Ngày hôm sau, Dương Thiên Sở và Phi Yến lại lần nữa tới huyện thành.
Lần này tâm trạng hai người rất tốt, đám mây u ám của những ngày qua, bởi sự thực chứng mình Dương Thiên Sở tạm thời có thể kiếm được tiền bằng nghề thuyết thư, trở ngại bên ngoài đã bị quét sạch lại được sự ủng hộ ở trong nhà.
Cả hai tràn ngập hi vọng vào tương lai, hận không thể tới nơi thật nhanh.
Vừa mới đi qua cổng thành thì đã có người vui vẻ gọi :
- Dương đại ca, Dương tiểu thư!
Dương Thiên Sở và Phi Yến nhất thời chưa nhận ra là ai, chỉ nghe giọng nói này hơi quen quen.
Nhìn theo hướng ở phát tiếng gọi kia, thì thấy ở bên đường có một người thấp đậm, mặt bèn bẹt đang ra sức vẫy tay với hai người, hớn hở chạy tới.
Khuôn mặt có một không hai trên đời này chẳng phải là tiểu lưu manh Đại Bao thì còn là ai nữa.
Hiểu được hoàn cảnh và phần nào tính cách của hai người rồi Dương Thiên Sở bỗng nhiên thấy khuôn mặt của Đại Bao ưa nhìn hơn nhiều, thậm chi có chút dễ thương giống đứa bé béo tròn to xác.
Dương Thiên Sở cũng là người dễ dãi ít để bụng, thấy Đại Bao đổi thái độ nhiệt tình như vậy thì cũng cười nói:
- Đại Bao hả, trông vẫn còn khỏe mạnh gớm nhỉ?
- Hắc hắc, nhờ Dương tiểu thư nương tay!
- Ai thèm nương tay, biết trước ngươi còn chạy nhảy được thế này, hôm qua ta cho ngươi vài gậy.
Phi Yến không lĩnh tình, chua loét đáp lại, làm y gãi đầu ngượng ngập.
Hôm qua Phi Yến đánh y trông có vẻ dã man thực đấy, nhưng sức vóc một có gái làm sao khiến một thanh niên xương chắc thịt dày, lại suốt ngay đánh đấm, nên Đại Bao mới vẫn còn khỏe mạnh như vậy.
Dương Thiên Sở nhìn quanh, không thấy Thiết Ngưu đâu, nhíu mày hỏi:
- Thiết Ngưu sao rồi? Không phải hôm qua bị thương nặng quá chứ?
Đại Bao xua tay cười hì hì:
- Không sao! Không sao cả! Thiết ca đang ở chỗ đại ca thuyết thư để giữ chỗ trước rồi.
Không đợi Dương Thiên Sở hỏi, Đại Bao đã mồm miệng tía lia:
- Nhờ Dương đại ca ra tay trượng nghĩa, hôm qua mẹ của bọn đệ đã được đại phu tới khám bệnh cho thuốc, hiện giờ bệnh đã ổn định rồi. Dương đại ca đúng là ân nhân của nhà đệ… nghĩ tới chuyện này hôm qua bọn đệ vẫn còn hối hận vô cùng.
Dương Thiên Sở tùy ý khoát tay, tỏ vẻ không đáng gì, thực chất đây là hiệu quả mà hắn muốn, số tiền đó phải bỏ ra nhiều hơn dự tính ban đầu của hắn nhưng cũng rất đáng. Lại hỏi:
- Sao hai ngươi không ở nhà chăm sóc mẹ đi, còn chạy ra đây làm cái gì?
Lúc này Đại Bao nhìn thấy Phi Yến cấm trong tay một cái cái la đồng, vội vàng đưa tay ra tỏ ý muốn cầm hộ Phi Yến. Cái la đó là do lão Phúc đưa cho, ngày hôm qua lão đi làm thuê về nghe nói Dương Thiên Sở quyết định lên huyện thành thuyết thư, không ngờ lão gia nô này không nói thêm gì chỉ lặng lẽ đi xuống bếp tìm kiếm một hồi rồi đưa chiếc la này cho Phi Yến, cho nên hôm nay Phi Yến mang nó theo, cô nàng có vẻ khoái chí lắm cả đường đi không cho Dương Thiên Sở cầm hộ, thỉnh thoảng còn hứng chí lên gõ vài cái.
