Dương Thiên Sở biết ngay lời này là nhắm vào Lưu viên ngoại, đồng thời giờ mới biết Lưu viên ngoại là người làm ăn buôn bán.
Dương Thiên Sở tò mò quay lại nhìn, ở bên phải hắn có một nhóm người đang đứng ở hành lang, người lên tiếng hắn là người đứng ở trên cùng, lúc này đâu cả bọn đang nhìn đám người Dương Thiên Sở, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Dương Thiên Sở thấy y phục của y không phải là sang trọng lắm, hơn nữa còn có chút mỏng manh, trời đang lạnh thế này mà y vẫn còn phe phẩy cái quạt xếp làm bộ làm dạng, lập tức hiểu ngay ra thân phận của những người này, hẳn là danh sĩ, tài tử gì đó mà lúc này Đại Bao đề cập tới kia.
Mấy người đứng sau hắn đều là thanh niên trẻ tuổi, y phục điểu bộ không khác y là bao nhiêu.
Chỉ có duy nhất môt người khác biệt, người này mặc áo lụa đắt tiền màu xanh, dáng dỏng dỏng cao, mắt sao mày kiếm, ăn mặc sang trọng mà vẫn thanh thoát, có chút cảm giác hạc đứng giữa bầy gà, đặc biệt ánh mắt của y khác hẳn đám tài từ nọ, đó không phải sự khinh thưởng, mà chỉ hời hợt hờ hững, cứ như đám người Dương Thiên Sở tới ngay cả tư cách để cho hắn coi thường cũng không có vậy.
Lưu viên ngoại cười thản nhiên, khẽ lằc với Dương Thiên Sở, ý bảo hắn không cần để ý.
Đoán được thân phận của những người này rồi, Dương Thiên Sở thực sự là chẳng hề để trong lòng.
Trong con mắt của hắn, Thái Bạch Lâu chia khách ra làm ba bậc, kỳ thực là một loại thủ đoạn kinh doanh rất hay của Tào chưởng quầy. Nói tới cùng thì vẫn là tận dụng hết nguồn khách kiếm lợi nhiều nhất, tầng hai nhiều tiên là có thể lên được rồi, còn tầng thứ ba trừ tiền ra, thì còn phải là thân phận quan hoạn, quý tộc, hoặc là danh sĩ tài tử mới có thể lên được. Đương nhiên là không phải yêu cầu tất cả đều phải thế, chỉ cần thỏa mãn được điều kiện thôi.
Về việc này Dương Thiên Sở cũng có chút hiểu biết, những người như làm ăn như Lưu viên ngoại thời xưa có địa vị rất thấp, một ví dụ điển hình là hắn còn nhớ trong Đại Minh hình luật có điều là cấm thương nhân mặc áo lụa, đủ thấy thương nhân thời đó bị coi thường thế nào.
Những chốn như tầng ba ở Thái Bạch Lâu này có tiền lại muốn lên lầu ba tiêu phí để kiếm chút thế diện, thường thường phải mời những người có thân phận, địa vị đi cùng mới có cơ hội.
Đám con cháu quý tộc thường thường của cài trong nhà cũng dồi dào, nhưng những quan viên bình thường, con em nho gia, danh sĩ, tài tử thì có nổi bao nhiêu tiền? Tới loại địa phương này ăn tiêu đối với bọn họ mà nói một lần thôi cũng là gánh nặng rồi, có thể thường xuyên đi tới đây, cơ bản đều là do người khác mời. Cho nên chủ lực tiêu phí ở lầu ba này vẫn là những địa chủ, phú thương thôi.
