Trong con mắt của Dương Thiên Sở, tiệm cầm đồ với cái xã hội cũ vạn ác này cùng một giuộc với nhau.
Người dân sống không được, phải đem đồ đạc có chút giá trị trong nhà tới tiệm cầm đồ để đổi chút gạo, thế mà những tên chưởng quỹ của tiệm cầm đồ trề môi ép giá, bóc lột sạch tài sản chút tài sản nhỏ nhoi ấy của họ. Do đó, Dương Thu Trì đối với tiệm cầm đồ này chẳng có ấn tượng tốt nào. Tuy nhiên, ngoại trừ từ điện ảnh ra, hắn chưa hề chân chính thấy một tiệm cầm đồ thực sự nào, do đó trong lòng có chút hiếu kỳ.
Khi vừa bước trong tiệm, thứ đập ngay vào mắt là một cái quầy hàng cao khoảng đầu người. Đứng bên quầy đó, người ta căn bản không thấy được mặt trên của nó là như thế nào. trên mặt quầy còn có một vòng rào màu đen xì. Phía sau vòng rào có một trung niên mặt to tai lớn đang ngồi khảy khảy bàn tính, bên cạnh y có một cuốn sổ đóng theo lối buộc chỉ (là cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa), xem có vẻ như là một cuốn sổ ghi chép nợ nần.
Người trung niên béo mập đó không thấy Dương Thiên Sở và Phi Yến bước vào, vẫn cúi đầu gõ bàn tĩnh rào rào.
Phi Yến dùng tay vỗ vỗ quầy:
- Ê! Chưởng quỹ, đang thừa tiền không muốn làm ăn à?
Dương Thiên Sở suýt bật cười, thầm nghĩ dẫn theo Phi Yến đúng là một quyết định sáng suốt.
Tên chưởng quỹ đó giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua hai người đánh giá một lượt, rồi nở nụ cười nghề nghiệp:
- Hai vị khách quan muốn cầm món gì?
Dương Thiên Sở lấy miếng ngọc bội ra:
- Ông xem món này có thể cầm với giá bao nhiêu?
Chưởng quỷ nhận lấy chiếc ngọc bội, theo thói quen bắt đầu thi triển thủ doạn ép giá, tặc lưỡi nói:
- Ài, thứ này thì được mấy đồng đây, cũ thế này …
- Mấy đồng cái đầu ngươi ấy, nhìn kỹ cách gia công của nó đi, cả huyện thành này liệu có ai đủ tay nghề khéo léo như thế không? Hừ, nơi này ngay cả làm cái cuốc, cái xẻng còn trông chẳng ra cái bộ dạng gì.
Tên chưởng quầy bị Phi Yến thô bạo ngắt lời, vừa cô nàng nhìn lướt qua mấy món đồ trong hiệu bĩu môi đầy coi thường.
Dương Thiên Sở vào hiệu cầm đồ này cũng chọn kỹ rồi, không quá tồi tàn không quá cao sang, đủ món đồ hắn cầm có trọng lượng nhất định. Lại còn hỏi qua người dân, chọn nơi mới mở chưa bao lâu, hạn chế gặp phải mấy tay lão làng thành tinh siết cổ.
Quả nhiên chưởng quầy nơi này còn đôi phần thành thực, hỏi:
- Vậy các vị định cầm món này với giá bao nhiêu?
Phi Yến nói dứt khoát:
- Chúng ta còn có chuyện không thèm dây dưa với ngươi, món này chúng ta cũng không phải muốn bán đứt, vài ngày nữa sẽ tới lấy. Ngươi nói nhanh một lần, không vừa ý là ta đi luôn đấy.
Chưởng quỹ thấy Phi Yến nói thế rồi cũng đáp:
- Vậy thì hai lượng rưỡi, tôi chỉ có thể trả thế không hơn được nữa.
Dương Thiên Sở thầm nhủ thế cũng gần bằng giá mua vào mà Hạ Phượng Nghi đã nói rồi, liền hỏi:
- Vậy khi chuộc lại thì tính thế nào?
- Trong vòng mười ngày đảm bảo giữ đồ cho khách quan, nếu không sẽ đền nguyên giá trí, khi chuộc tính thêm 3 phân tiền.
Hắn đúng là có việc phải làm nên giao dịch nhanh chóng thông qua, Dương Thiên Sở lấy phiếu cầm đồ và bạc, rồi hai người rời khỏi tiệm.
