Edit: Hà
Tỷ tỷ, hình như Quản Bình không thích chúng ta thì phải?
Dưới tàng cây hồng, Từ Thu Nhi ngừng thêu thùa trong tay, nhỏ giọng nói với đường tỷ.
A Mộc đang ngồi trên ghế bên cạnh khom lưng viết chữ cũng nghiêng đầu lắng nghe, hắn cũng cảm thấy tỷ tỷ mới tới không thích bọn họ.
Ngưng Hương nhìn Quản Bình đang ngồi xổm dưới mái hiên giặt quần áo, nghĩ đến đường muội nhiều lần chủ động nói chuyện nhưng Quản Bình đều phản ứng lãnh đạm, nàng biết Quản Bình không muốn diễn trò lôi kéo làm quen với người nhà của mình, vậy nên nàng liền kiếm cớ nói: Nàng ta chạy nạn đến đây, bên cạnh không có bằng hữu, còn phải đề phòng kẻ ác khắp nơi, nhất định đã chịu không ít khổ sở, có lẽ là do thói quen dùng mặt lạnh với người khác, cũng không phải là trong tâm không thích. Nếu nàng ta không thích nói chuyện, chúng ta cứ để như vậy đi, chờ khi nàng ấy hiểu được mọi người thì tự nhiên sẽ chủ động tới nói chuyện với chúng ta.
Từ Thu Nhi gật đầu một cái, lời này quả thật có đạo lý, người thường xuyên bị bắt nạt đã lâu rất khó hòa đồng với người lạ.
Nhìn lại Quản Bình, trong mắt lộ ra đồng tình.
A Mộc cái hiểu cái không, nhìn hai tỷ tỷ, sau đó lại quyết định nghe lời tỷ tỷ nói, không chủ động đến gần bên cạnh Quản Bình.
A Mộc không đi, nhưng Từ Thu Nhi lại hạ quyết tâm phải nhanh chóng giúp cô nương đáng thương tìm đường chạy ra khỏi đám sương mù, cho nên khi Quản Bình giặt xong bộ đồ cũ nát của nàng thì Từ Thu Nhi liền cười hướng nàng ngoắc tay, Quản tỷ tỷ, đến đây ngồi đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Quản Bình nhìn nàng, do dự một chút, cầm lấy chiếc ghế vừa ngồi giặt quần áo đi qua.
Kỳ thật theo thói quen nàng núp trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của mục tiêu, theo dõi là được rồi, ngoại trừ viết thư hoặc ở trước mặt phục mệnh thì không cần nói chuyện với bất cứ ai, nhưng thế tử ra lệnh cho nàng giả làm nha hoàn của Ngưng Hương, cũng không được kinh động đến mọi người trong nhà Ngưng Hương, nàng không thể không phối hợp, giả trang làm cô nương chạy nạn sống nhờ nhà người khác.
Quản Bình không thích liên hệ với bất cứ ai, Ngưng Hương cũng không hy vọng nàng ta quá thân cận quá với gia đình nàng, cũng không muốn gửi gắm giao tình. Nhưng nàng và Quản Bình vì không muốn để cho người nhà hoài nghi, đành chỉ có thể ngầm đồng ý để cho đường muội thân cận nàng ta.
Quản tỷ tỷ, tỷ biết thêu hoa không Từ Thu Nhi mời Quản Bình ngồi bên cạnh nàng, cười hỏi, mắt hạnh sáng ngời.
Quản Bình quét mắt qua chiếc giỏ may vá trước người hai vị cô nương, giọng nói không chút phập phồng: Chỉ biết may vá, không biết thêu hoa.
Lúc ở nhà nàng còn quá nhỏ cho nên chưa học qua những thứ cô nương gia cần học, khi nàng đến biệt viện của Bùi Cảnh Hàn tiếp nhận huấn luyện ám vệ, để làm ám vệ thì ngoại trừ đọc sách, viết chữ thì còn phải biết võ nghệ, cưỡi ngựa, bắn cung, không chút liên quan với các cô nương khác. Nhưng nàng biết may vá là bởi vì y phục trên người có đôi khi bị rách, nàng cũng không thể để mình mặc đồ rách được.
Từ Thu Nhi càng tỏ ra đồng tình với nàng ta, nàng suy nghĩ một chút liền chạy về phía sân nhỏ nhà mình hô to: Đại ca, muội nhớ muội còn dư một cái khung thêu, hình như để ở trong ngăn tủ, huynh tìm giúp ta đi! Nhanh lên, muội muốn dạy Quản tỷ tỷ thêu hoa!
Quản Bình nhíu mày, có ý muốn khước từ: Không cần, tay ta vụng về...
Vừa mới nói được một nửa thì bên trong nhà truyền đến giọng nói Từ Hòe đáp lại.
Từ Thu Nhi cười khích lệ nàng, Quản tỷ tỷ yên tâm, thêu hoa rất đơn giản, xíu nữa tỷ sẽ biết thôi.
Thấy tiểu cô nương kiên trì muốn dạy, ánh mắt Quản Bình liền xẹt qua nàng nhìn sang Ngưng Hương, ám hiệu Ngưng Hương giúp nàng khuyên can.
