Tay Dương Thiên Sở nắm vào khoảng không!
Hạ Phượng Nghi đâu rồi?
Dương Thiên Sở hơi nheo mắt lại, bời hắn cảm thấy chói mắt, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn còn mơ hồ nghe thấy tiếng chim rít rít, cùng hương hoa thoang thoảng?
Vừa rồi còn tối om tại sao thoáng một cái, trời đã sáng rồi?
Dương Thiên Sở quay đầu sang bên, từ ngoài cửa sổ, ánh ban mai nhu hòa đã chiếu rọi khắp phòng, mang tia nắng ấm áp ruới khắp lên người hắn.
Dương Thiên Sở bần thần đưa bàn tay vừa rồi còn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Phượng Nghi lên, nhìn thật kỹ, mọi nghi ngờ của Dương Thiên Sở bắt đầu tiêu tan, tất cả mọi suy nghĩ bắt đầu trở nên rõ ràng, những chuyện vừa rồi còn hết sức rõ ràng, nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Thì ra chỉ là một giấc mơ.
Khi con người ta nằm mơ, cảm giác sẽ vô cùng chân thật, cho dù là câu chuyện hoang đường đến thế nào, ở trong mơ, bản thân cũng sẽ cảm thấy vô cùng chân thật.
Tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sống múi Dương Thiên Sở bất giác cay cay, một giọt nước mắt không kìm được chảy xuống.
Ánh bình minh mà hắn thấy kỳ thực lại là ánh hoàng hôn.
Khi ánh mặt trời chầm chậm nhô lên từ phương đông, thì sự rực rỡ và huy hoàng trong chớp mắt đó , là nở tràn của hi vọng và sinh mạng mới. Lúc đó, tất cả biến thành tươi đẹp chưa từng có, bởi vì một ngày mới lại tới rồi.
Thế nhưng khi ánh tịch dương hạ xuống đường chân trời, thì lúc đó nó cũng huy hoàng và rực rỡ chẳng khác ánh bình minh. Nhưng loại huy hoàng đó thì có thể kéo dài được bao lâu? Bóng đêm nuốt chửng ánh sáng, bóng đêm bao chùm mặt đất, giấc mơ đêm qua cũng như ánh tịch dương này, lóe lên tia sáng rực rỡ cuối cùng để rồi lặng lẽ chim xuống.
Thực sự chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Dù biết rõ mười mươi câu trả lời Dương Thiên Sở vẫn không kìm được tự hỏi.
Mấy ngày nay mọi chuyện dần dần đi vào ổn định, nhất là hôm nay nhận được bản hợp đồng thuyết thư với Tào chưởng quầy, hắn có thể tạm thư giãn một khoảng thời gian, vì thế ý nghĩa cất sâu tận đáy lòng kia mới có dịp trỗi dậy. Còn tại sao Hạ Phượng Nghi lại xuất hiện trong giấc mơ đó? Quá rõ ràng, hắn khát khao được trở về thời đại của mình, mong mỏi cháy bỏng được ôm lấy người thân, nhưng hắn lại không nỡ chia lìa cô gái chưa gặp bao lâu đã mang tình cảm sâu sắc.
Dương Thiên Sở cười chua xót tự an ủi, quên đi ít nhất đêm qua cũng coi như là một nửa giấc mơ đẹp.
Nhớ tới giấc mơ đêm hôm qua, hắn vẫn còn rung động, rồi lại tiếc nuối. Vẫn như có thể ngửi được hương thơm nữ nhân đâu đây, thậm chí cảm thụ được hơi ẩm cơ thể của nàng, cảm thấy nàng như vẫn đang nè lên ngực hắn….
Mà đúng, có cái gì đó đang đè lên ngực hắn thật.
Dương Thiên Sở cúi đầu xuống, hắn chết sững ra trong một giây!
Phi Yến!
Giữa mái tóc mấy buông xoa rũ rượi là một khuôn mặt thanh tú, đôi má hây hây đông, hàng mi dung mượt mà chiếc miệng đỏ chúm chím, mê đắm lòng người vô cùng.
