Edit: Hà
Ngưng Hương vừa chạy ra khỏi đông phòng liền gặp đường muội đang đứng ở ngã ba cửa phòng bếp, A Nam muốn đi vào nhưng bé vừa chạy tới bên nào thì Từ Thu Nhi liền đi theo ngăn lại, tiểu tử bị giằng co mấy lần thì nổi cáu lên, vung quả đấm nhỏ lên đánh lên người của Từ Thu Nhi, ngửa đầu lên cao, mắt nhỏ hung hăng trừng mắt với Từ Thu Nhi, trong miệng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ giống với tiếng Ngưng Hương mới vừa ở trong phòng nghe được.
Vừa đánh xong thì nghe thấy bên trong có động tĩnh, A Nam lập tức nghiêng người qua chạy tới bên trong nhìn, nhìn thấy Ngưng Hương thì “tức giận” trên mặt tiểu tử liền thu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Ngưng Hương, thử thăm dò gọi nương .
Vừa mới tức giận xong nên tiểu tử đã quên lời phụ thân dặn dò.
A Mộc nghe thấy được cười ha ha, nhìn tỷ tỷ ghét bỏ A Nam nói: A Nam lại kêu sai rồi!
Vẻ mặt Tỷ tỷ, A Nam quá ngốc, ta so với hắn thông minh hơn uyển chuyển đắc ý.
Từ Thu Nhi bị A Nam đánh không biết bao nhiêu lần quay sang nhìn khuôn mặt Đường tỷ khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, nhìn lại sang Lục Thành ở phía sau cùng đi ra hai mắt đều cười, nàng hiểu ngay hai người này hơn phân nửa đã giải quyết xong, nàng nhỏ giọng hừ nói: Ta thấy không phải là kêu sai mà là kêu sớm.
A Mộc nghe không hiểu lời này, ngược lại Ngưng Hương lại cực kỳ xấu hổ, giận đường muội, cúi đầu dạy bảo A Nam, Kêu cô cô, còn kêu sai nữa thì cô cô không thích bé đâu!
A Nam nhìn sang phụ thân, xác nhận đây là nương, vui vẻ vịn lấy cánh cửa, giơ lên nhất cặp chân ngắn chạy vào bên trong, Cô cô!
Ngưng Hương cười bế tiểu tử lên, A Nam ngoan quá.
Tỷ tỷ ở nhà vậy vì sao Nhị tỷ nói tỷ đang đi tới nhà trưởng thôn ? A Mộc vẫn không hiểu, ngửa đầu hỏi tỷ tỷ.
Sau lưng Lục Thành chế nhạo nhìn chăm chú nàng như lửa đốt, Ngưng Hương sờ đầu đệ đệ, quyết định bỏ qua câu trả lời, miễn cố cười nói: A Mộc mau đi cùng với Lục đại ca thả ưng đi, phải nghe lời huynh ấy, không được phép tự mình chạy lung tung.
Bé trai năm tuổi dễ bị dụ, lập tức bỏ chạy vào trong viện, ngửa đầu hướng lên nóc nhà kêu tướng quân.
Ngưng Hương đầu cũng không quay lại hướng về Lục Thành hạ lệnh đuổi khách, Lục đại ca đi sớm đi, đi muộn quá thì trời càng nóng.
Lục Thành vẫn chưa nói chuyện xong với nàng, dù sao chuyện của hai người khẳng định không gạt được Từ Thu Nhi, hắn liền bình thản nhìn Từ Thu Nhi nói: Ta còn có vài lời muốn nói với tỷ tỷ của muội, Thu Nhi giúp ta chứ?
Cái người da mặt dày này!
Ngưng Hương không chịu nổi Lục Thành nữa, lại càng không chịu nổi đường muội có thể sẽ chế nhạo nàng, đành ôm A Nam đi hậu viện.
Từ Thu Nhi cũng phục sát đất Lục Thành, nghiêng đầu đi tìm đường đệ, đi một bước liền quay đầu lại nhắc nhở: Lục đại ca có chuyện mau nói, đừng quá lâu, để người khác biết sẽ không tốt đâu. Cho dù Đường tỷ thích hắn nhưng hai người chưa thành thân chưa đính hôn, Lục Thành cứ trực tiếp tìm tới cửa như vậy cũng dễ để cho miệng lưỡi người khác nói bậy.
Lục Thành gật đầu, nhìn thấy Từ Thu Nhi đã đi , hắn lập tức đi về phía hậu viện.
Từ gia quét dọn hậu viện cũng rất sạch sẽ, Lục Thành quét mắt liền thấy ngay người yêu đang ôm A Nam đứng trước chuồng gà phía đông viện, không biết nói gì với A Nam mà chỉ từng con gà mái, thoáng nhìn thấy hắn đi tới nàng khẽ nghiêng người, mượn A Nam che mình lại.
