Một chuỗi ngày mệt mỏi, đó là những từ tôi cay đắng nói ra sau 5 ngày trời lần mò theo những vết tích em để lại. Một cái tên, quá khứ về người mẹ đã mất. Tôi đã thử tới lui khắp các con phố, lân la tất cả các quán nước vỉa hè, dò hỏi về các tài phiệt trong vùng, tra thông tin trên mạng, đẩy đưa ở tất cả các diễn đàn, forum. Rõ ràng là cách tìm kiếm của tôi nó quá là phổ thông, và kém hiệu quả. Nên cái mà tôi đạt được sau suốt 5 ngày trời long nhong ngoài đường chỉ là sự mệt mỏi vô cùng cực.
Mà kể cũng lạ, chỉ là em về nhà thôi, mà tôi lại như một thằng dở hơi, sốt sắng hết sức vô cớ. Như có cái gì đang liên tục hối thúc tôi. Từng dây từng phút hét lên trong đầu tôi rằng "nhanh lên, nhanh lên kẻo không kịp, cô ấy đang chờ mày".
Và cứ thế, nghe theo lời mách bảo của hàng đống tiếng la ó từ trong đầu, với cái suy nghĩ viển vong, không bờ, không bến, không một tia hi vọng, tôi vẫn mù mờ tiếp tục tìm kiếm.
Và khi sức chịu đựng của tôi đã đạt tới giới hạn, sự ngu ngốc đã đánh gục cái lầm lì. Tôi mới bắt đầu buông xuôi và tự an ủi mình rằng "em chỉ về nhà thôi". Mà có muốn thì cũng không thể làm gì khác, tôi hoàn toàn bất lực rồi. Những thứ tôi biết về em chẳng đáng là tí teo so với cái mà em biết về tôi. Ngay cả việc đó, đối với tôi, bây giờ còn là một bí ẩn chứ đừng nói gì tới chuyện khác.
Lật đật về được tới phòng, người tôi đã ướt sũng. Chiếc áo mưa mỏng manh tôi mua vội dọc đường chẳng đủ sức che cho thân hình kềnh càng của tôi tránh khỏi cơn mưa dầm tầm tã. Tôi nằm vật lên giường với bao bụi bặm, phong sương đang còn vướng. Mắt liu riu tưởng chừng như chạm vào giấc ngủ. Nhưng cơn đói lại lôi toạch tôi trở lại, cô đơn, cồn cào da diết. Trời tối um, phòng lại chẳng có thứ gì ăn được ngoài mớ bánh kẹo trong ba lô còn chưa được mở ra.
Nhai sệu sạo hai cái bánh quy mà tôi chẳng thể nào nuốt nổi thêm cái nữa. Tôi lại lăn lên giường vật vờ với những suy nghĩ không đâu. Tôi nhớ em, nỗi nhớ âm ỉ không thể thốt thành lời.
Em nói đúng, tôi giống như những cơn mưa, còn em là màu nắng. Em rời xa tôi, tôi chỉ còn lại những mảng mờ ẩm ướt và lạnh lẽo. Sao bỗng dưng tôi giận mưa đến lạ kì, tôi không thể ưa nổi cái ướt át, lạnh ngắt của mưa, cái mà bởi vì chúng, tôi đã từng yêu mưa. Tôi ghét chính những thứ tôi đã từng cuồng say, bực nhọc với những thứ trước đây tôi có thể hòa mình vào hưởng thụ. Người đang yêu, đôi lúc thật khó hiểu.
Cốc..cốc..cốc...
Một con người bước vào ngay sau tiếng gõ cửa, trực tiếp biến cử chỉ lịch thiệp trước đó thành tượng trưng. Với cái miệng liên thanh, căn phòng yên ắng của tôi ngay lập tức bị phá bỏ.
"Mày bỏ học cả tuần nay rồi đấy".
Con linh đi thẳng vào bếp mà không quên liếc xéo tôi một cái.
