Edit: Hà
Móng tay A Nam hơi dài, tiểu tử đang lúc nổi nóng cào một phát, lập tức trên mặt non mịn của Đại Tráng lưu lại một dấu vết dài nhỏ.
Đại Tráng là đứa trẻ có tính trẻ con của người thôn bắc, đó là chỉ việc hắn được bắt nạt người khác còn người khác không được phép bắt nạt hắn, hiện tại lại bị một đứa trẻ hai tuổi hung hăng cào một cái, cơn tức của hắn cũng lập tức nổi lên, đưa tay đánh về phía A Nam.
Đại Tráng! Từ lúc A Nam giơ tay lên Ngưng Hương đã phát hiện không đúng, lúc này nàng đã kịp thời leo lên giường, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cảnh Đại Tráng vung cánh tay lên, nàng vội vàng bắt lấy tay Đại Tráng kéo về phía mình. Lúc đầu gối nàng chạm vào giường thì cũng là lúc Đại Tráng nửa nằm ở trên giường, trong lòng hắn tức giận, biết Ngưng Hương kéo hắn là vì A Nam ở bên kia, trong cơn tức giận đánh không tới A Nam hắn liền chuyển sang trên người Ngưng Hương, hắn bị kéo đến bên cạnh Ngưng Hương, tay cũng nhanh chóng hướng về khuôn mặt của Ngưng Hương.
Ngưng Hương sao có thể đoán được Đại Tráng lại không hiểu chuyện như thế, nàng né chậm nên chỉ tránh được khuôn mặt, còn trên cổ thì đã bị Đại Tráng cào một cái. Khí lực Đại Tráng lớn gấp bốn năm lần A Nam, Ngưng Hương đau đến hít một ngụm khí lớn, thấy Đại Tráng dường như đã nổi điên như con nghé nhỏ còn muốn đạp nàng, sắc mặt Ngưng Hương lạnh xuống, một tay đè Đại Tráng xuống giường, một tay dùng sức ấn vào lưng hắn, hung hăng đánh vào mông hắn mấy cái, Ngươi thử cào ta thêm một cái nữa thử xem!
Ai bảo hắn cào đệ trước! Đại Tráng vặn vẹo muốn thoát khỏi Ngưng Hương, chợt cái mông bị người khác đánh, hắn ô ô khóc lên, Đệ méc nương đệ cho tỷ xem!
Méc đi, để cho bà ấy biết chuyện ngươi muốn ăn cắp tiền của A Nam, để xem bà ta có đánh ngươi hay không!
Ngưng Hương đã trông thấy vừa rồi Đại Tráng nhào tới lúc đồng tiền bị rớt xuống, lại thấy A Nam giơ tay lên, nàng sợ Đại Tráng đột nhiên đánh trả làm bị thương A Nam đang sững sờ, trước tiên Ngưng Hương đem Đại Tráng đang gào khóc kéo xuống đất, lại nghe thấy động tĩnh đám Lục Phù đang ở bên ngoài chạy tới, Ngưng Hương mặt lạnh nhỏ giọng khiển trách Đại Tráng, Chỉ có tặc nhân mới trộm tiền người khác, nếu để cho người khác biết ngươi là tặc nhân thì sau này không ai thèm chơi với ngươi nữa đâu.
Tiếng khóc của Đại Tráng đột nhiên ngừng lại, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Dù sao chỉ mới là đứa trẻ năm tuổi, Ngưng Hương nguyện ý cho Đại Tráng thêm một cơ hội, thấp giọng nói: Chỉ cần về sau ngươi đừng trộm tiền cướp tiền người khác nữa thì chuyện ngươi ăn cắp tiền của A Nam ta sẽ không nói cho người khác biết, nếu ngươi không nghe lời vậy thì sẽ nói cho cha ngươi biết, để xem ông ấy có trừng trị ngươi không.
Đại Tráng sợ bị đánh, cúi đầu lau nước mắt, không nói tiếng nào, có thể là do nước mắt chảy qua vết thương bị A Nam cào, nam oa ủy khuất ngẩng đầu, A Nam cào đệ!
Ngưng Hương nghiêng cái cổ cho hắn xem, Vậy ngươi còn cào lại ta cơ mà, nhìn xem, đã chảy máu luôn rồi, còn ngươi cũng chảy máu sao?
Đại Tráng sờ mặt của mình, phát hiện mình không chảy máu, cuối cùng cũng chột dạ.