Ngưng Hương nhìn ra được Quản Bình không muốn học, nhưng ai biểu Quản Bình tới giám thị nàng làm gì? Quản Bình càng không muốn làm, Ngưng Hương càng muốn nhìn nàng không làm không được, để cho nàng cũng nếm thử cảm giác bị người khác cưỡng ép khi phải làm việc trái lương tâm.
Nàng học theo Quản Bình thản nhiên thu hồi ánh mắt, Ngưng Hương cúi đầu, tiếp tục dạy đệ đệ làm giày mới. Ngưng Hương cảm thấy tâm tình thật tốt, giống như mình đã làm đươc chuyện xấu để trả thù Quản Bình.
Thấy Ngưng Hương không thèm đếm xỉa, Quản Bình hiểu được tâm tư Ngưng Hương, đối diện với nụ cười sáng lạn chân thành của Từ Thu Nhi, lời cự tuyệt muốn liền nói bị chặn ở trong miệng.
Từ Thu Nhi độc mồm độc miệng với nàng, nàng có thể làm ngơ, Từ Thu Nhi muốn hại nàng, nàng có thể không nháy mắt giết chết Từ Thu Nhi, nhưng Từ Thu Nhi đối tốt với nàng là điều nàng không muốn nhất, vì nàng không biết nên đáp trả thế nào.
Quản Bình rủ mắt xuống, nghe thấy có tiếng bước chân từ phía Đông viện đi nhanh tới, Quản Bình làm bộ như không nghe thấy, ngồi im không nhúc nhích.
Từ Hòe hồi hộp sợ cô nương người ta mất hứng, nhưng lại nhịn không được muốn đi qua bên đó xem.
Cầm lấy. Giấu tâm trạng đang hồi hộp đi đến trước mặt muội muội, Từ Hòe đem khung thêu đưa tới, nhưng mắt lại liếc sang phía Quản Bình đang ngồi bên kia.
Quản Bình cùng Ngưng Hương đều đangcúi đầu, A Mộc còn nhỏ, nhưng Từ Thu Nhi lại lập tức phát hiện huynh trưởng khác thường, đỏ mặt, còn lén lén lút lút nhìn Quản Bình, so với Lý Tiến Bảo mấy ngày hôm trước tới nhà có gì khác biệt?
Ca ca của mình lại đi thích Quản Bình sao?
Vừa buổi sáng ôm người vào, chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình?
Từ Thu Nhi cố ý không nhận khung thêu.
Từ Hòe vẫn chưa phát hiện có gì đó không đúng, ánh mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chặp khuôn mặt lạnh băng của Quản Bình, rõ ràng có chút sợ nhưng vẫn cứ muốn nhìn.
Từ Thu Nhi dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn, muốn xem ca ca ngốc rốt cuộc muốn đứng đây tới khi nào.
Quản Bình mặc dù cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nam nhân kia đang nhìn mình chằm chằm, nhịn một lát nhưng thấy hắn vẫn chưa có ý định đi, nàng nhíu mày lần nữa.
Không giận mà uy.
Từ Hòe giật mình hoàn hồn, cuống quít đem khung thêu nhét vào trong tay muội muội rồi sải bước rời đi.
Từ Thu Nhi cắn môi nín cười, nàng đoán hơn phân nửa Quản Bình không nhìn trúng huynh trưởng ngốc của mình, nàng thức thời làm bộ như không biết, chỉ đem khung thêu giao cho Quản Bình, chuyên tâm dạy nàng ta thêu thùa may vá.
Ngay từ đầu Quản Bình đã dùng thái độ lấy lệ, nhưng càng lúc nàng cố gắng học càng chậm thì Từ Thu Nhi lại nói càng nhiều, lúc này nàng đành tập trung tinh thần. Có lẽ vốn đã có tay thêu thùa may vá trời cho, rất nhanh đã nắm giữ kỹ xảo, cúi đầu yên lặng thêu hoa văn đơn giản nhất.
Ngưng Hương lén lút nhìn nàng.
Quản Bình lập tức liếc xéo Ngưng Hương.
Nàng ta lại tiếp tục trưng ra bộ dạng lạnh nhạt, đều là cô nương, Ngưng Hương không sợ, nàng nghiêng đầu qua nhìn khung thêu trong tay Quản Bình, nửa là thật tâm nửa là hả hê khi thấy người khác gặp nạn nói: Tay ngươi thật là khéo, cứ theo đà này không chừng vài ngày nữa là có thể học làm khăn .
Đệ muốn nhìn! Nghe thấy tỷ tỷ khen Quản Bình, A Mộc tò mò bu lại, cúi đầu nhìn, sau đó nói lời thật lòng, Không đẹp bằng A Đào tỷ tỷ thêu!
Ngưng Hương cố nén mới không biến sắc, cười nhạt nói: A Đào tỷ tỷ của đệ đã học một năm rồi, còn Quản tỷ tỷ mới vừa học chưa tới một canh giờ, không thể so sánh như vậy được.
A Mộc gật đầu.
Từ Thu Nhi chủ động giải thích quan hệ sâu xa của nhà mình với Lục gia cho Quản Bình.