Tôi nhổm người dậy, ngồi vắt vẻo bên thành giường.
"Ừ, mai tao đi học lại".
Chẳng có tiếng trả lời nào vọng lại từ phía bếp. Tôi chán nản thở dài rồi mở lap lên xem thời khóa biểu. Cuộc sống của tôi vẫn phải tiếp tục thôi, dĩ nhiên là phải thế.
Nhưng thực tế, nó khó khăn hơn tôi tưởng.
Chềnh ềnh giữa màn hình là bức ảnh của em và chú ếch nghịch ngợm. Ngay lúc đó, tôi ước gì mình có thể quay ngược lại thời gian, mà tát cho tôi của tháng trước một cái thật đau, để nó bỏ ngay cái ý định cài bức ảnh này làm nền desktop. Và nếu như thế, thì bây giờ tôi sẽ chẳng phải chịu đựng sự giày vò của cái khuôn mặt trơ trơ đáng ghét đấy.
Tội gập máy lại với lực mà tôi nghĩ là quá sức với một thiết bị điện tử, và cũng hơi thái quá với cái không khí của buổi ban đêm. Tiếng động của sự cáu kỉnh có lẽ chẳng thể nào lọt được cô bạn chí cốt đang lục đục bếp núc đằng kia.
"Mày làm cái khỉ gì mà ồn ào thế, ra đây ăn một miếng rồi hẵng đi ngủ, ăn xong nhớ dọn, ăn không hết thì mai hâm lại rồi ăn tiếp, tao mua nhiều". Làm nguyên câu rõ dài thì tôi mới thấy nó lắc lư tới trước giường, vừa lau tay vừa toan bước về hướng cửa mà không quên nhắc bồi.
"Nhớ đấy, tao về".
Thấy tôi không đáp, nó thở dài rồi quay người.
"Này". Tôi khó khăn mở miệng
Nó quay lại, ánh mắt chờ đợi mà không có ý định đáp trả theo đúng nhẽ của câu hội thoại.
"Giúp tao...". Tôi tính nói thêm, nhưng chẳng biết nói thế nào.
"Mày nhớ nhỏ đi cùng Vi lúc mày gặp ở quán Nhẹ không". Nó cười cười đáp.
Chỉ cần một câu.. à không, chỉ cần hai từ lấp lửng, chả đâu vào đâu mà nó đã đoán đầy đủ và trả lời chính xác những gì cần thiết, không hổ danh là Linh.
Tôi như vớ được chiếc phao cứu sinh khi đang ngoi ngóp giữa dòng lũ. Sực nhớ lại điều mà đáng lẽ ra tôi phải nghĩ tới nó đầu tiên.
"Cô bạn duy nhất của em mà tôi biết".
Tôi bật ngay khỏi giường, đứng ngây ra một lúc để lục lại mớ kí ức lỏng lẻo, chảy xệ trong đầu.
Ngước nhìn nó với ánh nhìn vừa mong chờ vừa lo lắng.
"Có, có nhớ". Tôi run run trả lời.
"Tao biết địa chỉ con nhỏ". Con Linh Đáp
"Nó tên Yến".
---------------
Tôi hồi hộp đứng trước cánh cửa xanh lam bằng tồn, được gò hàn cẩn thận. Mặc cho nắng sớm cứ nhè thẳng đầu tôi mà nướng. Tôi cứ đứng ở đó, chần chừ, run rẩy.
Căn phòng nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, cửa phòng nằm phơi ra đường hẻm. Nên lúc tôi đang bận nghĩ ngợi cách mở lời sau khi gõ cửa thì đã nhận được không ít cái lườm trắng tròng của các vị khách qua lại. Đường quá nhỏ, còn tôi thì đứng quá lâu.
"Ngắm gì cái cửa mà say đắm thế".
Tôi giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng nói phát ra từ sau lưng.
