Mặc dù thuyết thư cũng là dựa vào cái miệng để kiếm sống, thường thường không phải là người sống lâu từng trải cũng là tuổi trẻ có chút học vấn, nhưng Dương Thiên Sở làm sao có thể so được với đám ăn không ngồi rồi suốt ngày lấy thơ ca treo lên miệng đuợc.
Cho dù Hoàng Tử Tài vì cái danh xếp cuối ngũ đại tài tử mà bị rèm pha sau lưng rất nhiều, nhưng hầu hết là vì ghen tị mà thôi, y có chân tài thực học. Tần phu nhân lúc ở kinh thành cũng nghe nhiều người nhắc tới y, nên không cho rằng hắn có thể thắng được, nhỏ giọng khéo léo nhắc:
- Huynh đệ, chỉ bằng vào những lời vừa nãy thì dù cậu không nhận lời cũng chẳng ai nói là sợ được, đừng đôi co với bọn họ nữa.
Dương Thiên Sở lúc này cũng bình tĩnh lại, cũng biết vừa rồi mình quả không nên nói như vậy, đám người sống trong mơ luôn tự cho mình đúng này có nói thế chứ nói nữa chẳng đáng.
Tài tử luôn là thế, tự cho mình là nhất, còn người khác đều là kẻ ngu dốt hết cả. Thái đột bọn chúng bỗng nhiên quay ngoắt lại một trăm tám mươi độ, chỉ cần không phải là kẻ ngu dốt là đủ biết chúng có mưu đồ khích bác hắn tham gia để bêu xấu rồi. Tần phu nhân cũng nhận ra nên mới nhắc nhở hắn.
Hơn nữa lúc này hắn quan tâm hơn nữa là phản ứng kỳ quái của Phi Yến, rõ ràng là không hề bình thường chút nào, mà khiến cho Phi Yến phải trốn biệt đi như thế chắc chắn là không đơn giản chút nào …
Dương Thiên Sở nhìn lướt qua mấy tên tài tử mặt tươi cười, nhưng ánh mắt đầy vẻ châm chọc cùng khiêu khích, chỉ cười khẽ trong lòng, bình thản nói :
- Tại hạ đã nói rồi, ta không phải danh sĩ tài tử gì cả. Hơn nữa đối từ cũng không phải là sở trường của ta.
Tên tài tử đưa ra ý tưởng thi đối từ kia chính là Phạm Khải một trong thi đàn song tuyệt của huyện Diên Khánh, nếu đổi lại là hắn cho dù không phải mặt mạnh, thì khi đối phương đưa ra lời thách thức của đối phương, thì cũng phải cố gắng ứng đối trước đã, sau đó mới kìm cơ hội, không ngờ rằng Dương Thiên Sở nói toẹt ra là không phải mặt mạnh của mình, trong mắt y tác phong này chẳng khác gì phường lưu manh.
Đang định nói kích thêm mấy câu thì Hoàng Tử Tài đã lên tiếng.
Sắc mặt Hoàng Tử Tài vốn đã âm trầm vì nhận ra mưu đồ ám muội của đám bằng hữu, giờ nghe Dương Thiên Sở nói thế lại càng thêm âm trầm như trời sắp đổ mưa. Trong con mắt hắn, không nghi ngờ gì là Dương Thiên Sở cố ý nói mỉa mai làm mình xấu hổ.
- Dương tiên sinh quả nhiên là giỏi mồm mép! Một câu nói thôi đã làm cho tại hạ tiến thoái lưỡng nan rồi, nếu đã như thế, tại hạ chỉ đành muối mặt làm kẻ tiểu nhân chiếm lợi của người khác thôi. Bất quá, đối từ thực sự cũng không phải là sở trưởng của tại hạ.
Hoàng Tử Tư nói xong, cũng không thèm đợi nghe xem Dương Thiên Sở có đồng ý hay không, ánh mắt khép hờ lộ vẻ suy nghĩ, sau đó ánh mắt hướng xuống phía dưới, rồi nhìn qua toàn bộ tửu lâu. Dáng điệu phóng chừng là đang muốn ứng cảnh đưa ra vế thượng liên.
Đám tài tử liền trở nên yên tĩnh, mặc dù không ưa thái độ của Hoàng Tử Tài, nhưng bọn chúng cũng có chút kính phục tài năng của y, giờ lại có cơ hội thưởng thức nên đều im lặng lắng nghe.
Dương Thiên Sở cũng biết là y hiểu lầm mình rồi, nhưng cũng chẳng thèm giải thích.
Hắn cũng có chút am hiểu về câu đối, khả năng ứng khẩu không tệ, tuy thế cũng biết mình chẳng so được với đám mọt sách này, thua chắc tới tám chin phần rồi, nhưng còn đến lượt hắn ra vế đối nữa. Bằng vào ký ức cả đống tuyệt đối mà hắn đọc được trên mạng, hắn chắc cả mười phần Hoàng Tử Tư không thể đối nổi. Nên chỉ cần tới hắn ra đề thì “đánh” hòa là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Có tính toàn rồi, Dương Thiên Sở không lo gì nữa, miệng nhếch lên cười khẽ, dưng dưng nhìn Hoàng Tử Tài.
Nhìn thấy hắn trấn tĩnh tự tin như thế, bất giác cũng có vài phần tin tưởng, ánh mắt nhìn hắn càng thêm lả lơi.
