Dương Thiên Sở và Phi Yến chỉ còn biết buồn bã thất vọng nhìn đám đông cứ tản đi dần, đang lúc Dương Thiên Sở chuẩn bị Phi Yến trở về thì phát hiện ra vấn còn một ít người ở lại.
Dương Thiên Sở lòng mệt mỏi, chán nản. Nhưng Dương Thiên Sở còn chưa định buông xuôi dễ dàng như vậy, hắn vẫn định trở lại đây tiếp tục công việ này, mà người làm trong “nghành giải trí’ thì không thể làm mất lòng khách hàng được, nên Dương Thiên Sở vẫn cố gượng cười chắp tay nói:
- Các vị, hôm nay tại hạ không kể tiếp nữa, chúng tôi sắp về rồi.
Lúc này, có một người ăn mặc gọn gàng dáng vẻ phong sương giống người hay hành tầu giang hồ, đội một chiếc mũ lớn, đi tới trước mặt Dương Thiên Sở, đặt một đồng tiền lên tảng đá, vỗ vai hắn nói:
- Tiểu huynh đệ, chuyện ngươi kể không tệ đâu, ngươi tiếp tục duy trì. Hi vọng thời gian ta vẫn còn ở đây có thể nghe được hết câu chuyện này.
Dương Thiên Sở kinh ngạc tới quên cả cảm ơn, Phi Yến cũng mở tròn mắt. Có người đi đầu tức thì lại có vài người nữa đi tới học theo, đặt một đồng tiền lên tảng đá, đồng thời cũng nói mấy câu khích lệ hắn.
Trái tim đang nguội lạnh của Dương Thiên Sở tức thì ấm áp lên một chút, tuy chỉ là một văn tiền, nhưng cũng là do chính bản thân hắn lao động vất vả kiếm được, là sự tôn trọng và thừa nhận đối với hắn. Không biết chỗ tiền này có thể mua nổi mấy cái bán bao, uống nổi mấy cốc trà hay có thể được một bữa cơm hay không nhưng lúc này đây Dương Thiên Sở đã cảm thấy đủ rồi.
Dương Thiên Sở cảm động chắp tay với những người này:
- Đa tạ các vị ủng hộ, tại hạ nhất định sẽ không từ bỏ, nếu như không có gì bất ngờ, buổi trưa ngày mai tại hạ sẽ tiếp tục thuyết thư cho mọi người.
Những người lưu lại cho dù cho tiền hoặc không, nhưng đều nói mấy câu ủng hộ và động viên hắn, họ là những người thực sự cảm thấy thích thú và hài lòng về truyện Tây Du Ký mà Dương Thiên Sở kể. Nghe hắn nói ngày mai còn tiếp tục thì đều vui mừng, lên tiếng nói ngày mai nhất định sẽ tới nghe hắn thuyết thư.
Đợi mọi người đi gần hết rồi thì tên nha dịch Ngũ bộ đầu sai ở lại để “thu thuế” đi tới, khi cả hai người nghĩ chút thu nhập ít ỏi ngày hôm nay thế là xong rồi thì y đã chắp tay khách khí nói:
- Ta họ Phan tên Kế Hồng, không biết hai vị tôn tính đại danh là gì?
Đã xem không ít các phim cổ trang, nhất là loại phim võ hiệp, mấy kiểu ăn nói khách khí thời cổ Dương Thiên Sở vẫn hiều, liền chắp tay đáp lễ:
- Chỉ là người lăn lộn giang hồ không dám nói tới tôn tích đại danh, tại hạ họ Dương tên Thiên Sở, còn đây là xá muội.
Thời xưa phương danh của nữ nhân không phải có thể tùy tiện nói ra, thế nên Dương Thiên Sở không giới thiệu tên của Phi Yến.
- Ra là Dương huynh đệ! Hạnh hội! Hạnh hội!
Nha dịch đó đưa mắt nhìn Phi Yến, chắp tay nói:
- Dương tiểu thư!
Phi Yến hơi bất ngờ cũng nhún eo hoàn lễ.
- Nghe giọng thì Dương huynh đệ đây là người kinh thành, kinh thành cách đây không xa, sao không ở lại phát triển lại tới vùng nghèo khỏ này?
Điều này Dương Thiên Sở đã chuẩn bị sắn nên đáp:
- Trong nhà tại hạ có gặp chút chuyện nên phải tới đây nương nhờ họ hàng, vì tạm thời chưa có kế sinh nhai nên hai huynh muội tại hạ phải lên phố kiếm chút tiền sống qua ngày. Sau này mong Phan bộ khóai chiếu cố thêm!