Là Yến, tôi ngập ngừng nhận ra khuôn mặt không mấy thân thuộc này.
Tưởng địch ở trước mặt, ai ngờ lại bị phục kích từ sau lưng, tôi đâm hoảng. Lắp ba lắp bắp nửa ngày trời mới tung được cửa hàm.
"Anh anh, à... tôi tới để tìm .. à mà..."
Nhỏ cười cười, lắc lắc cái đầu rồi tiến lên mở cửa. Hất cho tôi đống đồ trên tay, như thể, thật, như thể quen thân gì lắm @@ . Chắc nhỏ vừa đi chợ về, tôi lẩm bẩm trong đầu, tò mò với đống đồ trên tay. Thức ăn tươi sống. Thịt có, cá có, gà có, nấm cũng có . đây là khẩu phần ăn của sinh viên sao? Tôi lục đục banh cái bịch nilon ra đang tính tiếp tục điều tra thì bị Nhỏ Yến kéo toạch vào phòng, rồi đóng cửa cái ầm. Chẳng một tẹo ý tứ nào.
Phải đính chính luôn từ đầu, là đây không phải cái phòng trọ bình thường của sinh viên như tôi nghĩ ban đầu. Ở đây có ai thấy cái chung cư hạng vip hai tầng, một trệt, một gác thoáng chưa. Nó đấy, nó chính là cái "Phòng" của nhỏ Yến.
Chưa hết bất ngờ đâu.
Bất ngờ nhất vẫn là, vừa chúi dụi lăn vào phòng bởi cái bước chân mất thăng bằng do lực kéo tương đối có lực của Yến tôi đã thấy ngay, ở chiếc ghế bành trước phòng khách, em đang cắm tai phone, đọc sách, hưởng thụ, vâng, không em nào nữa hết, là nhỏ Vi, con nhỏ Vi ...
Tôi đứng như chôn chân, vừa vui, vừa tủi, vừa bực mình, vừa hạnh phúc. Trong tôi là món phở phá lấu, trộn xương với canh rau muống, lộn xộn, màu mè và dở ẹc. Nhỏ Yến liếc tôi, tôi thấy thế, cười tủm tỉm cái điệu cười mà tôi nghĩ chỉ có em mới có. Rồi bước tới lay lay em. Em ngước đầu nhìn lại, đánh mắt qua tôi, gật đầu với Yến tỏ ý biết rồi, sau đấy lại cúi đầu vào trang sách.
Tôi chăm chăm nhìn em ngay từ lúc mới vào, nên gần như mọi cử chỉ của em tôi đều thấy rõ.
Tôi thấy trán em hơi nhăn khi cúi đầu.
Bụng dạ tôi gần như chùng xuống, cảm giác tủi thân tràn ngập cơ thể, hai từ "ra thế" suýt chút nữa buột ra khỏi miệng tôi bởi dòng chảy của uất ức.
Tôi tính quay gót bước ra nhưng không nỡ, tôi muốn gặp em, và tôi tới, giờ lại về, tôi thực sự không muốn. Nhưng cái cách em hời hợt nhìn tôi làm cái tính trẻ con của tôi nó lại lớn nhanh và choán hết lí trí của tôi trong tức thì.
Khi tôi đang chăm chú nhìn em và đăm chiêu với mớ suy nghĩ không đâu của mình thì yến đi từ bếp đi vào, lần này thì cười rõ tươi.
"Mày hơi ác rồi đấy" Yến nói với em rồi tiến thẳng tới tôi, vừa đi vừa cười cười.
Em chẳng tỏ thái độ gì, mặc dù tai phone đã tháo.
Yến đón lấy đống thức ăn từ tay tôi, nhìn tôi quan tâm rồi hỏi.
"Anh biết tên em chứ". Đôi lông mày nhỏ nhướng lên, vẻ lo lắng.
Tôi gật đầu ra hiệu có.
