15 tháng giêng cũng giống như ngày Trừ Tịch vậy, mấy ông chồng đều không có nhà, chỉ phụ nữ và trẻ con. Xét thấy hiệu ứng mà lần trước pháo hoa mang lại cực kỳ tốt nên lần này Chung Linh cũng nhờ người mua về không ít. Buổi tối ngoại trừ thức ăn ngon hơn một chút, còn có một loại thức ăn đặc sắc của Đông Bắc, đó chính là bánh Nguyên Tiêu. Nguyên Tiêu của phương Bắc, bánh trôi của phương Nam. Thật ra hai món này có điểm khá khác biệt nhau, bánh trôi của phương Nam là được luộc bằng nước, còn của phương Bắc thì lại là dùng dầu chiên. Bánh Nguyên Tiêu được chiên thành một màu vàng óng, cực kỳ đẹp mắt. Chung Linh chỉ ăn mấy cái, không dám ăn nhiều, còn bé Đại Nha thì rất khoái khẩu.
Hàn Minh Minh là người phương Nam, nói là muốn ăn bánh trôi. Nhưng chỗ này dù sao cũng là phương Bắc, đâu có mà ăn. Nhìn cái dáng vẻ tủi thân sắp khóc đến nơi của cô nàng, Chung Linh nghĩ, chưa chắc gì cô nàng thật sự muốn ăn bánh trôi, chắc chỉ là nhớ nhà thôi. Cô nàng cũng sắp đến kỳ sinh nở, mà chồng ở thời kỳ quan trọng này lại không ở bên, nhớ nhà là chuyện bình thường. Ngay cả Chung Linh cũng nhớ nhà mà.
Từ lúc sáng sớm, truyền hình đã phát những tiết mục có liên quan đến truyền thống của tết Nguyên Tiêu và các truyền thuyết liên quan. Đến lúc ăn cơm, bên ngoài pháo bắt đầu nổ, không khí tràn ngập mùi thuốc pháo, cảm giác thật quen thuộc.
Những năm trước đón tết ở nông thôn, sau khi ăn xong cơm, vào lúc trời tối, thôn xóm mất đi cái sự yên tĩnh của ngày thường, mọi người đều ra ngoài đi bách bộ. Nghe nói vào tối của tết Nguyên Tiêu, ra ngoài đi bộ một trăm bước có thể sống đến 99 tuổi. Nhà nhà dùng mạt cưa trộn với dầu hỏa hay là xăng đốt ở trong sân thành từng đống nhỏ, đốt dọc từ trong sân ra đến bên ngoài. Đàn ông thắp một ngọn đèn nhỏ đơn giản làm bằng pin, hay là dùng những vỏ bình để làm đèn lồng, đi đến mộ phần của gia đình ở ngoại ô, như vậy cũng coi như là đi rước đèn.
Mấy đứa bé thì ở nhà đốt pháo hoa, đốt ở nhà mình xong lại chạy đến nhà họ hàng hay là mấy nhà hàng xóm xung quanh. Thậm chí có mấy đứa bé chạy khắp hết cả thôn chỉ để xem đốt pháo hoa.
Trời vừa nhá nhem, khá nhiều trẻ con đã vây quanh phía ngoài sân nhà Chung Linh. Chắc mấy đứa bé biết đêm Trừ Tịch nhà cô đã đốt không ít pháo hoa nên lần này đều tập trung lại mà xem đốt pháo đây mà.
Mấy người Chu Bảo Cương vừa về tới, nhìn thấy bên ngoài sân nhà lóc nhóc lô nhô toàn mấy đứa bé xêm xêm tuổi nhau, còn tưởng là có chuyện gì xảy ra nữa kia! Những người khác biết tình hình ở nhà Chu bảo Cương nên đã cho bọn họ về sớm một chút.
Tuy rằng nhìn thấy cả hai nhà kia đèn đóm sáng trưng, nhưng cả ba đều đoán ra, lúc này mọi người chắc hẳn đang ở nhà Chung Linh, nên khi về cả ba đều nhắm hướng nhà đội trưởng mà đi. Đại Nha nhìn thấy ba đã trở về, vui mừng tới mức nhảy cẫng lên trong lòng mẹ.
“Đi thôi, mấy đứa bé bên ngoài chắc đợi sốt hết cả ruột rồi. Biết mấy nhà chúng ta có nhiều pháo hoa nên đều đứng đợi bên ngoài nãy giờ đó, đừng để cho mấy đứa chờ đến cóng hết cả người nữa.”
Chu Bảo Cương thúc giục mấy người Chung Linh nhanh mặc áo khoác vào, sau đó anh còn đội mũ và đeo khăn quàng cổ cho vợ.
Vương Duệ ôm pháo bông, vuông có, tròn có, thật không hề ít. Châu Khải ôm một bó pháo hoa ống dài, gọi là Hỏa tinh liên châu, chính là cái loại bắn ra những viên đạn pháo hoa lên trên trời, cực kỳ được yêu thích.
Chung Linh vốn cũng muốn đưa vài cây pháo hoa cho mấy đứa bé, nhưng suy xét đến vấn đề an toàn thì lại thôi. An toàn là trên hết mà!
Một đám đông trẻ con nhìn thấy pháo hoa được đem ra mừng tới nỗi xém chút là hét toáng cả lên.
Châu Khải chịu trách nhiệm đốt pháo, Vu Nhã Tĩnh thì bế Đại Nha, còn hai anh chồng kia thì đứng cạnh bên ‘bảo vệ’ vợ mình.