Bên trong phòng bếp truyền đến động tĩnh, Ngưng Hương trước tiên đóng kín cửa phòng, kéo Đại Tráng sang một bên, ngồi xổm xuống dụ dỗ hắn: Đại Tráng nhớ kỹ, trẻ con mà trộm đồ không phải là đứa bé ngoan, sau này Đại Tráng không được ăn trộm nữa thì ta sẽ vẫn thích đệ, mua đồ ăn ngon cũng sẽ chia cho đệ, nhưng nếu đệ lại ăn trộm nữa, vậy thì cái gì ta cũng sẽ không cho đệ, cũng không cho đệ đến tìm A Mộc chơi nữa.
Hai mắt Đại Tráng rưng rưng, nhìn ngó tỷ tỷ xinh đẹp nhà bên cạnh, sợ hãi nói: Đệ không ăn trộm nữa đâu, vậy nương đệ nhìn thấy mặt đệ như vậy thì làm sao bây giờ?
Mỗi lần hắn cùng người khác đánh nhau bị thương về nhà, nương nhìn thấy đều mắng hắn không có tiền đồ, để cho người khác đánh.
Ngưng Hương đã nghe qua nương Đại Tráng mắng chửi người khác, nàng giúp Đại Tráng lau nước mắt, dịu dàng nói: Đại Tráng tự nói là bản thân bắt muỗi không ngờ lại tự cào trúng mặt, chỉ cần đệ nói như vậy thì nương đệ sẽ tin, ta cũng sẽ nói như vậy với đại bá mẫu của ta, như vậy hai chúng ta bất cứ ai cũng sẽ không bị mắng.
Đại Tráng nhìn vết máu trên cần cổ nàng một chút, đột nhiên lại khóc lên.
Trong sân truyền đến giọng nói Trương Bưu đè nén lửa giận, Đại Tráng lại đánh A Mộc phải không hả?
Hai đứa bé thời điểm tốt thì chơi với nhau rất tốt, nhưng hầu như mỗi ngày đều sẽ giận dỗi với nhau, phần lớn đều là do Đại Tráng bắt nạt A Mộc.
Đại Tráng là nhị đệ sợ nhất chính là huynh trưởng, nghe thấy giọng nói huynh trưởng khiến hắn bị hù dọa sợ run cả người.
Ngưng Hương nhỏ giọng trấn an hai câu, an bày mưu kế tốt rồi, nàng cất giọng trả lời: Không phải vậy đâu, Đại Tráng mới vừa từ trên giường té xuống thôi.
Nói xong liền mở cửa phòng, để Đại Tráng cùng huynh trưởng trở về, nàng chỉ lộ nửa gương mặt, không bước ra cửa.
Trương Bưu thấy bên trong trong phòng bếp tất cả lớn nhỏ có bốn vị cô nương bao gồm cả Từ Thu Nhi đang vây quanh, mặc dù trong nội tâm hoài nghi nhưng hắn không có ý muốn đi vào, hắn vừa dắt đệ đệ về vừa chất vấn Đại Tráng.
Trên giường gạch, A Nam nhìn chằm chằm vết máu trên cổ nương, vừa mới đánh nhau với người khác thì không khóc, nhưng lúc này bởi vì nương bị bắt nạt nên bé khóc rất to, thân thể nhỏ bé còn đứng ở bệ cửa sổ, hai tay siết chặt hà bao của mình, ngước đầu lên khóc.
Ba tỷ muội Lục gia cho rằng cháu trai bảo bối bị khi dễ, vô cùng lo lắng vọt vào.
Ngưng Hương muốn che dấu vết thương của mình, không ngờ lúc thối lui lại đụng phải tỷ muội Lục gia đang chen vào theo Từ Thu Nhi, Từ Thu Nhi vừa nhìn Đường tỷ một cái liền phát hiện trên cổ nàng có thêm ba vết móng tay, lập tức liền nghĩ đến Đại Tráng, tiểu cô nương tức giận xoay người định đuổi theo, Đại Tráng ngươi...
Được rồi, ta đã giáo huấn hắn rồi, muội cũng đừng đổ dầu vào lửa nữa, nếu không nương hắn biết lại ầm ĩ một phen. Ngưng Hương ngăn cản đường muội lại, bất đắc dĩ nói. Nương Đại Tráng rất đanh đá, nếu như biết được chân tướng sau đó sẽ dẫn Đại Tráng tới gọi mắng, mắng xong lại nói bọn họ sẽ bồi tiền thuốc, gọi là mắng nhưng thật ra là đánh Đại Tráng, mà hiện tại Ngưng Hương không muốn làm ầm ĩ với bà ta.
Từ Thu Nhi so với nàng lại quen thuộc cách làm người của nương Đại Tráng hơn, Thu Nhi tức giận không biết làm gì nên đành đi tới chỗ A Mộc giáo huấn, Sau này đệ không được phép chơi với Đại Tráng nữa!