Hai người vừa đi không lâu thì cửa tiệm lại mở ra, một nữ nhân bước vào, mặc dù nàng đội mũ chùm đầu, khăn sa rủ xuống che kín ngọc dung. Nhưng chỉ cần phong tư tha thướt, trang phục giản dị nhưng cao nhã, cũng đủ khiến chưởng quỹ không dám coi thường xun xoe chạy ra đón rồi.
Nhưng nàng không cầm đồ mà cất giọng hỏi chưởng quỹ:
- Có phải hai người vừa vào đây là để cầm một miếng ngọc bội?
Chưởng quỹ hơi bất ngờ lộ vẻ khó xử, cười giả lả:
- Đó là chuyện riêng của bổn tiệm với khách hàng, e rằng…
Nữ nhân che mặt không đợi y giải thích, lấy ngay một nén bạc chừng năm lượng đặt lên quầy, nói rõ ràng ngắn gọn:
- Ta muốn xem nó.
- Vâng! Đương nhiên.
Chưởng quỹ tức thì mắt sáng lên, chỉ cần có nhìn bạc trắng là bao nguyên tắc đạo đức nghề nghiệp y quên sạch, cuống quit lấy miếng ngọc bội Dương Thiên Sở vừa đem cầm ra đưa cho nàng.
Nàng vén tấm khăn sa xem xét miếng ngọc bội, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, tất nhiên đó thể còn ai ngoài Hạ Phượng Nghi.
Chưởng quỷ lập tức như bị sét đánh trúng, mắt trợn ngược mồm há hốc, cho đến lúc nàng xem xong buông tấm sa che mặt xuống, hồn phách mới dần trở lại.
Hạ Phượng Nghi buông một tiếng thở dài, nói với chưởng quỹ:
- Ta cho ngươi năm lượng nữa, giữ tấm ngọc bội này lại cho đến khi người kia đến chuộc.
Thế tức là chỉ cần giữ miếng ngọc bội bé tí này ở đây y không làm gì cũng bỏ túi ít nhất tám lạng rưỡi, đó chưa kể Dương Thiên Sở đến chuộc lại đồ y còn kiếm được nhiều hơn, nếu không gật đầu thì họa chăng y có là gã ngốc:
- Vâng, vâng! Xin tuân theo ý tiểu thư.
- Nhưng nhớ không được để lộ việc này cho người đó biết.
Chưởng quỹ gật như bổ củi:
- Tiểu thư cứ yên tâm, y tuyệt đối sẽ không biết được.
Hạ Phượng Nghi "ừm" kẽ một tiếng, không nói gì thêm quay người rời khỏi hiệu.
Nàng đi rồi một lúc lâu sau chưởng quỹ béo mập vẫn tưởng tất cả vửa rồi cứ như là một giấc mơ…
+++
Chỗ Dương Thiên Sở chọn để bắt đầu hành nghề thuyết thư chẳng qua là một khu đất trống, không gần đường giao thông, chẳng phải chỗ tập trung đông người. Bởi những chỗ tốt thì bị người khác chiếm hết từ lâu, còn ở gần tửu lâu, khách điếm người ta không cho người dưng không thân không quen tự nhiên tới đây hành nghề rồi.
Hôm qua tìm xong chỗ này thì trời đã muộn hai người vội vã trở về nhà chưa nhận thức rõ tình hình, lúc này thấy xung quanh vắng vẻ, Phi Yến ái ngại cho Dương Thiên Sở:
- Biểu ca, thế này sao mà được đây. Hay chúng ta tìm chỗ khác.
Thực vậy Dương Thiên Sở vừa mới tới nơi này, chẳng hề có chút tiếng tăm nào, giờ lại không tìm được vị trí tốt, như vậy cho dù hắn có vô số câu chuyện hay, nhưng liệu có mấy người tới nghe.
Dương Thiên Sở ngồi trên một tảng đá, ảo nảo lắc đầu.
Phi Yến nhận định tình hình không khả quan, thử ướm lời:
- Biểu ca dù sao huynh cũng rất nỗ lực rồi, hay là … đại tẩu nhờ lão gia…
- Không!
Phi Yến còn chưa nói hết Dương Thiên Sở vụt đứng dậy, nói dứt khoát:
- Ta thà chết không nhờ vả gì nàng ấy nữa.
Dương Thiên Sở sắc mặt sầm xuống, nói với Phi Yến:
- Phi Yến, muội đi ra kia đi, xa xa một chút, chỉ cần để ta nhìn thấy là được. Chỗ này để cho ta, không cần muội giúp nữa.
Phi Yến cho rằng hắn giận mình vì lời vừa rồi, liền nói:
- Biểu ca, cho muội xin lỗi được chưa, sau này muội không nhắc tới việc đó nữa.