Phan Kế Hồng gật gù, kinh thành đúng đất dễ làm ăn kinh doanh, nhưng cũng là nơi hết sức phức tạp, quan lại nhiều vương hầu công khanh cũng lắm, không khéo thì rất dễ đắc tội với người ta, y cũng nghĩ theo chiều hướng này nên gật gù ra vẻ cảm thông rồi nói với Dương Thiên Sở.
- Dương huynh đệ, câu chuyện ngươi kể hôm nay nghe rất hay, hai người mới tới đây cuộc sống mới còn nhiều khó khăn, ta sẽ nói đỡ giùm mấy câu với Ngũ bộ đầu không lấy tiền hôm nay nữa. Nhưng nếu ngày sau còn tiếp tục thuyết thư, nhất định phải nộp đủ thuế, nếu không ta cũng không giúp được gì đâu.
Dương Thiên Sở hết sức vui mừng, điều này quả là ngoài mong đợi của hắn, dù tiền trước sau vẫn phải nộp, những số tiền kiếm được đầu tiên vẫn còn có ý nghĩa tinh thần nữa:
- Đa tạ Phan huynh giúp đỡ, tại hạ nhất định nộp thuế đầy đủ cho Ngũ bộ đầu.
Nha dịch họ Phan đó gật đầu, cáo từ rời đi, không quên liếc nhìn Phi Yến thêm một cái.
Kỳ thực vừa rồi y đã để ý số tiền hai người hôm nay thu được chẳng đáng là bao, chẳng bõ động vào, vị trí Dương Thiên Sở thuyết thư vốn không tốt, tuy rộng rãi nhưng lại là nơi khuất nẻo, trước nay để trống, chẳng ai buôn bán gì cả, nay có thêm Dương Thiên Sở tức là có thêm “thuế” không tham nhất thời mà đuổi đi, cái này gọi là vỗ béo rồi thịt dần, cũng một phần bởi tính cách khảng khái trượng nghĩa của y.
Phi Yến đợi Phan Kế Hồng đi rồi mới chun mũi làu bàu:
- Ai là Dương tiểu thư chứ, không biết mà cứ nói bừa.
Dương Thiên Sở cười cười.
- Hả? họ Dương thì làm sao chứ?
Phi Yến rõ ràng đang vui, chun mũi nói:
- Họ Dương không có ai tốt đẹp hết. Chỉ cần gặp một người là đủ biết rồi.
Dương Thiên Sở tâm trạng rất tốt, hắn không nghĩ gì chỉ cười lớn.
Mọi người đi hết cả rồi, Dương Thiên Sở và Phi Yến ngồi xuống bên tảng đá, trong ánh mắt hai người đều vui mừng, nhìn mấy đồng tiền trước mặt, đây chính là công sức thuyết thư nửa ngày trời mới có được.
Bất quá vui mừng chỉ thoáng qua trong giây lát, thay vào đó là cảm khái và phiền muộn. Dương Thiên Sở cảm khái là người sẵn lòng bỏ tiền quá ít, con đường thuyết thư hắn vốn chỉ xác định làm tạm thời, giờ càng thấy bức thiết phải tìm công việc ổn định hơn, lâu dài hơn.
Phi Yến thì nghĩ câu chuyện Dương Thiên Sở hay như vậy, người thuyết thư bình thường không thể nào làm được, vậy mà vất vả tới tận buổi trửa, chỉ đổi lại được mấy đồng tiền, nàng cảm thấy chạnh lòng thay cho hắn.
- … bốn, năm… mười một, mười hai… tổng có có mười tám đồng.
Dương Thiên Sở nhặt tiền trên tảng đá lại, sau đó kéo tay Phi Yến đặt toàn bộ số tiền vào trong bàn tay nàng.
- Không được…thiếu gia.. làm thế này là sao, đây là tiền người kiếm được cơ mà.
Phi Yến lắc đầu, lại đem tiền trả vào tay Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở mỉm cười:
- Phi Yến, không phải thiếu phu nhân cũng đưa tiền cô mua đồ ăn hay sao, ta không đưa cô thì đưa cho ai? Hơn nữa ta tiêu sạch, số tiền cầm ngọc bội sở dĩ ta giữ là vì chuẩn bị đối phó với đám người muốn tới gây phiền hà, nếu không ta cũng đưa cho cô hết rồi.
Phi Yến gật gù:
- Đúng vậy, trước kia Dương gia có cả núi vàng mà thiếu gia người còn đốt hết được, thì số tiền còm này mà không có người quản thay thì đúng là khó giữ nổi…
- Phi Yến, cô cho ta chút thể diện với chứ. Không phải ta đang nỗ lực thay đổi sao?
Dương Thiên Sở làm gương mặt đau khổ:
- Thế mà cô cứ hất nước lạnh vào trái tim mềm yếu của ta.