Lục Thành bước tới.
Phụ thân! A Nam nghiêng đầu hướng về phụ thân cười, chỉ con gà cho hắn xem, Bay!
Lục gia có heo có dê có lừa, nhưng không có gà.
Nghe thấy nhi tử quả nhiên đem tướng quân cùng gà là đồng loại, Lục Thành cười nhẹ, vừa đi tới phía bên Ngưng Hương không bị A Nam che lại vừa nói cho nhi tử, Tướng quân có thể bay, gà không biết bay, gà biết đẻ trứng cho A Nam ăn.
A Nam nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn về phía chuồng gà, nhìn chằm chằm những con gà mái kia.
Ánh mắt Lục Thành dời về phía Ngưng Hương, Hương nhi, chúng ta...
Huynh đừng nói nữa. Ngưng Hương ôm A Nam xoay người, đã đáp ứng hắn rồi vậy mà hắn còn muốn cầu xin gì nữa? Hiện tại nàng rất sợ, chỉ mong hắn nhanh chóng rời đi.
Vậy lần sau lúc nào thì chúng ta mới được gặp mặt? Lục Thành hiểu nàng da mặt mỏng, đàng hoàng đứng phía sau lưng nàng hỏi.
Ngưng Hương không biết, phải chờ sau khi xác định Bùi Cảnh Hàn bên kia trước đã, nàng ước gì số lần gặp mặt hắn càng ít càng tốt. Suy nghĩ một chút, cúi đầu nói: Lúc thu hoạch vụ thu được không?
Hai nhà sát bên cùng nhau thu hoạch bắp, ở trên ruộng đứng xa xa hai bên nhìn nhau là được.
Thu hoạch vụ thu?
Hiện tại mới đầu tháng sáu, thu hoạch vụ thu còn phải hai tháng sau!
Lục Thành lập tức từ chối, trong cơn tức giận đi thẳng đến phía trước nàng, Sắp tới nàng có thể ra cửa hay không?
Ngưng Hương không muốn đối mặt với hắn, muốn xoay người trốn lại bị Lục Thành dùng sức đè bả vai xuống.
A Nam nhìn phụ thân, lại nhìn khuôn mặt nương đang đỏ hồng, tiểu tử đột nhiên cười khanh khách, thân thể nhỏ bé uốn một cái, đầu cúi đầu úp sấp trên vai Ngưng Hương, để cái ót lại phụ thân, cho rằng phụ thân đang chơi trò trốn tìm với bé.
Thấy nhi tử không hiểu phong cảnh, Lục Thành nhéo lỗ tai hắn, không biết vô ý hay cố tình mà ngón tay đụng phải gò má Ngưng Hương.
Ngưng Hương giật mình lập tức chạy sang bên kia trốn, xấu hổ mắng hắn, Huynh...
Nói cho ta biết thì ta sẽ đi ngay. Lục Thành nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng của nàng, giọng nói dường như quyến rũ hơn.
Ánh mắt của hắn quá hừng hực như lửa, mơ hồ mang theo ý uy hiếp, nhớ lại lúc hắn thô lỗ hôn nàng, Ngưng Hương lại sợ, không có biện pháp đành cúi đầu nói: Từ nay trở đi ta theo Đại bá mẫu đi lên trấn trên họp chợ.
Cách sáu dặm về hướng Bắc của hai thôn có một thị trấn, mỗi tháng sẽ có họp chợ vào mùng 4 và mùng 9 hàng tháng.
Cuối cùng cũng có được lời hẹn ước, thời gian còn rất gần, Lục Thành hài lòng nói: Tốt, ta ở trên trấn chờ nàng.
Ngưng Hương nóng nảy lại không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, nhỏ giọng cầu xin hắn, Huynh đừng...
Ta biết, tuyệt đối sẽ không đường đột đi tìm nàng, càng sẽ không để bá mẫu phát hiện đâu. Lục Thành cắt đứt lời nàng lo lắng chưa kịp nói ra, cười nói.
Lông mi Ngưng Hương run rẩy, người này giả vờ rất có bản lãnh, nàng tin tưởng hắn.
Được rồi, mọi người mau thả ưng đi. Ngưng Hương dỗ A Nam trong lòng rồi đưa bé sang cho Lục Thành.
A Nam thích thả ưng, nhưng bé cũng không muốn xa nương vừa mới gặp mặt, bé ôm cổ Ngưng Hương chỉ bên ngoài, ý kêu Ngưng Hương cùng đi.
Cô cô phải ở nhà nấu cơm. Ngưng Hương dịu dàng dỗ dành bé, A Nam nghe lời nhé, bắt con thỏ to trở về rồi cô cô làm thịt thỏ cho bé ăn nhé.
