Nạp Thiếp Ký 3

Chương 210: Tình huống nguy ngập

/538


Vừa bước vào vườn, quản gia thấy Mạnh Thiên Sở liền chạy ra đón, y phát giác bên cạnh hắn còn có một tuyệt sắc mỹ nhân trong trường bào màu trắng.

Mạnh Thiên Sở thấy trong vườn rất an tĩnh, thậm chí không có người nào, xem ra là đã đến trưa rồi mà sao còn chưa dậy vậy, bèn lên tiếng hỏi: "Quản gia, ta có phải là đến không đúng lúc rồi không?"

Quản gia vội đáp: "Mạnh sư gia nói gì vậy, ngài lúc nào đến cũng được hết mà."

Mạnh Thiên Sở nói: "Hôm qua tam phu nhân nói mời ta mang tiện nội đến cho Miêu lão gia xem thử, thuận tiện bốc vài thang thuốc dưỡng thai, nếu mà không tiện thì chúng ta lần sau lại đến vậy."

Quản gia nghe thế mới hiểu thì ra mỹ nhân đứng bên cạnh Mạnh Thiên Sở chính là phu nhân của hắn, trong lòng hâm mộ không ngớt, lòng nghĩ không ngờ một sư gia nho nhỏ mà lại có diễm phúc như thế này.

Quản gia nói: "Mọi người đều có mặt, chỉ có điều là đến nhà vườn của nhị phu nhân ở phía sau, xem ra là tối hôm qua... nhị phu nhân bị nhiễm phong hàn, hôm nay vốn là chuẩn bị đi rồi, thật không ngờ bệnh đến rồi, nhất mực phát sốt cao, lão gia và đại phu nhân, còn có tam và tứ phu nhân cùng đến, ngay cả tiểu thiếu gia cũng không đến trường học nữa."

Mạnh Thiên Sở nghe thế biết những gì Tả Giai Âm nói là đúng rồi, liền hỏi: "Vậy chúng ta có thể đến xem nhị phu nhân được không?"

Quản gia nghe thế vội đáp: "Thỉnh Mạnh sư gia chờ một lúc, tôi đi bẩm báo một tiếng, lập tức ra ngay." Nói xong y nhanh chóng chạy đi.

Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm đứng ở giữa vườn. Hắn chỉ ngôi lầu mà hai đứa bé bị giết, nói: "Hai đứa bé bị giết chết ở trên lầu đó."

Tả Giai Âm nhìn nhìn, hỏi: "Chàng giải phẩu thi thể rồi có phát hiện thân thể của hài tử có hiện tượng trúng độc không?"

Mạnh Thiên Sở lắc đầu, đáp: "Ta xem rồi, không có."

Tả Giai Âm nói: "Xem ra đây là một hành y thế gia, thiếp nghe chàng nói khi hài tử chết lại không có người nào nghe chúng khóc, có phải là người ta làm hai đứa bị hôn mê xong rồi giết chết không?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta trước đó cũng nghĩ như vậy, nhưng mà từ trên thi thể nhìn không ra điểm này."

Tả Giai Âm nói: "Nếu chỉ là để nước thuốc rảy trên vải rồi chụp lên miệng mũi của đứa bé, như vậy thì thân thể của đứa bé không nhìn ra vấn đề gì rồi."

Mạnh Thiên Sở nghe Tả Giai Âm nói vậy, liền nhớ tới trước đây xem phim xã hội đen điện ảnh Hồng Kông thường nhìn thấy loại bắt cóc dùng thuốc mê bịt miệng người như thế này, cho nên đáp: "Sao ta lại không nghĩ tới điểm này vậy cà?"

Đang nói thế, từ xa đã thấy tam phu nhân nhanh nhẹn bước tới. Tả Giai Âm nhỏ giọng hỏi: "Nữ nhân này đại khái là tam phu nhân đúng không?"

Mạnh Thiên Sở hỏi ngược lại: "Sao nàng biết vậy?"

Tả Giai Âm không trả lời, chỉ cười cười, đến lúc này thì tam phu nhân đã đến trước mặt hai người.

Tam phu nhân bước tới, ra vẻ nồng nhiệt nắm tay Tả Giai Âm, sau đó mỉm cười nói với Mạnh Thiên Sở: "Ta đã nghe quản gia nói rồi, nói là Mạnh sư gia mang theo một cô nương thật xinh đẹp đến. Ta nghĩ ắt phải là Mạnh phu nhân rồi, trong nhà gần đây xảy ra nhiều chuyện, Tiểu Tiểu không ra đón kịp, thật là thất lễ quá."

Mạnh Thiên Sở nhìn bộ dạng của tam phu nhân như vậy, thầm nghĩ: "Trong nhà gần đây có người chết người bệnh, sao mà cô lại còn cười ra được cơ chứ?"