- Không cần nữa, muội ở đây thì giúp được gì, còn gây trở ngại cho ta.. đi mau đi.
- Hừ! Đi thì đi, ai thèm chứ.
Phi Yến tức tối rời đi, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời hắn không đi qua xa, chỉ cách chục mét mà thôi.
Đợi Phi Yến đi rồi, Dương Thiên Sở ngó nghiêng tảng đá vừa ngồi lên, thử dùng sức lay qua lay lại một chút dẫm chân lên tảng đá, gật đầu hài lòng. Sau đó đứng lên rướn cổ hô lớn:
- Xem đây! Xem đây! Cơ hội hiếm có, người qua kẻ lại không nên bỏ lỡ.
Dừng lại một chút để những người xung quanh chứ ý đến chố này, hắn tiếp tục hô to hơn:
- Dùng ngực đập đá lớn, lấy đá nặng đè người đây!
Mấy câu đầu chỉ là lời những người bán hàng rong thường dùng chào mời khách, bất quá là bình mới rượu cũ, một người bàn bánh bao cũng biết, không gây được sự chú ý bao nhiêu. Nhưng hai câu phia sau vừa dứt, liền có rất nhiều người nhìn tới bên này.
Dương Thiên Sở đã không phí công, hôm qua đi trên đường hắn rất chú ý, ở đây bất kỳ nghề nghiệp nào hắn cũng nhìn thấy rồi, nhưng không thấy mấy người giang hồ mãi võ biểu diễn những trò như “dùng ngực đập đá” hay “đi trên bàn chông”.
Ở thời hiện đại, người ta có thể dễ dàng xem những cảnh quay hoành tráng trong phim Hollywood, mấy trò giang hồ này gần như tuyệt chủng mất rồi. Nhưng ở thời cổ đại chẳng có mấy loại hình giải trí này, đây là là điều hiếm có. Cho nên thấy Dương Thiên Sở chân dẫn lên tảng đá hô hoán, rất nhiều người vội vàng lục tục kéo đến.
Mọi người nghe thấy thì Phi Yến cũng nghe thấy, người khác còn nửa tin nửa ngờ, nhưng Phi Yến hoàn toàn tin là thực, bởi vì nàng cho rằng vừa rồi mình lỡ lời chạm tự ái của hắn, nên dồn Dương Thiên Sở tới nước đường cùng phải làm liều.
- Biểu ca, huynh làm cái gì thế này? Không được!
Phi Yến hớt hải chạy tới trước mặt mặt Dương Thiên Sở, khuyên can:
- Chuyện này quá nguy hiểm, cho dù không có cơm ăn cũng không thể mạo hiểm thế này.
- Phi Yến, muội đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu. Muội chỉ cần đứng một bên xem thôi, ta không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu.
- Nhất quyết không thể được!
Phi Yến cương quyết lắc đầu, nắm lấy cánh tay áo hắn không chịu buông:
- Muội hiểu rồi, huynh bảo muội ra chỗ khác là vị sợ muội ngăn cản. Chúng ta trở về thôi, cho dù sống khổ một chút cũng không ai trách huynh đâu. Chỉ cần huynh chăm chỉ đọc sách, thế nào cũng có ngày thành tài, không thể mạo hiểm thế này được.
Người thời cổ đại tình tình hiền lành, chất phác thấy Phi Yến lo lắng huyên giải Dương Thiên Sở thì tin ngay, không những không lên tiếng trách nàng làm họ lỡ một màn biểu diễn hay, còn không ít người cũng lên tiếng giúp đỡ:
- Chàng trai trẻ, muội muội của cậu nói đúng đó. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không phải thấy người ta làm được mà nghĩ mình cũng làm được đâu.
- Ài, phải đấy cậu không lo cho bản thân, cũng nghĩ cho muội muội của mình, đừng để cô ấy lo lắng chứ!
- Trông cậu có vẻ là người đọc sách, chịu khó vất vả rau cháo vài năm, học thành tài. Đứng làm chuyện dại dột..
…
Cứ thế mỗi người một câu làm xung quanh ồn ã lên, rất nhiều người thấy thấy cũng hiếu kỳ xúm vào xem.
Dương Thiên Sở thấy thu hút được kha khá người rồi, trong mắt thoáng qua vẻ giải quyệt, chắp tay nói:
- Các vị hương thân, tại hạ cũng không giấu mọi người, huynh muội tại hạ là người kinh thành, vì gia cảnh sa sút nên định tới phương nam nương nhờ người họ hàng xa, nào ngờ qua đây gặp quen biết mới biết người họ hàng đó cũng không còn.