A Mộc đau lòng cho tỷ tỷ, lần đầu tiên đặc biệt sảng khoái gật đầu.
Tỷ muội Lục gia đoán là Ngưng Hương vì bảo vệ A Nam nên bị thương, cả ba đều hết sức tự trách, Ngưng Hương ngồi ở trên băng ghế dài, một bên giúp A Nam chôn đầu ở trong lòng nàng lau nước mắt, một bên khuyên các nàng chớ để trong lòng.
Tới gần buổi trưa, Lục Ngôn và Lục Định tới đón bọn muội muội.
Ngưng Hương muốn dỗ A Nam giống như mọi lần nhưng không ngờ lần này A Nam đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, sau khi giao bé cho Lục Phù, nàng nhắc nhở các nàng lần nữa đừng nói cho huynh đệ Lục gia biết chuyện này, sau đó để Đại bá mẫu cùng đường muội và đệ đệ ra cửa tiễn khách ghé chơi, còn nàng thì đợi ở trong phòng không ra ngoài, đỡ cho hai đứa kia chứng kiến vết thương trên cần cổ nàng.
Lục Ngôn hưng phấn tới gặp tẩu tử, kết quả lại không thấy được người, trên đường trở về hắn buồn bực hỏi đường muội có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Lục Phù thở dài nói: A Nam cùng đứa trẻ bên cạnh nhà Từ tỷ tỷ đánh nhau, Từ tỷ tỷ không cẩn thận bị hắn càoo ngay cái cổ, đã chảy máu.
Không cảm thấy việc này có gì cần thiết phải giấu giếm, các huynh trưởng cũng sẽ không đi tìm một hài tử năm tuổi trả thù.
Đau... A Nam ngồi ở trong lòng Tam thúc, sờ cổ của mình nói, giống như là mình bị thương, ánh mắt nhỏ rất đáng thương .
Lục Định nắm lấy tay mập của cháu trai, nghiêm túc dặn dò: Về sau cô cô theo cháu đánh nhau, A Nam phải che ở phía trướ cho cô cô, nhớ kỹ chưa?
A Nam nghiêm túc gật đầu, Không đánh, cô cô.
Lục Định sờ đầu chất tử, nhìn về phía Nhị ca đang đánh xe.
Lục Ngôn cười lắc lắc đầu, việc này cho dù bọn họ đau lòng cho tẩu tử cũng vô dụng, tiểu hài tử đánh nhau, người lớn sao có thể ra tay.
Tẩu tử bị ủy khuất, nên để đại ca dỗ đi.
Vì vậy lúc hoàng hôn buông xuống, Lục Thành từ vườn trái cây trở về đã nghe chuyện thứ nhất chính là người yêu bị thương.
Đối mặt với hai người đệ đệ có thâm ý khác đang nhìn chăm chú, Lục Thành chỉ gật đầu bày tỏ đã biết, sau đó múc nước rửa tay rửa mặt, bồi A Nam ngồi ở trên giường chơi, bình thường không có gì khác lạ.
Ngày hôm sau trước khi ra cửa, hắn mới gọi muội muội vào phòng, thấp giọng dặn dò một câu.
A Đào ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Thành vừa đi, Lục Ngôn liền gọi muội muội đến, Đại ca đã nói gì với muội vậy?
A Đào cười hắc hắc nói: Đại ca để hôm nay muội mang A Nam đi tìm Từ tỷ tỷ chơi.
Sau đó? Lục Ngôn tò mò truy vấn.
Đại ca không để cho muội nói cho huynh biết. A Đào thiên vị nhất chính là đại ca, phàm là chuyện do đại ca dặn dò nàng đều ngoan ngoãn làm theo, nàng hừ một tiếng, xoay người sai sử Lục Định, Tam ca, lát nữa huynh đánh xe đưa muội cùng A Nam đi nhàTừ tỷ tỷ nhé.
Lục Định cúi đầu ừ một tiếng.
Đối mặt với đại ca không tín nhiệm, muội muội không nghe lời, vẻ mặt tam đệ bình tĩnh che dấu không được đắc ý, cùng với ánh mắt nhỏ của cháu trai vô tội, Lục Ngôn gượng cười hai tiếng, đi phòng bếp múc thức ăn chuẩn bị cho heo ăn.
Không muốn hắn quan tâm tẩu tử, vậy hắn quan tâm mấy con heo được chưa?
~
Liễu Khê thôn, Ngưng Hương đang soi gương, trên cổ tuyết trắng, ba vết cào xác thực chói mắt.