Quản Bình đã quen tác phong làm việc của người nông thôn, có chút giao tình là liền có quan hệ, cho nên không nghĩ nhiều.
Quản cô nương muốn ăn bánh canh không? Mặt trời dần dần lên cao, Lý thị muốn chuẩn bị cơm trưa , lo lắng Quản Bình ăn không được đồ cứng, cho nên bà đã chuẩn bị làm chút đồ ăn cho nhẹ bụng.
Phụ nhân đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, vừa bóc tỏi vừa cười nhìn qua bọn họ đang ngồi bên này, nụ cười thân thiết khiến nàng bừng tỉnh.
Nếu như nàng thật sự là một cô nương chạy nạn, lúc này nên làm như thế nào?
Hầu phủ không dạy nàng, Quản Bình không thể hồi tưởng chuyện lúc nhỏ ở nông thôn.
Dừng một chút, Quản Bình để khung thêu xuống, cứng ngắc đứng lên, hướng về Lý thị bước đến: Bá mẫu khách khí làm gì, cháu không kén chọn, ngài làm cái gì cháu cũng thích ăn. Cháu không biết làm cơm, nhưng cháu có thể giúp ngài nhóm lửa.
Có lẽ nghĩ mình là nha hoàn của Từ gia sẽ dễ hơn chút ít.
Nghĩ tới đối sách, trong lòng Quản Bình khôi phục lại bình tĩnh.
Lý thị sao có thể sai sử nàng, nói cái gì cũng không chịu để cho nàng làm, nhưng Quản Bình quyết tâm làm việc, khí lực còn rất lớn, Lý thị căn bản ngăn không được, trơ mắt nhìn Quản Bình ngồi trước lòng bếp, chuẩn bị châm lửa .
Thấy mình khuyên không được, Lý thị đành hướng về cháu gái và nữ nhi ngoắc tay, để cho các nàng đến lôi Quản Bình đi.
Ngưng Hương không động, ở trong mắt nàng, Quản Bình không phải là khách cũng không phải là bằng hữu, chỉ cần không hại bọn họ, Quản Bình làm cái gì nàng đều không nhúng tay vào.
Tỷ tỷ? Từ Thu Nhi nghi hoặc lay cánh tay Đường tỷ.
Ngưng Hương tỏ ra hiểu lòng người nói: Để cho nàng nhóm lửa đi, nếu đổi lại là ta được người khác giữ lại, ta cũng nhất định phải giúp mọi người làm chút chuyện thì mới yên lòng.
Từ Thu Nhi hiểu ra liền không hỏi nữa.
Hai tỷ muội đang nói nhỏ gì không biết, Lý thị buồn bực, vừa muốn kêu lần nữa thì Từ Hòe đang ở trong phòng đẩy rèm cửa, thấy Quản Bình thực sự muốn nhóm lửa, hắn không chút nghĩ ngợi liền đi ra, nói lắp khuyên nhủ: Quản cô nương, nàng, nàng đi vào trong viện đợi với bọn Thu Nhi đi, loại việc nặng nhọc này nàng không cần làm đâu.
Lúc nói chuyện hắn nhìn chằm chằm mu bàn tay non mịn của Quản Bình.
Nhờ có cả nhà bá mẫu thu nhận, cháu vô cùng cảm kích, nhưng nếu bá mẫu muốn nuôi không cháu, trong lòng cháu rất áy náy, bá mẫu không chịu để cho cháu giúp đỡ, cháu đành phải đi vào trong thành tìm việc làm vậy.
Khuôn mặt Quản Bình không chút thay đổi đứng lên, nhìn Lý thị nói.
Lý thị thấy được cô nương này bướng bỉnh nhiệt tình, liền tranh thủ đè người xuống, Được rồi, hôm nay để cháu giúp ta nhóm lửa được chưa? Đừng nhắc lại chuyện bỏ đi nữa, cháu cho rằng bên trong thành tìm việc dễ dàng lắm sao? Cháu gái ta ở Hầu phủ trở thành nha hoàn bốn năm, ta ngày ngày nhớ thương nàng, sợ nàng bị người khác khi dễ, năm nay cuối cùng cũng đã chuộc được thân, cho dù sau chính phải đập nồi bán sắt ta cũng sẽ không để nàng lại đi hầu hạ người khác nữa. Ngươi cũng đừng nghĩ đến những việc kia, cứ ở lại nhà bá mẫu đi, tương lai bá mẫu sẽ tìm nhà chồng tốt giúp cháu.
Quản Bình thần sắc khẽ biến.
Từ Hòe vẫn nhìn chằm chằm nàng, thấy vậy oán giận mẫu thân, Nương người nói bậy gì vậy.
Vừa muốn giữ người lại còn nói tìm cho nàng nhà chồng, cho dù là ai cũng phải nghĩ nhiều.
Lý thị nhìn nhi tử, nhớ lại lần nữa nhưng không có cảm giác mình đã nói sai ở đâu, lập tức trừng nhi tử: Ta nói bậy cái gì? Trở về phòng con ngủ đi, mới vừa rồi ta nói nấu cơm sao con không ra giúp đỡ đi? Bây giờ mới giả bộ làm người tốt, giống y như cha con vậy, khách đến thì giả bộ chịu khó, khách vừa đi liền nằm ở trong phòng làm ông lớn!