Có lẽ cả hai bên đang tìm kiếm một loại thăng bằng về tâm lý ? Nghĩ tới đây khóe miệng Dương Thiên Sở khẽ nhếch lên thành môt nụ cười. Tài tử! Tài tử! Tài tử là như thế nào, phon glưu phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, hành vi phóng túc, khinh rẻ quyền thế dửng dưng tiền tài, thứ họ ăn là cái danh, cái sĩ. Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy chua xót tự ti, không được tự nhiên như quan lại, cho nên cũng chỉ có dựa vào xỉ nhục thương nhân lắm tiền nhiều của thi mới có thể thỏa mãn chút hư vinh của bản thân.
Phi Yến đi ngay đằng sau Dương Thiên Sở lúc này nghe tiếng động mới thò đầu ra nhìn, nhưng lập tức không hiểu vì sao giật nảy mình bịt miệng lại rồi rụt mình lại vào trong phòng.
- Cười cái gì? Chẳng lẽ các vị là vị tài tử nào đó?
Vị tài tử kia nhìn thấy Lưu viên ngoại không tò vẻ chút nào, chỉ có Dương Thiên Sở là lộ ra nụ cười, hơn nữa cười rất đáng ghét như có gì đó khinh miệt, thương hại. Không cảm thấy khó chịu, nhịn được quát hỏi.
Nếu như đối phương không phải là tài tử, thì câu nói này của y là lời châm chọc, rồi sau đó mượn thế dấn tới. Nếu như đối phương cũng là tài tử có danh khí, thì coi như là một bậc thang để hai bên có cớ xuống nước.
Kỳ thực nụ cười vừa rồi là vô tâm, Dương Thiên Sở chẳng cố ý tỏ ra cuồng ngạo, đối với loại tài tử này hắn quả thực không thèm để vào mắt, không muốn dây dưa tốn công.
- Không dám, không dám tại hạ chỉ là giới quê mùa lỗ mãng mà thôi. Ngài mới là tài tử, các vị đều là tài tử, toàn là tài tử hết ….
Dương Thiên Sở mỉm cười thành khẩn nói.
Tên tài tử kia lại nhếch mép cười khinh khỉnh cố hữu, nhưng được người ta khiêm tốn tâng bốc vẫn làm y hơi đắc ý.
Đột nhiên từ phía cầu thang từ lầu hai, có tiếng nữ nhân trong trẻo vang lên mang theo tiếng cười khúc khích:
- Tiểu huynh đệ nói không sai, đúng là tài từ, toàn là tài tử hết … hi hi …
Dương Thiên Sở nhìn qua, thấy ba người từ dưới lầu đi lên, một nam hai nữ, nhìn dáng vẻ thì giống một đôi phu thê mang theo một tiểu nha hoàn.
Nam tử kia chừng hai ba mươi tuổi, vóc người thon dài, mắt như sao sáng, mày kiếm rậm rạp, trông đúng là có mấy phân anh tuấn. Còn thiếu phụ bên cạnh, tóc mây vấn nghiêng, mặt trái xoan, trắng trẻo nõn nà, mày liễu xênh xếch, mi mắt như tơ, chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết đeo một chiếc vòng chân trâu lóng lánh, phát ra ánh sang nhu hòa. Vóc người nàng yểu điệu, đôi vai như gọt, người mặc chiếc váy dài đỏ au bó thân, nổi bật đường cong lả lướt, đặc biệt đà đồi ngực nhô cao đầy khêu gợi, quả thực là một trái táo chin mọng khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn một cái thôi đầu óc cũng không khỏi tơ tưởng chuyện mây trăng sao gió.
Dương Thiên Sở không khỏi thầm so sánh, luận về khuôn mặt nàng kém xa Hạ Phượng Nghi, nhưng so với những đường nét uốn lượn đâu ra đấy mang đầy phong vận của nữ nhân thành thục kia thì Hạ Phượng Nghi chẳng khác gì một cô nhóc con.
Trước mặt mỹ nữ, nam nhân nào chẳng thích thể hiện vài phần, Dương Thiên Sở bất giác ngực ưỡn lên một chút, nhìn lại thiếu phụ đó.