A Nam tin thật, lập tức dang hai tay về phia phụ thân, muốn bắt con thỏ to cho nương.
Lục Thành đưa tay đón vì vậy cũng nhích tới gần Ngưng Hương hơn, một tay ôm lấy A Nam, tay kia chợt đi vòng ra sau lưng Ngưng Hương muốn ôm eo nàng. Ngưng Hương phát giác ý đồ của hắn luống cuống quay người, nhưng lại lo lắng cho A Nam nên tay không thể không ôm.
Vì vậy đã lộ ra cái cổ tuyết trắng cho Lục Thành.
Lục Thành vốn định hôn mặt nàng nhưng chợt nhìn thấy nốt ruồi đen như hạt vừng nhỏ sau tai trái nàng, trong nội tâm hắn khẽ động, tạm thời hướng về chỗ đó hạ đôi môi nóng hổi xuống dùng sức cắn lên hạt vừng một ngụm.
Ngưng Hương sợ nhất là cổ bị người khác chạm vào, mỗi lần Tố Nguyệt thổi vào đều khiến cho nàng ngứa ngáy, bây giờ Lục Thành chạm phải liền khiến cho thân thể nàng liền mềm nhũn, lại bị hắn dùng sức cắn lên một cái khiến nàng kìm lòng không được cúi đầu a một tiếng, nhẹ nhàng mà ngắn ngủi, nhu mì điềm đạm, khiến người khác yêu thương.
Tai Lục Thành ong lên một tiếng muốn ôm nàng chặt hơn, chỉ thiếu nước quăng luôn nhi tử đang kẹp giữa hai người, nếu như bây giờ đang ở trong phòng thì hắn sẽ đè nặng chặt chẽ lên thân thể nàng.
Phát hiện hắn cắn lại còn dùng sức, Ngưng Hương run giọng cầu xin hắn, tay lại bị vây bởi A Nam, nàng cúi đầu dùng đỉnh đầu đẩy hắn, Lục đại ca...
Ta đi. Lục Thành khàn giọng nói, mạnh mẽ ôm A Nam sải bước rời đi.
Nếu còn không đi hắn sợ mình nhịn không được lại dùng miệng hôn nàng, sợ mình lại chọc tức nàng.
Nam nhân nghênh ngang rời đi, Ngưng Hương mặt đỏ tới mang tai đứng ở đàng kia, cố gắng lắm mới đưa mắt nhìn theo nằm A Nam nằm trên vai phụ thân bé cười với bé, tim nàng nhảy dựng lên , chỗ cái cổ bị hắn cắn đột nhiên lại phát run, một lúc sau đến khi hai cha con Lục Thành bước vào phòng bếp không nhìn thấy nữa, trên người Ngưng Hương mới khôi phục lại khí lực.
Tách khỏi hắn, nước miếng trên cổ do Lục Thành lưu lại cũng dần dần nguội lạnh, Ngưng Hương phiền não việc hắn động một chút là sàm sỡ nàng, nàng lấy khăn lau một chút rồi tiếp tục đứng tại chuồng gà một lát mới trở về phòng.
Dựa vào cạnh giường đất nhìn chỗ hai người vừa mới dây dưa ở góc cánh cửa, trong chốc lát, khuôn mặt Lục Thành phẫn nộ bá đạo cùng gương mặt thành khẩn tuấn tú luân phiên nổi tiếp xuất hiện trước mắt nàng, còn có lời nói từ tận trái tim hắn.
Chuyện nàng đáp ứng hắn cũng tốt.
Mới biết nửa năm không đến...
Sờ chiếc chiếu trải trên giường gạch, nghĩ đến đời trước lúc này nàng vẫn đang bị vây ở Hầu phủ, còn bất ngờ bị Bùi Cảnh Hàn kéo vào trong ngực động tay động chân, lại hồi tưởng đến chuyện hôm nay cùng Lục Thành, Ngưng Hương đột nhiên có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Không giống, thực sự không giống.
Đáy lòng mặc dù vẫn còn bất an nhưng lại càng thêm mong đợi cuộc sống về sau.
Tỷ tỷ, tỷ với Lục đại ca rốt cuộc là như thế nào? Rèm cửa bị người kéo lên, Từ Thu Nhi vẻ mặt tò mò đi đến.
Ngưng Hương hoàn hồn, bên trong mắt hạnh sóng nước mênh mông, đỏ mặt nhìn đường muội một cái, rủ mắt nói: Thu Nhi, chuyện của tỷ cùng hắn, muội đừng nói cho Đại bá mẫu được không?
Tại sao lại không nói? Nếu Đường tỷ đã đồng ý Lục Thành thì Từ Thu Nhi cảm thấy hai người cũng nên làm rõ, dầu gì đính hôn trước cũng đỡ cho Lục Thành cứ tới nhà lại không có lý do gì, còn khiến danh tiếng đường tỷ bị tổn hại.