Tần chưởng quầy tuy không ưa gì đám tài tử kia, nhưng cũng chẳng quen biết gì Dương Thiên Sở, đối với hành động của phu nhân mình như cũng không hề nhìn thấy, lúc này giữ thái độ kẻ bàng quan, bình thản xem bọn họ đấu đá.
Dương Thiên Sở trước kia đớn hèn, hiện giờ lại đầy tự tôn, không chịu được người khác coi thường khich bác, nhưng theo Phi Yến “trình độ học vấn” của thiếu gia nhà nàng không hề thay dổi, thuyết thư chỉ là chuyện khua mối múa mép, không tính kiến thức thật sự, nên không khỏi thầm lo lắng cho hắn, tâm trạng hết sức phức tạp ….
Trầm ngâm chốc lát, đợi cho mọi người hoàn toàn yên tĩnh, Hoàn Tử Tài mới thong thả ngâm:
- Hoàng thiên tại thiên thiên bất quản, hậu thổ vu địa dịa bất quản, quan bất quản, soa bất quản, nhàn sự bất quả, tửu quán, phạn quán!
( Ông trời trên trời trời mặc kệ, thổ địa dưới đất đất mặc kệ, quan mặc kệ, sai mặc kê, nhàn sự mặc kệ, quán rượu, quán cơm )
Vế thượng liên này vừa ngâm ra, mấy tên tài tử khác lập tức gật gù nhẩm lại một lần rồi vỗ tay kêu hay.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà thoáng cái đã nghĩ ra một vế đối hai mươi tám chữ, phân thành nhiều đoạn đối liên đã là rất hiểm có rồi, hơn nữa bên trong ẩm hảm chỗ xảo diệu như, rồi ví như đứng ở chỗ giữa hành lang này, nhìn lên lấy trời, thông qua giếng trời có thể thấy được mặt đất, đối diện lại là nha môn, quan sai đứng gác, tất cả đều dung nhập vào bên trong. Mà bốn chữ cuối cùng lại dùng từ đồng âm khác nghĩa “quản” và “quán”, nói tới cả Thái Bạch Lâu. Đúng là ứng cảnh đối từ khá là khéo léo.
- Hay! Vế đối ngày càng nghĩ càng hay! Tử Tài huynh không thẹn là đại tài tử của kinh thành! Tiểu đệ hết sức kính phục.
Dù có hơi tiếc vì Hoàng Tử Tài không ra vế đối châm chọc Dương Thiên Sở, nhưng mấy tên tài tử vẫn vỗ tay nhiệt tình ninh bợ khen hay, có tên còn lắc lư cái đầu nhẩm lại một lượt. Bởi dù sao gia thế của Hoàng Tử Tài khá lớn, nếu không bọn chúng cũng chẳng bấm bụng mà đưa y tới lầu ba Thái Bạch Lâu ăn tiêu lấy lòng.
Phía bên này Tần gia phu phụ cũng gật đầu khen hay.
Còn tên tiểu nhị đón khách ở hành lang đã lúc nãy thấy có va chạm đã vội gọi quản sự lên, viên quản sự thì không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như thế này nữa, mà Tào chưởng quầy cũng rất thích các tài tử lên lầu ba của Thái Bạch Lâu thi thờ đấu từ, nên dặn dò bọn chúng kịp thời ghi lại để trang trí trong tưu quán, lại thêm đề tài bình phẩm.
Chính bời như thế mà văn phong mặc bảo của các tài tử danh sĩ lưu lại càng lúc càng nhiều, thanh danh càng tốt, các tài tử khác không phục khéo tới thi thố tranh giành thể diện càng đông. Điều này đối với thương nhân mà nói, còn là một phương sách kinh doanh nữa.
Lúc này giấy mực bút nghiên đã chuẩn bị sẵn sàng, viên quan sự không để lỡ thời cơ mau mắn đưa lên, cười nịch nọt:
- Hoàng công tử, tuyệt đối như thế, nhất định phải lưu lại ở Thái Bạch Lâu, treo lên cho hậu nhân thưởng thức! Rất mong Hoàng công tử lưu lại mặc bảo.
Hoàng Tử Tư nghe mọi người tán thưởng, cũng rất đắc ý, vế đối này thực ra y chưa hoàn toàn hài lòng, cũng không bỏ mấy tâm tư, nhưng y không tin một tên thuyết thư ở địa phương nhỏ nhoi này lại có thể đối được. Lúc này nghe thấy tiểu nhị nói muốn lưu lại cho hậu nhân thưởng thức, cũng không vội thúc Dương Thiên Sở đối lại, vui vẻ nhận luôn, dù sao cái văn nhân thích nhất chẳng phải là chữ “danh” sao!
Dưới sự xúm xít của đám đông vây quanh, Hoàng Tử Tư chấm mực múa bút, rất nhanh đem vế đối dài hai mươi tám chữ viết xong, nét chữ phiêu dật đẹp đẽ, không hổ danh là một trong ngũ đại tài tử. Tức thì đám đông lại lần nữa reo hò khen ngợi, tên tiểu nhị hết sức thận trọng nâng tờ giấy lên, để cho chữ viết còn chưa khô không bị biến hình.
Chuyện ở trên lầu ba đã kinh động tới những người khác, kể cả những vị khách ăn xong hay chưa ăn xong ở lầu ba đều đi tới vây quanh xem. Những người thường hay lên lầu ba ăn cơm đương nhiên không lạ gì đám tài tử kia, nhìn thấy bọn họ thi thố ở nơi này, đều muốn xem xem kết quả như thế nào, chỉ là mọi người không biết đối thủ là ai, cho rằng đám tài tử thế hiện với nhau mà thôi, nào biết không ngờ đi đấu với một người thuyết thư.