Tiếng pháo hoa, hòa lẫn với tiếng trẻ con hò reo vui mừng, tiếng người nói cười xung quanh, đây đúng là âm thanh của lễ tết.
“Lạnh không?” Chu Bảo Cương lo lắng nhìn vợ, thấy thần sắc của cô rất tốt, trên môi là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, hình như anh cũng bị lây niềm hạnh phúc của bà xã rồi. Từ sau khi thành niên, anh chẳng còn cảm nhận được sự vui vẻ của tết nhất nữa, nhưng mà lần này lại thật không giống chút nào.
“Không lạnh, ở đây so với ở thôn quê còn kém xa.” Chung Linh nở nụ cười ngọt lìm với ông xã, sau đó quay đầu nhìn pháo hoa. Tuy rằng có người nói pháo hoa rất ngắn ngủi, là biểu hiện của sự đau thương, nhưng mà Chung Linh vẫn rất thích, giống như là những đóa hoa nở rộ dịp tết vậy, xinh đẹp làm sao, đem đến cho người cảm giác rất hạnh phúc.
16 tháng giêng đàn ông trong nhà lại đi làm, bọn họ chẳng có cái gì gọi là ‘nghỉ lễ’ cả. Chung Linh đang chuẩn bị một chiếc chăn con nít. Những thứ này cô đã chuẩn bị kha khá rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Điện thoại reo, là Hàn Minh Minh, cô ấy nói là đau bụng, chắc sắp sinh tới nơi. Chung Linh nghe vậy vội vàng chạy qua nhà Hàn Minh Minh, trên đường gặp Vu Nhã Tĩnh đang ôm Đại Nha cũng đang chạy tới.
“Mấy chị đến rồi, em thật đau chết mất thôi, làm sao đây?” Bây giờ Hàn Minh Minh đang sợ hãi cực độ.
“Gọi điện cho Vương Duệ chưa?” Chung Linh đi đến bên giường, lo lắng nhìn Hàn Minh Minh đang nhăn nhó đau đớn.
“Gọi rồi, ảnh sắp về rồi.” Ba người phụ nữ đều rối loạn. Vẫn là Chung Linh phản ứng trước tiên.
“Đi đến đâu sinh? Đến bệnh viện của chúng ta hay là ra bên ngoài?”
“Em muốn ra bệnh viện ngoài.” Hàn Minh Minh kiên quyết.
“Vậy đồ đạc đã thu dọn xong chưa?” Chung Linh đã biết quy củ của việc nằm viện.
“Gì đồ gì?” Hàn Minh Minh không biết gì hết. Vu Nhã Tĩnh ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
“Quần áo của em, quần áo, chăn mền, tả lót của em bé.” Bây giờ Chung Linh cũng chẳng buồn lên lớp cô ta, dù sao thì đây cũng là một cơ hội, sinh xong thì cũng chẳng cần phải dạy dỗ gì nữa.
“Trong tủ áo.” Hàn Minh Minh chỉ vào tủ áo.
Chung Linh mở tủ áo nhìn vào, sửng sốt mất một hồi, sau đó xoay người nói với Vu Nhã Tĩnh, “Em ở đây trông chừng, chị về nhà lấy đồ.” Nói xong liền đi về nhà.
Vu Nhã Tĩnh cũng nhìn vào tủ áo, chỉ có cái bộ đồ con con mà Chung Linh giúp cô ta làm, mấy miếng tả lót, cũng chẳng nhiều hơn bốn miếng, cũng có phấn rôm và bình sữa, một chiếc chăn con nít mới làm được một nửa. Vu Nhã Tĩnh cầm lên xem, thật chả ra hình dạng gì hết.
“Thời gian lâu như vậy cô làm cái gì hả?” Vu Nhã Tĩnh quát lớn.
“Em... thật sự là em muốn làm mà, nhưng mà mẹ em nói để bà làm dùm, mà chưa có gửi đến thôi!” Hàn Minh Minh cảm thấy tủi thân, Chung Linh không làm giúp cô, Vu Nhã Tĩnh thì không rảnh, còn bản thân thì thật sự là không biết làm, vì thế nên mới phải nhờ đến mẹ ruột.
Không bao lâu sau Vương Duệ đã về đến, cả Châu Khải cũng về. Nhưng nhìn tình hình chắc Chu Bảo Cương phải ở lại rồi. Chung Linh rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc, giao cho Vương Duệ. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh không tiện đi theo, chỉ có thể ở nhà sốt ruột chờ đợi.
Nhưng phải nói là Hàn Minh Minh rất may mắn, chỉ mất nửa ngày vất vả đã có tin tức tốt lành truyền đến, cô sinh được một đứa con trai mập mạp, nặng đến 3,5kg! Vương Duệ liền đặt tên cho con là Vương Hạo Đình, cái tên cũng thật hay. Chung Linh đoán chắc hai vợ chồng nhà này hẳn đã bàn bạc không biết bao nhiêu lâu rồi, tới hôm nay mới công bố cái tên này ra.
Mẹ của Hàn Minh Minh cũng tới, phải nói đây chính là điểm tốt khi nhà mẹ đẻ có thế lực, khi con dâu ở cữ có thể để cho mẹ ruột đến chăm sóc.