Thiếu phụ kia thấy Dương Thiên Sở chú ý tới mình, liền nở một nụ cười ngọt ngào, sóng mắt lưu chuyển, cánh môi ánh đào khe khẽ cong lên làm động tác tựa như hôn gió.
Cánh môi đỏi tươi mềm mại kia nhếch lên, làm tái tim Dương Thiên Sở không khỏi khẽ giật mình, làm thiếu phụ kia cười khúc khích.
Thiếu phụ vừa xuất hiện, tất cả nam nhân có mặt ở đó như bị điện giật, ngây ra trong thoáng chốc, ngay cả vị công tử điêu bộ cao ngạo kia cũng không khỏi liếc mắt khắp người nàng mấy lượt.
Chỉ có Lưu viên ngoại cứ như đã tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển tới đăng phong tạo cực rồi, mặt không đổi sắc, mỉm cười nói:
- Tần chưởng quầy! Thật nhanh quá, mới đó đã một năm rồi. Hạnh hội! Hạnh hồi!
Nói rồi quay sáng thiếu phụ bên cạnh, mỉm cười nói:
- Tần phu nhân, ngày càng xinh đẹp thật làm người ta ngưỡng mộ.
Vào thời đó khen vợ người ta như vậy quả thực nói thể nào cũng không xuổi được. Nhưng Lưu viên ngoại nói rất tự nhiên, ánh mặt ngay thắng đường đường đường chính chính, có thể thấy tính cách thẳn thắng hào sáng của ông ta, cùng quan hệ không tệ đôi bên.
Tần phu nhân chúm chím môi xinh lên tiếng trước:
- Lưu viên ngoại vẫn thật phong độ mạnh mẽ.
Nam nhân tên gọi Tần chưởng quầy như không để ý tới hành động có phần thiếu đoan trang của nương tử mình, thân thiết chào Lưu viên ngoại:
- Lưu viên ngoại vẫn khỏe chứ? Tần mỗ cũng về nơi này được gần một tuần rồi, chỉ có điều bận rộn sổ sách chưa đi thăm viếng bằng hữu được, thật thất lễ!
Tên tài tử kia sau một thóang ngơ ngẩn vì nhan sắc của thiếu phụ đó liền tỉnh táo lại, rồi nhớ tới câu nói kia của Dương Thiên Sở , chẳng một ai tự nhận mình là quên mùa lỗ mãng, mà lại nói đối phương toàn bộ là tài tử cả, dân quên mùa thực sự làm gì có nói vòng vo méo mó như vậy! Bởi thế nhất định là đối phương có ý giễu cợt rồi.
Tên tài tử đó vừa rồi mặt còn dương dương đắc ý, giống như đang chờ một món ngón bỏ vào miệng ai dè đó lại là một con nhặng. Tức nhất là mỹ nữ thiếu phụ kia như rất tán thưởng câu nói của hắn, thức thì mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, thét lên:
- Hừ , nghe khẩu khí của các hạ thì có vẻ như coi thường tài tử rồi, nhất định là đại danh sĩ nào đó, xin hỏi quý tính đại danh.
Dương Thiên Sở không khỏi lắc đầu, mới có một câu không hợp đã không chịu nhảy dựng lên rồi, tố chất quá kém, vậy mà suốt ngày tỏ ra phong lưu nho nhã, ung dung điểm đạm, khinh miệt nhân thế, chửi người khác không sao người ta chỉ cần không nói một câu xiểm nịnh là đã khó chịu. Lòng càng coi thường , lạnh nhạt đáp:
- Khỏi cần, tại hạ đã nói rồi, bản thân chẳng phải là văn nhân nho sĩ gì cả, càng không dám nhận danh sĩ gì gì đó. Lưu viên ngoại có khách, hay tại hạ đi trước.
Nói rồi lịch sự quay đầu sang khẽ gật đầu với Lưu viên ngoại, Tần gian phụ phụ. Lòng còn thâm nhủ, Phi Yến hôm nay làm sao vậy, cô bé ưa náo nhiệt như thế mà vừa rồi lại trốn mình trong phòng?