Phi Yến thấy bộ dáng của hắn, biết là Dương Thiên Sở đùa nên phì cười, khẽ hừ một tiếng.
- Mấy lời này thiếu gia người để lại mà nói với tiểu thư ấy.
Nhắc tới Hạ Phương Nghi lòng Dương Thiên Sở hơi héo đi một chút, không đùa nữa nói:
- Chúng ta nên mau đi thôi nếu lỡ tên họ Phan kia không thuyết phục được Ngũ bộ đầu thì mấy đồng tiền này cầm trong tay chưa kịp nóng tay đã bị người ta lột mất đấy.
Dương Thiên Sở biết hắn còn thuyết thư ở đây, thì sẽ còn “hiếu kính” cho Ngũ bộ đầu nhiều hơn chỗ này nhiều, thế nhưng mười tám đồng tiền này là những đồng tiền đâu tiên hắn kiếm được, hắn không muốn bị người ta lấy mất sạch.
Phi Yến nghe hắn nói thể lo lắng vội đem mười mấy đồng tiền buộc chặt lại, như sợ rơi mất. Chỗ tiền này không nhiều, nhưng đối với hoàn cảnh Dương gia bây giờ, một đồng cũng không thể rơi mất.
Hai người vội vã rời đi mà không biêt cách đó không xa trên ban công của tửu lâu có hai người khác đang lặng lẽ nhìn theo bọn họ với cảm xúc lẫn lộn, đó là một cô gái vóc dáng yêu kiều chùm che kín mặt, cùng một lão đầu lèm nhèm nước mắt.
Đồng thời người khách giang hồ khi nãy đang buộc một tờ giấy nhỏ vào chân con chim bồ câu rồi tung nó lên trời.
***
Đến khi hòa vào đoàn người qua lại trên đường lớn, Phi Yến mới hơi yên tâm một chút, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy túi tiền.
Ánh mặt trời buổi chiều nghiêng nghiêng chiếu rọi trên con đường tấp nập, dù ánh mặt trời không xua đi nổi cơn giá rét cuối xuân ở phương bắc, nhưng Dương Thiên Sở vẫn thấy ấm áp thư thái, hắn nhìn ngó những ngôi nhà kiểu cổ hai bên đường, những người dân qua lại, như tham gia một chuyến du lịch vậy, tâm trạng rất tốt, Dương Thiên Sở hào hứng hỏi.
- Không biết trong thành này ăn cơm giá cả thế nào? Mười tám văn tiền có đủ cho chúng ta ăn một bữa không?
Dương Thiên Sở còn chưa hiểu bao nhiêu tình hình vật giá ở thời này, mức độ chi tiêu thế nào, một lượng bạc, một văn tiền đồi thành tiện tệ hắn quen dùng ở thời hiện đại là bao nhiêu, cũng hoàn toàn không có chút khái niệm nào cả. Bởi dù tới đây được nửa tháng trời, nhưng toàn bộ chi phí trong sinh hoạt đều do Hạ Phượng Nghi hoặc lão Hà lo liệu, có điều Tần gia thôn nghèo như vậy, nơi này chắc giá cả cũng không cao hơn nhiều lắm.
Nghe Dương Thiên Sở nói muốn ăn cơm, Phi Yến hơi bối rối, nhỏ giọng nói:
- Thiếu gia, chúng ta rảo bước một chút về nhà sớm là được, trong thành tiêu pha có hơi đắt đỏ, số tiền này…
Dương Thiên Sở lắc đầu, cắt ngang lời Phi Yến:
- Không được, đường về nhà không gần chút nào, ta không thể để cô nhìn đói mà về được. Nêu số tiền hôm nay kiếm được không thủ thì số tiền ta cầm đồ sáng nay vẫn còn nguyên đó, lấy ra bù vào là được.
Phi Yến vội vã xua tay:
- Thiếu gia không làm như vậy được, chỗ tiền đó người còn cần để chuộc ngọc bội kia về.
Dương Thiên Sở thờ ơ nhún vai:
- Nói thật, ta chưa hề coi việc chuộc nó lại là quan trọng hàng đầu. Nếu sau này kiếm tiền thuận lợi thì ta chuộc về, không thì thôi.
- Thiếu gia… nhưng nếu người không chuộc nó về, thiếu phu nhân sẽ rất thất vọng.
Dương Thiên Sở biết hôm qua họ nói chuyện đôi lúc có chỗ hơi to tiếng, lão Hà và lão Phúc khẳng định không dám nghe, nhưng chắc chắn đã lọt hết vào tai Phi Yến rồi.