Từ Hòe mặt đỏ lên.
Oan uổng quá!
Hắn làm ông lớn khi nào? Trồng trọt, thu hoa màu, đốn củi, đi làm kiếm tiền, có loại nào hắn không làm tốt chứ? Ngay cả nhóm lửa, lúc muội muội nhỏ hắn cũng chủ động giúp, là mẫu thân không cần hắn, dần dà hắn mới không vào bếp nữa.
Nếu là lúc khác oan uổng hắn cũng coi như xong, thế nhưng ngay trước mặt Quản cô nương nói hắn như vậy, người ta vốn đã không chào đón hắn, bây giờ nếu lại hiểu lầm hắn làm biếng nữa...
Kìm nén lửa giận trong bụng, lại không thể cãi lời mẫu thân, cũng không muốn như các phụ nhân vì chút xíu mà cãi cọ, Từ Hòe nắm chặt nắm tay, đi ra hậu viện chẻ củi . Giống như muốn chứng minh để cho mẫu thân thấy , cố ý đem bó củi để vào trong sân, đối diện phòng bếp, lại vén lên tay áo, tiếp theo dùng sức vung mạnh rìu xuống.
Lý thị mất hứng, nhìn nhi tử nói, Đại buổi trưa con chẻ củi làm gì? Sau buổi trưa mát mẻ lại chẻ sau cũng được.
Bà chỉ tùy tiện nói hai câu, sao nhi tử liền liền đi làm ngay vậy?
Từ Hòe không để ý mẫu thân, tiếp tục chẻ củi.
Quản Bình nghiêng đầu, nhìn chằm chằm thân thể nam nhân cường tráng nhưng không có xíu lực nào, lại chuyển hướng ngồi trước lòng bếp.
Ba tỷ đệ Ngưng Hương nghe động tĩnh bên này hấp dẫn, cuối cùng cũng đã đi tới.
Lý thị đau lòng nhi tử, nhỏ giọng kêu nữ nhi đi dụ dỗ ca ca của nàng vào.
Từ Thu Nhi cười, đứng ở bên cạnh huynh trưởng, thấp giọng thở dài nói: Đại ca thích Quản tỷ tỷ phải không?
Rìu trên tay Từ Hòe lệch một cái, hắn khom người, khó tin nhìn muội muội.
Từ Thu Nhi bĩu môi, hừ nói: Xem bộ dạng ngốc của huynh, ai nhìn không ra chứ? Nhưng huynh thích nàng cái gì, vừa mới quen thôi mà.
Không cần muội quan tâm. Từ Hòe lại nâng rìu bổ xuống.
Hắn thích nàng không có lý do, nhìn vừa ý không được sao?
Được rồi, muội mặc kệ, nhưng huynh đừng ngốc như vậy được không? Từ Thu Nhi nhìn mồ hôi trên trán hắn, vẻ mặt ghét bỏ nói: Đầu đầy mồ hôi , huynh cho rằng như vậy rất đẹp mắt sao? Sau này chỉ cần huynh tỉ mỉ làm việc, có lẽ Quản tỷ tỷ sẽ thích huynh.
Huynh trưởng của nàng, dung mạo mặc dù không bằng huynh đệ Lục gia, nhưng cũng là loại nhất đẳng.
Từ Hòe không để ý qua dung mạo của mình, lúc này nghe lời của muội muội, hắn lau qua mồ hôi trên trán, không chắc chắn hỏi muội muội, Ta, muội thực cảm thấy, cảm thấy nàng sẽ coi trọng ta?
Vậy vì sao huynh thích nàng, còn không phải là bởi vì nàng đẹp sao?
Thân là muội muội tốt, Từ Thu Nhi khen dung mạo huynh trưởng một phen động viên hắn. Nhớ lại lời nịnh nọt cùng những thủ đoạn của Lục Thành với đường tỷ, tiểu cô nương thấp giọng thay huynh trưởng bày mưu tính kế đạo: Đại ca, da mặt huynh quá mỏng, da mặt huynh phải dày thêm một chút mới được, nếu huynh thích Quản tỷ tỷ thì thường đi dạo ngay trước mặt nàng, đừng sợ nàng biết, sau đó giúp đỡ hoặc đưa tặng chút đồ gì đó. Huynh ngày qua ngày đối tốt với nàng, nàng mới có thể động tâm, nếu không người ta mới chau mày mà huynh đã bỏ chạy, hừ, đời này huynh cô độc cả đời đi!
Nói xong bước chân nhẹ nhàng tiến vào.
Từ Hòe không kìm lòng nổi nhìn chằm chằm muội muội, chờ tiểu cô nương đi khuất vào phòng, hắn ánh mắt liền rơi xuống trên ngưcô nương cúi đầu nhóm lửa ời.
Da mặt dày, thường ở trước mặt nàng đi dạo?
Thực sự có tác dụng sao?
Đang nghĩ ngợi, phát giác Quản Bình muốn nghiêng đầu, Từ Hòe liền mang theo rìu tránh sang chuồng gà bên cạnh, làm gà mẹ cả kinh chạy trốn tứ phía, lông gà bay loạn.