Dương Thiên Sở bộ mặt đau khổ, thở dài một tiếng lại nói tiếp:
- Giờ trên người huynh muội tại hạ không còn được bao nhiêu, cho nên ngang qua đây muốn biểu diễn dùng ngực đập đá kiếm chút tiền ăn cơm. Nhưng giờ xá muội không chịu cho tại hạ mạo hiểm, tại hạ cũng không nỡ để nàng thương tâm. Thôi, đễ xin lỗi làm mọi người tới đây lại không được thỏa ý nguyện, tại hạ xin kể mấy câu chuyện lạ bù lại vậy, chuyện này không đơn giản chỉ là dùng ngực đập đá, mà kể về người bị thái sơn áp đỉnh, năm trăm năm không chết.
Phi Yến là cô gái thông minh, nghe hắn nói thế là lập tức hiểu ngay toàn bộ chuyện vừa rồi là hắn diễn trò, làm gì có chuyện đập đá gì chứ, không có người khác giúp đỡ, không có công cụ gì hắn lấy cái gì ra mà để đá lên ngực rồi đập. Vừa bị lừa lại mất công lo lắng vô ích, Phi Yén bực tức vô cùng, nhân cơ hội đang nắm tay áo, liền kín đáo nhéo hắn một cái đau chảy nước mắt, vô tình làm biểu hiện của Dương Thiên Sở càng thêm chân thật.
Ngược lại lời của Dương Thiên Sở làm những người vây quanh hoàn toàn tin tưởng. Nhưng nghe thấy hắn không biểu diễn đạp đá nữa mà kể chuyện, rất nhiều người mất hứng tản đi.
Bất quá vẫn còn một ít người rảnh rối hoặc hiếu kỳ ở lại, nghe hắn nói thể liền hỏi:
- Thái Sơn áp đỉnh năm trăm năm không chết, là vị thần tiên nào mà sao ta chưa bao giờ nghe qua.
- Đó không phải là thần tiên, ít nhất ban đầu là không phải, nhưng y bản lĩnh hơn người tới cả thần tiên cũng không làm gì dược.
Dương Thiên Sở liền nhảy lên tảng đá, huơ tay nói:
- Đó vốn là một con yêu quái, một con yêu quái có thể đánh thắng cả trời, được ngọc hoàng phải phong cho là Tề Thiên Đại Thánh.
Không ít người xung quanh tức thì ồ lên ngạc nhiên, ngay cả Phi Yến quên cả giận dỗi chăm chú lắng nghe.
Dương Thiên Sở biết thời cơ đã đến không thể bỏ lỡ, hít một hơi lấy tình thần, đưa hai tay ra ý báo mọi người yên lặng rồi lập tức bắt đầu:
- Câu chuyện tại hạ kể hôm nay là chuyện thần kỳ xảy ra ở đất nước có tên là Ngao Lai, đất nước này nắm ở gần biển, trong nước ấy có một quả núi gọi là Hoa Quả Sơn, đứng sừng sững giữa trời. Nghe nói ngọn núi ấy là là tổ mạch của sống núi bôn phương, phong thủy tốt thế nào không cần nói cũng biết. Trên ngọn núi ấy có một hòn đá tiên, được đặt ở độ cao vượt lên muôn vật, nên nó không bị bất cứ thứ gì che khuất. Không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, hấp thu không biết bao nhiêu tinh hoa của nhật nguyệt, đất trời thông linh với nhau đã thai nghén nên một bào thai, một ngày kia tảng đá ấy nứt ra quả trứng, chính là bào thai đó. Rồi lại không biết bao nhiêu lâu sau, trong một đêm mưa to gió lớn một luồng sét khủng khiếp đánh trúng quả trứng ấy, quả trứng liền vỡ ra một con khỉ đá, có đầy đủ cả mắt mũi tay chân, giống hệt hình người, với cặp mắt chói lòa, cái đuôi như sao bắc đầu. Con khỉ đá đó tham bái tứ phương, hai mắt phóng kim quang song thẳng tới trời…
Còn Dương Thiên Sở lại kể chuyện thần tiên truyền thuyết, về ý chí đối kháng với trời. Con người vốn sợ trời đất, nhưng bản năng lại có ý chống lại, vì thế rất nhanh bị mê hoặc, muốn đi cũng không đi nổi nữa, nhìn thấy bao nhiêu người vây quanh như vậy, lại có người tò mò đi đến.
Chính lúc mọi người đang say sưa nghe kể truyện, đoàn người phía sau vang lên những tiếng xôn xao, có người rẽ đám đông xông lên phía trước.
