Nắng Gắt

Chương 32

/40


Tư Tịnh cười gượng: “Vậy à.”

Tôi không lên tiếng nữa. Tiệc cưới đang diễn ra rất náo nhiệt, nhưng dường như chung quanh tôi lại vô cùng tĩnh lặng, rõ ràng mọi người đều đang nói chuyện, nhưng tôi lại cảm thấy xa xôi đến vậy, yên lặng tới mức tôi nghe thấy cả tiếng nhịp tim của mình.

Diệp Dung hỏi Trang Tự một cách vô cùng thân mật: “Sao cậu lại qua đây? Không cần phải đi theo vợ chồng lão đại tiếp rượu à?”

Tư Tịnh và mọi người không hẹn và cùng nhìn về phía Trang Tự, nhưng có vẻ như anh ấy không nghe thấy, chỉ lặng lẽ uống một ngụm rượu, không nói một lời.

Bàn tiệc yên tĩnh rất lâu, cuối cùng chính là Tư Tịnh lên tiếng: “Mình thấy người nhà hai vợ chồng lão đại uống rượu rất được, có lẽ không cần tới Trang Tự tiếp hộ đâu. À đúng rồi, Trang Tự, Trác Huy nói mấy hôm trước thấy cậu ở toà cao ốc Vinh Tư.”

Trác Huy lập tức nói: “Đúng thế, hôm qua quên hỏi cậu, tuần trước cậu có tới Vinh Tư đúng không? Mình qua đó bàn công việc, nhìn thấy một người rất giống cậu, định gọi thì nháy mắt đã không thấy cậu đâu. Phải cậu không? Cậu tới đó làm gì thế?”

“Hiện tại mình làm việc ở đó.”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, trong khoảng cách gần như vậy, dường như phát ra từ chính lồng ngực tôi.

Trác Huy kinh ngạc: “Cậu đổi công việc từ bao giờ thế?”

“Cậu…” Diệp Dung cùng lúc thốt ra câu hỏi kia, nhưng lập tức mím môi.

“Tháng trước.”

“Cậu thật là kín tiếng. Đổi chỗ làm cũng không thấy nói với bạn bè, nhưng mà ngân hàng A được như vậy, cậu đổi tới làm ở đâu?”

“Vẫn là ngân hàng A, chỉ đổi bộ phận thôi.”

“Bộ phận nào?”

“Ngân hàng đầu tư.”

Tất cả bạn học đều giật mình, nhìn Trang Tự bằng vẻ mặt kinh ngạc.

Đối với các ngân hàng một trăm phần trăm vốn nước ngoài như ngân hàng A, nghiệp vụ được chia ra làm hai mảng chính là ngân hàng thương mại và ngân hàng đầu tư. Bên thương mại gồm các nghiệp vụ truyền thống là cho vay, gửi tiết kiệm, lần trước Trang Tự tới chỗ làm việc của tôi có lẽ anh vẫn còn làm ở bên ngân hàng thương mại. Ngân hàng đầu tư thì hoàn toàn khác, quản lý mảng IPO và sáp nhập, …

(*) IPO (Initial Public Offering): phát hàn cổ phiếu ra công chúng lần đầu.

Đối với một ngân hàng lớn như vậy, vào làm nghiệp vụ ngân hàng thương mại đã là khó rồi chứ đừng nói đến ngân hàng đầu tư. Nếu không phải nhân tài cực kỳ xuất sắc thì căn bản không có cửa, vậy mà Trang Tự mới vào làm được nửa năm đã được chuyển sang bộ phận đầu tư.

Có điều, nếu như làm công việc này, nhất định sẽ phải đi ra ngoài gặp gỡ xã giao rất nhiều, tính cách như Trang Tự liệu có hợp không?

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu đã bị tôi hung hăng đè xuống. Chuyện này đâu có liên quan tới tôi chưa, suy nghĩ như vậy cũng thật là nực cười. Hơn nữa, Trang Tự kiêu ngạo thanh cao kia nhân duyên cũng rất tốt, trước kia còn đi học được thầy yêu bạn mến, ngay cả thằng em Khương Nhuệ của tôi cũng rất nể phục anh ấy. Trước mặt mọi người, anh không bao giờ tỏ ra nghiêm túc như với tôi.

Bao nhiêu cao ngạo và lạnh lùng, anh đều tặng tôi miễn phí hết rồi.