Phi Yến tuy cũng biết ít chữ, nhưng không đủ để đánh giá được câu đối này thế nào, nhưng chỉ thây đám đông xung quanh nức nở khen ngợi, chừng là nghĩ Dương Thiên Sở không thể thắng nổi. Lấm lét nhìn quanh thấy Tần phu nhân ngại quá đông người đã quay về bên trượng phu của mình rồi, mới lén thò tay ra giật giật áo Dương Thiến Sở, nói khẽ :
- Thiếu gia, chúng ta tranh thủ trốn đi thôi!
Dương Thiên Sở không tỏ thái độ gì, thấy Phi Yến vẫn không dám thỏ đầu ra bên ngoài, cũng thò tay vào gõ lên đầu Phi Yến một cái, Phi Yến còn đang ngẩn ra thì hắn lại véo một cái chiếc mũi xinh xắn, không nói một lời quay đi ung dung nhìn đám đông.
Hành lang ở lầu ba cực kỳ rộng lớn, mọi người vây quanh xem cũng không hề bị chật chội, bất quá những lời trào phúng châm chọc bọn họ nói ở hành lang, cũng kinh động tới những vị khách khác ở lầu hai, những người này biết chưa đủ tư cách lên lầu ba nên chỉ đứng ngẩng đầu lên xa xa xem náo nhiệt.
Không lâu sau, vết mực đã khô, quản sự của Thái Bạch Lâu thấy càng lúc càng có nhiều xem náo nhiệt, y cũng là người nhạy bén, trải tờ giấy viết câu đối hướng về phía cầu thàng phía dưới cho mọi người xem, lại còn gọi một tên tiểu nhị khỏe giọng tới, dạy hắn đọc câu đối của Hoàng Tử Từ, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của những người ở dưới lầu, tạo thanh danh cho Thái Bạch Lâu.
Tên tiểu nhị kia đọc lại một lần bên tai viên quan sự, được quản sự gật đầu rồi mới rướn cổ lên đọc to:
- Hoàng thiên tại thiên thiên bất quản, hậu thổ vu địa địa bất quản, quan bất quản, soa bất quản, nhàn sự bất quản, tửu quán, phạn quán!
Có thể lên tới lầu hai ăn uống tiêu sài, đều là người có tiền lại rảnh rỗi, tất nhiên là muốn kiếm việc xem cho vui, có thể được xem các tài tử ở lầu ba so tài, hôm nay coi như cũng đã bõ công đi rồi. Cho nên nghe thấy đây mới là thượng liên, lại còn do một vị trong ngũ đại tài tử của kinh thành làm, lại càng có nhiều người tới xem, càng thêm hiều ý và mong đợi vị tài tử đối trận với y.
Hoàng Tử Từ mìm cười chắp tay cảm ơn đám đông cổ vũ, y rất thích hưởng thụ không khí này, cảm giác này, mọi ấm ức vô lý phải chịu ở kinh thành đươc xua tan sạch sẽ.
Lòng khoan khái, thái độ cũng phải thay đổi, phải tỏ ra rộng rãi độ lượng, để mọi người thấy được phong phạm của tài từ đích thực, khác khí nói với Dương Thiên Sở:
- Dương huynh tới lượt huynh rồi đó.
Đám tài từ Phạm Khải, Trần Phi Vũ cũng mìm cười nhìn Dương Thiên Sở.
Tên Phạm Khải còn làm bộ làm tịch, đi tới trước, nhẹ giọng hảo tâm nói :
- Dương huynh, nếu như huynh nhất thời chưa nghĩ ra cũng không sao, phía bên Hoàng huynh ta sẽ đi khuyên hộ, nếu thực sự không được mà nói, thì ta cố gắng thay thế vậy ….
Dương Thiên Sở khẽ cười lạnh, kẻ ban đầu giật giây xúi bẩy cũng chính là hắn, hiện giờ quay ngoắt lai giả bộ làm người tốt, chẳng qua là cũng vì thấy có đông người xem, nên muốn kiếm cơ hội thể hiện bản thân, chiếm chút vinh quang mà thôi. Đã chơi ngầm lại còn muốn người ta cảm kích, lúc nãy tuy kích động mà chửi nhưng xem ra thật không oan uổng cho bọn tài tử này chút nào cả …
Lúc này so ra Hoàng Tử Tư kiêu ngạo kia so ra ít nhất còn thẳng thắn, làm người ta dễ chịu hơn bọn hai mặt này.
- Không dám làm phiền Phạm tài tử, vế đối này tại hạ còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nếu Phạm tài tử có thể đối tốt hơn, có thể đợi tại hạ đối xong rồi hãy lên.
Dương Thiên Sở một câu là “Phạm tài tử” , hai câu là “ Phạm tài tử” , lại liên hệ với những lời hắn bình phẩm về tài tử lúc nãy, làm lòng Phạm Khải nghe một câu là như có gai chích một cái vào lòng, nhưng vẫn cố mỉm cười.
Người ta đã tươi tỉnh lịch sự thế rồi, Dương Thiên Sở đương nhiên cũng không thể chấp nhặt làm mất phong độ, tiến lên một bước nói :
- Hoàng công tử thật không hổ danh là đại tài tử của kinh thành, cho dù tửu lâu cũng có thể khéo léo cho vào câu đối. Hoàng công tử đã tứ giáo, thì Dương mỗ cùng đành bêu xấu thử một phen xem sao.