Ngưng Hương nhẹ nhàng sờ chiếc chiếu trên giường gạch, nhẹ giọng nói dối: Tỷ, tỷ còn chưa chắc lắm, dù sao thời gian biết hắn quá ngắn, trước tiên cứ lén lút xem đã, lỡ như ngày nào đó phát hiện mình cùng hắn không thích hợp thì trực tiếp đoạn tuyệt mới được. Thu Nhi yên tâm, tỷ đã nói với hắn rồi, nếu không có việc gì hắn sẽ không tới nhà chúng ta nữa.
Nam nữ trong thôn gặp mặt cũng dễ dàng, không thiếu những cặp vụng trộm qua lại với nhau, sau khi vừa ý mới báo cho trưởng bối để chính thức làm rõ quan hệ, Từ Thu Nhi không cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi lại là mối tình đầu tiên, so với quy củ cứng nhắc gia đình nên cũng dễ hiểu cho đường tỷ hơn.
Được, muội không nói, nhưng tỷ tỷ nhớ chú ý một chút, đừng để cho Lục đại ca chiếm được tiện nghi. Tiểu cô nương làm ra vẻ dặn dò đường tỷ.
Ngưng Hương cứng ngắc gật đầu, chỉ cảm thấy chỗ cái cổ vẫn còn hơi ngứa.
Nói xong chuyện của Lục Thành, hai tỷ muội tiếp tục thiêu thùa may vá.
Tới gần buổi trưa, một nhà ba người Lý thị vẫn còn bận việc ở trong ruộng, hai mẫu bắp trong nhà Ngưng Hương, ngoại trừ hai mẫu bắp của Từ gia còn có nửa mẫu đậu phộng, đều phải nhổ sạch cỏ. Ngưng Hương ngồi ở phòng bếp nhào bột, còn đánh nước sốt để quét lên mặt bánh, Từ Thu Nhi ngồi ở một bên vừa chùi nồi vừa nhìn, hâm mộ nói: Tỷ tỷ tay thật khéo.
Muội chỉ có lười thôi, cái gì cũng không muốn học. Ngưng Hương cười nói, Đại bá mẫu chịu khó lại đau lòng cho nữ nhi, thành ra tập cho đường muội lười biếng.
Từ Thu Nhi cười hắc hắc.
Ngoài cửa lớn A Mộc đột nhiên chạy vào, hưng phấn hướng về hai tỷ tỷ hô to, Tỷ tỷ, hôm nay tướng quân bắt được hai con thỏ, Lục đại ca cho đệ một con!
Ngưng Hương căng thẳng nhìn phía sau lưng đệ đệ.
Từ Thu Nhi hỏi thay nàng, Lục đại ca đâu?
Bọn họ về nhà rồi. A Mộc vừa chạy vừa nói, cao hứng giơ con thỏ cho các tỷ tỷ xem.
Con thỏ bị thương ở trên cổ, máu tươi nhiễm đỏ cả bộ lông xám, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi nhìn chăm chú một lúc, đều có chút ghét bỏ.
A Mộc năm tuổi không nhìn ra, cao hứng bừng bừng cùng các tỷ tỷ khen tướng quân uy phong.
Ngưng Hương biết làm cơm, nhưng nàng không tự tay giết gà vịt, càng không chạm qua con thỏ bị diều hâu giết chết, vội vã ngăn cản lại đệ đệ đang muốn mang theo con thỏ còn đang rỉ máu vào nhà, nàng kêu hắn trước tiên đem con thỏ để dưới mái hiên, chờ Đại bá phụ về nhà rồi làm thịt.
A Mộc tất nhiên nghe theo lời tỷ tỷ nói, ngoan ngoãn để con thỏ ở bên ngoài.
Buổi trưa ba người Từ Thủ Lương trở về liền thấy con thỏ đều có chút kinh ngạc.
Biết là Lục Thành đưa, Lý thị vừa rửa tay vừa cảm khái nói: “Lục Thành thực khách khí, không ở lại ăn nhưng lại cho chúng ta một con.
Ngưng Hương chột dạ bày bát đũa.
Từ Thu Nhi thay đường tỷ giả bộ ngớ ngẩn để lừa mọi người, cười suy đoán nói: Nhà bọn họ không ai có vợ, tám phần sẽ không ai làm, nghe nói trước kia săn con thỏ đều là để đút cho tướng quân ăn, cái này không để cho chúng ta thì chắc cũng sẽ cho tướng quân thôi.
Con thỏ tốt như vậy lại đi đút cho một con chim?
Lý thị lập tức dời đi sự chú ý, nói thầm Lục Thành thật lãng phí, hồn nhiên đã quên mất con thỏ là do tướng quân săn được .
