Hạ Dương ngồi đó nhìn ra phía cửa sổ. Gió lùa vào hấc tung chiếc rèm bay tứ tung. Đứng dậy tiến tới đóng cửa sổ. Mùi gió, mùi đất, anh nhận ra cả sắp có một cơn mưa sắp đến, đưa tay ra hứng, lẻ tẻ vài hạt rơi, anh nhìn đám chiêu xa xăm hơn...... Cả một kí ức xưa như một cuốn phim đang hiện trước mắt anh tua lại từng giây:
9 năm trước....
"Cốp"- tiếng đóng cửa từ chiếc xe Dodge màu đen đậu trước sân nhà khiến Hạ Dương và Điệp Thư ngừng cười đùa, rượt bắt nhau. Người đàn bà tay nắm tay bố Hạ Dương bước vào. Điệp Thư sợ hãi với đôi mắt tô đuôi đen chông sắt nhọn của bà ấy, liền túm lấy áo Hạ Dương núp sau lưng anh, ló đầu nhìn.
-Đây là con anh sao? Chúng dễ thương quá nhỉ? Người đàn bà ấy, nựng má Hạ Dương, miệng cười nhìn bố cậu
-Điệp Thư, con đừng sợ, đây là mẹ kế của con. Cả Hạ Dương nữa, nhớ phải yêu thương mẹ đấy nhé. Ông xoa đầu cả hai rồi mỉm cười như bà ta mặc cho sự gượng gạo của hai đứa hiện rõ nét. Hạ Dương bực tức vùng vằng chạy đi. Anh tự nhốt mình trong phòng. Lật chiếc gối trên giường. Lấy ra một tấm ảnh-hình 4 người-Mẹ, Ba, anh và cả Điệp Thư. Anh ngắm nhìn đến sót lòng. Anh nhớ mẹ. Anh muốn khóc. Anh nhấn mạnh tay, xoa nhẹ khuôn mặt người phụ nữ trong tấm ảnh. Sống mũi đã bắt đầu cay. Đọng nước trên khóe mi. Đôi môi mím chặt lại. Rưng rưng...
"Cốc...cốc" ; "Em vào được không? " -Điệp Thư gọi phía ngoài
Anh vội cất đi tấm ảnh lại chỗ cũ rồi lau quoa loa nước mắt trên mi mắt:
-Em vào đi!
-Anh hai, em lo quá cứ có cảm giác sợ bà ta lắm...hức...hức....Em...Em....nhớ...mẹ...quá! Điệp Thư vỡ òa nức nở khóc ôm lấy anh mình
Hạ Dương cúi người, lau đi dòng nước trên mắt Điệp Thư an ủi:
-Nín đi, đừng khóc, em có nhớ mẹ từng nói chông em khóc nhìn rất xấu không?
Từ từ trở về hiện thực Anh vẫn nhớ rõ căn phòng ấy, có chút se lạnh bởi cơn gió hôm đó trong đêm mưa bủa vây. Tay cầm tấm hình cũ kĩ ấy đã hơi nhòa màu, anh cất ở trong bóp, luôn mang theo bên mình. Hình ảnh của mẹ, ám ảnh trong kí ức của anh.
9 năm trước....
"Cốp"- tiếng đóng cửa từ chiếc xe Dodge màu đen đậu trước sân nhà khiến Hạ Dương và Điệp Thư ngừng cười đùa, rượt bắt nhau. Người đàn bà tay nắm tay bố Hạ Dương bước vào. Điệp Thư sợ hãi với đôi mắt tô đuôi đen chông sắt nhọn của bà ấy, liền túm lấy áo Hạ Dương núp sau lưng anh, ló đầu nhìn.
-Đây là con anh sao? Chúng dễ thương quá nhỉ? Người đàn bà ấy, nựng má Hạ Dương, miệng cười nhìn bố cậu
-Điệp Thư, con đừng sợ, đây là mẹ kế của con. Cả Hạ Dương nữa, nhớ phải yêu thương mẹ đấy nhé. Ông xoa đầu cả hai rồi mỉm cười như bà ta mặc cho sự gượng gạo của hai đứa hiện rõ nét. Hạ Dương bực tức vùng vằng chạy đi. Anh tự nhốt mình trong phòng. Lật chiếc gối trên giường. Lấy ra một tấm ảnh-hình 4 người-Mẹ, Ba, anh và cả Điệp Thư. Anh ngắm nhìn đến sót lòng. Anh nhớ mẹ. Anh muốn khóc. Anh nhấn mạnh tay, xoa nhẹ khuôn mặt người phụ nữ trong tấm ảnh. Sống mũi đã bắt đầu cay. Đọng nước trên khóe mi. Đôi môi mím chặt lại. Rưng rưng...
"Cốc...cốc" ; "Em vào được không? " -Điệp Thư gọi phía ngoài
Anh vội cất đi tấm ảnh lại chỗ cũ rồi lau quoa loa nước mắt trên mi mắt:
-Em vào đi!
-Anh hai, em lo quá cứ có cảm giác sợ bà ta lắm...hức...hức....Em...Em....nhớ...mẹ...quá! Điệp Thư vỡ òa nức nở khóc ôm lấy anh mình
Hạ Dương cúi người, lau đi dòng nước trên mắt Điệp Thư an ủi:
-Nín đi, đừng khóc, em có nhớ mẹ từng nói chông em khóc nhìn rất xấu không?
Từ từ trở về hiện thực Anh vẫn nhớ rõ căn phòng ấy, có chút se lạnh bởi cơn gió hôm đó trong đêm mưa bủa vây. Tay cầm tấm hình cũ kĩ ấy đã hơi nhòa màu, anh cất ở trong bóp, luôn mang theo bên mình. Hình ảnh của mẹ, ám ảnh trong kí ức của anh.
/26
|