Tỷ tỷ đi trấn trên nhìn một chút đi, nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ? Từ Thu Nhi không yên tâm nói.
Không cần, dưỡng vài ngày là được rồi. Ngưng Hương thoải mái nói, cho dù lưu lại sẹo thì cũng chỉ là vết sẹo nhỏ, còn là ở trên cổ, không ảnh hưởng gì hết.
Từ Thu Nhi khuyên không được, lại thấp giọng quở trách Đại Tráng vài câu.
Sau khi ăn cơm xong, ba tỷ đệ lại ngồi ở trong sân hóng mát, cũng không lâu lắm liền thấy Lục Định đưa A Đào và A Nam đến đây.
Ngưng Hương ngoài ý muốn đứng lên, tại sao lại đến đây?
Từ tỷ tỷ, trong nhà Nhị thẩm muội có thuốc dán trừ sẹo, bác ấy kêu muội đưa tới cho tỷ. A Đào xuống xe, đưa bình sứ nhỏ trong tay đưa cho Ngưng Hương. Kỳ thật đây là thuốc nhà mình, nhưng đại ca kêu nàng nói như vậy, nàng liền nghe đại ca, mặc dù tiểu cô nương không hiểu duyên cớ trong đó.
Nghe Lý thị nghe vậy chạy tới, lộ ra vẻ cảm kích cười, A Đào trở về thay bác cám ơn Nhị thẩm cháu nhé.
A Đào nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Từ tỷ tỷ bị thương, giống như có chút đã hiểu.
Ngưng Hương không để ý tới quan sát của tiểu cô nương, phát giác Lục Định nhìn chằm chằm cổ nàng, không khỏi lúng túng, ôm lấy A Nam hỏi hắn, Hôm nay cũng phải xuống ruộng sao?
Lục Định vâng, Tỷ mau vào bôi thuốc đi, buổi trưa đề lại đến đón bọn họ.
Nói xong lại đi .
Thiếu niên lang ngang qua như gió, Ngưng Hương đưa mắt nhìn hắn cua quẹo, sau đó dẫn A Đào vào phòng.
Lý thị để bọn nhỏ chơi đùa, còn bà đi Đông viện tiếp tục giặt quần áo.
Trong phòng đầu, Từ Thu Nhi cẩn thận giúp Ngưng Hương bôi thuốc, thuốc mỡ mát lạnh thơm ngát, bôi ở trên cổ hết sức thoải mái.
Bôi thuốc xong, Từ Thu Nhi đi rửa tay, A Đào thấy cơ hội đã đến, liền tiến đến bên tai Ngưng Hương nhỏ giọng nói: Từ tỷ tỷ, đại ca muội bảo buổi sáng ngày mai ở trong thung lũng ngô chờ tỷ, còn nói tỷ không cần phải gấp, khi nào qua đó cũng được, huynh ấy sẽ luôn luôn ở đó chờ.
Ngưng Hương trong lòng giật mình, khiếp sợ nhìn về phía A Đào.
A Đào chớp mắt cực nhanh, cơ trí hoạt bát, thấy Từ tỷ tỷ hiểu lời của nàng, nghiêng đầu đi tìm A Nam và A Mộc.
Ba đứa bé nhanh chóng chơi đùa cùng nhau, Ngưng Hương ngơ ngác nhìn, trong đầu tất cả đều là câu nói của A Đào.
Lục Thành hẹn nàng ở vườn ngô gặp mặt.
Nhất định là đã biết nàng bị thương rồi sao?
Cái người kia từ trước đến nay nói một không nói hai, nói muốn đưa nàng về nhà là nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, lần này cho dù nàng từ chối A Đào, chỉ sợ Lục Thành cũng sẽ không nghe.
Ngưng Hương lại không muốn gặp riêng hắn, cũng không muốn Lục Thành chờ một cách vô ích ở bên trong vườn ngô, nàng sờ cái cổ vừa mới xức thuốc, bắt đầu suy nghĩ.
Cô cô, đi tiểu. Đi tiểu! A Nam đột nhiên lung la lung lay đi về phía nàng, ngón tay béo chỉ hướng ra phía ngoài.
Nam oa đáng yêu, Ngưng Hương tạm thời đè phiền não xuống, ôm bé ra ngoài xuỵt xuỵt.
Mới ra phòng bếp, liền nghe trên đường truyền tới tiếng chân lừa, A Nam cũng nghe được, toét miệng cười, Tam thúc!
Ngưng Hương lại có suy đoán khác, nhíu mày nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy cữu cữu đánh xe, mà trên xe lừa, ba người Chương gia và con trai con gái đang ngồi.