Người dân sống không được, phải đem đồ đạc có chút giá trị trong nhà tới tiệm cầm đồ để đổi chút gạo, thế mà những tên chưởng quỹ của tiệm cầm đồ trề môi ép giá, bóc lột sạch tài sản chút tài sản nhỏ nhoi ấy của họ. Do đó, Dương Thu Trì đối với tiệm cầm đồ này chẳng có ấn tượng tốt nào. Tuy nhiên, ngoại trừ từ điện ảnh ra, hắn chưa hề chân chính thấy một tiệm cầm đồ thực sự nào, do đó trong lòng có chút hiếu kỳ.
Khi vừa bước trong tiệm, thứ đập ngay vào mắt là một cái quầy hàng cao khoảng đầu người. Đứng bên quầy đó, người ta căn bản không thấy được mặt trên của nó là như thế nào. trên mặt quầy còn có một vòng rào màu đen xì. Phía sau vòng rào có một trung niên mặt to tai lớn đang ngồi khảy khảy bàn tính, bên cạnh y có một cuốn sổ đóng theo lối buộc chỉ (là cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa), xem có vẻ như là một cuốn sổ ghi chép nợ nần.
Người trung niên béo mập đó không thấy Dương Thiên Sở và Phi Yến bước vào, vẫn cúi đầu gõ bàn tĩnh rào rào.
Phi Yến dùng tay vỗ vỗ quầy:
- Ê! Chưởng quỹ, đang thừa tiền không muốn làm ăn à?
Dương Thiên Sở suýt bật cười, thầm nghĩ dẫn theo Phi Yến đúng là một quyết định sáng suốt.
Tên chưởng quỹ đó giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua hai người đánh giá một lượt, rồi nở nụ cười nghề nghiệp:
- Hai vị khách quan muốn cầm món gì?
Dương Thiên Sở lấy miếng ngọc bội ra:
- Ông xem món này có thể cầm với giá bao nhiêu?
Chưởng quỷ nhận lấy chiếc ngọc bội, theo thói quen bắt đầu thi triển thủ doạn ép giá, tặc lưỡi nói:
- Ài, thứ này thì được mấy đồng đây, cũ thế này …
- Mấy đồng cái đầu ngươi ấy, nhìn kỹ cách gia công của nó đi, cả huyện thành này liệu có ai đủ tay nghề khéo léo như thế không? Hừ, nơi này ngay cả làm cái cuốc, cái xẻng còn trông chẳng ra cái bộ dạng gì.
Tên chưởng quầy bị Phi Yến thô bạo ngắt lời, vừa cô nàng nhìn lướt qua mấy món đồ trong hiệu bĩu môi đầy coi thường.
Dương Thiên Sở vào hiệu cầm đồ này cũng chọn kỹ rồi, không quá tồi tàn không quá cao sang, đủ món đồ hắn cầm có trọng lượng nhất định. Lại còn hỏi qua người dân, chọn nơi mới mở chưa bao lâu, hạn chế gặp phải mấy tay lão làng thành tinh siết cổ.
Quả nhiên chưởng quầy nơi này còn đôi phần thành thực, hỏi:
- Vậy các vị định cầm món này với giá bao nhiêu?
Phi Yến nói dứt khoát:
- Chúng ta còn có chuyện không thèm dây dưa với ngươi, món này chúng ta cũng không phải muốn bán đứt, vài ngày nữa sẽ tới lấy. Ngươi nói nhanh một lần, không vừa ý là ta đi luôn đấy.
Chưởng quỹ thấy Phi Yến nói thế rồi cũng đáp:
- Vậy thì hai lượng rưỡi, tôi chỉ có thể trả thế không hơn được nữa.
Dương Thiên Sở thầm nhủ thế cũng gần bằng giá mua vào mà Hạ Phượng Nghi đã nói rồi, liền hỏi:
- Vậy khi chuộc lại thì tính thế nào?
- Trong vòng mười ngày đảm bảo giữ đồ cho khách quan, nếu không sẽ đền nguyên giá trí, khi chuộc tính thêm 3 phân tiền.
Hắn đúng là có việc phải làm nên giao dịch nhanh chóng thông qua, Dương Thiên Sở lấy phiếu cầm đồ và bạc, rồi hai người rời khỏi tiệm.
Hai người vừa đi không lâu thì cửa tiệm lại mở ra, một nữ nhân bước vào, mặc dù nàng đội mũ chùm đầu, khăn sa rủ xuống che kín ngọc dung. Nhưng chỉ cần phong tư tha thướt, trang phục giản dị nhưng cao nhã, cũng đủ khiến chưởng quỹ không dám coi thường xun xoe chạy ra đón rồi.