Đa phần những người vây quanh xem nghe thấy Dương Thiên Sở lên tiếng giờ mới biết Hoàng Tử Tài đang thi tài với ai, túc thì đều thì thầm nghị luận xem vị công tử này lai lịch như thế nào lại có thể sánh vai thi tài với tài tử nổi danh ở kinh thành, hẳn là phải là một vị tài tử nổi danh khác?
Nhưng rồi có người nhận ra hắn, tức thì đám đông càng thêm xôn xao! Bởi Không ngờ chỉ là một người thuyết thư bình thường, không phải tài tử gì cả.
Dương Thiên Sở cũng ngạc nhiên, nếu ở lầu một có người nhận ra hắn cũng chẳng có gì lạ bởi người ăn uống ở đó là bình dân, còn trên lầu hai đã là nhà giàu có chút mặt mũi rồi, như vậy xem ra sức ảnh hưởng Tây Du Ký thực sự lan đi rất nhanh, rất mạnh, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của hắn.
Hoàng Tử Tài mỉm cười lịch sự nói:
- Mời Dương huynh.
Dương Thiên Sở khẽ hít một hơi rồi đọc:
- Khai tâm cuồng tiếu tiếu dã bãi, bi thương ai khốc khốc dãi bãi, cơ dã bãi, khát dã bãi, mãi túy dã bãi, hát ba, cật ba!
( Vui vẻ cười vang cười cũng được, bi thương khóc lớn khóc cũng được, đói cũng được, khát cũng được, chuốc say cũng được, ăn đi, uống đi! )
Bởi thế đối với Dương Thiên Sở mà nói, chỉ cần ứng cảnh được, dưa theo quy luật của của y là xong, cuối cùng thêm vào hai chữ “ăn đi, uống đi” coi như cũng vừa vặn đối được với về thượng liên là “quán rượu, quán cơm”. Và lại vừa rồi Hoàng Tử Tải đủng đỉnh tới gần nửa tướng đồng hồ, quá đủ cho hắn suy nghĩ cân nhắc rồi.
Tên tiểu nhị khỏe giọng kia chính đang tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, nên nghe rất rõ ràng, tức thì lại dồn sức đọc vế hạ liên của Dương Thiên Sở ra cho tất cả moi người cùng nghe.
Đám tài tử kia vốn hết sức khinh miệt Dương Thiên Sở, lúc vế đối này được đọc ra, đều ngây người ra chốc lát, sau đó không cam tâm cũng gượng gạo tán dương một vài câu, đem ánh mắt dồn về Hoàng Tử Tư xem y sẽ phản ứng thế nào.
Đáng tiếc là Hoàng Tử Tư thực sự có chút phong độ tài tử chứ không phải như chúng, thấy Dương Thiên Sở thực sự đối được, cũng chỉ hơi tiếc là mình ra vế đối quá dễ, cũng lên tiếng khen hắn đối chỉnh.
Tần phu nhân nghe xong cũng gật gù, môi cười chúm chím mê người, ánh mắt càng sáng lên nhìn Dương Thiên Sở như muốn phóng ra điện.
Dù sao phần đông cũng không phải là có học thức lắm, nhiều người đang lầm bẩm đọc lại so bì hai vế đối. Viên quản sự lại vội vàng mang giấy mực tới, năn nỉ Dương Thiên Sở
- Bảo ta viết ư? Thôi đi, ta viết xấu lắm, kém Hoàng công tử xa … ngươi thức sự muốn ta viết à?
Thấy viên quả sự cứ dây dưa mãi, Dương Thiên Sở cũng
Viên quan sự cười nịnh:
- Nhất định tiên sinh phải viết rồi, Dương tiên sinh chịu lưu lại mặc bảo, là vinh hạnh lớn nhất của Thái Bạch lâu rồi.
Theo y nghĩ, đương nhiên là Dương Thiên Sở chỉ ra vẻ khiêm tốn mà thôi, nên cố sức vật nài, lúc nãy Dương Thiên Sở cũng cói đối từ không phải là thế mạnh vậy mà há miệng ra đối ngay lại được câu đối khó như vậy ư? Viết chữ khẳng định là cũng không thể kém được.
Dương Thiên Sở thầm lẩm bẩm, là ngươi xúi lão tử đấy nhé, lát nữa dám mở mồm ra ý kiến này nọ thì đừng trách lão tử đá văng xuống lầu.
Dương Thiên Sở chấm mực nói:
- Đươc rồi, đây là ông ép ta đấy nhé …
Viên quản sự liên tục cười bồi vâng dạ.
Khi Dương Thiên Sở đồng ý viết chứ, khách ở dưới làu hai cũng đã nhẩm ra được vế đối của Dương Thiên Sở cũng khéo lẽo không kém gì của Hoàng Tử Tài, tức thì đều vang lên tiếng reo hò. Sau khi nghị luận với nhau, càng có nhiều người hỏi tới chuyện Tây Du Ký.
Nhưng ở trên lầu ba thì vô cùng yên tĩnh, mọi người nhìn Dương Thiên Sở múa bút mà mắt trọn tròn mồm tròn hơn cả mắt …
Hắn còn chưa viết xong thì Hoàng Tử Tư không kìm được phẫn nộ quát lên:
- Họ Dương kia! Ngươi khinh ta quá lắm!