Móng tay A Nam hơi dài, tiểu tử đang lúc nổi nóng cào một phát, lập tức trên mặt non mịn của Đại Tráng lưu lại một dấu vết dài nhỏ.
Đại Tráng là đứa trẻ có tính trẻ con của người thôn bắc, đó là chỉ việc hắn được bắt nạt người khác còn người khác không được phép bắt nạt hắn, hiện tại lại bị một đứa trẻ hai tuổi hung hăng cào một cái, cơn tức của hắn cũng lập tức nổi lên, đưa tay đánh về phía A Nam.
Đại Tráng! Từ lúc A Nam giơ tay lên Ngưng Hương đã phát hiện không đúng, lúc này nàng đã kịp thời leo lên giường, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cảnh Đại Tráng vung cánh tay lên, nàng vội vàng bắt lấy tay Đại Tráng kéo về phía mình. Lúc đầu gối nàng chạm vào giường thì cũng là lúc Đại Tráng nửa nằm ở trên giường, trong lòng hắn tức giận, biết Ngưng Hương kéo hắn là vì A Nam ở bên kia, trong cơn tức giận đánh không tới A Nam hắn liền chuyển sang trên người Ngưng Hương, hắn bị kéo đến bên cạnh Ngưng Hương, tay cũng nhanh chóng hướng về khuôn mặt của Ngưng Hương.
Ngưng Hương sao có thể đoán được Đại Tráng lại không hiểu chuyện như thế, nàng né chậm nên chỉ tránh được khuôn mặt, còn trên cổ thì đã bị Đại Tráng cào một cái. Khí lực Đại Tráng lớn gấp bốn năm lần A Nam, Ngưng Hương đau đến hít một ngụm khí lớn, thấy Đại Tráng dường như đã nổi điên như con nghé nhỏ còn muốn đạp nàng, sắc mặt Ngưng Hương lạnh xuống, một tay đè Đại Tráng xuống giường, một tay dùng sức ấn vào lưng hắn, hung hăng đánh vào mông hắn mấy cái, Ngươi thử cào ta thêm một cái nữa thử xem!
Ai bảo hắn cào đệ trước! Đại Tráng vặn vẹo muốn thoát khỏi Ngưng Hương, chợt cái mông bị người khác đánh, hắn ô ô khóc lên, Đệ méc nương đệ cho tỷ xem!
Méc đi, để cho bà ấy biết chuyện ngươi muốn ăn cắp tiền của A Nam, để xem bà ta có đánh ngươi hay không!
Ngưng Hương đã trông thấy vừa rồi Đại Tráng nhào tới lúc đồng tiền bị rớt xuống, lại thấy A Nam giơ tay lên, nàng sợ Đại Tráng đột nhiên đánh trả làm bị thương A Nam đang sững sờ, trước tiên Ngưng Hương đem Đại Tráng đang gào khóc kéo xuống đất, lại nghe thấy động tĩnh đám Lục Phù đang ở bên ngoài chạy tới, Ngưng Hương mặt lạnh nhỏ giọng khiển trách Đại Tráng, Chỉ có tặc nhân mới trộm tiền người khác, nếu để cho người khác biết ngươi là tặc nhân thì sau này không ai thèm chơi với ngươi nữa đâu.
Tiếng khóc của Đại Tráng đột nhiên ngừng lại, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Dù sao chỉ mới là đứa trẻ năm tuổi, Ngưng Hương nguyện ý cho Đại Tráng thêm một cơ hội, thấp giọng nói: Chỉ cần về sau ngươi đừng trộm tiền cướp tiền người khác nữa thì chuyện ngươi ăn cắp tiền của A Nam ta sẽ không nói cho người khác biết, nếu ngươi không nghe lời vậy thì sẽ nói cho cha ngươi biết, để xem ông ấy có trừng trị ngươi không.
Đại Tráng sợ bị đánh, cúi đầu lau nước mắt, không nói tiếng nào, có thể là do nước mắt chảy qua vết thương bị A Nam cào, nam oa ủy khuất ngẩng đầu, A Nam cào đệ!
Ngưng Hương nghiêng cái cổ cho hắn xem, Vậy ngươi còn cào lại ta cơ mà, nhìn xem, đã chảy máu luôn rồi, còn ngươi cũng chảy máu sao?
Đại Tráng sờ mặt của mình, phát hiện mình không chảy máu, cuối cùng cũng chột dạ.