"Thế anh biết em là bạn nhỏ Vi chứ". Nhỏ tiếp
"Anh còn biết mình gặp nhau lần đầu ở quán nhẹ nữa cơ". Tôi nói
"Vậy chắc anh biết tự tìm ghế để ngồi, và nước để uống chứ". Vẫn cái nhíu mày lo lắng. Nhỏ này ... là sao đây. Tôi ngơ ngơ, khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Nhỏ phì cười, rồi quay người đi vào bếp.
"Mày kiếm được anh chàng thông minh đấy". Nhỏ quẳng cho em một câu rồi cười khanh khách bước vào trong.
Em ngẩng đầu cười bất đắc gĩ rồi lườm yêu tôi một cái mà đứng dậy tiến về phía tôi. Đến giờ tôi mới trở lại mặt đất, người trước mắt tôi, mới là em mà tôi biết.
"Lớn đầu rồi mà bị nhỏ con nít trêu cũng không biết".
Em đứng trước mặt tôi, hay tay buông thỏng xuống hai bên thân, ép vào tà váy trắng thùng thình quét dài xuống gót chân. Hai sợi dây nhỏ xíu vắt qua vai, giữ chiếc váy thùng thình cố định trên thân thể gọn lỏn của em, làm lộ ra đôi vai trắng ỡn, và cái cổ nõn nà đáng yêu. Em nhìn tôi chăm chú, như đã chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ mọi cách cư xử của tôi.
Tôi nhắm mắt hít sâu, lấy lại sự bình tĩnh. Không biết tại vì cơn tủi thân đâm ra tức dận, hay ngượng ngùng trước vẻ đẹp hững hờ, thoát tục của em mà người tôi run lên, tay túa mồ mồ hôi, ướt nhẹp.
"Không chào đón anh à". Tôi mở lời
"Không, Em đang chờ anh".
"Thế tại sao". Tôi uất ức hỏi.
"Em muốn anh, quen cách ghét em".
Em lại cười, nụ cười nhạt khó hiểu.
Không cho tôi nói gì thêm, em tiến tới sờ lên mặt tôi, rồi nghịch ngợm với những ngón tay trên khắp chỗ lồi lỗ hỏm. Chán chê rồi mới nói.
"Anh ngồi xuống, em kể cho nghe".
"Về cái gì".
"Về sự gặp gỡ" nói xong em nhoẻn miệng cười rồi em kể, kể từ lúc tôi gặp em ở quán nhẹ, ở trước trạm xe bus, rồi những lần mất tích dăng dẳng không dấu vết của em, và về sự xuật hiện của em tại đây.
Chuyện nôm na nó là thế này.
Ngày mà em và tôi gặp nhau ở quán nhẹ, em và yến đã cố tình tạo hình tượng hầm hố để tiếp cận tôi, và đó cũng là lần đầu tiên em ở gần tôi đến thế, theo em kể, lần thứ 2 là ở bến xe bus, lần đó em bảo là em đi dạo, nhưng không, em ở đó chờ tôi. Và tiếp theo, những lần em biến mất rồi bất thình lình quay trở lại, cái này tôi cũng có thể đoán nôm na nhưng không ngờ nó phức tạp thế....em trốn bố em, trốn khỏi hôn ước với một công tử người nhật. Và quan trọng nhất đó là, tất cả những lần gặp tưởng chừng như vô tình của tôi với em thực ra là sự sắp đặt của con Linh. Nó báo cho em là tôi ở "Nhẹ". Báo cho em là chiều đó tôi lên đồi cỏ, còn về sau thì là tôi tự sập bẫy mất rồi.
Tuy nhiên có một thứ em vẫn chưa đả động tới.
Và tôi đành tự mình mở miệng.
"Vậy thì thực ra em biết anh từ lúc nào".
Và câu trả lời của em càng khiến tôi tò mò.
"Đây là nửa sau sự thật, còn nửa đầu anh cho em khất tới chiều".