Dương Thiên Sở cười khổ, hắn nhớ hôm qua Hạ Phượng Nghi có nói, Phi Yến ngủ rất hỗn, quả nhiên không sai chút nào.
Buông một tiếng thở dài, Dương Thiên Sở khẽ đưa tay gạt mái tóc Phi Yến sáng một bên, không hiểu vì sao khuôn mặt Phi Yến ửng đỏ, kiểu mị vô cùng, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ ấy mọi tâm tư phiền não của Dương Thiên Sở tức thì bị quét sạch.
Thảo nảo mà cảm giác đêm qua thật như vậy, phóng chứng là nửa giả nửa thật, trong đầu hắn mơ thấy Hạ Phượng Nghi, nhưng tay chân lại hoạt động trên người Phi Yến.
Dương Thiên Sở cảm khái, rồi lập tức cảnh cáo bản thân chớ nghĩ bậy nghĩ bạ, nếu không vào sáng sớm dương khi thịnh vượng, rất có khả năng làm chuyện không cứu vẫn được.
Hắn chả ngại đâu, dê béo dâng tới tận miệng rồi, mặc dù không thực sự làm thịt, nhưng nhấm nháp qua thì chắc chắn không thể thiếu được.
Có điều Hạ Phượng Nghi còn đang ở bên cạnh, chỉ cần Phi Yến hét lên một tiếng thôi thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Với lại nếu hắn làm thế Phi Yến khẳng định cô bé này vô cùng xấu hổ, sau này hai người tiếp tục đối mặt với nhau như thế nào?
Thế nhưng không thể để cô nàng nằm trên người như vậy được, dù Phi Yến khá nhẹ nhưng hắn cảm thấy tức thở, hơn nữa phía dưới có chút phản ứng rồi.
Dương Thiên Sở hết sức nhẹ nhàng đặt Phi Yên sang bên cạnh, thế nhưng đó lại là một sai lầm chết người của hắn.
Phi Yến chỉ mặc một chiếc chiếc áo lót, do qua trình cọ sát một bên giây áo đã lỏ ra, lộ ra một nửa bầu nhũ phong trắng như tuyết, tức thì Dương Thiên Sở thấy cổ khô rát, thuận theo vạt áo vạch ra đó hắn còn có thể thấy được nụ hoa anh nào e ấp kia.
Nuốt một ngụm nước bọt khó khăn, quyến luyến chuyển ánh mắt đi, nhưng lại chuyển tấm lưng Phi Yến, nơi đó chỉ được che chắn duy nhất một sợi giây áo lót, quá thiếu thốn che đi tấm lưng thiếu nữ mềm mại nhẵn nhịu, ánh mắt hắn không còn kiểm soát được nữa, theo bản năng rất tự nhiên di chuyển xuống phía dưới, dưới lớp váy mỏng, đường nét của cặp mông hiện lên rõ ràng. Thật tròn, thật căng, Dương Thiên Sở thầm nghĩ, trống ngực nện dữ dội, trong lòng có luồng hơi nóng trào lên như thôi thúc hắn nhào tới.
Tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi đầu, khuôn mặt còn hết sức ngây thơ thanh thuần giống như một quả táo xanh, nhưng ngọc đồn uyển chuyển nhấp nhô kia đã đầy đủ dấu hiệu của nữ nhân rồi.
Phi Yến không cao, người cũng rất nhỏ nhắn, eo lưng lại càng thon thả, nhưng cặp mông và chiếc đùi tròn kia đã hình thành trọn vẹn đường nét quyến rũ của nữ tử thành thục thục rồi.
Dương Thiên Sở có kiến thức về cơ thể con người, hắn biết nếu phía dưới nàng phát triển thành thục như vậy, biểu thị sau này Phi Yến sẽ không cao lên nữa, mãi mãi suy duy trì thân hình nhỏ nhắn đáng yêu như thế này.
Dương Thiên Sở không kiềm chế được nữa, thân hình mới nghiêng đi một nửa, một cánh tay vẫn đặt dưới cơ thể Phi Yến, khéo léo xoay người, lại một lần nữa ôm Phi Yến trở lại nắm lên trên người mình.