Dương Thiên Sở còn không có phần huống hồ Đại Bao, mà Phi Yến chủ yếu là vì tiếc tiền nên vẫn còn hơi giận chuyện ngày hôm qua, chỉ hừ một tiếng:
- Không khiến!
Đại Bao cười ngượng quay sang trả lời Dương Thiên Sở:
- Bọn đệ thường phải ra ngoài nên nhờ Lý đại thẩm ở nhà bên trông nom, Lý đại thẩm cũng là một quả phụ chỉ có một mình, nên coi mẹ đệ như tỷ muội vậy.
Dương Thiên Sở chỉ gật gù, đó là chuyện nhà người ta, quan hệ hai bên chưa thân thiết tới mức tùy tiện ý kiến này nọ. Chợt nhớ tới tên Phương Thất kia, liền hỏi:
- Tên họ Phương kia thế nào rồi, có chịu yên phận không?
- Phương ca hôm qua sau khi tỉnh lại sợ đại ca còn tới báo thù nên chạy sang thành bên nương nhờ người quen rồi.
Dương Thiên Sở không nghĩ hạng người như Phương Thất dễ dàng chịu thua thiệt như vậy, nhưng đợi vết thương của y lành lại cũng phải cần một tháng nữa, Dương Thiên Sở cũng chẳng phải hạng nhát gan, đợi hắn quen thuộc với tình hình nơi này rồi, thì Phương Thất chẳng đáng là cái gì hết.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện ngang qua một đám đông, Đại Bao đột nhiên cười hăng hắc:
- Ồ, Mã lão đầu hôm nay cũng tới thuyết thư nữa kia à? Lâu rồi không thấy lão tích cực như vậy.
Dương Thiên Sở nhìn qua, thì ra là người thuyết thư già mà hắn và Phi Yến đã thấy ngày hôm kia, ông ta vẫn bộ dạng cũ ngồi sau chiếc bàn tay phe phẩy quạt lông làm bộ làm dạng, thỉnh thoảng nhấp một chùmg trà thong thả kể chuyện. Hai đứa tiểu đồng đứng hầu hạ ở hai bên.
Dương Thiên Sở không hiểu hỏi:
- Thế thì có gì mà lạ?
Đại Bao đáp:
- Thường thường thì lão ta phải ba ngày mới kể truyện một lần, có khi phải tới năm ngày. Lần này xem ra là lão sợ rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, đoán chừng vị thuyết thư già kia mấy ngày mới tới kể một lần là bởi vì vốn chuyện không nhiều, ngày nào cũng kể thì ứng phó không nổi! Mà hôm kia đã kể hôm nay lại tiếp tục kể chẳng lẽ là vì chuyện hắn cũng tới làm thuyết thư cũng đã truyền tới ông ta, làm ông ta cảm thấy áp lực cạnh tranh rồi?
Dương Thiên Sở không cảm thấy có gì mà áy náy, cũng không phải muốn cướp chén cơm của ai, mọi người kể những chuyện khác nhau, có độc giả khác nhau. Hơn nữa nhìn từ góc độ của người hiện đại, thì thế giới này vốn đầy cạnh tranh, vì cuộc sống mà phải cạnh tranh, là chuyện hết sức bình thường.
Thậm chí Dương Thiên Sở còn lo hôm nay ông ta kể truyện sẽ lấy mất chút khách hàng ít ỏi của hắn, Phi Yến rõ ràng cũng cùng chung suy nghĩ, cho nên mặt đầy lo âu.
Bất giác bước chân hai người cùng nhanh hơn mấy phần.