Hàn Minh Minh sinh mổ, phải nằm viện mất 10 ngày. Khi cô về nhà, cả Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh cùng đến thăm em bé. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh đều chuẩn bị bao li xì cho em bé. Nếu như đây là ở nông thôn, chỉ cần tặng một chút đường trắng và quần áo con nít là được. Mẹ đẻ của Hàn Minh Minh cũng có nhà, đang làm món trứng nấu đường, đặc sản ở quê cho con gái. Bà cho hai cô thử một chút, vị ngọt, là dùng đường đỏ để nấu. Nghe nói là ở quê của họ, khi sinh con đều dùng thứ này, nhưng Chung Linh không thích mùi vị này.
Em bé ngoài cái mũi có thể nhìn ra là giống Hàn Minh Minh ra, còn lại đều không nhận ra được, gương mặt toàn lông măng, mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, chẳng nhìn ra được là mắt một mí hay là hai mí nữa.
“Đồ của chị cô có trả không đó?” Trong lòng Chung Linh thật có chút tức giận, con bé này thật là đáng giận mà, nhìn cái vẻ đắc ý đó.
“Đồ gì chứ?”
Trời ạ, cái loại mặt dày không có lương tâm này, phải giáo huấn cô ta mới được mà.
“Chăn mền em bé, quần áo em bé của chị; tả lót, khăn tay chị chuẩn bị. Bây giờ toàn thân con trai cô mặc đều là đồ do chị làm đấy, chị cho cô mượn, không phải cô nói mẹ cô chuẩn bị sẵn đồ cho cô hết rồi sao?” Chung Linh nhìn cái bộ dạng giả vờ giả vịt của cô ta thì biết là tình hình không tốt rồi.
“Hả? Đây không phải do tự con chuẩn bị hay sao?” Người nói là mẹ đẻ của Hàn Minh Minh.
“Không phải cổ nói là thím chuẩn bị giúp à?” Chung Linh không thích tình cảnh này, như vậy thì khác gì là bị cướp chứ! Tuy rằng đúng là do cô tự mình mang đến cho họ, nhưng đây đều là tâm huyết của cô, vì đứa con của mình mà chuẩn bị đó!
“Nó nói để thím làm bách gia y (1), cũng chẳng nói là chưa chuẩn bị được gì hết mà?”
Hai người phụ nữ bắt đầu trừng mắt nhìn Hàn Minh Minh. Chung Linh thở dài, vậy là có nằm mơ cũng khỏi đòi được quần áo về rồi.
“Em thấy cô ta từ đầu đã tính kế với đồ đạc của chị rồi.” Vu Nhã Tinh đổ thêm dầu vào lửa... Chung Linh giận dữ trừng mắt nhìn cái người mập mạp đang chui rút vào trong chăn.
“Cô sao vậy, vết mổ còn đau hả?”
Chung Linh nghĩ đi nghĩ lại, thấy bây giờ cũng chẳng còn cách nào nữa, thôi mặc kệ đi. Dù sao đồ thì cũng cho rồi, tránh gây thêm chuyện không hay ho.
“Ui da, chị đừng có nhắc nữa, đau chết em được, còn đau hơn sinh thường nữa quá? Sinh thường nhiều nhất chắc chỉ đau một trận, sinh xong là khỏe, còn cái đau của sinh mổ là cái đau kéo dài, ngày nào vết mổ cũng đau.”
Chung Linh nghe nói vậy trong đầu không ngừng tính toán, không biết là mình nên sinh thường hay là sinh mổ giống như Hàn Minh Minh đây? Xem ra vấn đề này phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Hàn Minh Minh cũng cho con bú sữa mẹ, nhưng sau khi làm phẫu thuật sinh mổ xong, lúc cho con bú rất không tiện, vết mổ cũng rất đau, nhìn dáng vẻ của cô thật sự rất cực khổ.
“Lúc đó em như thế nào?” Chung Linh xoay người hỏi Vu Nhã Tĩnh, cô ấy là sinh thường.
“Lúc đó em tốt hơn cô ta bây giờ, ít nhất là không bị đau đến tận lúc này.” Vu Nhã Tĩnh âu yếm nhìn đứa bé.
“Chị nghĩ chắc chị cứ nghe lời bác sĩ thôi. Đến lúc sinh nở rồi tính sau.”
Chung Linh có nghe qua lợi ích của sinh thường, nhưng cũng có người nói sinh mổ phần đầu của em bé không bị dồn ép nên bé sẽ thông minh hơn. Nhớ ngày trước nhìn thấy mấy đứa bé nông thôn sinh theo lối tự nhiên, bởi vì lực ép khi sinh quá mạnh nên đầu của đứa bé bị nhọn ra.
Một tháng sau mới đến ngày dự sinh của Chung Linh, nhưng bắt đầu từ lúc này cô đã chẳng có được một ngày dễ chịu. Trước hết là chân bắt đầu phù nề, kế đó là thai càng ngày đạp càng thường xuyên. Chu Bảo Cương cũng cố gắng về nhà thường xuyên nhất có thể, nhìn thấy dáng vẻ của bà xã cũng rất lo lắng, chỉ cần Chung Linh xuống đất đi lại là anh liền theo trước theo sau không dời. Mà anh cũng chẳng nói được lời quan tâm nào hết, nhưng từ hành động của anh là có thể nhìn thấy rõ ràng sự lo âu và quan tâm không hề ít.
“Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?” Chung Linh hỏi.
“Vẫn đang nghĩ, còn em?” Chu Bảo Cương đã nghĩ đến rất nhiều cái tên, nhưng cũng chưa biết nên chọn cái tên nào thì tốt.
“Em mong tên của con sẽ do anh đặt, anh là cha mà.”