Hai cơ thể nóng hổi dán sát vào nhau.
Trái tim Dương Thiên Sở ngừng đập một giây, quan sát sắc mặt Phi Yến thấy nàng, có vẻ vẫn đang ngủ, hắn thầm thở phào đồng thời càng thêm kích thích.
Kỳ thực Phi Yến đã tỉnh lâu rồi, ngay từ lúc hắn gọi tên Phượng Nhi trong giấc mơ rồi đưa tay nắm lấy tay nàng, thì thực tế miệng hắn phát ra tến nàng, lúc đó Phi Yến tỉnh rồi.
Phát hiện ra hoàn cảnh của mình làm Phi Yến cũng chết đứng, xấu hổ vô cùng, nàng không dám “tỉnh” lại nữa, quyết định chờ đợi nghe ngóng tình hình, vừa cố an ủi mình đang chỉ năm mơ.
Lúc này Dương Thiên Sở xoay người ghì lại nàng vào trong lòng, tức thì khí tức nam nhân nồng nồng mạnh mẽ phát tán, làm cho trái tim thở ngây của Phi Yến run lên, nàng chưa hiểu chuyện nam nữ, chỉ lờ mờ hiểu đây là chuyện không nên, muốn giãy dụa, nhưng không hiểu vì sao người không tài nào nhúc nhích được, đó hoàn toàn không phải là vì đôi tay rắn chắc mạnh mẽ của Dương Thiên Sở đang ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng.
Phi Yến hết sức hoảng hốt, nàng không biết gì cả, không hiểu gì cả, nhưng nàng biết rõ mình không phải năm mơ nữa rồi.
Phi Yến nhắm tịt măt, lại hoang mang an ủi mình theo cách khác : đừng sợ, đừng sợ, thiếu gia đang mê ngủ, thiếu gia đang mê ngủ mà thôi, cố đợi một lúc nữa.
Dương Thiên Sở ôm gọn thân hình nhỏ nhắn mềm mại như không xương ấy vào trong lòng, tận hưởng hương thơm thoảng thoảng phát ra từ cơ thể nàng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, lúc hắn không còn biết gì nữa, chỉ muốn siết thật chặt lấy cơ thể của nàng như muốn hai cơ thể hoàn toàn hòa nhập vào nhau vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phi Yến càng dán sát vào lồng ngực của hắn, càng không dám thở mạnh, bầu ngực đầy đặn ép sát vào lồng ngực Dương Thiên Sở, bỗng nhiên truyền tới một cảm giác khác thường, nhẹ nhẹ lâng lâng, toàn thân như muốn bay lên vậy.
Dương Thiên Sở đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Phi Yến, thật mịn, thật trơn, giống như bên trên đó xoa một lớp mỡ vậy. Vừa chạm vào đã không muốn rời tay ra nữa, càng vuốt ve càng nặng, càng xoa càng yêu, dục hỏa vừa rồi trong mơ bị Hạ Phượng Nghi khơi lên như ngọn Hỏa Diệm Sơn muốn phun trào.
Vuốt đi vuốt lại, bàn ta Dương Thiên Sở lạc xuống dưới mông Phi Yến, Phi Yến cảm thấy người tê tê run run không hiểu do sợ hãi bất ngờ hay do cảm giác quái lạ kia đang xâm chiếm nào, tim nàng đập dữ dội, như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Dương Thiên Sở vẫn không hề hay biết sự khác lạ của Phi Yến, hai tay nhiệt tay dày vò xoa nắn, như muốn dùng nó để xoa dịu dục vọng trong lòng mình vậy.
Tuy còn cách một lớp y phục nhưng cô gái ngây thơ trong trắng như Phi Yến, thuần khiến như sương mai nào tằng gặp qua cảnh như vậy, chỉ một chút do dự không ngờ làm nàng lún sâu tới không thể tự rút mình ra được.
Nam nhân trong lúc dục hỏa lấn át lý trí thì biết gì nữa, chỉ biết theo bản năng tiến tới , tiến tới, cho đến khi hoàn toàn đọa lạc.