Trác Huy vẫn ngạc nhiên đến mức nói không rõ câu: “Mình biết cậu lợi hại lại rất nỗ lực, sớm muộn gì cũng sẽ đứng đầu, nhưng không ngờ tốc độc lại quá nhanh như thế. Vào phòng đầu tư, tiền lương ít nhất cũng phải tăng gấp bội? Nghe nói cuối năm tiền thưởng cũng lên tới sáu con số? Theo cái tốc độ này của cậu mà nói, vài năm tới có khi kiếm được hàng trăm vạn một năm cũng không có gì lạ.”

“Vậy thì cũng có gì đâu chứ.” Ngữ khí của Trang Tự dường như mang theo một chút châm chọc.

Tôi không kiềm chế được liếc mắt nhìn.

Vừa lúc, chạm phải ánh mắt của anh ấy.

Tôi sững sờ một chút. Bỗng nhiên, tôi lại nghĩ tới quãng thời gian trước khi tốt nghiệp. Lúc tôi biết tin anh ấy sẽ tới ngân hàng A, anh ấy cũng nhìn tôi…

Ánh mắt dường như muốn xem phản ứng của tôi thế nào.

Thế nhưng hôm nay, ánh mắt ấy lại càng thâm sâu hơn, tựa như bị ngăn cách bởi một tầng băng tuyết.

Cả bàn chỉ có mình Tiểu Phượng là không chú ý tới vấn đề này, cô ấy còn đang tra hỏi Lâm Tự Sâm về “chuyện tình” của tôi và Lâm Tự Sâm.

“Hóa ra anh và Dưa Hấu là chuyện tình văn phòng hả? Nếu như anh là cấp trên của Dưa Hấu, như vậy thì chắc chuyên ngành cũng không khác tụi em là mấy, anh có bằng MBA sao?”

(*) MBA: Thạc sĩ quản trị kinh doanh

“Không phải.” Lâm Tự Sâm chậm rãi đáp, giọng nói cũng trùng xuống, “Tôi học Y.”

“Gì cơ? Như vậy thì khác biệt rất lớn! Sao anh không làm bác sĩ?”

Sao mà cô ấy lại tò mò như vậy cơ chứ. Tôi vội vã quay sang cắt ngang lời cô ấy: “Cậu hỏi nhiều như thế làm gì?”

Tiểu Phượng “haizzz” một tiếng: “Hỏi có tý chút mà đã không được rồi, có cần phải chiếm giữ kinh khủng như vậy không cô nương? Dưa Hấu à, xưa nay không biết cậu lại ghen dữ như thế đấy! Mình chỉ thấy lạ sao học y mà lại không làm bác sĩ thôi mà.”

Vẫn còn nói nữa.

Tôi trừng mắt: “Có gì mà lạ đâu. Cậu chưa gặp ai tài năng toàn vẹn sao?”

Lâm Tự Sâm bật cười: “Là do cô ấy chưa thấy em tự tâng bốc mình như thế bao giờ.” Rồi anh ta như trấn an tôi, “Không sao đâu.”

Không sao cái gì mà không sao. Lâm Tự Sâm là một người lúc nào cũng ung dung bình tĩnh, nhưng vừa rồi rõ ràng trong giọng nói của anh ta có phần mất mát, tôi có thể cảm nhận được.

Tôi đổi sang chuyện khác: “Canh cá rất ngon, anh uống chưa?”

Anh ta nhìn tôi, khóe miệng khẽ cười: “Chưa.”

Thấy anh ta dường như không có ý định động tay, tôi liền xoay bàn, lấy một bát canh cá cho anh ta, một bát cho Tiểu Phượng, thuận tiện lấy thêm cho mình.

Tôi buông thìa, dừng tay một chút, cố gắng hết sức tự nhiên xoay người lại, cúi đầu uống canh, nhưng vẫn không tránh được nhìn thấy Trang Tự trong tầm mắt.

Anh vừa rót một chén rượu, uống cạn.

Mọi người vẫn đang rôm rả nói chuyện, chủ yếu là mấy người bạn nam.

“Cậu tới làm bên đầu tư cũng khá hợp, dù sao thì cậu cũng đã từng làm việc một tuần tám mươi giờ, không như mình, làm gì cũng vớ va vớ vẩn.”