Lưu viên ngoại chắp tay nói:
- Mong sớm gặp lại Dương tiên sinh.
Lưu viên ngoại thở phào, như vậy là tốt nhất, ông ta là người từng trải, những việc tương tự đã gặp không ít rồi, ban đầu trong lòng còn không thoải mái, nhưng dần dần thành quen.
Ngược lại Dương Thiên Sở mặc dù tỏ ra chin chắn, bất phàm. Nhưng dù sao cũng là thanh niên khí huyết phương cương, vạn nhất không kìm được gây chuyện thì một là đối với chuyện làm ăn Thái Bạch Lâu của Tào chưởng quầy không tốt chút nào, ông ta lại có mặt ở đó mà không tỏ thái độ thì không ổn. Mà tỏ thái độ càng không ổn, mặc dù đối với đám tài tử này ông không nhận ra một ai, nhưng có thể lên tới lầu ba này chắc chắn thân phận không tầm thường, nhất là tên công tử áo lụa là xa hoa, cao quý điệu bộ khinh khỉnh kia vừa nhìn có thể đoán ra con cháu quan hoạn rồi.
Va chạm với đám chưa trải sự đời, chỉ thích thể diện bất chấp tất cả này không phải điều hay ho, Dương Thiên Sở không có chỗ dựa chắc chắn gặp phiền phức không nhỏ, nhẹ nhất thì cũng đừng mong ở lại nơi này nữa, chưa nói tới việc ông ta rất tán thưởng con người Dương Thiên Sở, mà nếu hắn phải bỏ đi cũng ảnh hưởng dự tính mượn hắn tuyên truyền cho Đạo gia của ông ta.
Tần chưởng quầy không quen biết gì chỉ lịch sự đáp lại, chỉ mỗi Tần phu nhân thấy Dương Sở nói muốn đi ánh mắt lộ vẻ lưu luyến tiếc nuối, nhưng không có cớ gì lưu hắn ở lại, nàng nhìn qua là biết Dương Thiên Sở vừa ăn cơm xong, chuẩn bị ra về.
Tên tài tử đó thấy Dương Thiên Sở không dám để lại tên tuổi, hơn nữa còn muốn rời đi, mấy tên công tử cho rằng hắn sợ rồi càng thêm phần khinh miệt.
Bổng nhiên có một tên tài từ khác nghe thấy ba chữ “Dương thiên sinh”, thì gập quạt lại, bật thốt lên.
- Tưởng là ai hóa ra là Dương Thiên Sở, Dương tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, thảo nào mà không coi mấy người chúng ta vào mắt.
Tên công tử mặc áo lụa xanh, từ đầu đến giờ vẫn tỏ ra dửng dưng nghe thấy cái tên Dương Thiên Sở cũng giật mình, quay lại nhìn kỹ hắn ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên.
Mấy tên tài từ khác thì nghe tên kia nói vậy, lộ vẻ choàng tỉnh hùa theo:
- Ra là Dương thiên sinh đang nổi danh khắp toàn thành, chậc chậc, huynh đệ nói làm ta cũng hơi sợ đắc tội rồi, người ta miệng lưỡi trơn tuột, méo mó trăm bê, đen có thể nói thành trằng, vạn nhất làm người ta không vui lại đặt điều xiên xẹo mấy câu với đán dân ngu dột kia, thì chúng ta muốn gài thích cũng không xong rồi.
- Ài thói đời bây giờ thật là! Tiên sinh cũng như đám bán rong buôn rau bán gạo đường phố vậy, gốc một cái là được cả đống rồi, thật mất hết giá trị …
- Trần huynh nói tiểu đệ mới nhớ ra, chẳng phải lão già họ Mã kia cũng có kẻ ngu xuẩn cung kính gọi là Mã tiên sinh đó sao …
Đám tài tử đắc ý cười phá lên.