Nhưng nàng không cầm đồ mà cất giọng hỏi chưởng quỹ:
- Có phải hai người vừa vào đây là để cầm một miếng ngọc bội?
Chưởng quỹ hơi bất ngờ lộ vẻ khó xử, cười giả lả:
- Đó là chuyện riêng của bổn tiệm với khách hàng, e rằng…
Nữ nhân che mặt không đợi y giải thích, lấy ngay một nén bạc chừng năm lượng đặt lên quầy, nói rõ ràng ngắn gọn:
- Ta muốn xem nó.
- Vâng! Đương nhiên.
Chưởng quỹ tức thì mắt sáng lên, chỉ cần có nhìn bạc trắng là bao nguyên tắc đạo đức nghề nghiệp y quên sạch, cuống quit lấy miếng ngọc bội Dương Thiên Sở vừa đem cầm ra đưa cho nàng.
Nàng vén tấm khăn sa xem xét miếng ngọc bội, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, tất nhiên đó thể còn ai ngoài Hạ Phượng Nghi.
Chưởng quỷ lập tức như bị sét đánh trúng, mắt trợn ngược mồm há hốc, cho đến lúc nàng xem xong buông tấm sa che mặt xuống, hồn phách mới dần trở lại.
Hạ Phượng Nghi buông một tiếng thở dài, nói với chưởng quỹ:
- Ta cho ngươi năm lượng nữa, giữ tấm ngọc bội này lại cho đến khi người kia đến chuộc.
Thế tức là chỉ cần giữ miếng ngọc bội bé tí này ở đây y không làm gì cũng bỏ túi ít nhất tám lạng rưỡi, đó chưa kể Dương Thiên Sở đến chuộc lại đồ y còn kiếm được nhiều hơn, nếu không gật đầu thì họa chăng y có là gã ngốc:
- Vâng, vâng! Xin tuân theo ý tiểu thư.
- Nhưng nhớ không được để lộ việc này cho người đó biết.
Chưởng quỹ gật như bổ củi:
- Tiểu thư cứ yên tâm, y tuyệt đối sẽ không biết được.
Hạ Phượng Nghi "ừm" kẽ một tiếng, không nói gì thêm quay người rời khỏi hiệu.
Nàng đi rồi một lúc lâu sau chưởng quỹ béo mập vẫn tưởng tất cả vửa rồi cứ như là một giấc mơ…
+++
Chỗ Dương Thiên Sở chọn để bắt đầu hành nghề thuyết thư chẳng qua là một khu đất trống, không gần đường giao thông, chẳng phải chỗ tập trung đông người. Bởi những chỗ tốt thì bị người khác chiếm hết từ lâu, còn ở gần tửu lâu, khách điếm người ta không cho người dưng không thân không quen tự nhiên tới đây hành nghề rồi.
Hôm qua tìm xong chỗ này thì trời đã muộn hai người vội vã trở về nhà chưa nhận thức rõ tình hình, lúc này thấy xung quanh vắng vẻ, Phi Yến ái ngại cho Dương Thiên Sở:
- Biểu ca, thế này sao mà được đây. Hay chúng ta tìm chỗ khác.
Thực vậy Dương Thiên Sở vừa mới tới nơi này, chẳng hề có chút tiếng tăm nào, giờ lại không tìm được vị trí tốt, như vậy cho dù hắn có vô số câu chuyện hay, nhưng liệu có mấy người tới nghe.
Dương Thiên Sở ngồi trên một tảng đá, ảo nảo lắc đầu.
Phi Yến nhận định tình hình không khả quan, thử ướm lời:
- Biểu ca dù sao huynh cũng rất nỗ lực rồi, hay là … đại tẩu nhờ lão gia…
- Không!
Phi Yến còn chưa nói hết Dương Thiên Sở vụt đứng dậy, nói dứt khoát:
- Ta thà chết không nhờ vả gì nàng ấy nữa.
Dương Thiên Sở sắc mặt sầm xuống, nói với Phi Yến:
- Phi Yến, muội đi ra kia đi, xa xa một chút, chỉ cần để ta nhìn thấy là được. Chỗ này để cho ta, không cần muội giúp nữa.
Phi Yến cho rằng hắn giận mình vì lời vừa rồi, liền nói:
- Biểu ca, cho muội xin lỗi được chưa, sau này muội không nhắc tới việc đó nữa.