Hiện giờ cứ nhắc tới Hạ Phượng Nghi lòng Dương Thiên Sở lại thấy cồn cào như có con chuột chũi đao miệt mài đào hang trong bụng của hắn vậy, Dương Thiên Sở biết đó chút ý thức sót lại phần nào của vị thiếu gia ăn chơi đàng điếm kia đang tác quái. Dù những ảnh hưởng đó đang ngà càng phải nhạt, nhưng trong lần nói chuyện hôm trước với Hạ Phượng Nghi, Dương Thiên Sở cảm thấy cảm xúc đó trào dâng rõ ràng, gần như kiểm soát toàn bộ tầm tình của hắn lúc ấy, đó là hối hận ăn ăn, và nuối tiếc trong muộn màng, thậm chí tuyệt vọng.
Điều đó làm Dương Thiên Sở không khỏi sinh ra chút đồng cảm với ‘hắn’.
Dương Thiên Sở đã nghĩ, một người hoang đường ngu xuẩn thẩm chí điên rồ tới mức nào trong đêm tân hôn lại đi làm chuyện cẩu thả kia cùng cô gái khác, nhất trong khi nương tử của mình lại xinh đẹp như thế, có phải đó là hành vi giải tỏa, bóc phát, hành động gần như hủy hoại bản thân trong đau xót.
Phải chăng vì bị Hạ Phượng Nghi kiên quyết từ chối ‘hắn’, rồi đưa ra điều kiện một năm kia mà ‘hắn’ thấy đau đớn? Thế nhưng ‘hắn’ lại yêu nàng, hoặc cùng có thể do thói quen hèn yếu mà ‘hắn; đã chấp nhận.
Nhưng bản thân lại vì quyết định đó mà đau đớn.
Nói thể tức là phải chắng ‘hắn’ đã quyết tâm vì nàng hốii cái, vì nàng mà thay đổi, thế nhưng hi chút hi vọng le lói dâng lên thì ‘hắn’ bị chính nàng lạnh lùng dập tắt?
Đau đớn không gì hơn cõi lòng chết, câu nói này có ý là bi ai lớn nhất của một con người, chính là toàn bộ hi vọng của mình đã bị dập tắt.
Khi một con người mất đi hi vọng và chỗ gửi gắm cuối cùng trong cuộc sống, thì nó giống như một cây khô bị mục rỗng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là sẽ bị đổ gục.
Hay nói cách khác không chỉ lòng hắn đã chết, con người hắn đã chết rồi.
Chuyện tiếp theo đó là sự phát tiết điên cuồng trong tuyệt vọng cùng cực?
Có lẽ đúng, có lẽ không, vì chẳng ai có thể trả lời được câu hỏi này.
Nhưng Dương Thiên Sở tin mình phán đoán đúng, bời dù sao hai người có liên kiết vô hình.
Nghĩ miên man xa hơn, Dương Thiên Sở nghĩ tới người con gái mang tên Hải Đường kia, nhớ tới ánh mắt ai oán lại mang chút thương xót của nàng.
Sống ở đây được vài ngày, Dương Thiên Sở cũng đại khái hiểu được chút nào đó cuộc sống thời đại này, hắn biết việc làm của cô nô tỳ đó nghiêm trọng nhường nào, chắc chắn nếu bị phát hiện hậu quả khôn lường mà mấy đồng tiền mà lão Hà cho nàng kia chẳng thể bù đắp được, chỉ cần một người không quá ngu xuẩn sẽ chẳng đời nào đi làm chuyện đó.
Phải chăng vì Hải Đường là người duy nhất trong Hạ phủ hắn còn có thể chia sẻ chút gì đó, nên‘hắn’ đã kể cho nàng câu chuyện của mình, nên muốn dùng cách đó an ủi xoa dịu cho ‘hắn’?
Không biết cô gái đó giờ ra sao, theo lời lão Hà nói có lẽ cũng không tệ.
Nhưng lúc này Dương Thiên Sở thân mình lo chưa xong, hắn không nghĩ nhiều tới thế, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
Số phận vị thiếu gia kia giờ hắn nắm đại khái rồi, còn bản thân hắn vì sao, vì nguyên nhân chết tiệt gì hắn phải tới đây?
Hắn có nghĩ vỡ đầu cũng không có lời giải.
Hắn đã từng đọc được một tên dở người nào đó đã nói trên mạng thế này: cuộc sống cũng giống như bị cưỡng hiếp vậy, nếu không chống cự được thì cứ cố gắng mà tận hưởng đi.
Xưa nay hắn vốn không tin vào chuyện ma thần quỷ quái, và điều huyền bí mà không giải thích được bằng logic khoa học.
Thế mà cuối cùng hắn gặp phải chuyện không thể hoang đường hơn này.
Rõ ràng là hắn bị ông trời chơi rồi.