Tới khi đất trống khuất sau những cửa hàng cửa hiệu, cách xa con đường lớn sầm uất ở thành đông, vốn là nơi trước nay chẳng ai ngó ngàng tới, thấy số người đứng đợi thậm chí còn đông hơn cả ngày hôm qua, hai người mới yên lòng.
Những người này một phần là những người hôm qua nghe truyện phát mê, một phần là nghe đồn có người kể chuyện mới mẻ thần kì cho nên tới xem náo nhiệt.
Nhìn đám đông ồn ào, Phi Yến không khỏi hưng phấn chạy lên phía trước, vừa chạy vừa gõ la cheng cheng kêu lên:
- Mọi người tránh đường! Tránh đường nào.
Nghe thấy tiếng la kêu ầm ĩ, mọi người quay đầu lại nhìn, nhận ra Dương Thiên Sở đã tới lập tức vang lên một trận ồn ào, đám đông liền tách ngay ra làm hai.
Lại còn có người người nhiệt tình lên tiếng chào:
- Chào Dương tiên sinh!
Nhanh thế đã thành tiên sinh rồi? Dương Thiên Sở thầm cám ơn lão Ngô, Tây Du Ký lưu truyền hàng trăm năm, giá trị và sức hút không cần bàn cãi thêm nữa, có đông người tới như vậy cũng là đương nhiên, chẳng trách hắn mới kể được một ngày đã làm vị thuyết thư già kia sợ rồi.
Dương Thiên Sở mỉm cười đi giữa đám đông, liên tục chắp tay mỉm cười đáp lễ.
Thậm chí có người còn quan tâm hỏi:
- Dương tiên sinh, mặt bị làm sao vậy, không phải là có người gây khó dễ chứ.
Bọn họ đều là người sống ở đây chẳng còn lạ gì Đại Bao nữa, cũng biết y làm gì kiếm sống cho nên mới hỏi thế.
Mặc dù thuốc của Hạ Phượng Nghi rất hiệu nghiệm, nàng cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong truyện này, nhưng cũng chỉ làm vết thương bớt sung bớt đau thôi, vết bầm tím kia nếu không có ba năm ngày thì khó mà hết được.
Dương Thiên Sở không quan tâm lắm, hắn đâu phải là bán mặt kiếm sống đâu.
- Tại hạ không sao! Hôm qua trên đường về mải suy nghĩ chuyện kể ngày hôm nay nên mới không cẩn thận va vào cây thôi, đa tạ mọi người quan tâm.
Tức thì liền có mấy người cười ồ lên.
- Ha ha! Dương tiên sinh thật vất vả.
- Nói vậy chuyện hôm nay chắc chắn càng phải hay hơn rồi.
Dương Thiên Sở đi qua đám đông, thì nhìn thấy ngay Phan bộ khoái đứng trên cùng, hắn cảm giác như ánh mắt của Phan bộ khoái vừa rồi dõi theo bóng lưng của Phi Yến.
Phan bộ khoái nhìn thấy Dương Thiên Sở, chắp tay đi lên nói:
- Dương huynh đê, à không nên gọi là Dương tiên sinh mới phải! Không ngờ tiên sinh là chân nhân bất lộ tướng, Phan mỗ lo thừa rồi.
Dương Thiên Sở hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra ngay, vì hắn nhìn thấy Thiết Ngưu đang đứng sừng sững bên tảng đá lớn, mặt mày còn xước xát, phía sau Đại Bao khúm núm đi theo, bản thân hắn thì cũng có vết bầm trên mặt, người trong nghề như Phan bộ khoái nhìn một cái là biết ngay do đánh nhau, nên hẳn nghĩ Dương Thiên Sở đã đi thu thập đám lưu manh này.
Sự thực cũng không khác là bao, Dương Thiên Sở cũng không giải thích nhiều, mỉm cười nói:
- Tại hạ vừa tới đây, vẫn còn nhiều chuyện bỡ ngỡ! Phải còn nhờ Phan bộ khoái chiếu cố nhiều.