Dương Thiên Sở tò mò quay lại nhìn, ở bên phải hắn có một nhóm người đang đứng ở hành lang, người lên tiếng hắn là người đứng ở trên cùng, lúc này đâu cả bọn đang nhìn đám người Dương Thiên Sở, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Dương Thiên Sở thấy y phục của y không phải là sang trọng lắm, hơn nữa còn có chút mỏng manh, trời đang lạnh thế này mà y vẫn còn phe phẩy cái quạt xếp làm bộ làm dạng, lập tức hiểu ngay ra thân phận của những người này, hẳn là danh sĩ, tài tử gì đó mà lúc này Đại Bao đề cập tới kia.
Mấy người đứng sau hắn đều là thanh niên trẻ tuổi, y phục điểu bộ không khác y là bao nhiêu.
Chỉ có duy nhất môt người khác biệt, người này mặc áo lụa đắt tiền màu xanh, dáng dỏng dỏng cao, mắt sao mày kiếm, ăn mặc sang trọng mà vẫn thanh thoát, có chút cảm giác hạc đứng giữa bầy gà, đặc biệt ánh mắt của y khác hẳn đám tài từ nọ, đó không phải sự khinh thưởng, mà chỉ hời hợt hờ hững, cứ như đám người Dương Thiên Sở tới ngay cả tư cách để cho hắn coi thường cũng không có vậy.
Lưu viên ngoại cười thản nhiên, khẽ lằc với Dương Thiên Sở, ý bảo hắn không cần để ý.
Đoán được thân phận của những người này rồi, Dương Thiên Sở thực sự là chẳng hề để trong lòng.
Trong con mắt của hắn, Thái Bạch Lâu chia khách ra làm ba bậc, kỳ thực là một loại thủ đoạn kinh doanh rất hay của Tào chưởng quầy. Nói tới cùng thì vẫn là tận dụng hết nguồn khách kiếm lợi nhiều nhất, tầng hai nhiều tiên là có thể lên được rồi, còn tầng thứ ba trừ tiền ra, thì còn phải là thân phận quan hoạn, quý tộc, hoặc là danh sĩ tài tử mới có thể lên được. Đương nhiên là không phải yêu cầu tất cả đều phải thế, chỉ cần thỏa mãn được điều kiện thôi.
Về việc này Dương Thiên Sở cũng có chút hiểu biết, những người như làm ăn như Lưu viên ngoại thời xưa có địa vị rất thấp, một ví dụ điển hình là hắn còn nhớ trong Đại Minh hình luật có điều là cấm thương nhân mặc áo lụa, đủ thấy thương nhân thời đó bị coi thường thế nào.
Những chốn như tầng ba ở Thái Bạch Lâu này có tiền lại muốn lên lầu ba tiêu phí để kiếm chút thế diện, thường thường phải mời những người có thân phận, địa vị đi cùng mới có cơ hội.
Đám con cháu quý tộc thường thường của cài trong nhà cũng dồi dào, nhưng những quan viên bình thường, con em nho gia, danh sĩ, tài tử thì có nổi bao nhiêu tiền? Tới loại địa phương này ăn tiêu đối với bọn họ mà nói một lần thôi cũng là gánh nặng rồi, có thể thường xuyên đi tới đây, cơ bản đều là do người khác mời. Cho nên chủ lực tiêu phí ở lầu ba này vẫn là những địa chủ, phú thương thôi.
Có lẽ cả hai bên đang tìm kiếm một loại thăng bằng về tâm lý ? Nghĩ tới đây khóe miệng Dương Thiên Sở khẽ nhếch lên thành môt nụ cười. Tài tử! Tài tử! Tài tử là như thế nào, phon glưu phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, hành vi phóng túc, khinh rẻ quyền thế dửng dưng tiền tài, thứ họ ăn là cái danh, cái sĩ. Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy chua xót tự ti, không được tự nhiên như quan lại, cho nên cũng chỉ có dựa vào xỉ nhục thương nhân lắm tiền nhiều của thi mới có thể thỏa mãn chút hư vinh của bản thân.