Ngưng Hương vừa chạy ra khỏi đông phòng liền gặp đường muội đang đứng ở ngã ba cửa phòng bếp, A Nam muốn đi vào nhưng bé vừa chạy tới bên nào thì Từ Thu Nhi liền đi theo ngăn lại, tiểu tử bị giằng co mấy lần thì nổi cáu lên, vung quả đấm nhỏ lên đánh lên người của Từ Thu Nhi, ngửa đầu lên cao, mắt nhỏ hung hăng trừng mắt với Từ Thu Nhi, trong miệng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ giống với tiếng Ngưng Hương mới vừa ở trong phòng nghe được.
Vừa đánh xong thì nghe thấy bên trong có động tĩnh, A Nam lập tức nghiêng người qua chạy tới bên trong nhìn, nhìn thấy Ngưng Hương thì “tức giận” trên mặt tiểu tử liền thu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Ngưng Hương, thử thăm dò gọi nương .
Vừa mới tức giận xong nên tiểu tử đã quên lời phụ thân dặn dò.
A Mộc nghe thấy được cười ha ha, nhìn tỷ tỷ ghét bỏ A Nam nói: A Nam lại kêu sai rồi!
Vẻ mặt Tỷ tỷ, A Nam quá ngốc, ta so với hắn thông minh hơn uyển chuyển đắc ý.
Từ Thu Nhi bị A Nam đánh không biết bao nhiêu lần quay sang nhìn khuôn mặt Đường tỷ khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, nhìn lại sang Lục Thành ở phía sau cùng đi ra hai mắt đều cười, nàng hiểu ngay hai người này hơn phân nửa đã giải quyết xong, nàng nhỏ giọng hừ nói: Ta thấy không phải là kêu sai mà là kêu sớm.
A Mộc nghe không hiểu lời này, ngược lại Ngưng Hương lại cực kỳ xấu hổ, giận đường muội, cúi đầu dạy bảo A Nam, Kêu cô cô, còn kêu sai nữa thì cô cô không thích bé đâu!
A Nam nhìn sang phụ thân, xác nhận đây là nương, vui vẻ vịn lấy cánh cửa, giơ lên nhất cặp chân ngắn chạy vào bên trong, Cô cô!
Ngưng Hương cười bế tiểu tử lên, A Nam ngoan quá.
Tỷ tỷ ở nhà vậy vì sao Nhị tỷ nói tỷ đang đi tới nhà trưởng thôn ? A Mộc vẫn không hiểu, ngửa đầu hỏi tỷ tỷ.
Sau lưng Lục Thành chế nhạo nhìn chăm chú nàng như lửa đốt, Ngưng Hương sờ đầu đệ đệ, quyết định bỏ qua câu trả lời, miễn cố cười nói: A Mộc mau đi cùng với Lục đại ca thả ưng đi, phải nghe lời huynh ấy, không được phép tự mình chạy lung tung.
Bé trai năm tuổi dễ bị dụ, lập tức bỏ chạy vào trong viện, ngửa đầu hướng lên nóc nhà kêu tướng quân.
Ngưng Hương đầu cũng không quay lại hướng về Lục Thành hạ lệnh đuổi khách, Lục đại ca đi sớm đi, đi muộn quá thì trời càng nóng.
Lục Thành vẫn chưa nói chuyện xong với nàng, dù sao chuyện của hai người khẳng định không gạt được Từ Thu Nhi, hắn liền bình thản nhìn Từ Thu Nhi nói: Ta còn có vài lời muốn nói với tỷ tỷ của muội, Thu Nhi giúp ta chứ?
Cái người da mặt dày này!
Ngưng Hương không chịu nổi Lục Thành nữa, lại càng không chịu nổi đường muội có thể sẽ chế nhạo nàng, đành ôm A Nam đi hậu viện.
Từ Thu Nhi cũng phục sát đất Lục Thành, nghiêng đầu đi tìm đường đệ, đi một bước liền quay đầu lại nhắc nhở: Lục đại ca có chuyện mau nói, đừng quá lâu, để người khác biết sẽ không tốt đâu. Cho dù Đường tỷ thích hắn nhưng hai người chưa thành thân chưa đính hôn, Lục Thành cứ trực tiếp tìm tới cửa như vậy cũng dễ để cho miệng lưỡi người khác nói bậy.
Lục Thành gật đầu, nhìn thấy Từ Thu Nhi đã đi , hắn lập tức đi về phía hậu viện.
Từ gia quét dọn hậu viện cũng rất sạch sẽ, Lục Thành quét mắt liền thấy ngay người yêu đang ôm A Nam đứng trước chuồng gà phía đông viện, không biết nói gì với A Nam mà chỉ từng con gà mái, thoáng nhìn thấy hắn đi tới nàng khẽ nghiêng người, mượn A Nam che mình lại.