Chẳng phải do Chung Linh phong kiến gì, chỉ là cô mong tên của đứa con tượng trưng cho hy vọng mà người cha gửi gắm vào. Chung Linh rất yêu thương đứa con bé bỏng trong bụng, không chỉ vì đứa bé là sự mong chờ của cả hai đời người của cô, mà hơn nữa đây là cốt nhục của người đàn ông mà cô hết mực yêu thương.
“Ừm, anh biết rồi.” Chu Bảo Cương nhìn Chung Linh, hôn nhẹ một cái lên trán vợ, anh cảm nhận sâu sắc hạnh phúc của mình chính là vì hai mẹ con cô.
Người già nói rằng, tháng cuối cùng của thai kỳ chính là thời gian em bé lớn nhanh nhất, mỗi ngày có thể nặng thêm cả một lạng! Chung Linh cũng phát hiện ra, dường như bụng bầu ngày càng lớn lên nhanh chóng.
Thư của Chu gia ngày càng đến thường xuyên hơn, có lúc cũng chẳng ngại phiền phức gọi luôn điện thoại tới. Bà Phùng cứ khuyên Chung Linh nên làm cài này, không nên làm cái nọ... Chung Linh chỉ biết vâng dạ. Cô biết ý của Chu gia là khi cô ở cữ thì mẹ chồng sẽ đến chăm sóc, có thể cả cha chồng cô cũng đến luôn. Dù sao đây cũng có thể là đứa con duy nhất của Chu Bảo Cương, hai ông bà có khả năng chẳng còn thêm cháu để bế nữa, đứa cháu duy nhất này tất nhiên là cực kỳ trân quý rồi.
Chuyện buôn bán nhỏ của Chu gia vẫn rất thuận lợi, nhưng từ khi Chung Linh đi thì cũng không có phát triển gì thêm nữa, mà trong thôn, cuộc sống của mọi người cũng dần thay đổi nên điều kiện của Chu gia trong mắt người khác cũng không phải là quá sung túc như trước nữa.
Chung Linh rất không muốn Phùng Trân đến chăm cô ở cữ, nhưng bây giờ mẹ đẻ cô đang bận giúp chị dâu chăm sóc em bé, không đến được. À đúng rồi, chị dâu của Chung Linh đã quay về rồi. Chị dâu còn có thể làm gì khác chứ? Con còn quá nhỏ, nếu như anh trai có thể quay đầu chuyển ý thì chuyện này cũng là chuyện tốt. Ở nông thôn, đặc biệt là những năm 80, li hôn cực kỳ hiếm gặp, dù là bây giờ thì chuyện li hôn cũng rất hiếm. Gả nhà này lại làm dâu nhà khác là điều đại kỵ của phụ nữ, mà li hôn thì luôn gắn liền với việc không hạnh phúc.
Mà dù cho mẹ ruột của mình có rảnh rỗi đi chăng nữa thì cũng chẳng thể đến, cô không thể so với Hàn Minh Minh được, làm sao có thể vì chuyện ở cữ mà gây bất hòa với nhà chồng được chứ?
Cách ngày dự sinh của Chung Linh còn khoảng hai mươi mấy ngày, Chung Linh bắt đầu đau bụng. Khi sắp đi ngủ, Chung Linh cảm thấy rất mót tiểu, bụng cũng đau từng cơn một. Cô chỉ nghĩ là do em bé vận động nhiều quá nên mới như vậy, nên cũng chẳng có gì. May mà tối đó Chu Bảo Cương về nhà, đến lúc 10 giờ hơn, Chung Linh cảm thấy tần suất cơn đau ngày một tăng, hơn nữa lần sau lại đau hơn lần trước.
“Anh, anh...” Chung Linh vội vàng gọi chồng mình.
“Sao vậy?” Chu Bảo Cương bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng thắp đèn, nhìn qua thì thấy trán của vợ đã lấm tấm mồ hôi.
“Hình như sắp sinh rồi.” Câu nói này của Chung Linh khiến cho Chu Bảo Cương đứng không vững.
“Ha ha, nếu như lúc đánh nhau mà anh hoảng loạn như vậy thì chắc khiến người ta cười chết mất.” Trong lúc này mà Chung Linh còn có tâm trạng nói đùa. Kỳ thật là vì cô không muốn chồng mình căng thẳng quá thôi.
“Em... em sao rồi?” Chu Bảo Cương nghe nói qua, phụ nữ sinh con giống như là cận kề cái chết vậy, vô cùng nguy hiểm, có khi còn không bảo toàn được người mẹ.
“Còn ổn, anh mau đi gọi xe, chuẩn bị đồ đạc đi bệnh viện.” Chung Linh nhắc nhở chồng.
Chu Bảo Cương cũng chẳng hỏi lại, nhanh chóng gọi điện thoại, tìm một cái túi lớn rồi nhét tất cả những đồ đạc mà vợ đã chuẩn bị ở trong tủ áo vào trong túi. Sau đó thì anh giúp vợ thay quần áo.
Không lâu sau, Châu Khải và Vương Duệ đã đến, đưa cả Chu Bảo Cương và Chung Linh lên xe, nhanh chóng tiến thẳng đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho Chung Linh, làm nội chẩn.
Nói thật, Chung Linh rất ghét làm nội chẩn, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào, không chỉ là về mặt sinh lí, mà tâm lí cũng vậy.
Nhưng bác sĩ lại báo cho cô một tin xấu: cô sinh sớm hơn dự định.