Phi Yến đi ngay đằng sau Dương Thiên Sở lúc này nghe tiếng động mới thò đầu ra nhìn, nhưng lập tức không hiểu vì sao giật nảy mình bịt miệng lại rồi rụt mình lại vào trong phòng.
- Cười cái gì? Chẳng lẽ các vị là vị tài tử nào đó?
Vị tài tử kia nhìn thấy Lưu viên ngoại không tò vẻ chút nào, chỉ có Dương Thiên Sở là lộ ra nụ cười, hơn nữa cười rất đáng ghét như có gì đó khinh miệt, thương hại. Không cảm thấy khó chịu, nhịn được quát hỏi.
Nếu như đối phương không phải là tài tử, thì câu nói này của y là lời châm chọc, rồi sau đó mượn thế dấn tới. Nếu như đối phương cũng là tài tử có danh khí, thì coi như là một bậc thang để hai bên có cớ xuống nước.
Kỳ thực nụ cười vừa rồi là vô tâm, Dương Thiên Sở chẳng cố ý tỏ ra cuồng ngạo, đối với loại tài tử này hắn quả thực không thèm để vào mắt, không muốn dây dưa tốn công.
- Không dám, không dám tại hạ chỉ là giới quê mùa lỗ mãng mà thôi. Ngài mới là tài tử, các vị đều là tài tử, toàn là tài tử hết ….
Dương Thiên Sở mỉm cười thành khẩn nói.
Tên tài tử kia lại nhếch mép cười khinh khỉnh cố hữu, nhưng được người ta khiêm tốn tâng bốc vẫn làm y hơi đắc ý.
Đột nhiên từ phía cầu thang từ lầu hai, có tiếng nữ nhân trong trẻo vang lên mang theo tiếng cười khúc khích:
- Tiểu huynh đệ nói không sai, đúng là tài từ, toàn là tài tử hết … hi hi …
Dương Thiên Sở nhìn qua, thấy ba người từ dưới lầu đi lên, một nam hai nữ, nhìn dáng vẻ thì giống một đôi phu thê mang theo một tiểu nha hoàn.
Nam tử kia chừng hai ba mươi tuổi, vóc người thon dài, mắt như sao sáng, mày kiếm rậm rạp, trông đúng là có mấy phân anh tuấn. Còn thiếu phụ bên cạnh, tóc mây vấn nghiêng, mặt trái xoan, trắng trẻo nõn nà, mày liễu xênh xếch, mi mắt như tơ, chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết đeo một chiếc vòng chân trâu lóng lánh, phát ra ánh sang nhu hòa. Vóc người nàng yểu điệu, đôi vai như gọt, người mặc chiếc váy dài đỏ au bó thân, nổi bật đường cong lả lướt, đặc biệt đà đồi ngực nhô cao đầy khêu gợi, quả thực là một trái táo chin mọng khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn một cái thôi đầu óc cũng không khỏi tơ tưởng chuyện mây trăng sao gió.
Dương Thiên Sở không khỏi thầm so sánh, luận về khuôn mặt nàng kém xa Hạ Phượng Nghi, nhưng so với những đường nét uốn lượn đâu ra đấy mang đầy phong vận của nữ nhân thành thục kia thì Hạ Phượng Nghi chẳng khác gì một cô nhóc con.
Trước mặt mỹ nữ, nam nhân nào chẳng thích thể hiện vài phần, Dương Thiên Sở bất giác ngực ưỡn lên một chút, nhìn lại thiếu phụ đó.
Thiếu phụ kia thấy Dương Thiên Sở chú ý tới mình, liền nở một nụ cười ngọt ngào, sóng mắt lưu chuyển, cánh môi ánh đào khe khẽ cong lên làm động tác tựa như hôn gió.