Tỷ tỷ, hình như Quản Bình không thích chúng ta thì phải?
Dưới tàng cây hồng, Từ Thu Nhi ngừng thêu thùa trong tay, nhỏ giọng nói với đường tỷ.
A Mộc đang ngồi trên ghế bên cạnh khom lưng viết chữ cũng nghiêng đầu lắng nghe, hắn cũng cảm thấy tỷ tỷ mới tới không thích bọn họ.
Ngưng Hương nhìn Quản Bình đang ngồi xổm dưới mái hiên giặt quần áo, nghĩ đến đường muội nhiều lần chủ động nói chuyện nhưng Quản Bình đều phản ứng lãnh đạm, nàng biết Quản Bình không muốn diễn trò lôi kéo làm quen với người nhà của mình, vậy nên nàng liền kiếm cớ nói: Nàng ta chạy nạn đến đây, bên cạnh không có bằng hữu, còn phải đề phòng kẻ ác khắp nơi, nhất định đã chịu không ít khổ sở, có lẽ là do thói quen dùng mặt lạnh với người khác, cũng không phải là trong tâm không thích. Nếu nàng ta không thích nói chuyện, chúng ta cứ để như vậy đi, chờ khi nàng ấy hiểu được mọi người thì tự nhiên sẽ chủ động tới nói chuyện với chúng ta.
Từ Thu Nhi gật đầu một cái, lời này quả thật có đạo lý, người thường xuyên bị bắt nạt đã lâu rất khó hòa đồng với người lạ.
Nhìn lại Quản Bình, trong mắt lộ ra đồng tình.
A Mộc cái hiểu cái không, nhìn hai tỷ tỷ, sau đó lại quyết định nghe lời tỷ tỷ nói, không chủ động đến gần bên cạnh Quản Bình.
A Mộc không đi, nhưng Từ Thu Nhi lại hạ quyết tâm phải nhanh chóng giúp cô nương đáng thương tìm đường chạy ra khỏi đám sương mù, cho nên khi Quản Bình giặt xong bộ đồ cũ nát của nàng thì Từ Thu Nhi liền cười hướng nàng ngoắc tay, Quản tỷ tỷ, đến đây ngồi đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Quản Bình nhìn nàng, do dự một chút, cầm lấy chiếc ghế vừa ngồi giặt quần áo đi qua.
Kỳ thật theo thói quen nàng núp trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của mục tiêu, theo dõi là được rồi, ngoại trừ viết thư hoặc ở trước mặt phục mệnh thì không cần nói chuyện với bất cứ ai, nhưng thế tử ra lệnh cho nàng giả làm nha hoàn của Ngưng Hương, cũng không được kinh động đến mọi người trong nhà Ngưng Hương, nàng không thể không phối hợp, giả trang làm cô nương chạy nạn sống nhờ nhà người khác.
Quản Bình không thích liên hệ với bất cứ ai, Ngưng Hương cũng không hy vọng nàng ta quá thân cận quá với gia đình nàng, cũng không muốn gửi gắm giao tình. Nhưng nàng và Quản Bình vì không muốn để cho người nhà hoài nghi, đành chỉ có thể ngầm đồng ý để cho đường muội thân cận nàng ta.
Quản tỷ tỷ, tỷ biết thêu hoa không Từ Thu Nhi mời Quản Bình ngồi bên cạnh nàng, cười hỏi, mắt hạnh sáng ngời.
Quản Bình quét mắt qua chiếc giỏ may vá trước người hai vị cô nương, giọng nói không chút phập phồng: Chỉ biết may vá, không biết thêu hoa.
Lúc ở nhà nàng còn quá nhỏ cho nên chưa học qua những thứ cô nương gia cần học, khi nàng đến biệt viện của Bùi Cảnh Hàn tiếp nhận huấn luyện ám vệ, để làm ám vệ thì ngoại trừ đọc sách, viết chữ thì còn phải biết võ nghệ, cưỡi ngựa, bắn cung, không chút liên quan với các cô nương khác. Nhưng nàng biết may vá là bởi vì y phục trên người có đôi khi bị rách, nàng cũng không thể để mình mặc đồ rách được.
Từ Thu Nhi càng tỏ ra đồng tình với nàng ta, nàng suy nghĩ một chút liền chạy về phía sân nhỏ nhà mình hô to: Đại ca, muội nhớ muội còn dư một cái khung thêu, hình như để ở trong ngăn tủ, huynh tìm giúp ta đi! Nhanh lên, muội muốn dạy Quản tỷ tỷ thêu hoa!
Quản Bình nhíu mày, có ý muốn khước từ: Không cần, tay ta vụng về...
Vừa mới nói được một nửa thì bên trong nhà truyền đến giọng nói Từ Hòe đáp lại.
Từ Thu Nhi cười khích lệ nàng, Quản tỷ tỷ yên tâm, thêu hoa rất đơn giản, xíu nữa tỷ sẽ biết thôi.
Thấy tiểu cô nương kiên trì muốn dạy, ánh mắt Quản Bình liền xẹt qua nàng nhìn sang Ngưng Hương, ám hiệu Ngưng Hương giúp nàng khuyên can.