+++
Buồn ngủ rồi, lại để sửa lỗi sau vậy, mà cái câu đối chưa phân tích được ký nữa
Cho dù Hoàng Tử Tài vì cái danh xếp cuối ngũ đại tài tử mà bị rèm pha sau lưng rất nhiều, nhưng hầu hết là vì ghen tị mà thôi, y có chân tài thực học. Tần phu nhân lúc ở kinh thành cũng nghe nhiều người nhắc tới y, nên không cho rằng hắn có thể thắng được, nhỏ giọng khéo léo nhắc:
- Huynh đệ, chỉ bằng vào những lời vừa nãy thì dù cậu không nhận lời cũng chẳng ai nói là sợ được, đừng đôi co với bọn họ nữa.
Dương Thiên Sở lúc này cũng bình tĩnh lại, cũng biết vừa rồi mình quả không nên nói như vậy, đám người sống trong mơ luôn tự cho mình đúng này có nói thế chứ nói nữa chẳng đáng.
Tài tử luôn là thế, tự cho mình là nhất, còn người khác đều là kẻ ngu dốt hết cả. Thái đột bọn chúng bỗng nhiên quay ngoắt lại một trăm tám mươi độ, chỉ cần không phải là kẻ ngu dốt là đủ biết chúng có mưu đồ khích bác hắn tham gia để bêu xấu rồi. Tần phu nhân cũng nhận ra nên mới nhắc nhở hắn.
Hơn nữa lúc này hắn quan tâm hơn nữa là phản ứng kỳ quái của Phi Yến, rõ ràng là không hề bình thường chút nào, mà khiến cho Phi Yến phải trốn biệt đi như thế chắc chắn là không đơn giản chút nào …
Dương Thiên Sở nhìn lướt qua mấy tên tài tử mặt tươi cười, nhưng ánh mắt đầy vẻ châm chọc cùng khiêu khích, chỉ cười khẽ trong lòng, bình thản nói :
- Tại hạ đã nói rồi, ta không phải danh sĩ tài tử gì cả. Hơn nữa đối từ cũng không phải là sở trường của ta.
Tên tài tử đưa ra ý tưởng thi đối từ kia chính là Phạm Khải một trong thi đàn song tuyệt của huyện Diên Khánh, nếu đổi lại là hắn cho dù không phải mặt mạnh, thì khi đối phương đưa ra lời thách thức của đối phương, thì cũng phải cố gắng ứng đối trước đã, sau đó mới kìm cơ hội, không ngờ rằng Dương Thiên Sở nói toẹt ra là không phải mặt mạnh của mình, trong mắt y tác phong này chẳng khác gì phường lưu manh.
Đang định nói kích thêm mấy câu thì Hoàng Tử Tài đã lên tiếng.
Sắc mặt Hoàng Tử Tài vốn đã âm trầm vì nhận ra mưu đồ ám muội của đám bằng hữu, giờ nghe Dương Thiên Sở nói thế lại càng thêm âm trầm như trời sắp đổ mưa. Trong con mắt hắn, không nghi ngờ gì là Dương Thiên Sở cố ý nói mỉa mai làm mình xấu hổ.
- Dương tiên sinh quả nhiên là giỏi mồm mép! Một câu nói thôi đã làm cho tại hạ tiến thoái lưỡng nan rồi, nếu đã như thế, tại hạ chỉ đành muối mặt làm kẻ tiểu nhân chiếm lợi của người khác thôi. Bất quá, đối từ thực sự cũng không phải là sở trưởng của tại hạ.
Hoàng Tử Tư nói xong, cũng không thèm đợi nghe xem Dương Thiên Sở có đồng ý hay không, ánh mắt khép hờ lộ vẻ suy nghĩ, sau đó ánh mắt hướng xuống phía dưới, rồi nhìn qua toàn bộ tửu lâu. Dáng điệu phóng chừng là đang muốn ứng cảnh đưa ra vế thượng liên.
Đám tài tử liền trở nên yên tĩnh, mặc dù không ưa thái độ của Hoàng Tử Tài, nhưng bọn chúng cũng có chút kính phục tài năng của y, giờ lại có cơ hội thưởng thức nên đều im lặng lắng nghe.
Dương Thiên Sở cũng biết là y hiểu lầm mình rồi, nhưng cũng chẳng thèm giải thích.
Hắn cũng có chút am hiểu về câu đối, khả năng ứng khẩu không tệ, tuy thế cũng biết mình chẳng so được với đám mọt sách này, thua chắc tới tám chin phần rồi, nhưng còn đến lượt hắn ra vế đối nữa. Bằng vào ký ức cả đống tuyệt đối mà hắn đọc được trên mạng, hắn chắc cả mười phần Hoàng Tử Tư không thể đối nổi. Nên chỉ cần tới hắn ra đề thì “đánh” hòa là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Có tính toàn rồi, Dương Thiên Sở không lo gì nữa, miệng nhếch lên cười khẽ, dưng dưng nhìn Hoàng Tử Tài.
Nhìn thấy hắn trấn tĩnh tự tin như thế, bất giác cũng có vài phần tin tưởng, ánh mắt nhìn hắn càng thêm lả lơi.
Tần chưởng quầy tuy không ưa gì đám tài tử kia, nhưng cũng chẳng quen biết gì Dương Thiên Sở, đối với hành động của phu nhân mình như cũng không hề nhìn thấy, lúc này giữ thái độ kẻ bàng quan, bình thản xem bọn họ đấu đá.