Hắn phải làm sao?... giống như cô gái nào đó phải buông tay mà tận hưởng à??
Dương Thiên Sở cười khổ…
Dương Thiên Sở lòng mệt mỏi, chán nản. Nhưng Dương Thiên Sở còn chưa định buông xuôi dễ dàng như vậy, hắn vẫn định trở lại đây tiếp tục công việ này, mà người làm trong “nghành giải trí’ thì không thể làm mất lòng khách hàng được, nên Dương Thiên Sở vẫn cố gượng cười chắp tay nói:
- Các vị, hôm nay tại hạ không kể tiếp nữa, chúng tôi sắp về rồi.
Lúc này, có một người ăn mặc gọn gàng dáng vẻ phong sương giống người hay hành tầu giang hồ, đội một chiếc mũ lớn, đi tới trước mặt Dương Thiên Sở, đặt một đồng tiền lên tảng đá, vỗ vai hắn nói:
- Tiểu huynh đệ, chuyện ngươi kể không tệ đâu, ngươi tiếp tục duy trì. Hi vọng thời gian ta vẫn còn ở đây có thể nghe được hết câu chuyện này.
Dương Thiên Sở kinh ngạc tới quên cả cảm ơn, Phi Yến cũng mở tròn mắt. Có người đi đầu tức thì lại có vài người nữa đi tới học theo, đặt một đồng tiền lên tảng đá, đồng thời cũng nói mấy câu khích lệ hắn.
Trái tim đang nguội lạnh của Dương Thiên Sở tức thì ấm áp lên một chút, tuy chỉ là một văn tiền, nhưng cũng là do chính bản thân hắn lao động vất vả kiếm được, là sự tôn trọng và thừa nhận đối với hắn. Không biết chỗ tiền này có thể mua nổi mấy cái bán bao, uống nổi mấy cốc trà hay có thể được một bữa cơm hay không nhưng lúc này đây Dương Thiên Sở đã cảm thấy đủ rồi.
Dương Thiên Sở cảm động chắp tay với những người này:
- Đa tạ các vị ủng hộ, tại hạ nhất định sẽ không từ bỏ, nếu như không có gì bất ngờ, buổi trưa ngày mai tại hạ sẽ tiếp tục thuyết thư cho mọi người.
Những người lưu lại cho dù cho tiền hoặc không, nhưng đều nói mấy câu ủng hộ và động viên hắn, họ là những người thực sự cảm thấy thích thú và hài lòng về truyện Tây Du Ký mà Dương Thiên Sở kể. Nghe hắn nói ngày mai còn tiếp tục thì đều vui mừng, lên tiếng nói ngày mai nhất định sẽ tới nghe hắn thuyết thư.
Đợi mọi người đi gần hết rồi thì tên nha dịch Ngũ bộ đầu sai ở lại để “thu thuế” đi tới, khi cả hai người nghĩ chút thu nhập ít ỏi ngày hôm nay thế là xong rồi thì y đã chắp tay khách khí nói:
- Ta họ Phan tên Kế Hồng, không biết hai vị tôn tính đại danh là gì?
Đã xem không ít các phim cổ trang, nhất là loại phim võ hiệp, mấy kiểu ăn nói khách khí thời cổ Dương Thiên Sở vẫn hiều, liền chắp tay đáp lễ:
- Chỉ là người lăn lộn giang hồ không dám nói tới tôn tích đại danh, tại hạ họ Dương tên Thiên Sở, còn đây là xá muội.
Thời xưa phương danh của nữ nhân không phải có thể tùy tiện nói ra, thế nên Dương Thiên Sở không giới thiệu tên của Phi Yến.
- Ra là Dương huynh đệ! Hạnh hội! Hạnh hội!
Nha dịch đó đưa mắt nhìn Phi Yến, chắp tay nói:
- Dương tiểu thư!
Phi Yến hơi bất ngờ cũng nhún eo hoàn lễ.
- Nghe giọng thì Dương huynh đệ đây là người kinh thành, kinh thành cách đây không xa, sao không ở lại phát triển lại tới vùng nghèo khỏ này?
Điều này Dương Thiên Sở đã chuẩn bị sắn nên đáp:
- Trong nhà tại hạ có gặp chút chuyện nên phải tới đây nương nhờ họ hàng, vì tạm thời chưa có kế sinh nhai nên hai huynh muội tại hạ phải lên phố kiếm chút tiền sống qua ngày. Sau này mong Phan bộ khóai chiếu cố thêm!
Phan Kế Hồng gật gù, kinh thành đúng đất dễ làm ăn kinh doanh, nhưng cũng là nơi hết sức phức tạp, quan lại nhiều vương hầu công khanh cũng lắm, không khéo thì rất dễ đắc tội với người ta, y cũng nghĩ theo chiều hướng này nên gật gù ra vẻ cảm thông rồi nói với Dương Thiên Sở.