Cánh môi đỏi tươi mềm mại kia nhếch lên, làm tái tim Dương Thiên Sở không khỏi khẽ giật mình, làm thiếu phụ kia cười khúc khích.
Thiếu phụ vừa xuất hiện, tất cả nam nhân có mặt ở đó như bị điện giật, ngây ra trong thoáng chốc, ngay cả vị công tử điêu bộ cao ngạo kia cũng không khỏi liếc mắt khắp người nàng mấy lượt.
Chỉ có Lưu viên ngoại cứ như đã tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển tới đăng phong tạo cực rồi, mặt không đổi sắc, mỉm cười nói:
- Tần chưởng quầy! Thật nhanh quá, mới đó đã một năm rồi. Hạnh hội! Hạnh hồi!
Nói rồi quay sáng thiếu phụ bên cạnh, mỉm cười nói:
- Tần phu nhân, ngày càng xinh đẹp thật làm người ta ngưỡng mộ.
Vào thời đó khen vợ người ta như vậy quả thực nói thể nào cũng không xuổi được. Nhưng Lưu viên ngoại nói rất tự nhiên, ánh mặt ngay thắng đường đường đường chính chính, có thể thấy tính cách thẳn thắng hào sáng của ông ta, cùng quan hệ không tệ đôi bên.
Tần phu nhân chúm chím môi xinh lên tiếng trước:
- Lưu viên ngoại vẫn thật phong độ mạnh mẽ.
Nam nhân tên gọi Tần chưởng quầy như không để ý tới hành động có phần thiếu đoan trang của nương tử mình, thân thiết chào Lưu viên ngoại:
- Lưu viên ngoại vẫn khỏe chứ? Tần mỗ cũng về nơi này được gần một tuần rồi, chỉ có điều bận rộn sổ sách chưa đi thăm viếng bằng hữu được, thật thất lễ!
Tên tài tử kia sau một thóang ngơ ngẩn vì nhan sắc của thiếu phụ đó liền tỉnh táo lại, rồi nhớ tới câu nói kia của Dương Thiên Sở , chẳng một ai tự nhận mình là quên mùa lỗ mãng, mà lại nói đối phương toàn bộ là tài tử cả, dân quên mùa thực sự làm gì có nói vòng vo méo mó như vậy! Bởi thế nhất định là đối phương có ý giễu cợt rồi.
Tên tài tử đó vừa rồi mặt còn dương dương đắc ý, giống như đang chờ một món ngón bỏ vào miệng ai dè đó lại là một con nhặng. Tức nhất là mỹ nữ thiếu phụ kia như rất tán thưởng câu nói của hắn, thức thì mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, thét lên:
- Hừ , nghe khẩu khí của các hạ thì có vẻ như coi thường tài tử rồi, nhất định là đại danh sĩ nào đó, xin hỏi quý tính đại danh.
Dương Thiên Sở không khỏi lắc đầu, mới có một câu không hợp đã không chịu nhảy dựng lên rồi, tố chất quá kém, vậy mà suốt ngày tỏ ra phong lưu nho nhã, ung dung điểm đạm, khinh miệt nhân thế, chửi người khác không sao người ta chỉ cần không nói một câu xiểm nịnh là đã khó chịu. Lòng càng coi thường , lạnh nhạt đáp:
- Khỏi cần, tại hạ đã nói rồi, bản thân chẳng phải là văn nhân nho sĩ gì cả, càng không dám nhận danh sĩ gì gì đó. Lưu viên ngoại có khách, hay tại hạ đi trước.
Nói rồi lịch sự quay đầu sang khẽ gật đầu với Lưu viên ngoại, Tần gian phụ phụ. Lòng còn thâm nhủ, Phi Yến hôm nay làm sao vậy, cô bé ưa náo nhiệt như thế mà vừa rồi lại trốn mình trong phòng?