Em cười rồi đứng dậy, lấy điện thoại ra tính gọi cho ai đó.
Tôi hỏi với
"Vậy con Linh?".
"Chi ấy, là người tốt". Em quay lại đáp.
Trả lời không ăn nhập nhưng lại khiến người hỏi không hề muốn hỏi thêm, hình như là một biệt tài của em thì phải.
Mà kể cũng lạ, chỉ là em về nhà thôi, mà tôi lại như một thằng dở hơi, sốt sắng hết sức vô cớ. Như có cái gì đang liên tục hối thúc tôi. Từng dây từng phút hét lên trong đầu tôi rằng "nhanh lên, nhanh lên kẻo không kịp, cô ấy đang chờ mày".
Và cứ thế, nghe theo lời mách bảo của hàng đống tiếng la ó từ trong đầu, với cái suy nghĩ viển vong, không bờ, không bến, không một tia hi vọng, tôi vẫn mù mờ tiếp tục tìm kiếm.
Và khi sức chịu đựng của tôi đã đạt tới giới hạn, sự ngu ngốc đã đánh gục cái lầm lì. Tôi mới bắt đầu buông xuôi và tự an ủi mình rằng "em chỉ về nhà thôi". Mà có muốn thì cũng không thể làm gì khác, tôi hoàn toàn bất lực rồi. Những thứ tôi biết về em chẳng đáng là tí teo so với cái mà em biết về tôi. Ngay cả việc đó, đối với tôi, bây giờ còn là một bí ẩn chứ đừng nói gì tới chuyện khác.
Lật đật về được tới phòng, người tôi đã ướt sũng. Chiếc áo mưa mỏng manh tôi mua vội dọc đường chẳng đủ sức che cho thân hình kềnh càng của tôi tránh khỏi cơn mưa dầm tầm tã. Tôi nằm vật lên giường với bao bụi bặm, phong sương đang còn vướng. Mắt liu riu tưởng chừng như chạm vào giấc ngủ. Nhưng cơn đói lại lôi toạch tôi trở lại, cô đơn, cồn cào da diết. Trời tối um, phòng lại chẳng có thứ gì ăn được ngoài mớ bánh kẹo trong ba lô còn chưa được mở ra.
Nhai sệu sạo hai cái bánh quy mà tôi chẳng thể nào nuốt nổi thêm cái nữa. Tôi lại lăn lên giường vật vờ với những suy nghĩ không đâu. Tôi nhớ em, nỗi nhớ âm ỉ không thể thốt thành lời.
Em nói đúng, tôi giống như những cơn mưa, còn em là màu nắng. Em rời xa tôi, tôi chỉ còn lại những mảng mờ ẩm ướt và lạnh lẽo. Sao bỗng dưng tôi giận mưa đến lạ kì, tôi không thể ưa nổi cái ướt át, lạnh ngắt của mưa, cái mà bởi vì chúng, tôi đã từng yêu mưa. Tôi ghét chính những thứ tôi đã từng cuồng say, bực nhọc với những thứ trước đây tôi có thể hòa mình vào hưởng thụ. Người đang yêu, đôi lúc thật khó hiểu.
Cốc..cốc..cốc...
Một con người bước vào ngay sau tiếng gõ cửa, trực tiếp biến cử chỉ lịch thiệp trước đó thành tượng trưng. Với cái miệng liên thanh, căn phòng yên ắng của tôi ngay lập tức bị phá bỏ.
"Mày bỏ học cả tuần nay rồi đấy".
Con linh đi thẳng vào bếp mà không quên liếc xéo tôi một cái.
Tôi nhổm người dậy, ngồi vắt vẻo bên thành giường.
"Ừ, mai tao đi học lại".
Chẳng có tiếng trả lời nào vọng lại từ phía bếp. Tôi chán nản thở dài rồi mở lap lên xem thời khóa biểu. Cuộc sống của tôi vẫn phải tiếp tục thôi, dĩ nhiên là phải thế.