Lục Thành bước tới.
Phụ thân! A Nam nghiêng đầu hướng về phụ thân cười, chỉ con gà cho hắn xem, Bay!
Lục gia có heo có dê có lừa, nhưng không có gà.
Nghe thấy nhi tử quả nhiên đem tướng quân cùng gà là đồng loại, Lục Thành cười nhẹ, vừa đi tới phía bên Ngưng Hương không bị A Nam che lại vừa nói cho nhi tử, Tướng quân có thể bay, gà không biết bay, gà biết đẻ trứng cho A Nam ăn.
A Nam nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn về phía chuồng gà, nhìn chằm chằm những con gà mái kia.
Ánh mắt Lục Thành dời về phía Ngưng Hương, Hương nhi, chúng ta...
Huynh đừng nói nữa. Ngưng Hương ôm A Nam xoay người, đã đáp ứng hắn rồi vậy mà hắn còn muốn cầu xin gì nữa? Hiện tại nàng rất sợ, chỉ mong hắn nhanh chóng rời đi.
Vậy lần sau lúc nào thì chúng ta mới được gặp mặt? Lục Thành hiểu nàng da mặt mỏng, đàng hoàng đứng phía sau lưng nàng hỏi.
Ngưng Hương không biết, phải chờ sau khi xác định Bùi Cảnh Hàn bên kia trước đã, nàng ước gì số lần gặp mặt hắn càng ít càng tốt. Suy nghĩ một chút, cúi đầu nói: Lúc thu hoạch vụ thu được không?
Hai nhà sát bên cùng nhau thu hoạch bắp, ở trên ruộng đứng xa xa hai bên nhìn nhau là được.
Thu hoạch vụ thu?
Hiện tại mới đầu tháng sáu, thu hoạch vụ thu còn phải hai tháng sau!
Lục Thành lập tức từ chối, trong cơn tức giận đi thẳng đến phía trước nàng, Sắp tới nàng có thể ra cửa hay không?
Ngưng Hương không muốn đối mặt với hắn, muốn xoay người trốn lại bị Lục Thành dùng sức đè bả vai xuống.
A Nam nhìn phụ thân, lại nhìn khuôn mặt nương đang đỏ hồng, tiểu tử đột nhiên cười khanh khách, thân thể nhỏ bé uốn một cái, đầu cúi đầu úp sấp trên vai Ngưng Hương, để cái ót lại phụ thân, cho rằng phụ thân đang chơi trò trốn tìm với bé.
Thấy nhi tử không hiểu phong cảnh, Lục Thành nhéo lỗ tai hắn, không biết vô ý hay cố tình mà ngón tay đụng phải gò má Ngưng Hương.
Ngưng Hương giật mình lập tức chạy sang bên kia trốn, xấu hổ mắng hắn, Huynh...
Nói cho ta biết thì ta sẽ đi ngay. Lục Thành nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng của nàng, giọng nói dường như quyến rũ hơn.
Ánh mắt của hắn quá hừng hực như lửa, mơ hồ mang theo ý uy hiếp, nhớ lại lúc hắn thô lỗ hôn nàng, Ngưng Hương lại sợ, không có biện pháp đành cúi đầu nói: Từ nay trở đi ta theo Đại bá mẫu đi lên trấn trên họp chợ.
Cách sáu dặm về hướng Bắc của hai thôn có một thị trấn, mỗi tháng sẽ có họp chợ vào mùng 4 và mùng 9 hàng tháng.
Cuối cùng cũng có được lời hẹn ước, thời gian còn rất gần, Lục Thành hài lòng nói: Tốt, ta ở trên trấn chờ nàng.
Ngưng Hương nóng nảy lại không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, nhỏ giọng cầu xin hắn, Huynh đừng...
Ta biết, tuyệt đối sẽ không đường đột đi tìm nàng, càng sẽ không để bá mẫu phát hiện đâu. Lục Thành cắt đứt lời nàng lo lắng chưa kịp nói ra, cười nói.
Lông mi Ngưng Hương run rẩy, người này giả vờ rất có bản lãnh, nàng tin tưởng hắn.
Được rồi, mọi người mau thả ưng đi. Ngưng Hương dỗ A Nam trong lòng rồi đưa bé sang cho Lục Thành.
A Nam thích thả ưng, nhưng bé cũng không muốn xa nương vừa mới gặp mặt, bé ôm cổ Ngưng Hương chỉ bên ngoài, ý kêu Ngưng Hương cùng đi.
Cô cô phải ở nhà nấu cơm. Ngưng Hương dịu dàng dỗ dành bé, A Nam nghe lời nhé, bắt con thỏ to trở về rồi cô cô làm thịt thỏ cho bé ăn nhé.