Phan bộ khoái chỉ khẽ gật đầu đáp:
- Dương tiên sinh khách khí rồi! Mời.
Nói rồi đưa tay mời Dương Thiên Sở đi lên, đi qua chỗ Thiết Ngưu, Dương Thiên Sở quan tâm hỏi thăm, Thiết Ngưu vốn kiệm lời nên chỉ trả lời ngắn gọi, nhưng sự cảm kích trong mắt đã đủ nói lên tất cả rồi.
Phi Yến thấy hắn đã tới nơi lại nhiệt tình khua một hồi la nữa, không ngờ tiếp tục có thêm không ít người đi tới, so với hôm qua ít nhất phải đông hơn gấp đôi, điều này làm Dương Thiên Sở càng thêm vững tin, đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi bắt đầu kể chuyện.
Bình thường thì người thuyết thư đều mờ đều bằng những câu đơn giản đại loại như “hồi trước nói tới”,”hôm nọ đã kể” rồi bắt đầu tiếp tục luôn, bất quá Dương Thiên Sở biết hôm nay trong đám đông có rất nhiều người hôm qua không đến nghe. Cho nên hắn không kể tiếp luôn, mà dùng mấy phút tóm tắt lại những tình tiết cũ kể ra một lượt, để những người mới tới cũng có thể hiểu được đại ý.
Có điều hắn quá cẩn thận, thực ra chỉ có một ít là thấy đám đông thì tò mò tới, còn đa phần được những người hôm qua nghe truyện trở về kể lại nên tới nghe, vì thế hầu hết là đều đã biết sự tích của Tề Thiên Đại Thánh trước đó rồi.
Những người ngày hôm qua nghe rồi thì đều đang nóng lòng muốn biết vụ cá cược ngày hôm qua giữa Phật tổ và Tôn đại thánh ai thắng ai thua, Tôn đại thánh có bay ra được ra khỏi lòng bàn tay Phật tổ hay không, nên nghe Dương Thiên Sở bắt đầu kể lại thì nhao nhao phản đối, át cả tiếng nói của Dương Thiên Sở, tức thì liền bị Phi Yến khua chiêng ầm ĩ quát tháo im lặng, Dương Thiên Sở nghe váng cả đầu, thầm nghĩ phải nghiêm túc xem sét có nên tịch thu cái la của nàng hay không.
Mỹ nhân quả nhiên cũng có cái lợi của nó, nhưng người kia Dương Thiên Sở nói không nghe, nhưng Phi Yến chỉ khua một hồi chiêng, thậm thí chỉ thẳng vào mặt quát tháo lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại ngồi đợi.
Chuyện cuối cùng cũng kể tới phần tiếp theo, nghe kể tới đoạn Mỹ Hầu Vương Tôn Đại Thánh không ngờ thua cuộc bị đè dưới Ngũ Hành Sơn, hơn nữa bị đè tới liền năm trăm năm, làm cho mọi người thở dài không thôi.
Thậm chí còn có một số không ít kích đồng vô cùng, xôn xào bàn tán, vài người đứng lên giận dữ chỉ trích Dương Thiên Sở:
- Chúng ta tới đây nghe ngươi thuyết thư là để tìm niềm vui, vậy mà không ngờ ngươi lại đi ngược đãi nhân vật chính, chẳng phải làm cho chúng ta mất hứng à?
- Đúng thế, Tế Thiên Đại Thánh phải tiếp tục đại náo thiên cung, lên thay thế Ngọc Hoàng mới phải! Thật bực mình quá! Đi thôi! Đi thôi! Chuyện thế này thì ai mà them nghe, chúng ta không nghe tên ngốc này thuyết thư nữa!
- Ngươi còn muốn kiếm tiền nữa hay không hả, không mau kể lại để Tôn Đại Thánh phá núi bay lên không?
Có người còn đứng lên hô hào đám đồng.
- Mọi người đi cả thôi, không thèm nghe hắn kể chuyện nữa.
- Đi thôi đi thôi, đừng nghe hắn kể nữa cho thêm bực.