Dương Thiên Sở cùng như vậy, lúc này hắn không suy nghĩ tới hoàn cảnh nữa, như không còn sợ Phi Yến thức tỉnh nữa, Dương Thiên Sở bỗng nhiên đưa tay luồn vào trong mép váy của nàng, bờ mông bóng loáng, săn chắc bị Dương Thiên Sở dùng sức bóp lấy, làn da nơi đó trơn mịm êm ru như dòng nước chảy, thấp thoáng truyền hơi ấm chất cực sức sống thanh xuân vô hạn.
Toàn thân như có một sức mạnh rút xương lóc thịt, xương cốt như muốn tan chảy cả ra, mông Phi Yến không quá lớn, nhưng hình dạng cực đẹp, cảm giác mang lại cũng tuyệt vô cùng, Dương Thiên Sở yêu thích vô cùng, nhưng càng sờ càng không thỏa mãn, càng muốn tiến thêm một bước tiếp xúc nữa.
Công phu nơi nay của hắn phải nói đã đạt tới cảnh giới cực cao, ý tưởng vừa nảy lên, bàn tay lập tức hành động, bàn tay hắn bồi hồi giữa khe nhỏ của cặp hương đồn, rồi như con lươn khôn khéo luồn lách qua chỗ hẹp, qua chiếc đùi ngọc, thoáng chạm vào bên bờ vùng hoa cỏ…
- Á!
Phi Yến giật bắn mình, nàng chỉ biết riêng nơi đó thì không thể được, thét lên một tiếng nho nhỏ, nhảy dựng lên như con thỏ bị hoảng sợ, đôi mắt to trợn tròn nhìn Dương Thiên Sở trừng trừng đầy vẻ kinh hoàng.
Dục hỏa của Dương Thiên Sở một lần nữa bị dập tắt một cách thô bạo.
Sự chấn động lần này không kém bao nhiêu so với lúc trong mơ.
Hỏng bét rồi!
Làm sao bây giờ?
Hạ Phượng Nghi đâu rồi?
Dương Thiên Sở hơi nheo mắt lại, bời hắn cảm thấy chói mắt, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn còn mơ hồ nghe thấy tiếng chim rít rít, cùng hương hoa thoang thoảng?
Vừa rồi còn tối om tại sao thoáng một cái, trời đã sáng rồi?
Dương Thiên Sở quay đầu sang bên, từ ngoài cửa sổ, ánh ban mai nhu hòa đã chiếu rọi khắp phòng, mang tia nắng ấm áp ruới khắp lên người hắn.
Dương Thiên Sở bần thần đưa bàn tay vừa rồi còn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Phượng Nghi lên, nhìn thật kỹ, mọi nghi ngờ của Dương Thiên Sở bắt đầu tiêu tan, tất cả mọi suy nghĩ bắt đầu trở nên rõ ràng, những chuyện vừa rồi còn hết sức rõ ràng, nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Thì ra chỉ là một giấc mơ.
Khi con người ta nằm mơ, cảm giác sẽ vô cùng chân thật, cho dù là câu chuyện hoang đường đến thế nào, ở trong mơ, bản thân cũng sẽ cảm thấy vô cùng chân thật.
Tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sống múi Dương Thiên Sở bất giác cay cay, một giọt nước mắt không kìm được chảy xuống.
Ánh bình minh mà hắn thấy kỳ thực lại là ánh hoàng hôn.
Khi ánh mặt trời chầm chậm nhô lên từ phương đông, thì sự rực rỡ và huy hoàng trong chớp mắt đó , là nở tràn của hi vọng và sinh mạng mới. Lúc đó, tất cả biến thành tươi đẹp chưa từng có, bởi vì một ngày mới lại tới rồi.