- Dương huynh đệ, câu chuyện ngươi kể hôm nay nghe rất hay, hai người mới tới đây cuộc sống mới còn nhiều khó khăn, ta sẽ nói đỡ giùm mấy câu với Ngũ bộ đầu không lấy tiền hôm nay nữa. Nhưng nếu ngày sau còn tiếp tục thuyết thư, nhất định phải nộp đủ thuế, nếu không ta cũng không giúp được gì đâu.
Dương Thiên Sở hết sức vui mừng, điều này quả là ngoài mong đợi của hắn, dù tiền trước sau vẫn phải nộp, những số tiền kiếm được đầu tiên vẫn còn có ý nghĩa tinh thần nữa:
- Đa tạ Phan huynh giúp đỡ, tại hạ nhất định nộp thuế đầy đủ cho Ngũ bộ đầu.
Nha dịch họ Phan đó gật đầu, cáo từ rời đi, không quên liếc nhìn Phi Yến thêm một cái.
Kỳ thực vừa rồi y đã để ý số tiền hai người hôm nay thu được chẳng đáng là bao, chẳng bõ động vào, vị trí Dương Thiên Sở thuyết thư vốn không tốt, tuy rộng rãi nhưng lại là nơi khuất nẻo, trước nay để trống, chẳng ai buôn bán gì cả, nay có thêm Dương Thiên Sở tức là có thêm “thuế” không tham nhất thời mà đuổi đi, cái này gọi là vỗ béo rồi thịt dần, cũng một phần bởi tính cách khảng khái trượng nghĩa của y.
Phi Yến đợi Phan Kế Hồng đi rồi mới chun mũi làu bàu:
- Ai là Dương tiểu thư chứ, không biết mà cứ nói bừa.
Dương Thiên Sở cười cười.
- Hả? họ Dương thì làm sao chứ?
Phi Yến rõ ràng đang vui, chun mũi nói:
- Họ Dương không có ai tốt đẹp hết. Chỉ cần gặp một người là đủ biết rồi.
Dương Thiên Sở tâm trạng rất tốt, hắn không nghĩ gì chỉ cười lớn.
Mọi người đi hết cả rồi, Dương Thiên Sở và Phi Yến ngồi xuống bên tảng đá, trong ánh mắt hai người đều vui mừng, nhìn mấy đồng tiền trước mặt, đây chính là công sức thuyết thư nửa ngày trời mới có được.
Bất quá vui mừng chỉ thoáng qua trong giây lát, thay vào đó là cảm khái và phiền muộn. Dương Thiên Sở cảm khái là người sẵn lòng bỏ tiền quá ít, con đường thuyết thư hắn vốn chỉ xác định làm tạm thời, giờ càng thấy bức thiết phải tìm công việc ổn định hơn, lâu dài hơn.
Phi Yến thì nghĩ câu chuyện Dương Thiên Sở hay như vậy, người thuyết thư bình thường không thể nào làm được, vậy mà vất vả tới tận buổi trửa, chỉ đổi lại được mấy đồng tiền, nàng cảm thấy chạnh lòng thay cho hắn.
- … bốn, năm… mười một, mười hai… tổng có có mười tám đồng.
Dương Thiên Sở nhặt tiền trên tảng đá lại, sau đó kéo tay Phi Yến đặt toàn bộ số tiền vào trong bàn tay nàng.
- Không được…thiếu gia.. làm thế này là sao, đây là tiền người kiếm được cơ mà.
Phi Yến lắc đầu, lại đem tiền trả vào tay Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở mỉm cười:
- Phi Yến, không phải thiếu phu nhân cũng đưa tiền cô mua đồ ăn hay sao, ta không đưa cô thì đưa cho ai? Hơn nữa ta tiêu sạch, số tiền cầm ngọc bội sở dĩ ta giữ là vì chuẩn bị đối phó với đám người muốn tới gây phiền hà, nếu không ta cũng đưa cho cô hết rồi.
Phi Yến gật gù:
- Đúng vậy, trước kia Dương gia có cả núi vàng mà thiếu gia người còn đốt hết được, thì số tiền còm này mà không có người quản thay thì đúng là khó giữ nổi…
- Phi Yến, cô cho ta chút thể diện với chứ. Không phải ta đang nỗ lực thay đổi sao?
Dương Thiên Sở làm gương mặt đau khổ:
- Thế mà cô cứ hất nước lạnh vào trái tim mềm yếu của ta.
Phi Yến thấy bộ dáng của hắn, biết là Dương Thiên Sở đùa nên phì cười, khẽ hừ một tiếng.