…
Lần này tâm trạng hai người rất tốt, đám mây u ám của những ngày qua, bởi sự thực chứng mình Dương Thiên Sở tạm thời có thể kiếm được tiền bằng nghề thuyết thư, trở ngại bên ngoài đã bị quét sạch lại được sự ủng hộ ở trong nhà.
Cả hai tràn ngập hi vọng vào tương lai, hận không thể tới nơi thật nhanh.
Vừa mới đi qua cổng thành thì đã có người vui vẻ gọi :
- Dương đại ca, Dương tiểu thư!
Dương Thiên Sở và Phi Yến nhất thời chưa nhận ra là ai, chỉ nghe giọng nói này hơi quen quen.
Nhìn theo hướng ở phát tiếng gọi kia, thì thấy ở bên đường có một người thấp đậm, mặt bèn bẹt đang ra sức vẫy tay với hai người, hớn hở chạy tới.
Khuôn mặt có một không hai trên đời này chẳng phải là tiểu lưu manh Đại Bao thì còn là ai nữa.
Hiểu được hoàn cảnh và phần nào tính cách của hai người rồi Dương Thiên Sở bỗng nhiên thấy khuôn mặt của Đại Bao ưa nhìn hơn nhiều, thậm chi có chút dễ thương giống đứa bé béo tròn to xác.
Dương Thiên Sở cũng là người dễ dãi ít để bụng, thấy Đại Bao đổi thái độ nhiệt tình như vậy thì cũng cười nói:
- Đại Bao hả, trông vẫn còn khỏe mạnh gớm nhỉ?
- Hắc hắc, nhờ Dương tiểu thư nương tay!
- Ai thèm nương tay, biết trước ngươi còn chạy nhảy được thế này, hôm qua ta cho ngươi vài gậy.
Phi Yến không lĩnh tình, chua loét đáp lại, làm y gãi đầu ngượng ngập.
Hôm qua Phi Yến đánh y trông có vẻ dã man thực đấy, nhưng sức vóc một có gái làm sao khiến một thanh niên xương chắc thịt dày, lại suốt ngay đánh đấm, nên Đại Bao mới vẫn còn khỏe mạnh như vậy.
Dương Thiên Sở nhìn quanh, không thấy Thiết Ngưu đâu, nhíu mày hỏi:
- Thiết Ngưu sao rồi? Không phải hôm qua bị thương nặng quá chứ?
Đại Bao xua tay cười hì hì:
- Không sao! Không sao cả! Thiết ca đang ở chỗ đại ca thuyết thư để giữ chỗ trước rồi.
Không đợi Dương Thiên Sở hỏi, Đại Bao đã mồm miệng tía lia:
- Nhờ Dương đại ca ra tay trượng nghĩa, hôm qua mẹ của bọn đệ đã được đại phu tới khám bệnh cho thuốc, hiện giờ bệnh đã ổn định rồi. Dương đại ca đúng là ân nhân của nhà đệ… nghĩ tới chuyện này hôm qua bọn đệ vẫn còn hối hận vô cùng.
Dương Thiên Sở tùy ý khoát tay, tỏ vẻ không đáng gì, thực chất đây là hiệu quả mà hắn muốn, số tiền đó phải bỏ ra nhiều hơn dự tính ban đầu của hắn nhưng cũng rất đáng. Lại hỏi:
- Sao hai ngươi không ở nhà chăm sóc mẹ đi, còn chạy ra đây làm cái gì?
Lúc này Đại Bao nhìn thấy Phi Yến cấm trong tay một cái cái la đồng, vội vàng đưa tay ra tỏ ý muốn cầm hộ Phi Yến. Cái la đó là do lão Phúc đưa cho, ngày hôm qua lão đi làm thuê về nghe nói Dương Thiên Sở quyết định lên huyện thành thuyết thư, không ngờ lão gia nô này không nói thêm gì chỉ lặng lẽ đi xuống bếp tìm kiếm một hồi rồi đưa chiếc la này cho Phi Yến, cho nên hôm nay Phi Yến mang nó theo, cô nàng có vẻ khoái chí lắm cả đường đi không cho Dương Thiên Sở cầm hộ, thỉnh thoảng còn hứng chí lên gõ vài cái.