Thế nhưng khi ánh tịch dương hạ xuống đường chân trời, thì lúc đó nó cũng huy hoàng và rực rỡ chẳng khác ánh bình minh. Nhưng loại huy hoàng đó thì có thể kéo dài được bao lâu? Bóng đêm nuốt chửng ánh sáng, bóng đêm bao chùm mặt đất, giấc mơ đêm qua cũng như ánh tịch dương này, lóe lên tia sáng rực rỡ cuối cùng để rồi lặng lẽ chim xuống.
Thực sự chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Dù biết rõ mười mươi câu trả lời Dương Thiên Sở vẫn không kìm được tự hỏi.
Mấy ngày nay mọi chuyện dần dần đi vào ổn định, nhất là hôm nay nhận được bản hợp đồng thuyết thư với Tào chưởng quầy, hắn có thể tạm thư giãn một khoảng thời gian, vì thế ý nghĩa cất sâu tận đáy lòng kia mới có dịp trỗi dậy. Còn tại sao Hạ Phượng Nghi lại xuất hiện trong giấc mơ đó? Quá rõ ràng, hắn khát khao được trở về thời đại của mình, mong mỏi cháy bỏng được ôm lấy người thân, nhưng hắn lại không nỡ chia lìa cô gái chưa gặp bao lâu đã mang tình cảm sâu sắc.
Dương Thiên Sở cười chua xót tự an ủi, quên đi ít nhất đêm qua cũng coi như là một nửa giấc mơ đẹp.
Nhớ tới giấc mơ đêm hôm qua, hắn vẫn còn rung động, rồi lại tiếc nuối. Vẫn như có thể ngửi được hương thơm nữ nhân đâu đây, thậm chí cảm thụ được hơi ẩm cơ thể của nàng, cảm thấy nàng như vẫn đang nè lên ngực hắn….
Mà đúng, có cái gì đó đang đè lên ngực hắn thật.
Dương Thiên Sở cúi đầu xuống, hắn chết sững ra trong một giây!
Phi Yến!
Giữa mái tóc mấy buông xoa rũ rượi là một khuôn mặt thanh tú, đôi má hây hây đông, hàng mi dung mượt mà chiếc miệng đỏ chúm chím, mê đắm lòng người vô cùng.
Dương Thiên Sở cười khổ, hắn nhớ hôm qua Hạ Phượng Nghi có nói, Phi Yến ngủ rất hỗn, quả nhiên không sai chút nào.
Buông một tiếng thở dài, Dương Thiên Sở khẽ đưa tay gạt mái tóc Phi Yến sáng một bên, không hiểu vì sao khuôn mặt Phi Yến ửng đỏ, kiểu mị vô cùng, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ ấy mọi tâm tư phiền não của Dương Thiên Sở tức thì bị quét sạch.
Thảo nảo mà cảm giác đêm qua thật như vậy, phóng chứng là nửa giả nửa thật, trong đầu hắn mơ thấy Hạ Phượng Nghi, nhưng tay chân lại hoạt động trên người Phi Yến.
Dương Thiên Sở cảm khái, rồi lập tức cảnh cáo bản thân chớ nghĩ bậy nghĩ bạ, nếu không vào sáng sớm dương khi thịnh vượng, rất có khả năng làm chuyện không cứu vẫn được.
Hắn chả ngại đâu, dê béo dâng tới tận miệng rồi, mặc dù không thực sự làm thịt, nhưng nhấm nháp qua thì chắc chắn không thể thiếu được.
Có điều Hạ Phượng Nghi còn đang ở bên cạnh, chỉ cần Phi Yến hét lên một tiếng thôi thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Với lại nếu hắn làm thế Phi Yến khẳng định cô bé này vô cùng xấu hổ, sau này hai người tiếp tục đối mặt với nhau như thế nào?
Thế nhưng không thể để cô nàng nằm trên người như vậy được, dù Phi Yến khá nhẹ nhưng hắn cảm thấy tức thở, hơn nữa phía dưới có chút phản ứng rồi.
Dương Thiên Sở hết sức nhẹ nhàng đặt Phi Yên sang bên cạnh, thế nhưng đó lại là một sai lầm chết người của hắn.