Lưu viên ngoại chắp tay nói:
- Mong sớm gặp lại Dương tiên sinh.
Lưu viên ngoại thở phào, như vậy là tốt nhất, ông ta là người từng trải, những việc tương tự đã gặp không ít rồi, ban đầu trong lòng còn không thoải mái, nhưng dần dần thành quen.
Ngược lại Dương Thiên Sở mặc dù tỏ ra chin chắn, bất phàm. Nhưng dù sao cũng là thanh niên khí huyết phương cương, vạn nhất không kìm được gây chuyện thì một là đối với chuyện làm ăn Thái Bạch Lâu của Tào chưởng quầy không tốt chút nào, ông ta lại có mặt ở đó mà không tỏ thái độ thì không ổn. Mà tỏ thái độ càng không ổn, mặc dù đối với đám tài tử này ông không nhận ra một ai, nhưng có thể lên tới lầu ba này chắc chắn thân phận không tầm thường, nhất là tên công tử áo lụa là xa hoa, cao quý điệu bộ khinh khỉnh kia vừa nhìn có thể đoán ra con cháu quan hoạn rồi.
Va chạm với đám chưa trải sự đời, chỉ thích thể diện bất chấp tất cả này không phải điều hay ho, Dương Thiên Sở không có chỗ dựa chắc chắn gặp phiền phức không nhỏ, nhẹ nhất thì cũng đừng mong ở lại nơi này nữa, chưa nói tới việc ông ta rất tán thưởng con người Dương Thiên Sở, mà nếu hắn phải bỏ đi cũng ảnh hưởng dự tính mượn hắn tuyên truyền cho Đạo gia của ông ta.
Tần chưởng quầy không quen biết gì chỉ lịch sự đáp lại, chỉ mỗi Tần phu nhân thấy Dương Sở nói muốn đi ánh mắt lộ vẻ lưu luyến tiếc nuối, nhưng không có cớ gì lưu hắn ở lại, nàng nhìn qua là biết Dương Thiên Sở vừa ăn cơm xong, chuẩn bị ra về.
Tên tài tử đó thấy Dương Thiên Sở không dám để lại tên tuổi, hơn nữa còn muốn rời đi, mấy tên công tử cho rằng hắn sợ rồi càng thêm phần khinh miệt.
Bổng nhiên có một tên tài từ khác nghe thấy ba chữ “Dương thiên sinh”, thì gập quạt lại, bật thốt lên.
- Tưởng là ai hóa ra là Dương Thiên Sở, Dương tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, thảo nào mà không coi mấy người chúng ta vào mắt.
Tên công tử mặc áo lụa xanh, từ đầu đến giờ vẫn tỏ ra dửng dưng nghe thấy cái tên Dương Thiên Sở cũng giật mình, quay lại nhìn kỹ hắn ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên.
Mấy tên tài từ khác thì nghe tên kia nói vậy, lộ vẻ choàng tỉnh hùa theo:
- Ra là Dương thiên sinh đang nổi danh khắp toàn thành, chậc chậc, huynh đệ nói làm ta cũng hơi sợ đắc tội rồi, người ta miệng lưỡi trơn tuột, méo mó trăm bê, đen có thể nói thành trằng, vạn nhất làm người ta không vui lại đặt điều xiên xẹo mấy câu với đán dân ngu dột kia, thì chúng ta muốn gài thích cũng không xong rồi.
- Ài thói đời bây giờ thật là! Tiên sinh cũng như đám bán rong buôn rau bán gạo đường phố vậy, gốc một cái là được cả đống rồi, thật mất hết giá trị …
- Trần huynh nói tiểu đệ mới nhớ ra, chẳng phải lão già họ Mã kia cũng có kẻ ngu xuẩn cung kính gọi là Mã tiên sinh đó sao …
Đám tài tử đắc ý cười phá lên.
/33
|