhìn thẳng đuổi theo A Nam.
A Nam lần đầu tiên được đi trên cát nên bé rất thích liền không chịu đứng yên một chỗ đợi, Ngưng Hương dắt bé đi trên cát hai vòng liền toát mồ hôi, nhìn thấy A Đào thích thú nằm dưới bóng cây, trong lòng nàng hết sức hâm mộ. Ở đây non xanh nước biếc, gió mát thoang thoảng, xác thực là chỗ nghỉ ngơi thật tốt.
A Nam đến đây, phụ thân dạy con bắt cá.
Xa xa truyền đến giọng nói của Lục Thành, Ngưng Hương và A Nam cùng nhau ngẩng đầu lên liền thấy Lục Thành đã cởi áo từ lúc nào, ống quần cũng kéo cao trên đầu gối, khom lưng rửa tay, toàn thân màu da lúa mạch bóng loáng ở dưới ánh mặt trời, vừa bá đạo lại phóng khoáng.
Hắn lại vô lại đùa bỡn, Ngưng Hương lập tức nghiêng đầu.
Cá! A Nam dắt tay nàng muốn đi tìm phụ thân.
A Nam tự đi nhé. Ngưng Hương buông tay tiểu tử, mắt nhìn qua A Đào đang chuẩn bị chạy đến xem huynh trưởng bắt cá, nàng quyết định ngồi trên xe lừa, cách xa Lục Thành.
Đi! A Nam nhìn thấy sợ nương chạy mất, nhất định nắm lấy tay nàng dắt đi.
Từ tỷ tỷ cũng tới đây đi, nước trong hồ mát lắm! A Đào cũng cuộn ống quần lên, tinh nghịch ở dưới chỗ nước cạn nước chơi đùa.
Thấy cô cô cũng đã xuống nước, A Nam lại sốt ruột quay đầu lại bổ nhào vào trong lòng Ngưng Hương, ôm bắp chân nàng làm nũng.
Ngưng Hương không có biện pháp đành ôm lấy A Nam che mặt mình lại, đi đến chỗ A Đào ra hiệu cho A Đào tới đón A Nam, còn nàng ngồi xổm xuống giúp A Nam cuốn ống quần.
Cở hết luôn đi. Lục Thành bước nhanh tới, lúc khom lưng xuống thì bả vai rắn chắc thiếu chút nữa đụng vào Ngưng Hương.
Hắn đi đường không chút động tĩnh, Ngưng Hương kinh ngạc hoảng loạn chạy trốn sang bên cạnh.
Không muốn nhìn thì nàng qua bên kia nằm đi, đừng lên xe lừa. Lục Thành thấp giọng dặn dò, tiện tay cởi quần áo nhi tử ném cho Ngưng Hương.
Lúc này Ngưng Hương mới phát hiện hắn đã cởi sạch sẽ A Nam, trong lòng nàng gấp gáp nhìn vào trong hồ nhắc nhở hắn, Ngươi cẩn thận kéo bé bị cảm lạnh!
Nước rất ấm, không tin nàng thử xem. Lục Thành cười trả lời, biết nàng không có dũng khí đi tới cho nên ôm lấy nhi tử đi vào trong nước.
Ngưng Hương không nhìn nhưng nghe được từng đợt tiếng nước chảy ào ào, còn có tiếng cười vui vẻ của A Nam.
Thấy bé cười đến vui vẻ như vậy, Ngưng Hương nhịn không được nhìn trộm sang.
Liền thấy hai tay A Nam ôm thật chặt cái chân thon dài thẳng tắp Lục Thành, chân nhỏ hơi xòe ra hẳn là đang giẫm lên chân phụ thân, cho nên lúc Lục Thành nhấc chân lên thì A Nam cũng phải lay động lên theo, thân thể nhỏ bé trắng mềm so với Lục Thành màu da lúa mạch hoàn toàn khác biệt.
Nương! A Nam nhìn thấy nương, cười khanh khách kêu nàng.
Tiểu tử cười vui vẻ, Ngưng Hương cũng cười vẫy tay với bé, sau đó nhặt y phục của bé rồi đi vào trong bóng cây ngồi.
Ngồi ở đây A Nam thấy nàng mới không sốt ruột.
Nhưng Ngưng Hương không muốn nhìn Lục Thành cởi trần, dứt khoát học theo A Đào nằm thẳng ở trên cát.
Trên đầu là một rừng cây tươi tốt vòng ra che lại bầu trời mênh mông xanh thẳm xung quanh, không thấy mây.
Ngưng Hương nhìn lên bầu trời cao xa tinh khiết, nghe tiếng cười sảng khoái của A Nam và A Đào, trong lòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Giờ khắc này, nàng không muốn phiền não nghĩ cách tránh xa Bùi Cảnh Hàn, không muốn phiền não chuyện sang năm chuộc thân có thuận lợi hay không, nàng muốn thư giãn nằm ở chỗ này, hưởng thụ nửa ngày thanh nhàn khó có được.
Nương!
Mới yên tĩnh chưa tới một khắc đồng hồ, tiểu tử đang ở trong nước so với con ruột còn bám nàng hơn kêu lên.
Ngưng Hương bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn thấy Lục Thành đang đi về hướng xe lừa, A Nam được cô cô dắt từ từ , nước trên người nhỏ giọt xuống kêu nàng.
Ngưng Hương hỏi bé muốn làm gì, tiểu tử không nói mà chỉ gọi nương, giống như nàng không qua đó thì bé sẽ mãi kêu nàng như vậy, rất bướng bỉnh.
Ngưng Hương thấy vậy chống đất đứng lên, vỗ cát trên người đi về phía bên kia.
Từ tỷ tỷ, A Nam muốn tỷ tắm giúp bé. A Đào cười hắc hắc giải thích, Muội muốn giúp bé nhưng bé không cho.
A Nam gật đầu xoa xoa bụng nhỏ của mình, chim nhỏ phía dưới theo động tác của bé cũng lay động một cái .
Đại ca muội đâu? Ngưng Hương thấp giọng hỏi A Đào, nàng không muốn xuống nước.
Ta đi bắt cá để trưa ăn. Lục Thành ở bên cạnh đi xuống nước, cách năm sáu bước gì đó mới nhìn nàng, A Nam thích nàng, cái gì cũng đều muốn nàng giúp bé, đây không phải là ta dạy, bé làm chuyện gì xấu nàng cũng đừng đẩy trên người ta hết chứ.
Giọng nói hết sức vô tội.
Hắn để trần cánh tay, chỉ bằng vào điểm này Ngưng Hương đã nhìn hắn không vừa mắt, xoay người hướng về A Nam ngoắc tay, muốn dẫn bé đi tắm.
A Nam thoát khỏi tay cô cô, ngoan ngoãn đi tới chỗ của nương, sau đó dưới chân không biết dẫm phải cái gì mà bổ nhào té vào trong nước .
A Nam!
Ngưng Hương bị dọa sợ hãi trực tiếp chạy vào trong hồ, đẩy Lục Thành đang ở phía trước ra ôm tiểu tử lên, ngồi xổm xuống kiểm tra người bé.
Mẹ con hai người còn chưa thấy rõ thì Lục Thành đã cuống cuồng chạy tới , đại nam nhân thân cao như ngựa nhảy xuống khiến bọt nước văng khắp nơi, Ngưng Hương mới vừa giúp A Nam lau mặt thì lại bị Lục Thành đổ ập xuống làm nước bắn khắp người nàng, đầu tóc trên mặt nửa người đều ướt.
/148
|