Phi Yến chỉ mặc một chiếc chiếc áo lót, do qua trình cọ sát một bên giây áo đã lỏ ra, lộ ra một nửa bầu nhũ phong trắng như tuyết, tức thì Dương Thiên Sở thấy cổ khô rát, thuận theo vạt áo vạch ra đó hắn còn có thể thấy được nụ hoa anh nào e ấp kia.
Nuốt một ngụm nước bọt khó khăn, quyến luyến chuyển ánh mắt đi, nhưng lại chuyển tấm lưng Phi Yến, nơi đó chỉ được che chắn duy nhất một sợi giây áo lót, quá thiếu thốn che đi tấm lưng thiếu nữ mềm mại nhẵn nhịu, ánh mắt hắn không còn kiểm soát được nữa, theo bản năng rất tự nhiên di chuyển xuống phía dưới, dưới lớp váy mỏng, đường nét của cặp mông hiện lên rõ ràng. Thật tròn, thật căng, Dương Thiên Sở thầm nghĩ, trống ngực nện dữ dội, trong lòng có luồng hơi nóng trào lên như thôi thúc hắn nhào tới.
Tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi đầu, khuôn mặt còn hết sức ngây thơ thanh thuần giống như một quả táo xanh, nhưng ngọc đồn uyển chuyển nhấp nhô kia đã đầy đủ dấu hiệu của nữ nhân rồi.
Phi Yến không cao, người cũng rất nhỏ nhắn, eo lưng lại càng thon thả, nhưng cặp mông và chiếc đùi tròn kia đã hình thành trọn vẹn đường nét quyến rũ của nữ tử thành thục thục rồi.
Dương Thiên Sở có kiến thức về cơ thể con người, hắn biết nếu phía dưới nàng phát triển thành thục như vậy, biểu thị sau này Phi Yến sẽ không cao lên nữa, mãi mãi suy duy trì thân hình nhỏ nhắn đáng yêu như thế này.
Dương Thiên Sở không kiềm chế được nữa, thân hình mới nghiêng đi một nửa, một cánh tay vẫn đặt dưới cơ thể Phi Yến, khéo léo xoay người, lại một lần nữa ôm Phi Yến trở lại nắm lên trên người mình.
Hai cơ thể nóng hổi dán sát vào nhau.
Trái tim Dương Thiên Sở ngừng đập một giây, quan sát sắc mặt Phi Yến thấy nàng, có vẻ vẫn đang ngủ, hắn thầm thở phào đồng thời càng thêm kích thích.
Kỳ thực Phi Yến đã tỉnh lâu rồi, ngay từ lúc hắn gọi tên Phượng Nhi trong giấc mơ rồi đưa tay nắm lấy tay nàng, thì thực tế miệng hắn phát ra tến nàng, lúc đó Phi Yến tỉnh rồi.
Phát hiện ra hoàn cảnh của mình làm Phi Yến cũng chết đứng, xấu hổ vô cùng, nàng không dám “tỉnh” lại nữa, quyết định chờ đợi nghe ngóng tình hình, vừa cố an ủi mình đang chỉ năm mơ.
Lúc này Dương Thiên Sở xoay người ghì lại nàng vào trong lòng, tức thì khí tức nam nhân nồng nồng mạnh mẽ phát tán, làm cho trái tim thở ngây của Phi Yến run lên, nàng chưa hiểu chuyện nam nữ, chỉ lờ mờ hiểu đây là chuyện không nên, muốn giãy dụa, nhưng không hiểu vì sao người không tài nào nhúc nhích được, đó hoàn toàn không phải là vì đôi tay rắn chắc mạnh mẽ của Dương Thiên Sở đang ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng.
Phi Yến hết sức hoảng hốt, nàng không biết gì cả, không hiểu gì cả, nhưng nàng biết rõ mình không phải năm mơ nữa rồi.
Phi Yến nhắm tịt măt, lại hoang mang an ủi mình theo cách khác : đừng sợ, đừng sợ, thiếu gia đang mê ngủ, thiếu gia đang mê ngủ mà thôi, cố đợi một lúc nữa.