“Anh cũng biết mình vớ vẩn?” Tư Tịnh đã một lúc lâu rồi chưa lên tiếng, vừa mở miệng ra liền trách mắng Trác Huy. Cô ấy nhìn Trang Tự, ánh mắt phức tạp: “Thật không ngờ cậu lên nhanh như vậy, chẳng mấy chốc là có thể mua nhà ở Thượng Hải được rồi.”

Tiểu Phượng vừa ăn canh vừa mơ hồ nói: “Trác Huy nhà cậu chẳng phải vừa tới Thượng Hải đã được gia đình mua nhà cho rồi ư? Đợi có nhà một cái là kết hôn phải không?”

Trác Huy cười, Tư Tịnh không lên tiếng, quay sang nói gì đó với Diệp Dung đột nhiên im lặng nãy giờ.

Tiểu Phượng vừa ăn canh vừa mơ hồ nói: “Trác Huy nhà cậu chẳng phải vừa tới Thượng Hải đã được gia đình mua nhà cho rồi ư? Đợi có nhà một cái là kết hôn phải không?”

Trác Huy cười, Tư Tịnh không lên tiếng, quay sang nói gì đó với Diệp Dung đột nhiên im lặng nãy giờ.

Một bạn nam khác nói: “Đúng rồi, Trang Tự, gần đây mình mua hai cổ phiếu, khi nào rảnh rỗi cậu để ý giúp mình nhé. Cũng đừng như hồi đại học nói gì mà không có nghĩa khí, mình đã nghe nói từ lâu, hồi năm tư có lần cậu mua cổ phiếu, hôm sau liền giá cổ phiếu đó liền lên cao ngất.”

“Đúng thế, tiếc là cậu ấy đã lập tức bán ra.” (nếu đoán không nhầm thì hồi đó chính là lúc mẹ Trang Tự bị bệnh, anh bán hết đi để lấy tiền chữa cho mẹ, hoặc là bán đi để trả nợ Dưa Hấu)

Trang Tự cúi đầu tiếp tục rót rượu: “Công việc hiện tại không thể chơi chứng khoán tiếp được nữa, mình đã hủy tài khoản rồi.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng mà cũng có thể đưa ra chút ý kiến..”

Câu nói tới đây thì bị chặn lại, một trận ầm ĩ vang lên, cô dâu chú rể cầm ly rượu trong tay đi tới mời rượu.

Chú rể vừa bắt đầu đã lập tức lên tiếng xin tha: “Cảm ơn mọi người tới dự, đều là anh em cả, mình không kính rượu từng người nữa, tất cả cùng nhau nâng ly nhé.”

Nhìn anh ta mặt đã đỏ tía tai, mọi người cũng không gây khó dễ, cùng đứng dậy nói vài câu chúc mừng rồi nâng rượu uống cạn.

Những ly thủy tinh chứa đầy chất lỏng bên trong va chạm vào nhau giữa không trung.

Không biết vì sao, ly rượu trong tay Trang Tự như bị cầm không chắc mà rơi ra, lao về hướng tôi. Tôi tránh không kịp, toàn bộ chất lỏng màu đỏ đổ lên tay áo lông màu trắng, nhanh chóng tràn ra rất rộng.

Tư Tịnh chỉ kịp “A” một tiếng, tất cả mọi người khựng lại.

“Xin lỗi.” Trang Tự nhìn tôi, trong miệng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại rất qua quýt lấy lệ, ánh mắt anh ấy nhìn tôi vẫn lạnh lùng.

“Không sao…” Tôi nhận lấy khăn tay Lâm Tự Sâm đưa cho, qua loa lau một chút.

Lão đại hỏi: “Dưa Hấu, không sao chứ?”

“Không sao.” Tôi cầm lấy ly rượu, lại lần nữa chúc cô ấy: “Trăm năm hạnh phúc.”

“Thật xin lỗi, vừa rồi không cầm chắc ly rượu, mình xin chịu phạt ba ly.” Trang Tự cũng quay lại, nhìn vợ chồng lão đại nói, rồi cầm lấy chai rượu tự rót một ly đầy và ngửa đầu uống cạn.

Cúi xuống rót ly thứ hai…

Rồi ly thứ ba…

Trang Tự uống xong, mọi người dường như mới giật mình tỉnh mộng, bắt đầu uống cạn ly rượu của mình.