- Không cần nữa, muội ở đây thì giúp được gì, còn gây trở ngại cho ta.. đi mau đi.
- Hừ! Đi thì đi, ai thèm chứ.
Phi Yến tức tối rời đi, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời hắn không đi qua xa, chỉ cách chục mét mà thôi.
Đợi Phi Yến đi rồi, Dương Thiên Sở ngó nghiêng tảng đá vừa ngồi lên, thử dùng sức lay qua lay lại một chút dẫm chân lên tảng đá, gật đầu hài lòng. Sau đó đứng lên rướn cổ hô lớn:
- Xem đây! Xem đây! Cơ hội hiếm có, người qua kẻ lại không nên bỏ lỡ.
Dừng lại một chút để những người xung quanh chứ ý đến chố này, hắn tiếp tục hô to hơn:
- Dùng ngực đập đá lớn, lấy đá nặng đè người đây!
Mấy câu đầu chỉ là lời những người bán hàng rong thường dùng chào mời khách, bất quá là bình mới rượu cũ, một người bàn bánh bao cũng biết, không gây được sự chú ý bao nhiêu. Nhưng hai câu phia sau vừa dứt, liền có rất nhiều người nhìn tới bên này.
Dương Thiên Sở đã không phí công, hôm qua đi trên đường hắn rất chú ý, ở đây bất kỳ nghề nghiệp nào hắn cũng nhìn thấy rồi, nhưng không thấy mấy người giang hồ mãi võ biểu diễn những trò như “dùng ngực đập đá” hay “đi trên bàn chông”.
Ở thời hiện đại, người ta có thể dễ dàng xem những cảnh quay hoành tráng trong phim Hollywood, mấy trò giang hồ này gần như tuyệt chủng mất rồi. Nhưng ở thời cổ đại chẳng có mấy loại hình giải trí này, đây là là điều hiếm có. Cho nên thấy Dương Thiên Sở chân dẫn lên tảng đá hô hoán, rất nhiều người vội vàng lục tục kéo đến.
Mọi người nghe thấy thì Phi Yến cũng nghe thấy, người khác còn nửa tin nửa ngờ, nhưng Phi Yến hoàn toàn tin là thực, bởi vì nàng cho rằng vừa rồi mình lỡ lời chạm tự ái của hắn, nên dồn Dương Thiên Sở tới nước đường cùng phải làm liều.
- Biểu ca, huynh làm cái gì thế này? Không được!
Phi Yến hớt hải chạy tới trước mặt mặt Dương Thiên Sở, khuyên can:
- Chuyện này quá nguy hiểm, cho dù không có cơm ăn cũng không thể mạo hiểm thế này.
- Phi Yến, muội đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu. Muội chỉ cần đứng một bên xem thôi, ta không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu.
- Nhất quyết không thể được!
Phi Yến cương quyết lắc đầu, nắm lấy cánh tay áo hắn không chịu buông:
- Muội hiểu rồi, huynh bảo muội ra chỗ khác là vị sợ muội ngăn cản. Chúng ta trở về thôi, cho dù sống khổ một chút cũng không ai trách huynh đâu. Chỉ cần huynh chăm chỉ đọc sách, thế nào cũng có ngày thành tài, không thể mạo hiểm thế này được.
Người thời cổ đại tình tình hiền lành, chất phác thấy Phi Yến lo lắng huyên giải Dương Thiên Sở thì tin ngay, không những không lên tiếng trách nàng làm họ lỡ một màn biểu diễn hay, còn không ít người cũng lên tiếng giúp đỡ:
- Chàng trai trẻ, muội muội của cậu nói đúng đó. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không phải thấy người ta làm được mà nghĩ mình cũng làm được đâu.
- Ài, phải đấy cậu không lo cho bản thân, cũng nghĩ cho muội muội của mình, đừng để cô ấy lo lắng chứ!
- Trông cậu có vẻ là người đọc sách, chịu khó vất vả rau cháo vài năm, học thành tài. Đứng làm chuyện dại dột..
…
Cứ thế mỗi người một câu làm xung quanh ồn ã lên, rất nhiều người thấy thấy cũng hiếu kỳ xúm vào xem.
Dương Thiên Sở thấy thu hút được kha khá người rồi, trong mắt thoáng qua vẻ giải quyệt, chắp tay nói:
- Các vị hương thân, tại hạ cũng không giấu mọi người, huynh muội tại hạ là người kinh thành, vì gia cảnh sa sút nên định tới phương nam nương nhờ người họ hàng xa, nào ngờ qua đây gặp quen biết mới biết người họ hàng đó cũng không còn.