A Nam tin thật, lập tức dang hai tay về phia phụ thân, muốn bắt con thỏ to cho nương.
Lục Thành đưa tay đón vì vậy cũng nhích tới gần Ngưng Hương hơn, một tay ôm lấy A Nam, tay kia chợt đi vòng ra sau lưng Ngưng Hương muốn ôm eo nàng. Ngưng Hương phát giác ý đồ của hắn luống cuống quay người, nhưng lại lo lắng cho A Nam nên tay không thể không ôm.
Vì vậy đã lộ ra cái cổ tuyết trắng cho Lục Thành.
Lục Thành vốn định hôn mặt nàng nhưng chợt nhìn thấy nốt ruồi đen như hạt vừng nhỏ sau tai trái nàng, trong nội tâm hắn khẽ động, tạm thời hướng về chỗ đó hạ đôi môi nóng hổi xuống dùng sức cắn lên hạt vừng một ngụm.
Ngưng Hương sợ nhất là cổ bị người khác chạm vào, mỗi lần Tố Nguyệt thổi vào đều khiến cho nàng ngứa ngáy, bây giờ Lục Thành chạm phải liền khiến cho thân thể nàng liền mềm nhũn, lại bị hắn dùng sức cắn lên một cái khiến nàng kìm lòng không được cúi đầu a một tiếng, nhẹ nhàng mà ngắn ngủi, nhu mì điềm đạm, khiến người khác yêu thương.
Tai Lục Thành ong lên một tiếng muốn ôm nàng chặt hơn, chỉ thiếu nước quăng luôn nhi tử đang kẹp giữa hai người, nếu như bây giờ đang ở trong phòng thì hắn sẽ đè nặng chặt chẽ lên thân thể nàng.
Phát hiện hắn cắn lại còn dùng sức, Ngưng Hương run giọng cầu xin hắn, tay lại bị vây bởi A Nam, nàng cúi đầu dùng đỉnh đầu đẩy hắn, Lục đại ca...
Ta đi. Lục Thành khàn giọng nói, mạnh mẽ ôm A Nam sải bước rời đi.
Nếu còn không đi hắn sợ mình nhịn không được lại dùng miệng hôn nàng, sợ mình lại chọc tức nàng.
Nam nhân nghênh ngang rời đi, Ngưng Hương mặt đỏ tới mang tai đứng ở đàng kia, cố gắng lắm mới đưa mắt nhìn theo nằm A Nam nằm trên vai phụ thân bé cười với bé, tim nàng nhảy dựng lên , chỗ cái cổ bị hắn cắn đột nhiên lại phát run, một lúc sau đến khi hai cha con Lục Thành bước vào phòng bếp không nhìn thấy nữa, trên người Ngưng Hương mới khôi phục lại khí lực.
Tách khỏi hắn, nước miếng trên cổ do Lục Thành lưu lại cũng dần dần nguội lạnh, Ngưng Hương phiền não việc hắn động một chút là sàm sỡ nàng, nàng lấy khăn lau một chút rồi tiếp tục đứng tại chuồng gà một lát mới trở về phòng.
Dựa vào cạnh giường đất nhìn chỗ hai người vừa mới dây dưa ở góc cánh cửa, trong chốc lát, khuôn mặt Lục Thành phẫn nộ bá đạo cùng gương mặt thành khẩn tuấn tú luân phiên nổi tiếp xuất hiện trước mắt nàng, còn có lời nói từ tận trái tim hắn.
Chuyện nàng đáp ứng hắn cũng tốt.
Mới biết nửa năm không đến...
Sờ chiếc chiếu trải trên giường gạch, nghĩ đến đời trước lúc này nàng vẫn đang bị vây ở Hầu phủ, còn bất ngờ bị Bùi Cảnh Hàn kéo vào trong ngực động tay động chân, lại hồi tưởng đến chuyện hôm nay cùng Lục Thành, Ngưng Hương đột nhiên có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Không giống, thực sự không giống.
Đáy lòng mặc dù vẫn còn bất an nhưng lại càng thêm mong đợi cuộc sống về sau.
Tỷ tỷ, tỷ với Lục đại ca rốt cuộc là như thế nào? Rèm cửa bị người kéo lên, Từ Thu Nhi vẻ mặt tò mò đi đến.
Ngưng Hương hoàn hồn, bên trong mắt hạnh sóng nước mênh mông, đỏ mặt nhìn đường muội một cái, rủ mắt nói: Thu Nhi, chuyện của tỷ cùng hắn, muội đừng nói cho Đại bá mẫu được không?
Tại sao lại không nói? Nếu Đường tỷ đã đồng ý Lục Thành thì Từ Thu Nhi cảm thấy hai người cũng nên làm rõ, dầu gì đính hôn trước cũng đỡ cho Lục Thành cứ tới nhà lại không có lý do gì, còn khiến danh tiếng đường tỷ bị tổn hại.