Ngưng Hương nhìn ra được Quản Bình không muốn học, nhưng ai biểu Quản Bình tới giám thị nàng làm gì? Quản Bình càng không muốn làm, Ngưng Hương càng muốn nhìn nàng không làm không được, để cho nàng cũng nếm thử cảm giác bị người khác cưỡng ép khi phải làm việc trái lương tâm.
Nàng học theo Quản Bình thản nhiên thu hồi ánh mắt, Ngưng Hương cúi đầu, tiếp tục dạy đệ đệ làm giày mới. Ngưng Hương cảm thấy tâm tình thật tốt, giống như mình đã làm đươc chuyện xấu để trả thù Quản Bình.
Thấy Ngưng Hương không thèm đếm xỉa, Quản Bình hiểu được tâm tư Ngưng Hương, đối diện với nụ cười sáng lạn chân thành của Từ Thu Nhi, lời cự tuyệt muốn liền nói bị chặn ở trong miệng.
Từ Thu Nhi độc mồm độc miệng với nàng, nàng có thể làm ngơ, Từ Thu Nhi muốn hại nàng, nàng có thể không nháy mắt giết chết Từ Thu Nhi, nhưng Từ Thu Nhi đối tốt với nàng là điều nàng không muốn nhất, vì nàng không biết nên đáp trả thế nào.
Quản Bình rủ mắt xuống, nghe thấy có tiếng bước chân từ phía Đông viện đi nhanh tới, Quản Bình làm bộ như không nghe thấy, ngồi im không nhúc nhích.
Từ Hòe hồi hộp sợ cô nương người ta mất hứng, nhưng lại nhịn không được muốn đi qua bên đó xem.
Cầm lấy. Giấu tâm trạng đang hồi hộp đi đến trước mặt muội muội, Từ Hòe đem khung thêu đưa tới, nhưng mắt lại liếc sang phía Quản Bình đang ngồi bên kia.
Quản Bình cùng Ngưng Hương đều đangcúi đầu, A Mộc còn nhỏ, nhưng Từ Thu Nhi lại lập tức phát hiện huynh trưởng khác thường, đỏ mặt, còn lén lén lút lút nhìn Quản Bình, so với Lý Tiến Bảo mấy ngày hôm trước tới nhà có gì khác biệt?
Ca ca của mình lại đi thích Quản Bình sao?
Vừa buổi sáng ôm người vào, chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình?
Từ Thu Nhi cố ý không nhận khung thêu.
Từ Hòe vẫn chưa phát hiện có gì đó không đúng, ánh mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chặp khuôn mặt lạnh băng của Quản Bình, rõ ràng có chút sợ nhưng vẫn cứ muốn nhìn.
Từ Thu Nhi dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn, muốn xem ca ca ngốc rốt cuộc muốn đứng đây tới khi nào.
Quản Bình mặc dù cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nam nhân kia đang nhìn mình chằm chằm, nhịn một lát nhưng thấy hắn vẫn chưa có ý định đi, nàng nhíu mày lần nữa.
Không giận mà uy.
Từ Hòe giật mình hoàn hồn, cuống quít đem khung thêu nhét vào trong tay muội muội rồi sải bước rời đi.
Từ Thu Nhi cắn môi nín cười, nàng đoán hơn phân nửa Quản Bình không nhìn trúng huynh trưởng ngốc của mình, nàng thức thời làm bộ như không biết, chỉ đem khung thêu giao cho Quản Bình, chuyên tâm dạy nàng ta thêu thùa may vá.
Ngay từ đầu Quản Bình đã dùng thái độ lấy lệ, nhưng càng lúc nàng cố gắng học càng chậm thì Từ Thu Nhi lại nói càng nhiều, lúc này nàng đành tập trung tinh thần. Có lẽ vốn đã có tay thêu thùa may vá trời cho, rất nhanh đã nắm giữ kỹ xảo, cúi đầu yên lặng thêu hoa văn đơn giản nhất.
Ngưng Hương lén lút nhìn nàng.
Quản Bình lập tức liếc xéo Ngưng Hương.
Nàng ta lại tiếp tục trưng ra bộ dạng lạnh nhạt, đều là cô nương, Ngưng Hương không sợ, nàng nghiêng đầu qua nhìn khung thêu trong tay Quản Bình, nửa là thật tâm nửa là hả hê khi thấy người khác gặp nạn nói: Tay ngươi thật là khéo, cứ theo đà này không chừng vài ngày nữa là có thể học làm khăn .
Đệ muốn nhìn! Nghe thấy tỷ tỷ khen Quản Bình, A Mộc tò mò bu lại, cúi đầu nhìn, sau đó nói lời thật lòng, Không đẹp bằng A Đào tỷ tỷ thêu!
Ngưng Hương cố nén mới không biến sắc, cười nhạt nói: A Đào tỷ tỷ của đệ đã học một năm rồi, còn Quản tỷ tỷ mới vừa học chưa tới một canh giờ, không thể so sánh như vậy được.
A Mộc gật đầu.
Từ Thu Nhi chủ động giải thích quan hệ sâu xa của nhà mình với Lục gia cho Quản Bình.