Nhưng thực tế, nó khó khăn hơn tôi tưởng.
Chềnh ềnh giữa màn hình là bức ảnh của em và chú ếch nghịch ngợm. Ngay lúc đó, tôi ước gì mình có thể quay ngược lại thời gian, mà tát cho tôi của tháng trước một cái thật đau, để nó bỏ ngay cái ý định cài bức ảnh này làm nền desktop. Và nếu như thế, thì bây giờ tôi sẽ chẳng phải chịu đựng sự giày vò của cái khuôn mặt trơ trơ đáng ghét đấy.
Tội gập máy lại với lực mà tôi nghĩ là quá sức với một thiết bị điện tử, và cũng hơi thái quá với cái không khí của buổi ban đêm. Tiếng động của sự cáu kỉnh có lẽ chẳng thể nào lọt được cô bạn chí cốt đang lục đục bếp núc đằng kia.
"Mày làm cái khỉ gì mà ồn ào thế, ra đây ăn một miếng rồi hẵng đi ngủ, ăn xong nhớ dọn, ăn không hết thì mai hâm lại rồi ăn tiếp, tao mua nhiều". Làm nguyên câu rõ dài thì tôi mới thấy nó lắc lư tới trước giường, vừa lau tay vừa toan bước về hướng cửa mà không quên nhắc bồi.
"Nhớ đấy, tao về".
Thấy tôi không đáp, nó thở dài rồi quay người.
"Này". Tôi khó khăn mở miệng
Nó quay lại, ánh mắt chờ đợi mà không có ý định đáp trả theo đúng nhẽ của câu hội thoại.
"Giúp tao...". Tôi tính nói thêm, nhưng chẳng biết nói thế nào.
"Mày nhớ nhỏ đi cùng Vi lúc mày gặp ở quán Nhẹ không". Nó cười cười đáp.
Chỉ cần một câu.. à không, chỉ cần hai từ lấp lửng, chả đâu vào đâu mà nó đã đoán đầy đủ và trả lời chính xác những gì cần thiết, không hổ danh là Linh.
Tôi như vớ được chiếc phao cứu sinh khi đang ngoi ngóp giữa dòng lũ. Sực nhớ lại điều mà đáng lẽ ra tôi phải nghĩ tới nó đầu tiên.
"Cô bạn duy nhất của em mà tôi biết".
Tôi bật ngay khỏi giường, đứng ngây ra một lúc để lục lại mớ kí ức lỏng lẻo, chảy xệ trong đầu.
Ngước nhìn nó với ánh nhìn vừa mong chờ vừa lo lắng.
"Có, có nhớ". Tôi run run trả lời.
"Tao biết địa chỉ con nhỏ". Con Linh Đáp
"Nó tên Yến".
---------------
Tôi hồi hộp đứng trước cánh cửa xanh lam bằng tồn, được gò hàn cẩn thận. Mặc cho nắng sớm cứ nhè thẳng đầu tôi mà nướng. Tôi cứ đứng ở đó, chần chừ, run rẩy.
Căn phòng nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, cửa phòng nằm phơi ra đường hẻm. Nên lúc tôi đang bận nghĩ ngợi cách mở lời sau khi gõ cửa thì đã nhận được không ít cái lườm trắng tròng của các vị khách qua lại. Đường quá nhỏ, còn tôi thì đứng quá lâu.
"Ngắm gì cái cửa mà say đắm thế".
Tôi giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng nói phát ra từ sau lưng.
Là Yến, tôi ngập ngừng nhận ra khuôn mặt không mấy thân thuộc này.
Tưởng địch ở trước mặt, ai ngờ lại bị phục kích từ sau lưng, tôi đâm hoảng. Lắp ba lắp bắp nửa ngày trời mới tung được cửa hàm.
"Anh anh, à... tôi tới để tìm .. à mà..."