Ngưng Hương nhẹ nhàng sờ chiếc chiếu trên giường gạch, nhẹ giọng nói dối: Tỷ, tỷ còn chưa chắc lắm, dù sao thời gian biết hắn quá ngắn, trước tiên cứ lén lút xem đã, lỡ như ngày nào đó phát hiện mình cùng hắn không thích hợp thì trực tiếp đoạn tuyệt mới được. Thu Nhi yên tâm, tỷ đã nói với hắn rồi, nếu không có việc gì hắn sẽ không tới nhà chúng ta nữa.
Nam nữ trong thôn gặp mặt cũng dễ dàng, không thiếu những cặp vụng trộm qua lại với nhau, sau khi vừa ý mới báo cho trưởng bối để chính thức làm rõ quan hệ, Từ Thu Nhi không cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi lại là mối tình đầu tiên, so với quy củ cứng nhắc gia đình nên cũng dễ hiểu cho đường tỷ hơn.
Được, muội không nói, nhưng tỷ tỷ nhớ chú ý một chút, đừng để cho Lục đại ca chiếm được tiện nghi. Tiểu cô nương làm ra vẻ dặn dò đường tỷ.
Ngưng Hương cứng ngắc gật đầu, chỉ cảm thấy chỗ cái cổ vẫn còn hơi ngứa.
Nói xong chuyện của Lục Thành, hai tỷ muội tiếp tục thiêu thùa may vá.
Tới gần buổi trưa, một nhà ba người Lý thị vẫn còn bận việc ở trong ruộng, hai mẫu bắp trong nhà Ngưng Hương, ngoại trừ hai mẫu bắp của Từ gia còn có nửa mẫu đậu phộng, đều phải nhổ sạch cỏ. Ngưng Hương ngồi ở phòng bếp nhào bột, còn đánh nước sốt để quét lên mặt bánh, Từ Thu Nhi ngồi ở một bên vừa chùi nồi vừa nhìn, hâm mộ nói: Tỷ tỷ tay thật khéo.
Muội chỉ có lười thôi, cái gì cũng không muốn học. Ngưng Hương cười nói, Đại bá mẫu chịu khó lại đau lòng cho nữ nhi, thành ra tập cho đường muội lười biếng.
Từ Thu Nhi cười hắc hắc.
Ngoài cửa lớn A Mộc đột nhiên chạy vào, hưng phấn hướng về hai tỷ tỷ hô to, Tỷ tỷ, hôm nay tướng quân bắt được hai con thỏ, Lục đại ca cho đệ một con!
Ngưng Hương căng thẳng nhìn phía sau lưng đệ đệ.
Từ Thu Nhi hỏi thay nàng, Lục đại ca đâu?
Bọn họ về nhà rồi. A Mộc vừa chạy vừa nói, cao hứng giơ con thỏ cho các tỷ tỷ xem.
Con thỏ bị thương ở trên cổ, máu tươi nhiễm đỏ cả bộ lông xám, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi nhìn chăm chú một lúc, đều có chút ghét bỏ.
A Mộc năm tuổi không nhìn ra, cao hứng bừng bừng cùng các tỷ tỷ khen tướng quân uy phong.
Ngưng Hương biết làm cơm, nhưng nàng không tự tay giết gà vịt, càng không chạm qua con thỏ bị diều hâu giết chết, vội vã ngăn cản lại đệ đệ đang muốn mang theo con thỏ còn đang rỉ máu vào nhà, nàng kêu hắn trước tiên đem con thỏ để dưới mái hiên, chờ Đại bá phụ về nhà rồi làm thịt.
A Mộc tất nhiên nghe theo lời tỷ tỷ nói, ngoan ngoãn để con thỏ ở bên ngoài.
Buổi trưa ba người Từ Thủ Lương trở về liền thấy con thỏ đều có chút kinh ngạc.
Biết là Lục Thành đưa, Lý thị vừa rửa tay vừa cảm khái nói: “Lục Thành thực khách khí, không ở lại ăn nhưng lại cho chúng ta một con.
Ngưng Hương chột dạ bày bát đũa.
Từ Thu Nhi thay đường tỷ giả bộ ngớ ngẩn để lừa mọi người, cười suy đoán nói: Nhà bọn họ không ai có vợ, tám phần sẽ không ai làm, nghe nói trước kia săn con thỏ đều là để đút cho tướng quân ăn, cái này không để cho chúng ta thì chắc cũng sẽ cho tướng quân thôi.
Con thỏ tốt như vậy lại đi đút cho một con chim?
Lý thị lập tức dời đi sự chú ý, nói thầm Lục Thành thật lãng phí, hồn nhiên đã quên mất con thỏ là do tướng quân săn được .
/148
|