Quản Bình đã quen tác phong làm việc của người nông thôn, có chút giao tình là liền có quan hệ, cho nên không nghĩ nhiều.
Quản cô nương muốn ăn bánh canh không? Mặt trời dần dần lên cao, Lý thị muốn chuẩn bị cơm trưa , lo lắng Quản Bình ăn không được đồ cứng, cho nên bà đã chuẩn bị làm chút đồ ăn cho nhẹ bụng.
Phụ nhân đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, vừa bóc tỏi vừa cười nhìn qua bọn họ đang ngồi bên này, nụ cười thân thiết khiến nàng bừng tỉnh.
Nếu như nàng thật sự là một cô nương chạy nạn, lúc này nên làm như thế nào?
Hầu phủ không dạy nàng, Quản Bình không thể hồi tưởng chuyện lúc nhỏ ở nông thôn.
Dừng một chút, Quản Bình để khung thêu xuống, cứng ngắc đứng lên, hướng về Lý thị bước đến: Bá mẫu khách khí làm gì, cháu không kén chọn, ngài làm cái gì cháu cũng thích ăn. Cháu không biết làm cơm, nhưng cháu có thể giúp ngài nhóm lửa.
Có lẽ nghĩ mình là nha hoàn của Từ gia sẽ dễ hơn chút ít.
Nghĩ tới đối sách, trong lòng Quản Bình khôi phục lại bình tĩnh.
Lý thị sao có thể sai sử nàng, nói cái gì cũng không chịu để cho nàng làm, nhưng Quản Bình quyết tâm làm việc, khí lực còn rất lớn, Lý thị căn bản ngăn không được, trơ mắt nhìn Quản Bình ngồi trước lòng bếp, chuẩn bị châm lửa .
Thấy mình khuyên không được, Lý thị đành hướng về cháu gái và nữ nhi ngoắc tay, để cho các nàng đến lôi Quản Bình đi.
Ngưng Hương không động, ở trong mắt nàng, Quản Bình không phải là khách cũng không phải là bằng hữu, chỉ cần không hại bọn họ, Quản Bình làm cái gì nàng đều không nhúng tay vào.
Tỷ tỷ? Từ Thu Nhi nghi hoặc lay cánh tay Đường tỷ.
Ngưng Hương tỏ ra hiểu lòng người nói: Để cho nàng nhóm lửa đi, nếu đổi lại là ta được người khác giữ lại, ta cũng nhất định phải giúp mọi người làm chút chuyện thì mới yên lòng.
Từ Thu Nhi hiểu ra liền không hỏi nữa.
Hai tỷ muội đang nói nhỏ gì không biết, Lý thị buồn bực, vừa muốn kêu lần nữa thì Từ Hòe đang ở trong phòng đẩy rèm cửa, thấy Quản Bình thực sự muốn nhóm lửa, hắn không chút nghĩ ngợi liền đi ra, nói lắp khuyên nhủ: Quản cô nương, nàng, nàng đi vào trong viện đợi với bọn Thu Nhi đi, loại việc nặng nhọc này nàng không cần làm đâu.
Lúc nói chuyện hắn nhìn chằm chằm mu bàn tay non mịn của Quản Bình.
Nhờ có cả nhà bá mẫu thu nhận, cháu vô cùng cảm kích, nhưng nếu bá mẫu muốn nuôi không cháu, trong lòng cháu rất áy náy, bá mẫu không chịu để cho cháu giúp đỡ, cháu đành phải đi vào trong thành tìm việc làm vậy.
Khuôn mặt Quản Bình không chút thay đổi đứng lên, nhìn Lý thị nói.
Lý thị thấy được cô nương này bướng bỉnh nhiệt tình, liền tranh thủ đè người xuống, Được rồi, hôm nay để cháu giúp ta nhóm lửa được chưa? Đừng nhắc lại chuyện bỏ đi nữa, cháu cho rằng bên trong thành tìm việc dễ dàng lắm sao? Cháu gái ta ở Hầu phủ trở thành nha hoàn bốn năm, ta ngày ngày nhớ thương nàng, sợ nàng bị người khác khi dễ, năm nay cuối cùng cũng đã chuộc được thân, cho dù sau chính phải đập nồi bán sắt ta cũng sẽ không để nàng lại đi hầu hạ người khác nữa. Ngươi cũng đừng nghĩ đến những việc kia, cứ ở lại nhà bá mẫu đi, tương lai bá mẫu sẽ tìm nhà chồng tốt giúp cháu.
Quản Bình thần sắc khẽ biến.
Từ Hòe vẫn nhìn chằm chằm nàng, thấy vậy oán giận mẫu thân, Nương người nói bậy gì vậy.
Vừa muốn giữ người lại còn nói tìm cho nàng nhà chồng, cho dù là ai cũng phải nghĩ nhiều.
Lý thị nhìn nhi tử, nhớ lại lần nữa nhưng không có cảm giác mình đã nói sai ở đâu, lập tức trừng nhi tử: Ta nói bậy cái gì? Trở về phòng con ngủ đi, mới vừa rồi ta nói nấu cơm sao con không ra giúp đỡ đi? Bây giờ mới giả bộ làm người tốt, giống y như cha con vậy, khách đến thì giả bộ chịu khó, khách vừa đi liền nằm ở trong phòng làm ông lớn!