Bên trong phòng bếp truyền đến động tĩnh, Ngưng Hương trước tiên đóng kín cửa phòng, kéo Đại Tráng sang một bên, ngồi xổm xuống dụ dỗ hắn: Đại Tráng nhớ kỹ, trẻ con mà trộm đồ không phải là đứa bé ngoan, sau này Đại Tráng không được ăn trộm nữa thì ta sẽ vẫn thích đệ, mua đồ ăn ngon cũng sẽ chia cho đệ, nhưng nếu đệ lại ăn trộm nữa, vậy thì cái gì ta cũng sẽ không cho đệ, cũng không cho đệ đến tìm A Mộc chơi nữa.
Hai mắt Đại Tráng rưng rưng, nhìn ngó tỷ tỷ xinh đẹp nhà bên cạnh, sợ hãi nói: Đệ không ăn trộm nữa đâu, vậy nương đệ nhìn thấy mặt đệ như vậy thì làm sao bây giờ?
Mỗi lần hắn cùng người khác đánh nhau bị thương về nhà, nương nhìn thấy đều mắng hắn không có tiền đồ, để cho người khác đánh.
Ngưng Hương đã nghe qua nương Đại Tráng mắng chửi người khác, nàng giúp Đại Tráng lau nước mắt, dịu dàng nói: Đại Tráng tự nói là bản thân bắt muỗi không ngờ lại tự cào trúng mặt, chỉ cần đệ nói như vậy thì nương đệ sẽ tin, ta cũng sẽ nói như vậy với đại bá mẫu của ta, như vậy hai chúng ta bất cứ ai cũng sẽ không bị mắng.
Đại Tráng nhìn vết máu trên cần cổ nàng một chút, đột nhiên lại khóc lên.
Trong sân truyền đến giọng nói Trương Bưu đè nén lửa giận, Đại Tráng lại đánh A Mộc phải không hả?
Hai đứa bé thời điểm tốt thì chơi với nhau rất tốt, nhưng hầu như mỗi ngày đều sẽ giận dỗi với nhau, phần lớn đều là do Đại Tráng bắt nạt A Mộc.
Đại Tráng là nhị đệ sợ nhất chính là huynh trưởng, nghe thấy giọng nói huynh trưởng khiến hắn bị hù dọa sợ run cả người.
Ngưng Hương nhỏ giọng trấn an hai câu, an bày mưu kế tốt rồi, nàng cất giọng trả lời: Không phải vậy đâu, Đại Tráng mới vừa từ trên giường té xuống thôi.
Nói xong liền mở cửa phòng, để Đại Tráng cùng huynh trưởng trở về, nàng chỉ lộ nửa gương mặt, không bước ra cửa.
Trương Bưu thấy bên trong trong phòng bếp tất cả lớn nhỏ có bốn vị cô nương bao gồm cả Từ Thu Nhi đang vây quanh, mặc dù trong nội tâm hoài nghi nhưng hắn không có ý muốn đi vào, hắn vừa dắt đệ đệ về vừa chất vấn Đại Tráng.
Trên giường gạch, A Nam nhìn chằm chằm vết máu trên cổ nương, vừa mới đánh nhau với người khác thì không khóc, nhưng lúc này bởi vì nương bị bắt nạt nên bé khóc rất to, thân thể nhỏ bé còn đứng ở bệ cửa sổ, hai tay siết chặt hà bao của mình, ngước đầu lên khóc.
Ba tỷ muội Lục gia cho rằng cháu trai bảo bối bị khi dễ, vô cùng lo lắng vọt vào.
Ngưng Hương muốn che dấu vết thương của mình, không ngờ lúc thối lui lại đụng phải tỷ muội Lục gia đang chen vào theo Từ Thu Nhi, Từ Thu Nhi vừa nhìn Đường tỷ một cái liền phát hiện trên cổ nàng có thêm ba vết móng tay, lập tức liền nghĩ đến Đại Tráng, tiểu cô nương tức giận xoay người định đuổi theo, Đại Tráng ngươi...
Được rồi, ta đã giáo huấn hắn rồi, muội cũng đừng đổ dầu vào lửa nữa, nếu không nương hắn biết lại ầm ĩ một phen. Ngưng Hương ngăn cản đường muội lại, bất đắc dĩ nói. Nương Đại Tráng rất đanh đá, nếu như biết được chân tướng sau đó sẽ dẫn Đại Tráng tới gọi mắng, mắng xong lại nói bọn họ sẽ bồi tiền thuốc, gọi là mắng nhưng thật ra là đánh Đại Tráng, mà hiện tại Ngưng Hương không muốn làm ầm ĩ với bà ta.
Từ Thu Nhi so với nàng lại quen thuộc cách làm người của nương Đại Tráng hơn, Thu Nhi tức giận không biết làm gì nên đành đi tới chỗ A Mộc giáo huấn, Sau này đệ không được phép chơi với Đại Tráng nữa!