Nhỏ cười cười, lắc lắc cái đầu rồi tiến lên mở cửa. Hất cho tôi đống đồ trên tay, như thể, thật, như thể quen thân gì lắm @@ . Chắc nhỏ vừa đi chợ về, tôi lẩm bẩm trong đầu, tò mò với đống đồ trên tay. Thức ăn tươi sống. Thịt có, cá có, gà có, nấm cũng có . đây là khẩu phần ăn của sinh viên sao? Tôi lục đục banh cái bịch nilon ra đang tính tiếp tục điều tra thì bị Nhỏ Yến kéo toạch vào phòng, rồi đóng cửa cái ầm. Chẳng một tẹo ý tứ nào.
Phải đính chính luôn từ đầu, là đây không phải cái phòng trọ bình thường của sinh viên như tôi nghĩ ban đầu. Ở đây có ai thấy cái chung cư hạng vip hai tầng, một trệt, một gác thoáng chưa. Nó đấy, nó chính là cái "Phòng" của nhỏ Yến.
Chưa hết bất ngờ đâu.
Bất ngờ nhất vẫn là, vừa chúi dụi lăn vào phòng bởi cái bước chân mất thăng bằng do lực kéo tương đối có lực của Yến tôi đã thấy ngay, ở chiếc ghế bành trước phòng khách, em đang cắm tai phone, đọc sách, hưởng thụ, vâng, không em nào nữa hết, là nhỏ Vi, con nhỏ Vi ...
Tôi đứng như chôn chân, vừa vui, vừa tủi, vừa bực mình, vừa hạnh phúc. Trong tôi là món phở phá lấu, trộn xương với canh rau muống, lộn xộn, màu mè và dở ẹc. Nhỏ Yến liếc tôi, tôi thấy thế, cười tủm tỉm cái điệu cười mà tôi nghĩ chỉ có em mới có. Rồi bước tới lay lay em. Em ngước đầu nhìn lại, đánh mắt qua tôi, gật đầu với Yến tỏ ý biết rồi, sau đấy lại cúi đầu vào trang sách.
Tôi chăm chăm nhìn em ngay từ lúc mới vào, nên gần như mọi cử chỉ của em tôi đều thấy rõ.
Tôi thấy trán em hơi nhăn khi cúi đầu.
Bụng dạ tôi gần như chùng xuống, cảm giác tủi thân tràn ngập cơ thể, hai từ "ra thế" suýt chút nữa buột ra khỏi miệng tôi bởi dòng chảy của uất ức.
Tôi tính quay gót bước ra nhưng không nỡ, tôi muốn gặp em, và tôi tới, giờ lại về, tôi thực sự không muốn. Nhưng cái cách em hời hợt nhìn tôi làm cái tính trẻ con của tôi nó lại lớn nhanh và choán hết lí trí của tôi trong tức thì.
Khi tôi đang chăm chú nhìn em và đăm chiêu với mớ suy nghĩ không đâu của mình thì yến đi từ bếp đi vào, lần này thì cười rõ tươi.
"Mày hơi ác rồi đấy" Yến nói với em rồi tiến thẳng tới tôi, vừa đi vừa cười cười.
Em chẳng tỏ thái độ gì, mặc dù tai phone đã tháo.
Yến đón lấy đống thức ăn từ tay tôi, nhìn tôi quan tâm rồi hỏi.
"Anh biết tên em chứ". Đôi lông mày nhỏ nhướng lên, vẻ lo lắng.
Tôi gật đầu ra hiệu có.
"Thế anh biết em là bạn nhỏ Vi chứ". Nhỏ tiếp
"Anh còn biết mình gặp nhau lần đầu ở quán nhẹ nữa cơ". Tôi nói
"Vậy chắc anh biết tự tìm ghế để ngồi, và nước để uống chứ". Vẫn cái nhíu mày lo lắng. Nhỏ này ... là sao đây. Tôi ngơ ngơ, khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Nhỏ phì cười, rồi quay người đi vào bếp.