Lâm Tự Sâm mỉm cười, chậm rãi uống.

“… Cảm ơn cảm ơn, mọi người tiếp tục ăn cơm nhé.” Nói chuyện vài câu, chú rể lại đưa cô dâu sang bàn khác.

Tôi cầm khăn giấy lau một chút, cảm thấy dính dáp: “Em đi vào toilet.”

Tôi nói với Lâm Tự Sâm.

Anh ta không trả lời.

Không khí đột nhiên im lặng tới bất thường. Lúc ngồi thì không cảm thấy gì, nhưng hiện tại đứng giữa hai người đàn ông cao lớn, tôi bỗng nhiên cảm thấy áp lực một cách kì lạ.

Tôi ngẩng đầu, Lâm Tự Sâm vừa hạ ánh mắt nhìn tôi, thong thả nói: “Đi đi.”

Tiếng nước chảy ào ào.

Bên ngoài, âm thanh vui vẻ náo nhiệt như có như không truyền tới. Tôi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, không biết có phải do đêm qua chơi quá khuya hay không, lúc này tôi bỗng nhiên cảm thấy mệt…

Thật ra giờ này cũng có thể trở về rồi, mặc dù hơi sớm một chút, nhưng có thể lấy cớ đường về Tô Châu khá xa, hình như cũng đã từng nói đến rồi.

Ừm, bây giờ ra kia chào lão đại rồi về.

Tôi hạ quyết tâm, đóng vòi nước, ra khỏi toilet.

Quay về sảnh tiệc phải đi qua một hành lang dài, tôi cúi đầu chậm chạp bước đi, trong lòng trống trải mờ mịt. Mãi tới khi, một đôi giày đen đột ngột xuất hiện trong tầm mắt tôi, chặn giữa lối đi.

Tôi ngẩng đầu.

Chàng phù rể anh tuấn trong tiệc cưới kia đang đứng trước mặt tôi.

Sao anh lại ở đây? Đi toilet ư?

Tôi có nên chào hỏi một tiếng không? Hay cứ lẳng lặng đi thôi?

“Số di động của cậu thế nào?”

Bước chân tôi chần chờ dừng lại, mất vài giây mới lên tiếng: “Vẫn như cũ.”

“Tôi cũng vậy, vẫn như cũ.” Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm.

“Nhớ gửi số tài khoản ngân hàng qua cho tôi.”

Quả nhiên…

Anh ấy lại muốn đền bù tiền áo cho tôi.

Vì sao tôi lại không thấy bất ngờ?

“Không cần.”

“Cũng đúng.” Anh ấy gật đầu, giọng nói như pha chút giễu cợt, “Quên chưa chúc mừng cậu, rất môn đăng hậu đối.”

Anh và Diệp Dung mới là môn đăng hậu đối.

“Cậu cũng vậy, chúc mừng.”

Im lặng.

Tôi nhấc chân lên bước đi, nhưng anh bỗng nhiên bật cười.

“Nhiếp Hi Quang, vì sao vừa rồi nhìn tôi như vậy?” Anh ấy ngẩng đầu nhìn thẳng tôi, ánh mắt đầy vẻ châm chọc, “Chần chừ? Tình cũ khó quên?”

Tôi đột nhiên lúng túng.

Anh ấy muốn chứng minh điều gì? Tôi còn hy vọng với anh ấy? Còn thích anh ấy?

Đúng thế…

Tôi còn.

Tôi ngẩng đầu, ép buộc mình nhìn thẳng vào đôi mắt ấy: “Hôm qua, Diệp Dung nói lời xin lỗi với mình, mình rất ngạc nhiên. Mình còn tưởng rằng cả đời này cô ấy sẽ giả vờ chuyện kia không có xảy ra. Nhưng mà nếu cô ấy xin lỗi rồi, mình cảm thấy mình còn nợ cô ấy một đáp án.”

Tôi không chớp mắt, tiếp tục: “Khi đó cô ấy hỏi mình, “Không phải cậu thích Trang Tự sao?”. Bây giờ mình có thể trả lời cô ấy.”

“Không thích.” Tôi từng chữ từng chữ nói ra câu đó.

“Nhờ cậu chuyển lời tới cô ấy. Mong cô ấy yên tâm. Hạnh phúc của người khác, mình sẽ không nhìn tới.”


/40

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status