Dương Thiên Sở còn không có phần huống hồ Đại Bao, mà Phi Yến chủ yếu là vì tiếc tiền nên vẫn còn hơi giận chuyện ngày hôm qua, chỉ hừ một tiếng:
- Không khiến!
Đại Bao cười ngượng quay sang trả lời Dương Thiên Sở:
- Bọn đệ thường phải ra ngoài nên nhờ Lý đại thẩm ở nhà bên trông nom, Lý đại thẩm cũng là một quả phụ chỉ có một mình, nên coi mẹ đệ như tỷ muội vậy.
Dương Thiên Sở chỉ gật gù, đó là chuyện nhà người ta, quan hệ hai bên chưa thân thiết tới mức tùy tiện ý kiến này nọ. Chợt nhớ tới tên Phương Thất kia, liền hỏi:
- Tên họ Phương kia thế nào rồi, có chịu yên phận không?
- Phương ca hôm qua sau khi tỉnh lại sợ đại ca còn tới báo thù nên chạy sang thành bên nương nhờ người quen rồi.
Dương Thiên Sở không nghĩ hạng người như Phương Thất dễ dàng chịu thua thiệt như vậy, nhưng đợi vết thương của y lành lại cũng phải cần một tháng nữa, Dương Thiên Sở cũng chẳng phải hạng nhát gan, đợi hắn quen thuộc với tình hình nơi này rồi, thì Phương Thất chẳng đáng là cái gì hết.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện ngang qua một đám đông, Đại Bao đột nhiên cười hăng hắc:
- Ồ, Mã lão đầu hôm nay cũng tới thuyết thư nữa kia à? Lâu rồi không thấy lão tích cực như vậy.
Dương Thiên Sở nhìn qua, thì ra là người thuyết thư già mà hắn và Phi Yến đã thấy ngày hôm kia, ông ta vẫn bộ dạng cũ ngồi sau chiếc bàn tay phe phẩy quạt lông làm bộ làm dạng, thỉnh thoảng nhấp một chùmg trà thong thả kể chuyện. Hai đứa tiểu đồng đứng hầu hạ ở hai bên.
Dương Thiên Sở không hiểu hỏi:
- Thế thì có gì mà lạ?
Đại Bao đáp:
- Thường thường thì lão ta phải ba ngày mới kể truyện một lần, có khi phải tới năm ngày. Lần này xem ra là lão sợ rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, đoán chừng vị thuyết thư già kia mấy ngày mới tới kể một lần là bởi vì vốn chuyện không nhiều, ngày nào cũng kể thì ứng phó không nổi! Mà hôm kia đã kể hôm nay lại tiếp tục kể chẳng lẽ là vì chuyện hắn cũng tới làm thuyết thư cũng đã truyền tới ông ta, làm ông ta cảm thấy áp lực cạnh tranh rồi?
Dương Thiên Sở không cảm thấy có gì mà áy náy, cũng không phải muốn cướp chén cơm của ai, mọi người kể những chuyện khác nhau, có độc giả khác nhau. Hơn nữa nhìn từ góc độ của người hiện đại, thì thế giới này vốn đầy cạnh tranh, vì cuộc sống mà phải cạnh tranh, là chuyện hết sức bình thường.
Thậm chí Dương Thiên Sở còn lo hôm nay ông ta kể truyện sẽ lấy mất chút khách hàng ít ỏi của hắn, Phi Yến rõ ràng cũng cùng chung suy nghĩ, cho nên mặt đầy lo âu.
Bất giác bước chân hai người cùng nhanh hơn mấy phần.