"Mày kiếm được anh chàng thông minh đấy". Nhỏ quẳng cho em một câu rồi cười khanh khách bước vào trong.
Em ngẩng đầu cười bất đắc gĩ rồi lườm yêu tôi một cái mà đứng dậy tiến về phía tôi. Đến giờ tôi mới trở lại mặt đất, người trước mắt tôi, mới là em mà tôi biết.
"Lớn đầu rồi mà bị nhỏ con nít trêu cũng không biết".
Em đứng trước mặt tôi, hay tay buông thỏng xuống hai bên thân, ép vào tà váy trắng thùng thình quét dài xuống gót chân. Hai sợi dây nhỏ xíu vắt qua vai, giữ chiếc váy thùng thình cố định trên thân thể gọn lỏn của em, làm lộ ra đôi vai trắng ỡn, và cái cổ nõn nà đáng yêu. Em nhìn tôi chăm chú, như đã chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ mọi cách cư xử của tôi.
Tôi nhắm mắt hít sâu, lấy lại sự bình tĩnh. Không biết tại vì cơn tủi thân đâm ra tức dận, hay ngượng ngùng trước vẻ đẹp hững hờ, thoát tục của em mà người tôi run lên, tay túa mồ mồ hôi, ướt nhẹp.
"Không chào đón anh à". Tôi mở lời
"Không, Em đang chờ anh".
"Thế tại sao". Tôi uất ức hỏi.
"Em muốn anh, quen cách ghét em".
Em lại cười, nụ cười nhạt khó hiểu.
Không cho tôi nói gì thêm, em tiến tới sờ lên mặt tôi, rồi nghịch ngợm với những ngón tay trên khắp chỗ lồi lỗ hỏm. Chán chê rồi mới nói.
"Anh ngồi xuống, em kể cho nghe".
"Về cái gì".
"Về sự gặp gỡ" nói xong em nhoẻn miệng cười rồi em kể, kể từ lúc tôi gặp em ở quán nhẹ, ở trước trạm xe bus, rồi những lần mất tích dăng dẳng không dấu vết của em, và về sự xuật hiện của em tại đây.
Chuyện nôm na nó là thế này.
Ngày mà em và tôi gặp nhau ở quán nhẹ, em và yến đã cố tình tạo hình tượng hầm hố để tiếp cận tôi, và đó cũng là lần đầu tiên em ở gần tôi đến thế, theo em kể, lần thứ 2 là ở bến xe bus, lần đó em bảo là em đi dạo, nhưng không, em ở đó chờ tôi. Và tiếp theo, những lần em biến mất rồi bất thình lình quay trở lại, cái này tôi cũng có thể đoán nôm na nhưng không ngờ nó phức tạp thế....em trốn bố em, trốn khỏi hôn ước với một công tử người nhật. Và quan trọng nhất đó là, tất cả những lần gặp tưởng chừng như vô tình của tôi với em thực ra là sự sắp đặt của con Linh. Nó báo cho em là tôi ở "Nhẹ". Báo cho em là chiều đó tôi lên đồi cỏ, còn về sau thì là tôi tự sập bẫy mất rồi.
Tuy nhiên có một thứ em vẫn chưa đả động tới.
Và tôi đành tự mình mở miệng.
"Vậy thì thực ra em biết anh từ lúc nào".
Và câu trả lời của em càng khiến tôi tò mò.
"Đây là nửa sau sự thật, còn nửa đầu anh cho em khất tới chiều".
Em cười rồi đứng dậy, lấy điện thoại ra tính gọi cho ai đó.
Tôi hỏi với
"Vậy con Linh?".
"Chi ấy, là người tốt". Em quay lại đáp.
Trả lời không ăn nhập nhưng lại khiến người hỏi không hề muốn hỏi thêm, hình như là một biệt tài của em thì phải.
/17
|