Dương Thiên Sở trước kia đớn hèn, hiện giờ lại đầy tự tôn, không chịu được người khác coi thường khich bác, nhưng theo Phi Yến “trình độ học vấn” của thiếu gia nhà nàng không hề thay dổi, thuyết thư chỉ là chuyện khua mối múa mép, không tính kiến thức thật sự, nên không khỏi thầm lo lắng cho hắn, tâm trạng hết sức phức tạp ….
Trầm ngâm chốc lát, đợi cho mọi người hoàn toàn yên tĩnh, Hoàn Tử Tài mới thong thả ngâm:
- Hoàng thiên tại thiên thiên bất quản, hậu thổ vu địa dịa bất quản, quan bất quản, soa bất quản, nhàn sự bất quả, tửu quán, phạn quán!
( Ông trời trên trời trời mặc kệ, thổ địa dưới đất đất mặc kệ, quan mặc kệ, sai mặc kê, nhàn sự mặc kệ, quán rượu, quán cơm )
Vế thượng liên này vừa ngâm ra, mấy tên tài tử khác lập tức gật gù nhẩm lại một lần rồi vỗ tay kêu hay.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà thoáng cái đã nghĩ ra một vế đối hai mươi tám chữ, phân thành nhiều đoạn đối liên đã là rất hiểm có rồi, hơn nữa bên trong ẩm hảm chỗ xảo diệu như, rồi ví như đứng ở chỗ giữa hành lang này, nhìn lên lấy trời, thông qua giếng trời có thể thấy được mặt đất, đối diện lại là nha môn, quan sai đứng gác, tất cả đều dung nhập vào bên trong. Mà bốn chữ cuối cùng lại dùng từ đồng âm khác nghĩa “quản” và “quán”, nói tới cả Thái Bạch Lâu. Đúng là ứng cảnh đối từ khá là khéo léo.
- Hay! Vế đối ngày càng nghĩ càng hay! Tử Tài huynh không thẹn là đại tài tử của kinh thành! Tiểu đệ hết sức kính phục.
Dù có hơi tiếc vì Hoàng Tử Tài không ra vế đối châm chọc Dương Thiên Sở, nhưng mấy tên tài tử vẫn vỗ tay nhiệt tình ninh bợ khen hay, có tên còn lắc lư cái đầu nhẩm lại một lượt. Bởi dù sao gia thế của Hoàng Tử Tài khá lớn, nếu không bọn chúng cũng chẳng bấm bụng mà đưa y tới lầu ba Thái Bạch Lâu ăn tiêu lấy lòng.
Phía bên này Tần gia phu phụ cũng gật đầu khen hay.
Còn tên tiểu nhị đón khách ở hành lang đã lúc nãy thấy có va chạm đã vội gọi quản sự lên, viên quản sự thì không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như thế này nữa, mà Tào chưởng quầy cũng rất thích các tài tử lên lầu ba của Thái Bạch Lâu thi thờ đấu từ, nên dặn dò bọn chúng kịp thời ghi lại để trang trí trong tưu quán, lại thêm đề tài bình phẩm.
Chính bời như thế mà văn phong mặc bảo của các tài tử danh sĩ lưu lại càng lúc càng nhiều, thanh danh càng tốt, các tài tử khác không phục khéo tới thi thố tranh giành thể diện càng đông. Điều này đối với thương nhân mà nói, còn là một phương sách kinh doanh nữa.
Lúc này giấy mực bút nghiên đã chuẩn bị sẵn sàng, viên quan sự không để lỡ thời cơ mau mắn đưa lên, cười nịch nọt:
- Hoàng công tử, tuyệt đối như thế, nhất định phải lưu lại ở Thái Bạch Lâu, treo lên cho hậu nhân thưởng thức! Rất mong Hoàng công tử lưu lại mặc bảo.
Hoàng Tử Tư nghe mọi người tán thưởng, cũng rất đắc ý, vế đối này thực ra y chưa hoàn toàn hài lòng, cũng không bỏ mấy tâm tư, nhưng y không tin một tên thuyết thư ở địa phương nhỏ nhoi này lại có thể đối được. Lúc này nghe thấy tiểu nhị nói muốn lưu lại cho hậu nhân thưởng thức, cũng không vội thúc Dương Thiên Sở đối lại, vui vẻ nhận luôn, dù sao cái văn nhân thích nhất chẳng phải là chữ “danh” sao!
Dưới sự xúm xít của đám đông vây quanh, Hoàng Tử Tư chấm mực múa bút, rất nhanh đem vế đối dài hai mươi tám chữ viết xong, nét chữ phiêu dật đẹp đẽ, không hổ danh là một trong ngũ đại tài tử. Tức thì đám đông lại lần nữa reo hò khen ngợi, tên tiểu nhị hết sức thận trọng nâng tờ giấy lên, để cho chữ viết còn chưa khô không bị biến hình.
Chuyện ở trên lầu ba đã kinh động tới những người khác, kể cả những vị khách ăn xong hay chưa ăn xong ở lầu ba đều đi tới vây quanh xem. Những người thường hay lên lầu ba ăn cơm đương nhiên không lạ gì đám tài tử kia, nhìn thấy bọn họ thi thố ở nơi này, đều muốn xem xem kết quả như thế nào, chỉ là mọi người không biết đối thủ là ai, cho rằng đám tài tử thế hiện với nhau mà thôi, nào biết không ngờ đi đấu với một người thuyết thư.