Tả Giai Âm đáp: "CHúng tôi trong lúc Miêu gia xảy ra nhiều chuyện như vậy còn đến quấy nhiễu, thật là thất lễ quá."

Tam phu nhân bảo: "Mạnh phu nhân nói gì thế chứ, chúng ta hay là vừa đi vừa nói chuyện đi, lão gia và hai vị phu nhân đang ở phòng của nhị phu nhân chờ hai người đó."

Nói xong, ả đi trước dẫn đường, ba người Mạnh Thiên Sở theo sau. Tả Giai Âm kề tai Mạnh Thiên Sở nói nhỏ: "Ngàn vạn lần đừng ở trước mặt bọn họ nói là thiếp biết y thuật nhé."

Mạnh Thiên Sở nghe thế biết ý của Tả Giai Âm, liền gật đầu nhẹ.

Phòng của nhị phu nhân gần như đã đầy chật người. Miêu Nhu và Miêu Giác ngồi trước giường, những người khác thì ngồi ở ghế đẩu hay ghế bành ở các góc trong phòng. Miêu Triết thì đang bắt mạch cho nhị phu nhân, trong lòng không có chút tự tin nào, bèn đứng dậy nói: "Nhu nhi, con tạm thời ở lại thêm ít ngày, bệnh của mẹ con e rằng..."

Miêu Nhu không hề lên tiếng, chỉ dùng hai tay nắm chặt tay nóng hổi của mẹ mình, mắt nhất mực nhìn mặt của nhị phu nhân. Nhị phu nhân không ngừng lầm bầm, không biết là nói cái gì.

Lúc này tam phu nhân tiến vào phòng, nói: "Mạnh sư gia và Mạnh phu nhân đến rồi."

Mọi người đều nhìn ra cửa, ngay cả tứ phu nhân cũng bị cô nương nhan sắc tuyệt mỹ trước mắt làm cho ngẫn ngơ.

Miêu Triết vội đứng dậy, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm nói: "Miêu Triết không ra đón kịp, thật thất lễ quá."

Mạnh Thiên Sở đáp: "CHúng tôi nếu mà biết trong nhà của Miêu lão gia xảy ra chuyện ắt là không đến quấy nhiễu rồi. Vừa rồi chuẩn bị rời khỏi, nhưng nghe quản gia nói nhị phu nhân bị bệnh, nên đến đây thăm."

Miêu Triết nói: "Mạnh sư gia gần đây vì chuyện của nhà họ Miêu mà cực khổ nhiều, Miêu Triết còn chưa biết làm sao để cảm ta đây, làm gì có chuyện phiền nhiễu kia chứ." Nói xong, y vội bảo nha hoàn mang ghế mời Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm ngồi. Rất may là phòng khá lớn, có thêm hay người nữa cũng không chật mấy.

Mạnh Thiên Sở không ngồi, mà dắt Tả Giai Âm đến cạnh giường của nhị phu nhân. Miêu Nhu thấy là Mạnh Thiên Sở đến mới quay đầu nhìn hắn, coi như là chào hắn vậy.

Tả Giai Âm bước đến trước giường, ngầm tra xét tình huống của nhị phu nhân, sau đó nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở. Từ ánh mắt của Tả Giai Âm, Mạnh Thiên SỞ biết là nhị phu nhân này e rằng không sống nổi rồi.

Mạnh Thiên SỞ khẽ vỗ vỗ Miêu Giác ngồi bên cạnh không nói chuyện, lo ngại nó biết tình hình của mẫu thân sẽ chịu không nỗi.

Miêu Giác ngẩng đầu nhìn Mạnh Thiên Sở nói: "Em vốn muốn nhờ mẹ đích thân làm bánh hoa mai cho ca ca ăn, hiện giờ e rằng không được rồi, chính là ca ca không có khẩu phúc đó."

Tứ phu nhân ở cạnh nghe thế liền òa lên khóc, hai thiếp thân nha hoàn của nhị phu nhân ở cạnh đó cũng lén khóc theo, trong khi đó Miêu Nhu và Miêu Giác không hề chảy một giọt nước mắt. Mạnh Thiên Sở không khỏi cảm thán vì hai hai tử dũng cảm này.

Hắn không biết làm sao an ủi hai người conc ủa nhị phu nhân, chỉ đành ngồi xuống cạnh họ không nói gì.

Lúc này nhị phu nhân đột nhiên thanh tỉnh một chút, mở mắt nhìn xung quanh. Miêu Triết vội vã bước tới. Nhìn phu nhân chỉ nhìn Miêu Triết một chút, sau đó đưa ánh mắt đi chỗ khác, sau đó nhìn hai đứa con của mình. Bà ta nhoẻn miệng cười, Miêu Nhu vội nắm chặt tay mẹ, nước mắt lúc này mới chảy tràn ra.