- Mấy lời này thiếu gia người để lại mà nói với tiểu thư ấy.
Nhắc tới Hạ Phương Nghi lòng Dương Thiên Sở hơi héo đi một chút, không đùa nữa nói:
- Chúng ta nên mau đi thôi nếu lỡ tên họ Phan kia không thuyết phục được Ngũ bộ đầu thì mấy đồng tiền này cầm trong tay chưa kịp nóng tay đã bị người ta lột mất đấy.
Dương Thiên Sở biết hắn còn thuyết thư ở đây, thì sẽ còn “hiếu kính” cho Ngũ bộ đầu nhiều hơn chỗ này nhiều, thế nhưng mười tám đồng tiền này là những đồng tiền đâu tiên hắn kiếm được, hắn không muốn bị người ta lấy mất sạch.
Phi Yến nghe hắn nói thể lo lắng vội đem mười mấy đồng tiền buộc chặt lại, như sợ rơi mất. Chỗ tiền này không nhiều, nhưng đối với hoàn cảnh Dương gia bây giờ, một đồng cũng không thể rơi mất.
Hai người vội vã rời đi mà không biêt cách đó không xa trên ban công của tửu lâu có hai người khác đang lặng lẽ nhìn theo bọn họ với cảm xúc lẫn lộn, đó là một cô gái vóc dáng yêu kiều chùm che kín mặt, cùng một lão đầu lèm nhèm nước mắt.
Đồng thời người khách giang hồ khi nãy đang buộc một tờ giấy nhỏ vào chân con chim bồ câu rồi tung nó lên trời.
***
Đến khi hòa vào đoàn người qua lại trên đường lớn, Phi Yến mới hơi yên tâm một chút, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy túi tiền.
Ánh mặt trời buổi chiều nghiêng nghiêng chiếu rọi trên con đường tấp nập, dù ánh mặt trời không xua đi nổi cơn giá rét cuối xuân ở phương bắc, nhưng Dương Thiên Sở vẫn thấy ấm áp thư thái, hắn nhìn ngó những ngôi nhà kiểu cổ hai bên đường, những người dân qua lại, như tham gia một chuyến du lịch vậy, tâm trạng rất tốt, Dương Thiên Sở hào hứng hỏi.
- Không biết trong thành này ăn cơm giá cả thế nào? Mười tám văn tiền có đủ cho chúng ta ăn một bữa không?
Dương Thiên Sở còn chưa hiểu bao nhiêu tình hình vật giá ở thời này, mức độ chi tiêu thế nào, một lượng bạc, một văn tiền đồi thành tiện tệ hắn quen dùng ở thời hiện đại là bao nhiêu, cũng hoàn toàn không có chút khái niệm nào cả. Bởi dù tới đây được nửa tháng trời, nhưng toàn bộ chi phí trong sinh hoạt đều do Hạ Phượng Nghi hoặc lão Hà lo liệu, có điều Tần gia thôn nghèo như vậy, nơi này chắc giá cả cũng không cao hơn nhiều lắm.
Nghe Dương Thiên Sở nói muốn ăn cơm, Phi Yến hơi bối rối, nhỏ giọng nói:
- Thiếu gia, chúng ta rảo bước một chút về nhà sớm là được, trong thành tiêu pha có hơi đắt đỏ, số tiền này…
Dương Thiên Sở lắc đầu, cắt ngang lời Phi Yến:
- Không được, đường về nhà không gần chút nào, ta không thể để cô nhìn đói mà về được. Nêu số tiền hôm nay kiếm được không thủ thì số tiền ta cầm đồ sáng nay vẫn còn nguyên đó, lấy ra bù vào là được.
Phi Yến vội vã xua tay:
- Thiếu gia không làm như vậy được, chỗ tiền đó người còn cần để chuộc ngọc bội kia về.
Dương Thiên Sở thờ ơ nhún vai:
- Nói thật, ta chưa hề coi việc chuộc nó lại là quan trọng hàng đầu. Nếu sau này kiếm tiền thuận lợi thì ta chuộc về, không thì thôi.
- Thiếu gia… nhưng nếu người không chuộc nó về, thiếu phu nhân sẽ rất thất vọng.
Dương Thiên Sở biết hôm qua họ nói chuyện đôi lúc có chỗ hơi to tiếng, lão Hà và lão Phúc khẳng định không dám nghe, nhưng chắc chắn đã lọt hết vào tai Phi Yến rồi.