Phi Yến tuy cũng biết ít chữ, nhưng không đủ để đánh giá được câu đối này thế nào, nhưng chỉ thây đám đông xung quanh nức nở khen ngợi, chừng là nghĩ Dương Thiên Sở không thể thắng nổi. Lấm lét nhìn quanh thấy Tần phu nhân ngại quá đông người đã quay về bên trượng phu của mình rồi, mới lén thò tay ra giật giật áo Dương Thiến Sở, nói khẽ :
- Thiếu gia, chúng ta tranh thủ trốn đi thôi!
Dương Thiên Sở không tỏ thái độ gì, thấy Phi Yến vẫn không dám thỏ đầu ra bên ngoài, cũng thò tay vào gõ lên đầu Phi Yến một cái, Phi Yến còn đang ngẩn ra thì hắn lại véo một cái chiếc mũi xinh xắn, không nói một lời quay đi ung dung nhìn đám đông.
Hành lang ở lầu ba cực kỳ rộng lớn, mọi người vây quanh xem cũng không hề bị chật chội, bất quá những lời trào phúng châm chọc bọn họ nói ở hành lang, cũng kinh động tới những vị khách khác ở lầu hai, những người này biết chưa đủ tư cách lên lầu ba nên chỉ đứng ngẩng đầu lên xa xa xem náo nhiệt.
Không lâu sau, vết mực đã khô, quản sự của Thái Bạch Lâu thấy càng lúc càng có nhiều xem náo nhiệt, y cũng là người nhạy bén, trải tờ giấy viết câu đối hướng về phía cầu thàng phía dưới cho mọi người xem, lại còn gọi một tên tiểu nhị khỏe giọng tới, dạy hắn đọc câu đối của Hoàng Tử Từ, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của những người ở dưới lầu, tạo thanh danh cho Thái Bạch Lâu.
Tên tiểu nhị kia đọc lại một lần bên tai viên quan sự, được quản sự gật đầu rồi mới rướn cổ lên đọc to:
- Hoàng thiên tại thiên thiên bất quản, hậu thổ vu địa địa bất quản, quan bất quản, soa bất quản, nhàn sự bất quản, tửu quán, phạn quán!
Có thể lên tới lầu hai ăn uống tiêu sài, đều là người có tiền lại rảnh rỗi, tất nhiên là muốn kiếm việc xem cho vui, có thể được xem các tài tử ở lầu ba so tài, hôm nay coi như cũng đã bõ công đi rồi. Cho nên nghe thấy đây mới là thượng liên, lại còn do một vị trong ngũ đại tài tử của kinh thành làm, lại càng có nhiều người tới xem, càng thêm hiều ý và mong đợi vị tài tử đối trận với y.
Hoàng Tử Từ mìm cười chắp tay cảm ơn đám đông cổ vũ, y rất thích hưởng thụ không khí này, cảm giác này, mọi ấm ức vô lý phải chịu ở kinh thành đươc xua tan sạch sẽ.
Lòng khoan khái, thái độ cũng phải thay đổi, phải tỏ ra rộng rãi độ lượng, để mọi người thấy được phong phạm của tài từ đích thực, khác khí nói với Dương Thiên Sở:
- Dương huynh tới lượt huynh rồi đó.
Đám tài từ Phạm Khải, Trần Phi Vũ cũng mìm cười nhìn Dương Thiên Sở.
Tên Phạm Khải còn làm bộ làm tịch, đi tới trước, nhẹ giọng hảo tâm nói :
- Dương huynh, nếu như huynh nhất thời chưa nghĩ ra cũng không sao, phía bên Hoàng huynh ta sẽ đi khuyên hộ, nếu thực sự không được mà nói, thì ta cố gắng thay thế vậy ….
Dương Thiên Sở khẽ cười lạnh, kẻ ban đầu giật giây xúi bẩy cũng chính là hắn, hiện giờ quay ngoắt lai giả bộ làm người tốt, chẳng qua là cũng vì thấy có đông người xem, nên muốn kiếm cơ hội thể hiện bản thân, chiếm chút vinh quang mà thôi. Đã chơi ngầm lại còn muốn người ta cảm kích, lúc nãy tuy kích động mà chửi nhưng xem ra thật không oan uổng cho bọn tài tử này chút nào cả …
Lúc này so ra Hoàng Tử Tư kiêu ngạo kia so ra ít nhất còn thẳng thắn, làm người ta dễ chịu hơn bọn hai mặt này.
- Không dám làm phiền Phạm tài tử, vế đối này tại hạ còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nếu Phạm tài tử có thể đối tốt hơn, có thể đợi tại hạ đối xong rồi hãy lên.
Dương Thiên Sở một câu là “Phạm tài tử” , hai câu là “ Phạm tài tử” , lại liên hệ với những lời hắn bình phẩm về tài tử lúc nãy, làm lòng Phạm Khải nghe một câu là như có gai chích một cái vào lòng, nhưng vẫn cố mỉm cười.
Người ta đã tươi tỉnh lịch sự thế rồi, Dương Thiên Sở đương nhiên cũng không thể chấp nhặt làm mất phong độ, tiến lên một bước nói :
- Hoàng công tử thật không hổ danh là đại tài tử của kinh thành, cho dù tửu lâu cũng có thể khéo léo cho vào câu đối. Hoàng công tử đã tứ giáo, thì Dương mỗ cùng đành bêu xấu thử một phen xem sao.