A Mộc đau lòng cho tỷ tỷ, lần đầu tiên đặc biệt sảng khoái gật đầu.
Tỷ muội Lục gia đoán là Ngưng Hương vì bảo vệ A Nam nên bị thương, cả ba đều hết sức tự trách, Ngưng Hương ngồi ở trên băng ghế dài, một bên giúp A Nam chôn đầu ở trong lòng nàng lau nước mắt, một bên khuyên các nàng chớ để trong lòng.
Tới gần buổi trưa, Lục Ngôn và Lục Định tới đón bọn muội muội.
Ngưng Hương muốn dỗ A Nam giống như mọi lần nhưng không ngờ lần này A Nam đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, sau khi giao bé cho Lục Phù, nàng nhắc nhở các nàng lần nữa đừng nói cho huynh đệ Lục gia biết chuyện này, sau đó để Đại bá mẫu cùng đường muội và đệ đệ ra cửa tiễn khách ghé chơi, còn nàng thì đợi ở trong phòng không ra ngoài, đỡ cho hai đứa kia chứng kiến vết thương trên cần cổ nàng.
Lục Ngôn hưng phấn tới gặp tẩu tử, kết quả lại không thấy được người, trên đường trở về hắn buồn bực hỏi đường muội có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Lục Phù thở dài nói: A Nam cùng đứa trẻ bên cạnh nhà Từ tỷ tỷ đánh nhau, Từ tỷ tỷ không cẩn thận bị hắn càoo ngay cái cổ, đã chảy máu.
Không cảm thấy việc này có gì cần thiết phải giấu giếm, các huynh trưởng cũng sẽ không đi tìm một hài tử năm tuổi trả thù.
Đau... A Nam ngồi ở trong lòng Tam thúc, sờ cổ của mình nói, giống như là mình bị thương, ánh mắt nhỏ rất đáng thương .
Lục Định nắm lấy tay mập của cháu trai, nghiêm túc dặn dò: Về sau cô cô theo cháu đánh nhau, A Nam phải che ở phía trướ cho cô cô, nhớ kỹ chưa?
A Nam nghiêm túc gật đầu, Không đánh, cô cô.
Lục Định sờ đầu chất tử, nhìn về phía Nhị ca đang đánh xe.
Lục Ngôn cười lắc lắc đầu, việc này cho dù bọn họ đau lòng cho tẩu tử cũng vô dụng, tiểu hài tử đánh nhau, người lớn sao có thể ra tay.
Tẩu tử bị ủy khuất, nên để đại ca dỗ đi.
Vì vậy lúc hoàng hôn buông xuống, Lục Thành từ vườn trái cây trở về đã nghe chuyện thứ nhất chính là người yêu bị thương.
Đối mặt với hai người đệ đệ có thâm ý khác đang nhìn chăm chú, Lục Thành chỉ gật đầu bày tỏ đã biết, sau đó múc nước rửa tay rửa mặt, bồi A Nam ngồi ở trên giường chơi, bình thường không có gì khác lạ.
Ngày hôm sau trước khi ra cửa, hắn mới gọi muội muội vào phòng, thấp giọng dặn dò một câu.
A Đào ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Thành vừa đi, Lục Ngôn liền gọi muội muội đến, Đại ca đã nói gì với muội vậy?
A Đào cười hắc hắc nói: Đại ca để hôm nay muội mang A Nam đi tìm Từ tỷ tỷ chơi.
Sau đó? Lục Ngôn tò mò truy vấn.
Đại ca không để cho muội nói cho huynh biết. A Đào thiên vị nhất chính là đại ca, phàm là chuyện do đại ca dặn dò nàng đều ngoan ngoãn làm theo, nàng hừ một tiếng, xoay người sai sử Lục Định, Tam ca, lát nữa huynh đánh xe đưa muội cùng A Nam đi nhàTừ tỷ tỷ nhé.
Lục Định cúi đầu ừ một tiếng.
Đối mặt với đại ca không tín nhiệm, muội muội không nghe lời, vẻ mặt tam đệ bình tĩnh che dấu không được đắc ý, cùng với ánh mắt nhỏ của cháu trai vô tội, Lục Ngôn gượng cười hai tiếng, đi phòng bếp múc thức ăn chuẩn bị cho heo ăn.
Không muốn hắn quan tâm tẩu tử, vậy hắn quan tâm mấy con heo được chưa?
~
Liễu Khê thôn, Ngưng Hương đang soi gương, trên cổ tuyết trắng, ba vết cào xác thực chói mắt.