Lúc này thì nhị phu nhân lên tiếng, giọng nói hơn nữa còn rất rõ ràng. Bà ta nhìn chầm vào hai đứa con: "Nhu nhi, mẹ đem chuyện dạy dỗ Giác nhi hoàn toàn giao cho con."

Miêu Nhu tự nhiên hiểu rõ ý tứ của mẹ, dùng lực gật đầu, nghẹn ngào nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm."

Nhị phu nhân nhìn con trai mới mười tuổi, nỗ lực muốn cười thêm tiếng nữa, nhưng mà thất bại rồi, nhân vì trên miệng của bà ta toàn là mụn nước, bà ta không cười nỗi nữa.

Miêu Giác nhìn mẹ, vẫn y như cũ không lưu lệ, giọng nói rất kiên định: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, Giác nhi của mẹ có khi nào làm mẹ mất mặt chưa?"

Nhị phu nhân nghe Miêu Giác nói như vậy, cảm thấy rất an ủi, lúc này bà ta nhìn thấy Mạnh Thiên Sở ngồi cạnh hai đứa con của mình, nhãn thần đột nhiên phức tạp hẵn lên, môi mấp máy, cuối cùng không nói nên lời.

Mạnh Thiên Sở muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy trường hợp này không thích hợp nói, và thế là chỉ dùng ánh mắt nhìn nhị phu nhân, ý tứ tỏ rõ là hắn đã biết mình nên làm như thế nào rồi.

Miêu Triết hỏi: "Linh nhi, nàng cảm thấy khỏe chưa?"

Nhị phu nhân nghe Miêu Triết nói thế, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ điềm đạm đáp: "Tôi chỉ cầu ông để Nhu nhi mang Giác nhi đi. Đó là điều duy nhất mà tôi yêu cầu sau khi làm phu thê hai mươi năm với ông."

Miêu Triết nói: "Nàng coi nàng nói gì vậy, ta cũng là cha của Giác nhi mà, hơn nữa hiện giờ Giác nhi là nòi giống duy nhất của Miêu gia, nó sao có thể đi cùng Nhu nhi chứ."

Đại phu nhân ngồi ở bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: "Nhu nhi muốn đi chúng ta không quản, lời tục có nói rõ rồi, cô nương xuất gia như nước đổ đi, còn Giác nhi là nam đinh duy nhất của Miêu gia, để Nhu nhi mang đi rồi người ta biết chẳng phải là cười Miêu gia ta ngay cả một nam đinh cũng không có sao? Người ta ở sau lưng sẽ nói Miêu gia sắp sửa đoạn tử tuyệt tôn rồi."

Miêu Nhu thấy đại phu nhân nói vậy, vô cùng tức giận, đốp chát ngay: "Bà nếu mà tích đức hành thiện, thì làm gì chỉ có đệ đệ tôi là nam đinh duy nhất chứ?!"

Miêu Triết quát lên: "Nhu nhi, đủ rồi! KHông được không biết lớn nhỏ."

Đại phu nhân hừ một tiếng đứng dậy nói: "Ta nếu đã quyết định chuyện gì, thì bất kỳ ai nói gì cũng vô dụng. Ta muốn coi thử coi ngươi làm cách nào mang đệ đệ của ngươi rời khỏi đại môn của Miêu phủ." Nói xong, bà ta bỏ ra khỏi phòng.

Nhị phu nhân thấy vậy định nói gì đó, nhưng đã vô lực rồi, chỉ còn biết ứa lệ ròng ròng.

Tứ phu nhân thấy đại phu nhân đi rồi, bản thân cũng đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng bước ra cửa lại quay lại, hơi do dự bước đến cạnh Miêu Nhu, nói: "Đừng đối địch với đại phu nhân, tay không bẻ được đùi đâu. Nếu như tin ta, hãy giao Giác nhi cho ta."

Miêu Nhu không ngờ là tứ phu nhân lại nói như vậy, bất ngờ vô cùng, cũng không nhìn ra đối phương là thật lòng hay giả dối, những nghĩ đến tình cảnh của nhà này, muốn mang Miêu Giác đi cũng không thể đắc tội quá nhiều người. Nếu như có người muốn ở đây tiếp cận mình, hơn nữa đối thủ của nàng lại là đại phu nhân, nàng không có lý do gì cự tuyệt đối phương.

Miêu Nhu nói: "Đa tạ tứ phu nhân quan tâm, nếu như thật sự quan tâm đến tôi, mong phu nhân cầu khẩn cha tôi dùm, để người cho tôi và đệ đệ rời khỏi cái nhà này."

Tứ phu nhân nhìn Miêu Nhu, rồi nhìn Miêu Triết, không nói gì chuyển thân bỏ đi.


/538

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status