Hiện giờ cứ nhắc tới Hạ Phượng Nghi lòng Dương Thiên Sở lại thấy cồn cào như có con chuột chũi đao miệt mài đào hang trong bụng của hắn vậy, Dương Thiên Sở biết đó chút ý thức sót lại phần nào của vị thiếu gia ăn chơi đàng điếm kia đang tác quái. Dù những ảnh hưởng đó đang ngà càng phải nhạt, nhưng trong lần nói chuyện hôm trước với Hạ Phượng Nghi, Dương Thiên Sở cảm thấy cảm xúc đó trào dâng rõ ràng, gần như kiểm soát toàn bộ tầm tình của hắn lúc ấy, đó là hối hận ăn ăn, và nuối tiếc trong muộn màng, thậm chí tuyệt vọng.
Điều đó làm Dương Thiên Sở không khỏi sinh ra chút đồng cảm với ‘hắn’.
Dương Thiên Sở đã nghĩ, một người hoang đường ngu xuẩn thẩm chí điên rồ tới mức nào trong đêm tân hôn lại đi làm chuyện cẩu thả kia cùng cô gái khác, nhất trong khi nương tử của mình lại xinh đẹp như thế, có phải đó là hành vi giải tỏa, bóc phát, hành động gần như hủy hoại bản thân trong đau xót.
Phải chăng vì bị Hạ Phượng Nghi kiên quyết từ chối ‘hắn’, rồi đưa ra điều kiện một năm kia mà ‘hắn’ thấy đau đớn? Thế nhưng ‘hắn’ lại yêu nàng, hoặc cùng có thể do thói quen hèn yếu mà ‘hắn; đã chấp nhận.
Nhưng bản thân lại vì quyết định đó mà đau đớn.
Nói thể tức là phải chắng ‘hắn’ đã quyết tâm vì nàng hốii cái, vì nàng mà thay đổi, thế nhưng hi chút hi vọng le lói dâng lên thì ‘hắn’ bị chính nàng lạnh lùng dập tắt?
Đau đớn không gì hơn cõi lòng chết, câu nói này có ý là bi ai lớn nhất của một con người, chính là toàn bộ hi vọng của mình đã bị dập tắt.
Khi một con người mất đi hi vọng và chỗ gửi gắm cuối cùng trong cuộc sống, thì nó giống như một cây khô bị mục rỗng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là sẽ bị đổ gục.
Hay nói cách khác không chỉ lòng hắn đã chết, con người hắn đã chết rồi.
Chuyện tiếp theo đó là sự phát tiết điên cuồng trong tuyệt vọng cùng cực?
Có lẽ đúng, có lẽ không, vì chẳng ai có thể trả lời được câu hỏi này.
Nhưng Dương Thiên Sở tin mình phán đoán đúng, bời dù sao hai người có liên kiết vô hình.
Nghĩ miên man xa hơn, Dương Thiên Sở nghĩ tới người con gái mang tên Hải Đường kia, nhớ tới ánh mắt ai oán lại mang chút thương xót của nàng.
Sống ở đây được vài ngày, Dương Thiên Sở cũng đại khái hiểu được chút nào đó cuộc sống thời đại này, hắn biết việc làm của cô nô tỳ đó nghiêm trọng nhường nào, chắc chắn nếu bị phát hiện hậu quả khôn lường mà mấy đồng tiền mà lão Hà cho nàng kia chẳng thể bù đắp được, chỉ cần một người không quá ngu xuẩn sẽ chẳng đời nào đi làm chuyện đó.
Phải chăng vì Hải Đường là người duy nhất trong Hạ phủ hắn còn có thể chia sẻ chút gì đó, nên‘hắn’ đã kể cho nàng câu chuyện của mình, nên muốn dùng cách đó an ủi xoa dịu cho ‘hắn’?
Không biết cô gái đó giờ ra sao, theo lời lão Hà nói có lẽ cũng không tệ.
Nhưng lúc này Dương Thiên Sở thân mình lo chưa xong, hắn không nghĩ nhiều tới thế, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
Số phận vị thiếu gia kia giờ hắn nắm đại khái rồi, còn bản thân hắn vì sao, vì nguyên nhân chết tiệt gì hắn phải tới đây?
Hắn có nghĩ vỡ đầu cũng không có lời giải.
Hắn đã từng đọc được một tên dở người nào đó đã nói trên mạng thế này: cuộc sống cũng giống như bị cưỡng hiếp vậy, nếu không chống cự được thì cứ cố gắng mà tận hưởng đi.
Xưa nay hắn vốn không tin vào chuyện ma thần quỷ quái, và điều huyền bí mà không giải thích được bằng logic khoa học.
Thế mà cuối cùng hắn gặp phải chuyện không thể hoang đường hơn này.
Rõ ràng là hắn bị ông trời chơi rồi.
Hắn phải làm sao?... giống như cô gái nào đó phải buông tay mà tận hưởng à??
Dương Thiên Sở cười khổ…
/33
|