Từ Hòe mặt đỏ lên.
Oan uổng quá!
Hắn làm ông lớn khi nào? Trồng trọt, thu hoa màu, đốn củi, đi làm kiếm tiền, có loại nào hắn không làm tốt chứ? Ngay cả nhóm lửa, lúc muội muội nhỏ hắn cũng chủ động giúp, là mẫu thân không cần hắn, dần dà hắn mới không vào bếp nữa.
Nếu là lúc khác oan uổng hắn cũng coi như xong, thế nhưng ngay trước mặt Quản cô nương nói hắn như vậy, người ta vốn đã không chào đón hắn, bây giờ nếu lại hiểu lầm hắn làm biếng nữa...
Kìm nén lửa giận trong bụng, lại không thể cãi lời mẫu thân, cũng không muốn như các phụ nhân vì chút xíu mà cãi cọ, Từ Hòe nắm chặt nắm tay, đi ra hậu viện chẻ củi . Giống như muốn chứng minh để cho mẫu thân thấy , cố ý đem bó củi để vào trong sân, đối diện phòng bếp, lại vén lên tay áo, tiếp theo dùng sức vung mạnh rìu xuống.
Lý thị mất hứng, nhìn nhi tử nói, Đại buổi trưa con chẻ củi làm gì? Sau buổi trưa mát mẻ lại chẻ sau cũng được.
Bà chỉ tùy tiện nói hai câu, sao nhi tử liền liền đi làm ngay vậy?
Từ Hòe không để ý mẫu thân, tiếp tục chẻ củi.
Quản Bình nghiêng đầu, nhìn chằm chằm thân thể nam nhân cường tráng nhưng không có xíu lực nào, lại chuyển hướng ngồi trước lòng bếp.
Ba tỷ đệ Ngưng Hương nghe động tĩnh bên này hấp dẫn, cuối cùng cũng đã đi tới.
Lý thị đau lòng nhi tử, nhỏ giọng kêu nữ nhi đi dụ dỗ ca ca của nàng vào.
Từ Thu Nhi cười, đứng ở bên cạnh huynh trưởng, thấp giọng thở dài nói: Đại ca thích Quản tỷ tỷ phải không?
Rìu trên tay Từ Hòe lệch một cái, hắn khom người, khó tin nhìn muội muội.
Từ Thu Nhi bĩu môi, hừ nói: Xem bộ dạng ngốc của huynh, ai nhìn không ra chứ? Nhưng huynh thích nàng cái gì, vừa mới quen thôi mà.
Không cần muội quan tâm. Từ Hòe lại nâng rìu bổ xuống.
Hắn thích nàng không có lý do, nhìn vừa ý không được sao?
Được rồi, muội mặc kệ, nhưng huynh đừng ngốc như vậy được không? Từ Thu Nhi nhìn mồ hôi trên trán hắn, vẻ mặt ghét bỏ nói: Đầu đầy mồ hôi , huynh cho rằng như vậy rất đẹp mắt sao? Sau này chỉ cần huynh tỉ mỉ làm việc, có lẽ Quản tỷ tỷ sẽ thích huynh.
Huynh trưởng của nàng, dung mạo mặc dù không bằng huynh đệ Lục gia, nhưng cũng là loại nhất đẳng.
Từ Hòe không để ý qua dung mạo của mình, lúc này nghe lời của muội muội, hắn lau qua mồ hôi trên trán, không chắc chắn hỏi muội muội, Ta, muội thực cảm thấy, cảm thấy nàng sẽ coi trọng ta?
Vậy vì sao huynh thích nàng, còn không phải là bởi vì nàng đẹp sao?
Thân là muội muội tốt, Từ Thu Nhi khen dung mạo huynh trưởng một phen động viên hắn. Nhớ lại lời nịnh nọt cùng những thủ đoạn của Lục Thành với đường tỷ, tiểu cô nương thấp giọng thay huynh trưởng bày mưu tính kế đạo: Đại ca, da mặt huynh quá mỏng, da mặt huynh phải dày thêm một chút mới được, nếu huynh thích Quản tỷ tỷ thì thường đi dạo ngay trước mặt nàng, đừng sợ nàng biết, sau đó giúp đỡ hoặc đưa tặng chút đồ gì đó. Huynh ngày qua ngày đối tốt với nàng, nàng mới có thể động tâm, nếu không người ta mới chau mày mà huynh đã bỏ chạy, hừ, đời này huynh cô độc cả đời đi!
Nói xong bước chân nhẹ nhàng tiến vào.
Từ Hòe không kìm lòng nổi nhìn chằm chằm muội muội, chờ tiểu cô nương đi khuất vào phòng, hắn ánh mắt liền rơi xuống trên ngưcô nương cúi đầu nhóm lửa ời.
Da mặt dày, thường ở trước mặt nàng đi dạo?
Thực sự có tác dụng sao?
Đang nghĩ ngợi, phát giác Quản Bình muốn nghiêng đầu, Từ Hòe liền mang theo rìu tránh sang chuồng gà bên cạnh, làm gà mẹ cả kinh chạy trốn tứ phía, lông gà bay loạn.
/148
|