Vì lo lắng cho tình hình của em bé, cộng thêm những thiết bị liên quan đến khoa nhi gần như là không có nên bác sĩ kiến nghị cô chuyển viện, đến một bệnh viện khác lớn hơn. Nhưng bác sĩ cũng đảm bảo rằng, vì sinh môn vẫn chưa mở ra hết nên đi đường thêm hai ba chục phút nữa cũng không sao. Nhưng Chu Bảo Cương không thể nào yên tâm được, cứ thế kéo thêm một bác sĩ theo lên xe để có thể chăm sóc cho Chung Linh kịp thời.
Hàn Minh Minh là người phương Nam, nói là muốn ăn bánh trôi. Nhưng chỗ này dù sao cũng là phương Bắc, đâu có mà ăn. Nhìn cái dáng vẻ tủi thân sắp khóc đến nơi của cô nàng, Chung Linh nghĩ, chưa chắc gì cô nàng thật sự muốn ăn bánh trôi, chắc chỉ là nhớ nhà thôi. Cô nàng cũng sắp đến kỳ sinh nở, mà chồng ở thời kỳ quan trọng này lại không ở bên, nhớ nhà là chuyện bình thường. Ngay cả Chung Linh cũng nhớ nhà mà.
Từ lúc sáng sớm, truyền hình đã phát những tiết mục có liên quan đến truyền thống của tết Nguyên Tiêu và các truyền thuyết liên quan. Đến lúc ăn cơm, bên ngoài pháo bắt đầu nổ, không khí tràn ngập mùi thuốc pháo, cảm giác thật quen thuộc.
Những năm trước đón tết ở nông thôn, sau khi ăn xong cơm, vào lúc trời tối, thôn xóm mất đi cái sự yên tĩnh của ngày thường, mọi người đều ra ngoài đi bách bộ. Nghe nói vào tối của tết Nguyên Tiêu, ra ngoài đi bộ một trăm bước có thể sống đến 99 tuổi. Nhà nhà dùng mạt cưa trộn với dầu hỏa hay là xăng đốt ở trong sân thành từng đống nhỏ, đốt dọc từ trong sân ra đến bên ngoài. Đàn ông thắp một ngọn đèn nhỏ đơn giản làm bằng pin, hay là dùng những vỏ bình để làm đèn lồng, đi đến mộ phần của gia đình ở ngoại ô, như vậy cũng coi như là đi rước đèn.
Mấy đứa bé thì ở nhà đốt pháo hoa, đốt ở nhà mình xong lại chạy đến nhà họ hàng hay là mấy nhà hàng xóm xung quanh. Thậm chí có mấy đứa bé chạy khắp hết cả thôn chỉ để xem đốt pháo hoa.
Trời vừa nhá nhem, khá nhiều trẻ con đã vây quanh phía ngoài sân nhà Chung Linh. Chắc mấy đứa bé biết đêm Trừ Tịch nhà cô đã đốt không ít pháo hoa nên lần này đều tập trung lại mà xem đốt pháo đây mà.
Mấy người Chu Bảo Cương vừa về tới, nhìn thấy bên ngoài sân nhà lóc nhóc lô nhô toàn mấy đứa bé xêm xêm tuổi nhau, còn tưởng là có chuyện gì xảy ra nữa kia! Những người khác biết tình hình ở nhà Chu bảo Cương nên đã cho bọn họ về sớm một chút.
Tuy rằng nhìn thấy cả hai nhà kia đèn đóm sáng trưng, nhưng cả ba đều đoán ra, lúc này mọi người chắc hẳn đang ở nhà Chung Linh, nên khi về cả ba đều nhắm hướng nhà đội trưởng mà đi. Đại Nha nhìn thấy ba đã trở về, vui mừng tới mức nhảy cẫng lên trong lòng mẹ.
“Đi thôi, mấy đứa bé bên ngoài chắc đợi sốt hết cả ruột rồi. Biết mấy nhà chúng ta có nhiều pháo hoa nên đều đứng đợi bên ngoài nãy giờ đó, đừng để cho mấy đứa chờ đến cóng hết cả người nữa.”
Chu Bảo Cương thúc giục mấy người Chung Linh nhanh mặc áo khoác vào, sau đó anh còn đội mũ và đeo khăn quàng cổ cho vợ.
Vương Duệ ôm pháo bông, vuông có, tròn có, thật không hề ít. Châu Khải ôm một bó pháo hoa ống dài, gọi là Hỏa tinh liên châu, chính là cái loại bắn ra những viên đạn pháo hoa lên trên trời, cực kỳ được yêu thích.
Chung Linh vốn cũng muốn đưa vài cây pháo hoa cho mấy đứa bé, nhưng suy xét đến vấn đề an toàn thì lại thôi. An toàn là trên hết mà!
Một đám đông trẻ con nhìn thấy pháo hoa được đem ra mừng tới nỗi xém chút là hét toáng cả lên.
Châu Khải chịu trách nhiệm đốt pháo, Vu Nhã Tĩnh thì bế Đại Nha, còn hai anh chồng kia thì đứng cạnh bên ‘bảo vệ’ vợ mình.
Tiếng pháo hoa, hòa lẫn với tiếng trẻ con hò reo vui mừng, tiếng người nói cười xung quanh, đây đúng là âm thanh của lễ tết.
“Lạnh không?” Chu Bảo Cương lo lắng nhìn vợ, thấy thần sắc của cô rất tốt, trên môi là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, hình như anh cũng bị lây niềm hạnh phúc của bà xã rồi. Từ sau khi thành niên, anh chẳng còn cảm nhận được sự vui vẻ của tết nhất nữa, nhưng mà lần này lại thật không giống chút nào.