Tới khi đất trống khuất sau những cửa hàng cửa hiệu, cách xa con đường lớn sầm uất ở thành đông, vốn là nơi trước nay chẳng ai ngó ngàng tới, thấy số người đứng đợi thậm chí còn đông hơn cả ngày hôm qua, hai người mới yên lòng.
Những người này một phần là những người hôm qua nghe truyện phát mê, một phần là nghe đồn có người kể chuyện mới mẻ thần kì cho nên tới xem náo nhiệt.
Nhìn đám đông ồn ào, Phi Yến không khỏi hưng phấn chạy lên phía trước, vừa chạy vừa gõ la cheng cheng kêu lên:
- Mọi người tránh đường! Tránh đường nào.
Nghe thấy tiếng la kêu ầm ĩ, mọi người quay đầu lại nhìn, nhận ra Dương Thiên Sở đã tới lập tức vang lên một trận ồn ào, đám đông liền tách ngay ra làm hai.
Lại còn có người người nhiệt tình lên tiếng chào:
- Chào Dương tiên sinh!
Nhanh thế đã thành tiên sinh rồi? Dương Thiên Sở thầm cám ơn lão Ngô, Tây Du Ký lưu truyền hàng trăm năm, giá trị và sức hút không cần bàn cãi thêm nữa, có đông người tới như vậy cũng là đương nhiên, chẳng trách hắn mới kể được một ngày đã làm vị thuyết thư già kia sợ rồi.
Dương Thiên Sở mỉm cười đi giữa đám đông, liên tục chắp tay mỉm cười đáp lễ.
Thậm chí có người còn quan tâm hỏi:
- Dương tiên sinh, mặt bị làm sao vậy, không phải là có người gây khó dễ chứ.
Bọn họ đều là người sống ở đây chẳng còn lạ gì Đại Bao nữa, cũng biết y làm gì kiếm sống cho nên mới hỏi thế.
Mặc dù thuốc của Hạ Phượng Nghi rất hiệu nghiệm, nàng cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong truyện này, nhưng cũng chỉ làm vết thương bớt sung bớt đau thôi, vết bầm tím kia nếu không có ba năm ngày thì khó mà hết được.
Dương Thiên Sở không quan tâm lắm, hắn đâu phải là bán mặt kiếm sống đâu.
- Tại hạ không sao! Hôm qua trên đường về mải suy nghĩ chuyện kể ngày hôm nay nên mới không cẩn thận va vào cây thôi, đa tạ mọi người quan tâm.
Tức thì liền có mấy người cười ồ lên.
- Ha ha! Dương tiên sinh thật vất vả.
- Nói vậy chuyện hôm nay chắc chắn càng phải hay hơn rồi.
Dương Thiên Sở đi qua đám đông, thì nhìn thấy ngay Phan bộ khoái đứng trên cùng, hắn cảm giác như ánh mắt của Phan bộ khoái vừa rồi dõi theo bóng lưng của Phi Yến.
Phan bộ khoái nhìn thấy Dương Thiên Sở, chắp tay đi lên nói:
- Dương huynh đê, à không nên gọi là Dương tiên sinh mới phải! Không ngờ tiên sinh là chân nhân bất lộ tướng, Phan mỗ lo thừa rồi.
Dương Thiên Sở hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra ngay, vì hắn nhìn thấy Thiết Ngưu đang đứng sừng sững bên tảng đá lớn, mặt mày còn xước xát, phía sau Đại Bao khúm núm đi theo, bản thân hắn thì cũng có vết bầm trên mặt, người trong nghề như Phan bộ khoái nhìn một cái là biết ngay do đánh nhau, nên hẳn nghĩ Dương Thiên Sở đã đi thu thập đám lưu manh này.
Sự thực cũng không khác là bao, Dương Thiên Sở cũng không giải thích nhiều, mỉm cười nói:
- Tại hạ vừa tới đây, vẫn còn nhiều chuyện bỡ ngỡ! Phải còn nhờ Phan bộ khoái chiếu cố nhiều.
Phan bộ khoái chỉ khẽ gật đầu đáp:
- Dương tiên sinh khách khí rồi! Mời.