Dương Thiên Sở ôm gọn thân hình nhỏ nhắn mềm mại như không xương ấy vào trong lòng, tận hưởng hương thơm thoảng thoảng phát ra từ cơ thể nàng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, lúc hắn không còn biết gì nữa, chỉ muốn siết thật chặt lấy cơ thể của nàng như muốn hai cơ thể hoàn toàn hòa nhập vào nhau vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phi Yến càng dán sát vào lồng ngực của hắn, càng không dám thở mạnh, bầu ngực đầy đặn ép sát vào lồng ngực Dương Thiên Sở, bỗng nhiên truyền tới một cảm giác khác thường, nhẹ nhẹ lâng lâng, toàn thân như muốn bay lên vậy.
Dương Thiên Sở đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Phi Yến, thật mịn, thật trơn, giống như bên trên đó xoa một lớp mỡ vậy. Vừa chạm vào đã không muốn rời tay ra nữa, càng vuốt ve càng nặng, càng xoa càng yêu, dục hỏa vừa rồi trong mơ bị Hạ Phượng Nghi khơi lên như ngọn Hỏa Diệm Sơn muốn phun trào.
Vuốt đi vuốt lại, bàn ta Dương Thiên Sở lạc xuống dưới mông Phi Yến, Phi Yến cảm thấy người tê tê run run không hiểu do sợ hãi bất ngờ hay do cảm giác quái lạ kia đang xâm chiếm nào, tim nàng đập dữ dội, như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Dương Thiên Sở vẫn không hề hay biết sự khác lạ của Phi Yến, hai tay nhiệt tay dày vò xoa nắn, như muốn dùng nó để xoa dịu dục vọng trong lòng mình vậy.
Tuy còn cách một lớp y phục nhưng cô gái ngây thơ trong trắng như Phi Yến, thuần khiến như sương mai nào tằng gặp qua cảnh như vậy, chỉ một chút do dự không ngờ làm nàng lún sâu tới không thể tự rút mình ra được.
Nam nhân trong lúc dục hỏa lấn át lý trí thì biết gì nữa, chỉ biết theo bản năng tiến tới , tiến tới, cho đến khi hoàn toàn đọa lạc.
Dương Thiên Sở cùng như vậy, lúc này hắn không suy nghĩ tới hoàn cảnh nữa, như không còn sợ Phi Yến thức tỉnh nữa, Dương Thiên Sở bỗng nhiên đưa tay luồn vào trong mép váy của nàng, bờ mông bóng loáng, săn chắc bị Dương Thiên Sở dùng sức bóp lấy, làn da nơi đó trơn mịm êm ru như dòng nước chảy, thấp thoáng truyền hơi ấm chất cực sức sống thanh xuân vô hạn.
Toàn thân như có một sức mạnh rút xương lóc thịt, xương cốt như muốn tan chảy cả ra, mông Phi Yến không quá lớn, nhưng hình dạng cực đẹp, cảm giác mang lại cũng tuyệt vô cùng, Dương Thiên Sở yêu thích vô cùng, nhưng càng sờ càng không thỏa mãn, càng muốn tiến thêm một bước tiếp xúc nữa.
Công phu nơi nay của hắn phải nói đã đạt tới cảnh giới cực cao, ý tưởng vừa nảy lên, bàn tay lập tức hành động, bàn tay hắn bồi hồi giữa khe nhỏ của cặp hương đồn, rồi như con lươn khôn khéo luồn lách qua chỗ hẹp, qua chiếc đùi ngọc, thoáng chạm vào bên bờ vùng hoa cỏ…
- Á!
Phi Yến giật bắn mình, nàng chỉ biết riêng nơi đó thì không thể được, thét lên một tiếng nho nhỏ, nhảy dựng lên như con thỏ bị hoảng sợ, đôi mắt to trợn tròn nhìn Dương Thiên Sở trừng trừng đầy vẻ kinh hoàng.
Dục hỏa của Dương Thiên Sở một lần nữa bị dập tắt một cách thô bạo.
Sự chấn động lần này không kém bao nhiêu so với lúc trong mơ.
Hỏng bét rồi!
Làm sao bây giờ?
/33
|