“Không lạnh, ở đây so với ở thôn quê còn kém xa.” Chung Linh nở nụ cười ngọt lìm với ông xã, sau đó quay đầu nhìn pháo hoa. Tuy rằng có người nói pháo hoa rất ngắn ngủi, là biểu hiện của sự đau thương, nhưng mà Chung Linh vẫn rất thích, giống như là những đóa hoa nở rộ dịp tết vậy, xinh đẹp làm sao, đem đến cho người cảm giác rất hạnh phúc.
16 tháng giêng đàn ông trong nhà lại đi làm, bọn họ chẳng có cái gì gọi là ‘nghỉ lễ’ cả. Chung Linh đang chuẩn bị một chiếc chăn con nít. Những thứ này cô đã chuẩn bị kha khá rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Điện thoại reo, là Hàn Minh Minh, cô ấy nói là đau bụng, chắc sắp sinh tới nơi. Chung Linh nghe vậy vội vàng chạy qua nhà Hàn Minh Minh, trên đường gặp Vu Nhã Tĩnh đang ôm Đại Nha cũng đang chạy tới.
“Mấy chị đến rồi, em thật đau chết mất thôi, làm sao đây?” Bây giờ Hàn Minh Minh đang sợ hãi cực độ.
“Gọi điện cho Vương Duệ chưa?” Chung Linh đi đến bên giường, lo lắng nhìn Hàn Minh Minh đang nhăn nhó đau đớn.
“Gọi rồi, ảnh sắp về rồi.” Ba người phụ nữ đều rối loạn. Vẫn là Chung Linh phản ứng trước tiên.
“Đi đến đâu sinh? Đến bệnh viện của chúng ta hay là ra bên ngoài?”
“Em muốn ra bệnh viện ngoài.” Hàn Minh Minh kiên quyết.
“Vậy đồ đạc đã thu dọn xong chưa?” Chung Linh đã biết quy củ của việc nằm viện.
“Gì đồ gì?” Hàn Minh Minh không biết gì hết. Vu Nhã Tĩnh ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
“Quần áo của em, quần áo, chăn mền, tả lót của em bé.” Bây giờ Chung Linh cũng chẳng buồn lên lớp cô ta, dù sao thì đây cũng là một cơ hội, sinh xong thì cũng chẳng cần phải dạy dỗ gì nữa.
“Trong tủ áo.” Hàn Minh Minh chỉ vào tủ áo.
Chung Linh mở tủ áo nhìn vào, sửng sốt mất một hồi, sau đó xoay người nói với Vu Nhã Tĩnh, “Em ở đây trông chừng, chị về nhà lấy đồ.” Nói xong liền đi về nhà.
Vu Nhã Tĩnh cũng nhìn vào tủ áo, chỉ có cái bộ đồ con con mà Chung Linh giúp cô ta làm, mấy miếng tả lót, cũng chẳng nhiều hơn bốn miếng, cũng có phấn rôm và bình sữa, một chiếc chăn con nít mới làm được một nửa. Vu Nhã Tĩnh cầm lên xem, thật chả ra hình dạng gì hết.
“Thời gian lâu như vậy cô làm cái gì hả?” Vu Nhã Tĩnh quát lớn.
“Em... thật sự là em muốn làm mà, nhưng mà mẹ em nói để bà làm dùm, mà chưa có gửi đến thôi!” Hàn Minh Minh cảm thấy tủi thân, Chung Linh không làm giúp cô, Vu Nhã Tĩnh thì không rảnh, còn bản thân thì thật sự là không biết làm, vì thế nên mới phải nhờ đến mẹ ruột.
Không bao lâu sau Vương Duệ đã về đến, cả Châu Khải cũng về. Nhưng nhìn tình hình chắc Chu Bảo Cương phải ở lại rồi. Chung Linh rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc, giao cho Vương Duệ. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh không tiện đi theo, chỉ có thể ở nhà sốt ruột chờ đợi.
Nhưng phải nói là Hàn Minh Minh rất may mắn, chỉ mất nửa ngày vất vả đã có tin tức tốt lành truyền đến, cô sinh được một đứa con trai mập mạp, nặng đến 3,5kg! Vương Duệ liền đặt tên cho con là Vương Hạo Đình, cái tên cũng thật hay. Chung Linh đoán chắc hai vợ chồng nhà này hẳn đã bàn bạc không biết bao nhiêu lâu rồi, tới hôm nay mới công bố cái tên này ra.
Mẹ của Hàn Minh Minh cũng tới, phải nói đây chính là điểm tốt khi nhà mẹ đẻ có thế lực, khi con dâu ở cữ có thể để cho mẹ ruột đến chăm sóc.
Hàn Minh Minh sinh mổ, phải nằm viện mất 10 ngày. Khi cô về nhà, cả Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh cùng đến thăm em bé. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh đều chuẩn bị bao li xì cho em bé. Nếu như đây là ở nông thôn, chỉ cần tặng một chút đường trắng và quần áo con nít là được. Mẹ đẻ của Hàn Minh Minh cũng có nhà, đang làm món trứng nấu đường, đặc sản ở quê cho con gái. Bà cho hai cô thử một chút, vị ngọt, là dùng đường đỏ để nấu. Nghe nói là ở quê của họ, khi sinh con đều dùng thứ này, nhưng Chung Linh không thích mùi vị này.