Nói rồi đưa tay mời Dương Thiên Sở đi lên, đi qua chỗ Thiết Ngưu, Dương Thiên Sở quan tâm hỏi thăm, Thiết Ngưu vốn kiệm lời nên chỉ trả lời ngắn gọi, nhưng sự cảm kích trong mắt đã đủ nói lên tất cả rồi.
Phi Yến thấy hắn đã tới nơi lại nhiệt tình khua một hồi la nữa, không ngờ tiếp tục có thêm không ít người đi tới, so với hôm qua ít nhất phải đông hơn gấp đôi, điều này làm Dương Thiên Sở càng thêm vững tin, đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi bắt đầu kể chuyện.
Bình thường thì người thuyết thư đều mờ đều bằng những câu đơn giản đại loại như “hồi trước nói tới”,”hôm nọ đã kể” rồi bắt đầu tiếp tục luôn, bất quá Dương Thiên Sở biết hôm nay trong đám đông có rất nhiều người hôm qua không đến nghe. Cho nên hắn không kể tiếp luôn, mà dùng mấy phút tóm tắt lại những tình tiết cũ kể ra một lượt, để những người mới tới cũng có thể hiểu được đại ý.
Có điều hắn quá cẩn thận, thực ra chỉ có một ít là thấy đám đông thì tò mò tới, còn đa phần được những người hôm qua nghe truyện trở về kể lại nên tới nghe, vì thế hầu hết là đều đã biết sự tích của Tề Thiên Đại Thánh trước đó rồi.
Những người ngày hôm qua nghe rồi thì đều đang nóng lòng muốn biết vụ cá cược ngày hôm qua giữa Phật tổ và Tôn đại thánh ai thắng ai thua, Tôn đại thánh có bay ra được ra khỏi lòng bàn tay Phật tổ hay không, nên nghe Dương Thiên Sở bắt đầu kể lại thì nhao nhao phản đối, át cả tiếng nói của Dương Thiên Sở, tức thì liền bị Phi Yến khua chiêng ầm ĩ quát tháo im lặng, Dương Thiên Sở nghe váng cả đầu, thầm nghĩ phải nghiêm túc xem sét có nên tịch thu cái la của nàng hay không.
Mỹ nhân quả nhiên cũng có cái lợi của nó, nhưng người kia Dương Thiên Sở nói không nghe, nhưng Phi Yến chỉ khua một hồi chiêng, thậm thí chỉ thẳng vào mặt quát tháo lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại ngồi đợi.
Chuyện cuối cùng cũng kể tới phần tiếp theo, nghe kể tới đoạn Mỹ Hầu Vương Tôn Đại Thánh không ngờ thua cuộc bị đè dưới Ngũ Hành Sơn, hơn nữa bị đè tới liền năm trăm năm, làm cho mọi người thở dài không thôi.
Thậm chí còn có một số không ít kích đồng vô cùng, xôn xào bàn tán, vài người đứng lên giận dữ chỉ trích Dương Thiên Sở:
- Chúng ta tới đây nghe ngươi thuyết thư là để tìm niềm vui, vậy mà không ngờ ngươi lại đi ngược đãi nhân vật chính, chẳng phải làm cho chúng ta mất hứng à?
- Đúng thế, Tế Thiên Đại Thánh phải tiếp tục đại náo thiên cung, lên thay thế Ngọc Hoàng mới phải! Thật bực mình quá! Đi thôi! Đi thôi! Chuyện thế này thì ai mà them nghe, chúng ta không nghe tên ngốc này thuyết thư nữa!
- Ngươi còn muốn kiếm tiền nữa hay không hả, không mau kể lại để Tôn Đại Thánh phá núi bay lên không?
Có người còn đứng lên hô hào đám đồng.
- Mọi người đi cả thôi, không thèm nghe hắn kể chuyện nữa.
- Đi thôi đi thôi, đừng nghe hắn kể nữa cho thêm bực.
…
/33
|