Tỷ tỷ đi trấn trên nhìn một chút đi, nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ? Từ Thu Nhi không yên tâm nói.
Không cần, dưỡng vài ngày là được rồi. Ngưng Hương thoải mái nói, cho dù lưu lại sẹo thì cũng chỉ là vết sẹo nhỏ, còn là ở trên cổ, không ảnh hưởng gì hết.
Từ Thu Nhi khuyên không được, lại thấp giọng quở trách Đại Tráng vài câu.
Sau khi ăn cơm xong, ba tỷ đệ lại ngồi ở trong sân hóng mát, cũng không lâu lắm liền thấy Lục Định đưa A Đào và A Nam đến đây.
Ngưng Hương ngoài ý muốn đứng lên, tại sao lại đến đây?
Từ tỷ tỷ, trong nhà Nhị thẩm muội có thuốc dán trừ sẹo, bác ấy kêu muội đưa tới cho tỷ. A Đào xuống xe, đưa bình sứ nhỏ trong tay đưa cho Ngưng Hương. Kỳ thật đây là thuốc nhà mình, nhưng đại ca kêu nàng nói như vậy, nàng liền nghe đại ca, mặc dù tiểu cô nương không hiểu duyên cớ trong đó.
Nghe Lý thị nghe vậy chạy tới, lộ ra vẻ cảm kích cười, A Đào trở về thay bác cám ơn Nhị thẩm cháu nhé.
A Đào nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Từ tỷ tỷ bị thương, giống như có chút đã hiểu.
Ngưng Hương không để ý tới quan sát của tiểu cô nương, phát giác Lục Định nhìn chằm chằm cổ nàng, không khỏi lúng túng, ôm lấy A Nam hỏi hắn, Hôm nay cũng phải xuống ruộng sao?
Lục Định vâng, Tỷ mau vào bôi thuốc đi, buổi trưa đề lại đến đón bọn họ.
Nói xong lại đi .
Thiếu niên lang ngang qua như gió, Ngưng Hương đưa mắt nhìn hắn cua quẹo, sau đó dẫn A Đào vào phòng.
Lý thị để bọn nhỏ chơi đùa, còn bà đi Đông viện tiếp tục giặt quần áo.
Trong phòng đầu, Từ Thu Nhi cẩn thận giúp Ngưng Hương bôi thuốc, thuốc mỡ mát lạnh thơm ngát, bôi ở trên cổ hết sức thoải mái.
Bôi thuốc xong, Từ Thu Nhi đi rửa tay, A Đào thấy cơ hội đã đến, liền tiến đến bên tai Ngưng Hương nhỏ giọng nói: Từ tỷ tỷ, đại ca muội bảo buổi sáng ngày mai ở trong thung lũng ngô chờ tỷ, còn nói tỷ không cần phải gấp, khi nào qua đó cũng được, huynh ấy sẽ luôn luôn ở đó chờ.
Ngưng Hương trong lòng giật mình, khiếp sợ nhìn về phía A Đào.
A Đào chớp mắt cực nhanh, cơ trí hoạt bát, thấy Từ tỷ tỷ hiểu lời của nàng, nghiêng đầu đi tìm A Nam và A Mộc.
Ba đứa bé nhanh chóng chơi đùa cùng nhau, Ngưng Hương ngơ ngác nhìn, trong đầu tất cả đều là câu nói của A Đào.
Lục Thành hẹn nàng ở vườn ngô gặp mặt.
Nhất định là đã biết nàng bị thương rồi sao?
Cái người kia từ trước đến nay nói một không nói hai, nói muốn đưa nàng về nhà là nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, lần này cho dù nàng từ chối A Đào, chỉ sợ Lục Thành cũng sẽ không nghe.
Ngưng Hương lại không muốn gặp riêng hắn, cũng không muốn Lục Thành chờ một cách vô ích ở bên trong vườn ngô, nàng sờ cái cổ vừa mới xức thuốc, bắt đầu suy nghĩ.
Cô cô, đi tiểu. Đi tiểu! A Nam đột nhiên lung la lung lay đi về phía nàng, ngón tay béo chỉ hướng ra phía ngoài.
Nam oa đáng yêu, Ngưng Hương tạm thời đè phiền não xuống, ôm bé ra ngoài xuỵt xuỵt.
Mới ra phòng bếp, liền nghe trên đường truyền tới tiếng chân lừa, A Nam cũng nghe được, toét miệng cười, Tam thúc!
Ngưng Hương lại có suy đoán khác, nhíu mày nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy cữu cữu đánh xe, mà trên xe lừa, ba người Chương gia và con trai con gái đang ngồi.
/148
|