Em bé ngoài cái mũi có thể nhìn ra là giống Hàn Minh Minh ra, còn lại đều không nhận ra được, gương mặt toàn lông măng, mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, chẳng nhìn ra được là mắt một mí hay là hai mí nữa.
“Đồ của chị cô có trả không đó?” Trong lòng Chung Linh thật có chút tức giận, con bé này thật là đáng giận mà, nhìn cái vẻ đắc ý đó.
“Đồ gì chứ?”
Trời ạ, cái loại mặt dày không có lương tâm này, phải giáo huấn cô ta mới được mà.
“Chăn mền em bé, quần áo em bé của chị; tả lót, khăn tay chị chuẩn bị. Bây giờ toàn thân con trai cô mặc đều là đồ do chị làm đấy, chị cho cô mượn, không phải cô nói mẹ cô chuẩn bị sẵn đồ cho cô hết rồi sao?” Chung Linh nhìn cái bộ dạng giả vờ giả vịt của cô ta thì biết là tình hình không tốt rồi.
“Hả? Đây không phải do tự con chuẩn bị hay sao?” Người nói là mẹ đẻ của Hàn Minh Minh.
“Không phải cổ nói là thím chuẩn bị giúp à?” Chung Linh không thích tình cảnh này, như vậy thì khác gì là bị cướp chứ! Tuy rằng đúng là do cô tự mình mang đến cho họ, nhưng đây đều là tâm huyết của cô, vì đứa con của mình mà chuẩn bị đó!
“Nó nói để thím làm bách gia y (1), cũng chẳng nói là chưa chuẩn bị được gì hết mà?”
Hai người phụ nữ bắt đầu trừng mắt nhìn Hàn Minh Minh. Chung Linh thở dài, vậy là có nằm mơ cũng khỏi đòi được quần áo về rồi.
“Em thấy cô ta từ đầu đã tính kế với đồ đạc của chị rồi.” Vu Nhã Tinh đổ thêm dầu vào lửa... Chung Linh giận dữ trừng mắt nhìn cái người mập mạp đang chui rút vào trong chăn.
“Cô sao vậy, vết mổ còn đau hả?”
Chung Linh nghĩ đi nghĩ lại, thấy bây giờ cũng chẳng còn cách nào nữa, thôi mặc kệ đi. Dù sao đồ thì cũng cho rồi, tránh gây thêm chuyện không hay ho.
“Ui da, chị đừng có nhắc nữa, đau chết em được, còn đau hơn sinh thường nữa quá? Sinh thường nhiều nhất chắc chỉ đau một trận, sinh xong là khỏe, còn cái đau của sinh mổ là cái đau kéo dài, ngày nào vết mổ cũng đau.”
Chung Linh nghe nói vậy trong đầu không ngừng tính toán, không biết là mình nên sinh thường hay là sinh mổ giống như Hàn Minh Minh đây? Xem ra vấn đề này phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Hàn Minh Minh cũng cho con bú sữa mẹ, nhưng sau khi làm phẫu thuật sinh mổ xong, lúc cho con bú rất không tiện, vết mổ cũng rất đau, nhìn dáng vẻ của cô thật sự rất cực khổ.
“Lúc đó em như thế nào?” Chung Linh xoay người hỏi Vu Nhã Tĩnh, cô ấy là sinh thường.
“Lúc đó em tốt hơn cô ta bây giờ, ít nhất là không bị đau đến tận lúc này.” Vu Nhã Tĩnh âu yếm nhìn đứa bé.
“Chị nghĩ chắc chị cứ nghe lời bác sĩ thôi. Đến lúc sinh nở rồi tính sau.”
Chung Linh có nghe qua lợi ích của sinh thường, nhưng cũng có người nói sinh mổ phần đầu của em bé không bị dồn ép nên bé sẽ thông minh hơn. Nhớ ngày trước nhìn thấy mấy đứa bé nông thôn sinh theo lối tự nhiên, bởi vì lực ép khi sinh quá mạnh nên đầu của đứa bé bị nhọn ra.
Một tháng sau mới đến ngày dự sinh của Chung Linh, nhưng bắt đầu từ lúc này cô đã chẳng có được một ngày dễ chịu. Trước hết là chân bắt đầu phù nề, kế đó là thai càng ngày đạp càng thường xuyên. Chu Bảo Cương cũng cố gắng về nhà thường xuyên nhất có thể, nhìn thấy dáng vẻ của bà xã cũng rất lo lắng, chỉ cần Chung Linh xuống đất đi lại là anh liền theo trước theo sau không dời. Mà anh cũng chẳng nói được lời quan tâm nào hết, nhưng từ hành động của anh là có thể nhìn thấy rõ ràng sự lo âu và quan tâm không hề ít.
“Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?” Chung Linh hỏi.
“Vẫn đang nghĩ, còn em?” Chu Bảo Cương đã nghĩ đến rất nhiều cái tên, nhưng cũng chưa biết nên chọn cái tên nào thì tốt.
“Em mong tên của con sẽ do anh đặt, anh là cha mà.”
Chẳng phải do Chung Linh phong kiến gì, chỉ là cô mong tên của đứa con tượng trưng cho hy vọng mà người cha gửi gắm vào. Chung Linh rất yêu thương đứa con bé bỏng trong bụng, không chỉ vì đứa bé là sự mong chờ của cả hai đời người của cô, mà hơn nữa đây là cốt nhục của người đàn ông mà cô hết mực yêu thương.
“Ừm, anh biết rồi.” Chu Bảo Cương nhìn Chung Linh, hôn nhẹ một cái lên trán vợ, anh cảm nhận sâu sắc hạnh phúc của mình chính là vì hai mẹ con cô.