Đa phần những người vây quanh xem nghe thấy Dương Thiên Sở lên tiếng giờ mới biết Hoàng Tử Tài đang thi tài với ai, túc thì đều thì thầm nghị luận xem vị công tử này lai lịch như thế nào lại có thể sánh vai thi tài với tài tử nổi danh ở kinh thành, hẳn là phải là một vị tài tử nổi danh khác?
Nhưng rồi có người nhận ra hắn, tức thì đám đông càng thêm xôn xao! Bởi Không ngờ chỉ là một người thuyết thư bình thường, không phải tài tử gì cả.
Dương Thiên Sở cũng ngạc nhiên, nếu ở lầu một có người nhận ra hắn cũng chẳng có gì lạ bởi người ăn uống ở đó là bình dân, còn trên lầu hai đã là nhà giàu có chút mặt mũi rồi, như vậy xem ra sức ảnh hưởng Tây Du Ký thực sự lan đi rất nhanh, rất mạnh, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của hắn.
Hoàng Tử Tài mỉm cười lịch sự nói:
- Mời Dương huynh.
Dương Thiên Sở khẽ hít một hơi rồi đọc:
- Khai tâm cuồng tiếu tiếu dã bãi, bi thương ai khốc khốc dãi bãi, cơ dã bãi, khát dã bãi, mãi túy dã bãi, hát ba, cật ba!
( Vui vẻ cười vang cười cũng được, bi thương khóc lớn khóc cũng được, đói cũng được, khát cũng được, chuốc say cũng được, ăn đi, uống đi! )
Bởi thế đối với Dương Thiên Sở mà nói, chỉ cần ứng cảnh được, dưa theo quy luật của của y là xong, cuối cùng thêm vào hai chữ “ăn đi, uống đi” coi như cũng vừa vặn đối được với về thượng liên là “quán rượu, quán cơm”. Và lại vừa rồi Hoàng Tử Tải đủng đỉnh tới gần nửa tướng đồng hồ, quá đủ cho hắn suy nghĩ cân nhắc rồi.
Tên tiểu nhị khỏe giọng kia chính đang tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, nên nghe rất rõ ràng, tức thì lại dồn sức đọc vế hạ liên của Dương Thiên Sở ra cho tất cả moi người cùng nghe.
Đám tài tử kia vốn hết sức khinh miệt Dương Thiên Sở, lúc vế đối này được đọc ra, đều ngây người ra chốc lát, sau đó không cam tâm cũng gượng gạo tán dương một vài câu, đem ánh mắt dồn về Hoàng Tử Tư xem y sẽ phản ứng thế nào.
Đáng tiếc là Hoàng Tử Tư thực sự có chút phong độ tài tử chứ không phải như chúng, thấy Dương Thiên Sở thực sự đối được, cũng chỉ hơi tiếc là mình ra vế đối quá dễ, cũng lên tiếng khen hắn đối chỉnh.
Tần phu nhân nghe xong cũng gật gù, môi cười chúm chím mê người, ánh mắt càng sáng lên nhìn Dương Thiên Sở như muốn phóng ra điện.
Dù sao phần đông cũng không phải là có học thức lắm, nhiều người đang lầm bẩm đọc lại so bì hai vế đối. Viên quản sự lại vội vàng mang giấy mực tới, năn nỉ Dương Thiên Sở
- Bảo ta viết ư? Thôi đi, ta viết xấu lắm, kém Hoàng công tử xa … ngươi thức sự muốn ta viết à?
Thấy viên quả sự cứ dây dưa mãi, Dương Thiên Sở cũng
Viên quan sự cười nịnh:
- Nhất định tiên sinh phải viết rồi, Dương tiên sinh chịu lưu lại mặc bảo, là vinh hạnh lớn nhất của Thái Bạch lâu rồi.
Theo y nghĩ, đương nhiên là Dương Thiên Sở chỉ ra vẻ khiêm tốn mà thôi, nên cố sức vật nài, lúc nãy Dương Thiên Sở cũng cói đối từ không phải là thế mạnh vậy mà há miệng ra đối ngay lại được câu đối khó như vậy ư? Viết chữ khẳng định là cũng không thể kém được.
Dương Thiên Sở thầm lẩm bẩm, là ngươi xúi lão tử đấy nhé, lát nữa dám mở mồm ra ý kiến này nọ thì đừng trách lão tử đá văng xuống lầu.
Dương Thiên Sở chấm mực nói:
- Đươc rồi, đây là ông ép ta đấy nhé …
Viên quản sự liên tục cười bồi vâng dạ.
Khi Dương Thiên Sở đồng ý viết chứ, khách ở dưới làu hai cũng đã nhẩm ra được vế đối của Dương Thiên Sở cũng khéo lẽo không kém gì của Hoàng Tử Tài, tức thì đều vang lên tiếng reo hò. Sau khi nghị luận với nhau, càng có nhiều người hỏi tới chuyện Tây Du Ký.
Nhưng ở trên lầu ba thì vô cùng yên tĩnh, mọi người nhìn Dương Thiên Sở múa bút mà mắt trọn tròn mồm tròn hơn cả mắt …
Hắn còn chưa viết xong thì Hoàng Tử Tư không kìm được phẫn nộ quát lên:
- Họ Dương kia! Ngươi khinh ta quá lắm!
+++
Buồn ngủ rồi, lại để sửa lỗi sau vậy, mà cái câu đối chưa phân tích được ký nữa
/33
|