Dương Thiên Sở bộ mặt đau khổ, thở dài một tiếng lại nói tiếp:
- Giờ trên người huynh muội tại hạ không còn được bao nhiêu, cho nên ngang qua đây muốn biểu diễn dùng ngực đập đá kiếm chút tiền ăn cơm. Nhưng giờ xá muội không chịu cho tại hạ mạo hiểm, tại hạ cũng không nỡ để nàng thương tâm. Thôi, đễ xin lỗi làm mọi người tới đây lại không được thỏa ý nguyện, tại hạ xin kể mấy câu chuyện lạ bù lại vậy, chuyện này không đơn giản chỉ là dùng ngực đập đá, mà kể về người bị thái sơn áp đỉnh, năm trăm năm không chết.
Phi Yến là cô gái thông minh, nghe hắn nói thế là lập tức hiểu ngay toàn bộ chuyện vừa rồi là hắn diễn trò, làm gì có chuyện đập đá gì chứ, không có người khác giúp đỡ, không có công cụ gì hắn lấy cái gì ra mà để đá lên ngực rồi đập. Vừa bị lừa lại mất công lo lắng vô ích, Phi Yén bực tức vô cùng, nhân cơ hội đang nắm tay áo, liền kín đáo nhéo hắn một cái đau chảy nước mắt, vô tình làm biểu hiện của Dương Thiên Sở càng thêm chân thật.
Ngược lại lời của Dương Thiên Sở làm những người vây quanh hoàn toàn tin tưởng. Nhưng nghe thấy hắn không biểu diễn đạp đá nữa mà kể chuyện, rất nhiều người mất hứng tản đi.
Bất quá vẫn còn một ít người rảnh rối hoặc hiếu kỳ ở lại, nghe hắn nói thể liền hỏi:
- Thái Sơn áp đỉnh năm trăm năm không chết, là vị thần tiên nào mà sao ta chưa bao giờ nghe qua.
- Đó không phải là thần tiên, ít nhất ban đầu là không phải, nhưng y bản lĩnh hơn người tới cả thần tiên cũng không làm gì dược.
Dương Thiên Sở liền nhảy lên tảng đá, huơ tay nói:
- Đó vốn là một con yêu quái, một con yêu quái có thể đánh thắng cả trời, được ngọc hoàng phải phong cho là Tề Thiên Đại Thánh.
Không ít người xung quanh tức thì ồ lên ngạc nhiên, ngay cả Phi Yến quên cả giận dỗi chăm chú lắng nghe.
Dương Thiên Sở biết thời cơ đã đến không thể bỏ lỡ, hít một hơi lấy tình thần, đưa hai tay ra ý báo mọi người yên lặng rồi lập tức bắt đầu:
- Câu chuyện tại hạ kể hôm nay là chuyện thần kỳ xảy ra ở đất nước có tên là Ngao Lai, đất nước này nắm ở gần biển, trong nước ấy có một quả núi gọi là Hoa Quả Sơn, đứng sừng sững giữa trời. Nghe nói ngọn núi ấy là là tổ mạch của sống núi bôn phương, phong thủy tốt thế nào không cần nói cũng biết. Trên ngọn núi ấy có một hòn đá tiên, được đặt ở độ cao vượt lên muôn vật, nên nó không bị bất cứ thứ gì che khuất. Không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, hấp thu không biết bao nhiêu tinh hoa của nhật nguyệt, đất trời thông linh với nhau đã thai nghén nên một bào thai, một ngày kia tảng đá ấy nứt ra quả trứng, chính là bào thai đó. Rồi lại không biết bao nhiêu lâu sau, trong một đêm mưa to gió lớn một luồng sét khủng khiếp đánh trúng quả trứng ấy, quả trứng liền vỡ ra một con khỉ đá, có đầy đủ cả mắt mũi tay chân, giống hệt hình người, với cặp mắt chói lòa, cái đuôi như sao bắc đầu. Con khỉ đá đó tham bái tứ phương, hai mắt phóng kim quang song thẳng tới trời…
Còn Dương Thiên Sở lại kể chuyện thần tiên truyền thuyết, về ý chí đối kháng với trời. Con người vốn sợ trời đất, nhưng bản năng lại có ý chống lại, vì thế rất nhanh bị mê hoặc, muốn đi cũng không đi nổi nữa, nhìn thấy bao nhiêu người vây quanh như vậy, lại có người tò mò đi đến.
Chính lúc mọi người đang say sưa nghe kể truyện, đoàn người phía sau vang lên những tiếng xôn xao, có người rẽ đám đông xông lên phía trước.
/33
|