Người già nói rằng, tháng cuối cùng của thai kỳ chính là thời gian em bé lớn nhanh nhất, mỗi ngày có thể nặng thêm cả một lạng! Chung Linh cũng phát hiện ra, dường như bụng bầu ngày càng lớn lên nhanh chóng.
Thư của Chu gia ngày càng đến thường xuyên hơn, có lúc cũng chẳng ngại phiền phức gọi luôn điện thoại tới. Bà Phùng cứ khuyên Chung Linh nên làm cài này, không nên làm cái nọ... Chung Linh chỉ biết vâng dạ. Cô biết ý của Chu gia là khi cô ở cữ thì mẹ chồng sẽ đến chăm sóc, có thể cả cha chồng cô cũng đến luôn. Dù sao đây cũng có thể là đứa con duy nhất của Chu Bảo Cương, hai ông bà có khả năng chẳng còn thêm cháu để bế nữa, đứa cháu duy nhất này tất nhiên là cực kỳ trân quý rồi.
Chuyện buôn bán nhỏ của Chu gia vẫn rất thuận lợi, nhưng từ khi Chung Linh đi thì cũng không có phát triển gì thêm nữa, mà trong thôn, cuộc sống của mọi người cũng dần thay đổi nên điều kiện của Chu gia trong mắt người khác cũng không phải là quá sung túc như trước nữa.
Chung Linh rất không muốn Phùng Trân đến chăm cô ở cữ, nhưng bây giờ mẹ đẻ cô đang bận giúp chị dâu chăm sóc em bé, không đến được. À đúng rồi, chị dâu của Chung Linh đã quay về rồi. Chị dâu còn có thể làm gì khác chứ? Con còn quá nhỏ, nếu như anh trai có thể quay đầu chuyển ý thì chuyện này cũng là chuyện tốt. Ở nông thôn, đặc biệt là những năm 80, li hôn cực kỳ hiếm gặp, dù là bây giờ thì chuyện li hôn cũng rất hiếm. Gả nhà này lại làm dâu nhà khác là điều đại kỵ của phụ nữ, mà li hôn thì luôn gắn liền với việc không hạnh phúc.
Mà dù cho mẹ ruột của mình có rảnh rỗi đi chăng nữa thì cũng chẳng thể đến, cô không thể so với Hàn Minh Minh được, làm sao có thể vì chuyện ở cữ mà gây bất hòa với nhà chồng được chứ?
Cách ngày dự sinh của Chung Linh còn khoảng hai mươi mấy ngày, Chung Linh bắt đầu đau bụng. Khi sắp đi ngủ, Chung Linh cảm thấy rất mót tiểu, bụng cũng đau từng cơn một. Cô chỉ nghĩ là do em bé vận động nhiều quá nên mới như vậy, nên cũng chẳng có gì. May mà tối đó Chu Bảo Cương về nhà, đến lúc 10 giờ hơn, Chung Linh cảm thấy tần suất cơn đau ngày một tăng, hơn nữa lần sau lại đau hơn lần trước.
“Anh, anh...” Chung Linh vội vàng gọi chồng mình.
“Sao vậy?” Chu Bảo Cương bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng thắp đèn, nhìn qua thì thấy trán của vợ đã lấm tấm mồ hôi.
“Hình như sắp sinh rồi.” Câu nói này của Chung Linh khiến cho Chu Bảo Cương đứng không vững.
“Ha ha, nếu như lúc đánh nhau mà anh hoảng loạn như vậy thì chắc khiến người ta cười chết mất.” Trong lúc này mà Chung Linh còn có tâm trạng nói đùa. Kỳ thật là vì cô không muốn chồng mình căng thẳng quá thôi.
“Em... em sao rồi?” Chu Bảo Cương nghe nói qua, phụ nữ sinh con giống như là cận kề cái chết vậy, vô cùng nguy hiểm, có khi còn không bảo toàn được người mẹ.
“Còn ổn, anh mau đi gọi xe, chuẩn bị đồ đạc đi bệnh viện.” Chung Linh nhắc nhở chồng.
Chu Bảo Cương cũng chẳng hỏi lại, nhanh chóng gọi điện thoại, tìm một cái túi lớn rồi nhét tất cả những đồ đạc mà vợ đã chuẩn bị ở trong tủ áo vào trong túi. Sau đó thì anh giúp vợ thay quần áo.
Không lâu sau, Châu Khải và Vương Duệ đã đến, đưa cả Chu Bảo Cương và Chung Linh lên xe, nhanh chóng tiến thẳng đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho Chung Linh, làm nội chẩn.
Nói thật, Chung Linh rất ghét làm nội chẩn, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào, không chỉ là về mặt sinh lí, mà tâm lí cũng vậy.
Nhưng bác sĩ lại báo cho cô một tin xấu: cô sinh sớm hơn dự định.
Vì lo lắng cho tình hình của em bé, cộng thêm những thiết bị liên quan đến khoa nhi gần như là không có nên bác sĩ kiến nghị cô chuyển viện, đến một bệnh viện khác lớn hơn. Nhưng bác sĩ cũng đảm bảo rằng, vì sinh môn vẫn chưa mở ra hết nên đi đường thêm hai ba chục phút nữa cũng không sao. Nhưng Chu Bảo Cương không thể nào yên tâm được, cứ thế kéo thêm một bác sĩ theo lên xe để có thể chăm sóc cho Chung Linh kịp thời.
/79
|